Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
Ngày hôm sau, Tô Hà và Tạ Lâu đến bệnh viện tư nhân. Vương Huệ đã tỉnh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Y tá trực nói hôm nay tình trạng bà đã tốt hơn một chút, Tô Hà đi đến bên cạnh Vương Huệ rồi ngồi xuống. Vương Huệ thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dừng ở trên gương mặt của Tô Hà. Tô Hà cầm lấy quả táo bên cạnh rồi cúi đầu xuống gọt vỏ.
Gọt vỏ táo cũng là một môn kỹ thuật sống. Thời điểm học nấu cơm, đều phải học mấy thứ như chạm trổ hoa này. Bà ngoại khéo tay nên Tô Hà cũng phải học được một ít như bà ngoại. Vương Huệ căn bản học không được. Bà nhìn sang những ngón tay của Tô Hà thì hơi ngây người.
Gọt xong quả táo, Tô Hà đặt lên mâm rồi nói với bà:”Mẹ ăn chút trái cây, cô y tá đã cho mẹ ăn sáng chưa?”
Hoàn cảnh bên này còn tốt hơn nhiều so với bênh viện Nhân Dân số 2 bên kia. Tuy rằng cũng là phòng đơn nhưng bên này lại tựa như là một cái chung cư.
Vương Huệ cầm một quả táo và nhìn thoáng qua bên cạnh, Tạ Lâu ngồi trên sô pha ở phía xeo xéo đang nhìn máy tính bảng trên tay, chân dài bắt chéo nhau, dáng vẻ thật lười biếng.
Vương Huệ cắn quả táo, dời tầm mắt đi mới nói: “Ăn rồi, mẹ ăn sáng với uống chút cháo thịt nạt.”
Tô Hà dạ một tiếng: “Con đã lấy hành lý của mẹ từ nhà họ Chu tới đây, con chuẩn bị đón mẹ đến bệnh viện bên Hải Thị.”
“Mẹ có ý kiến gì không?” Tô Hà hỏi nhiều hơn một câu, hàm dưới của Vương Huệ cắn quả táo thật chặt. Bà nhìn về phía Tô Hà: “Bệnh này của mẹ có phải rất nghiêm trọng hay không?”
“Có thể trị liệu.” Tô Hà dựa vào lưng ghế.
“Nhưng tiền đề là mẹ phải ly hôn vơi Chu Bác Nguyên, mẹ sẽ ly sao?” Tô Hà nhìn chằm chằm Vương Huệ.
Vương Huệ nhắm mắt lại, ngừng ăn táo.
Bà đưa quả táo cho Tô Hà, “Ăn không vô.”
Tô Hà nhận lấy ném vào thùng rác, thái độ vẫn như cũ, nhìn Vương Huệ không nhìn sang hướng khác mà nhìn hơi gấp gáp chằm chằm người ta. Một hồi lâu, Vương Huệ mới nói: “Thật ra mẹ đã sớm muốn ly hôn.”
“Mẹ muốn lấy kẻ có tiền, có thể dẫn theo mẹ đi, mẹ sẽ có thể rời khỏi Chu Bác Nguyên. Đi theo ổng sống quá khổ cực, mẹ vốn dĩ không thích ứng được.” Vương Huệ nói.
Tô Hà: “Mẹ không thể nghĩ đến việc sống cuộc sống như ngày xưa nữa mà mẹ nên làm quen với cuộc sống như vậy bây giờ.”
Vương Huệ gật đầu: “Mẹ quen rồi.”
Từ lúc thua hơn ba mươi vạn kia thì bà mới chân chính ngã từ tầng mây mù xuống dưới, rơi trên mặt đất, thấy rõ ràng tình cảnh của bản thân.
Nhưng không chờ bà tự hỏi về những chuyện đã làm trong quá khứ của mình thì đã bị Chu Ngữ Ngữ kích thích hết cỡ.
Bà suýt chút nữa bị Chu Ngữ Ngữ buộc phải thừa nhận bà thiếu nợ nhà họ Chu, sau đó quan niệm này thâm nhập vào trong tâm trí bà. Bà nợ nhà họ Chu thì phải trả lại, nên bà không còn dám nghĩ đến chuyện ly hôn nữa.
“Mẹ quen là tốt rồi, chuyện kế tiếp hãy để con sắp xếp, mẹ lo trị liệu cho tốt nha?” Tô Hà cầm lấy một quả táo, nói xong thì cắn răng rắc một phát.
Vương Huệ nhìn gương mặt bình thản của con gái thì đột nhiên phát hiện Tô Hà đã trở nên độc lập như thế mà bà không hề hay biết.
Bà gật đầu: “Ừ.”
“Trở lại Hải Thị, mẹ kí vào thỏa thuận ly hôn đi.”
Vương Huệ nắm chặt tấm chăn, ừ một tiếng rất nhỏ.
Sau khi tan vỡ mối quan hệ với Chu Ngữ Ngữ đã trực tiếp ảnh hưởng đến tình càm giữa bà và Chu Bác Nguyên, cộng với những lùm xùm này, cuối cùng cũng xóa sạch đi tình cảm kia, cũng làm Vương Huệ hiểu rõ trong lòng Chu Bác Nguyên kia thì con gái ông ta vĩnh viễn là quan trọng nhất, những người khác đều dạt sang một bên.
*
Vương Huệ còn phải ở bệnh viện tư nhân thêm hai ngày nữa, đến lúc đó bệnh viện tư nhân có xe chuyên dùng đưa bà qua bệnh viện đa khoa ở Hải Thị. Tô Hà không dẫn bà đi được mà cùng Tạ Lâu về Hải Thị trước. Cố Tình gọi vài cú điện thoại cho Tạ Lâu bảo Tạ Lâu mang người về nhà chính. Tạ Lâu không đáp ứng mà trực tiếp về Khu vực mới Hoa Đông.
Lái xe cả hai ngày, Tạ Lâu hơi mỏi mệt kéo Tô Hà lười biếng nằm ở trên giường.
Tô Hà vuốt mặt anh rồi hỏi: “Có cách nào có thể mau kiếm tiền hay không?”
Tạ Lâu hé mắt, đôi mắt hẹp dài nhìn cô. Một lát sau cười xùy một tiếng: “Em lấy anh không phải lập tức có thể kiếm được tiền rồi sao?”
Tô Hà nắm lỗ tai anh chơi đùa: “Không phải như thế, em nói chính là em tự mình kiếm.”
Vương Huệ muốn trị liệu, cô cần phải có một số tiền lớn, không bệnh không đau thì tiền trong tay cô có thể sống được một thời gian dài, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện này.
Phải thu nhập nhiều hơn mới được.
Tạ Lâu ồ một tiếng, xoay người ôm cô vào lòng rồi thủ thỉ bên tai: “Ăn tết thì bán đi hai căn hộ trong tay em, anh thu hồi tiền vốn rồi tính tiếp cho em.”
“Không được, sao em có thể không làm mà hưởng như vậy được?” Tô Hà chui ra khỏi vòng tay anh.
Tạ Lâu nhắm mắt lại do hơi buồn ngủ: “Chia cho anh 20% là được, vốn dĩ chính là công lao của em, không có em thì anh cũng không có cách nào mua hơn hai căn hộ, kiếm nhiều thêm một chút.”
Tô Hà ngẫm nghĩ vẫn là nói không được, Tạ Lâu mở choàng mắt, đôi mắt mang theo một chút không kiên nhẫn: “Anh đã nói đến như vậy mà em còn không được? Em muốn thanh toán với anh tới khi nào hả?”
Tô Hà không nghĩ tới anh đột nhiên làm khó làm dễ nên ngẩn người.
Tạ Lâu làm như tỉnh táo, nên bóp lấy cằm cô rồi từ trên cao nhìn xuống: “Bây giờ anh nói rõ cho em biết, muốn, không cần cũng sẽ chạy vào tài khoản của em. Đều con mẹ nó muốn đính hôn, còn thanh toán với anh, sau này em còn muốn qua mặt anh luôn sao?”
Cằm Tô Hà bị niết đến đau.
Một giây sau, cô mới nói: “Anh đi xuống.”
“Đi đâu?” Tạ Lâu không kiên nhẫn mà hỏi lại.
Tô Hà híp mắt: “Đi xuống tìm bàn phím quỳ.”
“Ông đây không quỳ, chuyện này là em sai.” Tạ Lâu nói xong thì xoay người xuống giường, cài sẵn nút áo sơ mi, đi chân trần nhanh chóng tiến vào phòng làm việc.
Tô Hà ở trên giường nằm một hồi thì chống cánh tay ngồi dậy, chân đạp lên thảm.
Suy nghĩ có hơi hỗn loạn một chút.
Cô nghĩ là Tạ Lâu có thể dẫn cô đi mua một số cổ phiếu, hoặc là đầu tư một số khoản khác. Cô vẫn còn chút tiền tiết kiệm. Xét cho cùng, phương pháp kiếm tiền của Tạ Lâu luôn rất tốt.
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Ai mà biết anh muốn đưa sẵn, cô nào dám lấy.
Còn phát giận nữa đấy.
Tô Hà đứng dậy, tháo chiếc túi nhỏ trên móc áo ra, lấy cuốn sổ tiết kiệm mà bà nội đưa cho cùng mấy tấm thẻ ngân hàng. Người già đều thích bỏ tiền vào sổ tiết kiệm, Tô Hà click mở các App thẻ ngân hàng, cúi đầu dùng điện thoại tính toán, tính thử xem trong tay cô có bao nhiêu tiền.
Nhìn xem có thể chơi chút gì hay đầu tư kiếm thêm tiền hay không.
Đang gõ tính thì cửa phòng vang lên một tiếng rầm.
Tô Hà cầm di động ngẩng đầu lên, Tạ Lâu lạnh mặt xách theo bàn phím nhìn cô: “Vì sao em không tới làm nũng dỗ dành người ta?”
Tô Hà: “…… Em không sai á.”
Tạ Lâu cắn răng: “Cho nên anh sai rồi?”
Tô Hà: “Phát giận chính là sai rồi.”
Tạ Lâu chửi bậy một tiếng, ném bàn phím xuống đất, sau đó quỳ thẳng người mới quát: “Lấy tiền tiết kiệm của em lại đây để anh xem!”
Tô Hà ngồi không nhúc nhích: “Anh đừng hung dữ.”
Tạ Lâu mím môi, giọng nói nhỏ nhẹ đi mấy phần: “Vợ yêu, để chồng em nhìn xem em có bao nhiêu tiền.”
Tô Hà lúc này mới ôm một đống tiền tiết kiệm cùng thẻ chạy tới, ngồi xổm trước mặt Tạ Lâu.
Chiếc áo sơ mi của Tạ Lâu hơi lỏng lẻo, lồng ngực mở phanh ra hơn phân nửa. Anh cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh đang lật xem sổ tiết kiệm của Tô Hà và APP mà cô mới mở ra.
Một hồi lâlúc sauu, Tạ Lâu cười lạnh một tiếng: “Ít tiền như vậy hả, còn muốn là đầu tư à? Em cho rằng mua cổ phiếu mấy chục vạn vậy là đủ rồi sao?”
Tô Hà khiếp sợ: “Không đủ hả?”
Tạ Lâu nắm cằm cô: “Muốn kiếm được nhiều tiền thì phải có đủ vốn. Em nghĩ có thể kiếm lời đều đặn mà không bị lỗ à? Em có phải bị ngốc hay không?”
Tô Hà: “…… Thật ra em có rất nhiều tiền.”
Thêm lên có khoảng 80 vạn.
Tạ Lâu híp mắt: “Em mượn anh đi, anh dắt em chơi. Hai căn hộ kia tính ra có thể bán hơn 600 nhiều, trừ đi phí tổn thì có thể có khoảng 500 vạn. Chơi cái khác đi, đừng chơi cổ phiếu.”
Tô Hà: “Mượn anh hả? Em trả không nổi á.”
“Mượn nổi, dùng thân thể của em mượn….”
Tô Hà đỏ mặt mà túm chặt cổ áo anh. Tạ Lâu cười hai tiếng mà ôm cô, cúi đầu hôn hôn: “Tiền của em thật sự quá ít, cầu xin em, đừng lấy ra tới mất mặt xấu hổ lắm.”
Tô Hà: “…….”
Anh biến đi.
*
Tiền Tạ Lâu kiếm được vẫn là do chơi bất động sản, vì vậy 80 vạn thực sự không đủ. Cuối năm, Tạ Lâu dẫn Tô Hà đến thành phố Y bán đi hai căn hộ kia. Bởi vì điền chính là tài khoản của Tô Hà nên trong nháy mắt tài khoản của Tô Hà đã nhiều hơn 7 số. Tô Hà trông hoảng hốt.
Tạ Lâu lấy thẻ của cô và đưa cô ở lại thành phố Y trong ba ngày và xem 17 bất động sản.
Cuối cùng dùng 7 chữ số này toàn bộ tiền cọc mua mỗi một căn trong hai tiểu khu, mỗi căn hai phòng ngủ nhỏ.
Sau đó xoay người mua một căn nhà ba phòng ngủ ở khu chính phủ vùng lân cận, sau khi thế chấp, trong tay Tô Hà lập tức có được ba căn hộ.
Tạ Lâu thỏ thẻ: “Lúc em tốt nghiệp thì bán ba căn hộ này nhé.”
Tô Hà đã chết lặng: “Ừa.”
Tạ Lâu mua ba bất động sản này đều rất mới, nhìn không ra chúng có thể tăng lên như thế nào, khả năng khu chính phủ kia sẽ tốt hơn chút đỉnh.
Đêm cuối cùng ở thành phố Y, Tạ Lâu lôi kéo Tô Hà làm tình ở cửa sổ, Tô Hà mệt đến run cả người, xong việc chỉ nằm trong vòng tay anh thôi.
Tạ Lâu cúi đầu đút cô uống rượu vang đỏ, xoay người lại cầm máy tính bảng ra click mở một cái bản đồ, đặt nó ở trước mặt Tô Hà bảo cô xem, nhỏ giọng hỏi cô: “Em nghĩ mảnh đất nào tốt hơn?”
Tô Hà thoạt nhìn sang là vùng ngoại thành của thành phố B mà.
Vùng ngoại thành của thành phố B rất hoang vắng, có một công ty hóa dầu ở nơi đó. Do sợ ô nhiễm cho nên chẳng có ai ở tại nơi đó. Công ty hóa dầu ở trung tâm thành phố B xây lên một tiểu khu, chuyên môn cung cấp phúc lợi cho nhân viên cho nên nhóm nhân viên này ban ngày ngồi xe công ty đi làm, buổi tối trở lại sống ở trung tâm thành phố.
Nó cũng thúc đẩy ngành công nghiệp thực phẩm ở đó phát triển.
Tô Hà nhìn nơi này rất gần công ty hóa dầu, không biết Tạ Lâu mua tới làm gì nên cô chỉ vào một khu mới nói: “Nơi này tốt hơn một chút”
Ít nhất cách xa công ty hóa dầu kia một chút.
Tạ Lâu cười nhẹ một tiếng, cầm điện thoại lên không biết gọi điện thoại cho ai nữa.
Anh mua miếng đất mà Tô Hà chỉ vào với giá hơn 1800 vạn. Tô Hà đột nhiên ngồi thẳng người, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất. Tạ Lâu giơ tay kéo cô trở về, nhướng mày: “Sao thế?”
Tô Hà khiếp sợ: “Anh mua liền à? Anh mua?”
Tạ Lâu sờ vào trong áo choàng tắm mới nói: “Thấy thích thì mua thôi, không thể chậm trễ. Em nhìn chỗ này đi, kiếm lời được phân nửa.”
“Nếu không kiếm lời thì sao?” Chỗ này cách công ty hóa dầu xa đến thế ai mà thèm chứ
Tạ Lâu uống một hớp rượu vang đỏ, chặn môi Tô Hà lại rồi dùng đầu lưỡi đút cho cô xong liếm đi rượu trên mi6 cô: “Không kiếm ra tiền thì chính là số em không tốt, em sẽ thiếu anh hơn 900 vạn….”
Tô Hà thiếu chút nữa đã khóc lên.
Tạ Lâu nhịn cười, ôm cô đè ở trên vách tường để đi vào.
“Ngoan nào, chúng ta chơi chuyện vui vẻ thôi.”
Tô Hà: “Tạ Lâu tên khốn nạn nhà anh.”
*
Bởi vì miếng đất này mà Tô Hà ăn tết cũng không vui vẻ mà có hơi uể oải, nhưng cô muốn đi thăm Vương Huệ. Tô Hà lên tinh thần, tuy rằng có khả năng thiếu hơn 900 vạn nhưng Tạ Lâu không ngăn nổi cô mè nheo nên dùng hai mươi vạn mua hai cổ phiếu cho cô, mỗi ngày đều có tăng lên, duy nhất hơi phiền toái chính là phải nhìn chằm chằm cổ phiếu.
Tạ Lâu đã dạy cô, cô vẫn chưa hiểu rõ lắm nên vẫn đang học.
Hơn nữa sau khi bán hai căn hộ lần trước, mặc dù cô đã mua thêm ba căn nhưng vẫn còn một ít tiền, Tạ Lâu chướng mắt số tiền đó nên anh nói rằng sẽ cho cô sinh hoạt phí.
Tô Hà thật ra lãi không nhỏ, cảm giác này vẫn còn rất kỳ diệu.
Tinh thần của Vương Huệ đã khá lên rất nhiều, Tô Hà định ăn tết đón bà ra ngoài ăn một bữa cơm, ăn xong rồi lại đưa về.
Lần này lấy tới thỏa thuận ly hôn mà Chu Bác Nguyên đã ký.
Vương Huệ nhìn thấy Tô Hà lại đây thì rất vui vẻ, đứng dậy ngồi xuống mới hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Tô Hà ngồi xuống, gật đầu: “Ăn rồi, hôm nay mẹ ăn cái gì?”
“Vẫn là những món kia, rất thanh đạm, mẹ rất thích.” Vương Huệ nói xong thì Tô Hà đưa cho Vương Huệ thỏa thuận ly hôn của Chu Bác Nguyên mà cô lấy được. Vương Huệ nhìn thoáng qua thì đặt ở trên bàn.
Tô Hà nói với Vương Huệ rằng ăn tết sẽ đón bà ra ngoài ăn.
Vương Huệ suy nghĩ một chút mới nói: “Vẫn là thôi đi, mẹ ở chỗ này khá tốt.”
Bà ở chỗ này quen được một vài người bạn, không có việc gì thì đóng cửa phòng bệnh lại, bình tĩnh mà thoải mái.
Tô Hà: “Vậy đến lúc đó lại nói.”
Vương Huệ gật đầu: “Đúng rồi…. Chu Bác Nguyên có phải bị xí nghiệp giảm biên chế hay không?”
Tô Hà suy nghĩ một chút, “Hình như là vậy.”
Chỉ là nghe nói mà thôi, Vương Huệ à một tiếng: “Chu Ngữ Ngữ sẽ không bỏ học chứ?”
Đối với Chu Ngữ Ngữ, bây giờ tinh thần Vương Huệ càng tốt thì càng hận, thì càng hiểu rõ cô ta ác độc. Mà một người khi chán ghét một người, tất cả những mưu mô mà cô ta làm trong quá khứ đều bị kể ra hết, chẳng hạn như trước kia Chu Ngữ Ngữ quấn lấy bà khiến bà bỏ Tô Hà, còn có mỗi câu nói trong lời nói trước kia của Chu Ngữ Ngữ đều giấu giếm huyền cơ, châm ngòi ly gián….
Vương Huệ đã bị rối loạn tâm thần một thời gian trước vì bà nhớ tới những điều này và hiểu chúng.
Tô Hà lắc đầu: “Không rõ lắm ạ.”
Vương Huệ không hỏi lại mà nói chuyện khác với Tô Hà, xoay người lại rồi nhìn ra cửa sổ. Tô Hà biết bà đang nhìn gì mới nói: “Hôm nay ảnh không đến vì rất bận.”
Cuối năm, công ty có nhiều việc phải làm, thứ bảy mà Tạ Lâu cũng chưa chịu nghỉ ngơi.
Vương Huệ ừ một tiếng: “Mẹ muốn nói lời xin lỗi nó.”
Tô Hà: “Lần sau đi mẹ.”
Vương Huệ: “Ừ.”
Tô Hà lại ngồi một lát nữa mới đứng dậy rời đi. Cô thi bằng lái xe, mua một chiếc Toyota để chạy. Tiền này kiếm được là nhờ cổ phiếu.
Tạ Lâu thấy cô lái xe về, còn xấu như vậy thì lại mất bình tĩnh một hồi.
Bởi vì anh vừa mới đặt một chiếc Porsche.
Chuẩn bị cho cô.
Kết quả là cô tình nguyện lái một chiếc xe rởm.
*
Rời khỏi bệnh viện, Tô Hà trực tiếp đến công ty. Xe chạy đến gara tầng hầm thì gặp phải con Jaguar đen của Tạ Lâu. Tạ Lâu ngồi ở trong xe, cởi bỏ cà vạt rồi hạ cửa kính xe xuống nhìn Tô Hà.
Tô Hà mỉm cười với anh.
Lâu híp mắt nhìn con Toyota rởm này của cô: “Đi thăm mẹ em về đấy à?”
Tô Hà đẩy cửa xe ra, xách theo túi xách đi đến chỗ anh rồi giúp anh cởi cà vạt xuống.
Tạ Lâu nhướng mày nhìn sang cô.
Tô Hà cuốn cà vạt xong rồi bỏ vào túi nhỏ: “Anh đến công ty ư?”
Tạ Lâu cầm điện thoại di động bên cạnh: “Em lên trước đi, anh gọi điện thoại cái đã.”
Tô Hà gật đầu: “Ừm.”
Tạ Lâu niết cằm cô, hôn lên đó một cái mới chịu buông ra.
Tô Hà xách theo giỏ xách vào thang máy.
Tạ Lâu nhìn bóng dáng cô thì chống cằm nhìn chiếc xe kia của Tô Hà.
Chiếc này chưa đến mười lăm vạn, ngoại trừ xấu xí thì không khác gì. Một giây sau, Tạ Lâu khởi động Jaguar chạy đến chỗ Toyota. Vài phút sau, Tạ Lâu từ con Jaguar bước ra, đầu ngón tay ngoéo cổ áo một cái mới lên lầu.
*
Người trong công ty thấy Tạ Lâu tới thì lập tức sắp xếp mở họp, đây là hội nghị tổng kết cuối năm nay, cũng là đại hội nghị cuối cùng. Tô Hà cùng ba thực tập sinh đều phải tham gia.
Toàn bộ công ty chen chúc trong phòng họp, cánh tay của người và người cách nhau rất gần. Tô Hà cùng Tiểu Dao ngồi ở vị trí cuối cùng. Tạ Lâu mở toang cổ áo, biếng nhác mà dắt theo trợ lý Lý đi đến, ngồi xuống ở vị trí đằng trước dựa gần Trần Diệu. Anh chống cằm lên nhìn Tô Hà.
Tô Hà cũng nhìn anh một cái rồi dời mắt đi nơi khác.
Hội nghị bắt đầu, mọi người phải đi lên và nói về bảng tổng kết năm ngoái.
Lưu Na, kế toán Lâm, vv, các chị ấy đều nói rất tốt.
Tạ Lâu rũ mắt, ngẫu nhiên nói chuyện cùng trợ lý Lý hai câu, đại đa số đều là lạnh lạnh lùng lùng. Nhân viên khác nhìn đều thấy hơi sợ, đi lên còn hơi run rẩy.
Lúc Tô Hà đi lên thì Tạ Lâu khẽ ngước cằm, đôi mắt hẹp dài dừng ở trên người cô.
Tô Hà bị anh nhìn chằm chằm thế kia thì rất khẩn trương, bản thảo bị lật ngược, sau đó cô trừng mắt với anh nên Tạ Lâu xoa khóe môi cười một tiếng.
Hội nghị cuối năm này rất dài hơn ba giờ lận.
Cuối cùng tổng kết là do Trần Diệu đi lên thực hiện, Tạ Lâu dẫn đầu rời khỏi cuộc họp. Anh đã gửi một WeChat cho Tô Hà: “Ở công ty chờ anh.”
Tô Hà bây giờ đã tự có xe, đương nhiên lái xe mình vẫn tiện hơn nên cô không trả lời. Buổi họp tổng kết cuối năm kết thúc tốt đẹp nên mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Tô Hà cùng Tiểu Dao ba người cầm sổ ghi chép rời khỏi phòng họp.
Sắc trời còn sớm, công ty có không ít người dọn dẹp ra về, Tô Hà dọn dẹp hơi chậm chút, xoay người lại thì công ty đã không còn ai.
Cô đứng dậy, Lưu Na trợ lý Lý còn có Trần Diệu từ trong văn phòng bước ra. Ba người nhìn thấy Tô Hà thì rủ cô cùng nhau xuống lấy xe.
Tô Hà xách theo giỏ cười đi ra, đi chung một chỗ với Lưu Na.
Ở thang máy, Lưu Na hỏi Tô Hà: “Tổng giám đốc tạ mới ra ngoài à?”
Tô Hà gật đầu: “Đúng vậy.”
Lưu Na gật đầu.
Thang máy xuống đến lầu một, bốn người vừa đi ra khỏi thang máy thì điện thoại di động của Tô Hà vang lên. Cô nhìn thấy Land Rover màu đen của Tạ Lâu ở đó thì cô vẫy vẫy tay ra hiệu mình đang xuống dưới.
Sau đó cô rút chìa khóa xe thì đi đến con xe của mình
Tới trước mặt chiếc xe, cô ngây ngẩn cả người, phần đầu xe bị lật lên, cả thân xe đa số bị đâm hỏng.
“Mợ nó, tình huống như thế nào?” Trần Diệu ở phía sau khiếp sợ.
Lưu Na: “Tô Hà em xảy ra tai nạn giao thông sao?”
“Trước khi đi làm còn ổn mà….” Trợ lý Lý gỡ mắt kính xuống, cũng hơi không thể tưởng tượng nỗi.
Tô Hà đứng ở bên xe mình một lúc sau mới quay đầu nhìn về phía chiếc Land Rover kia của Tạ Lâu. Nếu cô nhớ không lầm, trước khi mở họp thì anh lái chiếc Jaguar.
Trần Diệu: “Thằng chó Tạ Lâu này sao đổi xe…?”
Đỉnh đầu Tô Hà bốc khói.
Cửa sổ xe Land Rover được hạ xuống, Tạ Lâu lười nhác mà nhú đầu ra. Tô Hà vọt ngay qua đó, vươn tay đi vào nắm lấy cổ áo sơ mi của Tạ Lâu.
Tô Hà quát: “Xuống xe….”
Tạ Lâu chớp mắt, ngoan ngoãn mà xuống xe, nhỏ giọng gọi cô: “Vợ yêu?”
Tô Hà dùng sức quăng Tạ Lâu ở cửa xe, hoàn toàn không để ý là đang ở nơi nào, trực tiếp kéo cổ áo anh xuống, ép hỏi anh: “Có phải xe em là do anh làm không?”
Tạ Lâu bất đắc dĩ chỉ có thể cúi đầu, khom lưng nhỏ giọng cầu xin: “Vợ yêu cho anh chút mặt mũi đi mà…..”
Lưu Na trợ lý Lý thấy một màn như vậy thì đều ngây người.
Lưu Na khụ khụ hai tiếng.
Trợ lý Lý đỡ chiếc kính sắp rơi xuống đất.
Ước chừng một giây sau, Trần Diệu tuôn ra tràng cười to: “Ha ha ha ha ha ha ha Tô Hà, đánh cậu ta! Cho mặt mũi cái gì!”
Gọt vỏ táo cũng là một môn kỹ thuật sống. Thời điểm học nấu cơm, đều phải học mấy thứ như chạm trổ hoa này. Bà ngoại khéo tay nên Tô Hà cũng phải học được một ít như bà ngoại. Vương Huệ căn bản học không được. Bà nhìn sang những ngón tay của Tô Hà thì hơi ngây người.
Gọt xong quả táo, Tô Hà đặt lên mâm rồi nói với bà:”Mẹ ăn chút trái cây, cô y tá đã cho mẹ ăn sáng chưa?”
Hoàn cảnh bên này còn tốt hơn nhiều so với bênh viện Nhân Dân số 2 bên kia. Tuy rằng cũng là phòng đơn nhưng bên này lại tựa như là một cái chung cư.
Vương Huệ cầm một quả táo và nhìn thoáng qua bên cạnh, Tạ Lâu ngồi trên sô pha ở phía xeo xéo đang nhìn máy tính bảng trên tay, chân dài bắt chéo nhau, dáng vẻ thật lười biếng.
Vương Huệ cắn quả táo, dời tầm mắt đi mới nói: “Ăn rồi, mẹ ăn sáng với uống chút cháo thịt nạt.”
Tô Hà dạ một tiếng: “Con đã lấy hành lý của mẹ từ nhà họ Chu tới đây, con chuẩn bị đón mẹ đến bệnh viện bên Hải Thị.”
“Mẹ có ý kiến gì không?” Tô Hà hỏi nhiều hơn một câu, hàm dưới của Vương Huệ cắn quả táo thật chặt. Bà nhìn về phía Tô Hà: “Bệnh này của mẹ có phải rất nghiêm trọng hay không?”
“Có thể trị liệu.” Tô Hà dựa vào lưng ghế.
“Nhưng tiền đề là mẹ phải ly hôn vơi Chu Bác Nguyên, mẹ sẽ ly sao?” Tô Hà nhìn chằm chằm Vương Huệ.
Vương Huệ nhắm mắt lại, ngừng ăn táo.
Bà đưa quả táo cho Tô Hà, “Ăn không vô.”
Tô Hà nhận lấy ném vào thùng rác, thái độ vẫn như cũ, nhìn Vương Huệ không nhìn sang hướng khác mà nhìn hơi gấp gáp chằm chằm người ta. Một hồi lâu, Vương Huệ mới nói: “Thật ra mẹ đã sớm muốn ly hôn.”
“Mẹ muốn lấy kẻ có tiền, có thể dẫn theo mẹ đi, mẹ sẽ có thể rời khỏi Chu Bác Nguyên. Đi theo ổng sống quá khổ cực, mẹ vốn dĩ không thích ứng được.” Vương Huệ nói.
Tô Hà: “Mẹ không thể nghĩ đến việc sống cuộc sống như ngày xưa nữa mà mẹ nên làm quen với cuộc sống như vậy bây giờ.”
Vương Huệ gật đầu: “Mẹ quen rồi.”
Từ lúc thua hơn ba mươi vạn kia thì bà mới chân chính ngã từ tầng mây mù xuống dưới, rơi trên mặt đất, thấy rõ ràng tình cảnh của bản thân.
Nhưng không chờ bà tự hỏi về những chuyện đã làm trong quá khứ của mình thì đã bị Chu Ngữ Ngữ kích thích hết cỡ.
Bà suýt chút nữa bị Chu Ngữ Ngữ buộc phải thừa nhận bà thiếu nợ nhà họ Chu, sau đó quan niệm này thâm nhập vào trong tâm trí bà. Bà nợ nhà họ Chu thì phải trả lại, nên bà không còn dám nghĩ đến chuyện ly hôn nữa.
“Mẹ quen là tốt rồi, chuyện kế tiếp hãy để con sắp xếp, mẹ lo trị liệu cho tốt nha?” Tô Hà cầm lấy một quả táo, nói xong thì cắn răng rắc một phát.
Vương Huệ nhìn gương mặt bình thản của con gái thì đột nhiên phát hiện Tô Hà đã trở nên độc lập như thế mà bà không hề hay biết.
Bà gật đầu: “Ừ.”
“Trở lại Hải Thị, mẹ kí vào thỏa thuận ly hôn đi.”
Vương Huệ nắm chặt tấm chăn, ừ một tiếng rất nhỏ.
Sau khi tan vỡ mối quan hệ với Chu Ngữ Ngữ đã trực tiếp ảnh hưởng đến tình càm giữa bà và Chu Bác Nguyên, cộng với những lùm xùm này, cuối cùng cũng xóa sạch đi tình cảm kia, cũng làm Vương Huệ hiểu rõ trong lòng Chu Bác Nguyên kia thì con gái ông ta vĩnh viễn là quan trọng nhất, những người khác đều dạt sang một bên.
*
Vương Huệ còn phải ở bệnh viện tư nhân thêm hai ngày nữa, đến lúc đó bệnh viện tư nhân có xe chuyên dùng đưa bà qua bệnh viện đa khoa ở Hải Thị. Tô Hà không dẫn bà đi được mà cùng Tạ Lâu về Hải Thị trước. Cố Tình gọi vài cú điện thoại cho Tạ Lâu bảo Tạ Lâu mang người về nhà chính. Tạ Lâu không đáp ứng mà trực tiếp về Khu vực mới Hoa Đông.
Lái xe cả hai ngày, Tạ Lâu hơi mỏi mệt kéo Tô Hà lười biếng nằm ở trên giường.
Tô Hà vuốt mặt anh rồi hỏi: “Có cách nào có thể mau kiếm tiền hay không?”
Tạ Lâu hé mắt, đôi mắt hẹp dài nhìn cô. Một lát sau cười xùy một tiếng: “Em lấy anh không phải lập tức có thể kiếm được tiền rồi sao?”
Tô Hà nắm lỗ tai anh chơi đùa: “Không phải như thế, em nói chính là em tự mình kiếm.”
Vương Huệ muốn trị liệu, cô cần phải có một số tiền lớn, không bệnh không đau thì tiền trong tay cô có thể sống được một thời gian dài, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện này.
Phải thu nhập nhiều hơn mới được.
Tạ Lâu ồ một tiếng, xoay người ôm cô vào lòng rồi thủ thỉ bên tai: “Ăn tết thì bán đi hai căn hộ trong tay em, anh thu hồi tiền vốn rồi tính tiếp cho em.”
“Không được, sao em có thể không làm mà hưởng như vậy được?” Tô Hà chui ra khỏi vòng tay anh.
Tạ Lâu nhắm mắt lại do hơi buồn ngủ: “Chia cho anh 20% là được, vốn dĩ chính là công lao của em, không có em thì anh cũng không có cách nào mua hơn hai căn hộ, kiếm nhiều thêm một chút.”
Tô Hà ngẫm nghĩ vẫn là nói không được, Tạ Lâu mở choàng mắt, đôi mắt mang theo một chút không kiên nhẫn: “Anh đã nói đến như vậy mà em còn không được? Em muốn thanh toán với anh tới khi nào hả?”
Tô Hà không nghĩ tới anh đột nhiên làm khó làm dễ nên ngẩn người.
Tạ Lâu làm như tỉnh táo, nên bóp lấy cằm cô rồi từ trên cao nhìn xuống: “Bây giờ anh nói rõ cho em biết, muốn, không cần cũng sẽ chạy vào tài khoản của em. Đều con mẹ nó muốn đính hôn, còn thanh toán với anh, sau này em còn muốn qua mặt anh luôn sao?”
Cằm Tô Hà bị niết đến đau.
Một giây sau, cô mới nói: “Anh đi xuống.”
“Đi đâu?” Tạ Lâu không kiên nhẫn mà hỏi lại.
Tô Hà híp mắt: “Đi xuống tìm bàn phím quỳ.”
“Ông đây không quỳ, chuyện này là em sai.” Tạ Lâu nói xong thì xoay người xuống giường, cài sẵn nút áo sơ mi, đi chân trần nhanh chóng tiến vào phòng làm việc.
Tô Hà ở trên giường nằm một hồi thì chống cánh tay ngồi dậy, chân đạp lên thảm.
Suy nghĩ có hơi hỗn loạn một chút.
Cô nghĩ là Tạ Lâu có thể dẫn cô đi mua một số cổ phiếu, hoặc là đầu tư một số khoản khác. Cô vẫn còn chút tiền tiết kiệm. Xét cho cùng, phương pháp kiếm tiền của Tạ Lâu luôn rất tốt.
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Ai mà biết anh muốn đưa sẵn, cô nào dám lấy.
Còn phát giận nữa đấy.
Tô Hà đứng dậy, tháo chiếc túi nhỏ trên móc áo ra, lấy cuốn sổ tiết kiệm mà bà nội đưa cho cùng mấy tấm thẻ ngân hàng. Người già đều thích bỏ tiền vào sổ tiết kiệm, Tô Hà click mở các App thẻ ngân hàng, cúi đầu dùng điện thoại tính toán, tính thử xem trong tay cô có bao nhiêu tiền.
Nhìn xem có thể chơi chút gì hay đầu tư kiếm thêm tiền hay không.
Đang gõ tính thì cửa phòng vang lên một tiếng rầm.
Tô Hà cầm di động ngẩng đầu lên, Tạ Lâu lạnh mặt xách theo bàn phím nhìn cô: “Vì sao em không tới làm nũng dỗ dành người ta?”
Tô Hà: “…… Em không sai á.”
Tạ Lâu cắn răng: “Cho nên anh sai rồi?”
Tô Hà: “Phát giận chính là sai rồi.”
Tạ Lâu chửi bậy một tiếng, ném bàn phím xuống đất, sau đó quỳ thẳng người mới quát: “Lấy tiền tiết kiệm của em lại đây để anh xem!”
Tô Hà ngồi không nhúc nhích: “Anh đừng hung dữ.”
Tạ Lâu mím môi, giọng nói nhỏ nhẹ đi mấy phần: “Vợ yêu, để chồng em nhìn xem em có bao nhiêu tiền.”
Tô Hà lúc này mới ôm một đống tiền tiết kiệm cùng thẻ chạy tới, ngồi xổm trước mặt Tạ Lâu.
Chiếc áo sơ mi của Tạ Lâu hơi lỏng lẻo, lồng ngực mở phanh ra hơn phân nửa. Anh cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh đang lật xem sổ tiết kiệm của Tô Hà và APP mà cô mới mở ra.
Một hồi lâlúc sauu, Tạ Lâu cười lạnh một tiếng: “Ít tiền như vậy hả, còn muốn là đầu tư à? Em cho rằng mua cổ phiếu mấy chục vạn vậy là đủ rồi sao?”
Tô Hà khiếp sợ: “Không đủ hả?”
Tạ Lâu nắm cằm cô: “Muốn kiếm được nhiều tiền thì phải có đủ vốn. Em nghĩ có thể kiếm lời đều đặn mà không bị lỗ à? Em có phải bị ngốc hay không?”
Tô Hà: “…… Thật ra em có rất nhiều tiền.”
Thêm lên có khoảng 80 vạn.
Tạ Lâu híp mắt: “Em mượn anh đi, anh dắt em chơi. Hai căn hộ kia tính ra có thể bán hơn 600 nhiều, trừ đi phí tổn thì có thể có khoảng 500 vạn. Chơi cái khác đi, đừng chơi cổ phiếu.”
Tô Hà: “Mượn anh hả? Em trả không nổi á.”
“Mượn nổi, dùng thân thể của em mượn….”
Tô Hà đỏ mặt mà túm chặt cổ áo anh. Tạ Lâu cười hai tiếng mà ôm cô, cúi đầu hôn hôn: “Tiền của em thật sự quá ít, cầu xin em, đừng lấy ra tới mất mặt xấu hổ lắm.”
Tô Hà: “…….”
Anh biến đi.
*
Tiền Tạ Lâu kiếm được vẫn là do chơi bất động sản, vì vậy 80 vạn thực sự không đủ. Cuối năm, Tạ Lâu dẫn Tô Hà đến thành phố Y bán đi hai căn hộ kia. Bởi vì điền chính là tài khoản của Tô Hà nên trong nháy mắt tài khoản của Tô Hà đã nhiều hơn 7 số. Tô Hà trông hoảng hốt.
Tạ Lâu lấy thẻ của cô và đưa cô ở lại thành phố Y trong ba ngày và xem 17 bất động sản.
Cuối cùng dùng 7 chữ số này toàn bộ tiền cọc mua mỗi một căn trong hai tiểu khu, mỗi căn hai phòng ngủ nhỏ.
Sau đó xoay người mua một căn nhà ba phòng ngủ ở khu chính phủ vùng lân cận, sau khi thế chấp, trong tay Tô Hà lập tức có được ba căn hộ.
Tạ Lâu thỏ thẻ: “Lúc em tốt nghiệp thì bán ba căn hộ này nhé.”
Tô Hà đã chết lặng: “Ừa.”
Tạ Lâu mua ba bất động sản này đều rất mới, nhìn không ra chúng có thể tăng lên như thế nào, khả năng khu chính phủ kia sẽ tốt hơn chút đỉnh.
Đêm cuối cùng ở thành phố Y, Tạ Lâu lôi kéo Tô Hà làm tình ở cửa sổ, Tô Hà mệt đến run cả người, xong việc chỉ nằm trong vòng tay anh thôi.
Tạ Lâu cúi đầu đút cô uống rượu vang đỏ, xoay người lại cầm máy tính bảng ra click mở một cái bản đồ, đặt nó ở trước mặt Tô Hà bảo cô xem, nhỏ giọng hỏi cô: “Em nghĩ mảnh đất nào tốt hơn?”
Tô Hà thoạt nhìn sang là vùng ngoại thành của thành phố B mà.
Vùng ngoại thành của thành phố B rất hoang vắng, có một công ty hóa dầu ở nơi đó. Do sợ ô nhiễm cho nên chẳng có ai ở tại nơi đó. Công ty hóa dầu ở trung tâm thành phố B xây lên một tiểu khu, chuyên môn cung cấp phúc lợi cho nhân viên cho nên nhóm nhân viên này ban ngày ngồi xe công ty đi làm, buổi tối trở lại sống ở trung tâm thành phố.
Nó cũng thúc đẩy ngành công nghiệp thực phẩm ở đó phát triển.
Tô Hà nhìn nơi này rất gần công ty hóa dầu, không biết Tạ Lâu mua tới làm gì nên cô chỉ vào một khu mới nói: “Nơi này tốt hơn một chút”
Ít nhất cách xa công ty hóa dầu kia một chút.
Tạ Lâu cười nhẹ một tiếng, cầm điện thoại lên không biết gọi điện thoại cho ai nữa.
Anh mua miếng đất mà Tô Hà chỉ vào với giá hơn 1800 vạn. Tô Hà đột nhiên ngồi thẳng người, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất. Tạ Lâu giơ tay kéo cô trở về, nhướng mày: “Sao thế?”
Tô Hà khiếp sợ: “Anh mua liền à? Anh mua?”
Tạ Lâu sờ vào trong áo choàng tắm mới nói: “Thấy thích thì mua thôi, không thể chậm trễ. Em nhìn chỗ này đi, kiếm lời được phân nửa.”
“Nếu không kiếm lời thì sao?” Chỗ này cách công ty hóa dầu xa đến thế ai mà thèm chứ
Tạ Lâu uống một hớp rượu vang đỏ, chặn môi Tô Hà lại rồi dùng đầu lưỡi đút cho cô xong liếm đi rượu trên mi6 cô: “Không kiếm ra tiền thì chính là số em không tốt, em sẽ thiếu anh hơn 900 vạn….”
Tô Hà thiếu chút nữa đã khóc lên.
Tạ Lâu nhịn cười, ôm cô đè ở trên vách tường để đi vào.
“Ngoan nào, chúng ta chơi chuyện vui vẻ thôi.”
Tô Hà: “Tạ Lâu tên khốn nạn nhà anh.”
*
Bởi vì miếng đất này mà Tô Hà ăn tết cũng không vui vẻ mà có hơi uể oải, nhưng cô muốn đi thăm Vương Huệ. Tô Hà lên tinh thần, tuy rằng có khả năng thiếu hơn 900 vạn nhưng Tạ Lâu không ngăn nổi cô mè nheo nên dùng hai mươi vạn mua hai cổ phiếu cho cô, mỗi ngày đều có tăng lên, duy nhất hơi phiền toái chính là phải nhìn chằm chằm cổ phiếu.
Tạ Lâu đã dạy cô, cô vẫn chưa hiểu rõ lắm nên vẫn đang học.
Hơn nữa sau khi bán hai căn hộ lần trước, mặc dù cô đã mua thêm ba căn nhưng vẫn còn một ít tiền, Tạ Lâu chướng mắt số tiền đó nên anh nói rằng sẽ cho cô sinh hoạt phí.
Tô Hà thật ra lãi không nhỏ, cảm giác này vẫn còn rất kỳ diệu.
Tinh thần của Vương Huệ đã khá lên rất nhiều, Tô Hà định ăn tết đón bà ra ngoài ăn một bữa cơm, ăn xong rồi lại đưa về.
Lần này lấy tới thỏa thuận ly hôn mà Chu Bác Nguyên đã ký.
Vương Huệ nhìn thấy Tô Hà lại đây thì rất vui vẻ, đứng dậy ngồi xuống mới hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Tô Hà ngồi xuống, gật đầu: “Ăn rồi, hôm nay mẹ ăn cái gì?”
“Vẫn là những món kia, rất thanh đạm, mẹ rất thích.” Vương Huệ nói xong thì Tô Hà đưa cho Vương Huệ thỏa thuận ly hôn của Chu Bác Nguyên mà cô lấy được. Vương Huệ nhìn thoáng qua thì đặt ở trên bàn.
Tô Hà nói với Vương Huệ rằng ăn tết sẽ đón bà ra ngoài ăn.
Vương Huệ suy nghĩ một chút mới nói: “Vẫn là thôi đi, mẹ ở chỗ này khá tốt.”
Bà ở chỗ này quen được một vài người bạn, không có việc gì thì đóng cửa phòng bệnh lại, bình tĩnh mà thoải mái.
Tô Hà: “Vậy đến lúc đó lại nói.”
Vương Huệ gật đầu: “Đúng rồi…. Chu Bác Nguyên có phải bị xí nghiệp giảm biên chế hay không?”
Tô Hà suy nghĩ một chút, “Hình như là vậy.”
Chỉ là nghe nói mà thôi, Vương Huệ à một tiếng: “Chu Ngữ Ngữ sẽ không bỏ học chứ?”
Đối với Chu Ngữ Ngữ, bây giờ tinh thần Vương Huệ càng tốt thì càng hận, thì càng hiểu rõ cô ta ác độc. Mà một người khi chán ghét một người, tất cả những mưu mô mà cô ta làm trong quá khứ đều bị kể ra hết, chẳng hạn như trước kia Chu Ngữ Ngữ quấn lấy bà khiến bà bỏ Tô Hà, còn có mỗi câu nói trong lời nói trước kia của Chu Ngữ Ngữ đều giấu giếm huyền cơ, châm ngòi ly gián….
Vương Huệ đã bị rối loạn tâm thần một thời gian trước vì bà nhớ tới những điều này và hiểu chúng.
Tô Hà lắc đầu: “Không rõ lắm ạ.”
Vương Huệ không hỏi lại mà nói chuyện khác với Tô Hà, xoay người lại rồi nhìn ra cửa sổ. Tô Hà biết bà đang nhìn gì mới nói: “Hôm nay ảnh không đến vì rất bận.”
Cuối năm, công ty có nhiều việc phải làm, thứ bảy mà Tạ Lâu cũng chưa chịu nghỉ ngơi.
Vương Huệ ừ một tiếng: “Mẹ muốn nói lời xin lỗi nó.”
Tô Hà: “Lần sau đi mẹ.”
Vương Huệ: “Ừ.”
Tô Hà lại ngồi một lát nữa mới đứng dậy rời đi. Cô thi bằng lái xe, mua một chiếc Toyota để chạy. Tiền này kiếm được là nhờ cổ phiếu.
Tạ Lâu thấy cô lái xe về, còn xấu như vậy thì lại mất bình tĩnh một hồi.
Bởi vì anh vừa mới đặt một chiếc Porsche.
Chuẩn bị cho cô.
Kết quả là cô tình nguyện lái một chiếc xe rởm.
*
Rời khỏi bệnh viện, Tô Hà trực tiếp đến công ty. Xe chạy đến gara tầng hầm thì gặp phải con Jaguar đen của Tạ Lâu. Tạ Lâu ngồi ở trong xe, cởi bỏ cà vạt rồi hạ cửa kính xe xuống nhìn Tô Hà.
Tô Hà mỉm cười với anh.
Lâu híp mắt nhìn con Toyota rởm này của cô: “Đi thăm mẹ em về đấy à?”
Tô Hà đẩy cửa xe ra, xách theo túi xách đi đến chỗ anh rồi giúp anh cởi cà vạt xuống.
Tạ Lâu nhướng mày nhìn sang cô.
Tô Hà cuốn cà vạt xong rồi bỏ vào túi nhỏ: “Anh đến công ty ư?”
Tạ Lâu cầm điện thoại di động bên cạnh: “Em lên trước đi, anh gọi điện thoại cái đã.”
Tô Hà gật đầu: “Ừm.”
Tạ Lâu niết cằm cô, hôn lên đó một cái mới chịu buông ra.
Tô Hà xách theo giỏ xách vào thang máy.
Tạ Lâu nhìn bóng dáng cô thì chống cằm nhìn chiếc xe kia của Tô Hà.
Chiếc này chưa đến mười lăm vạn, ngoại trừ xấu xí thì không khác gì. Một giây sau, Tạ Lâu khởi động Jaguar chạy đến chỗ Toyota. Vài phút sau, Tạ Lâu từ con Jaguar bước ra, đầu ngón tay ngoéo cổ áo một cái mới lên lầu.
*
Người trong công ty thấy Tạ Lâu tới thì lập tức sắp xếp mở họp, đây là hội nghị tổng kết cuối năm nay, cũng là đại hội nghị cuối cùng. Tô Hà cùng ba thực tập sinh đều phải tham gia.
Toàn bộ công ty chen chúc trong phòng họp, cánh tay của người và người cách nhau rất gần. Tô Hà cùng Tiểu Dao ngồi ở vị trí cuối cùng. Tạ Lâu mở toang cổ áo, biếng nhác mà dắt theo trợ lý Lý đi đến, ngồi xuống ở vị trí đằng trước dựa gần Trần Diệu. Anh chống cằm lên nhìn Tô Hà.
Tô Hà cũng nhìn anh một cái rồi dời mắt đi nơi khác.
Hội nghị bắt đầu, mọi người phải đi lên và nói về bảng tổng kết năm ngoái.
Lưu Na, kế toán Lâm, vv, các chị ấy đều nói rất tốt.
Tạ Lâu rũ mắt, ngẫu nhiên nói chuyện cùng trợ lý Lý hai câu, đại đa số đều là lạnh lạnh lùng lùng. Nhân viên khác nhìn đều thấy hơi sợ, đi lên còn hơi run rẩy.
Lúc Tô Hà đi lên thì Tạ Lâu khẽ ngước cằm, đôi mắt hẹp dài dừng ở trên người cô.
Tô Hà bị anh nhìn chằm chằm thế kia thì rất khẩn trương, bản thảo bị lật ngược, sau đó cô trừng mắt với anh nên Tạ Lâu xoa khóe môi cười một tiếng.
Hội nghị cuối năm này rất dài hơn ba giờ lận.
Cuối cùng tổng kết là do Trần Diệu đi lên thực hiện, Tạ Lâu dẫn đầu rời khỏi cuộc họp. Anh đã gửi một WeChat cho Tô Hà: “Ở công ty chờ anh.”
Tô Hà bây giờ đã tự có xe, đương nhiên lái xe mình vẫn tiện hơn nên cô không trả lời. Buổi họp tổng kết cuối năm kết thúc tốt đẹp nên mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Tô Hà cùng Tiểu Dao ba người cầm sổ ghi chép rời khỏi phòng họp.
Sắc trời còn sớm, công ty có không ít người dọn dẹp ra về, Tô Hà dọn dẹp hơi chậm chút, xoay người lại thì công ty đã không còn ai.
Cô đứng dậy, Lưu Na trợ lý Lý còn có Trần Diệu từ trong văn phòng bước ra. Ba người nhìn thấy Tô Hà thì rủ cô cùng nhau xuống lấy xe.
Tô Hà xách theo giỏ cười đi ra, đi chung một chỗ với Lưu Na.
Ở thang máy, Lưu Na hỏi Tô Hà: “Tổng giám đốc tạ mới ra ngoài à?”
Tô Hà gật đầu: “Đúng vậy.”
Lưu Na gật đầu.
Thang máy xuống đến lầu một, bốn người vừa đi ra khỏi thang máy thì điện thoại di động của Tô Hà vang lên. Cô nhìn thấy Land Rover màu đen của Tạ Lâu ở đó thì cô vẫy vẫy tay ra hiệu mình đang xuống dưới.
Sau đó cô rút chìa khóa xe thì đi đến con xe của mình
Tới trước mặt chiếc xe, cô ngây ngẩn cả người, phần đầu xe bị lật lên, cả thân xe đa số bị đâm hỏng.
“Mợ nó, tình huống như thế nào?” Trần Diệu ở phía sau khiếp sợ.
Lưu Na: “Tô Hà em xảy ra tai nạn giao thông sao?”
“Trước khi đi làm còn ổn mà….” Trợ lý Lý gỡ mắt kính xuống, cũng hơi không thể tưởng tượng nỗi.
Tô Hà đứng ở bên xe mình một lúc sau mới quay đầu nhìn về phía chiếc Land Rover kia của Tạ Lâu. Nếu cô nhớ không lầm, trước khi mở họp thì anh lái chiếc Jaguar.
Trần Diệu: “Thằng chó Tạ Lâu này sao đổi xe…?”
Đỉnh đầu Tô Hà bốc khói.
Cửa sổ xe Land Rover được hạ xuống, Tạ Lâu lười nhác mà nhú đầu ra. Tô Hà vọt ngay qua đó, vươn tay đi vào nắm lấy cổ áo sơ mi của Tạ Lâu.
Tô Hà quát: “Xuống xe….”
Tạ Lâu chớp mắt, ngoan ngoãn mà xuống xe, nhỏ giọng gọi cô: “Vợ yêu?”
Tô Hà dùng sức quăng Tạ Lâu ở cửa xe, hoàn toàn không để ý là đang ở nơi nào, trực tiếp kéo cổ áo anh xuống, ép hỏi anh: “Có phải xe em là do anh làm không?”
Tạ Lâu bất đắc dĩ chỉ có thể cúi đầu, khom lưng nhỏ giọng cầu xin: “Vợ yêu cho anh chút mặt mũi đi mà…..”
Lưu Na trợ lý Lý thấy một màn như vậy thì đều ngây người.
Lưu Na khụ khụ hai tiếng.
Trợ lý Lý đỡ chiếc kính sắp rơi xuống đất.
Ước chừng một giây sau, Trần Diệu tuôn ra tràng cười to: “Ha ha ha ha ha ha ha Tô Hà, đánh cậu ta! Cho mặt mũi cái gì!”
Bình luận facebook