-
Chương 36: Ở Nhà Đợi Tôi
"Hả! Không phải sao?"
Thi Tuyết Nhi nghe thấy đáp án này thì khá bất ngờ, nhưng lực chú ý của cô nàng đã nhanh chóng bị giọng nói của Chúc Khải Sâm trong điện thoại kéo về: "Không có gì, em đang dùng bữa với cô giáo Chúc."
Chúc Ôn Thư lại nhìn tấm ảnh trên màn hình điện thoại.
Rõ ràng chỉ là tấm ảnh vô cùng bình thường, ngay cả khuôn mặt cũng không lộ.
Cô liếc nhìn Thi Tuyết Nhi ở bên cạnh.
Đột nhiên cô rất muốn hỏi cô ấy vì sao lại nói như vậy.
Nhưng ngặt nỗi bây giờ Thi Tuyết Nhi không để ý đến cô.
Trong lúc Chúc Ôn Thư đang do dự, Lệnh Sâm gửi đến một câu.
【c: Khó ăn quá.】
Chắc do từ "bạn trai" mà Thi Tuyết Nhi thốt ra tác động quá lớn nên khi nhìn thấy câu này của Lệnh Sâm, Chúc Ôn Thư ngay lập tức hốt hoảng, trái tim cũng đập nhanh hơn rất nhiều.
Ngồi trong quán ăn ồn ào náo nhiệt, nhưng cô lại như nghe thấy Lệnh Sâm đang thì thầm vào tai mình.
【Chúc Ôn Thư: Dù gì anh cũng đang ở nước ngoài mà.】
【Chúc Ôn Thư: Thật ra mùi vị của sủi cảo đều na ná nhau, tôi không thấy có chỗ nào ngon nổi trội cả.】
【c: Đợi sau khi tôi về nước, tôi sẽ đưa cô đi ăn gì đó ngon ngon.】
Chúc Ôn Thư rơi vào trạng thái bối rối lần nữa.
Cô đang cầm điện thoại, nhưng rất lâu sau mới trả lời.
【Chúc Ôn Thư: Uyên Uyên muốn ăn hả?】
【c:?】
【c: Tôi mời cô ăn cơm thì liên quan gì đến nó.】
Qua hồi lâu.
【Chúc Ôn Thư:.... À!】
Lệnh Sâm không nói nữa, Chúc Ôn Thư cũng không buông điện thoại xuống.
Thi Tuyết Nhi nghe điện thoại xong, cô nàng ngoảnh đầu nhìn sang, cảm thấy hơi khó hiểu.
"Cô giáo Chúc, sao cô lại ngẩn người thế?""
""Hả? Không có gì."
Chúc Ôn Thư hoàn hồn, vừa định cầm đôi đũa lên, nhưng đưa tay ra được một nửa đã rụt về. Cô quay người nhìn về phía Thi Tuyết Nhi, sau đó nhỏ giọng: "Đúng rồi, vừa nãy... Sao cô nghĩ đó là bạn trai tôi?"
Thi Tuyết Nhi đang cầm điện thoại gửi tin nhắn, nghe vậy thì cười khúc khích thành tiếng. Cô nàng cứ cười, không nhìn cô mà cũng chẳng nói gì, ngón tay ấn chữ rất nhanh.
"Cô nói xem."
Chúc Ôn Thư chọc cánh tay cô ấy: "Đừng chăm chăm nói chuyện với Chúc Khải Sâm nữa."
Quả nhiên Thi Tuyết Nhi đã dừng động tác, nhưng cô nàng vẫn chỉ nghiêng đầu nhìn cô rồi cười đến mức nghiêng ngả.
Sau đó, Thi Tuyết Nhi cụp mắt nhìn đĩa sủi cảo ở trước mặt Chúc Ôn Thư.
"Sủi cảo sắp nguội hết rồi mà còn chưa chịu ăn sao." Thi Tuyết Nhi từ từ ngước mắt lên rồi nhướng mày nhìn Chúc Ôn Thư: "Nếu không phải bạn trai cô thì là ai?"
Chúc Ôn Thư: "..."
Cô lập tức gắp sủi cảo đưa vào miệng, giọng nói nghe không rõ lắm: "Rõ ràng còn nóng mà."
Thi Tuyết Nhi thấy rất buồn cười, cô nàng chống cằm nhìn Chúc Ôn Thư.
"Cũng đâu phải trẻ con nữa. Sao cô giáo Chúc còn thẹn thùng quá vậy?" Cô nàng nói: "Cô xinh thế này, có bạn trai hay được người khác theo đuổi cũng là chuyện hết sức bình thường, che che giấu giấu làm gì không biết."
Có bạn trai hay được người khác theo đuổi là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng nếu người này là Lệnh Sâm, thì chuyện này thực sự không bình thường.
Lát sau, điện thoại nằm trên bàn của Chúc Ôn Thư đột nhiên rung lên.
Cô còn chưa kịp làm gì, Thi Tuyết Nhi ở bên cạnh đã nhìn chằm chằm vào cô.
Mặc dù không nói lời nào, nhưng có vẻ như là muốn chọc ghẹo cô nhiều hơn.
Cái nhìn này thực sự khiến cho Chúc Ôn Thư hơi lo lắng khi cầm điện thoại lên.
Vừa mở ra, không phải tin nhắn của Lệnh Sâm.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng nỗi loàng cũng chẳng thoải mái là bao.
【Từ Quang Lượng: Cô giáo Chúc, gần đây cậu rảnh không?】
【Từ Quang Lượng: Dạo này tôi cũng được thả lỏng rồi, hôn lễ lần trước không thể tiếp đón mọi người chu đáo nên cuối tuần này cậu có thời gian đến ăn bữa cơm không?】
【Từ Quang Lượng: Chỉ có nhóm bạn học cấp ba ở Giang Thành bọn mình thôi, coi như là buổi họp lớp nhỏ, cậu thấy thế nào?】
Nói đúng ra, Chúc Ôn Thư và nhóm bạn học cấp ba này không phải là người gốc Giang Thành. Quê cô ở Hối Dương, một thành phố cấp địa khu trực thuộc Giang Thành, cách đó khoảng 70 đến 80 km.
Mấy năm nay mọi người chạy đôn chạy đáo, trời nam đất bắc, có người ở lại Hối Dương, cũng có người đến Giang Thành.
【Chúc Ôn Thư: Được, không vấn đề.】
【Từ Quang Lượng: Vậy tối Thứ Bảy, tôi đặt chỗ trước rồi sẽ liên lạc với cậu sau.】
【Chúc Ôn Thư: Được.】
Chúc Ôn Thư ăn được hai miếng sủi cảo lại nhớ đến gì đó, cô cầm điện thoại lên.
Thi Tuyết Nhi ở bên cạnh đang vùi mặt ăn, cô nàng không nhìn Chúc Ôn Thư mà chỉ mím môi nhịn cười.
【Chúc Ôn Thư: Thứ Bảy tuần này Từ Quang Lượng mời mọi người ăn cơm, anh đi không?】
Một lúc sau.
【c: Tôi không về kịp.】
【c: Chủ Nhật mới về.】
【Chúc Ôn Thư: Được rồi.】
*
Lệnh Sâm đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm đĩa sủi cảo nửa sống nửa chín trước mặt, ngẫm nghĩ chốc lát, anh vẫn quyết định tạm chấp nhận ăn.
Múi giờ ở Australia nhanh hơn Trung Quốc hai tiếng. Lúc này hoàng hôn đã phủ kín, khách trong nhà hàng cũng dần nhiều lên.
Lệnh Hưng Ngôn ngồi ở đối diện, anh ta vừa cắt bít tết vừa nhìn Lệnh Sâm, sau đó chẹp miệng một tiếng.
"Không ăn được nữa thì đừng ăn, người ta nhìn vào còn tưởng anh đang ngược đãi em, gọi bít tết đi."
"Thôi."
Đúng lúc này phục vụ cầm đũa đến, nhận lấy xong, Lệnh Sâm bắt đầu miệt mài ăn: "Lãng phí tiền làm gì."
Lệnh Hưng Ngôn không còn lời nào để phản bác.
Lúc nhỏ hoàn cảnh gia đình anh ta rất bình thường, mặc dù không khiến anh ta phải đói phải rét nhưng cũng chỉ đủ ấm no thôi, chưa từng được ăn thứ gì ngon. Mấy năm nay ăn nên làm ra, anh ta không tiếc mà tự thưởng cho bản thân, nếm thử tất cả món ngon quý giá từ khắp nơi trên thế giới.
Lệnh Hưng Ngôn cảm thấy đây là chuyện thường của con người, có điều kiện rồi liền muốn bù đắp lại toàn bộ những tiếc nuối thuở nhỏ.
Nhưng trước kia điều kiện nhà Lệnh Sâm còn kém hơn nhà anh ta, vậy mà chuyện "con giun xéo lắm cũng quằn" trong tưởng tượng lại không hề xảy ra.
Hiện tại, chỉ cần là nghệ sĩ có chút danh tiếng đã muốn được khen ngợi ưu tiên rồi. Khách sạn nhất định là khách sạn năm sao, trang phục nhất thiết phải thương hiệu lớn. Không lâu trước kia, anh ta mới nghe đồng nghiệp trong ngành bốc phốt, nói một diễn viên nào đó trong quá trình quay phim đã yêu cầu đoàn làm phim mỗi ngày đều phải đặt cơm trưa ở nhà hàng Michelin mang đến. Rồi một tối nọ, diễn viên kia ăn bào ngư hơi không tươi lắm, vậy là ngày hôm sau đã bày ra sắc mặt không tốt để quay.
Còn Lệnh Sâm thì ngược lại, sơn hào hải vị anh có thể ăn, cháo trắng dưa cải cũng không chê. Bình thường nếu có một mình sẽ chỉ ăn tùy tiện qua loa, một-hai món cộng thêm bát cơm trắng là đủ rồi.
Đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nếu người ngoài biết được còn tưởng Lệnh Sâm đang cố tạo hình tượng.
Lúc đầu Lệnh Hưng Ngôn cho rằng do Lệnh Sâm sống khổ quen rồi, nhưng sau này anh ta lại hơi đau đầu.
Sau thảm họa, tàn tích không nhất định có thể xây dựng lại, mọi thứ cũng không nhất định sẽ đảo ngược, thậm chí còn có thể biến thành dấu vết khó phai.
Nhưng nhìn bản thân Lệnh Sâm không oán không giận, nên Lệnh Hưng Ngôn không nói thêm nữa.
Đúng lúc này Lệnh Tư Uyên gọi video call cho anh ta.
"Con đang làm gì đấy?"
Khuôn mặt của cậu bé xuất hiện trong màn hình, Lệnh Hưng Ngôn cười nói: "Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi ạ."
Lệnh Tư Uyên rầu rĩ đáp lại, sau đó không nói gì nữa.
Lệnh Hưng Ngôn thấy thằng con mình không vui, liền hỏi: "Sao vậy? Bị cô giáo phê bình à?"
"Không phải ạ, hôm nay cô giáo còn thưởng cho con bánh bích quy."
Lệnh Tư Uyên bĩu môi, tủi thân nói: "Lúc nãy con xuống lầu chơi cầu trượt, nhưng không đợi đến lượt được."
"Không đợi được thì đi chỗ khác chơi thôi."
Lệnh Hưng Ngôn cười cười: "Cái này cũng làm con mất hứng sao?"
"Quả Quả cứ chiếm cầu trượt không cho con chơi! Con đi tìm ba cậu ta, ba cậu ta giống hệt người ngốc ấy..."
Tay cầm dao nĩa của Lệnh Sâm đột nhiên dừng lại.
Vốn dĩ Lệnh Hưng Ngôn đang vui vẻ nghe con mình nói chuyện, nhưng lúc nghe thấy câu này, anh ta lại liếc nhìn Lệnh Sâm theo bản năng, thấy hành động của Lệnh Sâm, anh ta gần như quát lên ngay lập tức.
"Lệnh Tư Uyên!"
Nhóc bị cơn tức giận đột ngột của ba mình làm hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn sau màn ảnh tức khắc đỏ ửng, nhóc không biết tại sao mình lại bị quát.
Lệnh Hưng Ngôn hít vào một hơi, rồi nhíu mày nhìn người trong màn hình.
"Sao con có thể nói ba người khác như thế?! Ai dạy con hả?"
Cậu bé trong điện thoại sợ đến mức không nói lên lời, dì Tiêu đứng phía sau cũng im bặt.
Lệnh Sâm ngẩng đầu nhìn Lệnh Hưng Ngôn, sau đó vươn tay lấy điện thoại của anh ta.
"Em cũng chưa nổi giận, anh mắng thằng bé làm gì."
Lệnh Sâm quay ống kính về phía mình, hất cằm với cậu nhóc trong màn hình.
"Đợi nhà chú sửa xong, chú sẽ lắp cho con một cái cầu trượt, một mình con chơi, không ai giành với con nữa."
"Đi làm bài tập đi, nếu không ngày mai cô giáo con sẽ tức giận đấy."
Ngắt video, Lệnh Sâm trả điện thoại lại cho người đối diện.
"Nhìn em làm gì, không ăn à?"
Lát sau, Lệnh Hưng Ngôn nhìn Lệnh Sâm cúi đầu tiếp tục ăn cơm, giống như không có gì khác lạ xảy ra nên anh ta cũng không nói gì thêm.
"Ăn xong sớm rồi quay về nghỉ ngơi, từ lúc em xuống máy bay còn chưa ngủ đâu."
"Ừ."
Anh ăn qua loa lấp đầy bụng, thấy trước mặt Lệnh Hưng Ngôn còn dĩa ốc nướng và gan ngỗng nướng chưa động vào, vì thế nói: "Anh cứ ăn đi, em về ngủ trước."
"Anh về cùng em, đợi anh chút."
Lệnh Hưng Ngôn vội vàng bỏ dao nĩa xuống, miệng còn chưa lau sạch đã đứng lên.
Mà Lệnh Sâm bên này đã đội mũ rồi xoay người rời đi.
Anh ta nhìn chằm chằm bóng dáng Lệnh Sâm, sau đó nặng nề thở dài, cuối cùng ngồi xuống tiếp tục ăn.
-
Lệnh Sâm vẫn cụp mắt, vẻ mặt không thay đổi, bước chân cũng rất nhanh.
Mặc dù thuộc chủng tộc khác nhau, nhưng mọi người đều khá nhạy bén với những người có ngoại hình nổi bật.
Không ít người qua đường nhìn về phía Lệnh Sâm.
Thế mà anh lại hoàn toàn không cảm nhận được.
Cho đến khi đi ngang qua một nhóm người có gương mặt Châu Á, nghe được tiếng mẹ đẻ quen thuộc.
"Người vừa nãy... Có phải Lệnh Sâm không vậy?"
"Mình cũng thấy giống, là anh ấy à?"
"Hả? Lệnh Sâm? Anh ấy ở đây sao?"
Nghe thấy tên mình, sự chú ý của Lệnh Sâm lập tức quay trở lại, anh cúi nhìn xuống mới phát hiện khẩu trang vẫn còn cầm trong tay, quên đeo.
Anh nhíu mày, bước chân cũng nhanh hơn.
Nếu bình thường ở nơi công cộng bị người ta nhận ra, anh sẽ không từ chối việc chụp ảnh hay gì đó.
Nhưng lúc này anh thật sự không có tâm trạng, không thể cười được.
Vậy mà nhóm người này lại không làm điều anh muốn.
Khi Lệnh Sâm sắp biến mất khỏi tầm mắt của họ, anh nghe thấy một giọng nam trầm thấp, hơi quen tai.
"Lệnh Sâm?"
Bước chân Lệnh Sâm dừng lại, anh quay đầu.
Tháng 11 ở Australia là cuối xuân đầu hè, cũng là thời điểm dễ chịu nhất trong năm.
Người đàn ông mặc áo cộc quần dài rộng thùng thình, khuôn mặt đẹp đẽ, đối lập rõ ràng với nhóm người ăn mặc theo xu hướng ở bên cạnh.
"Đúng là cậu rồi." Anh ta tiến lên vài bước, vừa cười vừa vươn tay về phía Lệnh Sâm, trêu chọc nói: "Ngôi sao lớn, vừa nãy tôi nói chuyện với Từ Quang Lượng, họp lớp cậu không đến tôi còn tưởng rằng mình không có cơ hội gặp cậu cơ."
*
Chúc Ôn Thư ăn sủi cảo xong, lúc chuẩn bị tính tiền mới phát hiện Thi Tuyết Nhi đã trả tiền trước.
Cô cảm thấy ngại nên định chuyển trả lại cô ấy. Nhưng khi mở WeChat lên, tin nhắn mà Từ Quang Lượng gửi đến từ mấy phút trước đã chặn ngang ý nghĩ của cô.
【Từ Quang Lượng: Đúng rồi, tôi thấy vẫn nên hỏi cậu thì hơn, Doãn Việt Trạch cũng muốn đến, cậu có để ý không?】
Chúc Ôn Thư gửi đi một dấu chấm hỏi.
Sao Doãn Việt Trạch lại đến?
【Từ Quang Lượng: Lúc trước cậu ta ở Australia nên không tới dự đám cưới của tôi được, tuần này cậu ta về đây, cậu ta nhất quyết phải mời tôi ăn một bữa.】
【Từ Quang Lượng: Tôi nghĩ rồi, tuần này tôi định mời mọi người ăn cơm, không gọi cậu ta đến hình như không hay cho lắm?】
【Từ Quang Lượng: Nhưng mà tôi vẫn phải hỏi ý kiến cậu một chút, nếu như cậu để ý, vậy tôi hẹn riêng cậu ta đi ăn cũng không sao cả.】
À, ra vậy.
Chúc Ôn Thư mặt không biểu cảm gõ chữ.
【Chúc Ôn Thư: Cậu hỏi cậu ta chưa?】
【Từ Quang Lượng: Hỏi rồi, cậu ta nói không sao cả.】
Chúc Ôn Thư: "..."
Thật ra cô có thể nói với Từ Quang Lượng là mình không đi nữa.
Nhưng nghĩ lại thì, cần gì phải thế.
Đó đã là chuyện của nhiều năm trước, Doãn Việt Trạch cũng nói là không sao cả. Có lẽ ký ức với cô của anh ta đã sớm tiêu tan theo gió ở nước ngoài rồi.
Cô chẳng cần phải ngượng ngùng rồi phiền Từ Quang Lượng mời khách riêng làm gì.
【Chúc Ôn Thư: Vậy OK, tôi cũng không sao hết.】
【Từ Quang Lượng: Vậy... Thứ Bảy gặp?】
【Chúc Ôn Thư: Được.】
"Ơ kìa, cô trả tiền gì thế."
Thi Tuyết Nhi thu dọn đồ đạc xong đứng dậy nói: "Cô mời tôi một ly trà sữa là được rồi."
"À được."
Chúc Ôn Thư không kiên trì nữa, vừa mới đi được vài bước, điện thoại của cô lại vang lên.
Không hiểu sao cô bỗng thấy hơi phiền, còn chuyện gì nữa đây.
Mở điện thoại lên, hoá ra là tin nhắn của Lệnh Sâm.
【c: Thứ Bảy ở nhà đợi tôi.】
【Chúc Ôn Thư: Hả?】
【c: Tôi tới đón cô.】
【Chúc Ôn Thư: Đợi đã... Đón tôi làm gì?】
【c: Không phải cô họp lớp à?】
【Chúc Ôn Thư: Không phải anh không đến à?】
【c: Bây giờ muốn đi.】
【Chúc Ôn Thư:??】
【c: Thứ Bảy gặp.】
___________
Anh ta sốt ruột rồi!
Anh ta sốt ruột rồi!
Anh ta sốt ruột rồi!
Thi Tuyết Nhi nghe thấy đáp án này thì khá bất ngờ, nhưng lực chú ý của cô nàng đã nhanh chóng bị giọng nói của Chúc Khải Sâm trong điện thoại kéo về: "Không có gì, em đang dùng bữa với cô giáo Chúc."
Chúc Ôn Thư lại nhìn tấm ảnh trên màn hình điện thoại.
Rõ ràng chỉ là tấm ảnh vô cùng bình thường, ngay cả khuôn mặt cũng không lộ.
Cô liếc nhìn Thi Tuyết Nhi ở bên cạnh.
Đột nhiên cô rất muốn hỏi cô ấy vì sao lại nói như vậy.
Nhưng ngặt nỗi bây giờ Thi Tuyết Nhi không để ý đến cô.
Trong lúc Chúc Ôn Thư đang do dự, Lệnh Sâm gửi đến một câu.
【c: Khó ăn quá.】
Chắc do từ "bạn trai" mà Thi Tuyết Nhi thốt ra tác động quá lớn nên khi nhìn thấy câu này của Lệnh Sâm, Chúc Ôn Thư ngay lập tức hốt hoảng, trái tim cũng đập nhanh hơn rất nhiều.
Ngồi trong quán ăn ồn ào náo nhiệt, nhưng cô lại như nghe thấy Lệnh Sâm đang thì thầm vào tai mình.
【Chúc Ôn Thư: Dù gì anh cũng đang ở nước ngoài mà.】
【Chúc Ôn Thư: Thật ra mùi vị của sủi cảo đều na ná nhau, tôi không thấy có chỗ nào ngon nổi trội cả.】
【c: Đợi sau khi tôi về nước, tôi sẽ đưa cô đi ăn gì đó ngon ngon.】
Chúc Ôn Thư rơi vào trạng thái bối rối lần nữa.
Cô đang cầm điện thoại, nhưng rất lâu sau mới trả lời.
【Chúc Ôn Thư: Uyên Uyên muốn ăn hả?】
【c:?】
【c: Tôi mời cô ăn cơm thì liên quan gì đến nó.】
Qua hồi lâu.
【Chúc Ôn Thư:.... À!】
Lệnh Sâm không nói nữa, Chúc Ôn Thư cũng không buông điện thoại xuống.
Thi Tuyết Nhi nghe điện thoại xong, cô nàng ngoảnh đầu nhìn sang, cảm thấy hơi khó hiểu.
"Cô giáo Chúc, sao cô lại ngẩn người thế?""
""Hả? Không có gì."
Chúc Ôn Thư hoàn hồn, vừa định cầm đôi đũa lên, nhưng đưa tay ra được một nửa đã rụt về. Cô quay người nhìn về phía Thi Tuyết Nhi, sau đó nhỏ giọng: "Đúng rồi, vừa nãy... Sao cô nghĩ đó là bạn trai tôi?"
Thi Tuyết Nhi đang cầm điện thoại gửi tin nhắn, nghe vậy thì cười khúc khích thành tiếng. Cô nàng cứ cười, không nhìn cô mà cũng chẳng nói gì, ngón tay ấn chữ rất nhanh.
"Cô nói xem."
Chúc Ôn Thư chọc cánh tay cô ấy: "Đừng chăm chăm nói chuyện với Chúc Khải Sâm nữa."
Quả nhiên Thi Tuyết Nhi đã dừng động tác, nhưng cô nàng vẫn chỉ nghiêng đầu nhìn cô rồi cười đến mức nghiêng ngả.
Sau đó, Thi Tuyết Nhi cụp mắt nhìn đĩa sủi cảo ở trước mặt Chúc Ôn Thư.
"Sủi cảo sắp nguội hết rồi mà còn chưa chịu ăn sao." Thi Tuyết Nhi từ từ ngước mắt lên rồi nhướng mày nhìn Chúc Ôn Thư: "Nếu không phải bạn trai cô thì là ai?"
Chúc Ôn Thư: "..."
Cô lập tức gắp sủi cảo đưa vào miệng, giọng nói nghe không rõ lắm: "Rõ ràng còn nóng mà."
Thi Tuyết Nhi thấy rất buồn cười, cô nàng chống cằm nhìn Chúc Ôn Thư.
"Cũng đâu phải trẻ con nữa. Sao cô giáo Chúc còn thẹn thùng quá vậy?" Cô nàng nói: "Cô xinh thế này, có bạn trai hay được người khác theo đuổi cũng là chuyện hết sức bình thường, che che giấu giấu làm gì không biết."
Có bạn trai hay được người khác theo đuổi là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng nếu người này là Lệnh Sâm, thì chuyện này thực sự không bình thường.
Lát sau, điện thoại nằm trên bàn của Chúc Ôn Thư đột nhiên rung lên.
Cô còn chưa kịp làm gì, Thi Tuyết Nhi ở bên cạnh đã nhìn chằm chằm vào cô.
Mặc dù không nói lời nào, nhưng có vẻ như là muốn chọc ghẹo cô nhiều hơn.
Cái nhìn này thực sự khiến cho Chúc Ôn Thư hơi lo lắng khi cầm điện thoại lên.
Vừa mở ra, không phải tin nhắn của Lệnh Sâm.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng nỗi loàng cũng chẳng thoải mái là bao.
【Từ Quang Lượng: Cô giáo Chúc, gần đây cậu rảnh không?】
【Từ Quang Lượng: Dạo này tôi cũng được thả lỏng rồi, hôn lễ lần trước không thể tiếp đón mọi người chu đáo nên cuối tuần này cậu có thời gian đến ăn bữa cơm không?】
【Từ Quang Lượng: Chỉ có nhóm bạn học cấp ba ở Giang Thành bọn mình thôi, coi như là buổi họp lớp nhỏ, cậu thấy thế nào?】
Nói đúng ra, Chúc Ôn Thư và nhóm bạn học cấp ba này không phải là người gốc Giang Thành. Quê cô ở Hối Dương, một thành phố cấp địa khu trực thuộc Giang Thành, cách đó khoảng 70 đến 80 km.
Mấy năm nay mọi người chạy đôn chạy đáo, trời nam đất bắc, có người ở lại Hối Dương, cũng có người đến Giang Thành.
【Chúc Ôn Thư: Được, không vấn đề.】
【Từ Quang Lượng: Vậy tối Thứ Bảy, tôi đặt chỗ trước rồi sẽ liên lạc với cậu sau.】
【Chúc Ôn Thư: Được.】
Chúc Ôn Thư ăn được hai miếng sủi cảo lại nhớ đến gì đó, cô cầm điện thoại lên.
Thi Tuyết Nhi ở bên cạnh đang vùi mặt ăn, cô nàng không nhìn Chúc Ôn Thư mà chỉ mím môi nhịn cười.
【Chúc Ôn Thư: Thứ Bảy tuần này Từ Quang Lượng mời mọi người ăn cơm, anh đi không?】
Một lúc sau.
【c: Tôi không về kịp.】
【c: Chủ Nhật mới về.】
【Chúc Ôn Thư: Được rồi.】
*
Lệnh Sâm đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm đĩa sủi cảo nửa sống nửa chín trước mặt, ngẫm nghĩ chốc lát, anh vẫn quyết định tạm chấp nhận ăn.
Múi giờ ở Australia nhanh hơn Trung Quốc hai tiếng. Lúc này hoàng hôn đã phủ kín, khách trong nhà hàng cũng dần nhiều lên.
Lệnh Hưng Ngôn ngồi ở đối diện, anh ta vừa cắt bít tết vừa nhìn Lệnh Sâm, sau đó chẹp miệng một tiếng.
"Không ăn được nữa thì đừng ăn, người ta nhìn vào còn tưởng anh đang ngược đãi em, gọi bít tết đi."
"Thôi."
Đúng lúc này phục vụ cầm đũa đến, nhận lấy xong, Lệnh Sâm bắt đầu miệt mài ăn: "Lãng phí tiền làm gì."
Lệnh Hưng Ngôn không còn lời nào để phản bác.
Lúc nhỏ hoàn cảnh gia đình anh ta rất bình thường, mặc dù không khiến anh ta phải đói phải rét nhưng cũng chỉ đủ ấm no thôi, chưa từng được ăn thứ gì ngon. Mấy năm nay ăn nên làm ra, anh ta không tiếc mà tự thưởng cho bản thân, nếm thử tất cả món ngon quý giá từ khắp nơi trên thế giới.
Lệnh Hưng Ngôn cảm thấy đây là chuyện thường của con người, có điều kiện rồi liền muốn bù đắp lại toàn bộ những tiếc nuối thuở nhỏ.
Nhưng trước kia điều kiện nhà Lệnh Sâm còn kém hơn nhà anh ta, vậy mà chuyện "con giun xéo lắm cũng quằn" trong tưởng tượng lại không hề xảy ra.
Hiện tại, chỉ cần là nghệ sĩ có chút danh tiếng đã muốn được khen ngợi ưu tiên rồi. Khách sạn nhất định là khách sạn năm sao, trang phục nhất thiết phải thương hiệu lớn. Không lâu trước kia, anh ta mới nghe đồng nghiệp trong ngành bốc phốt, nói một diễn viên nào đó trong quá trình quay phim đã yêu cầu đoàn làm phim mỗi ngày đều phải đặt cơm trưa ở nhà hàng Michelin mang đến. Rồi một tối nọ, diễn viên kia ăn bào ngư hơi không tươi lắm, vậy là ngày hôm sau đã bày ra sắc mặt không tốt để quay.
Còn Lệnh Sâm thì ngược lại, sơn hào hải vị anh có thể ăn, cháo trắng dưa cải cũng không chê. Bình thường nếu có một mình sẽ chỉ ăn tùy tiện qua loa, một-hai món cộng thêm bát cơm trắng là đủ rồi.
Đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nếu người ngoài biết được còn tưởng Lệnh Sâm đang cố tạo hình tượng.
Lúc đầu Lệnh Hưng Ngôn cho rằng do Lệnh Sâm sống khổ quen rồi, nhưng sau này anh ta lại hơi đau đầu.
Sau thảm họa, tàn tích không nhất định có thể xây dựng lại, mọi thứ cũng không nhất định sẽ đảo ngược, thậm chí còn có thể biến thành dấu vết khó phai.
Nhưng nhìn bản thân Lệnh Sâm không oán không giận, nên Lệnh Hưng Ngôn không nói thêm nữa.
Đúng lúc này Lệnh Tư Uyên gọi video call cho anh ta.
"Con đang làm gì đấy?"
Khuôn mặt của cậu bé xuất hiện trong màn hình, Lệnh Hưng Ngôn cười nói: "Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi ạ."
Lệnh Tư Uyên rầu rĩ đáp lại, sau đó không nói gì nữa.
Lệnh Hưng Ngôn thấy thằng con mình không vui, liền hỏi: "Sao vậy? Bị cô giáo phê bình à?"
"Không phải ạ, hôm nay cô giáo còn thưởng cho con bánh bích quy."
Lệnh Tư Uyên bĩu môi, tủi thân nói: "Lúc nãy con xuống lầu chơi cầu trượt, nhưng không đợi đến lượt được."
"Không đợi được thì đi chỗ khác chơi thôi."
Lệnh Hưng Ngôn cười cười: "Cái này cũng làm con mất hứng sao?"
"Quả Quả cứ chiếm cầu trượt không cho con chơi! Con đi tìm ba cậu ta, ba cậu ta giống hệt người ngốc ấy..."
Tay cầm dao nĩa của Lệnh Sâm đột nhiên dừng lại.
Vốn dĩ Lệnh Hưng Ngôn đang vui vẻ nghe con mình nói chuyện, nhưng lúc nghe thấy câu này, anh ta lại liếc nhìn Lệnh Sâm theo bản năng, thấy hành động của Lệnh Sâm, anh ta gần như quát lên ngay lập tức.
"Lệnh Tư Uyên!"
Nhóc bị cơn tức giận đột ngột của ba mình làm hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn sau màn ảnh tức khắc đỏ ửng, nhóc không biết tại sao mình lại bị quát.
Lệnh Hưng Ngôn hít vào một hơi, rồi nhíu mày nhìn người trong màn hình.
"Sao con có thể nói ba người khác như thế?! Ai dạy con hả?"
Cậu bé trong điện thoại sợ đến mức không nói lên lời, dì Tiêu đứng phía sau cũng im bặt.
Lệnh Sâm ngẩng đầu nhìn Lệnh Hưng Ngôn, sau đó vươn tay lấy điện thoại của anh ta.
"Em cũng chưa nổi giận, anh mắng thằng bé làm gì."
Lệnh Sâm quay ống kính về phía mình, hất cằm với cậu nhóc trong màn hình.
"Đợi nhà chú sửa xong, chú sẽ lắp cho con một cái cầu trượt, một mình con chơi, không ai giành với con nữa."
"Đi làm bài tập đi, nếu không ngày mai cô giáo con sẽ tức giận đấy."
Ngắt video, Lệnh Sâm trả điện thoại lại cho người đối diện.
"Nhìn em làm gì, không ăn à?"
Lát sau, Lệnh Hưng Ngôn nhìn Lệnh Sâm cúi đầu tiếp tục ăn cơm, giống như không có gì khác lạ xảy ra nên anh ta cũng không nói gì thêm.
"Ăn xong sớm rồi quay về nghỉ ngơi, từ lúc em xuống máy bay còn chưa ngủ đâu."
"Ừ."
Anh ăn qua loa lấp đầy bụng, thấy trước mặt Lệnh Hưng Ngôn còn dĩa ốc nướng và gan ngỗng nướng chưa động vào, vì thế nói: "Anh cứ ăn đi, em về ngủ trước."
"Anh về cùng em, đợi anh chút."
Lệnh Hưng Ngôn vội vàng bỏ dao nĩa xuống, miệng còn chưa lau sạch đã đứng lên.
Mà Lệnh Sâm bên này đã đội mũ rồi xoay người rời đi.
Anh ta nhìn chằm chằm bóng dáng Lệnh Sâm, sau đó nặng nề thở dài, cuối cùng ngồi xuống tiếp tục ăn.
-
Lệnh Sâm vẫn cụp mắt, vẻ mặt không thay đổi, bước chân cũng rất nhanh.
Mặc dù thuộc chủng tộc khác nhau, nhưng mọi người đều khá nhạy bén với những người có ngoại hình nổi bật.
Không ít người qua đường nhìn về phía Lệnh Sâm.
Thế mà anh lại hoàn toàn không cảm nhận được.
Cho đến khi đi ngang qua một nhóm người có gương mặt Châu Á, nghe được tiếng mẹ đẻ quen thuộc.
"Người vừa nãy... Có phải Lệnh Sâm không vậy?"
"Mình cũng thấy giống, là anh ấy à?"
"Hả? Lệnh Sâm? Anh ấy ở đây sao?"
Nghe thấy tên mình, sự chú ý của Lệnh Sâm lập tức quay trở lại, anh cúi nhìn xuống mới phát hiện khẩu trang vẫn còn cầm trong tay, quên đeo.
Anh nhíu mày, bước chân cũng nhanh hơn.
Nếu bình thường ở nơi công cộng bị người ta nhận ra, anh sẽ không từ chối việc chụp ảnh hay gì đó.
Nhưng lúc này anh thật sự không có tâm trạng, không thể cười được.
Vậy mà nhóm người này lại không làm điều anh muốn.
Khi Lệnh Sâm sắp biến mất khỏi tầm mắt của họ, anh nghe thấy một giọng nam trầm thấp, hơi quen tai.
"Lệnh Sâm?"
Bước chân Lệnh Sâm dừng lại, anh quay đầu.
Tháng 11 ở Australia là cuối xuân đầu hè, cũng là thời điểm dễ chịu nhất trong năm.
Người đàn ông mặc áo cộc quần dài rộng thùng thình, khuôn mặt đẹp đẽ, đối lập rõ ràng với nhóm người ăn mặc theo xu hướng ở bên cạnh.
"Đúng là cậu rồi." Anh ta tiến lên vài bước, vừa cười vừa vươn tay về phía Lệnh Sâm, trêu chọc nói: "Ngôi sao lớn, vừa nãy tôi nói chuyện với Từ Quang Lượng, họp lớp cậu không đến tôi còn tưởng rằng mình không có cơ hội gặp cậu cơ."
*
Chúc Ôn Thư ăn sủi cảo xong, lúc chuẩn bị tính tiền mới phát hiện Thi Tuyết Nhi đã trả tiền trước.
Cô cảm thấy ngại nên định chuyển trả lại cô ấy. Nhưng khi mở WeChat lên, tin nhắn mà Từ Quang Lượng gửi đến từ mấy phút trước đã chặn ngang ý nghĩ của cô.
【Từ Quang Lượng: Đúng rồi, tôi thấy vẫn nên hỏi cậu thì hơn, Doãn Việt Trạch cũng muốn đến, cậu có để ý không?】
Chúc Ôn Thư gửi đi một dấu chấm hỏi.
Sao Doãn Việt Trạch lại đến?
【Từ Quang Lượng: Lúc trước cậu ta ở Australia nên không tới dự đám cưới của tôi được, tuần này cậu ta về đây, cậu ta nhất quyết phải mời tôi ăn một bữa.】
【Từ Quang Lượng: Tôi nghĩ rồi, tuần này tôi định mời mọi người ăn cơm, không gọi cậu ta đến hình như không hay cho lắm?】
【Từ Quang Lượng: Nhưng mà tôi vẫn phải hỏi ý kiến cậu một chút, nếu như cậu để ý, vậy tôi hẹn riêng cậu ta đi ăn cũng không sao cả.】
À, ra vậy.
Chúc Ôn Thư mặt không biểu cảm gõ chữ.
【Chúc Ôn Thư: Cậu hỏi cậu ta chưa?】
【Từ Quang Lượng: Hỏi rồi, cậu ta nói không sao cả.】
Chúc Ôn Thư: "..."
Thật ra cô có thể nói với Từ Quang Lượng là mình không đi nữa.
Nhưng nghĩ lại thì, cần gì phải thế.
Đó đã là chuyện của nhiều năm trước, Doãn Việt Trạch cũng nói là không sao cả. Có lẽ ký ức với cô của anh ta đã sớm tiêu tan theo gió ở nước ngoài rồi.
Cô chẳng cần phải ngượng ngùng rồi phiền Từ Quang Lượng mời khách riêng làm gì.
【Chúc Ôn Thư: Vậy OK, tôi cũng không sao hết.】
【Từ Quang Lượng: Vậy... Thứ Bảy gặp?】
【Chúc Ôn Thư: Được.】
"Ơ kìa, cô trả tiền gì thế."
Thi Tuyết Nhi thu dọn đồ đạc xong đứng dậy nói: "Cô mời tôi một ly trà sữa là được rồi."
"À được."
Chúc Ôn Thư không kiên trì nữa, vừa mới đi được vài bước, điện thoại của cô lại vang lên.
Không hiểu sao cô bỗng thấy hơi phiền, còn chuyện gì nữa đây.
Mở điện thoại lên, hoá ra là tin nhắn của Lệnh Sâm.
【c: Thứ Bảy ở nhà đợi tôi.】
【Chúc Ôn Thư: Hả?】
【c: Tôi tới đón cô.】
【Chúc Ôn Thư: Đợi đã... Đón tôi làm gì?】
【c: Không phải cô họp lớp à?】
【Chúc Ôn Thư: Không phải anh không đến à?】
【c: Bây giờ muốn đi.】
【Chúc Ôn Thư:??】
【c: Thứ Bảy gặp.】
___________
Anh ta sốt ruột rồi!
Anh ta sốt ruột rồi!
Anh ta sốt ruột rồi!