Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chuyện Tình Hôn Nhân - Chương 27: Tôi Sẽ Giành Lại Cô Ấy
Đang trong xe vui mừng, bên ngoài có tiếng gõ kính xe, anh xoay qua nhìn người bên ngoài, là chủ tịch của bọn họ, anh từ từ hạ cửa kính xuống, kính trọng hỏi:
- Thưa sếp, có việc gì sao
- Tôi lên xe nói chuyện với cậu một lát được chứ
Phùng Thiệu An gật đầu nhẹ rồi Minh Uy đi vòng qua phía bên ghế phụ rồi vào ngồi, không khí trong xe lúc này khá tĩnh lặng có phần lạnh lẽo. Minh Uy lên tiếng trước:
- Cậu có tình ý với vợ tôi
Anh ậm ừ trả lời
- Đúng vậy thưa sếp
- Anh gan thật đấy dám thích người phụ nữ có chồng mà lại là chủ tịch của anh, anh có biết tâm địa của người phụ nữ đó thâm độc cỡ nào không.
Thiệu An nhíu mày khó hiểu nhìn anh, sau vài tháng tiếp xúc anh thấy con người cô rất tốt bụng, thân thiện, còn được nhiều người yêu mến, không có chút gì thâm độc.
- Sếp có nhầm không, cô ấy rất tốt, sếp có nói gì chăng nữa, mình là đàn ông với nhau, nếu không dựa theo công việc anh là sếp tôi, thì tôi đã tẩn cho anh một trận vì nói xấu người tôi yêu rồi đấy.
Minh Uy nhìn người đối diện, lòng không khỏi ngạc nhiên, một người nhiếp ảnh, chức vụ không cao hơn anh mà lại ăn nói thế kia, không sợ anh đuổi việc sao?
- Còn nữa, thân anh là đàn ông là lại nói vợ mình như vậy cô ấy còn là phụ nữ, nói như vậy thì không tốt đâu, tôi đoán sếp chỉ ở bên cạnh cô thư kí của sếp mà rất ít khi ở cạnh vợ sếp đúng chứ.
Bị nói trúng anh lãng tránh ánh mắt của người đối diện trả lời vỏn vẹn một chữ:
- Đúng
- Sếp không hiểu được vợ của sếp là người như thế nào nên không được ăn nói tùy tiện như vậy, tôi thấy dạo này cô ấy gầy đi khá nhiều, sếp đối đãi với vợ mình như thế sao, vậy tôi xin phép nói thẳng, dựa trên tôi và sếp là đàn ông, tôi sẽ cạnh tranh công bằng với sếp.
Dù anh trên cơ Phùng Thiệu An nhưng những gì anh ta nói đều là sự thật, Mạc An Nhiên đã gầy đi rất nhiều so với lúc trước, khi mới về nhà cô rất vừa tướng nhưng dạo gần đây cô bị sốt hành nên đã bị sụt cân kha khá. Anh thầm trách mình vì không quan tâm cô, nhưng nếu anh một lòng với cô thì Mộc Tuyết sẽ như thế nào. Một bên là người anh mong đợi, một bên là vợ anh, anh thở dài trong ngao ngán.
- Xin lỗi vì tôi đã nói nhiều, còn chuyện gì nữa không
- Không, nhưng tôi khuyên anh nên tránh xa vợ tôi ra một chút
- Tôi nói rồi tôi sẽ giành lại cô ấy không sớm thì muộn
Minh Uy lên xe rồi trở về biệt thự.
Sáng hôm sau, anh đi đến khách sạn mà cô ở để đón cô đi làm, vừa mới bước ra khỏi khách sạn cô thấy một bóng dáng quen thuộc, người đó đang đi đến cô nắm tay cô kéo đi, khi định thần được rồi cô mới giật tay ra.
- Anh làm gì vậy
- Tôi đón cô đi làm
- Tôi không cần
Bị từ chối mặt anh đen lại, mở cửa xe thẳng tay đẩy cô vào bên trong rồi cài đai an toàn lại, phóng xe đi đến công ty. Đến nơi, anh mở cửa cho cô đi xuống, có biết bao nhiêu cặp mắt của nhân viên nhìn chằm chằm, thầm đoán mối quan hệ của bọn họ, trong số đó có cả ánh nhìn của Mộc Tuyết, tay cô ta siết chặt lại.
Anh kéo cô lên thẳng phòng làm việc rồi chất vấn:
- Cô với Thiệu An có quan hệ gì
- Anh với Mộc Tuyết sao thì tôi với anh ấy là vậy
- Cô…
Cô làm anh tức nói không thành lời, bên ngoài Mộc Tuyết bước đến chỗ anh không quên lườm nguýt An Nhiên, cô ta lấy tay để lên vai Mình Uy nói:
- Anh không cần tức giận
- Thưa sếp, có việc gì sao
- Tôi lên xe nói chuyện với cậu một lát được chứ
Phùng Thiệu An gật đầu nhẹ rồi Minh Uy đi vòng qua phía bên ghế phụ rồi vào ngồi, không khí trong xe lúc này khá tĩnh lặng có phần lạnh lẽo. Minh Uy lên tiếng trước:
- Cậu có tình ý với vợ tôi
Anh ậm ừ trả lời
- Đúng vậy thưa sếp
- Anh gan thật đấy dám thích người phụ nữ có chồng mà lại là chủ tịch của anh, anh có biết tâm địa của người phụ nữ đó thâm độc cỡ nào không.
Thiệu An nhíu mày khó hiểu nhìn anh, sau vài tháng tiếp xúc anh thấy con người cô rất tốt bụng, thân thiện, còn được nhiều người yêu mến, không có chút gì thâm độc.
- Sếp có nhầm không, cô ấy rất tốt, sếp có nói gì chăng nữa, mình là đàn ông với nhau, nếu không dựa theo công việc anh là sếp tôi, thì tôi đã tẩn cho anh một trận vì nói xấu người tôi yêu rồi đấy.
Minh Uy nhìn người đối diện, lòng không khỏi ngạc nhiên, một người nhiếp ảnh, chức vụ không cao hơn anh mà lại ăn nói thế kia, không sợ anh đuổi việc sao?
- Còn nữa, thân anh là đàn ông là lại nói vợ mình như vậy cô ấy còn là phụ nữ, nói như vậy thì không tốt đâu, tôi đoán sếp chỉ ở bên cạnh cô thư kí của sếp mà rất ít khi ở cạnh vợ sếp đúng chứ.
Bị nói trúng anh lãng tránh ánh mắt của người đối diện trả lời vỏn vẹn một chữ:
- Đúng
- Sếp không hiểu được vợ của sếp là người như thế nào nên không được ăn nói tùy tiện như vậy, tôi thấy dạo này cô ấy gầy đi khá nhiều, sếp đối đãi với vợ mình như thế sao, vậy tôi xin phép nói thẳng, dựa trên tôi và sếp là đàn ông, tôi sẽ cạnh tranh công bằng với sếp.
Dù anh trên cơ Phùng Thiệu An nhưng những gì anh ta nói đều là sự thật, Mạc An Nhiên đã gầy đi rất nhiều so với lúc trước, khi mới về nhà cô rất vừa tướng nhưng dạo gần đây cô bị sốt hành nên đã bị sụt cân kha khá. Anh thầm trách mình vì không quan tâm cô, nhưng nếu anh một lòng với cô thì Mộc Tuyết sẽ như thế nào. Một bên là người anh mong đợi, một bên là vợ anh, anh thở dài trong ngao ngán.
- Xin lỗi vì tôi đã nói nhiều, còn chuyện gì nữa không
- Không, nhưng tôi khuyên anh nên tránh xa vợ tôi ra một chút
- Tôi nói rồi tôi sẽ giành lại cô ấy không sớm thì muộn
Minh Uy lên xe rồi trở về biệt thự.
Sáng hôm sau, anh đi đến khách sạn mà cô ở để đón cô đi làm, vừa mới bước ra khỏi khách sạn cô thấy một bóng dáng quen thuộc, người đó đang đi đến cô nắm tay cô kéo đi, khi định thần được rồi cô mới giật tay ra.
- Anh làm gì vậy
- Tôi đón cô đi làm
- Tôi không cần
Bị từ chối mặt anh đen lại, mở cửa xe thẳng tay đẩy cô vào bên trong rồi cài đai an toàn lại, phóng xe đi đến công ty. Đến nơi, anh mở cửa cho cô đi xuống, có biết bao nhiêu cặp mắt của nhân viên nhìn chằm chằm, thầm đoán mối quan hệ của bọn họ, trong số đó có cả ánh nhìn của Mộc Tuyết, tay cô ta siết chặt lại.
Anh kéo cô lên thẳng phòng làm việc rồi chất vấn:
- Cô với Thiệu An có quan hệ gì
- Anh với Mộc Tuyết sao thì tôi với anh ấy là vậy
- Cô…
Cô làm anh tức nói không thành lời, bên ngoài Mộc Tuyết bước đến chỗ anh không quên lườm nguýt An Nhiên, cô ta lấy tay để lên vai Mình Uy nói:
- Anh không cần tức giận
Bình luận facebook