Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
Edit: Tiểu Màn Thầu
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tống Kỳ Thâm giật mình tỉnh dậy, trên ghế sô pha chỉ có mỗi mình anh.
Không thấy bóng dáng của Tống Mộ Chi đâu cả.
Anh thất thần trong chốc lát, rồi lập tức hồi phục tinh thần.
Rủ bỏ chiếc chăn mỏng đắp trên người xuống, Tống Kỳ Thâm đứng dậy, đi dọc theo cầu thang xoắn ốc lên tầng hai.
Khẽ mở cửa phòng ngủ chính ra, đưa mắt nhìn thoáng vào bên trong, liền thấy ba người vẫn còn đang say giấc.
Hai nhỏ một lớn
Hai bé con nằm vây quanh Thiên Chi, thoạt nhìn rất ấm áp. Thực ra hầu hết thời gian, hai anh em đều ngủ ở phòng riêng của mình.
Phòng của hai bé đều nằm ở tầng hai, rất gần với phòng ngủ chính. Có đôi khi nhớ ba mẹ, các bé sẽ chạy đến ngủ cùng ba mẹ.
Đa số thời gian, các bé vô cùng dính người.
Khiến người ta mệt muốn chết.
Nghĩ đến điều này, Tống Kỳ Thâm bước đến chỗ nằm của người nọ, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má của đối phương.
Sau khi hôn xong, ngay tại thời điểm anh chuẩn bị đứng thẳng người lên, anh chợt nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh.
Tiểu Khổng Tước mở mắt lên, nhìn anh không chớp mắt.
Tống Kỳ Thâm đặt ngón tay lên trên môi, “Xuỵt” một tiếng.
Ý bảo cậu bé đừng làm ồn đến mẹ và em gái còn đang ngủ.
Tống Mộ Chi không có ý định lên tiếng, lúc này cậu bé xem như đã ngủ đủ rồi, dụi dụi mắt, lập tức ngồi dậy.
“Con không ngủ nữa à?” Tống Kỳ Thâm ngạc nhiên, nói nhỏ.
Tống Mộ Chi nhẹ gật đầu.
Từ trước đến nay Tiểu Khổng Tước luôn là một đứa trẻ rất có chủ kiến, mắt thấy cậu bé không muốn ngủ tiếp, Tống Kỳ Thâm đưa cậu ra ngoài Nam Uyển chạy bộ buổi sáng.
Sau khi quay về, bên trong Nam Uyển yên lặng như cũ, có lẽ hai mẹ con vẫn còn đang ngủ.
Không thể không nói, Thiên Chi là người thích ngủ nướng cộng thêm thói quen nằm liệt trên giường, có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết không hề giữ lại, tất cả đều được di truyền cho Tống Ngải Thiên.
Tiểu Bảo Ngốc còn nhỏ tuổi, vào cuối tuần chỉ thích nằm ngủ nướng, bởi vì các ngày còn lại trong tuần đều phải đi đến nhà trẻ, cô bé thường nằm lì trên giường, sống chết cũng không chịu thức dậy.
Nhưng các quy định rõ ràng không có sự đặc thù, khuôn mặt của Tống Kỳ Thâm quá mức nghiêm túc, khiến cho con gái cưng giận dỗi không thèm để ý đến anh đến tận mấy ngày, sự bướng bỉnh ấy làm cho Tống Kỳ Thâm dở khóc dở cười.
Sau khi Cố Oản Oản biết được chuyện đó, không nói hai lời, bà ấy còn đặt biệt tài trợ cho trường mẫu giáo quốc tế, chỉ vì để lùi thời gian học buổi sáng trễ đến tận nửa tiếng.
Có vẻ như điều ấy đã khiến cho Tống Ngải Thiên tổn thương đến tận xương tủy.
Càng đừng đề cập đến bên căn phòng công chúa rộng lớn đó, đều chất đầy các loại váy áo nhỏ.
Mấy vị Chu Duẫn Hành, Tiêu Lập và Lâm Diễm Chi này, đều là những ông chú đẹp trai, vừa có nhan sắc lại vừa có tiền, bọn họ đã mua rất nhiều món quà từ khắp nơi trên thế giới để tặng cho cô bé. Có thể nói rằng, từ nhỏ đến lớn Tống Ngải Thiên luôn lớn lên trong sự yêu thương của mọi người.
Đúng là được cưng chiều đến mức ỷ lại.
Con gái của Tống Kỳ Thâm anh đây, đương nhiên anh mới là người yêu thương cô bé nhất rồi.
Mặc dù con trai có hơi lạnh lùng, nhưng tính tình rất tốt, không hề gây chuyện, lại có chính kiến riêng của mình, tuy đôi khi cậu bé đối với Tống Kỳ Thâm có một chút “Ghét bỏ” không thể giải thích rõ, nhưng hơn thế nữa, khẳng định chính là sự sùng bái.
Tống Kỳ Thâm nhìn con trai nhà mình, rồi sau đó bế cậu bé lên.
Nhất thời sắc mặt Tống Mộ Chi lộ rõ sự kháng cự, nhưng loại giãy giụa nhỏ này không thể chống đỡ lại sức lực của Tống Kỳ Thâm.
Chỉ là …..
Nếu nói cậu bé kháng cự, không bằng nói bên trong nội tâm của cậu nhóc ấy đang giấu giếm —— sự ngượng ngùng.
Nhưng cũng không phải là chán ghét.
Thoạt nhìn Tống Mộ Chi còn rất thích ý.
Tống Kỳ Thâm nhìn con trai nhà mình, nở nụ cười.
Sau này trưởng thành, Tống Mộ Chi nhất định sẽ là người phát ngôn tốt nhất cho sự ngay thẳng.
“Hôm nay ba nấu bữa sáng cho con nhé?”
Tống Mộ Chi quay đầu nhìn về phía Tống Kỳ Thâm, nghiêm túc hỏi, “Ba thực sự muốn nấu sao?”
“Đương nhiên rồi.” Tống Kỳ Thâm nhớ đến việc hôm qua cắt tóc cho con gái, cảm thấy có hơi xấu hổ, cho nên anh quyết định dùng cách nấu bữa sáng để bù đắp “Sai lầm” này.
“Chắc chứ?”
Tống Kỳ Thâm nghe thấy câu nói này, chợt nhướng mày lên, “Tống Mộ Chi, giọng điệu nghi ngờ của con là có ý gì?”
Có đứa con trai nào lại dám chất vấn ba mình như vậy không?!
“Nhìn ba làm này.” Tống Kỳ Thâm ném ra một câu nói như thế, tiếp đến anh bế Tống Mộ Chi vào trong phòng bếp.
Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, Thiên Chi và Tiểu Bảo Ngốc cũng ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu.
Thời điểm nhìn thấy những thức ăn bày trên bàn, Tiểu Bảo Ngốc lập tức quên đi chuyện không vui đêm hôm qua.
Hiện giờ chỉ cần không đi soi gương, Tiểu Bảo Ngốc sẽ hoàn toàn quên đi những chuyện đã xảy ra trước đó.
Tâm tình của trẻ con mà, đến nhanh đi cũng nhanh.
Sau khi được mẹ khai sáng, Tiểu Bảo Ngốc đã chấp nhận câu nói kiểu tóc này rất hợp thời trang, còn cho rằng đây là tình yêu đặc biệt của ba dành cho mình.
Tiểu Bảo Ngốc lên tiếng chào anh, “Daddy ~ Tất cả đều do ba nấu sao ~ Con yêu daddy nhiều lắm ~”
Thiên Chi nhìn cái bàn đặt đầy thức ăn, cô cùng Tống Mộ Chi ăn ý liếc mắt nhìn nhau, không nói một lời.
Buổi sáng hôm nay, bắt đầu với bữa sáng và kết thúc với những lời phàn nàn của Tiểu Bảo Ngốc.
—— Nhật ký của Tiểu Bảo Ngốc.
[Vẫn cho rằng ~ Daddy rất lợi hại ~ thế nhưng khi ba nấu đồ ăn ~ lúc nào cũng khó ăn như vậy!!! Nhưng mammy nói ~ những thứ này đều là tình yêu của daddy dành cho mình và anh trai ~ mình cũng muốn làm điều này cho daddy!!!]
*
Đợi đến lúc tóc mái của Tiểu Bảo Ngốc dài trở lại, Lục Uyển Đình và Cố Oản Oản dẫn cô bé đến salon chuyên làm tóc cho trẻ em, làm một kiểu tóc thật đẹp.
Liên tiếp mấy ngày, ở trong Nam Uyển đều là bong bóng màu hồng phấn.
Hôm nay, một nhà bốn người đi đến suối nước nóng bán lộ thiên trong biệt thự ngâm mình.
Sắc mặt của Tiểu Bảo Ngốc ửng hồng, giống như viên cơm rượu, trông rất đáng yêu.
“Daddy ~ Mammy ~ Anh trai ~~ Ngày mai con sẽ biểu diễn, mọi người nhớ phải đến xem đó.”
“Xin lỗi nha bé con, ngày mai mẹ có việc, những lần trước mẹ đã đi cùng con rồi, lần này hãy để ba và anh trai đi cùng con có được không?”
Tiểu Bảo Ngốc gật đầu, cọ đầu vào lòng mẹ một lúc, rồi chạy đến bên phía ba chơi, cuối cùng lại đi theo sau anh trai.
Tống Ngải Thiên chính là cái đuôi nhỏ của anh trai nhà mình, dù thế nào đi nữa cũng không thể dứt bỏ được.
“Thật giống tiểu bất điểm.” Thiên Chi nhìn hai cục cưng nhà mình, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
“Còn anh, hai đứa nó là tiểu bất điểm của em, anh là cái gì?” Tống Kỳ Thâm nghe thế, trực tiếp lên tiếng hỏi.
Khoé môi Thiên Chi cong lên, “Anh là ba ba của tiểu bất điểm.”
“Không.” Tống Kỳ Thâm dừng một chút, “Em phải nói, anh là ông xã của em, người mà em yêu nhất.”
Thiên Chi gật đầu, cảm thấy anh nói rất có đạo lý, “Được rồi, nghe anh hết, nếu đặt chúng cùng với nhau mà nói, ông xã và người yêu, chính là cụ già.”
(*Editor: Câu này Thiên Chi nói: “Lão công và người yêu, chính là lão nhân.” Tác giả chơi chữ lão đó, mình giải thích để mọi người không phải thắc mắc về câu này nữa.)
Chân mày của Tống Kỳ Thâm nhẹ nhàng nâng lên, rồi sau đó chau lại, “Em lặp lại lần nữa xem nào?”
Rõ ràng giọng điệu và ngữ điệu rất bất mãn.
Thiên Chi đã sớm quen với nó.
“…….Này…..Bọn nhỏ đều ở đây đó……” Thiên Chi liếc mắt nhìn anh.
Tống Kỳ Thâm cười rộ lên, hơi lùi về phía sau hai bước, “Em nghĩ anh định làm cái gì hả?”
“Xem ra cô vợ nhỏ của anh suy nghĩ hơi nhiều rồi.” Vừa dứt lời, anh lại lập tức bổ sung thêm một câu như vậy.
Thiên Chi:………
*
Buổi biểu diễn múa của Tống Ngải Thiên được tổ chức tại đại sảnh nhà hát trung tâm thành phố, do trường mẫu giáo quyết định lịch trình, bên trong khu vực biểu diễn đều được chia thành từng khu vực riêng.
Còn mới các bậc phụ huynh đến xem, thậm chí phụ huynh có thể quay video, để lưu giữ lại những kỷ niệm quý giá của con em mình.
Thiên Chi đang bận rộn công việc ở khu trồng hoa, thực sự không thể nào phân thân được, gần đây cô đang nghiên cứu điều chế loại nước hoa mới, chuẩn bị làm một loại nước hoa dành riêng cho hai bé con nhà mình, giống như lọ nước hoa thủy tinh đen hình con Khổng Tước năm đó.
Mặc dù lần này cô không có mặt, nhưng cô bận bịu cũng vì việc của hai đứa nhỏ.
Tống Kỳ Thâm và Tống Mộ Chi ngồi ở khu vực VIP xem buổi biểu diễn, tất cả mọi người đều vỗ tay.
Hai gương mặt điển trai một lớn một nhỏ, quả thực thu hút không ít ánh mắt của mọi người.
Nhưng vì khu vực VIP cách khu vực thường khá xa, cho nên những phụ huynh khác chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của bọn họ.
Trên sân khấu Tống Ngải Thiên mặc váy công chúa xinh đẹp, nhảy múa dưới ánh sáng ấm áp.
Tống Kỳ Thâm thần sắc tự nhiên, nhưng anh không ngừng vỗ tay, còn lôi kéo Tống Mộ Chi chụp ảnh tự sướng, điên cuồng đăng hình khoe khoang trong vòng bạn bè.
Con gái xinh xắn, con trai tuấn tú.
Thấy thế nào……
Nhìn thế nào cũng làm cho người ta khó chịu!
[Lâm Diễm Chi: Không phải tôi nói chứ, cả ngày trong vòng bạn bè đều là tin tức của cậu, đủ rồi đó Tống Kỳ Thâm!!]
[Chu Duẫn Hành: Đến xem con gái nuôi của tôi này.]
[Tiêu Lập: Tiểu Bảo Ngốc thật là đáng yêu! Xinh đẹp làm sao!! Vừa nhìn đã biết Tiểu Khổng Tước không nguyện ý rồi, Tống Kỳ Thâm, cậu ép buộc thằng bé chụp hình chung với mình, cậu không cảm thấy xấu hổ à?]
[Mẹ Tống: Ôi! Đáng yêu quá, cháu gái và cháu trai của bà! Tiểu Bảo Ngốc xinh xắn như thế, bà nội sẽ mua thêm cho cháu nhiều váy áo đẹp nữa.]
Trong những năm gần đây, vòng bạn bè của Tống Kỳ Thâm rất náo nhiệt, so với việc tích chữ như vàng trước đây, quả thực nó chính là một bước nhảy vọt đáng kể.
Nhưng có rất nhiều chuyện, chỉ cần tập quen dần là tốt rồi.
Ngay từ khi bắt đầu, Tống Kỳ Thâm đăng rất nhiều tin, việc này khiến cho mọi người vô cùng ngạc nhiên, về sau trong vòng bạn bè không chỉ nhìn thấy hình của hai nhóc con dễ thương mà còn có cả hình của Tống Kỳ Thâm, lúc ban đầu những người này không tài nào thích ứng được.
Tống Kỳ Thâm nhìn những rắm cầu vồng được thải trong vòng bạn bè của mình, lúc này anh mới phát hiện có một bình luận không phù hợp với yêu cầu.
Anh lưu loát bấm vào khung chat của Lâm Diễm Chi, đưa ra một lời cảnh cáo sẽ kéo vua sầu riêng vào danh sách đen.
Từ đó về sau, Lâm Diễm Chi xem như triệt để ợ hơi cũng thấy rắm.
*
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Tống Kỳ Thâm tặng hai chú heo con Bội Kỳ thật to, để làm phần thưởng cho con gái.
Rồi sau đó, vì để công bằng anh lại mua cho Tiểu Khổng Tước một mô hình Iron Man và một bộ Lego.
Cho nên hai bé cưng hết sức hài lòng, cùng nhau ngồi ở ghế sau chơi đùa, vô cùng hài hoà.
“Trước tiên đưa các con đi gặp mẹ, sau đó ba sẽ dẫn các con đi ăn đồ ăn ngon, có chịu không?” Tổng Kỳ Thâm di chuyển ánh mắt khỏi kính chiếu hậu, chuyên tâm lái xe.
“Dạ, nhưng ăn món gì ngon vậy ba.” Tiểu Bảo Ngốc đang chơi đùa cùng chú heo con Bội Kỳ ở trong lòng, cười khanh khách.
Tống Mộ Chi chơi với mô hình Iron Man ngay trước mặt, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên.
Cậu bé đẹp trai, môi hồng răng trắng, giờ phút này đang hết sức chăm chú.
“Dẫn bọn con đi ăn thức nhà nông, bây giờ mùa này có măng tây và măng tươi, rất tốt cho thân thể của trẻ con.”
“Vâng ạ, con muốn có một sức khỏe tốt!” Tiểu Bảo Ngốc cao hứng đến mức tóc cũng dựng lên.
Thấy Tống Mộ Chi không trả lời, Tống Kỳ Thâm nâng mắt nhìn qua, “Còn con thì sao Bảo Bảo?”
Đã rất lâu rồi Tiểu Khổng Tước không còn được gọi là “Bảo Bảo”, tuy giận mà không dám nói ra, chậm rãi nâng mắt lên, nhẹ nhàng lên tiếng, “Vâng.”
*
Trong khu trồng hoa chỉ có Thiên Chi và tiểu trợ lý, sau khi Tống Kỳ Thâm đến nơi, anh nắm tay hai bé cưng tiến vào trong, không hề tốn một chút sức lực nào đã tìm thấy người.
“Tại sao ba người đều đi đến đây?”
“Tới đón Tống phu nhân đi ăn cơm.” Tống Kỳ Thâm nói xong thoáng vỗ nhẹ vào tay con gái nhà mình, Tiểu Bảo Ngốc ở phương diện này rất biết phối hợp với ba mình.
Cô bé vui vẻ chạy sang đó, ôm lấy Thiên Chi không buông, dốc hết sức liều mạng làm nũng.
Tiểu trợ lý chứng kiến cảnh một gia đình bốn người này, rất biết thức thời mà rời khỏi.
Thiên Chi ôm con gái vào lòng, “Đến cũng đã đến rồi, đợi mẹ dọn dẹp một chút, sau đó mẹ sẽ đi cùng mọi người nhé.”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tống Kỳ Thâm, “Anh nói đúng không, Tống tiên sinh?”
Tống Kỳ Thâm từ chối cho ý kiến.
Bởi vì muốn ngăn cách khứu giác, để giữ cho nó ở trong trạng thái ổn định nhất, cho nên không thể để mũi tiếp xúc với mùi hương trong vườn hoa, Thiên Chi bắt buộc phải mặc đồ phòng hộ.
Hầu hết mọi người không cần mặc nó, chỉ vì cô muốn điều chế một loại hương nước hoa, vì thế tại thời điểm nghiêm cứu hoa, cô cần phải cẩn thận một chút.
“Chờ một chút nhé, mẹ thay xong quần áo sẽ trở lại nhanh thôi.” Thiên Chi nói xong, giao Tiểu Bảo Ngốc cho Tống Kỳ Thâm, nhân tiện còn xoa đầu con trai nhà mình, lúc này mới rời đi.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo Ngốc đến khu vườn hoa của Paper Crane, xung quanh đầy ắp các loài hoa, trông rất hoành tráng.
Ngoại trừ những hạt giống đang được ươm mầm trong nhà kính, trong lúc hướng mắt nhìn về phía xa xa, lập tức sẽ nhìn thấy một biển hoa đầy màu sắc.
Trải qua vài năm đào tạo, không chỉ có Gardenia trưởng thành, mà nhà xưởng cũng được mở rộng, khu vườn hoa đã dần hình thành.
Cảnh trước mắt đẹp không sao tả nổi.
Trong tương lai, nơi này sẽ được mở cho các thành viên cao cấp của Paper Crane ra vào.
Còn cho những khách hàng cấp bậc kim cương có quyền lợi đến đây tham quan và chụp ảnh.
Tiểu Bảo Ngốc bị những bông hoa ấy mê hoặc, bên này hái hái, bên kia tóm lấy, chơi đùa đến quên cả trời đất.
Tống Mộ Chi đi theo bên cạnh Tống Kỳ Thâm, cứ như vậy nhìn em gái mình chơi đùa.
Tiểu Bảo Ngốc chơi không được bao lâu, đã nhanh chóng khóc lóc quay trở lại.
“Daddy ~ Anh trai ơi ~ Con cảm thấy tay mình có chút kỳ lạ.”
Tống Kỳ Thâm nghe xong những lời này, lập tức ngồi xổm xuống, “Làm sao vậy bé con?”
Chân mày Tống Mộ Chi cũng chau lại, rồi ngồi xổm xuống.
Tiểu Bảo Ngốc giơ bàn tay nhỏ của mình ra, quả thực trong lòng bàn tay đã hồng hồng một mảng.
Nhưng không sưng, hẳn là cô bé đã chạm phải loại hoa nào đó, nên bị nó dính phấn hoa vào.
Tống Kỳ Thâm sững sốt một lúc, Tống Mộ Chi cũng sững sốt theo.
“Tay của con…”
Tiểu Bảo Ngốc tâm tình chán nản, cô bé vừa mới thử qua, chà xát thế nào cũng không bay.
Tống Kỳ Thâm cũng giúp cô bé lau chúng, nhưng tất cả đều vô ích.
“Daddy, có phải bàn tay của con trông xấu xí lắm không?”
Tốc độ phản ứng của Tống Kỳ Thâm rất nhanh, “Nào có chuyện đó, nhìn thật đẹp.”
Tiểu Bảo Ngốc bĩu môi, rõ ràng là đang thể hiện dáng vẻ không tin.
“Không tin à?”
Nhìn thấy bộ dạng không tin của con gái cưng nhà mình, Tống Kỳ Thâm tiếp tục lên tiếng, thuận tiện dẫn một cái ví dụ, “Con nhìn xem này, bàn tay của con cùng màu với heo con Bội Kỳ đấy, thật là đẹp, không phải sao?”
Tiểu Bảo Ngốc và Bảo Bối ngốc nhà mình đều giống nhau, rất yêu thích heo con Bội Kỳ.
Giải thích cho cô bé như vậy, sẽ không sai đâu.
“Giống với heo con Bội Kỳ, điều này có nghĩa là…..”
Tiểu Bảo Ngốc ngẩn người.
Lúc này Tống Mộ Chi ngồi ở một bên lên tiếng, giọng điệu còn rất tự tin, “Ý của ba là, bàn tay của em giống cái móng heo đó.”
Tống Kỳ Thâm: ……
Anh có ý nghĩ này sao?!
Bây giờ Tiểu Bảo Ngốc mới hiểu rõ, cô bé vốn đang cảm thấy khó chịu khi bàn tay không cẩn thận bị dính bẩn, sau đó lại bắt đầu khóc tiếp.
Tống Kỳ Thâm vội vàng tiến lên dỗ dành, còn chưa kịp bắt đầu, đúng lúc này Thiên Chi bước vào.
Nhìn thấy con gái cưng của mình khóc lóc, đôi chân mày thanh tú của Thiên Chi khẽ chau lại, “Xảy ra chuyện gì nữa vậy?”
Tống Kỳ Thâm:…….
Tống Mộ Chi: ……
Đêm hôm đó, một lần nữa hai ba con phải ôm chăn đến ghế sô pha ở tầng một của Nam Uyển ngủ một đêm.
Hoàn toàn xứng đáng cho những người khách quý hoá này tự thể nghiệm cảm giác ngủ trên ghế sô pha là như thế nào ~~
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tống Kỳ Thâm giật mình tỉnh dậy, trên ghế sô pha chỉ có mỗi mình anh.
Không thấy bóng dáng của Tống Mộ Chi đâu cả.
Anh thất thần trong chốc lát, rồi lập tức hồi phục tinh thần.
Rủ bỏ chiếc chăn mỏng đắp trên người xuống, Tống Kỳ Thâm đứng dậy, đi dọc theo cầu thang xoắn ốc lên tầng hai.
Khẽ mở cửa phòng ngủ chính ra, đưa mắt nhìn thoáng vào bên trong, liền thấy ba người vẫn còn đang say giấc.
Hai nhỏ một lớn
Hai bé con nằm vây quanh Thiên Chi, thoạt nhìn rất ấm áp. Thực ra hầu hết thời gian, hai anh em đều ngủ ở phòng riêng của mình.
Phòng của hai bé đều nằm ở tầng hai, rất gần với phòng ngủ chính. Có đôi khi nhớ ba mẹ, các bé sẽ chạy đến ngủ cùng ba mẹ.
Đa số thời gian, các bé vô cùng dính người.
Khiến người ta mệt muốn chết.
Nghĩ đến điều này, Tống Kỳ Thâm bước đến chỗ nằm của người nọ, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má của đối phương.
Sau khi hôn xong, ngay tại thời điểm anh chuẩn bị đứng thẳng người lên, anh chợt nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh.
Tiểu Khổng Tước mở mắt lên, nhìn anh không chớp mắt.
Tống Kỳ Thâm đặt ngón tay lên trên môi, “Xuỵt” một tiếng.
Ý bảo cậu bé đừng làm ồn đến mẹ và em gái còn đang ngủ.
Tống Mộ Chi không có ý định lên tiếng, lúc này cậu bé xem như đã ngủ đủ rồi, dụi dụi mắt, lập tức ngồi dậy.
“Con không ngủ nữa à?” Tống Kỳ Thâm ngạc nhiên, nói nhỏ.
Tống Mộ Chi nhẹ gật đầu.
Từ trước đến nay Tiểu Khổng Tước luôn là một đứa trẻ rất có chủ kiến, mắt thấy cậu bé không muốn ngủ tiếp, Tống Kỳ Thâm đưa cậu ra ngoài Nam Uyển chạy bộ buổi sáng.
Sau khi quay về, bên trong Nam Uyển yên lặng như cũ, có lẽ hai mẹ con vẫn còn đang ngủ.
Không thể không nói, Thiên Chi là người thích ngủ nướng cộng thêm thói quen nằm liệt trên giường, có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết không hề giữ lại, tất cả đều được di truyền cho Tống Ngải Thiên.
Tiểu Bảo Ngốc còn nhỏ tuổi, vào cuối tuần chỉ thích nằm ngủ nướng, bởi vì các ngày còn lại trong tuần đều phải đi đến nhà trẻ, cô bé thường nằm lì trên giường, sống chết cũng không chịu thức dậy.
Nhưng các quy định rõ ràng không có sự đặc thù, khuôn mặt của Tống Kỳ Thâm quá mức nghiêm túc, khiến cho con gái cưng giận dỗi không thèm để ý đến anh đến tận mấy ngày, sự bướng bỉnh ấy làm cho Tống Kỳ Thâm dở khóc dở cười.
Sau khi Cố Oản Oản biết được chuyện đó, không nói hai lời, bà ấy còn đặt biệt tài trợ cho trường mẫu giáo quốc tế, chỉ vì để lùi thời gian học buổi sáng trễ đến tận nửa tiếng.
Có vẻ như điều ấy đã khiến cho Tống Ngải Thiên tổn thương đến tận xương tủy.
Càng đừng đề cập đến bên căn phòng công chúa rộng lớn đó, đều chất đầy các loại váy áo nhỏ.
Mấy vị Chu Duẫn Hành, Tiêu Lập và Lâm Diễm Chi này, đều là những ông chú đẹp trai, vừa có nhan sắc lại vừa có tiền, bọn họ đã mua rất nhiều món quà từ khắp nơi trên thế giới để tặng cho cô bé. Có thể nói rằng, từ nhỏ đến lớn Tống Ngải Thiên luôn lớn lên trong sự yêu thương của mọi người.
Đúng là được cưng chiều đến mức ỷ lại.
Con gái của Tống Kỳ Thâm anh đây, đương nhiên anh mới là người yêu thương cô bé nhất rồi.
Mặc dù con trai có hơi lạnh lùng, nhưng tính tình rất tốt, không hề gây chuyện, lại có chính kiến riêng của mình, tuy đôi khi cậu bé đối với Tống Kỳ Thâm có một chút “Ghét bỏ” không thể giải thích rõ, nhưng hơn thế nữa, khẳng định chính là sự sùng bái.
Tống Kỳ Thâm nhìn con trai nhà mình, rồi sau đó bế cậu bé lên.
Nhất thời sắc mặt Tống Mộ Chi lộ rõ sự kháng cự, nhưng loại giãy giụa nhỏ này không thể chống đỡ lại sức lực của Tống Kỳ Thâm.
Chỉ là …..
Nếu nói cậu bé kháng cự, không bằng nói bên trong nội tâm của cậu nhóc ấy đang giấu giếm —— sự ngượng ngùng.
Nhưng cũng không phải là chán ghét.
Thoạt nhìn Tống Mộ Chi còn rất thích ý.
Tống Kỳ Thâm nhìn con trai nhà mình, nở nụ cười.
Sau này trưởng thành, Tống Mộ Chi nhất định sẽ là người phát ngôn tốt nhất cho sự ngay thẳng.
“Hôm nay ba nấu bữa sáng cho con nhé?”
Tống Mộ Chi quay đầu nhìn về phía Tống Kỳ Thâm, nghiêm túc hỏi, “Ba thực sự muốn nấu sao?”
“Đương nhiên rồi.” Tống Kỳ Thâm nhớ đến việc hôm qua cắt tóc cho con gái, cảm thấy có hơi xấu hổ, cho nên anh quyết định dùng cách nấu bữa sáng để bù đắp “Sai lầm” này.
“Chắc chứ?”
Tống Kỳ Thâm nghe thấy câu nói này, chợt nhướng mày lên, “Tống Mộ Chi, giọng điệu nghi ngờ của con là có ý gì?”
Có đứa con trai nào lại dám chất vấn ba mình như vậy không?!
“Nhìn ba làm này.” Tống Kỳ Thâm ném ra một câu nói như thế, tiếp đến anh bế Tống Mộ Chi vào trong phòng bếp.
Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, Thiên Chi và Tiểu Bảo Ngốc cũng ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu.
Thời điểm nhìn thấy những thức ăn bày trên bàn, Tiểu Bảo Ngốc lập tức quên đi chuyện không vui đêm hôm qua.
Hiện giờ chỉ cần không đi soi gương, Tiểu Bảo Ngốc sẽ hoàn toàn quên đi những chuyện đã xảy ra trước đó.
Tâm tình của trẻ con mà, đến nhanh đi cũng nhanh.
Sau khi được mẹ khai sáng, Tiểu Bảo Ngốc đã chấp nhận câu nói kiểu tóc này rất hợp thời trang, còn cho rằng đây là tình yêu đặc biệt của ba dành cho mình.
Tiểu Bảo Ngốc lên tiếng chào anh, “Daddy ~ Tất cả đều do ba nấu sao ~ Con yêu daddy nhiều lắm ~”
Thiên Chi nhìn cái bàn đặt đầy thức ăn, cô cùng Tống Mộ Chi ăn ý liếc mắt nhìn nhau, không nói một lời.
Buổi sáng hôm nay, bắt đầu với bữa sáng và kết thúc với những lời phàn nàn của Tiểu Bảo Ngốc.
—— Nhật ký của Tiểu Bảo Ngốc.
[Vẫn cho rằng ~ Daddy rất lợi hại ~ thế nhưng khi ba nấu đồ ăn ~ lúc nào cũng khó ăn như vậy!!! Nhưng mammy nói ~ những thứ này đều là tình yêu của daddy dành cho mình và anh trai ~ mình cũng muốn làm điều này cho daddy!!!]
*
Đợi đến lúc tóc mái của Tiểu Bảo Ngốc dài trở lại, Lục Uyển Đình và Cố Oản Oản dẫn cô bé đến salon chuyên làm tóc cho trẻ em, làm một kiểu tóc thật đẹp.
Liên tiếp mấy ngày, ở trong Nam Uyển đều là bong bóng màu hồng phấn.
Hôm nay, một nhà bốn người đi đến suối nước nóng bán lộ thiên trong biệt thự ngâm mình.
Sắc mặt của Tiểu Bảo Ngốc ửng hồng, giống như viên cơm rượu, trông rất đáng yêu.
“Daddy ~ Mammy ~ Anh trai ~~ Ngày mai con sẽ biểu diễn, mọi người nhớ phải đến xem đó.”
“Xin lỗi nha bé con, ngày mai mẹ có việc, những lần trước mẹ đã đi cùng con rồi, lần này hãy để ba và anh trai đi cùng con có được không?”
Tiểu Bảo Ngốc gật đầu, cọ đầu vào lòng mẹ một lúc, rồi chạy đến bên phía ba chơi, cuối cùng lại đi theo sau anh trai.
Tống Ngải Thiên chính là cái đuôi nhỏ của anh trai nhà mình, dù thế nào đi nữa cũng không thể dứt bỏ được.
“Thật giống tiểu bất điểm.” Thiên Chi nhìn hai cục cưng nhà mình, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
“Còn anh, hai đứa nó là tiểu bất điểm của em, anh là cái gì?” Tống Kỳ Thâm nghe thế, trực tiếp lên tiếng hỏi.
Khoé môi Thiên Chi cong lên, “Anh là ba ba của tiểu bất điểm.”
“Không.” Tống Kỳ Thâm dừng một chút, “Em phải nói, anh là ông xã của em, người mà em yêu nhất.”
Thiên Chi gật đầu, cảm thấy anh nói rất có đạo lý, “Được rồi, nghe anh hết, nếu đặt chúng cùng với nhau mà nói, ông xã và người yêu, chính là cụ già.”
(*Editor: Câu này Thiên Chi nói: “Lão công và người yêu, chính là lão nhân.” Tác giả chơi chữ lão đó, mình giải thích để mọi người không phải thắc mắc về câu này nữa.)
Chân mày của Tống Kỳ Thâm nhẹ nhàng nâng lên, rồi sau đó chau lại, “Em lặp lại lần nữa xem nào?”
Rõ ràng giọng điệu và ngữ điệu rất bất mãn.
Thiên Chi đã sớm quen với nó.
“…….Này…..Bọn nhỏ đều ở đây đó……” Thiên Chi liếc mắt nhìn anh.
Tống Kỳ Thâm cười rộ lên, hơi lùi về phía sau hai bước, “Em nghĩ anh định làm cái gì hả?”
“Xem ra cô vợ nhỏ của anh suy nghĩ hơi nhiều rồi.” Vừa dứt lời, anh lại lập tức bổ sung thêm một câu như vậy.
Thiên Chi:………
*
Buổi biểu diễn múa của Tống Ngải Thiên được tổ chức tại đại sảnh nhà hát trung tâm thành phố, do trường mẫu giáo quyết định lịch trình, bên trong khu vực biểu diễn đều được chia thành từng khu vực riêng.
Còn mới các bậc phụ huynh đến xem, thậm chí phụ huynh có thể quay video, để lưu giữ lại những kỷ niệm quý giá của con em mình.
Thiên Chi đang bận rộn công việc ở khu trồng hoa, thực sự không thể nào phân thân được, gần đây cô đang nghiên cứu điều chế loại nước hoa mới, chuẩn bị làm một loại nước hoa dành riêng cho hai bé con nhà mình, giống như lọ nước hoa thủy tinh đen hình con Khổng Tước năm đó.
Mặc dù lần này cô không có mặt, nhưng cô bận bịu cũng vì việc của hai đứa nhỏ.
Tống Kỳ Thâm và Tống Mộ Chi ngồi ở khu vực VIP xem buổi biểu diễn, tất cả mọi người đều vỗ tay.
Hai gương mặt điển trai một lớn một nhỏ, quả thực thu hút không ít ánh mắt của mọi người.
Nhưng vì khu vực VIP cách khu vực thường khá xa, cho nên những phụ huynh khác chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của bọn họ.
Trên sân khấu Tống Ngải Thiên mặc váy công chúa xinh đẹp, nhảy múa dưới ánh sáng ấm áp.
Tống Kỳ Thâm thần sắc tự nhiên, nhưng anh không ngừng vỗ tay, còn lôi kéo Tống Mộ Chi chụp ảnh tự sướng, điên cuồng đăng hình khoe khoang trong vòng bạn bè.
Con gái xinh xắn, con trai tuấn tú.
Thấy thế nào……
Nhìn thế nào cũng làm cho người ta khó chịu!
[Lâm Diễm Chi: Không phải tôi nói chứ, cả ngày trong vòng bạn bè đều là tin tức của cậu, đủ rồi đó Tống Kỳ Thâm!!]
[Chu Duẫn Hành: Đến xem con gái nuôi của tôi này.]
[Tiêu Lập: Tiểu Bảo Ngốc thật là đáng yêu! Xinh đẹp làm sao!! Vừa nhìn đã biết Tiểu Khổng Tước không nguyện ý rồi, Tống Kỳ Thâm, cậu ép buộc thằng bé chụp hình chung với mình, cậu không cảm thấy xấu hổ à?]
[Mẹ Tống: Ôi! Đáng yêu quá, cháu gái và cháu trai của bà! Tiểu Bảo Ngốc xinh xắn như thế, bà nội sẽ mua thêm cho cháu nhiều váy áo đẹp nữa.]
Trong những năm gần đây, vòng bạn bè của Tống Kỳ Thâm rất náo nhiệt, so với việc tích chữ như vàng trước đây, quả thực nó chính là một bước nhảy vọt đáng kể.
Nhưng có rất nhiều chuyện, chỉ cần tập quen dần là tốt rồi.
Ngay từ khi bắt đầu, Tống Kỳ Thâm đăng rất nhiều tin, việc này khiến cho mọi người vô cùng ngạc nhiên, về sau trong vòng bạn bè không chỉ nhìn thấy hình của hai nhóc con dễ thương mà còn có cả hình của Tống Kỳ Thâm, lúc ban đầu những người này không tài nào thích ứng được.
Tống Kỳ Thâm nhìn những rắm cầu vồng được thải trong vòng bạn bè của mình, lúc này anh mới phát hiện có một bình luận không phù hợp với yêu cầu.
Anh lưu loát bấm vào khung chat của Lâm Diễm Chi, đưa ra một lời cảnh cáo sẽ kéo vua sầu riêng vào danh sách đen.
Từ đó về sau, Lâm Diễm Chi xem như triệt để ợ hơi cũng thấy rắm.
*
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Tống Kỳ Thâm tặng hai chú heo con Bội Kỳ thật to, để làm phần thưởng cho con gái.
Rồi sau đó, vì để công bằng anh lại mua cho Tiểu Khổng Tước một mô hình Iron Man và một bộ Lego.
Cho nên hai bé cưng hết sức hài lòng, cùng nhau ngồi ở ghế sau chơi đùa, vô cùng hài hoà.
“Trước tiên đưa các con đi gặp mẹ, sau đó ba sẽ dẫn các con đi ăn đồ ăn ngon, có chịu không?” Tổng Kỳ Thâm di chuyển ánh mắt khỏi kính chiếu hậu, chuyên tâm lái xe.
“Dạ, nhưng ăn món gì ngon vậy ba.” Tiểu Bảo Ngốc đang chơi đùa cùng chú heo con Bội Kỳ ở trong lòng, cười khanh khách.
Tống Mộ Chi chơi với mô hình Iron Man ngay trước mặt, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên.
Cậu bé đẹp trai, môi hồng răng trắng, giờ phút này đang hết sức chăm chú.
“Dẫn bọn con đi ăn thức nhà nông, bây giờ mùa này có măng tây và măng tươi, rất tốt cho thân thể của trẻ con.”
“Vâng ạ, con muốn có một sức khỏe tốt!” Tiểu Bảo Ngốc cao hứng đến mức tóc cũng dựng lên.
Thấy Tống Mộ Chi không trả lời, Tống Kỳ Thâm nâng mắt nhìn qua, “Còn con thì sao Bảo Bảo?”
Đã rất lâu rồi Tiểu Khổng Tước không còn được gọi là “Bảo Bảo”, tuy giận mà không dám nói ra, chậm rãi nâng mắt lên, nhẹ nhàng lên tiếng, “Vâng.”
*
Trong khu trồng hoa chỉ có Thiên Chi và tiểu trợ lý, sau khi Tống Kỳ Thâm đến nơi, anh nắm tay hai bé cưng tiến vào trong, không hề tốn một chút sức lực nào đã tìm thấy người.
“Tại sao ba người đều đi đến đây?”
“Tới đón Tống phu nhân đi ăn cơm.” Tống Kỳ Thâm nói xong thoáng vỗ nhẹ vào tay con gái nhà mình, Tiểu Bảo Ngốc ở phương diện này rất biết phối hợp với ba mình.
Cô bé vui vẻ chạy sang đó, ôm lấy Thiên Chi không buông, dốc hết sức liều mạng làm nũng.
Tiểu trợ lý chứng kiến cảnh một gia đình bốn người này, rất biết thức thời mà rời khỏi.
Thiên Chi ôm con gái vào lòng, “Đến cũng đã đến rồi, đợi mẹ dọn dẹp một chút, sau đó mẹ sẽ đi cùng mọi người nhé.”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tống Kỳ Thâm, “Anh nói đúng không, Tống tiên sinh?”
Tống Kỳ Thâm từ chối cho ý kiến.
Bởi vì muốn ngăn cách khứu giác, để giữ cho nó ở trong trạng thái ổn định nhất, cho nên không thể để mũi tiếp xúc với mùi hương trong vườn hoa, Thiên Chi bắt buộc phải mặc đồ phòng hộ.
Hầu hết mọi người không cần mặc nó, chỉ vì cô muốn điều chế một loại hương nước hoa, vì thế tại thời điểm nghiêm cứu hoa, cô cần phải cẩn thận một chút.
“Chờ một chút nhé, mẹ thay xong quần áo sẽ trở lại nhanh thôi.” Thiên Chi nói xong, giao Tiểu Bảo Ngốc cho Tống Kỳ Thâm, nhân tiện còn xoa đầu con trai nhà mình, lúc này mới rời đi.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo Ngốc đến khu vườn hoa của Paper Crane, xung quanh đầy ắp các loài hoa, trông rất hoành tráng.
Ngoại trừ những hạt giống đang được ươm mầm trong nhà kính, trong lúc hướng mắt nhìn về phía xa xa, lập tức sẽ nhìn thấy một biển hoa đầy màu sắc.
Trải qua vài năm đào tạo, không chỉ có Gardenia trưởng thành, mà nhà xưởng cũng được mở rộng, khu vườn hoa đã dần hình thành.
Cảnh trước mắt đẹp không sao tả nổi.
Trong tương lai, nơi này sẽ được mở cho các thành viên cao cấp của Paper Crane ra vào.
Còn cho những khách hàng cấp bậc kim cương có quyền lợi đến đây tham quan và chụp ảnh.
Tiểu Bảo Ngốc bị những bông hoa ấy mê hoặc, bên này hái hái, bên kia tóm lấy, chơi đùa đến quên cả trời đất.
Tống Mộ Chi đi theo bên cạnh Tống Kỳ Thâm, cứ như vậy nhìn em gái mình chơi đùa.
Tiểu Bảo Ngốc chơi không được bao lâu, đã nhanh chóng khóc lóc quay trở lại.
“Daddy ~ Anh trai ơi ~ Con cảm thấy tay mình có chút kỳ lạ.”
Tống Kỳ Thâm nghe xong những lời này, lập tức ngồi xổm xuống, “Làm sao vậy bé con?”
Chân mày Tống Mộ Chi cũng chau lại, rồi ngồi xổm xuống.
Tiểu Bảo Ngốc giơ bàn tay nhỏ của mình ra, quả thực trong lòng bàn tay đã hồng hồng một mảng.
Nhưng không sưng, hẳn là cô bé đã chạm phải loại hoa nào đó, nên bị nó dính phấn hoa vào.
Tống Kỳ Thâm sững sốt một lúc, Tống Mộ Chi cũng sững sốt theo.
“Tay của con…”
Tiểu Bảo Ngốc tâm tình chán nản, cô bé vừa mới thử qua, chà xát thế nào cũng không bay.
Tống Kỳ Thâm cũng giúp cô bé lau chúng, nhưng tất cả đều vô ích.
“Daddy, có phải bàn tay của con trông xấu xí lắm không?”
Tốc độ phản ứng của Tống Kỳ Thâm rất nhanh, “Nào có chuyện đó, nhìn thật đẹp.”
Tiểu Bảo Ngốc bĩu môi, rõ ràng là đang thể hiện dáng vẻ không tin.
“Không tin à?”
Nhìn thấy bộ dạng không tin của con gái cưng nhà mình, Tống Kỳ Thâm tiếp tục lên tiếng, thuận tiện dẫn một cái ví dụ, “Con nhìn xem này, bàn tay của con cùng màu với heo con Bội Kỳ đấy, thật là đẹp, không phải sao?”
Tiểu Bảo Ngốc và Bảo Bối ngốc nhà mình đều giống nhau, rất yêu thích heo con Bội Kỳ.
Giải thích cho cô bé như vậy, sẽ không sai đâu.
“Giống với heo con Bội Kỳ, điều này có nghĩa là…..”
Tiểu Bảo Ngốc ngẩn người.
Lúc này Tống Mộ Chi ngồi ở một bên lên tiếng, giọng điệu còn rất tự tin, “Ý của ba là, bàn tay của em giống cái móng heo đó.”
Tống Kỳ Thâm: ……
Anh có ý nghĩ này sao?!
Bây giờ Tiểu Bảo Ngốc mới hiểu rõ, cô bé vốn đang cảm thấy khó chịu khi bàn tay không cẩn thận bị dính bẩn, sau đó lại bắt đầu khóc tiếp.
Tống Kỳ Thâm vội vàng tiến lên dỗ dành, còn chưa kịp bắt đầu, đúng lúc này Thiên Chi bước vào.
Nhìn thấy con gái cưng của mình khóc lóc, đôi chân mày thanh tú của Thiên Chi khẽ chau lại, “Xảy ra chuyện gì nữa vậy?”
Tống Kỳ Thâm:…….
Tống Mộ Chi: ……
Đêm hôm đó, một lần nữa hai ba con phải ôm chăn đến ghế sô pha ở tầng một của Nam Uyển ngủ một đêm.
Hoàn toàn xứng đáng cho những người khách quý hoá này tự thể nghiệm cảm giác ngủ trên ghế sô pha là như thế nào ~~
Bình luận facebook