Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104
Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Môi mỏng Phó Thời Lễ nở một nụ cười lười biếng, cánh tay dễ dàng bế lấy tên nhóc nịnh nọt lên, chậm
rãi nói: “Nghe thấy.”
Đôi mắt Tự Bảo mang theo ý cười nhìn anh, ngẩng đầu lên bộ dáng chờ được ăn.
Khương Từ ở bên cạnh, nhìn thấy Phó Thời Lễ kêu bảo mẫu từ phòng bếp cầm một ly trà sữa ra.
Thần sắc anh ôm đạm đặt cậu nhóc lên sô pha ngồi xuống.
“Cảm ơn baba.” Giọng trẻ con đầy vui sướng của Tự Bảo vang lên.
Bàn tay mũm mĩm của cậu chặt chẽ ôm lấy, gấp không chờ nổi muốn uống.
“Sao anh đưa cái này cho
con?” Khương Từ hơi nhíu mày nói, dù sau trẻ con rất dễ nghiện mấy loại đồ uống như này, để Tự Bảo
nếm thử, sợ về sau đi ra ngoài đều muốn uống.
Bàn tay to của Phó Thời Lễ nắm lấy tay cô, dùng ngón tay bóp nhẹ: “Đừng nóng vội.”
Anh không quan tâm con nữa mà lôi kéo cô ngồi xuống ghế sô pha.
Ánh mắt của Khương Từ thường xuyên
đặt trên người Tự Bảo, thấy cậu đang cầm ống hút trong tay nhỏ bé, lúc mở nắp trà sữa ra, gò má có
chút ửng đỏ, bộ dáng cười tủm tỉm giống như ăn vụng thứ gì đó thơm ngon.
Nhưng mà, giây tiếp theo.
Tự Bảo ngậm ống hút trà sữa trong miệng, nhíu mày nhỏ.
Cậu dùng tay nhỏ gãi tóc, có thể hơi mờ mịt, quay đầu lại nói với Phó Thời Lễ: “Baba, vị này không
đúng.”
Phó Thời Lễ mặt không đổi sắc nói: “Không đúng chỗ nào?”
Tự Bảo lại cúi đầu uống một lần nữa, cảm giác vẫn là vị đấy, cậu cũng không miêu tả được, tay nhỏ
ôm ly trà sữa, rầu rĩ nói: ”Cái này giống sữa buổi sáng tiểu bảo bối uống …”
“……” Khương Từ.
Phó Thời Lễ nhàn nhạt mở miệng, giọng nói trầm ấm từ tính rất thuyết phục: ”Làm sao có thể giống
nhau? Con uống thêm vài ngụm sẽ không giống nhau đâu.”
“Thật sao?”
Tự Bảo chưa uống trà sữa bao giờ, cũng không biết nó có vị như thế này không.
Nhưng trong thế giới của trẻ con, cậu luôn cho rằng điều người lớn nói khẳng định đúng.
Cậu ngoan ngoãn nghe lời, uống hết ngụm này đến ngụm khác, đến cuối cùng thậm chí còn tin mà nói:
“Hình như vị khá hơn rồi.”
“……” Khương Từ.
Không nỡ nhìn thẳng vào đứa con trai ngu ngốc này.
Cô quay đầu lại, cố tình đè thấp thanh âm, nhẹ giọng hỏi bên tai Phó Thời Lễ, đề phòng bị đứa nhỏ
nghe thấy: “Anh thay trà sữa bằng sữa con trai hay uống sao?”
Cũng may con trai ngốc, bằng không anh sẽ bị vạch trần ngay tại chỗ.
Phó Thời Lễ nghiêng đầu, lòng bàn tay ấm áp lướt qua gương mặt trắng nõn của cô, môi mỏng chậm rãi
nói: “Anh mua vị khác, về sau nếu thằng bé muốn uống trà sữa, em cứ pha cho nó nếm thử.”
Khương Từ nhấp môi muốn cười, cái trán trơn bóng đặt trên vai người đàn ông.
“Anh quá xấu rồi.”
Phó Thời Lễ cười như không cười hỏi cô: “Sao lại xấu?”
Anh lại duỗi ngón tay chạm vào má cô, mang theo hơi nóng bỏng, khiến lông mi của Khương Từ run lên
hai lần.
“Sao khóe mắt lại đỏ?” Bởi vì dựa gần, dưới ánh đèn chói lọi hai người có thể nhìn thấy rõ ràng
biểu cảm của nhau.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm cô, như có thể nhìn thấu linh hồn khiến
người khác không có chỗ trốn.
“Có lẽ không nghỉ ngơi tốt.” Khóe môi Khương Từ cong lên một nụ cười gượng ép.
Cô cảm thấy mình không nên tiếp tục nói cái này với Phó Thời Lễ nữa, tìm chủ đề khác để nói: ”Bộ
phim tiếp theo của em đang nằm trong lịch trình,
đợi chọn diễn viên xong, phần lớn thời gian sẽ ở lại Hoành Điếm… Đúng rồi, Tự Bảo cũng nên gửi đến
trường học gặp bạn mới.”
(*) Hoành Điếm: phim trường cổ trang lớn ở Trung Quốc
Phó Thời Lễ thản nhiên nói: ”Chuyện đến trường học để mẹ đi xử lý.” Khương Từ không biết nhiều về
việc chọn trường, vì vậy cô gật đầu nói: ”Cũng được.”
Hai vợ chồng ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm một hồi, chờ Tự Bảo uống cạn ly trà sữa, nấc lên mới
dở khóc dở cười bế con lên lầu.
Khương Từ hỏi con: “Lần sau uống nữa không?”
Bàn tay nhỏ bé của Tự Bảo che đi cái bụng tròn trịa của mình, mắt to nhìn chằm chằm mẹ, lại nhìn
chằm chằm ba, cuối cùng im lặng lắc lắc đầu.
*
Một tuần sau.
Danh sách các diễn viên trong phim do Khương Từ làm đạo diễn đã lộ diện.
Cô không sử dụng Cố Cảnh
Châu mà chọn một nam diễn viên khác lúc trước đã cân nhắc.
Tin tức này chỉ được công bố trong nội bộ, giữa trưa Thôi Duyệt Duyệt liền gọi điện cho Cố Cảnh
Châu.
Đại khái chưa từng nghĩ đến chuyện ván đã đóng thuyền lại thay đổi.
Thôi Duyệt Duyệt tránh trong gian pha trà, ngữ khí có chút oán giận: “Hôm nay Khương đạo đến công
ty, phân phó trợ lý liên hệ với một nam diễn viên khác, anh sao lại thế này, không phải sẵn sàng
diễn sao.”
Cố Cảnh Châu ở bên kia không thấy rõ thần sắc, chỉ lên tiếng cười nhạo: “Cô ấy chướng mắt anh.”
Thôi Duyệt Duyệt cắn môi: “Vậy khi nào anh mới có thể thoát khỏi Lý Diệp Na? Em cảm thấy anh ôm đùi
Khương Từ mới có thể thoát khỏi cô ta, người phụ nữ này quá lộng quyền biến thái…… Anh vẫn còn chịu
đựng.” Cô đã từng xem qua đề tài phim của Khương Từ, cô cho rằng rất thích hợp để Cố Cảnh Châu
diễn.
Thật vất vả mới đưa anh vượt qua cửa ải Lý Diệp Na nhưng kết quả cuối cùng lại không được
chọn.
Cố Cảnh Châu ở bên kia nói gì đó, Thôi Duyệt Duyệt cũng không có tâm trạng nghe.
Buổi chiều.
Bên tạp chí, Hòa Sanh đích thân đến hoàn tất cuộc phỏng vấn Khương Từ.
Trong văn phòng.
Hòa Sanh mua hai ly cà phê dưới lầu công ty, đặc biệt mang đến cho Khương Từ, cô cười nói: ”Tổng
biên tập tôi nói sẽ sắp đặt bố cục vấn đề cuộc phỏng vấn lần tới cho Khương tiểu thư.”
Khương Từ bảo cô ngồi xuống.
“Hòa Sanh, mạo muội hỏi một câu tiền lương một tháng của cô là bao nhiêu?”
Hòa Sanh đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe thấy Khương Từ hỏi tiền lương của cô, hơi sửng sốt
nói: “7000.”
Lương tháng 7000, ở một thành phố phồn hoa này kiếm sống, với một cô gái 28 tuổi mà nói cuộc sống
sẽ rất căng thẳng.
Khương Từ biết Hòa Sanh là người địa phương lại thấy cô được giáo dục không tồi sao lại khó khăn
đến mức gần như không có một xu dính túi như vậy.
Cô đọc qua nội dung phỏng vấn do người phụ nữ trước mặt viết, cô ấy viết rất hay, cho nên cô cũng
ném cho Hòa Sanh một cành ô liu: ”Cô có suy xét qua sẽ chuyển sang bộ phận PR chưa? Công ty tôi mới
thành lập, bộ phận này lại đang thiếu người, nếu cô muốn làm…… khởi đầu tôi sẽ trả cho cô mức lương
12 nghìn 1 tháng, đây chỉ là mức lương cơ bản trong thời gian thử việc.
Nếu cô cảm thấy hứng thú,
bộ phận nhân sự sẽ trao đổi với cô.” “PR?”
Hòa Sanh làm phóng viên báo chí mấy năm, cũng không phải chưa từng nghĩ tới chuyển bộ phận, chỉ là
không có nhân mạch, cho dù đi, vẫn chỉ là nhân viên vặt dưới sự giám sát của tổng biên tập, dậm
chân tại chỗ.
Hơn nữa cô đang thiếu tiền, không thể thay đổi công việc mới.
Mà giờ phút này, Khương Từ đưa ra phúc lợi cao cho cô: “Tôi có thể giúp cô gánh vác tiền vi phạm
hợp đồng với công ty cũ, trả trước một tháng tiền lương cho cô.”
Như vậy về sau chẳng khác nào không có gì phải lo lắng.
Tâm Hòa Sanh không động là không có khả
năng.
Trông cô gầy gò ốm yếu nhưng lại quyết đoán hơn đàn ông, hầu như không do dự, cô đồng ý ngay lập
tức.
Khương Từ lại nhắc một chút: “Khả năng sẽ rất mạo muội, suy xét bộ phận PR sẽ liên quan đến rất
nhiều thông tin nội bộ trong thời gian tới của công ty.
Tôi buộc phải điều tra rõ ràng thân phận,
bối cảnh, nhân mạch của cô, cô có thể chấp nhận không?”
Cô cần dùng một người trong sạch, đây cũng phòng ngừa bị đâm say lưng vì lợi ích.
Hòa Sanh cười khẽ, có chút tự giễu: “Tôi không có gì không thể chấp nhận.
Tôi đã kết hôn cũng đã ly
hôn, ba mẹ tôi đều khoẻ mạnh, nhưng tôi tự mình thuê nhà ở bên ngoài, nhân mạch ngoại trừ bạn học
cùng trường đại học thì có liên lạc với một số nhà báo, còn lại chỉ có các đối thủ trong ngành.”
Cô rất thản nhiên nói ngắn gọn về mình, dừng lại một giây, lại hỏi: “Chuyện sinh hoạt, có cần phải
nói không?”
Khương Từ chú ý Hòa Sanh nói đã từng ly hôn, bản thân cô không thích vạch xem vết sẹo của người
khác, đương nhiên lắc đầu: “Đây là chuyện riêng của cô.”
“Khương đạo nếu cô không yên tâm, có thể cử người điều tra lại một lần nữa.” Hòa Sanh nghĩ cô đã
nói đến mức này, cũng không còn gì để giấu không cho người khác biết, hơn nữa, cô không có gì, nếu
muốn làm lại từ đầu, cô phải nắm lấy bất cơ hội nào.
Khương Từ rất thích một người phụ nữ quyết đoán như Hòa Sanh, vươn ray trắng nõn nói: “Tôi rất chờ
mong biểu hiện của cô.”
Hòa Sanh cũng vươn tay bắt tay với cô, mỉm cười.
Khương Từ cung cấp phúc lợi cho nhân viên công ty đều không thấp, gần như nhanh chóng tuyển được
người.
Nếu một nhân viên đang làm muốn đề cử đồng nghiệp hoặc bạn bè, cô lại không muốn.
Vì điều này sẽ dễ dàng hình thành các nhóm nhỏ gây ra đấu đá nội bộ, tỷ lệ các đồng nghiệp cùng
nhau từ chức sẽ tăng cao.
Hiện tại công ty mới thành lập, Khương Từ vẫn hy vọng có thể ổn định.
Cùng ngày, Hòa Sanh nộp đơn
từ chức cho công ty.
Tiền vi phạm hợp đồng của cô do Khương Từ gánh vác, đương nhiên làm việc sẽ nhẹ nhàng hơn rất
nhiều.
Tuy nhiên vì tránh tổng biên tập bên kia sẽ ảnh hưởng tới Khương Từ nên cô cũng không nói rõ
sẽ chuyển sang công ty nào.
Nếu một phóng viên nhỏ muốn nghỉ việc, tổng biên tập Diêu sẽ không để trong lòng.
Nhưng Hòa Sanh lúc trước từng được người quen xin vào công ty, làm việc yên ổn thành thật chưa đến
một năm đã đột ngột rời đi, khi chị Diêu ký vào đơn, ngữ khí không mặn không nhạt nói: “Tôi nghe
chị họ cô nói, chồng cũ phải đâm nghìn nhát của cô kết hôn lần 2, cưới chính là vị kia, nếu cô bị
kích thích mới bỏ việc, tôi sẽ không đọc báo cáo này, cho cô vài ngày nghỉ.
Làm phụ nữ đừng nghĩ
nhiều, bắt đầu lại mới thoải mái.”
Suy cho cùng, đã ly hôn rồi quay đầu cũng không được.
Hòa Sanh nghe được hàm ý của tổng biên tập, cô chống đôi mắt nói: ”Anh ta không đủ tư cách khiến
tôi suy sụp với cuộc sống.”
Cô trong quá khứ không khác gì đã chết.
Hòa Sanh nhận lấy đơn báo cáo này, bây giờ kiếm tiền là mục tiêu của cô.
Chị Diêu nhìn cô đi ra
ngoài, ngồi trên ghế văn phòng suy nghĩ một hồi, cầm điện thoại ra gọi cho chị họ cô.
Chỉ vì cuộc điện thoại……
Hòa Sanh vừa tan làm đi ra khỏi công ty, chuẩn bị chen chúc trên tàu điện ngầm thì nhận được một
cuộc gọi từ chị họ.
Cô nhìn lướt qua, trong lòng đã hiểu rõ.
“Chị.”
Sau khi trả lời, Hòa Sanh vừa nói một chữ giọng nữ bên kia đã ngắt lời cô: ”Chị Diêu đã gọi điện
cho chị nói em đã từ chức? Hòa Sanh, không phải chị
nói em, công việc ổn định như vậy, người lãnh đạo đều là phụ nữ, cũng không ai vô nhân tính quấy
rối em, em rốt cuộc nghĩ gì vậy?”
Việc một phụ nữ yếu đuối, không có bối cảnh ra ngoài làm việc, rất dễ dàng bị lợi dụng ở nơi làm
việc.
Người chị họ sốt sắng nói: ”Hai năm đầu em mới ly hôn, tuổi còn trẻ … Không khó tiếp tục tìm người
kết hôn.
Nhưng em lại không nghe, trì hoãn mấy năm nay.
Hòa Sanh, bây giờ em đã 28 tuổi rồi, không
nhà, không xe, không tiền tiết kiệm, ba mẹ già phải phụng dưỡng.
Đến tuổi này rồi, đừng tìm lão già
kết hôn lần hai, làm mẹ kế con chồng, không dễ hơn tiểu tam đâu.”
Hòa Sanh mặc một bộ váy công sở đứng trên đường ngắm nhìn đường phố, đưa tay lên vén tóc xõa bên má
qua vai, bình tĩnh nói: “Em đã tìm một công ty mới, chị họ, chị không cần lo lắng chuyện này, đãi
ngộ so với công ty trước còn nhiều hơn.”
Chị họ trực tiếp phát ra thông báo: ”Vậy đúng lúc em từ chức có thể nghỉ ngơi được mấy ngày này,
chị sẽ thu xếp cho em mấy buổi xem mắt.” “Chị họ.” Hòa Sanh lúc này mới nhảy ra khỏi hố lửa, sao
lại có thế luẩn quẩn nhảy trở về.
Cô ngừng nói, liếc nhìn màn hình, Khương Từ đột nhiên gọi cô, nói: ”Em có việc, cứ như vậy trước.”.
Môi mỏng Phó Thời Lễ nở một nụ cười lười biếng, cánh tay dễ dàng bế lấy tên nhóc nịnh nọt lên, chậm
rãi nói: “Nghe thấy.”
Đôi mắt Tự Bảo mang theo ý cười nhìn anh, ngẩng đầu lên bộ dáng chờ được ăn.
Khương Từ ở bên cạnh, nhìn thấy Phó Thời Lễ kêu bảo mẫu từ phòng bếp cầm một ly trà sữa ra.
Thần sắc anh ôm đạm đặt cậu nhóc lên sô pha ngồi xuống.
“Cảm ơn baba.” Giọng trẻ con đầy vui sướng của Tự Bảo vang lên.
Bàn tay mũm mĩm của cậu chặt chẽ ôm lấy, gấp không chờ nổi muốn uống.
“Sao anh đưa cái này cho
con?” Khương Từ hơi nhíu mày nói, dù sau trẻ con rất dễ nghiện mấy loại đồ uống như này, để Tự Bảo
nếm thử, sợ về sau đi ra ngoài đều muốn uống.
Bàn tay to của Phó Thời Lễ nắm lấy tay cô, dùng ngón tay bóp nhẹ: “Đừng nóng vội.”
Anh không quan tâm con nữa mà lôi kéo cô ngồi xuống ghế sô pha.
Ánh mắt của Khương Từ thường xuyên
đặt trên người Tự Bảo, thấy cậu đang cầm ống hút trong tay nhỏ bé, lúc mở nắp trà sữa ra, gò má có
chút ửng đỏ, bộ dáng cười tủm tỉm giống như ăn vụng thứ gì đó thơm ngon.
Nhưng mà, giây tiếp theo.
Tự Bảo ngậm ống hút trà sữa trong miệng, nhíu mày nhỏ.
Cậu dùng tay nhỏ gãi tóc, có thể hơi mờ mịt, quay đầu lại nói với Phó Thời Lễ: “Baba, vị này không
đúng.”
Phó Thời Lễ mặt không đổi sắc nói: “Không đúng chỗ nào?”
Tự Bảo lại cúi đầu uống một lần nữa, cảm giác vẫn là vị đấy, cậu cũng không miêu tả được, tay nhỏ
ôm ly trà sữa, rầu rĩ nói: ”Cái này giống sữa buổi sáng tiểu bảo bối uống …”
“……” Khương Từ.
Phó Thời Lễ nhàn nhạt mở miệng, giọng nói trầm ấm từ tính rất thuyết phục: ”Làm sao có thể giống
nhau? Con uống thêm vài ngụm sẽ không giống nhau đâu.”
“Thật sao?”
Tự Bảo chưa uống trà sữa bao giờ, cũng không biết nó có vị như thế này không.
Nhưng trong thế giới của trẻ con, cậu luôn cho rằng điều người lớn nói khẳng định đúng.
Cậu ngoan ngoãn nghe lời, uống hết ngụm này đến ngụm khác, đến cuối cùng thậm chí còn tin mà nói:
“Hình như vị khá hơn rồi.”
“……” Khương Từ.
Không nỡ nhìn thẳng vào đứa con trai ngu ngốc này.
Cô quay đầu lại, cố tình đè thấp thanh âm, nhẹ giọng hỏi bên tai Phó Thời Lễ, đề phòng bị đứa nhỏ
nghe thấy: “Anh thay trà sữa bằng sữa con trai hay uống sao?”
Cũng may con trai ngốc, bằng không anh sẽ bị vạch trần ngay tại chỗ.
Phó Thời Lễ nghiêng đầu, lòng bàn tay ấm áp lướt qua gương mặt trắng nõn của cô, môi mỏng chậm rãi
nói: “Anh mua vị khác, về sau nếu thằng bé muốn uống trà sữa, em cứ pha cho nó nếm thử.”
Khương Từ nhấp môi muốn cười, cái trán trơn bóng đặt trên vai người đàn ông.
“Anh quá xấu rồi.”
Phó Thời Lễ cười như không cười hỏi cô: “Sao lại xấu?”
Anh lại duỗi ngón tay chạm vào má cô, mang theo hơi nóng bỏng, khiến lông mi của Khương Từ run lên
hai lần.
“Sao khóe mắt lại đỏ?” Bởi vì dựa gần, dưới ánh đèn chói lọi hai người có thể nhìn thấy rõ ràng
biểu cảm của nhau.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm cô, như có thể nhìn thấu linh hồn khiến
người khác không có chỗ trốn.
“Có lẽ không nghỉ ngơi tốt.” Khóe môi Khương Từ cong lên một nụ cười gượng ép.
Cô cảm thấy mình không nên tiếp tục nói cái này với Phó Thời Lễ nữa, tìm chủ đề khác để nói: ”Bộ
phim tiếp theo của em đang nằm trong lịch trình,
đợi chọn diễn viên xong, phần lớn thời gian sẽ ở lại Hoành Điếm… Đúng rồi, Tự Bảo cũng nên gửi đến
trường học gặp bạn mới.”
(*) Hoành Điếm: phim trường cổ trang lớn ở Trung Quốc
Phó Thời Lễ thản nhiên nói: ”Chuyện đến trường học để mẹ đi xử lý.” Khương Từ không biết nhiều về
việc chọn trường, vì vậy cô gật đầu nói: ”Cũng được.”
Hai vợ chồng ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm một hồi, chờ Tự Bảo uống cạn ly trà sữa, nấc lên mới
dở khóc dở cười bế con lên lầu.
Khương Từ hỏi con: “Lần sau uống nữa không?”
Bàn tay nhỏ bé của Tự Bảo che đi cái bụng tròn trịa của mình, mắt to nhìn chằm chằm mẹ, lại nhìn
chằm chằm ba, cuối cùng im lặng lắc lắc đầu.
*
Một tuần sau.
Danh sách các diễn viên trong phim do Khương Từ làm đạo diễn đã lộ diện.
Cô không sử dụng Cố Cảnh
Châu mà chọn một nam diễn viên khác lúc trước đã cân nhắc.
Tin tức này chỉ được công bố trong nội bộ, giữa trưa Thôi Duyệt Duyệt liền gọi điện cho Cố Cảnh
Châu.
Đại khái chưa từng nghĩ đến chuyện ván đã đóng thuyền lại thay đổi.
Thôi Duyệt Duyệt tránh trong gian pha trà, ngữ khí có chút oán giận: “Hôm nay Khương đạo đến công
ty, phân phó trợ lý liên hệ với một nam diễn viên khác, anh sao lại thế này, không phải sẵn sàng
diễn sao.”
Cố Cảnh Châu ở bên kia không thấy rõ thần sắc, chỉ lên tiếng cười nhạo: “Cô ấy chướng mắt anh.”
Thôi Duyệt Duyệt cắn môi: “Vậy khi nào anh mới có thể thoát khỏi Lý Diệp Na? Em cảm thấy anh ôm đùi
Khương Từ mới có thể thoát khỏi cô ta, người phụ nữ này quá lộng quyền biến thái…… Anh vẫn còn chịu
đựng.” Cô đã từng xem qua đề tài phim của Khương Từ, cô cho rằng rất thích hợp để Cố Cảnh Châu
diễn.
Thật vất vả mới đưa anh vượt qua cửa ải Lý Diệp Na nhưng kết quả cuối cùng lại không được
chọn.
Cố Cảnh Châu ở bên kia nói gì đó, Thôi Duyệt Duyệt cũng không có tâm trạng nghe.
Buổi chiều.
Bên tạp chí, Hòa Sanh đích thân đến hoàn tất cuộc phỏng vấn Khương Từ.
Trong văn phòng.
Hòa Sanh mua hai ly cà phê dưới lầu công ty, đặc biệt mang đến cho Khương Từ, cô cười nói: ”Tổng
biên tập tôi nói sẽ sắp đặt bố cục vấn đề cuộc phỏng vấn lần tới cho Khương tiểu thư.”
Khương Từ bảo cô ngồi xuống.
“Hòa Sanh, mạo muội hỏi một câu tiền lương một tháng của cô là bao nhiêu?”
Hòa Sanh đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe thấy Khương Từ hỏi tiền lương của cô, hơi sửng sốt
nói: “7000.”
Lương tháng 7000, ở một thành phố phồn hoa này kiếm sống, với một cô gái 28 tuổi mà nói cuộc sống
sẽ rất căng thẳng.
Khương Từ biết Hòa Sanh là người địa phương lại thấy cô được giáo dục không tồi sao lại khó khăn
đến mức gần như không có một xu dính túi như vậy.
Cô đọc qua nội dung phỏng vấn do người phụ nữ trước mặt viết, cô ấy viết rất hay, cho nên cô cũng
ném cho Hòa Sanh một cành ô liu: ”Cô có suy xét qua sẽ chuyển sang bộ phận PR chưa? Công ty tôi mới
thành lập, bộ phận này lại đang thiếu người, nếu cô muốn làm…… khởi đầu tôi sẽ trả cho cô mức lương
12 nghìn 1 tháng, đây chỉ là mức lương cơ bản trong thời gian thử việc.
Nếu cô cảm thấy hứng thú,
bộ phận nhân sự sẽ trao đổi với cô.” “PR?”
Hòa Sanh làm phóng viên báo chí mấy năm, cũng không phải chưa từng nghĩ tới chuyển bộ phận, chỉ là
không có nhân mạch, cho dù đi, vẫn chỉ là nhân viên vặt dưới sự giám sát của tổng biên tập, dậm
chân tại chỗ.
Hơn nữa cô đang thiếu tiền, không thể thay đổi công việc mới.
Mà giờ phút này, Khương Từ đưa ra phúc lợi cao cho cô: “Tôi có thể giúp cô gánh vác tiền vi phạm
hợp đồng với công ty cũ, trả trước một tháng tiền lương cho cô.”
Như vậy về sau chẳng khác nào không có gì phải lo lắng.
Tâm Hòa Sanh không động là không có khả
năng.
Trông cô gầy gò ốm yếu nhưng lại quyết đoán hơn đàn ông, hầu như không do dự, cô đồng ý ngay lập
tức.
Khương Từ lại nhắc một chút: “Khả năng sẽ rất mạo muội, suy xét bộ phận PR sẽ liên quan đến rất
nhiều thông tin nội bộ trong thời gian tới của công ty.
Tôi buộc phải điều tra rõ ràng thân phận,
bối cảnh, nhân mạch của cô, cô có thể chấp nhận không?”
Cô cần dùng một người trong sạch, đây cũng phòng ngừa bị đâm say lưng vì lợi ích.
Hòa Sanh cười khẽ, có chút tự giễu: “Tôi không có gì không thể chấp nhận.
Tôi đã kết hôn cũng đã ly
hôn, ba mẹ tôi đều khoẻ mạnh, nhưng tôi tự mình thuê nhà ở bên ngoài, nhân mạch ngoại trừ bạn học
cùng trường đại học thì có liên lạc với một số nhà báo, còn lại chỉ có các đối thủ trong ngành.”
Cô rất thản nhiên nói ngắn gọn về mình, dừng lại một giây, lại hỏi: “Chuyện sinh hoạt, có cần phải
nói không?”
Khương Từ chú ý Hòa Sanh nói đã từng ly hôn, bản thân cô không thích vạch xem vết sẹo của người
khác, đương nhiên lắc đầu: “Đây là chuyện riêng của cô.”
“Khương đạo nếu cô không yên tâm, có thể cử người điều tra lại một lần nữa.” Hòa Sanh nghĩ cô đã
nói đến mức này, cũng không còn gì để giấu không cho người khác biết, hơn nữa, cô không có gì, nếu
muốn làm lại từ đầu, cô phải nắm lấy bất cơ hội nào.
Khương Từ rất thích một người phụ nữ quyết đoán như Hòa Sanh, vươn ray trắng nõn nói: “Tôi rất chờ
mong biểu hiện của cô.”
Hòa Sanh cũng vươn tay bắt tay với cô, mỉm cười.
Khương Từ cung cấp phúc lợi cho nhân viên công ty đều không thấp, gần như nhanh chóng tuyển được
người.
Nếu một nhân viên đang làm muốn đề cử đồng nghiệp hoặc bạn bè, cô lại không muốn.
Vì điều này sẽ dễ dàng hình thành các nhóm nhỏ gây ra đấu đá nội bộ, tỷ lệ các đồng nghiệp cùng
nhau từ chức sẽ tăng cao.
Hiện tại công ty mới thành lập, Khương Từ vẫn hy vọng có thể ổn định.
Cùng ngày, Hòa Sanh nộp đơn
từ chức cho công ty.
Tiền vi phạm hợp đồng của cô do Khương Từ gánh vác, đương nhiên làm việc sẽ nhẹ nhàng hơn rất
nhiều.
Tuy nhiên vì tránh tổng biên tập bên kia sẽ ảnh hưởng tới Khương Từ nên cô cũng không nói rõ
sẽ chuyển sang công ty nào.
Nếu một phóng viên nhỏ muốn nghỉ việc, tổng biên tập Diêu sẽ không để trong lòng.
Nhưng Hòa Sanh lúc trước từng được người quen xin vào công ty, làm việc yên ổn thành thật chưa đến
một năm đã đột ngột rời đi, khi chị Diêu ký vào đơn, ngữ khí không mặn không nhạt nói: “Tôi nghe
chị họ cô nói, chồng cũ phải đâm nghìn nhát của cô kết hôn lần 2, cưới chính là vị kia, nếu cô bị
kích thích mới bỏ việc, tôi sẽ không đọc báo cáo này, cho cô vài ngày nghỉ.
Làm phụ nữ đừng nghĩ
nhiều, bắt đầu lại mới thoải mái.”
Suy cho cùng, đã ly hôn rồi quay đầu cũng không được.
Hòa Sanh nghe được hàm ý của tổng biên tập, cô chống đôi mắt nói: ”Anh ta không đủ tư cách khiến
tôi suy sụp với cuộc sống.”
Cô trong quá khứ không khác gì đã chết.
Hòa Sanh nhận lấy đơn báo cáo này, bây giờ kiếm tiền là mục tiêu của cô.
Chị Diêu nhìn cô đi ra
ngoài, ngồi trên ghế văn phòng suy nghĩ một hồi, cầm điện thoại ra gọi cho chị họ cô.
Chỉ vì cuộc điện thoại……
Hòa Sanh vừa tan làm đi ra khỏi công ty, chuẩn bị chen chúc trên tàu điện ngầm thì nhận được một
cuộc gọi từ chị họ.
Cô nhìn lướt qua, trong lòng đã hiểu rõ.
“Chị.”
Sau khi trả lời, Hòa Sanh vừa nói một chữ giọng nữ bên kia đã ngắt lời cô: ”Chị Diêu đã gọi điện
cho chị nói em đã từ chức? Hòa Sanh, không phải chị
nói em, công việc ổn định như vậy, người lãnh đạo đều là phụ nữ, cũng không ai vô nhân tính quấy
rối em, em rốt cuộc nghĩ gì vậy?”
Việc một phụ nữ yếu đuối, không có bối cảnh ra ngoài làm việc, rất dễ dàng bị lợi dụng ở nơi làm
việc.
Người chị họ sốt sắng nói: ”Hai năm đầu em mới ly hôn, tuổi còn trẻ … Không khó tiếp tục tìm người
kết hôn.
Nhưng em lại không nghe, trì hoãn mấy năm nay.
Hòa Sanh, bây giờ em đã 28 tuổi rồi, không
nhà, không xe, không tiền tiết kiệm, ba mẹ già phải phụng dưỡng.
Đến tuổi này rồi, đừng tìm lão già
kết hôn lần hai, làm mẹ kế con chồng, không dễ hơn tiểu tam đâu.”
Hòa Sanh mặc một bộ váy công sở đứng trên đường ngắm nhìn đường phố, đưa tay lên vén tóc xõa bên má
qua vai, bình tĩnh nói: “Em đã tìm một công ty mới, chị họ, chị không cần lo lắng chuyện này, đãi
ngộ so với công ty trước còn nhiều hơn.”
Chị họ trực tiếp phát ra thông báo: ”Vậy đúng lúc em từ chức có thể nghỉ ngơi được mấy ngày này,
chị sẽ thu xếp cho em mấy buổi xem mắt.” “Chị họ.” Hòa Sanh lúc này mới nhảy ra khỏi hố lửa, sao
lại có thế luẩn quẩn nhảy trở về.
Cô ngừng nói, liếc nhìn màn hình, Khương Từ đột nhiên gọi cô, nói: ”Em có việc, cứ như vậy trước.”.
Bình luận facebook