Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Vũ Dạ Triệt vì họp nên đã tắt điện thoại, cho nên cho dù Vũ Dương có gọi đến cháy máy cũng không thể nào liên lạc được. Khi Vũ Dương vừa đến đã không nói gì liền kéo Vũ Dạ Triệt ra khỏi cuộc họp. Mục An và Diên Ngư thấy thế liền nhanh chóng kết thúc cuộc họp để đi theo. Trên đường đi, Vũ Dương kể lại tất cả sự việc cho anh nghe, khi nghe đến... Vũ Dạ Triệt dường như là chết sững, chẳng phải anh chỉ mới cách xa cô chưa đầy một giờ cơ mà? Sao lại thành ra như vậy?
Còn Mục An và Diên Ngư có chút kinh ngạc khi Vũ Dương lái xe đến bệnh viện. Diên Ngư có chút không hiểu hỏi Mục An
- Mục An.... Có chuyện gì sao?
- Nếu anh đoán không lầm thì Tiểu Uyển đang gặp chuyện cho nên Vũ Dương mới hớt ha hớt hải như vậy. Diên Ngư, em giữ chặt, anh sẽ tăng tốc!
Diên Ngư nhìn thấy được và rất rõ... Trong ánh mắt và lời nói của Mục An có một chút lo lắng, nhưng không đơn thuần là một người bạn... Mà giống như là... Người yêu.
Vào đến bệnh viện, cũng là lúc Nhược Uyển được cấp cứu xong và đã được đưa vào phòng hồi sức. Hàng Hạo cũng đang đi đến phòng riêng của vị bác sĩ cấp cứu cho cô để nghe ông ta nói gì. Thì cùng lúc đó, Vũ Dạ Triệt cũng chạy vào.
Hàng Hạo nhìn anh bằng ánh mắt tức giận. Nhưng hắn không vội cho Vũ Dạ Triệt một trận, bây giờ.... Cái mà quan trọng nhất chính là tình hình của Nhược Uyển.
Vũ Dạ Triệt đi đến, nhưng Hàng Hạo cũng chẳng quan tâm, vì cho dù Vũ Dạ Triệt có muốn làm gì thì cũng không thể biết được phòng bệnh của Nhược Uyển đâu. Cho nên, Vũ Dạ Triệt và Vũ Dương chỉ biết đi theo hắn
Đẩy cửa vào, Hàng Hạo từ từ bước vào... Theo sau hắn là Vũ Dạ Triệt và Vũ Dương, còn Mục An và Diên Ngư chỉ đứng bên ngoài
- Xin hỏi, anh là người nhà của Trang tiểu thư?
- Phải!
Vũ Dạ Triệt và Hàng Hạo cùng lên tiếng. Rồi cả hai nhìn nhau, Hàng Hạo thật sự chỉ muốn đấm cho anh một trận, nhưng hắn không vội, vẫn còn nhiều thời gian. Còn Vũ Dạ Triệt, anh đang thật sự rất nôn nóng... Anh muốn biết tình trạng của Nhược Uyển
- Chắc các anh cũng biết, cơ địa của Trang tiểu thư rất khó mang thai... Nếu đã mang thai thì đã là một kì tích, còn giữ được đứa bé thì đó đã là hi hữu....
- Nói vào trọng tâm!.
Hàng Hạo không chỉ muốn đấm Vũ Dạ Triệt, ngay cả cái tên bác sĩ lắm lời này hắn cũng muốn cho vài đấm vì sự nhiều lời của ông ta. Vị bác sĩ kia nghe Hàng Hạo nói với giọng tức giận liền gật gật đầu, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy
- Thì... Chuyện là... Chắc hẳn lúc xét nghiệm cho Trang tiểu thư thì đứa bé chưa quá lớn nên mọi người chưa thấy rõ. Đứa bé không nằm trong thành tử cung, còn vì cơ địa không quá tốt... Cho nên là... Là...
- NÓI VÀO TRỌNG TÂM!
- À à, thật ra thì... Cô ấy bị hạ thuốc, thuốc phá thai loại thấm dần... Theo như chúng tôi phỏng đoán, thì liều lượng cô ấy dùng có lẽ đã được hai ngày, cho nên hôm nay cô ấy mới xuất huyết...
- Cô ấy còn có thể mang thai không?
- Vẫn còn, nhưng phần trăm có vẻ không cao lắm. Lúc trước chỉ tầm mười lăm phần trăm, vì sự cố lần này... Có lẽ cơ hội mang thai chỉ tầm tám đến chín phần trăm.
Vũ Dạ Triệt có chút sững sốt, đứa bé mất rồi? Đứa bé mà cô luôn hi vọng cũng mất rồi? Chuyện gì đang xảy ra với gia đình anh vậy? Hạ thuốc.... Ai hạ thuốc? Hai ngày nay cả anh và cô đều ăn uống ở Vũ Trạch, nếu có người hạ thuốc.... Thì chỉ có Vũ gia? Nếu như vậy thì.... Có khi nào Nhược Uyển hiểu lầm anh không?
Vũ Dạ Triệt liền nhanh chóng hỏi, gương mặt của anh cũng rất lo lắng. Thật sự bây giờ, anh chỉ muốn đi đến bên cạnh cô rồi ôm lấy cô.... Nhưng mà...
- Bác sĩ, cô ấy có thể bình phục hoàn toàn không?
- Xin lỗi, có lẽ... Chỉ chờ vào kì tích xuất hiện. Còn cơ thể cô ấy hiện tại, thì cơ hội mang thai thật sự rất thấp.
Hàng Hạo không nói gì trực tiếp đi ra ngoài, Mục An và Diên Ngư nhìn thấy liền có chút sững sờ. Vì hai người họ từ trước đến chưa bao giờ nhìn thấy Hàng Hạo, nhất là Diên Ngư, hình như... Cô đã từng nhìn thấy hắn ở đâu rồi thì phải
- Anh hai, Tiểu Uyển có sao không?
Vũ Dạ Triệt không trả lời, anh nhanh chân đi theo Hàng Hạo, còn Vũ Dương thì lắc đầu nhìn Mục An
- Anh không cần hỏi anh ấy... Thật ra anh ấy cũng không rõ tình hình của Tiểu Uyển... Nhưng mà có lẽ... Có người chủ mưu phía sau.
- Chủ mưu? Tuyền Ân?
- Có lẽ...
Vũ Mục An có chút sa sầm mặt, Diên Ngư có chút kinh ngạc nhìn, vì Tuyền Ân chính là mẹ của ba người họ mà? Vì sao... Vì sao lại...
Ở chỗ của Vũ Dạ Triệt, khi đi đến phòng của Nhược Uyển, thì anh đã nhìn thấy Lâm Âm, vì cửa phòng không đóng.... Hàng Hạo đứng bên ngoài, chặn anh lại. Đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn anh
- Cậu định làm gì?
- Cho tôi gặp cô ấy... Một chút thôi...
- Gặp? Vũ Dạ Triệt, cậu có biết cơ thể của cô ấy không thích hợp với việc mang thai, nếu mang thai đừng nói đứa bé... Ngay cả Tiểu Ái cũng khó sống... Lần trước, khi tôi biết cô ấy mang thai con của cậu... Tôi đã muốn cô ấy phá bỏ.... Nhưng... Nhưng cô ấy không muốn! Chính là không muốn!
Vũ Dạ Triệt im lặng một lúc.
- Vũ Dạ Triệt, cậu có biết gì không, vì cô ấy cho nên tôi mới bất chấp cả tính mạng để bảo vệ. Còn cậu? Cô ấy chỉ ở cạnh cậu chưa đến một tháng... Mà đã nằm trong đây. Vũ Dạ Triệt, tôi hỏi cậu... Cậu có thật sự để tâm đến cô ấy hay không?
- Có... Tôi có...
- Có? Cậu có để tâm... Vậy tại sao khi cô ấy khó chịu, cậu lại không phát hiện? Chẳng phải Lâm Âm đã đưa cho cậu một lọ thuốc sao? Vì sao không cho cô ấy dùng?
- Tôi...
Vũ Dạ Triệt giật mình. Dường như anh quên mất việc này, anh định sẽ cho cô dùng nhưng mà... Anh quên mất... Anh thật sự quên mất việc này
- Tôi hỏi cậu một câu nữa. Việc hạ thuốc, là do cậu làm?.
- Không... Tôi không thể hại con mình được...
- Được, vậy tôi cho cậu thời hạn ba ngày. Tự điều tra hung thủ... Nếu không, đừng trách vì sao tôi không nể tình cậu là Vũ tổng.
Dừng một chút, Hàng Hạo lại nói tiếp
- Cậu cũng đừng nghĩ vì thân phận của cậu cao quý mà tôi không dám làm gì. Đối với tôi, Nhược Uyển mới là người quan trọng nhất... Còn cậu, hay gia tộc của cậu... Muốn giết, cũng rất dễ!
[.....................còn.....................]
Còn Mục An và Diên Ngư có chút kinh ngạc khi Vũ Dương lái xe đến bệnh viện. Diên Ngư có chút không hiểu hỏi Mục An
- Mục An.... Có chuyện gì sao?
- Nếu anh đoán không lầm thì Tiểu Uyển đang gặp chuyện cho nên Vũ Dương mới hớt ha hớt hải như vậy. Diên Ngư, em giữ chặt, anh sẽ tăng tốc!
Diên Ngư nhìn thấy được và rất rõ... Trong ánh mắt và lời nói của Mục An có một chút lo lắng, nhưng không đơn thuần là một người bạn... Mà giống như là... Người yêu.
Vào đến bệnh viện, cũng là lúc Nhược Uyển được cấp cứu xong và đã được đưa vào phòng hồi sức. Hàng Hạo cũng đang đi đến phòng riêng của vị bác sĩ cấp cứu cho cô để nghe ông ta nói gì. Thì cùng lúc đó, Vũ Dạ Triệt cũng chạy vào.
Hàng Hạo nhìn anh bằng ánh mắt tức giận. Nhưng hắn không vội cho Vũ Dạ Triệt một trận, bây giờ.... Cái mà quan trọng nhất chính là tình hình của Nhược Uyển.
Vũ Dạ Triệt đi đến, nhưng Hàng Hạo cũng chẳng quan tâm, vì cho dù Vũ Dạ Triệt có muốn làm gì thì cũng không thể biết được phòng bệnh của Nhược Uyển đâu. Cho nên, Vũ Dạ Triệt và Vũ Dương chỉ biết đi theo hắn
Đẩy cửa vào, Hàng Hạo từ từ bước vào... Theo sau hắn là Vũ Dạ Triệt và Vũ Dương, còn Mục An và Diên Ngư chỉ đứng bên ngoài
- Xin hỏi, anh là người nhà của Trang tiểu thư?
- Phải!
Vũ Dạ Triệt và Hàng Hạo cùng lên tiếng. Rồi cả hai nhìn nhau, Hàng Hạo thật sự chỉ muốn đấm cho anh một trận, nhưng hắn không vội, vẫn còn nhiều thời gian. Còn Vũ Dạ Triệt, anh đang thật sự rất nôn nóng... Anh muốn biết tình trạng của Nhược Uyển
- Chắc các anh cũng biết, cơ địa của Trang tiểu thư rất khó mang thai... Nếu đã mang thai thì đã là một kì tích, còn giữ được đứa bé thì đó đã là hi hữu....
- Nói vào trọng tâm!.
Hàng Hạo không chỉ muốn đấm Vũ Dạ Triệt, ngay cả cái tên bác sĩ lắm lời này hắn cũng muốn cho vài đấm vì sự nhiều lời của ông ta. Vị bác sĩ kia nghe Hàng Hạo nói với giọng tức giận liền gật gật đầu, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy
- Thì... Chuyện là... Chắc hẳn lúc xét nghiệm cho Trang tiểu thư thì đứa bé chưa quá lớn nên mọi người chưa thấy rõ. Đứa bé không nằm trong thành tử cung, còn vì cơ địa không quá tốt... Cho nên là... Là...
- NÓI VÀO TRỌNG TÂM!
- À à, thật ra thì... Cô ấy bị hạ thuốc, thuốc phá thai loại thấm dần... Theo như chúng tôi phỏng đoán, thì liều lượng cô ấy dùng có lẽ đã được hai ngày, cho nên hôm nay cô ấy mới xuất huyết...
- Cô ấy còn có thể mang thai không?
- Vẫn còn, nhưng phần trăm có vẻ không cao lắm. Lúc trước chỉ tầm mười lăm phần trăm, vì sự cố lần này... Có lẽ cơ hội mang thai chỉ tầm tám đến chín phần trăm.
Vũ Dạ Triệt có chút sững sốt, đứa bé mất rồi? Đứa bé mà cô luôn hi vọng cũng mất rồi? Chuyện gì đang xảy ra với gia đình anh vậy? Hạ thuốc.... Ai hạ thuốc? Hai ngày nay cả anh và cô đều ăn uống ở Vũ Trạch, nếu có người hạ thuốc.... Thì chỉ có Vũ gia? Nếu như vậy thì.... Có khi nào Nhược Uyển hiểu lầm anh không?
Vũ Dạ Triệt liền nhanh chóng hỏi, gương mặt của anh cũng rất lo lắng. Thật sự bây giờ, anh chỉ muốn đi đến bên cạnh cô rồi ôm lấy cô.... Nhưng mà...
- Bác sĩ, cô ấy có thể bình phục hoàn toàn không?
- Xin lỗi, có lẽ... Chỉ chờ vào kì tích xuất hiện. Còn cơ thể cô ấy hiện tại, thì cơ hội mang thai thật sự rất thấp.
Hàng Hạo không nói gì trực tiếp đi ra ngoài, Mục An và Diên Ngư nhìn thấy liền có chút sững sờ. Vì hai người họ từ trước đến chưa bao giờ nhìn thấy Hàng Hạo, nhất là Diên Ngư, hình như... Cô đã từng nhìn thấy hắn ở đâu rồi thì phải
- Anh hai, Tiểu Uyển có sao không?
Vũ Dạ Triệt không trả lời, anh nhanh chân đi theo Hàng Hạo, còn Vũ Dương thì lắc đầu nhìn Mục An
- Anh không cần hỏi anh ấy... Thật ra anh ấy cũng không rõ tình hình của Tiểu Uyển... Nhưng mà có lẽ... Có người chủ mưu phía sau.
- Chủ mưu? Tuyền Ân?
- Có lẽ...
Vũ Mục An có chút sa sầm mặt, Diên Ngư có chút kinh ngạc nhìn, vì Tuyền Ân chính là mẹ của ba người họ mà? Vì sao... Vì sao lại...
Ở chỗ của Vũ Dạ Triệt, khi đi đến phòng của Nhược Uyển, thì anh đã nhìn thấy Lâm Âm, vì cửa phòng không đóng.... Hàng Hạo đứng bên ngoài, chặn anh lại. Đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn anh
- Cậu định làm gì?
- Cho tôi gặp cô ấy... Một chút thôi...
- Gặp? Vũ Dạ Triệt, cậu có biết cơ thể của cô ấy không thích hợp với việc mang thai, nếu mang thai đừng nói đứa bé... Ngay cả Tiểu Ái cũng khó sống... Lần trước, khi tôi biết cô ấy mang thai con của cậu... Tôi đã muốn cô ấy phá bỏ.... Nhưng... Nhưng cô ấy không muốn! Chính là không muốn!
Vũ Dạ Triệt im lặng một lúc.
- Vũ Dạ Triệt, cậu có biết gì không, vì cô ấy cho nên tôi mới bất chấp cả tính mạng để bảo vệ. Còn cậu? Cô ấy chỉ ở cạnh cậu chưa đến một tháng... Mà đã nằm trong đây. Vũ Dạ Triệt, tôi hỏi cậu... Cậu có thật sự để tâm đến cô ấy hay không?
- Có... Tôi có...
- Có? Cậu có để tâm... Vậy tại sao khi cô ấy khó chịu, cậu lại không phát hiện? Chẳng phải Lâm Âm đã đưa cho cậu một lọ thuốc sao? Vì sao không cho cô ấy dùng?
- Tôi...
Vũ Dạ Triệt giật mình. Dường như anh quên mất việc này, anh định sẽ cho cô dùng nhưng mà... Anh quên mất... Anh thật sự quên mất việc này
- Tôi hỏi cậu một câu nữa. Việc hạ thuốc, là do cậu làm?.
- Không... Tôi không thể hại con mình được...
- Được, vậy tôi cho cậu thời hạn ba ngày. Tự điều tra hung thủ... Nếu không, đừng trách vì sao tôi không nể tình cậu là Vũ tổng.
Dừng một chút, Hàng Hạo lại nói tiếp
- Cậu cũng đừng nghĩ vì thân phận của cậu cao quý mà tôi không dám làm gì. Đối với tôi, Nhược Uyển mới là người quan trọng nhất... Còn cậu, hay gia tộc của cậu... Muốn giết, cũng rất dễ!
[.....................còn.....................]
Bình luận facebook