Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Editor: Mứt Chanh
Ở trên giường nằm một hồi, Tạ Lâu ôm Tô Hà đi tắm rửa. Ở trong phòng tắm Tạ Lâu còn muốn nữa nhưng Tô Hà khóc lóc đẩy anh ra. Tạ Lâu nhướng mày nhưng cuối cùng lại thỏa hiệp. Chờ khi nước lạnh đi, anh mới dùng chiếc khăn lớn bọcTô Hà đưa về trên giường.
Tô Hà run rẩy trong ổ chăn tròng quần lót lên cùng kéo váy ngủ xuống, cả người chôn ở gối đầu cũng không nhúc nhích.
Tạ Lâu đi ra ngoài bưng ly nước vào thì nhìn thấy cô cong người lại.
Anh đặt ly nước lên trên bàn, kéo tấm chăn bông của cô qua.
Giọng Tô Hà khàn khàn: “Đừng chạm vào em.”
Tạ Lâu lười biếng mà dựa vào đầu giường, cười một tiếng, dựa sát vào bên tai cô mà hỏi cô: “Vừa rồi có cảm giác không?”
Giọng nói trầm thấp kia hỏi đến tùy ý nhưng lại có vài phần gợi cảm.
Gương mặt Tô Hà càng ửng hồng hơn.
Không biết có phải do có chuẩn bị hay không, lúc này tuy rằng anh cũng rất cầm thú, động tác một chút cũng không dịu dàng nhưng cô đúng là có chút cảm giác.
Đặc biệt là rất nhiều lần, cô thất thanh kêu lên rồi bắt lấy bờ vai của anh lúc ấy. Thậm chí cô chủ động nắm lấy eo anh, cô nghe thấy được âm thanh thẹn thùng rên rỉ của mình
*
Thừa nhận thích còn khó hơn thừa nhận sợ hãi.
Tô Hà không chịu cử động.
Tạ Lâu tìm ống hút đặt ở bên môi cô để cô uống chút nước.
Cổ họng Tô Hà rất khô, cô cắn ống hút, thật cẩn thận mà hút lên.
Tạ Lâu sờ tới sờ lui phía sau lưng cô, kéo váy ngủ của cô lên là có thể thấy những ấn dâu tây đỏ tươi.
Đôi mắt Tạ Lâu càng sâu thêm vài phần.
Một lát sau, uống lên hơn nửa ly nước thì Tô Hà có chút mỏi mệt. Cô còn vùi đầu vào gối đầu. Tạ Lâu đặt ly nước xuống rồi xốc chăn lên nằm vào.
Tay theo vòng eo Tô Hà sờ soạng qua rồi ôm lấy.
Tô Hà nhanh chóng đổi tư thế, lưng dối diện với anh. Tạ Lâu liền từ phía sau ép ngực lên lưng cô, tay ôm lấy vòng eo kia.
Hai người quấn lấy nhau rất chặt.
Tạ Lâu thấp giọng nói: “Tắt đèn.”
Tô Hà trợn mắt, tay sờ soạng công tắc đèn ở tủ đầu giường rồi ấn xuống.
Trong phòng lập tức tối đen.
Chỉ có đèn đầu giường bên Tạ Lâu là sáng lên.
Tối tăm.
Phía sau ngực rất ấm áp, còn có tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp.
Tô Hà chọn một nơi để đặt tay lên, vừa vặn là đặt lên cánh tay anh. Tạ Lâu trở tay, nắm lấy tay cô, năm ngón tay thon dài bao phủ lấy mu bàn tay.
Giọng nói Tạ Lâu càng trầm hơn: “Ngủ ngon.”
Tô Hà: “Dạ.”
*
Ngày hôm sau, Tô Hà tỉnh lại trước.
Tạ Lâu còn ngủ, Tô Hà cẩn thận thoát khỏi ngực anh, rơi xuống đất, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ trên mặt đất. Cô chống được đầu gối, nhìn chàng trai trên giường rồi đỡ mép giường đứng lên, bước lên thảm vào phòng tắm.
9 giờ rưỡi phải đi làm.
Hiện tại đã 7 giờ rưỡi, Tô Hà rửa mặt xong chỉ mới mười phút, cô quẹo qua phòng bếp chuẩn bị làm bữa sáng.
Phòng ngủ chính, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào. Tạ Lâu nằm trên giường vươn một cánh tay sang bên cạnh nhưng lại trống không, đôi mắt híp kia đột nhiên mở ra. Đôi mắt còn có một chút tức giận lúc rời giường, Tạ Lâu xoay người ngồi dậy, thần sắc lạnh lùng gọi to: “Tô Hà?”
Phòng tắm đối diện giường ngủ, liếc mắt qua thì thấy bên trong không có ai.
Chân dài xuống giường.
“Tô Hà?” Anh lại gọi một tiếng.
Nhưng không có ai trả lời cả, sắc mặt anh lạnh hơn, tức giận lan tràn.
Đi vào cửa phòng bếp, Tạ Lâu đột nhiên đẩy ra.
Ầm —— một tiếng.
Bên trong Tô Hà đang nấu mì sợi nhảy dựng, quay đầu nhìn qua.
Tạ Lâu dựa vào trên cửa, gương mặt nặng nề, “Em dậy sớm vậy?”
Giọng điệu cũng rất thấp, như là đè nặng cái gì đó vậy.
Tô Hà híp mắt nhìn anh: “Em làm bữa sáng á, anh dậy sớm vậy?”
Nhìn thấy đôi đũa trong tay cô thì sắc mặt Tạ Lâu mới tốt hơn một chút, anh xoa xoa cái trán mới nói: “Không ngủ nữa, hôm nay anh phải đến trường học, ăn xong anh đưa em đi làm.”
Tô Hà ừ một tiếng, lại nhìn anh nhiều hơn.
Tạ Lâu bực bội lúc rời giường, sắc mặt còn chưa hoàn toàn khôi phục. Anh xoay người rời khỏi cửa phòng bếp.
Tô Hà thấy anh rời đi, xoay người mới tiếp tục bận rộn.
Nhưng trong đầu còn thoáng hiện lên vẻ mặt vừa rồi của anh, người này cũng thật là, rời giường mà cũng gây động tĩnh lớn như vậy.
Tạ Lâu đi vào trong phòng tắm, tay chống ở bồn rửa tay cúi người rửa mặt.
Tỉnh lại lúc ấy, sờ đến bên cạnh trống không, anh vừa hoảng sợ vừa giận.
Trên khuôn mặt tuấn tú đều là bọt nước, Tạ Lâu ngước mắt thì bọt nước tí tách theo giữa mày lăn xuống, xẹt qua gương mặt anh. Anh nhìn thấy đôi mắt chứa đầy tức giận của mình
*
Mì sợi rất nhanh đã được làm xong, Tạ Lâu cúi đầu sửa sang lại tay áo mới đi ra. Anh lười biếng mà ngồi bên bàn ăn, Tô Hà đưa đũa cho anh, Tạ Lâu nhìn thấy chỉ có một chén, chờ lúc cô xoay người mới nắm lấy cổ tay của cô kéo vào lòng, “Của em đâu?”
Tô Hà chụp cánh tay anh mới nói: “Em đi thay quần áo rồi ăn, anh ăn trước nhé.”
Tạ Lâu nhìn cô từ trên xuống dưới, ngón tay thuận lợi tiến đến eo cô, “Thân thể em không sao chứ?”
Tô Hà đỏ mặt, nhỏ giọng đáp, “Ừm.”
Cô chụp lấy ngón tay anh.
Lúc này Tạ Lâu mới cười rút tay lại. Dáng vẻ này của anh hoàn toàn không giống với lúc mới rời giường.
Tô Hà xoay người vào phòng ngủ chính, cầm áo sơmi cùng váy thay ra.
Cô bước ra tới phòng bếp mới dọn chén mì của mình ra ăn cùng Tạ Lâu.
*
Ra cửa là 8 giờ rưỡi nhưng ánh mặt trời bên ngoài đã gay gắt. Tô Hà bảo Tạ Lâu đưa cô đến lối vào tàu điện ngầm chỉ cách công ty một trạm dừng, Tạ Lâu biết ý tứ của cô nên lười biếng chống cằm, ở xe điện ngầm thả cô xuống.
Tô Hà cúi người vẫy tay chào anh.
Tạ Lâu nhìn cô đi vào mới lái xe rời đi.
Ngày mai Tô Hà mới có tiết còn Tạ Lâu thì cả ngày hôm nay đều có tiết.
Vào công ty, Lưu Na đã từ trong văn phòng ra tới, nhân tiện còn có hương nước hoa nồng đậm kia. Tô Hà chần chờ một chút mới gọi: “Chị Lưu.”
“Tới rất sớm.” Lưu Na gật đầu, vòng qua Tô Hà bưng lấy ly cà phê, cô ta nói: “Buổi sáng chị rất thích uông cà phê nóng.”
Tô Hà lấy tài liệu hôm qua mình đã chỉnh lý, sau khi nghe xong mới gật đầu: “Dạ.”
Ý của Lưu Na là về sau cô phải nhớ rõ, buổi sáng đưa cà phê nóng cho cô ta.
Chỉ có buổi chiều mới uống cà phê đá.
“Những số liệu ngày hôm qua đã chỉnh sửa rồi sao?” Lưu Na dựa vào bàn nhìn Tô Hà, Tô Hà cầm lấy đưa cho cô ta, “Vâng, chị Lưu muốn xem sao?”
“Xem chứ, tự em chuẩn bị một chút rồi đi cùng trợ lý Trần.” Lưu Na lấy văn kiện, mang giày cao gót cộc cộc vào văn phòng.
Trợ lý Trần chính là một trợ lý kế toán khác, trợ lý nam ngồi ở bên cạnh Tô Hà, ban đầu anh ấy đi theo kế toán Lâm.
Kế toán Lâm cũng ở một văn phòng cùng Lưu Na, là người phụ nữ hơi béo, tuy rằng có chút béo nhưng ngũ quan thật xinh đẹp.
Tóm lại, công ty của Tạ Lâu cũng không mấy ai xấu.
Một nữ thực tập sinh khác vào sau Tô Hà, vừa tiến đến đã chào hỏi cùng Tô Hà, ánh mắt nhìn thấy kẹo trên bàn Tô Hà: “Wow, công ty phát kẹo sao?”
Tô Hà lượm mấy viên đưa cho cô ấy: “Không phải, đây là tự chị mang theo, ăn không?”
“Ừm, em thích nhãn hiệu này nhưng nó quá đắt, Tô Hà chị thật chịu chơi.” Nữ thực tập sinh không từ chối, ngồi vào bàn làm việc của mình, vui rạo rực mà lột kẹo giấy ăn.
Trợ lý Trần đúng 9 giờ rưỡi mới vào, nhìn thấy Tô Hà thì cùng Tô Hà chào hỏi, Tô Hà cũng cười trả lời anh ấy: “Hôm nay phải cùng nhau ra ngoài.”
Trờ lý Trần cười một cái, nói: “Được.”
Ước chừng lại qua nửa giờ, Lưu Na cầm văn kiện ra đưa cho Tô Hà để Tô Hà giữ. Cầm chìa khóa xe thì ném cho trợ lý Trần, “Đi thôi.”
Tô Hà cùng trợ lý Trần chạy nhanh đuổi kịp.
Lưu Na đi đường hấp tấp.
Tô Hà cùng trợ lý Trần cũng có chút gấp. Lúc xuống thang máy, Tô Hà thiếu chút nữa đã té, trợ lý Trần tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cánh tay Tô Hà vội hỏi: “Không sao chứ?”
Tô Hà đung đưa chân, lắc đầu: “Không sao.”
Lưu Na đi ở phía trước đột nhiên quay đầu lại, nhìn hai người bọn họ một cái, sau đó cười cười, “Làm gì thế? Còn không nhanh lên.”
Ánh mắt kia làm như nhìn thấy mờ ám giữa hai người họ vậy.
Tô Hà có chút không thoải mái, cô vội vàng đi nhanh hai bước đuổi theo Lưu Na.
Trợ lý Trần cũng đuổi theo, anh ấy đuổi nhanh theo Lưu Na phía trước, cầm chìa khóa xe dẫn đầu mở cửa xe. Lưu Na trực tiếp ngồi vào ghế sau, Tô Hà nhìn nhìn, chỉ có thể ngồi ở ghế phụ, Lưu Na nói: “Lái xe thôi.”
Audi màu bạc khởi động, đi ra ngoài.
Tô Hà mới vươn tay xoa xoa chân mình.
*
Một buổi sáng bận tối tăm mặt mũi, từ lúc bước ra khỏi công ty đi theo Lưu Na, Tô Hà và trợ lý Trần đều như con quay
Lưu Na này thật sự có bãn lĩnh, làm việc vội vàng, tới công ty kia thì lập tức cho Tô Hà cùng trợ lý Trần vào văn phòng đối phương, sau đó người ta cầm sổ sách ra tới còn có notebook. Sau khi mở ra, Tô Hà cùng trợ lý Trần lại cùng kế toán đối phương bắt đầu đối chiếu sổ sách.
Lưu Na cầm cà phê, đi lại phía sau hai người bọn họ, vừa đi vừa chỉ dạy bọn họ cái nào xem trước, cần điểu tra số liệu nào. Còn lật xem mấy quyển sổ sách, lấy hết những thứ được xem là phế thải.
Tô Hà cùng trợ lý Trần dưới sự chỉ dạy của Lưu Na bận như chó vậy.
Lưu Na vừa chọn một cái bàn, đi vào ngồi đối diện mà nhìn hai người bọn họ, sau đó cô ta kêu trợ lý Trần một tiếng, “Đừng đè lên sổ sách của Tô Hà.”
Trợ lý Trần sửng sốt.
Tô Hà cũng theo đó ngẩng đầu lên, mặt hai người thật sự gần. Tô Hà mang sổ sách của mình dời đi rồi dịch cái ghế qua một bên.
Trợ lý Trần cũng theo bản năng mà dịch sang bên cạnh, cầm lấy một quyển sổ sách khác, cúi đầu nhìn. Lưu Na cười một tiếng, “Sao lại thế này? Chưa nói hai đứa gần nhau mà.”
Tai trợ lý Trần đỏ bừng.
Tô Hà mắt điếc tai ngơ, giả bộ không nghe thấy.
*
Cô kêu cơm hộp ăn trưa tại công ty thì Tạ Lâu đã gửi WeChat lại đây.
Tạ Lâu: “Còn đang thanh lý à?”
Tô Hà cắn chiếc đũa, cúi đầu trả lời: “Ừm, em đang bận.”
Tạ Lâu: “Anh học xong lớp buổi sáng rồi, muốn ra ngoài một chuyến, ba ngàysau trở về, em về trường ở nhé.”
Tô Hà: “Được rồi.”
Tạ Lâu: “Nhớ rõ là nhớ anh.”
Tạ Lâu: “Không nhớ anh thì anh mang về trên giường làm chết em.”
Tô Hà: “Anh đi đường cẩn thận.”
Trợ lý Trần mở lon Coca, nhìn thấy Tô Hà đang gửi WeChat, hỏi Tô Hà: “Muốn uống đồ uống không? Bên này có.”
Tô Hà đóng di động lại, nhìn về phía anh ấy mà cười lắc đầu: “Không ạ.”
Trợ lý Trần: “Được rồi.”
Anh ấy tiếp tục uống, thuận tiện ăn cơm.
Buổi chiều còn phải bận rộn, vốn tưởng rằng phải tăng ca nhưng dưới sự quất roi của Lưu Na thì chưa đến 5 giờ đã hoàn thành xong rồi, còn có một số việc ngày mai lại qua đây một chuyến là được.
*
Nếu không cần tăng ca, Tô Hà cũng không theo chân bọn họ nữa mà tự mình bắt xe trở về trường học.
Mới vừa tiến vào cổng trường đã nhận được một cuộc gọi ngoài dự kiến.
Đó là cuộc gọi của ba Chu Ngữ Ngữ. Đối với tình đầu kiêm chồng hiện tại của Vương Huệ, Tô Hà chưa nói là có cảm tình với ông ta hay không nhưng cũng chưa nói tới nỗi chán ghét. Tâm tư của ông ta đều ở bệnh tình của Chu Ngữ Ngữ, còn với Tô Hà chính là nuôi thả, không thế nào quan tâm được, có lẽ cũng không biết nên quan tâm như thế nào.
Nhưng ông ta không khiến người khác chán ghét như Chu Ngữ Ngữ, bởi vì ông sẽ thường xuyên gửi WeChat cho Tô Hà, hỏi thăm cô có về nhà không?
Cái nhà này tất nhiên là tổ ấm hiện tại của ông cùng Vương Huệ.
Lúc trước bởi vì cũng có một chút suyễn, cho nên tiếng nói của ông ồ ồ giống như tẩu thuốc, “Tô Hà, mẹ con bị bệnh, bệnh thật sự nghiêm trọng, con có thời gian thì lại đây thăm bà ấy.”
Ở trên giường nằm một hồi, Tạ Lâu ôm Tô Hà đi tắm rửa. Ở trong phòng tắm Tạ Lâu còn muốn nữa nhưng Tô Hà khóc lóc đẩy anh ra. Tạ Lâu nhướng mày nhưng cuối cùng lại thỏa hiệp. Chờ khi nước lạnh đi, anh mới dùng chiếc khăn lớn bọcTô Hà đưa về trên giường.
Tô Hà run rẩy trong ổ chăn tròng quần lót lên cùng kéo váy ngủ xuống, cả người chôn ở gối đầu cũng không nhúc nhích.
Tạ Lâu đi ra ngoài bưng ly nước vào thì nhìn thấy cô cong người lại.
Anh đặt ly nước lên trên bàn, kéo tấm chăn bông của cô qua.
Giọng Tô Hà khàn khàn: “Đừng chạm vào em.”
Tạ Lâu lười biếng mà dựa vào đầu giường, cười một tiếng, dựa sát vào bên tai cô mà hỏi cô: “Vừa rồi có cảm giác không?”
Giọng nói trầm thấp kia hỏi đến tùy ý nhưng lại có vài phần gợi cảm.
Gương mặt Tô Hà càng ửng hồng hơn.
Không biết có phải do có chuẩn bị hay không, lúc này tuy rằng anh cũng rất cầm thú, động tác một chút cũng không dịu dàng nhưng cô đúng là có chút cảm giác.
Đặc biệt là rất nhiều lần, cô thất thanh kêu lên rồi bắt lấy bờ vai của anh lúc ấy. Thậm chí cô chủ động nắm lấy eo anh, cô nghe thấy được âm thanh thẹn thùng rên rỉ của mình
*
Thừa nhận thích còn khó hơn thừa nhận sợ hãi.
Tô Hà không chịu cử động.
Tạ Lâu tìm ống hút đặt ở bên môi cô để cô uống chút nước.
Cổ họng Tô Hà rất khô, cô cắn ống hút, thật cẩn thận mà hút lên.
Tạ Lâu sờ tới sờ lui phía sau lưng cô, kéo váy ngủ của cô lên là có thể thấy những ấn dâu tây đỏ tươi.
Đôi mắt Tạ Lâu càng sâu thêm vài phần.
Một lát sau, uống lên hơn nửa ly nước thì Tô Hà có chút mỏi mệt. Cô còn vùi đầu vào gối đầu. Tạ Lâu đặt ly nước xuống rồi xốc chăn lên nằm vào.
Tay theo vòng eo Tô Hà sờ soạng qua rồi ôm lấy.
Tô Hà nhanh chóng đổi tư thế, lưng dối diện với anh. Tạ Lâu liền từ phía sau ép ngực lên lưng cô, tay ôm lấy vòng eo kia.
Hai người quấn lấy nhau rất chặt.
Tạ Lâu thấp giọng nói: “Tắt đèn.”
Tô Hà trợn mắt, tay sờ soạng công tắc đèn ở tủ đầu giường rồi ấn xuống.
Trong phòng lập tức tối đen.
Chỉ có đèn đầu giường bên Tạ Lâu là sáng lên.
Tối tăm.
Phía sau ngực rất ấm áp, còn có tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp.
Tô Hà chọn một nơi để đặt tay lên, vừa vặn là đặt lên cánh tay anh. Tạ Lâu trở tay, nắm lấy tay cô, năm ngón tay thon dài bao phủ lấy mu bàn tay.
Giọng nói Tạ Lâu càng trầm hơn: “Ngủ ngon.”
Tô Hà: “Dạ.”
*
Ngày hôm sau, Tô Hà tỉnh lại trước.
Tạ Lâu còn ngủ, Tô Hà cẩn thận thoát khỏi ngực anh, rơi xuống đất, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ trên mặt đất. Cô chống được đầu gối, nhìn chàng trai trên giường rồi đỡ mép giường đứng lên, bước lên thảm vào phòng tắm.
9 giờ rưỡi phải đi làm.
Hiện tại đã 7 giờ rưỡi, Tô Hà rửa mặt xong chỉ mới mười phút, cô quẹo qua phòng bếp chuẩn bị làm bữa sáng.
Phòng ngủ chính, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào. Tạ Lâu nằm trên giường vươn một cánh tay sang bên cạnh nhưng lại trống không, đôi mắt híp kia đột nhiên mở ra. Đôi mắt còn có một chút tức giận lúc rời giường, Tạ Lâu xoay người ngồi dậy, thần sắc lạnh lùng gọi to: “Tô Hà?”
Phòng tắm đối diện giường ngủ, liếc mắt qua thì thấy bên trong không có ai.
Chân dài xuống giường.
“Tô Hà?” Anh lại gọi một tiếng.
Nhưng không có ai trả lời cả, sắc mặt anh lạnh hơn, tức giận lan tràn.
Đi vào cửa phòng bếp, Tạ Lâu đột nhiên đẩy ra.
Ầm —— một tiếng.
Bên trong Tô Hà đang nấu mì sợi nhảy dựng, quay đầu nhìn qua.
Tạ Lâu dựa vào trên cửa, gương mặt nặng nề, “Em dậy sớm vậy?”
Giọng điệu cũng rất thấp, như là đè nặng cái gì đó vậy.
Tô Hà híp mắt nhìn anh: “Em làm bữa sáng á, anh dậy sớm vậy?”
Nhìn thấy đôi đũa trong tay cô thì sắc mặt Tạ Lâu mới tốt hơn một chút, anh xoa xoa cái trán mới nói: “Không ngủ nữa, hôm nay anh phải đến trường học, ăn xong anh đưa em đi làm.”
Tô Hà ừ một tiếng, lại nhìn anh nhiều hơn.
Tạ Lâu bực bội lúc rời giường, sắc mặt còn chưa hoàn toàn khôi phục. Anh xoay người rời khỏi cửa phòng bếp.
Tô Hà thấy anh rời đi, xoay người mới tiếp tục bận rộn.
Nhưng trong đầu còn thoáng hiện lên vẻ mặt vừa rồi của anh, người này cũng thật là, rời giường mà cũng gây động tĩnh lớn như vậy.
Tạ Lâu đi vào trong phòng tắm, tay chống ở bồn rửa tay cúi người rửa mặt.
Tỉnh lại lúc ấy, sờ đến bên cạnh trống không, anh vừa hoảng sợ vừa giận.
Trên khuôn mặt tuấn tú đều là bọt nước, Tạ Lâu ngước mắt thì bọt nước tí tách theo giữa mày lăn xuống, xẹt qua gương mặt anh. Anh nhìn thấy đôi mắt chứa đầy tức giận của mình
*
Mì sợi rất nhanh đã được làm xong, Tạ Lâu cúi đầu sửa sang lại tay áo mới đi ra. Anh lười biếng mà ngồi bên bàn ăn, Tô Hà đưa đũa cho anh, Tạ Lâu nhìn thấy chỉ có một chén, chờ lúc cô xoay người mới nắm lấy cổ tay của cô kéo vào lòng, “Của em đâu?”
Tô Hà chụp cánh tay anh mới nói: “Em đi thay quần áo rồi ăn, anh ăn trước nhé.”
Tạ Lâu nhìn cô từ trên xuống dưới, ngón tay thuận lợi tiến đến eo cô, “Thân thể em không sao chứ?”
Tô Hà đỏ mặt, nhỏ giọng đáp, “Ừm.”
Cô chụp lấy ngón tay anh.
Lúc này Tạ Lâu mới cười rút tay lại. Dáng vẻ này của anh hoàn toàn không giống với lúc mới rời giường.
Tô Hà xoay người vào phòng ngủ chính, cầm áo sơmi cùng váy thay ra.
Cô bước ra tới phòng bếp mới dọn chén mì của mình ra ăn cùng Tạ Lâu.
*
Ra cửa là 8 giờ rưỡi nhưng ánh mặt trời bên ngoài đã gay gắt. Tô Hà bảo Tạ Lâu đưa cô đến lối vào tàu điện ngầm chỉ cách công ty một trạm dừng, Tạ Lâu biết ý tứ của cô nên lười biếng chống cằm, ở xe điện ngầm thả cô xuống.
Tô Hà cúi người vẫy tay chào anh.
Tạ Lâu nhìn cô đi vào mới lái xe rời đi.
Ngày mai Tô Hà mới có tiết còn Tạ Lâu thì cả ngày hôm nay đều có tiết.
Vào công ty, Lưu Na đã từ trong văn phòng ra tới, nhân tiện còn có hương nước hoa nồng đậm kia. Tô Hà chần chờ một chút mới gọi: “Chị Lưu.”
“Tới rất sớm.” Lưu Na gật đầu, vòng qua Tô Hà bưng lấy ly cà phê, cô ta nói: “Buổi sáng chị rất thích uông cà phê nóng.”
Tô Hà lấy tài liệu hôm qua mình đã chỉnh lý, sau khi nghe xong mới gật đầu: “Dạ.”
Ý của Lưu Na là về sau cô phải nhớ rõ, buổi sáng đưa cà phê nóng cho cô ta.
Chỉ có buổi chiều mới uống cà phê đá.
“Những số liệu ngày hôm qua đã chỉnh sửa rồi sao?” Lưu Na dựa vào bàn nhìn Tô Hà, Tô Hà cầm lấy đưa cho cô ta, “Vâng, chị Lưu muốn xem sao?”
“Xem chứ, tự em chuẩn bị một chút rồi đi cùng trợ lý Trần.” Lưu Na lấy văn kiện, mang giày cao gót cộc cộc vào văn phòng.
Trợ lý Trần chính là một trợ lý kế toán khác, trợ lý nam ngồi ở bên cạnh Tô Hà, ban đầu anh ấy đi theo kế toán Lâm.
Kế toán Lâm cũng ở một văn phòng cùng Lưu Na, là người phụ nữ hơi béo, tuy rằng có chút béo nhưng ngũ quan thật xinh đẹp.
Tóm lại, công ty của Tạ Lâu cũng không mấy ai xấu.
Một nữ thực tập sinh khác vào sau Tô Hà, vừa tiến đến đã chào hỏi cùng Tô Hà, ánh mắt nhìn thấy kẹo trên bàn Tô Hà: “Wow, công ty phát kẹo sao?”
Tô Hà lượm mấy viên đưa cho cô ấy: “Không phải, đây là tự chị mang theo, ăn không?”
“Ừm, em thích nhãn hiệu này nhưng nó quá đắt, Tô Hà chị thật chịu chơi.” Nữ thực tập sinh không từ chối, ngồi vào bàn làm việc của mình, vui rạo rực mà lột kẹo giấy ăn.
Trợ lý Trần đúng 9 giờ rưỡi mới vào, nhìn thấy Tô Hà thì cùng Tô Hà chào hỏi, Tô Hà cũng cười trả lời anh ấy: “Hôm nay phải cùng nhau ra ngoài.”
Trờ lý Trần cười một cái, nói: “Được.”
Ước chừng lại qua nửa giờ, Lưu Na cầm văn kiện ra đưa cho Tô Hà để Tô Hà giữ. Cầm chìa khóa xe thì ném cho trợ lý Trần, “Đi thôi.”
Tô Hà cùng trợ lý Trần chạy nhanh đuổi kịp.
Lưu Na đi đường hấp tấp.
Tô Hà cùng trợ lý Trần cũng có chút gấp. Lúc xuống thang máy, Tô Hà thiếu chút nữa đã té, trợ lý Trần tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cánh tay Tô Hà vội hỏi: “Không sao chứ?”
Tô Hà đung đưa chân, lắc đầu: “Không sao.”
Lưu Na đi ở phía trước đột nhiên quay đầu lại, nhìn hai người bọn họ một cái, sau đó cười cười, “Làm gì thế? Còn không nhanh lên.”
Ánh mắt kia làm như nhìn thấy mờ ám giữa hai người họ vậy.
Tô Hà có chút không thoải mái, cô vội vàng đi nhanh hai bước đuổi theo Lưu Na.
Trợ lý Trần cũng đuổi theo, anh ấy đuổi nhanh theo Lưu Na phía trước, cầm chìa khóa xe dẫn đầu mở cửa xe. Lưu Na trực tiếp ngồi vào ghế sau, Tô Hà nhìn nhìn, chỉ có thể ngồi ở ghế phụ, Lưu Na nói: “Lái xe thôi.”
Audi màu bạc khởi động, đi ra ngoài.
Tô Hà mới vươn tay xoa xoa chân mình.
*
Một buổi sáng bận tối tăm mặt mũi, từ lúc bước ra khỏi công ty đi theo Lưu Na, Tô Hà và trợ lý Trần đều như con quay
Lưu Na này thật sự có bãn lĩnh, làm việc vội vàng, tới công ty kia thì lập tức cho Tô Hà cùng trợ lý Trần vào văn phòng đối phương, sau đó người ta cầm sổ sách ra tới còn có notebook. Sau khi mở ra, Tô Hà cùng trợ lý Trần lại cùng kế toán đối phương bắt đầu đối chiếu sổ sách.
Lưu Na cầm cà phê, đi lại phía sau hai người bọn họ, vừa đi vừa chỉ dạy bọn họ cái nào xem trước, cần điểu tra số liệu nào. Còn lật xem mấy quyển sổ sách, lấy hết những thứ được xem là phế thải.
Tô Hà cùng trợ lý Trần dưới sự chỉ dạy của Lưu Na bận như chó vậy.
Lưu Na vừa chọn một cái bàn, đi vào ngồi đối diện mà nhìn hai người bọn họ, sau đó cô ta kêu trợ lý Trần một tiếng, “Đừng đè lên sổ sách của Tô Hà.”
Trợ lý Trần sửng sốt.
Tô Hà cũng theo đó ngẩng đầu lên, mặt hai người thật sự gần. Tô Hà mang sổ sách của mình dời đi rồi dịch cái ghế qua một bên.
Trợ lý Trần cũng theo bản năng mà dịch sang bên cạnh, cầm lấy một quyển sổ sách khác, cúi đầu nhìn. Lưu Na cười một tiếng, “Sao lại thế này? Chưa nói hai đứa gần nhau mà.”
Tai trợ lý Trần đỏ bừng.
Tô Hà mắt điếc tai ngơ, giả bộ không nghe thấy.
*
Cô kêu cơm hộp ăn trưa tại công ty thì Tạ Lâu đã gửi WeChat lại đây.
Tạ Lâu: “Còn đang thanh lý à?”
Tô Hà cắn chiếc đũa, cúi đầu trả lời: “Ừm, em đang bận.”
Tạ Lâu: “Anh học xong lớp buổi sáng rồi, muốn ra ngoài một chuyến, ba ngàysau trở về, em về trường ở nhé.”
Tô Hà: “Được rồi.”
Tạ Lâu: “Nhớ rõ là nhớ anh.”
Tạ Lâu: “Không nhớ anh thì anh mang về trên giường làm chết em.”
Tô Hà: “Anh đi đường cẩn thận.”
Trợ lý Trần mở lon Coca, nhìn thấy Tô Hà đang gửi WeChat, hỏi Tô Hà: “Muốn uống đồ uống không? Bên này có.”
Tô Hà đóng di động lại, nhìn về phía anh ấy mà cười lắc đầu: “Không ạ.”
Trợ lý Trần: “Được rồi.”
Anh ấy tiếp tục uống, thuận tiện ăn cơm.
Buổi chiều còn phải bận rộn, vốn tưởng rằng phải tăng ca nhưng dưới sự quất roi của Lưu Na thì chưa đến 5 giờ đã hoàn thành xong rồi, còn có một số việc ngày mai lại qua đây một chuyến là được.
*
Nếu không cần tăng ca, Tô Hà cũng không theo chân bọn họ nữa mà tự mình bắt xe trở về trường học.
Mới vừa tiến vào cổng trường đã nhận được một cuộc gọi ngoài dự kiến.
Đó là cuộc gọi của ba Chu Ngữ Ngữ. Đối với tình đầu kiêm chồng hiện tại của Vương Huệ, Tô Hà chưa nói là có cảm tình với ông ta hay không nhưng cũng chưa nói tới nỗi chán ghét. Tâm tư của ông ta đều ở bệnh tình của Chu Ngữ Ngữ, còn với Tô Hà chính là nuôi thả, không thế nào quan tâm được, có lẽ cũng không biết nên quan tâm như thế nào.
Nhưng ông ta không khiến người khác chán ghét như Chu Ngữ Ngữ, bởi vì ông sẽ thường xuyên gửi WeChat cho Tô Hà, hỏi thăm cô có về nhà không?
Cái nhà này tất nhiên là tổ ấm hiện tại của ông cùng Vương Huệ.
Lúc trước bởi vì cũng có một chút suyễn, cho nên tiếng nói của ông ồ ồ giống như tẩu thuốc, “Tô Hà, mẹ con bị bệnh, bệnh thật sự nghiêm trọng, con có thời gian thì lại đây thăm bà ấy.”
Bình luận facebook