• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chuyện Tình Học Viện Tinh Tế Full (4 Viewers)

  • chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-67

Chương 67: Điều bạch mặc để ý




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
86521.png

Xem ảnh 2
86521_2.png
Tôi khó hiểu nhìn anh ta: “Anh sao vậy?”



Anh ta ngờ vực, quay đầu nhìn đi nơi khác giống như đang suy nghĩ cái gì đó, sau đây lại quay sang đánh giá tôi một cách tỉ mỉ.



Đột nhiên anh ta nhìn vào cổ tôi: “Chỗ này của cô bị sao vậy?” Anh ta chỉ vào cổ mình, “ Tôi nhớ cô đâu có bị thương ở cổ.



Do ai làm?! Bọn họ trông nom kiểu gì vậy!” Giọng anh ta đột nhiên trở nên nghiêm khắc như đang truy hỏi xem ai đã “ám hại” tôi khi tôi nằm viện.



Tôi sửng sốt nhìn Kình Thiên, sờ vào chỗ anh ta chỉ, tức thì mặt đỏ bừng, đầu óc hỗn loạn, trống rỗng, mặt ngơ ngác nhìn anh ta.



Xấu hổ chết mất thôi! Còn là ngay trước mặt Kình Thiên nữa chứ! Tôi nên nói gì bây giờ? Do muỗi cắn sao? Đần chắc! Con muỗi nào lại đốt mà để lại dấu to như vậy chứ? Muỗi độc thì sao? Cái loại cắn một cái là sưng cả một mảng lớn ấy? Kinh Thiên nhìn thấy ánh mắt tôi thì cũng ngẩn ra.



Anh ta nhìn khuôn mặt đỏ ửng của tôi, đôi mắt xanh trong veo phản chiếu vẻ mặt đang dại ra này.



Đột nhiên, Kình Thiên như hiểu ra chuyện gì đó liền vội vã quay lưng lại không cho tôi thấy vẻ mặt hiện tại của anh ta.



Tay trái anh ta chống nạnh, tay phải thì nắm lại gõ khẽ lên trán mình: “Mình ngớ ngẩn thật..” Giọng điệu lầm bầm như đang hối hận của anh ta truyền tới từ phía bên kia lớp kính.



Rồi anh ta thình lình xoay người lại.



Bất ngờ là, tôi thấy được vệt ửng đỏ đã sắp tan đi trên mặt anh ta.



Anh ta biết rồi! Tôi tức thì chỉ muốn độn thổ, đây chắc hẳn chính là mục đích của tên Bạch Ngốc kia.



Tôi đỏ mặt cúi đầu, trong lòng cảm thấy buồn bực khó tả.



Lúc này giải thích thế nào cũng giống như muốn che giấu, sẽ chỉ càng khiến người ta trở nên ngượng ngập hơn.



“Là Bạch Mặc sao?” Anh ta cười khẽ rồi hỏi.



“Ừ.” Sao tôi lại cảm thấy cuộc hỏi đáp này kỳ lạ vậy nhỉ? Cảm giác giống như một nữ sinh ăn vụng lỡ có bầu rồi bị bạn trai hỏi có phải là con của người đàn ông khác không vậy, rất là kỳ quái.



“Ha...



Thật sự là đủ rồi...” Anh ta lại chống eo, “Này! Cô nên mau chóng bỏ loại đàn ông ngay lúc cô đang bệnh cũng giở trò cầm thú kia đi! Tránh cho sau này cậu ta lại bạo lực gia đình với cô!” Giọng điệu của anh ta đột nhiên trở nên hung dữ, hệt như lúc trước anh ta mắng tôi sử dụng năng lực lung tung.



Tôi cũng phiền muộn ngẩng mặt lên, thuận miệng đáp: “Chẳng phải vì tôi muốn tới gặp anh sao?” Tôi và anh ta lập tức ngẩn người, ánh mắt vừa chạm nhau thì đã nhanh chóng dời đi.



Cả hai đều trở nên lúng túng, ngay cả tim tôi cũng đập nhanh hơn bởi ngượng ngùng.



Lúc này đây tôi cảm thấy rất kỳ lạ, sao tôi lại nói những chuyện này với Kình Thiên? Anh ta lo việc trên cổ tôi có dấu “ô mai” làm gì?! Nếu là bình thường, không phải mọi người đều coi như không thấy, không hỏi không trả lời sao? Nhưng cũng không loại trừ trường hợp có người miệng thúi, thích nhằm vào bạn mà hỏi tới hỏi lui.



Hôm nay đúng là chẳng có gì bình thường cả.



Hôm nay, nhất định là đầu óc tôi và Kinh Thiên có vấn đề, nếu không sao lại trò chuyện về vấn đề khó nói này.



“Xì.Anh ta xì khẽ một tiếng, “Hoa mà tôi bảo Kinh Không mang tới, cô nhận được rồi chứ?” Cuối cùng Đình Thiên cũng chuyển sang đề tài khác bình thường hơn.



Tôi giật mình nhìn anh ta: “Hoa đó là do anh tặng sao?” Kinh Thiên lập tức nhíu mày, sầm mặt: “Thằng ngóc Kinh Không kia không nói với cô sao?!” “Không, tôi còn tưởng hoa đó do cậu ta tặng.” “Ầm!” Kinh Thiên nện một đấm lên tấm kính ngay trước mặt khiến tôi giật mình, đằng sau tấm kính chính là vẻ mặt cáu kỉnh vì bị người khác cướp mất công lao của Kinh Thiên.



Dường như anh ta chợt nhớ đến chuyện gì đó, liếc nhìn cổ tôi.



Tôi căng thẳng che lại ngay, trái lại anh ta nhìn thẳng vào tôi: “Bạch Mặc nhỏ nhen như vậy, không phải cậu ta ném hoa của tôi đi rồi chứ?” Tôi đờ mặt nhìn anh ta.



Kênh Thiên thật thông minh! Không hổ danh là đội trưởng.



Kinh Thiên nhìn vẻ mặt của tôi thì đã đoán được đáp án, mặt sa sầm xuống, tay đập lên mặt kính một cái nữa rồi quay mặt sang chỗ khác mắng nhở: “Khốn khiếp, dám ném hoa của mình đi!” “Tôi bắt cậu ấy cắm chúng lại rồi!” Tôi nói ngay.



Kinh Thiên hơi nhướng mày, quay mặt sang nhìn tôi: “Cắm lại rồi?” “Ừ.” Tôi gật đầu.



“Ồ, ha ha ha...” Chẳng ngờ Kinh Thiên lại cười lớn rồi lắc đầu túm tóc, sau đó lại ngẩng mặt nhìn tôi: “Bạch Mặc nghe lời cô thật đấy.



Nghe nói hai người đã ở cùng với nhau từ khi sáu tuổi hả?” “Ừ.” Tôi rũ mắt mỉm cười, “Từ khi sáu tuổi chúng tôi đã sống cùng nhau, cho đến tận bây giờ.” “Giống như người thân sao?” “Không phải giống như mà...



Chúng tôi chính là người thân của nhau.” Tôi ngước mắt nhìn Kinh Thiên, thấy trong đôi mắt xanh của anh ta lóe lên ý cười, “Cho nên, hai người là người thân của nhau.” Tôi nghi hoặc nhìn Kình Thiên, không hiểu tại sao Kình Thiên lại nói tới vấn đề chúng tôi là người thân ở đây.



“Đúng vậy, có chuyện gì sao? Đội trưởng? Anh và Kinh Không, Hải Cơ không phải là người thân sao?” Tôi hỏi ngược lại.



“Ha.” Anh ta lại trưng ra vẻ mặt như cười như không của thường ngày, còn có cả sự trào phúng của riêng Kinh Thiên.



Anh ta nhếch môi nhìn tôi: “Không có gì.



Như vậy thì có thể giải thích tại sao cậu ta lại vứt hoa của tôi đi.” Kình Thiên hơi quay mặt đi, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, “Nếu như là tôi, tôi cũng không có cách nào nhận hoa từ kẻ đã làm tổn thương người quan trọng nhất của mình” Sự thấu hiểu của anh ta với Bạch Mặc khiến tôi phải nhìn anh ta bằng cặp mắt khác.



Kinh Thiên là người rộng lượng, cho nên anh ta có thể trở thành đội trưởng của chiến đội mạnh nhất trong Doanh trại đặc nhiệm.



“Đội trưởng.” Tôi đứng thẳng người.



Kình Thiên tùy ý nhìn về phía tôi, thấy tôi nghiêm túc nên anh ta có phần sửng sốt.



Anh ta hơi nhíu mày, nhìn tôi với vẻ khó hiểu: “Cô làm gì thế?” “Về chuyện ở Thành Anh, tôi chưa bao giờ cảm thấy hối hận, tôi rất vinh hạnh khi được tham gia hành động của đội Thanh Long, được đội trưởng chỉ bảo.



Cảm ơn anh!” Tôi trịnh trọng nói.



Ngay khi anh ta còn đang sững sờ thì tôi lại cúi người xuống thật thấp: “Đồng thời cũng cảm ơn anh đã cứu tôi.” Tôi đứng thẳng người lên, nở nụ cười xán lạn, anh ta vẫn tiếp tục nghệt mặt nhìn tôi.



“Đúng rồi, đội trưởng, kim X là gì vậy?” Tôi tò mò hỏi.



“Kim X là loại thuốc đặc biệt có thể ức chế sự suy kiệt tinh năng của Tinh Tộc...” Kinh Thiến ngơ ngác nhìn tôi, thuận miệng đáp.



Sau đó anh ta đột nhiên hoàn hồn lại, giật mình: “Sao cô lại biết kim X? Cô đã xem video lúc đó rồi?” Anh ta nói xong thì lại bỗng chốc đỏ mặt, giống như có một đóa hoa đào nở rộ trên gương mặt trắng nõn của anh ta vậy, ngay cả cánh môi cũng được nhuộm lên sắc đỏ tươi đẹp.



Anh ta vội vàng xoay người lại, dựa lên lớp kính, giơ tay lên giống như đang che miệng.



“Đội trưởng?” Tôi nhích sang hai bước nhỏ, nhìn một bên mặt của anh ta, quả nhiên anh ta đang cúi mặt che miệng lại, “Anh có thể nói với Kinh Không để cậu ta yên tâm về chuyện phiên điều trần ấy.” “Thấy cô tới thăm đội trưởng là tôi yên tâm rồi...” Đột nhiên Kinh Không trực tiếp đi xuyên cửa vào từ đằng sau, cười hì hì nhìn tôi, “Không uổng công đội trưởng chúng tôi cứu cô một mạng.



Đó là nụ-hon-đầu của đội trưởng chúng tôi đấy!” Kinh Không kích động nhấn mạnh.



Kinh Thiên đang đứng quay lưng lại với Kinh Không đột nhiên giơ tay lên búng nhẹ “tách” một cái, cả người Kinh Không lập tức lơ lửng giữa không trung.



Kinh Không cuống lên, hoảng hốt khoa tay múa chân trong không trung.



Nhưng mà cậu ta càng vùng vẫy thì thân thể lại càng không ổn định, không ngừng xoay vòng quay cuồng giữa không trung như thể rơi vào vùng không trọng lực.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom