• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chuyện Tình Học Viện Tinh Tế Full (2 Viewers)

  • chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-63

Chương 63: Chết rồi?




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
86517.png

Xem ảnh 2
86517_2.png
“Trước kia tớ đã hiểu lầm anh ấy, Tâm Nghiên thật sự quá đáng sợ...” Nhan Lãng lại ăn một thìa kem to bự, “Nếu như tớ là đàn ông, tớ cũng không dám qua lại với cậu ấy.



Từ tự sát cho đến giết hết mấy cô gái bên cạnh anh họ, quá đáng sợ...” Nhan Lăng vừa ăn vừa lắc đầu, “Sau này cậu phải thật cẩn thận, tớ thấy Tâm Nghiên vẫn chưa tin anh họ tớ lắm đâu.” Tôi ôm chặt cơ thể mình: “Sớm biết vậy tớ đã không đứng gần anh họ nhà cậu.” “Vô dụng thôi, chuyện anh họ tớ ở phòng này là thật, mà ở đây thì có mỗi cậu và tớ là con gái.



Nếu tớ làm vậy với anh họ thì thành loạn luân rồi, cho nên Tâm Nghiên chắc chắn vẫn sẽ cho rằng anh họ tớ đang theo đuổi cậu nên mới trong phòng chúng ta.” “Nhưng tớ có bạn trai rồi mà.” Tôi tỏ vẻ nghi hoặc, Bạch Mặc đứng lù lù bên cạnh tôi như vậy mà Tâm Nghiên không thấy sao? “Chậc, cướp được mà!” Nhan Lăng liếc nhìn tôi, “Cậu có ngốc không vậy, cậu có bạn trai rồi thì không thể cướp sao? Mà như vậy mới thể hiện được bản lĩnh của đàn ông.



Con trai rất thích làm loại chuyện cướp người yêu thế này.



Lúc nãy có một câu cậu nói đúng, việc Tâm Nghiên thích anh họ chính là báo ứng của anh ấy, ai báo trước đây anh ấy cũng cướp bạn gái của người khác.” Nhan Lăng liên tục lắc đầu, “Lần này quả thật là, đàn ông cặn bã tự nhiên sẽ có phụ nữ độc ác trừng trị.



Hơn nữa đã nhiều năm như vậy rồi, Tâm Nghiên còn biến mất hơn hai năm, giờ lại đột nhiên trở về dằn vặt anh họ như vậy, tớ nghi ngờ kẻ trở về không phải là Tâm Nghiên đang sống sờ sờ này, mà là oán linh của cô ấy.” Lời Nhan Lăng nói làm tôi nổi da gà.



“Ôi, vốn dĩ tớ còn muốn tận hưởng kỳ nghỉ hè này một cách thoải mái, nhưng xem ra lần này không yên được nổi.



Tớ còn chuẩn bị đi du lịch nữa đấy chớ, bây giờ thì đành thôi.” Nhan Lăng bực mình trề môi.



“Sao vậy?”



Nhan Lăng liếc tôi: “Chuyện Tâm Nghiên trở về, gia tộc tớ đã biết cả.



Không ai muốn dính vào chuyện này.



Tình cảnh nhà tớ lại kém nhất, sau khi bọn họ biết anh họ đã tới phòng tớ ở, bèn giao nhiệm vụ giám sát cho tớ.



Tớ phải ở lại đây trông chừng bọn họ, đúng là phiền chết mất.” Nhan Lăng vừa ăn kem vừa than thở, “Cậu nói xem, nếu như Tâm Nghiên phát điện thật mà đánh anh họ tớ thì tớ cũng giúp được gì đâu.” Tôi giật mình nhìn cô ấy: “Luân Hải có thể đánh thắng Tâm Nghiên không?” Nhan Lăng lắc đầu một cách nặng nề: “Khó mà nói trước.



Gia tộc bảo tớ ở lại có lẽ cũng bởi sợ hai người bọn họ đánh nhau, sợ anh họ bị Tâm Nghiên đánh chết.” Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy: “Tâm Nghiên lợi hại như vậy sao...” Nhan Lăng câm nín gật đầu, vẻ mặt u sầu khiến người khác sợ hãi.



Câu nói kia của Nhan Lăng hay lắm, đàn ông cặn bã tự nhiên có phụ nữ độc ác trừng trị.



Tuy rằng vì Bạch Mặc nên Luân Hải cũng xem như bạn của tôi, nhưng điều này cũng không thể xóa bỏ được chuyện anh ta từng là một tên cặn bã.



Mà tôi không thể bắt Bạch Mặc cắt đứt quan hệ với anh ta chỉ bởi anh ta là tên cặn bã được, kết bạn là quyền tự do của Bạch Mặc.



Hơn nữa, có một số tên cặn bã đúng kiểu xem phụ nữ như quần áo nhưng anh em thì chắc chắn là như tay chân.



Để giúp Bạch Mặc mà anh ta đã mặc đồ nữ suốt một tuần, tôi đây còn rất cảm động nữa là.



Nói thật, anh ta thật lòng xem Bạch Ngốc nhà tôi như anh em nên tôi mới không cản Bạch Ngốc nhà tôi kết bạn với anh ta.



Tối hôm đó, Nhan Lăng kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện.



Phòng của tôi đã từng là phòng của Tâm Nghiên.



Lúc mới nhập học, Tâm Nghiên cũng rất đơn thuần, bởi vì khuôn mặt xinh đẹp của cô ta mà Luân Hải đã nhanh chóng bị hút hồn.



Lúc đó Luân Hải cũng đã vào học được hai năm rồi, sống thoải mái như cá gặp nước vậy.



Ở Học viện Tinh năng, anh ta được gọi là Long thái tử.



Bởi vì học viện nằm ở giữa biển, nên những vị vương tử điện hạ có liên quan tới biển chính là thái tử.



Nghe nói Kình Thiên còn được gọi là Tam thái tử.



Ha ha, không ngờ các đàn anh của chúng tôi lại có một thời tuổi trẻ 2D gây cười như thế.



Chuyện sau đó thì Nhan Lăng đã từng kể cho tôi.



Lúc theo đuổi con gái, Luân Hải có rất nhiều mánh khóe, nhưng Tâm Nghiên lại dùng chiêu lúc nóng lúc lạnh với anh ta khiến Luân Hải không thể nào tự thoát ra.



Nhan Lăng nói, có thể bọn họ đã từng thật sự yêu nhau.



Tôi thấy cũng có lý, nếu không yêu thì Tâm Nghiên sẽ không hận Luân Hải như vậy, mà Luân Hải mỗi lần nhìn thấy cô ta cũng sẽ không đau khổ đến thế.



Tôi và Nhan Lăng ngủ thiếp đi lúc nào chẳng biết, đến lúc tỉnh lại thì bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, ánh lửa lập lòe trên bờ biển tạo thành một sợi dây chuyền ngọc trai vàng bập bùng.



Tôi lấy chăn đắp cho Nhan Lăng, lúc ra ban công để đóng cửa lại thì thấy Kình Thiên và Luân Hải vẫn còn nằm trên ghế ở ngoài sân.



“Cậu ở cùng Bạch Mặc lâu như vậy, có thấy cậu ta có gì bất thường không?” Tiếng nói của Kinh Thiên truyền tới khiến tôi hơi giật mình.



Đêm khuya tĩnh lặng khiến giọng nói của anh ta trở nên rõ ràng hơn.



Tôi nín lặng ngồi xuống thật nhẹ nhàng, nghe lén bọn họ nói chuyện.



Ban công phòng Nhan Lăng ở gần bọn họ hơn.



“Bach Mặc không có chỗ nào bình thường cả.” Luân Hải lười biếng nói, “Bạch Mặc chính là người thú vị nhất mà tôi đã từng gặp.” Luân Hải hơi xoay người lại, đối diện với Kình Thiên “Thằng nhóc đó, không trêu chọc nổi.



Lần trước cậu chọc cậu ấy, suýt chút nữa đã bị cậu ấy tống vào phòng tạm giam của Doanh trại đặc nhiệm còn gi? Suýt nữa thì vị trí đội trưởng của cậu cũng mất luôn.” Kinh Thiện vẫn đang nằm, Luân Hải vỗ lên ngực anh ta, “Tuy rằng tôi rất muốn xem trò vui của cậu nhưng tôi vẫn phải tốt bụng nhắc nhở cậu một câu, đừng có chọc vào cậu ấy.” “Xì.” Kinh Thiên cười giễu cợt, hai tay gối ra sau đầu, “Tôi đã từng phá rất nhiều vụ án, đã từng làm vô số nhiệm vụ, đã từng gặp qua đủ loại người, người này có vấn đề hay không tôi nhìn một cái là ra ngay.



Tôi cảm thấy...



Hình như là Bạch Mặc cố ý vào Học viện Tinh năng, hình như cậu ta còn có mục đích khác.” “Cố ý?” Luân Hải chống má, “Sao lại là cố ý? Nếu như cố ý thì cậu ấy đã sớm bị các cậu phát hiện, đã vào đây từ lâu rồi...” Cố ý vào Học viện Tinh năng?! Tôi hơi nhíu mày.



Vừa rồi Bạch Mặc đã ngả bài với tôi, quả thật cậu ấy đã cố ý để người khác phát hiện, cố ý vào học viện, chỉ vì không muốn rời xa tôi nên còn tiện thể gài bẫy tôi luôn.



“Luân Hải, cậu không thể ở lại trường nữa.” Kinh Thiên xoay mặt cười khẽ, dường như đang liếc xéo Luân Hải.



“Sao lại không thể ở lại? Nơi này thoải mái đến thế.” Luân Hải lười biếng xoay người tiếp tục nằm ngửa.



Kình Thiên tiếp tục liếc anh ta: “Bởi vì cậu trở nên ngu ngốc rồi.” Luân Hải không thèm để ý, lười biếng cầm lon bia lên uống một ngụm: “Thông minh để mà làm gì? Không phải vẫn luôn bị lừa sao, cứ vui vẻ thế này cũng không tệ mà.” Luân Hải nói xong lại uống thêm một ngụm bia.



Kình Thiên nhìn anh ta một lúc rồi ngồi dậy: “Có lúc nhìn như cố ý lại là vô ý, nhưng có lúc nhìn như vô ý thật ra lại là cố ý.



Một khi người thông minh đã muốn che giấu thì người khác sẽ không phát hiện được.



Mục đích Bạch Mặc vào trường nhất định không tốt đẹp.



Tôi biết cậu và cậu ta là anh em, nhưng nếu cậu phát hiện ra cậu ta có gì bất thường, cậu nhất định phải báo lại cho tôi.” “Aiz...



Còn nói tôi trở nên ngu ngốc...” Luân Hải cầm lon bia lắc đầu cười khẽ, “Tôi thấy cậu bắt đầu xử lý mọi chuyện theo cảm tính rồi, có phải là vì Tô Linh không?” Anh ta đột nhiên xoay mặt nhìn chăm chú vào Kinh Thiên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom