-
Chương 37: All Your Wishes Come True
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguyên nhân Lệnh Sâm đến Australia lần này là vì một nhà soạn nhạc nổi tiếng thế giới mời anh tới thăm trang viên hoa hồng của mình.
Cũng bởi vậy mà Lệnh Hưng Ngôn phấn khích mấy ngày liền.
Phong cách âm nhạc của nhà soạn nhạc này khá kỳ lạ, lúc trẻ không được ai đánh giá cao nên tài năng bị chôn vùi nhiều năm. Bây giờ lại khác, là "miếng bánh ngon" ngàn người tranh nhau, danh tiếng nổi bật, giành được hầu hết các giải thưởng âm nhạc quốc tế.
Nay mời Lệnh Sâm đến thăm trang viên hoa hồng, há chẳng phải là muốn tỏ ý hợp tác hay sao?
Nhưng theo hiểu biết của Lệnh Hưng Ngôn, hễ là người tài thì chắc chắn tính cách sẽ có vấn đề.
Lúc đến nơi, anh ta còn lo lắng liệu tính cách này của Lệnh Sâm có hợp với nhà soạn nhạc đó không. Nếu hai người nói chuyện không vừa ý một câu thôi, họ sẽ lập tức đặt máy bay về nước.
Nào ngờ hai người kia nói chuyện vô cùng hợp. Luyên thuyên một hồi, nhà soạn nhạc kia bỗng xé vài tờ nháp bản thảo ra, rồi nói năng lộn xộn gì đó bằng tiếng Đức mẹ đẻ của mình.
Khi ấy Lệnh Hưng Ngôn có hơi thấp thỏm, cũng không biết có phải Lệnh Sâm nói gì chọc giận người ta hay không.
Kết quả là buổi sáng ngày hôm sau, trợ lý của nhà soạn nhạc gọi điện tới, nói tạm thời đã thay đổi lịch trình ban đầu. Hiện tại muốn mời Lệnh Sâm cùng đi đến phía Tây Australia để ngắm thiên nga đen.
Khoảnh khắc đó Lệnh Hưng Ngôn sướng rơn lên được, giống như mấy giải thưởng quốc tế đang vẫy tay chào đón em họ mình vậy.
Thế nhưng Lệnh Sâm lại quay đầu bảo mình phải về nước.
Thứ Sáu về, không ở thêm ngày nào nữa.
Mặc dù Lệnh Hưng Ngôn máu nóng sôi trào, nhưng cũng không ngăn được bước chân của Lệnh Sâm. Chỉ có thể kêu Lệnh Sâm đi giải thích với nhà soạn nhạc.
Tối đó, Lệnh Hưng Ngôn ngồi trong phòng khách của khách sạn, mặt xám như tro tàn nhìn chằm chằm bức tranh trên tường, anh ta không nghe rõ Lệnh Sâm đang hàn huyên gì với người ta ở ban công.
Tóm lại, việc không đến tây Australia, Lệnh Hưng Ngôn cảm giác việc hợp tác mình tâm niệm bấy lâu cũng tan tành mây khói.
Mãi đến sáng sớm Thứ Sáu trước khi bọn họ khởi hành về nước.
Nhân viên tiếp tân của khách sạn gọi điện thoại đến, nói có khách tới thăm.
Người tới là một người đàn ông trẻ tuổi, cậu ta chính là trợ lý của nhà soạn nhạc kia.
Cậu ta cầm trong tay bó hoa hồng tươi rói, nói sáng sớm nhà soạn nhạc đã tới trang viên hoa hồng hái chúng xuống tặng Lệnh Sâm.
Chuyện này khiến Lệnh Hưng Ngôn hãi hùng, định bụng nói thành tựu của em trai tôi giờ cũng tương đối tốt, nên không nhất thiết vì sân khấu quốc tế lớn hơn mà miễn cưỡng chấp nhận.
Kết quả câu tiếp theo của trợ lý người ta là: "Ông ấy còn có một câu muốn gửi đến anh..."
"All your wishes come true".
*
Nắng sớm sáng chói, Lệnh Hưng Ngôn kéo chiếc vali cỡ lớn của mình ra sân bay, tâm tình vẫn rất nặng nề.
Thời gian gấp rút, anh ta chỉ kịp đặt hai vé máy bay ở khoang hạng nhất, mấy người Lư Mạn Mạn vẫn còn ở lại Australia, giữ nguyên kế hoạch về nước ban đầu.
Sau khi lên máy bay, Lệnh Hưng Ngôn vô cùng mệt mỏi, thay dép lê xong là ngồi phịch xuống ghế.
Trước khi nhắm máy ngủ, anh ta quay đầu nhìn người bên cạnh.
"Rốt cuộc là vì sao em phải gấp gáp quay về?"
Khoảng trống giữa hai ghế cạnh Lệnh Sâm đang đặt một bó hoa hồng tươi.
Anh nhìn đường băng ngoài cửa sổ, sau đó nhẹ giọng đáp: "Họp lớp".
Lệnh Hưng Ngôn: "..."
Anh ta nhìn bó hoa cạnh Lệnh Sâm, tức đến nỗi chỉ thiếu nước muốn nhào qua đánh chết thằng em khờ khạo này.
"Sao nào? Em muốn cầu hôn luôn trong buổi họp lớp hay gì? Đã đưa người ta về nhà rồi mà còn sợ hụt mất vì một buổi họp lớp sao?! Sao trước đây anh không phát hiện em là kẻ yêu đương mù quáng thế nhỉ..."
Nói được một nửa, Lệnh Hưng Ngôn chợt để ý thấy có một người đàn ông vừa mới lên máy bay, người này liên tục nhìn về phía họ. Vì vậy anh ta lập tức ngậm miệng lại.
"Lệnh Sâm?"
Người đàn ông lên tiếng: "Khéo thế, lại gặp cậu rồi, hôm nay cậu cũng về nước à?"
Lệnh Sâm ngoảnh đầu đối mặt với ánh mắt của Doãn Việt Trạch.
"Ừm".
"Em quen hả?"
Lệnh Hưng Ngôn ở bên cạnh lặng lẽ hỏi.
"Bạn học cấp ba."
Lệnh Sâm thấp giọng trả lời anh ta, sau đó liếc mắt nhìn Doãn Việt Trạch ngồi xuống vị trí cách mình một lối đi nhỏ.
"Nghe Từ Quang Lượng nói cậu có thể tham gia buổi họp lớp, xem ra các bạn học sẽ vui vẻ mấy hôm đấy."
Sau khi Doãn Việt Trạch ngồi xuống, anh ta vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Tới lúc đó phải uống với nhau vài ly mới được."
"Xin lỗi."
Lệnh Sâm nói: "Tôi không uống rượu."
Doãn Việt Trạch hơi sửng sốt, rồi lập tức gật đầu: "À đúng nhỉ, cậu phải bảo vệ cổ họng."
Nói đến đây, Doãn Việt Trạch cụp mắt nhìn bó hoa hồng cạnh Lệnh Sâm: "Ấy, cậu mang nó ngàn dặm xa xôi về nước là để tặng bạn gái nhỉ?"
Lệnh Sâm im lặng chốc lát, rồi thản nhiên trả lời: "Vẫn chưa phải."
Doãn Việt Trạch nghe vậy thì hơi sững người, sau đó mới nhận ra ý của Lệnh Sâm là gì.
Anh ta lập tức cười nói: "Hoa đẹp như vậy, cậu lại không quản đường xa mà mang về, nếu vậy chắc chắn là tặng bạn gái rồi."
"Cảm ơn."
Lệnh Sâm cụp mắt: "Hy vọng sẽ được như thế."
"Không có gì."
Cuộc đối thoại của hai người cứ thế kết thúc, Doãn Việt Trạch quay đầu chuyên tâm làm chuyện của mình, cũng không để ý tới thái độ lạnh nhạt thờ ơ này của Lệnh Sâm.
Dù sao thời cấp ba bọn họ cũng coi như biết nhau, anh ta biết tính cách Lệnh Sâm vẫn luôn vậy.
Nhưng Lệnh Hưng Ngôn ngồi bên cạnh lại cảm thấy không đúng lắm.
Anh ta sớm chiều ở cạnh Lệnh Sâm bao nhiêu năm, nên sẽ khá mẫn cảm với biến hoá cảm xúc của Lệnh Sâm.
Lệnh Hưng Ngôn rõ ràng cảm thấy, từ khi bạn học cấp ba này đi tới, Lệnh Sâm ở bên cạnh mặc dù vẫn duy trì dáng vẻ không nhúc nhích như cũ, nói chuyện cũng rất thản nhiên nhưng hơi thở xung quanh dần gấp gáp hơn.
Vì thế anh ta vụng trộm nhìn Doãn Việt Trạch bên kia mấy lần.
Sau khi đối phương ngồi xuống liền nói chuyện với bạn đi cùng kế bên, không có biểu hiện gì khác thường cả.
Còn Lệnh Sâm bên này thì nghiêng đầu dựa vào ghế, hình như đang ngẩn người. Lệnh Hưng Ngôn khó hiểu nhưng cũng không nói thêm nữa.
Qua chốc lát, máy bay bắt đầu cất cánh.
Lệnh Sâm nhìn dáng vẻ Doãn Việt Trạch trò chuyện vui vẻ với bạn qua hình ảnh phản chiếu trên kính.
Dường như cậu ta vẫn vậy, không hề thay đổi.
Toả sáng, nhiệt tình, được người khác yêu thích.
Thời điểm Lệnh Sâm chật vật nhất, Doãn Việt Trạch cũng đối xử với anh như vậy.
Thời điểm Lệnh Sâm nổi tiếng rực rỡ, cậu ta cũng chẳng hề nịnh nọt lấy lòng. Lớn lên trong môi trường đầy đủ, sung túc và hoàn cảnh gia đình đầy tự hào đã mang lại cho cậu ta sự điềm tĩnh và tự tin ngay từ khi còn nhỏ.
Giống như trận bóng rổ thời cấp ba, nếu như ghi được ba điểm, cậu ta sẽ đường hoàng quay đầu nhướng mày về phía Chúc Ôn Thư để khoe chiến tích.
Dù ném chệch, cậu ta cũng chỉ vuốt tóc rồi nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng sáng.
Mà khi đó anh đang làm gì?
Lệnh Sâm mím môi, nặng nề thở dài một hơi.
*
Sau hơn mười giờ bay, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Giang Thành.
Lúc xuất phát ánh bình minh le lói chiếu sáng, khi hạ cánh thì hoàng hôn cũng đã phủ xuống bốn bề.
Lệnh Hưng Ngôn và Lệnh Sâm mỗi người tự kéo vali riêng, khoảng cách đi giữa hai người càng ngày càng lớn.
Lệnh Sâm đi rất nhanh, Lệnh Hưng Ngôn gần như phải vừa kéo vali vừa chạy mới có thể đuổi kịp.
Anh ta không biết Lệnh Sâm vội vàng làm gì, chậm chút không được à?
Sau một hồi đi bộ, cuối cùng hai người cũng đến được cửa hải quan.
Vì bước chân mau lẹ, nên hầu như không có ai xếp hàng trước hai người họ cả. Nhưng nhân viên lại chưa chuẩn bị xong, không biết đang chậm chạp bận việc gì.
Qua lúc lâu, cạnh cửa sổ xuất hiện hàng dài người xếp chờ thì nhân viên mới bắt đầu kiểm tra.
Trùng hợp thay, Doãn Việt Trạch xếp hàng cách hai người họ vài nhóm hành khách, khoảng cách không xa lắm.
Cảm nhận được ánh mắt của Doãn Việt Trạch, Lệnh Sâm quay đầu lại đối diện với anh ta.
Doãn Việt Trạch chỉ gật đầu như chào hỏi, sau đó cúi đầu nhìn điện thoại, hình như có việc gấp thì phải.
Đúng lúc này, điện thoại của Lệnh Sâm vang lên.
【Cô giáo Chúc: À... Ngày mai anh không cần tới đón tôi đâu, tôi có bạn thuận đường đến đón rồi.】
Lệnh Sâm không trả lời ngay.
Anh siết chặt điện thoại, hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông kia.
Ngón tay Doãn Việt Trạch thong thả ấn xuống bàn phím trên màn hình, ánh mắt anh ta dịu dàng hơn vừa nãy rất nhiều.
"Chào anh, hoa hồng này không thể qua cửa hải quan."
Nhân viên nói xong thì ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Lệnh Sâm. Thấy người trước mặt, nhân viên hơi sửng sốt, rồi lập tức cúi đầu xác nhận lại giấy tờ, giọng nói đột nhiên mang theo chút thấp thỏm: "Căn cứ theo quy định, để phòng ngừa giống ngoại lai, sản phẩm nông sản không thể..."
"Được".
Lệnh Sâm không nói gì, anh chỉ thở dài: "Vậy phiền bên các anh xử lý giúp tôi."
*
Chúc Ôn Thư vốn nghĩ gửi tin nhắn này xong cô sẽ đi tắm, nhưng thấy Lệnh Sâm không trả lời, vì thế cô lại gửi thêm tin nữa.
【Chúc Ôn Thư: Là Chung Á, anh còn nhớ không? Cô ấy rủ tôi mai đi xem phim, cô ấy mua xe rồi, xem phim xong chúng tôi sẽ cùng nhau đến đó.】
Tin nhắn vừa được gửi đi, Chúc Ôn Thư đã thấy hối hận.
Có phải cô lo nghĩ quá nhiều rồi không?
Haiz.
Cô cũng không biết tại sao mình phải giải thích nhiều như thế.
Có thể là bởi vì Lệnh Sâm đã nói sẽ đến đón cô, giờ cô lại lỡ hẹn nên thấy áy náy chăng.
Chốc lát sau.
【c:...】
Quả nhiên là cạn lời.
【Chúc Ôn Thư:...】
【c: Lần sau nói luôn một lần đi.】
Hả?
Sao người này nói chuyện mà câu trước đá câu sau thế?
Chúc Ôn Thư lắc đầu, cô thầm nghĩ: Ngôi sao lớn yêu cầu quá nhiều.
【Chúc Ôn Thư: Không phải học theo anh đó sao.】
【c: Hôm nay tôi gặp Doãn Việt Trạch trên máy bay.】
"Anh nói chuyện cũng luôn..."
Chúc Ôn Thư mới gõ được một nửa, cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn Lệnh Sâm gửi tới, cả người run lên, sau đó xoá nửa câu kia đi.
【Chúc Ôn Thư: Hả? Không phải cậu ta đang ở Mỹ à?】
【c: Tôi không rõ lắm.】
【Chúc Ôn Thư: Ồ...】
Lạ nhỉ.
Chúc Ôn Thư cảm thấy nói về mối tình đầu của bản thân với Lệnh Sâm thì không hay cho lắm.
Lúc trước có bạn học hỏi cô về tình trạng giữa cô và Doãn Việt Trạch, mặc dù cô khá vô cảm về chuyện này, nhưng cũng không hề có cảm giác mâu thuẫn như bây giờ.
【Chúc Ôn Thư: Tôi đi tắm đây.】
【c: Ừm.】
*
Ngày hôm sau, Chung Á tới nhà đón cô đúng giờ.
Chung Á mới lấy bằng lái xe, cả đường cứ va cái này chạm cái nọ, muộn vài phút xem phim thì không nói. Lúc bắt đầu đến nhà hàng, bởi vì đi nhầm đường mà luẩn quẩn cả một vòng to mới đến được điểm cần đến.
Cũng may Chúc Ôn Thư sớm đã đoán được, xem phim xong cô không cho Chung Á đi mua trà sữa mà kéo luôn đến bãi đỗ xe, cho nên hiện tại mới không muộn.
Có thể vì lần này có cả Lệnh Sâm và Doãn Việt Trạch cùng xuất hiện, nên Từ Quang Lượng đặt chỗ ở một nhà hàng Trung Quốc cao cấp.
Khi Chúc Ôn Thư và Chung Á đi vào, bên trong ngoại trừ hai người đàn ông lần trước tham dự hôn lễ của Từ Quang Lượng, còn có bạn cùng lớp nhiều năm chưa gặp - Hướng Cách Phỉ.
Lúc trước Chúc Ôn Thư nghe nói Hướng Cách Phỉ làm việc ở thủ đô, không ngờ rằng hôm nay có thể thấy cô ấy ở đây, đúng là bất ngờ.
"Đã lâu không gặp cậu."
"Đúng vậy, đã lâu không gặp." Hướng Cách Phỉ chống cằm nhìn về phía cô: "Sao cậu không thay đổi chút nào thế, nhìn thoáng cứ như học sinh cấp ba ấy."
Chúc Ôn Thư thừa nhận mấy năm nay Hướng Cách Phỉ thay đổi rất nhiều, trang điểm tinh xảo, quần áo hợp mốt, mái tóc cũng là kiểu uốn sóng lớn quyến rũ. Quả thật khác hẳn với vẻ ngoài không trang điểm thời cấp ba của cô ấy, hệt như hai người khác nhau.
Nhưng hôm nay Chúc Ôn Thư cũng đi giày cao gót, sao lại giống học sinh cấp ba được!
"Có thể do dành nhiều thời gian cho trẻ con nên trạng thái của tôi có vẻ trẻ hơn thôi."
Hướng Cách Phỉ cười cười, không nói gì nữa.
Thực ra Chúc Ôn Thư chỉ thuận miệng nói thôi, không có ý gì khác.
Cô thấy vị trí cạnh Hướng Cách Phỉ vẫn còn trống nên qua đó ngồi.
Đây là bàn tròn mười người, ba người đàn ông và Hướng Cách Phỉ lần lượt ngồi xuống, sau đó là Chúc Ôn Thư và Chung Á, cuối cùng chỉ còn lại bốn chỗ bên cạnh nhau đối diện cửa sổ.
Vài người hàn huyên chốc lát, sau đó Từ Quang Lượng nhìn điện thoại, nói: "Bọn họ sắp tới rồi."
Mọi người ở đây đều biết người mà Từ Quang Lượng nhắc đến là ai. Ngoại trừ Hướng Cách Phỉ, những người khác đều đã gặp Lệnh Sâm trong hôn lễ cách đây không lâu, nhưng hiện tại tất cả đều trong trạng thái hóng hớt hồi hộp.
Dù sao còn có một bạn học là bạn trai cũ của Chúc Ôn Thư. Hôm nay trên bàn có rất nhiều nhân tố, nên mọi người đều ăn ý không nhắc lại mấy chuyện đã qua.
Trái lại, Hướng Cách Phỉ đột nhiên đứng dậy nói với tất cả: "Chỗ này hơi chật, tôi đổi chỗ khác, đổi sang chỗ rộng hơn cho thoải mái."
Cô ấy mang theo vẻ mặt thản nhiên ngồi ngay xuống giữa bốn vị trí liền kề đang trống kia, vị trí đó cách Chung Á một ghế trống, cách Từ Quang Lượng hai ghế trống.
Vừa ngồi xuống, cửa phòng bỗng chợt bị đẩy ra.
Khi ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cửa, Chúc Ôn Thư chậm chạp quay đầu nhìn. Không hiểu sao trước khi nâng mí mắt, cô lại vô cùng mong muốn người lúc này bước vào là Lệnh Sâm chứ không phải Doãn Việt Trạch.
Nhưng khi nhìn sang, ánh mắt cô liền sững lại.
Thế mà hai người cùng nhau tới.
"Các cậu đi cùng nhau?"
Từ Quang Lượng kinh ngạc.
"Ừm." Doãn Việt Trạch nhìn vào trong, khi lướt qua Chúc Ôn Thư, anh ta hơi khựng lại, sau đó cười nói với cô: "Gặp nhau ở cửa."
Lệnh Sâm đứng ở bên cạnh không nói gì, anh đi vào trước một bước.
Vừa tới gần cạnh bàn, Hướng Cách Phỉ đã đứng dậy kéo chiếc ghế bên cạnh ra.
"Ây yô, bạn học Lệnh Sâm, thật sự đã lâu không gặp mà."
Lệnh Sâm quay đầu nhìn Chúc Ôn Thư, trong mắt mang theo chút bối rối.
Nhưng anh cũng không nói ra câu "Cô là ai vậy?", mà thay vào đó là khách khí gật đầu: "Đã lâu không gặp."
Dứt lời, anh không chần chừ mà tiếp tục đi thẳng, lướt nhanh qua Chung Á.
Hành động này biểu thị rõ ý muốn đến vị trí trống bên cạnh Chúc Ôn Thư.
Lúc này, Hướng Cách Phỉ đột nhiên chỉ vào chỗ đó rồi nói: "Doãn Việt Trạch, sao cậu không tới đây? Tôi cố ý để lại chỗ ngồi cho cậu đấy!"
Lời này vừa thốt ra, cũng đúng lúc Lệnh Sâm kéo ghế, trong phòng riêng, chân ghế ma sát với sàn gạch phát ra âm thanh cực kỳ chói tai.
Từ Quang Lượng chưa bao giờ nghĩ một buổi họp lớp tám người lại có thể yên lặng như vậy.
Cả phòng như bị ấn nút tạm dừng, ngay cả không khí dường như cũng ngừng lưu động.
Ngoại trừ Hướng Cách Phỉ không rõ mọi chuyện, sắc mặt những người khác đều cứng ngắc, muốn lên tiếng nhưng lại không biết nói gì.
Quả thật Lệnh Sâm dừng động tác cũng vì những lời này của Hướng Cách Phỉ.
Tay anh vẫn còn vịn trên ghế, hết nhìn Doãn Việt Trạch rồi lại nhìn Chúc Ôn Thư.
"Để lại cho cậu ta?"
Vì câu nói này mà ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Chúc Ôn Thư.
Trong bầu không khí xấu hổ, rốt cuộc Chúc Ôn Thư cũng đã hiểu vì sao vừa nãy cô hy vọng Lệnh Sâm là người đến trước.
Trực giác cô đoán rằng Lệnh Sâm sẽ ngồi bên cạnh, anh chiếm vị trí này sẽ có thể ngăn cản khả năng Doãn Việt Trạch ngồi xuống đây.
Ai ngờ, tình huống xấu hổ vẫn có thể xảy ra.
"Không phải..."
Mọi sự chú ý đều tập trung hết chỗ này, Chúc Ôn Thư ngẩng đầu nhìn Lệnh Sâm. Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, cô gần như nói theo bản năng: "Để lại cho anh."
_____________________
Tiêu đề chương này cũng là chữ ký mình nhận được khi mua tập 1 của bộ truyện, mong tập 2 sẽ ra nhanh
Nguyên nhân Lệnh Sâm đến Australia lần này là vì một nhà soạn nhạc nổi tiếng thế giới mời anh tới thăm trang viên hoa hồng của mình.
Cũng bởi vậy mà Lệnh Hưng Ngôn phấn khích mấy ngày liền.
Phong cách âm nhạc của nhà soạn nhạc này khá kỳ lạ, lúc trẻ không được ai đánh giá cao nên tài năng bị chôn vùi nhiều năm. Bây giờ lại khác, là "miếng bánh ngon" ngàn người tranh nhau, danh tiếng nổi bật, giành được hầu hết các giải thưởng âm nhạc quốc tế.
Nay mời Lệnh Sâm đến thăm trang viên hoa hồng, há chẳng phải là muốn tỏ ý hợp tác hay sao?
Nhưng theo hiểu biết của Lệnh Hưng Ngôn, hễ là người tài thì chắc chắn tính cách sẽ có vấn đề.
Lúc đến nơi, anh ta còn lo lắng liệu tính cách này của Lệnh Sâm có hợp với nhà soạn nhạc đó không. Nếu hai người nói chuyện không vừa ý một câu thôi, họ sẽ lập tức đặt máy bay về nước.
Nào ngờ hai người kia nói chuyện vô cùng hợp. Luyên thuyên một hồi, nhà soạn nhạc kia bỗng xé vài tờ nháp bản thảo ra, rồi nói năng lộn xộn gì đó bằng tiếng Đức mẹ đẻ của mình.
Khi ấy Lệnh Hưng Ngôn có hơi thấp thỏm, cũng không biết có phải Lệnh Sâm nói gì chọc giận người ta hay không.
Kết quả là buổi sáng ngày hôm sau, trợ lý của nhà soạn nhạc gọi điện tới, nói tạm thời đã thay đổi lịch trình ban đầu. Hiện tại muốn mời Lệnh Sâm cùng đi đến phía Tây Australia để ngắm thiên nga đen.
Khoảnh khắc đó Lệnh Hưng Ngôn sướng rơn lên được, giống như mấy giải thưởng quốc tế đang vẫy tay chào đón em họ mình vậy.
Thế nhưng Lệnh Sâm lại quay đầu bảo mình phải về nước.
Thứ Sáu về, không ở thêm ngày nào nữa.
Mặc dù Lệnh Hưng Ngôn máu nóng sôi trào, nhưng cũng không ngăn được bước chân của Lệnh Sâm. Chỉ có thể kêu Lệnh Sâm đi giải thích với nhà soạn nhạc.
Tối đó, Lệnh Hưng Ngôn ngồi trong phòng khách của khách sạn, mặt xám như tro tàn nhìn chằm chằm bức tranh trên tường, anh ta không nghe rõ Lệnh Sâm đang hàn huyên gì với người ta ở ban công.
Tóm lại, việc không đến tây Australia, Lệnh Hưng Ngôn cảm giác việc hợp tác mình tâm niệm bấy lâu cũng tan tành mây khói.
Mãi đến sáng sớm Thứ Sáu trước khi bọn họ khởi hành về nước.
Nhân viên tiếp tân của khách sạn gọi điện thoại đến, nói có khách tới thăm.
Người tới là một người đàn ông trẻ tuổi, cậu ta chính là trợ lý của nhà soạn nhạc kia.
Cậu ta cầm trong tay bó hoa hồng tươi rói, nói sáng sớm nhà soạn nhạc đã tới trang viên hoa hồng hái chúng xuống tặng Lệnh Sâm.
Chuyện này khiến Lệnh Hưng Ngôn hãi hùng, định bụng nói thành tựu của em trai tôi giờ cũng tương đối tốt, nên không nhất thiết vì sân khấu quốc tế lớn hơn mà miễn cưỡng chấp nhận.
Kết quả câu tiếp theo của trợ lý người ta là: "Ông ấy còn có một câu muốn gửi đến anh..."
"All your wishes come true".
*
Nắng sớm sáng chói, Lệnh Hưng Ngôn kéo chiếc vali cỡ lớn của mình ra sân bay, tâm tình vẫn rất nặng nề.
Thời gian gấp rút, anh ta chỉ kịp đặt hai vé máy bay ở khoang hạng nhất, mấy người Lư Mạn Mạn vẫn còn ở lại Australia, giữ nguyên kế hoạch về nước ban đầu.
Sau khi lên máy bay, Lệnh Hưng Ngôn vô cùng mệt mỏi, thay dép lê xong là ngồi phịch xuống ghế.
Trước khi nhắm máy ngủ, anh ta quay đầu nhìn người bên cạnh.
"Rốt cuộc là vì sao em phải gấp gáp quay về?"
Khoảng trống giữa hai ghế cạnh Lệnh Sâm đang đặt một bó hoa hồng tươi.
Anh nhìn đường băng ngoài cửa sổ, sau đó nhẹ giọng đáp: "Họp lớp".
Lệnh Hưng Ngôn: "..."
Anh ta nhìn bó hoa cạnh Lệnh Sâm, tức đến nỗi chỉ thiếu nước muốn nhào qua đánh chết thằng em khờ khạo này.
"Sao nào? Em muốn cầu hôn luôn trong buổi họp lớp hay gì? Đã đưa người ta về nhà rồi mà còn sợ hụt mất vì một buổi họp lớp sao?! Sao trước đây anh không phát hiện em là kẻ yêu đương mù quáng thế nhỉ..."
Nói được một nửa, Lệnh Hưng Ngôn chợt để ý thấy có một người đàn ông vừa mới lên máy bay, người này liên tục nhìn về phía họ. Vì vậy anh ta lập tức ngậm miệng lại.
"Lệnh Sâm?"
Người đàn ông lên tiếng: "Khéo thế, lại gặp cậu rồi, hôm nay cậu cũng về nước à?"
Lệnh Sâm ngoảnh đầu đối mặt với ánh mắt của Doãn Việt Trạch.
"Ừm".
"Em quen hả?"
Lệnh Hưng Ngôn ở bên cạnh lặng lẽ hỏi.
"Bạn học cấp ba."
Lệnh Sâm thấp giọng trả lời anh ta, sau đó liếc mắt nhìn Doãn Việt Trạch ngồi xuống vị trí cách mình một lối đi nhỏ.
"Nghe Từ Quang Lượng nói cậu có thể tham gia buổi họp lớp, xem ra các bạn học sẽ vui vẻ mấy hôm đấy."
Sau khi Doãn Việt Trạch ngồi xuống, anh ta vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Tới lúc đó phải uống với nhau vài ly mới được."
"Xin lỗi."
Lệnh Sâm nói: "Tôi không uống rượu."
Doãn Việt Trạch hơi sửng sốt, rồi lập tức gật đầu: "À đúng nhỉ, cậu phải bảo vệ cổ họng."
Nói đến đây, Doãn Việt Trạch cụp mắt nhìn bó hoa hồng cạnh Lệnh Sâm: "Ấy, cậu mang nó ngàn dặm xa xôi về nước là để tặng bạn gái nhỉ?"
Lệnh Sâm im lặng chốc lát, rồi thản nhiên trả lời: "Vẫn chưa phải."
Doãn Việt Trạch nghe vậy thì hơi sững người, sau đó mới nhận ra ý của Lệnh Sâm là gì.
Anh ta lập tức cười nói: "Hoa đẹp như vậy, cậu lại không quản đường xa mà mang về, nếu vậy chắc chắn là tặng bạn gái rồi."
"Cảm ơn."
Lệnh Sâm cụp mắt: "Hy vọng sẽ được như thế."
"Không có gì."
Cuộc đối thoại của hai người cứ thế kết thúc, Doãn Việt Trạch quay đầu chuyên tâm làm chuyện của mình, cũng không để ý tới thái độ lạnh nhạt thờ ơ này của Lệnh Sâm.
Dù sao thời cấp ba bọn họ cũng coi như biết nhau, anh ta biết tính cách Lệnh Sâm vẫn luôn vậy.
Nhưng Lệnh Hưng Ngôn ngồi bên cạnh lại cảm thấy không đúng lắm.
Anh ta sớm chiều ở cạnh Lệnh Sâm bao nhiêu năm, nên sẽ khá mẫn cảm với biến hoá cảm xúc của Lệnh Sâm.
Lệnh Hưng Ngôn rõ ràng cảm thấy, từ khi bạn học cấp ba này đi tới, Lệnh Sâm ở bên cạnh mặc dù vẫn duy trì dáng vẻ không nhúc nhích như cũ, nói chuyện cũng rất thản nhiên nhưng hơi thở xung quanh dần gấp gáp hơn.
Vì thế anh ta vụng trộm nhìn Doãn Việt Trạch bên kia mấy lần.
Sau khi đối phương ngồi xuống liền nói chuyện với bạn đi cùng kế bên, không có biểu hiện gì khác thường cả.
Còn Lệnh Sâm bên này thì nghiêng đầu dựa vào ghế, hình như đang ngẩn người. Lệnh Hưng Ngôn khó hiểu nhưng cũng không nói thêm nữa.
Qua chốc lát, máy bay bắt đầu cất cánh.
Lệnh Sâm nhìn dáng vẻ Doãn Việt Trạch trò chuyện vui vẻ với bạn qua hình ảnh phản chiếu trên kính.
Dường như cậu ta vẫn vậy, không hề thay đổi.
Toả sáng, nhiệt tình, được người khác yêu thích.
Thời điểm Lệnh Sâm chật vật nhất, Doãn Việt Trạch cũng đối xử với anh như vậy.
Thời điểm Lệnh Sâm nổi tiếng rực rỡ, cậu ta cũng chẳng hề nịnh nọt lấy lòng. Lớn lên trong môi trường đầy đủ, sung túc và hoàn cảnh gia đình đầy tự hào đã mang lại cho cậu ta sự điềm tĩnh và tự tin ngay từ khi còn nhỏ.
Giống như trận bóng rổ thời cấp ba, nếu như ghi được ba điểm, cậu ta sẽ đường hoàng quay đầu nhướng mày về phía Chúc Ôn Thư để khoe chiến tích.
Dù ném chệch, cậu ta cũng chỉ vuốt tóc rồi nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng sáng.
Mà khi đó anh đang làm gì?
Lệnh Sâm mím môi, nặng nề thở dài một hơi.
*
Sau hơn mười giờ bay, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Giang Thành.
Lúc xuất phát ánh bình minh le lói chiếu sáng, khi hạ cánh thì hoàng hôn cũng đã phủ xuống bốn bề.
Lệnh Hưng Ngôn và Lệnh Sâm mỗi người tự kéo vali riêng, khoảng cách đi giữa hai người càng ngày càng lớn.
Lệnh Sâm đi rất nhanh, Lệnh Hưng Ngôn gần như phải vừa kéo vali vừa chạy mới có thể đuổi kịp.
Anh ta không biết Lệnh Sâm vội vàng làm gì, chậm chút không được à?
Sau một hồi đi bộ, cuối cùng hai người cũng đến được cửa hải quan.
Vì bước chân mau lẹ, nên hầu như không có ai xếp hàng trước hai người họ cả. Nhưng nhân viên lại chưa chuẩn bị xong, không biết đang chậm chạp bận việc gì.
Qua lúc lâu, cạnh cửa sổ xuất hiện hàng dài người xếp chờ thì nhân viên mới bắt đầu kiểm tra.
Trùng hợp thay, Doãn Việt Trạch xếp hàng cách hai người họ vài nhóm hành khách, khoảng cách không xa lắm.
Cảm nhận được ánh mắt của Doãn Việt Trạch, Lệnh Sâm quay đầu lại đối diện với anh ta.
Doãn Việt Trạch chỉ gật đầu như chào hỏi, sau đó cúi đầu nhìn điện thoại, hình như có việc gấp thì phải.
Đúng lúc này, điện thoại của Lệnh Sâm vang lên.
【Cô giáo Chúc: À... Ngày mai anh không cần tới đón tôi đâu, tôi có bạn thuận đường đến đón rồi.】
Lệnh Sâm không trả lời ngay.
Anh siết chặt điện thoại, hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông kia.
Ngón tay Doãn Việt Trạch thong thả ấn xuống bàn phím trên màn hình, ánh mắt anh ta dịu dàng hơn vừa nãy rất nhiều.
"Chào anh, hoa hồng này không thể qua cửa hải quan."
Nhân viên nói xong thì ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Lệnh Sâm. Thấy người trước mặt, nhân viên hơi sửng sốt, rồi lập tức cúi đầu xác nhận lại giấy tờ, giọng nói đột nhiên mang theo chút thấp thỏm: "Căn cứ theo quy định, để phòng ngừa giống ngoại lai, sản phẩm nông sản không thể..."
"Được".
Lệnh Sâm không nói gì, anh chỉ thở dài: "Vậy phiền bên các anh xử lý giúp tôi."
*
Chúc Ôn Thư vốn nghĩ gửi tin nhắn này xong cô sẽ đi tắm, nhưng thấy Lệnh Sâm không trả lời, vì thế cô lại gửi thêm tin nữa.
【Chúc Ôn Thư: Là Chung Á, anh còn nhớ không? Cô ấy rủ tôi mai đi xem phim, cô ấy mua xe rồi, xem phim xong chúng tôi sẽ cùng nhau đến đó.】
Tin nhắn vừa được gửi đi, Chúc Ôn Thư đã thấy hối hận.
Có phải cô lo nghĩ quá nhiều rồi không?
Haiz.
Cô cũng không biết tại sao mình phải giải thích nhiều như thế.
Có thể là bởi vì Lệnh Sâm đã nói sẽ đến đón cô, giờ cô lại lỡ hẹn nên thấy áy náy chăng.
Chốc lát sau.
【c:...】
Quả nhiên là cạn lời.
【Chúc Ôn Thư:...】
【c: Lần sau nói luôn một lần đi.】
Hả?
Sao người này nói chuyện mà câu trước đá câu sau thế?
Chúc Ôn Thư lắc đầu, cô thầm nghĩ: Ngôi sao lớn yêu cầu quá nhiều.
【Chúc Ôn Thư: Không phải học theo anh đó sao.】
【c: Hôm nay tôi gặp Doãn Việt Trạch trên máy bay.】
"Anh nói chuyện cũng luôn..."
Chúc Ôn Thư mới gõ được một nửa, cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn Lệnh Sâm gửi tới, cả người run lên, sau đó xoá nửa câu kia đi.
【Chúc Ôn Thư: Hả? Không phải cậu ta đang ở Mỹ à?】
【c: Tôi không rõ lắm.】
【Chúc Ôn Thư: Ồ...】
Lạ nhỉ.
Chúc Ôn Thư cảm thấy nói về mối tình đầu của bản thân với Lệnh Sâm thì không hay cho lắm.
Lúc trước có bạn học hỏi cô về tình trạng giữa cô và Doãn Việt Trạch, mặc dù cô khá vô cảm về chuyện này, nhưng cũng không hề có cảm giác mâu thuẫn như bây giờ.
【Chúc Ôn Thư: Tôi đi tắm đây.】
【c: Ừm.】
*
Ngày hôm sau, Chung Á tới nhà đón cô đúng giờ.
Chung Á mới lấy bằng lái xe, cả đường cứ va cái này chạm cái nọ, muộn vài phút xem phim thì không nói. Lúc bắt đầu đến nhà hàng, bởi vì đi nhầm đường mà luẩn quẩn cả một vòng to mới đến được điểm cần đến.
Cũng may Chúc Ôn Thư sớm đã đoán được, xem phim xong cô không cho Chung Á đi mua trà sữa mà kéo luôn đến bãi đỗ xe, cho nên hiện tại mới không muộn.
Có thể vì lần này có cả Lệnh Sâm và Doãn Việt Trạch cùng xuất hiện, nên Từ Quang Lượng đặt chỗ ở một nhà hàng Trung Quốc cao cấp.
Khi Chúc Ôn Thư và Chung Á đi vào, bên trong ngoại trừ hai người đàn ông lần trước tham dự hôn lễ của Từ Quang Lượng, còn có bạn cùng lớp nhiều năm chưa gặp - Hướng Cách Phỉ.
Lúc trước Chúc Ôn Thư nghe nói Hướng Cách Phỉ làm việc ở thủ đô, không ngờ rằng hôm nay có thể thấy cô ấy ở đây, đúng là bất ngờ.
"Đã lâu không gặp cậu."
"Đúng vậy, đã lâu không gặp." Hướng Cách Phỉ chống cằm nhìn về phía cô: "Sao cậu không thay đổi chút nào thế, nhìn thoáng cứ như học sinh cấp ba ấy."
Chúc Ôn Thư thừa nhận mấy năm nay Hướng Cách Phỉ thay đổi rất nhiều, trang điểm tinh xảo, quần áo hợp mốt, mái tóc cũng là kiểu uốn sóng lớn quyến rũ. Quả thật khác hẳn với vẻ ngoài không trang điểm thời cấp ba của cô ấy, hệt như hai người khác nhau.
Nhưng hôm nay Chúc Ôn Thư cũng đi giày cao gót, sao lại giống học sinh cấp ba được!
"Có thể do dành nhiều thời gian cho trẻ con nên trạng thái của tôi có vẻ trẻ hơn thôi."
Hướng Cách Phỉ cười cười, không nói gì nữa.
Thực ra Chúc Ôn Thư chỉ thuận miệng nói thôi, không có ý gì khác.
Cô thấy vị trí cạnh Hướng Cách Phỉ vẫn còn trống nên qua đó ngồi.
Đây là bàn tròn mười người, ba người đàn ông và Hướng Cách Phỉ lần lượt ngồi xuống, sau đó là Chúc Ôn Thư và Chung Á, cuối cùng chỉ còn lại bốn chỗ bên cạnh nhau đối diện cửa sổ.
Vài người hàn huyên chốc lát, sau đó Từ Quang Lượng nhìn điện thoại, nói: "Bọn họ sắp tới rồi."
Mọi người ở đây đều biết người mà Từ Quang Lượng nhắc đến là ai. Ngoại trừ Hướng Cách Phỉ, những người khác đều đã gặp Lệnh Sâm trong hôn lễ cách đây không lâu, nhưng hiện tại tất cả đều trong trạng thái hóng hớt hồi hộp.
Dù sao còn có một bạn học là bạn trai cũ của Chúc Ôn Thư. Hôm nay trên bàn có rất nhiều nhân tố, nên mọi người đều ăn ý không nhắc lại mấy chuyện đã qua.
Trái lại, Hướng Cách Phỉ đột nhiên đứng dậy nói với tất cả: "Chỗ này hơi chật, tôi đổi chỗ khác, đổi sang chỗ rộng hơn cho thoải mái."
Cô ấy mang theo vẻ mặt thản nhiên ngồi ngay xuống giữa bốn vị trí liền kề đang trống kia, vị trí đó cách Chung Á một ghế trống, cách Từ Quang Lượng hai ghế trống.
Vừa ngồi xuống, cửa phòng bỗng chợt bị đẩy ra.
Khi ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cửa, Chúc Ôn Thư chậm chạp quay đầu nhìn. Không hiểu sao trước khi nâng mí mắt, cô lại vô cùng mong muốn người lúc này bước vào là Lệnh Sâm chứ không phải Doãn Việt Trạch.
Nhưng khi nhìn sang, ánh mắt cô liền sững lại.
Thế mà hai người cùng nhau tới.
"Các cậu đi cùng nhau?"
Từ Quang Lượng kinh ngạc.
"Ừm." Doãn Việt Trạch nhìn vào trong, khi lướt qua Chúc Ôn Thư, anh ta hơi khựng lại, sau đó cười nói với cô: "Gặp nhau ở cửa."
Lệnh Sâm đứng ở bên cạnh không nói gì, anh đi vào trước một bước.
Vừa tới gần cạnh bàn, Hướng Cách Phỉ đã đứng dậy kéo chiếc ghế bên cạnh ra.
"Ây yô, bạn học Lệnh Sâm, thật sự đã lâu không gặp mà."
Lệnh Sâm quay đầu nhìn Chúc Ôn Thư, trong mắt mang theo chút bối rối.
Nhưng anh cũng không nói ra câu "Cô là ai vậy?", mà thay vào đó là khách khí gật đầu: "Đã lâu không gặp."
Dứt lời, anh không chần chừ mà tiếp tục đi thẳng, lướt nhanh qua Chung Á.
Hành động này biểu thị rõ ý muốn đến vị trí trống bên cạnh Chúc Ôn Thư.
Lúc này, Hướng Cách Phỉ đột nhiên chỉ vào chỗ đó rồi nói: "Doãn Việt Trạch, sao cậu không tới đây? Tôi cố ý để lại chỗ ngồi cho cậu đấy!"
Lời này vừa thốt ra, cũng đúng lúc Lệnh Sâm kéo ghế, trong phòng riêng, chân ghế ma sát với sàn gạch phát ra âm thanh cực kỳ chói tai.
Từ Quang Lượng chưa bao giờ nghĩ một buổi họp lớp tám người lại có thể yên lặng như vậy.
Cả phòng như bị ấn nút tạm dừng, ngay cả không khí dường như cũng ngừng lưu động.
Ngoại trừ Hướng Cách Phỉ không rõ mọi chuyện, sắc mặt những người khác đều cứng ngắc, muốn lên tiếng nhưng lại không biết nói gì.
Quả thật Lệnh Sâm dừng động tác cũng vì những lời này của Hướng Cách Phỉ.
Tay anh vẫn còn vịn trên ghế, hết nhìn Doãn Việt Trạch rồi lại nhìn Chúc Ôn Thư.
"Để lại cho cậu ta?"
Vì câu nói này mà ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Chúc Ôn Thư.
Trong bầu không khí xấu hổ, rốt cuộc Chúc Ôn Thư cũng đã hiểu vì sao vừa nãy cô hy vọng Lệnh Sâm là người đến trước.
Trực giác cô đoán rằng Lệnh Sâm sẽ ngồi bên cạnh, anh chiếm vị trí này sẽ có thể ngăn cản khả năng Doãn Việt Trạch ngồi xuống đây.
Ai ngờ, tình huống xấu hổ vẫn có thể xảy ra.
"Không phải..."
Mọi sự chú ý đều tập trung hết chỗ này, Chúc Ôn Thư ngẩng đầu nhìn Lệnh Sâm. Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, cô gần như nói theo bản năng: "Để lại cho anh."
_____________________
Tiêu đề chương này cũng là chữ ký mình nhận được khi mua tập 1 của bộ truyện, mong tập 2 sẽ ra nhanh
Bình luận facebook