Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Editor: Mứt Chanh
Sau khi kết thúc WeChat của đối phương, Tô Hà không nhìn vào khung chat giữa hai người nữa mà xoay người bước nhanh xuống lầu. Cầu thang của nhà hàng Hồ Nam được chế tạo từ tấm ván gỗ, có cảm giác thật cổ xưa. Cô sợ Lục Quân ở dưới lầu chờ lâu cho nên đi rất nhanh. Nhấc chân lên một lần nữa, đôi chân trắng nõn kia thoát khỏi giày cao gót giẫm lên cầu thang bằng gỗ kia.
Tô Hà quẫn trí, ngón chân con lên, ngoảnh đầu lại chỉ thấy giày cao gót bị mắc kẹt ở cầu thang.
Cầu thang có chút tối tăm, tay cô vừa mới với qua.
Một bàn tay mang đồng hồ đã lấy đi giày cao gót của cô, giọng nói Tô Hà thực lành lùng: "Đưa giày cho tôi."
Tạ Lâu xách chiếc giày, từ trên cô nhìn thấy cô đang uất ức.
Một giây sau, anh đi xuống, bước hai bước về phía Tô Hà. Tô Hà theo bản năng mà lùi về sau hai bước, tay chống ở lan can để ổn định thân thể.
Tạ Lâu liếc xuống nhìn gót chân bé nhỏ không có chỗ để, cầu thang là màu đỏ sậm, cô giẫm lên trên đó thực sự là quá trắng.
Anh lau khóe môi.
Sau đó ngồi xổm xuống đặt giày cao gót màu đen trước chân Tô Hà, một tay khác lại nắm lấy mắt cá chân của Tô Hà.
Tô Hà kinh ngạc hét lên: "Tạ Lâu."
Anh ngước nhìn Tô Hà, cười như không cười: "Nâng chân lên, tôi giúp em mang."
Tô Hà lắc đầu.
Sau khi nghe xong, ngón tay của Tạ Lâu xoa quanh mắt cá chân của Tô Hà.
Sáng sớm, những lạnh nhạt kia, những cái giống như từng khinh thường nhìn lại đều tan thành mây khói cả. Lúc này, anh cực kỳ giống tối hôm qua.
"Anh buông tôi ra."
Tạ Lâu không trả lời, đôi mắt dừng ở chân cô. Màu đỏ rượu mà cô sơn trên móng càng khiến đôi chân trắng hơn. Tạ Lâu mịt mờ mà cong khóe môi, tay một chút cũng chưa định rời khỏi
Tô Hà bị nắm lấy chân, giãy giụa nữa sẽ ngã, dáng vẻ không giãy giụa lại quá mức chật vật.
Cô nhắm mắt, chân chạm vào giày cao gót, Tạ Lâu cười khẩy một tiếng, nói với cô: "Lúc này mới ngoan."
Anh nhéo chân Tô Hà chân, đặt giày lên trên.
Tô Hà chỉ muốn mang nó một cách nhanh chóng.
Lúc này, giọng Lục Quân từ bên ngoài truyền đến còn kèm theo tiếng bước chân.
"Tô Hà? Em ổn không?"
Khẩn trương, hoảng loạn, còn có hơi nóng ở mắt cá chân, chàng trai trước mắt còn đang chậm rãi mang giày cho cô. Ông chủ đã gọi khiến tinh thần của Tô Hà lập tức kề đến đỉnh điểm.
Cô đá về phía trước.
Quằn quại.
Ầm —— một tiếng.
Chàng trai mặc áo sơ mi đen ngã xuống bậc cuối cùng.
Tô Hà hít một hơi rồi cúi đầu....
Biểu tình có chút ngốc.
Tay Tạ Lâu siết chặt lan can, trông thật lạnh lùng. Anh híp mắt nhìn Tô Hà...
"Ơ, giám đốc Tạ, tại sao cậu lại ngồi dưới đất vậy?" Lục Quân cùng giọng điệu xem kịch từ phía sau truyền đến.
*
Thời gian tựa như đang lặng yên.
Cầu thang này cũng có nhiều người đến xem.
Tạ Lâu từ bậc thang đứng lên, phủi lấy bụi bặm trên người, một bước đã tiến đền gần Tô Hà. Tô Hà không dám ngẩng đầu nhìn anh, nghiêng người nhanh chóng chạy qua anh, nói với Lục Quân: "Ông chủ Lục, chúng ta trở về nhé?"
Lục Quân nhìn Tạ Lâu dựa vào lan can cầu thang, lúc này quần dài màu đen của Tạ Lâu còn mang theo chút bụi bẩn, nhưng sắc mặt của anh lại lạnh cực kỳ.
Không thấy chật vật mới vừa nãy.
Lục Quân vẫn nở nụ cười, mang theo Tô Hà rời đi: "Có chuyện anh muốn nói với em, biển số xe này trưa nay không đi được, chờ đến hai giờ rưỡi rồi mới xuất phát, em xem có được không?"
Tô Hà gật gật đầu vội bước ra khỏi cửa, hít thở không khí mới cảm giác ngực thông thuận đi một chút.
Phía sau.
Trợ lý của Tạ Lâu cẩn thận đi xuống cầu thang, gọi Tạ Lâu.
Tạ Lâu nhìn cậu ta, lấy thuốc lá rồi xoay người xuống lầu. Trợ lý đi theo phía sau, nhìn cửa đã không còn bóng dáng ai, trợ lý không nhịn được nữa vội thấp giọng hỏi một câu: "Tạ Lâu, vừa rồi... cậu bị thư ký mới kia của anh Lục đá xuống cầu thang sao?"
Lúc cậu ta đến, vừa vặn nhìn thấy Tô Hà thu chân lại.
Tạ Lâu đã ngồi trên bậc thang, may mà động tác của anh nhanh, một tay nắm lấy lan can, bằng không, sẽ giống như một quả bóng lăn trên mặt đất vậy.
Tạ Lâu nghiêng đầu, nheo mắt nhìn cậu ta.
Trợ lý lập tức ngậm miệng lại: "......"
Cho nên đây là sự thật sao?
Vì cái gì sẽ bị đá nhỉ?
Tạ Lâu, anh làm cái gì vậy?
*
Chiếc Jaguar đen tiến vào hầm để xe khoảng 6 giờ, Tạ Lâu lại mở ra hai cúc áo, mở cửa bằng vân tay để vào nhà, lúc này nhìn thấy đầu bếp mới đang nấu ăn.
Làm cho anh món cá chua cay mà anh từng ăn, hương vị đều bay tới bên ngoài rồi.
Tạ Lâu nhíu mày, anh bước đến chiếc tủ lạnh thấp trong phòng khách lấy một chai bia ra, mở ra uống một hớp. Chất lỏng cay mát kia theo cổ họng mà tiến vào bụng. Anh miễn cưỡng tựa vào tay vịn của ghế sofa, nhấm nháp từng hớp.
Đầu bếp mới từ trong phòng bếp bước ra đã nhìn thấy anh.
Cô ta năm nay đã 27 tuổi, là mỹ thực gia cùng đầu bếp nổi tiếng, nhưng lúc này cô ta có chút khẩn trương khi nhìn vào sườn mặt anh tuấn của chàng trai, "Tạ Lâu, hôm nay tôi làm món cá chua cay, cậu... Muốn thử hay không?"
Tạ Lâu nghiêng đầu sang nhìn cô ta, không kiên nhẫn gì: "Không thử."
Giọng nói lãnh khốc.
Đầu bếp nữ cắn lấy môi, hơi có chút ấm ức.
Không thử thì đợi lát nữa cậu lại bỏ mứa hơn một nửa cho xem.
Từ lúc cô ta đảm nhận chức trách đầu bếp riêng của anh đến giờ thì không có một bữa nào anh ăn cho hết, cơm lúc nào cũng thừa. Mấy lần hỏi ăn có ngon không thì cũng trực tiếp nói là bình thường, ngay cả câu dễ nghe cũng chẳng thèm nói.
Áp lực của cô ta rất lớn.
Một giờ sau.
Trên bàn bày ba món một canh còn dư lại hơn phân nửa, dường như mỗi món ăn cũng chưa chạm qua. Sắc mặt nữ đầu bếp kia cũng không tốt cho lắm, kéo xuống tạp dề trực tiếp rời đi nhưng vẫn nhìn vào phòng ngủ chính trước khi đi. Tạ Lâu ăn cơm xong đã cởi áo đi tắm. Cô ta nhìn thoáng qua, vừa lúc nhìn thấy vòng eo săn chắc của anh.
Cô ta lại lần nữa cắn răng, mở cửa rời đi.
*
Lúc thời tiết trở lạnh, sinh viên đi lại trong trường cũng ít. Những thánh địa hẹn hò cũng quạnh quẽ đìu hiu. Một chiếc Jaguar đen chạy vào sân trường, lái không nhanh lắm, cửa sổ xe mở ra, Tạ Lâu chống cằm, một tay nắm tay lái, uể oải nhìn tình hình giao thông phía trước....
Đi ngang qua hồ nhân tạo, hai nữ sinh đang cầm điện thoại nói chuyện hấp dẫn lực chú ý của Tạ Lâu, xe thong thả mà chạy qua bên cạnh hai cô ấy.
Hai cô gái kia đúng lúc là Trì Dĩnh cùng Trần Lâm.
Tầm mắt của Tạ Lâu đảo qua khuôn mặt các cô ấy rồi nhanh chóng thu hồi lại.
Lại đi về phía trước một đoạn, một chiếc Tesla đỏ xẹt nhanh qua người anh.
Người trong xe là Ôn Mạn.
Đầu ngón tay Tạ Lâu xoa xoa khóe môi.
Chiếc Jaguar màu đen đã sớm đến chỗ đậu xe của khoa tài chính. Khi cánh cửa xe mở ra, gió lạnh bên ngoài thổi đến từng cơn. Tạ Lâu kéo lấy cổ áo bóng chày, tay bỏ vào túi quần đi về phía ký túc xá.
Ba khu ký túc xá thật sự gần, đèn đều rải rác sáng lên.
Vì là ký túc xá cho sinh viên tự do nên đèn sáng hơn hai ký túc xá khác. Tạ Lâu đứng ở bóng cây trước ký túc xá cho sinh viên tự do, lấy điều thuốc châm lửa ngậm ở trong miệng....
Phía sau là hồ nước.
Lại đi qua hồ nước, chính là thánh địa hẹn hò. Đứng ở vị trí này có thể nghe được những giọng nói nhẹ nhàng, nam nữ đan xen, mập mờ mọc thành từng bụi.
Nếu lớn mật một chút, còn có thể nhìn thấy người yêu hôn nhau.
Nếu thời tiết tốt một chút, còn có khả năng nghe thấy tiếng thở hổn hển, tiếng quần áo cọ xát nữa chứ.
Sau khi hút xong nửa điếu thuốc, đèn ký túc xá của Tô Hà vẫn luôn sáng lên, Tạ Lâu tắt thuốc ném vào thùng rác, cúi đầu xoa xoa khóe môi rồi đi về phía ký túc xá cho sinh viên tự do.
Vừa lúc.
Dì quản lý ký túc xá trùm kín mít đang ngủ gà ngủ gật.
Tạ Lâu với đôi chân dài nhanh chóng bước lên cầu thang.
Bởi vì là ký túc xá mới cho nên đèn cảm ứng ở cầu thang rất nhạy, sáng ngay trong vài bước.
Ký túc xá nữ nằm ở lầu bốn trở lên, hương thơm nhẹ nhàng bay đến. Tạ Lâu đi đến ngoài cửa phòng Tô Hà, gõ gõ vài cái.
*
Mùa đông ở phía nam lạnh đến thấu xương. Tô Hà dù cho thân là người ở phía nam cũng có chút chịu không nổi, sớm đã bọc chăn ở trên giường đọc sách.
Trong ký túc xá chỉ có một mình cô, thực sự yên tĩnh.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Tô Hà còn có chút ngạc nhiên. Cô bước xuống giường, xỏ giày, nhìn qua ghế dựa của Ôn Mạn, trên lưng ghế còn đặt chiếc khăn quàng cổ.
Cô cho rằng Ôn Mạn đã quay lại vội nắm lấy chiếc khăn quàng cổ mềm mại kia, hàm chứa ý cười kéo cánh cửa ra.
"Có phải chị quên lấy..... " Nhìn thấy chàng trai cao lớn ở cửa, ý cười trên khóe môi Tô Hà chợt cứng lại, theo phản xạ định đóng cửa. Tạ Lâu vươn tay dùng sức đẩy ra.
Cánh cửa mở toang, gió thổi ào ào lên mặt Tô Hà.
Tô Hà run lên bần bật, "Anh tới đây làm gì?"
Tạ Lâu ngước nhìn cô....
Cô mặc bộ đồ ngủ bằng nhung màu trắng, ngực có con thỏ, vài sợi tóc rũ xuống, bờ môi phơn phớt hồng cùng làn da trắng nõn. Dáng vẻ lúc ở nhà thoạt nhìn trông vô cùng mềm mại.
Anh lười nhác cười: "Hôm nay em không phải nên xin lỗi tôi sao?"
Tô Hà có chút lạnh, cô theo bản năng mà ôm chặt khăn quàng cổ trong lòng ngực, tay đè lên cửa cùng anh âm thầm phân cao thấp.
Nhưng lại tốn công vô ích.
Căn bản đẩy không nổi.
Bị anh hỏi như vậy.
Trong đầu Tô Hà thoáng hiện lên chuyện ở cầu thang tại Nhà hàng Hồ Nam kia. Anh vốn dĩ bỏ hết mặt mũi giúp cô xỏ giày lại bị cô đá một phát xuống cầu thang.
Chàng trai cao ráo đẹp trai như thế lại đặt mông ngồi vào bậc thang.
Từ trước đến nay anh có chút kiêu ngạo, khi đó, là thực sự chật vật.
Cô vội vàng đi trước, một câu cũng chưa nói, tất nhiên cũng không hề xin lỗi.
Tô Hà hít một hơi, thành thật trả lời: "Xin lỗi anh nhiều, hôm nay tôi không phải cố ý."
Tạ Lâu lắng nghe, gật gật đầu, biểu cảm hờ hững, lại dùng sức, cánh cửa hoàn toàn bị đẩy ra và anh trực tiếp đi vào. Tô Hà muốn ngăn cũng không còn kịp nữa rồi.
Trong phòng cũng thực sự lạnh, nhưng ấm áp hơn rất nhiều so với bên ngoài, còn có hương thơm nữ sinh nhàn nhạt quanh đây. Tô Hà nghiến răng: "Tạ Lâu, anh mà không đi ra, tôi gọi điện thoại kêu dì quản lý lên đấy."
Tạ Lâu xoay người, nhìn cô: "Cùng em trò chuyện một lát, cái gì cũng không làm, em tin không?"
Tô Hà vừa nghe xong, sắc mặt đã trở nên trắng bệch.
Cô mím môi, nhìn đến điện thoại nội bộ trong ký túc xá, điện thoại này có thể gọi đến nơi đó của dì quản lý. Tạ Lâu hơi nghiêng đầu, theo ánh mắt cô nhìn qua cũng thấy được cái điện thoại nội bộ này.
Điện thoại này không xa lạ gì cả, anh đã ở hơn ba năm, mỗi ký túc xá đều có. Lúc trước vẫn là do anh đưa người đến trang bị điện thoại trong ký túc xá này.
Hai người đều biết đối phương đang nhìn điện thoại.
Tô Hà thực sự khẩn trương, đột nhiên, cô nhằm về phía điện thoại.
Cơ thể Tạ Lâu cũng di chuyển vào lúc này, một giây sau, bàn tay to của anh ấn vào ống nghe, Tô Hà đi lên ấn vừa lúc chạm vào tay anh, tay anh thực sự lạnh lẽo. Tô Hà ngạc nhiên lập tức rụt trở về. Tạ Lâu cười nhẹ một tiếng, cầm lấy ống nghe giơ lên trước mặt cô, nói bằng một nụ cười: "Em ấn đi."
Tô Hà nhìn anh.
Anh dựa vào bàn, đôi chân thon dài, biểu tình vẫn lười biếng như cũ giống như không có xương sống vậy.
Ống nghe đã ở trước mặt cô.
Tô Hà cảnh giác, cô tự trách mình vừa rồi quên đem theo điện thoại....
Cô nhìn cái ống nghe kia còn Tạ Lâu thì nhìn cô, hai người đang phân cao thấp thì Tô Hà vươn tay nhận lấy cái ống nghe kia.
Trong chớp mắt, ống nghe từ trong tay Tạ Lâu rớt xuống. Tô Hà cúi đầu muốn nhặt lên thì Tạ Lâu đã vươn tay ôm lấy eo cô đem cô vào trong lòng, tựa đầu vào trán cô, tiếng nói trầm thấp: "Tô Hà, lại làm cơm cho tôi đi, được không? Tôi đói rồi..."
Sau khi kết thúc WeChat của đối phương, Tô Hà không nhìn vào khung chat giữa hai người nữa mà xoay người bước nhanh xuống lầu. Cầu thang của nhà hàng Hồ Nam được chế tạo từ tấm ván gỗ, có cảm giác thật cổ xưa. Cô sợ Lục Quân ở dưới lầu chờ lâu cho nên đi rất nhanh. Nhấc chân lên một lần nữa, đôi chân trắng nõn kia thoát khỏi giày cao gót giẫm lên cầu thang bằng gỗ kia.
Tô Hà quẫn trí, ngón chân con lên, ngoảnh đầu lại chỉ thấy giày cao gót bị mắc kẹt ở cầu thang.
Cầu thang có chút tối tăm, tay cô vừa mới với qua.
Một bàn tay mang đồng hồ đã lấy đi giày cao gót của cô, giọng nói Tô Hà thực lành lùng: "Đưa giày cho tôi."
Tạ Lâu xách chiếc giày, từ trên cô nhìn thấy cô đang uất ức.
Một giây sau, anh đi xuống, bước hai bước về phía Tô Hà. Tô Hà theo bản năng mà lùi về sau hai bước, tay chống ở lan can để ổn định thân thể.
Tạ Lâu liếc xuống nhìn gót chân bé nhỏ không có chỗ để, cầu thang là màu đỏ sậm, cô giẫm lên trên đó thực sự là quá trắng.
Anh lau khóe môi.
Sau đó ngồi xổm xuống đặt giày cao gót màu đen trước chân Tô Hà, một tay khác lại nắm lấy mắt cá chân của Tô Hà.
Tô Hà kinh ngạc hét lên: "Tạ Lâu."
Anh ngước nhìn Tô Hà, cười như không cười: "Nâng chân lên, tôi giúp em mang."
Tô Hà lắc đầu.
Sau khi nghe xong, ngón tay của Tạ Lâu xoa quanh mắt cá chân của Tô Hà.
Sáng sớm, những lạnh nhạt kia, những cái giống như từng khinh thường nhìn lại đều tan thành mây khói cả. Lúc này, anh cực kỳ giống tối hôm qua.
"Anh buông tôi ra."
Tạ Lâu không trả lời, đôi mắt dừng ở chân cô. Màu đỏ rượu mà cô sơn trên móng càng khiến đôi chân trắng hơn. Tạ Lâu mịt mờ mà cong khóe môi, tay một chút cũng chưa định rời khỏi
Tô Hà bị nắm lấy chân, giãy giụa nữa sẽ ngã, dáng vẻ không giãy giụa lại quá mức chật vật.
Cô nhắm mắt, chân chạm vào giày cao gót, Tạ Lâu cười khẩy một tiếng, nói với cô: "Lúc này mới ngoan."
Anh nhéo chân Tô Hà chân, đặt giày lên trên.
Tô Hà chỉ muốn mang nó một cách nhanh chóng.
Lúc này, giọng Lục Quân từ bên ngoài truyền đến còn kèm theo tiếng bước chân.
"Tô Hà? Em ổn không?"
Khẩn trương, hoảng loạn, còn có hơi nóng ở mắt cá chân, chàng trai trước mắt còn đang chậm rãi mang giày cho cô. Ông chủ đã gọi khiến tinh thần của Tô Hà lập tức kề đến đỉnh điểm.
Cô đá về phía trước.
Quằn quại.
Ầm —— một tiếng.
Chàng trai mặc áo sơ mi đen ngã xuống bậc cuối cùng.
Tô Hà hít một hơi rồi cúi đầu....
Biểu tình có chút ngốc.
Tay Tạ Lâu siết chặt lan can, trông thật lạnh lùng. Anh híp mắt nhìn Tô Hà...
"Ơ, giám đốc Tạ, tại sao cậu lại ngồi dưới đất vậy?" Lục Quân cùng giọng điệu xem kịch từ phía sau truyền đến.
*
Thời gian tựa như đang lặng yên.
Cầu thang này cũng có nhiều người đến xem.
Tạ Lâu từ bậc thang đứng lên, phủi lấy bụi bặm trên người, một bước đã tiến đền gần Tô Hà. Tô Hà không dám ngẩng đầu nhìn anh, nghiêng người nhanh chóng chạy qua anh, nói với Lục Quân: "Ông chủ Lục, chúng ta trở về nhé?"
Lục Quân nhìn Tạ Lâu dựa vào lan can cầu thang, lúc này quần dài màu đen của Tạ Lâu còn mang theo chút bụi bẩn, nhưng sắc mặt của anh lại lạnh cực kỳ.
Không thấy chật vật mới vừa nãy.
Lục Quân vẫn nở nụ cười, mang theo Tô Hà rời đi: "Có chuyện anh muốn nói với em, biển số xe này trưa nay không đi được, chờ đến hai giờ rưỡi rồi mới xuất phát, em xem có được không?"
Tô Hà gật gật đầu vội bước ra khỏi cửa, hít thở không khí mới cảm giác ngực thông thuận đi một chút.
Phía sau.
Trợ lý của Tạ Lâu cẩn thận đi xuống cầu thang, gọi Tạ Lâu.
Tạ Lâu nhìn cậu ta, lấy thuốc lá rồi xoay người xuống lầu. Trợ lý đi theo phía sau, nhìn cửa đã không còn bóng dáng ai, trợ lý không nhịn được nữa vội thấp giọng hỏi một câu: "Tạ Lâu, vừa rồi... cậu bị thư ký mới kia của anh Lục đá xuống cầu thang sao?"
Lúc cậu ta đến, vừa vặn nhìn thấy Tô Hà thu chân lại.
Tạ Lâu đã ngồi trên bậc thang, may mà động tác của anh nhanh, một tay nắm lấy lan can, bằng không, sẽ giống như một quả bóng lăn trên mặt đất vậy.
Tạ Lâu nghiêng đầu, nheo mắt nhìn cậu ta.
Trợ lý lập tức ngậm miệng lại: "......"
Cho nên đây là sự thật sao?
Vì cái gì sẽ bị đá nhỉ?
Tạ Lâu, anh làm cái gì vậy?
*
Chiếc Jaguar đen tiến vào hầm để xe khoảng 6 giờ, Tạ Lâu lại mở ra hai cúc áo, mở cửa bằng vân tay để vào nhà, lúc này nhìn thấy đầu bếp mới đang nấu ăn.
Làm cho anh món cá chua cay mà anh từng ăn, hương vị đều bay tới bên ngoài rồi.
Tạ Lâu nhíu mày, anh bước đến chiếc tủ lạnh thấp trong phòng khách lấy một chai bia ra, mở ra uống một hớp. Chất lỏng cay mát kia theo cổ họng mà tiến vào bụng. Anh miễn cưỡng tựa vào tay vịn của ghế sofa, nhấm nháp từng hớp.
Đầu bếp mới từ trong phòng bếp bước ra đã nhìn thấy anh.
Cô ta năm nay đã 27 tuổi, là mỹ thực gia cùng đầu bếp nổi tiếng, nhưng lúc này cô ta có chút khẩn trương khi nhìn vào sườn mặt anh tuấn của chàng trai, "Tạ Lâu, hôm nay tôi làm món cá chua cay, cậu... Muốn thử hay không?"
Tạ Lâu nghiêng đầu sang nhìn cô ta, không kiên nhẫn gì: "Không thử."
Giọng nói lãnh khốc.
Đầu bếp nữ cắn lấy môi, hơi có chút ấm ức.
Không thử thì đợi lát nữa cậu lại bỏ mứa hơn một nửa cho xem.
Từ lúc cô ta đảm nhận chức trách đầu bếp riêng của anh đến giờ thì không có một bữa nào anh ăn cho hết, cơm lúc nào cũng thừa. Mấy lần hỏi ăn có ngon không thì cũng trực tiếp nói là bình thường, ngay cả câu dễ nghe cũng chẳng thèm nói.
Áp lực của cô ta rất lớn.
Một giờ sau.
Trên bàn bày ba món một canh còn dư lại hơn phân nửa, dường như mỗi món ăn cũng chưa chạm qua. Sắc mặt nữ đầu bếp kia cũng không tốt cho lắm, kéo xuống tạp dề trực tiếp rời đi nhưng vẫn nhìn vào phòng ngủ chính trước khi đi. Tạ Lâu ăn cơm xong đã cởi áo đi tắm. Cô ta nhìn thoáng qua, vừa lúc nhìn thấy vòng eo săn chắc của anh.
Cô ta lại lần nữa cắn răng, mở cửa rời đi.
*
Lúc thời tiết trở lạnh, sinh viên đi lại trong trường cũng ít. Những thánh địa hẹn hò cũng quạnh quẽ đìu hiu. Một chiếc Jaguar đen chạy vào sân trường, lái không nhanh lắm, cửa sổ xe mở ra, Tạ Lâu chống cằm, một tay nắm tay lái, uể oải nhìn tình hình giao thông phía trước....
Đi ngang qua hồ nhân tạo, hai nữ sinh đang cầm điện thoại nói chuyện hấp dẫn lực chú ý của Tạ Lâu, xe thong thả mà chạy qua bên cạnh hai cô ấy.
Hai cô gái kia đúng lúc là Trì Dĩnh cùng Trần Lâm.
Tầm mắt của Tạ Lâu đảo qua khuôn mặt các cô ấy rồi nhanh chóng thu hồi lại.
Lại đi về phía trước một đoạn, một chiếc Tesla đỏ xẹt nhanh qua người anh.
Người trong xe là Ôn Mạn.
Đầu ngón tay Tạ Lâu xoa xoa khóe môi.
Chiếc Jaguar màu đen đã sớm đến chỗ đậu xe của khoa tài chính. Khi cánh cửa xe mở ra, gió lạnh bên ngoài thổi đến từng cơn. Tạ Lâu kéo lấy cổ áo bóng chày, tay bỏ vào túi quần đi về phía ký túc xá.
Ba khu ký túc xá thật sự gần, đèn đều rải rác sáng lên.
Vì là ký túc xá cho sinh viên tự do nên đèn sáng hơn hai ký túc xá khác. Tạ Lâu đứng ở bóng cây trước ký túc xá cho sinh viên tự do, lấy điều thuốc châm lửa ngậm ở trong miệng....
Phía sau là hồ nước.
Lại đi qua hồ nước, chính là thánh địa hẹn hò. Đứng ở vị trí này có thể nghe được những giọng nói nhẹ nhàng, nam nữ đan xen, mập mờ mọc thành từng bụi.
Nếu lớn mật một chút, còn có thể nhìn thấy người yêu hôn nhau.
Nếu thời tiết tốt một chút, còn có khả năng nghe thấy tiếng thở hổn hển, tiếng quần áo cọ xát nữa chứ.
Sau khi hút xong nửa điếu thuốc, đèn ký túc xá của Tô Hà vẫn luôn sáng lên, Tạ Lâu tắt thuốc ném vào thùng rác, cúi đầu xoa xoa khóe môi rồi đi về phía ký túc xá cho sinh viên tự do.
Vừa lúc.
Dì quản lý ký túc xá trùm kín mít đang ngủ gà ngủ gật.
Tạ Lâu với đôi chân dài nhanh chóng bước lên cầu thang.
Bởi vì là ký túc xá mới cho nên đèn cảm ứng ở cầu thang rất nhạy, sáng ngay trong vài bước.
Ký túc xá nữ nằm ở lầu bốn trở lên, hương thơm nhẹ nhàng bay đến. Tạ Lâu đi đến ngoài cửa phòng Tô Hà, gõ gõ vài cái.
*
Mùa đông ở phía nam lạnh đến thấu xương. Tô Hà dù cho thân là người ở phía nam cũng có chút chịu không nổi, sớm đã bọc chăn ở trên giường đọc sách.
Trong ký túc xá chỉ có một mình cô, thực sự yên tĩnh.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Tô Hà còn có chút ngạc nhiên. Cô bước xuống giường, xỏ giày, nhìn qua ghế dựa của Ôn Mạn, trên lưng ghế còn đặt chiếc khăn quàng cổ.
Cô cho rằng Ôn Mạn đã quay lại vội nắm lấy chiếc khăn quàng cổ mềm mại kia, hàm chứa ý cười kéo cánh cửa ra.
"Có phải chị quên lấy..... " Nhìn thấy chàng trai cao lớn ở cửa, ý cười trên khóe môi Tô Hà chợt cứng lại, theo phản xạ định đóng cửa. Tạ Lâu vươn tay dùng sức đẩy ra.
Cánh cửa mở toang, gió thổi ào ào lên mặt Tô Hà.
Tô Hà run lên bần bật, "Anh tới đây làm gì?"
Tạ Lâu ngước nhìn cô....
Cô mặc bộ đồ ngủ bằng nhung màu trắng, ngực có con thỏ, vài sợi tóc rũ xuống, bờ môi phơn phớt hồng cùng làn da trắng nõn. Dáng vẻ lúc ở nhà thoạt nhìn trông vô cùng mềm mại.
Anh lười nhác cười: "Hôm nay em không phải nên xin lỗi tôi sao?"
Tô Hà có chút lạnh, cô theo bản năng mà ôm chặt khăn quàng cổ trong lòng ngực, tay đè lên cửa cùng anh âm thầm phân cao thấp.
Nhưng lại tốn công vô ích.
Căn bản đẩy không nổi.
Bị anh hỏi như vậy.
Trong đầu Tô Hà thoáng hiện lên chuyện ở cầu thang tại Nhà hàng Hồ Nam kia. Anh vốn dĩ bỏ hết mặt mũi giúp cô xỏ giày lại bị cô đá một phát xuống cầu thang.
Chàng trai cao ráo đẹp trai như thế lại đặt mông ngồi vào bậc thang.
Từ trước đến nay anh có chút kiêu ngạo, khi đó, là thực sự chật vật.
Cô vội vàng đi trước, một câu cũng chưa nói, tất nhiên cũng không hề xin lỗi.
Tô Hà hít một hơi, thành thật trả lời: "Xin lỗi anh nhiều, hôm nay tôi không phải cố ý."
Tạ Lâu lắng nghe, gật gật đầu, biểu cảm hờ hững, lại dùng sức, cánh cửa hoàn toàn bị đẩy ra và anh trực tiếp đi vào. Tô Hà muốn ngăn cũng không còn kịp nữa rồi.
Trong phòng cũng thực sự lạnh, nhưng ấm áp hơn rất nhiều so với bên ngoài, còn có hương thơm nữ sinh nhàn nhạt quanh đây. Tô Hà nghiến răng: "Tạ Lâu, anh mà không đi ra, tôi gọi điện thoại kêu dì quản lý lên đấy."
Tạ Lâu xoay người, nhìn cô: "Cùng em trò chuyện một lát, cái gì cũng không làm, em tin không?"
Tô Hà vừa nghe xong, sắc mặt đã trở nên trắng bệch.
Cô mím môi, nhìn đến điện thoại nội bộ trong ký túc xá, điện thoại này có thể gọi đến nơi đó của dì quản lý. Tạ Lâu hơi nghiêng đầu, theo ánh mắt cô nhìn qua cũng thấy được cái điện thoại nội bộ này.
Điện thoại này không xa lạ gì cả, anh đã ở hơn ba năm, mỗi ký túc xá đều có. Lúc trước vẫn là do anh đưa người đến trang bị điện thoại trong ký túc xá này.
Hai người đều biết đối phương đang nhìn điện thoại.
Tô Hà thực sự khẩn trương, đột nhiên, cô nhằm về phía điện thoại.
Cơ thể Tạ Lâu cũng di chuyển vào lúc này, một giây sau, bàn tay to của anh ấn vào ống nghe, Tô Hà đi lên ấn vừa lúc chạm vào tay anh, tay anh thực sự lạnh lẽo. Tô Hà ngạc nhiên lập tức rụt trở về. Tạ Lâu cười nhẹ một tiếng, cầm lấy ống nghe giơ lên trước mặt cô, nói bằng một nụ cười: "Em ấn đi."
Tô Hà nhìn anh.
Anh dựa vào bàn, đôi chân thon dài, biểu tình vẫn lười biếng như cũ giống như không có xương sống vậy.
Ống nghe đã ở trước mặt cô.
Tô Hà cảnh giác, cô tự trách mình vừa rồi quên đem theo điện thoại....
Cô nhìn cái ống nghe kia còn Tạ Lâu thì nhìn cô, hai người đang phân cao thấp thì Tô Hà vươn tay nhận lấy cái ống nghe kia.
Trong chớp mắt, ống nghe từ trong tay Tạ Lâu rớt xuống. Tô Hà cúi đầu muốn nhặt lên thì Tạ Lâu đã vươn tay ôm lấy eo cô đem cô vào trong lòng, tựa đầu vào trán cô, tiếng nói trầm thấp: "Tô Hà, lại làm cơm cho tôi đi, được không? Tôi đói rồi..."
Bình luận facebook