Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120
Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Group FB: Sweet Candies
Lúc đầu Khương Từ còn tưởng có kẻ trộm vào nhà, sợ đến mức ngừng hô hấp, cơ thể cứng đờ không dám
nhúc nhích, đôi mắt đen láy tràn ngập hoảng sợ, ngơ ngác nhìn một thân ảnh cao lớn mờ ảo xuất hiện
trên cầu thang.
Mãi đến khi nhìn rõ người, giây tiếp theo, cô mới thả lỏng, khó khăn lắm mới không ngã xuống đất.
“Sao vừa nhìn thấy chồng chân tay đã yếu ớt không đứng nổi?” Phó Thời Lễ đứng dưới ánh đèn, dáng
người cao như cây trúc, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm khuôn mặt bị dọa đến trắng bệch của cô,
cũng không xuống lầu đỡ.
Khương Từ sợ tới mức tỉnh táo hoàn toàn, nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo sơmi và quần tây đen,
liếm đôi môi khô khốc nói: “Không phải anh sang Mỹ công tác sao, về từ khi nào?”
“Buổi chiều.” Phó Thời Lễ chậm rãi bước xuống.
Anh vươn bàn tay to thon dài ưu nhã đỡ vợ dậy, nhẹ giọng nói: “Vốn dĩ định ngày mai cùng con trai
đến đoàn phim đón em.”
Ngón tay trắng nõn của Khương Từ nắm lấy cánh tay người đàn ông, mượn lực đứng dậy, cơ thể dựa vào
lồng ngực anh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của anh không bỏ.
“Không quen biết?”
Sau một thời gian không gặp, giọng nói Phó Thời Lễ mang theo một nụ cười trêu chọc.
Khương Từ chớp chớp đôi mắt đen nhánh: “Anh đây là muốn tạo bất ngờ cho em?”
“Bây giờ là ai bất ngờ?”
Phó Thời Lễ hiển nhiên không ngờ đêm nay cô sẽ về, bàn tay to ôn nhu ôm vòng eo cô, đưa đến ghế sô
pha ngồi xuống.
Mông Khương Từ căng cứng ngồi trên đùi anh, trọng lượng rất nhẹ, giống như ôm một đứa trẻ.
Bàn tay Phó Thời Lễ đặt bên hông cô, đè nặng thanh âm, môi mỏng nói: “Sắp nặng bằng Tự Bảo rồi.”
“Anh đừng nói nhảm, một người lớn như em sao lại có thể nặng bằng một đứa trẻ?” Giọng nói Khương Từ
cao hơn, rất rõ ràng không thừa nhận bản thân bận rộn ở đoàn phim quay phim mà gầy ốm hơn.
Đôi bàn
tay trắng nõn của cô ôm lấy bờ vai rộng lớn của người đàn ông, cũng đã hơn 1 tháng
không gặp, lần trước gặp anh, chỉ là anh đi công tác về nghỉ ngơi 2,3 ngày liền đến đoàn phim gặp
cô.
Hai vợ chồng đều bận rộn, gặp nhau ngoại trừ vội vàng ân ái một lúc thì hầu như hai người đều không
có nhiều thời gian để nói chuyện.
Căn biệt thự trống rỗng thực yên tĩnh, lúc này Khương Từ mới có thời gian nhìn người đàn ông, nói:
“Anh nhớ em không?”
Phó Thời Lễ nhướng mày, giống như rất kinh ngạc không biết mở miệng như thế nào.
“Có hay không?” Khương Từ cúi đầu tới gần, cố chấp muốn nghe câu trả lời của anh.
Lòng bàn tay của người đàn ông đi xuống dọc theo sườn hông cô, giọng nói trầm thấp: “Thấy em là
cứng, em nói nhớ không?”
Khương Từ: “……”
“Không đứng đắn.” Cô muốn đứng dậy, lại bị hai tay người đàn ông bắt lại.
Áo sơ mi của Phó Thời Lễ
còn có mùi thơm dễ ngửi khiến ngực Khương Từ có cảm giác ấm áp, ý đồ muốn giãy giụa cũng suy yếu,
chậm rãi vươn tay ra ôm lấy eo anh.
Hai người không hề nói gì, cứ yên tĩnh ngồi ôm nhau trên ghế
sofa như vậy.
Sau năm sáu phút, Phó Thời Lễ cúi đầu, ánh mắt rơi vào trên gò má trắng nõn của cô, hỏi: “Đi tắm
không?”
Khương Từ nâng mắt lên, cho rằng anh muốn làm, lại định cắn chặt môi.
Người đàn ông nói tiếp nửa
câu sau: “Cả người có mùi rượu, uống cũng không ít.”
“Có mùi rượu sao?” Khương Từ không uống quá nhiều, còn tưởng rằng một đường trở về sẽ tan.
Kết quả Phó Thời Lễ như có chuyện lạ nhíu mày, còn muốn nói cô: “Mùi muốn chết.”
“……”
*
Khương Từ lập tức chạy lên lầu tắm rửa, bị chồng ghét bỏ vì có mùi là điều tuyệt đối không thể chấp
nhận được.
Cô cởi quần áo, dùng nước ấm tắm sạch lại toàn thân ba lần, sau khi mùi thơm của sữa tắm
lấn át mùi rượu, mới mặc áo choàng tắm mà bước ra ngoài.
Trong phòng ngủ chính, cửa bị mở ra, không thấy người đàn ông đâu.
Khương Từ đi ra ngoài, nhìn thấy
phòng trẻ em bên cạnh có ánh đèn, cô đi đến nhìn thấy Phó Thời Lễ.
Hai người nhìn nhau, lúc này cậu nhóc cũng tỉnh.
Tự Bảo mơ mơ màng màng tỉnh lại, có thể là do trong phòng sáng đèn.
Cậu mở mắt ra, khuôn mặt trắng
trẻo, mũm mĩm vẫn đang dụi vào chăn bông, đặc biệt đáng yêu.
Khương Từ và Phó Thời Lễ chưa lên tiếng, ôn nhu nhìn cậu nhóc.
Tự Bảo dường như thấy trong phòng còn có hai người đứng, đôi mắt mở to lộ ra vẻ mờ mịt, rốt cuộc đã
lâu không gặp, Khương Từ đi tới trước, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Con còn nhận ra ai không?”
Cậu nhóc nghiêm túc nhìn cô, trong lúc nhất thời cũng không nói chuyện.
Có thể là do vừa ngủ dậy,
vẫn có chút chưa tỉnh táo.
Khương Từ kiên nhẫn chờ đứa trẻ nói.
Cậu nhóc đột nhiên bẹp cái miệng nhỏ, đôi tay ngắn ngủn từ trong chăn bông vươn ra muốn ôm: “Mami.”
Khương Từ nhẹ nhàng thở ra, cũng may đứa con ngốc nghếch này vẫn nhận ra mẹ nó.
Cô ôm Tự Bảo từ trong ổ chăn ra, cúi đầu hôn lên trán cậu: “Mẹ về rồi.” Hai tay nhỏ bé của Tự Bảo
ôm chặt lấy cổ mẹ không buông, cậu cọ khuôn mặt trắng nõn, mịn màng của mình vào cằm Khương Từ, đôi
mắt to đen nhánh sạch sẽ, tràn ngập cảm giác tín nhiệm.
Khương Từ nhẹ giọng hỏi: “Con còn nhận ra baba không?”
Phó Thời Lễ dáng người cao thẳng đứng ở một bên, cậu nhóc nhìn nhìn, ngoan ngoãn gật đầu.
Nhận ra.
Tự Bảo còn nhớ rõ tối nay baba đón cậu từ nhà bà nội về.
Chứng mù mặt của con trai khiến người mẹ già Khương Từ lo lắng.
Bây giờ sau mấy tháng gặp thấy cậu
vẫn nhớ rõ ba mẹ, cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, lại hôn lên má đứa trẻ.
“Mami ở nhà hay còn đi công tác?” Cậu nhóc ỷ lại dựa vào ngực mẹ, ngẩng đầu, ánh mắt đầy mong đợi
nhìn mẹ.
Khương Từ cười khẽ lắc đầu: “Ở nhà với tiểu bảo bối được không?” “Được.” Tự Bảo cầu mà không được.
Cậu còn yêu cầu: “Muốn ngủ với baba, mami.”
Sau lịch trình bận rộn hiếm hoi, một nhà ba người đã được đoàn tụ.
Khương Từ tự nhiên không thể từ
chối con trai mình, cô ôm Tự Bảo vào phòng ngủ chính.
Phó Thời Lễ vừa đi công tác về, ngày mai cũng không có việc gì quan trọng, hai vợ chồng đột nhiên
có vẻ nhàn rỗi, con còn chưa ngủ, hai người cũng nằm trên giường trò chuyện mấy câu.
Thân hình thẳng tắp của người đàn ông khoác một chiếc áo choàng ngủ màu xanh lam, cổ áo hở ra lộ ra
cơ ngực cường tráng, cũng không quan tâm, đơn giản dùng đai lưng buộc lại, bàn tay to tao nhã nắm
lấy tay cô, thỉnh thoảng nhéo nhéo.
Khương Từ đang nói đến một nửa thì bị động tác cắn ngón tay của anh cắt ngang.
“Anh……” Cô đưa mắt qua muốn anh đừng làm trò trước mặt con trai.
Mà trong mắt Tự Bảo, hai người nắm
tay nhau là chuyện bình thường.
Cậu thỉnh thoảng nhìn trộm ba, thỉnh thoảng lại đau lòng nhìn mẹ, tự mình nhấp cái miệng nhỏ cười,
vô cùng vui vẻ.
Phó Thời Lễ tâm sự với cô về chuyện quá khứ, nói về khoảng thời gian trước khi kết hôn: “Em khi đó
nói với anh bản thân không muốn lập gia đình vì không hợp với hôn nhân, sau lại nguyện ý gả cho
anh, anh rất vui.” Vẻ mặt Khương Từ có chút xấu hổ, khẽ chớp mắt: “Thật ra thì……” “Hả?”
Nói đến chuyện lúc trước cô thấy Tự Bảo tự mình chui vào ổ chăn, ngay cả cái đầu nhỏ cũng biến mất.
Cô nghiêng người về phía người đàn ông, ghé vào tai Phó Thời Lễ thì thầm: “Khi đó em lừa anh.”
Nói xong, Khương Từ nhanh chóng nằm trở lại.
Đứa trẻ nghịch ngợm lăn lộn dưới chăn, không rơi khỏi giường, Phó Thời Lễ cũng không thèm đếm xỉa
đến cậu, đôi mắt đen khẽ nheo lại nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
Khương Từ yếu ớt biện giải: “Ai bảo lúc trước em bị anh từ chối, còn không hết hy vọng theo đuổi……”
Cô dù sao cũng phải tìm lý do từ chối người đàn ông, đúng không?
Sợ hãi hôn nhân là có nhưng chỉ thuận miệng nói bản thân không hợp với hôn nhân, không ngờ Phó Thời
Lễ lại nghiêm túc, còn nhớ đến bây giờ.
Nếu không có con ở đây, nhìn thấy ánh mắt của Phó Thời Lễ cô có cảm giác mình sắp bị nuốt chửng.
Tự Bảo tốt bụng đã cứu mẹ mình một mạng.
*
Ngày hôm sau, Khương Từ cũng không gửi con đến nhà bà nội, nhưng Tự Bảo và chị họ Phó Ý Kiều bồi
đắp tình cảm sâu đậm suốt mấy tháng trời, đột nhiên không có bạn chơi cùng, Tự Bảo ở trước mặt
Khương Từ nhắc tên chị họ nhỏ vài lần.
Khi con trai nhắc đến, Khương Từ mới bừng tỉnh nhớ ra Phó Ý Kiều ở nhà Đường Yến Lan chăm sóc, vẫn
chưa được đưa về.
Một ngày không trở về, điều này cũng có nghĩa mối quan hệ của Phó Đình Ngạn và Kiều Doãn Yên vẫn
còn đang bế tắc.
Khương Từ không còn cách nào khác đành phải ba ngày 2 lần đưa Tự Bảo đến nhà mẹ chồng, khi cô bận
việc công ty, đơn giản để cậu qua đấy ở vài ngày.
Hôm nay cuối tuần, sáng sớm Khương Từ có cuộc họp với bộ phận PR.
Họp xong, trước buổi trưa, cô lái
xe đến nhà Đường Yến Lan.
Vừa xuống xe, Khương Từ liền thấy Đường Yến Lan và vài vị phu nhân đang ở đình trong vườn uống trà,
mà Tự Bảo và chị họ đang chơi trong sân bên cạnh.
Cô bước vào, mỉm cười chào hỏi mọi người.
Đường Yến Lan đặt chén trà xuống, vẫy tay với cô: “Con đến đúng lúc.” “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Khương Từ nhìn mẹ chồng cười, mẹ Quý Hàn Phong cũng ở đây, tầm mắt cô dừng trên một người phụ nữ
trẻ trung, quyến rũ đang quy củ ngồi giữa các vị phu nhân.
Cô thầm đoán trong giây lát, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Đường Yến Lan.
“Đây là Tư Nghênh Hạ tiểu
thư, là con gái thứ 2 của Từ gia, mới về nước gần đây.”
Đường Yến Lan nhiệt tình giới thiệu khiến Khương Từ tự hỏi liệu mẹ chồng có phải đang tìm vợ 2 cho
Phó Đình Ngạn không.
Cô mỉm cười hiền lành với Tư tiểu thư, lén lút hỏi: “Mẹ, đây là?”
Đường Yến Lan không nói gì, chỉ đứng dậy bảo cô đi theo vào bếp pha trà, sau đó mới nhân cơ hội
nói: “Ba của vị Tư tiểu thư này là thế giao với nhà chúng ta, cô con gái này ra nước ngoài sinh
sống 12 năm, gần đây mới trở về nước, người trong nhà muốn tìm một mối tốt cho con bé kết hôn.”
“Mẹ, như vậy cũng không thích hợp đi?” Khương Từ mở to mắt nói: “Đình Ngạn còn chưa ly hôn, con gái
cậu ấy còn đang ở đây……”
Mặc dù cô không có quan hệ tốt với Kiều Doãn Yên nhưng cũng không thể nhân cơ hội này bỏ đá xuống
giếng.
Đường Yến Lan nghe xong sửng sốt, nhẹ nhàng vỗ vào tay cô: “Con đứa nhỏ này, nghĩ đi đâu vậy.”
Đôi mắt Khương Từ lộ ra mờ mịt.
Nghe thấy mẹ chồng nói: “Vị Tư tiểu thư này là mẹ Quý Hàn Phong đã nhận là con dâu – vợ con trai bà
ấy.”
“Tự Bảo nhà chúng ta đã năm tuổi, Quý Hàn Phong bằng tuổi Thời Lễ, nhiều năm không đàng hoàng cũng
không tìm một người phụ nữ để yên bề gia thất, dì Quý của con cũng nóng vội.”
Đường Yến Lan nói xong, Khương Từ có lẽ đã hiểu ra.
Đây là mời vị Tư tiểu thư này đến đây xem mắt, phỏng chừng lát nữa Quý Hàn Phong cũng bị gọi đến.
Cô vẫn còn nhớ khoảng thời gian trước Hòa Sanh trên xe chính miệng thừa nhận không có quan hệ tình
cảm với Quý Hàn Phong, trong lúc nhất thời, vẻ mặt cô có chút phức tạp.
Mẹ chồng con dâu tránh trong phòng bếp nói to nói nhỏ, bên ngoài dường như có động tĩnh gì đó.
Khương Từ cắt đĩa hoa quả, không đi ra ngoài ngay, biết mẹ chồng rất thích việc này, liền nói nhỏ:
“Mẹ, mẹ đi ra ngoài nhìn xem một chút, nơi này cứ giao cho con.”
Sau khi Đường Yến Lan đi ra ngoài, Khương Từ cũng không có hứng thú đối với chuyện Quý Hàn Phong và
Tư tiểu thư này xem mắt, vì vậy cũng không nhanh không chậm.
Cô lại không nghĩ tới vị Tư tiểu thư lại vào phòng bếp, chủ động ở cửa chào cô: “Chị Khương.”
Khương Từ nhìn ra mình cũng lớn hơn cô 5,6 tuổi, gọi chị cũng bình thường.
Cô quay đầu lại, mỉm cười hiền hậu với Tư Nghênh Hạ: ”Em muốn uống gì? Trà xanh hay trà hoa quả.”
Tự Bảo có chút thói quen như lão cán bộ trẻ, thích học ông nội không có việc gì làm liền uống một
chén trà nóng, trẻ em uống trà không tốt, Đường Yến Lan liền đích thân rửa sạch trái cây, sấy khô
làm trà để trong tủ lạnh.
Khương Từ lấy ra một ít, khóe mắt nhìn thấy Tư Nghênh Hạ lắc đầu nói
không uống trà, sau đó vẻ mặt xấu hổ, muốn nói lại thôi, tâm tư cô gái nhỏ như thế nào cô cũng
không rõ lắm.
Cô cắt trái cây, bày lên một chiếc đĩa xinh xắn, cười nói: “Quý Hàn Phong đến rồi sao?”
Giọng nói Tư Nghênh Hạ thanh thúy: “Ừ.”
Một tiếng ừ, cất giấu tâm tư ngại ngùng của con gái.
Khương Từ thấy mọi người đều rất hài lòng với vị Tư tiểu thư này, bây giờ xem ra Tư tiểu thư cũng
vừa lòng với Quý Hàn Phong, cuộc hôn nhân này, tám chín phần có lẽ sẽ thành.
Phòng bếp cũng không thể yên tĩnh mãi được, Khương Từ thuận miệng hỏi: “Tư tiểu thư có ấn tượng gì
với Quý Hàn Phong?”
Tư Nghênh Hạ đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Chị Khương, anh ấy là người đàn ông lịch lãm và dịu dàng nhất
mà em từng gặp, là người trong sạch, tự phụ, đối nhân xử thế khá khiêm tốn, thoạt nhìn tính khí rất
tốt.”
Khương Từ đã cùng Quý Hàn Phong giao tiếp nhiều lần, nói người đàn ông này tự phụ, ngày thường dùng
thủ đoạn cao tay đối với phụ nữ thì còn bình thường, nhưng Quý Hàn Phong trong sạch, khiêm tốn?
Cô quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt trong sáng, thuần khiết thưởng thức người đàn ông của
Tư Nghênh Hạ.
Thuần khiết đến cũng chỉ có hai chữ —— vui mừng.
Sau đó, có bốn chữ —— muốn gả cho anh.
Như vậy xem, Khương Từ thật ra muốn nói một tiếng chúc mừng trước, cô sắp xếp đĩa hoa quả xong, Tư
Nghênh Hạ chủ động mang ra.
Nào có đạo lý để khách làm, Khương Từ nhàn nhạt uyển chuyển từ chối, cùng cô đi ra ngoài.
Tư Nghênh Hạ đi theo phía sau, có lẽ trong biệt thự cũng chỉ có Khương Từ xấp xỉ tuổi mình, cô
ngước mắt thỉnh thoảng nhìn ra đình ngoài sân, xấu hổ không khỏi mong đợi điều gì đó.
Khương Từ bước ra cửa, một người đàn ông tuấn mỹ mặc áo sơ mi, quần tây đen đi về phía cô.
Trong khung cảnh hoa nở của đình viện, đứng đây giống như một đường phong cảnh, toàn thân khí độ tự
phụ câu dẫn khiến người khác phải nhìn đến.
Cô không để ý đến ánh mắt có chút phấn khích của Tư Nghênh Hạ, bước tới, đầu ngón tay cầm một miếng
dâu tây nhỏ, không coi ai ra gì mà đút cho anh, môi cong lên một nụ cười: ”Ngọt không?”
Đôi môi mỏng của Phó Thời Lễ khẽ mở ra ăn xong, bàn tay to cầm lấy đĩa trái cây.
Khương Từ nhớ tới Tư tiểu thư ở bên cạnh, liền giới thiệu với anh: “Cô ấy là Tư Nghênh Hạ, nhị tiểu
thư Tư gia.”
Ánh mắt Phó Thời Lễ nhàn nhạt nhìn về phía sắc mặt có chút không đúng của Tư tiểu thư, trầm giọng
nói: “Ở bên ngoài đã gặp qua.”
Đã gặp qua?
Khương Từ liếc nhìn Tư Nghênh Hạ, vì vậy cũng không giới thiệu chồng mình.
Cô cười nhạt hỏi Phó Thời Lễ: “Quý Hàn Phong đâu? Tư tiểu thư đến rồi, anh ấy lại chạy đi đâu?”.
Group FB: Sweet Candies
Lúc đầu Khương Từ còn tưởng có kẻ trộm vào nhà, sợ đến mức ngừng hô hấp, cơ thể cứng đờ không dám
nhúc nhích, đôi mắt đen láy tràn ngập hoảng sợ, ngơ ngác nhìn một thân ảnh cao lớn mờ ảo xuất hiện
trên cầu thang.
Mãi đến khi nhìn rõ người, giây tiếp theo, cô mới thả lỏng, khó khăn lắm mới không ngã xuống đất.
“Sao vừa nhìn thấy chồng chân tay đã yếu ớt không đứng nổi?” Phó Thời Lễ đứng dưới ánh đèn, dáng
người cao như cây trúc, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm khuôn mặt bị dọa đến trắng bệch của cô,
cũng không xuống lầu đỡ.
Khương Từ sợ tới mức tỉnh táo hoàn toàn, nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo sơmi và quần tây đen,
liếm đôi môi khô khốc nói: “Không phải anh sang Mỹ công tác sao, về từ khi nào?”
“Buổi chiều.” Phó Thời Lễ chậm rãi bước xuống.
Anh vươn bàn tay to thon dài ưu nhã đỡ vợ dậy, nhẹ giọng nói: “Vốn dĩ định ngày mai cùng con trai
đến đoàn phim đón em.”
Ngón tay trắng nõn của Khương Từ nắm lấy cánh tay người đàn ông, mượn lực đứng dậy, cơ thể dựa vào
lồng ngực anh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của anh không bỏ.
“Không quen biết?”
Sau một thời gian không gặp, giọng nói Phó Thời Lễ mang theo một nụ cười trêu chọc.
Khương Từ chớp chớp đôi mắt đen nhánh: “Anh đây là muốn tạo bất ngờ cho em?”
“Bây giờ là ai bất ngờ?”
Phó Thời Lễ hiển nhiên không ngờ đêm nay cô sẽ về, bàn tay to ôn nhu ôm vòng eo cô, đưa đến ghế sô
pha ngồi xuống.
Mông Khương Từ căng cứng ngồi trên đùi anh, trọng lượng rất nhẹ, giống như ôm một đứa trẻ.
Bàn tay Phó Thời Lễ đặt bên hông cô, đè nặng thanh âm, môi mỏng nói: “Sắp nặng bằng Tự Bảo rồi.”
“Anh đừng nói nhảm, một người lớn như em sao lại có thể nặng bằng một đứa trẻ?” Giọng nói Khương Từ
cao hơn, rất rõ ràng không thừa nhận bản thân bận rộn ở đoàn phim quay phim mà gầy ốm hơn.
Đôi bàn
tay trắng nõn của cô ôm lấy bờ vai rộng lớn của người đàn ông, cũng đã hơn 1 tháng
không gặp, lần trước gặp anh, chỉ là anh đi công tác về nghỉ ngơi 2,3 ngày liền đến đoàn phim gặp
cô.
Hai vợ chồng đều bận rộn, gặp nhau ngoại trừ vội vàng ân ái một lúc thì hầu như hai người đều không
có nhiều thời gian để nói chuyện.
Căn biệt thự trống rỗng thực yên tĩnh, lúc này Khương Từ mới có thời gian nhìn người đàn ông, nói:
“Anh nhớ em không?”
Phó Thời Lễ nhướng mày, giống như rất kinh ngạc không biết mở miệng như thế nào.
“Có hay không?” Khương Từ cúi đầu tới gần, cố chấp muốn nghe câu trả lời của anh.
Lòng bàn tay của người đàn ông đi xuống dọc theo sườn hông cô, giọng nói trầm thấp: “Thấy em là
cứng, em nói nhớ không?”
Khương Từ: “……”
“Không đứng đắn.” Cô muốn đứng dậy, lại bị hai tay người đàn ông bắt lại.
Áo sơ mi của Phó Thời Lễ
còn có mùi thơm dễ ngửi khiến ngực Khương Từ có cảm giác ấm áp, ý đồ muốn giãy giụa cũng suy yếu,
chậm rãi vươn tay ra ôm lấy eo anh.
Hai người không hề nói gì, cứ yên tĩnh ngồi ôm nhau trên ghế
sofa như vậy.
Sau năm sáu phút, Phó Thời Lễ cúi đầu, ánh mắt rơi vào trên gò má trắng nõn của cô, hỏi: “Đi tắm
không?”
Khương Từ nâng mắt lên, cho rằng anh muốn làm, lại định cắn chặt môi.
Người đàn ông nói tiếp nửa
câu sau: “Cả người có mùi rượu, uống cũng không ít.”
“Có mùi rượu sao?” Khương Từ không uống quá nhiều, còn tưởng rằng một đường trở về sẽ tan.
Kết quả Phó Thời Lễ như có chuyện lạ nhíu mày, còn muốn nói cô: “Mùi muốn chết.”
“……”
*
Khương Từ lập tức chạy lên lầu tắm rửa, bị chồng ghét bỏ vì có mùi là điều tuyệt đối không thể chấp
nhận được.
Cô cởi quần áo, dùng nước ấm tắm sạch lại toàn thân ba lần, sau khi mùi thơm của sữa tắm
lấn át mùi rượu, mới mặc áo choàng tắm mà bước ra ngoài.
Trong phòng ngủ chính, cửa bị mở ra, không thấy người đàn ông đâu.
Khương Từ đi ra ngoài, nhìn thấy
phòng trẻ em bên cạnh có ánh đèn, cô đi đến nhìn thấy Phó Thời Lễ.
Hai người nhìn nhau, lúc này cậu nhóc cũng tỉnh.
Tự Bảo mơ mơ màng màng tỉnh lại, có thể là do trong phòng sáng đèn.
Cậu mở mắt ra, khuôn mặt trắng
trẻo, mũm mĩm vẫn đang dụi vào chăn bông, đặc biệt đáng yêu.
Khương Từ và Phó Thời Lễ chưa lên tiếng, ôn nhu nhìn cậu nhóc.
Tự Bảo dường như thấy trong phòng còn có hai người đứng, đôi mắt mở to lộ ra vẻ mờ mịt, rốt cuộc đã
lâu không gặp, Khương Từ đi tới trước, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Con còn nhận ra ai không?”
Cậu nhóc nghiêm túc nhìn cô, trong lúc nhất thời cũng không nói chuyện.
Có thể là do vừa ngủ dậy,
vẫn có chút chưa tỉnh táo.
Khương Từ kiên nhẫn chờ đứa trẻ nói.
Cậu nhóc đột nhiên bẹp cái miệng nhỏ, đôi tay ngắn ngủn từ trong chăn bông vươn ra muốn ôm: “Mami.”
Khương Từ nhẹ nhàng thở ra, cũng may đứa con ngốc nghếch này vẫn nhận ra mẹ nó.
Cô ôm Tự Bảo từ trong ổ chăn ra, cúi đầu hôn lên trán cậu: “Mẹ về rồi.” Hai tay nhỏ bé của Tự Bảo
ôm chặt lấy cổ mẹ không buông, cậu cọ khuôn mặt trắng nõn, mịn màng của mình vào cằm Khương Từ, đôi
mắt to đen nhánh sạch sẽ, tràn ngập cảm giác tín nhiệm.
Khương Từ nhẹ giọng hỏi: “Con còn nhận ra baba không?”
Phó Thời Lễ dáng người cao thẳng đứng ở một bên, cậu nhóc nhìn nhìn, ngoan ngoãn gật đầu.
Nhận ra.
Tự Bảo còn nhớ rõ tối nay baba đón cậu từ nhà bà nội về.
Chứng mù mặt của con trai khiến người mẹ già Khương Từ lo lắng.
Bây giờ sau mấy tháng gặp thấy cậu
vẫn nhớ rõ ba mẹ, cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, lại hôn lên má đứa trẻ.
“Mami ở nhà hay còn đi công tác?” Cậu nhóc ỷ lại dựa vào ngực mẹ, ngẩng đầu, ánh mắt đầy mong đợi
nhìn mẹ.
Khương Từ cười khẽ lắc đầu: “Ở nhà với tiểu bảo bối được không?” “Được.” Tự Bảo cầu mà không được.
Cậu còn yêu cầu: “Muốn ngủ với baba, mami.”
Sau lịch trình bận rộn hiếm hoi, một nhà ba người đã được đoàn tụ.
Khương Từ tự nhiên không thể từ
chối con trai mình, cô ôm Tự Bảo vào phòng ngủ chính.
Phó Thời Lễ vừa đi công tác về, ngày mai cũng không có việc gì quan trọng, hai vợ chồng đột nhiên
có vẻ nhàn rỗi, con còn chưa ngủ, hai người cũng nằm trên giường trò chuyện mấy câu.
Thân hình thẳng tắp của người đàn ông khoác một chiếc áo choàng ngủ màu xanh lam, cổ áo hở ra lộ ra
cơ ngực cường tráng, cũng không quan tâm, đơn giản dùng đai lưng buộc lại, bàn tay to tao nhã nắm
lấy tay cô, thỉnh thoảng nhéo nhéo.
Khương Từ đang nói đến một nửa thì bị động tác cắn ngón tay của anh cắt ngang.
“Anh……” Cô đưa mắt qua muốn anh đừng làm trò trước mặt con trai.
Mà trong mắt Tự Bảo, hai người nắm
tay nhau là chuyện bình thường.
Cậu thỉnh thoảng nhìn trộm ba, thỉnh thoảng lại đau lòng nhìn mẹ, tự mình nhấp cái miệng nhỏ cười,
vô cùng vui vẻ.
Phó Thời Lễ tâm sự với cô về chuyện quá khứ, nói về khoảng thời gian trước khi kết hôn: “Em khi đó
nói với anh bản thân không muốn lập gia đình vì không hợp với hôn nhân, sau lại nguyện ý gả cho
anh, anh rất vui.” Vẻ mặt Khương Từ có chút xấu hổ, khẽ chớp mắt: “Thật ra thì……” “Hả?”
Nói đến chuyện lúc trước cô thấy Tự Bảo tự mình chui vào ổ chăn, ngay cả cái đầu nhỏ cũng biến mất.
Cô nghiêng người về phía người đàn ông, ghé vào tai Phó Thời Lễ thì thầm: “Khi đó em lừa anh.”
Nói xong, Khương Từ nhanh chóng nằm trở lại.
Đứa trẻ nghịch ngợm lăn lộn dưới chăn, không rơi khỏi giường, Phó Thời Lễ cũng không thèm đếm xỉa
đến cậu, đôi mắt đen khẽ nheo lại nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
Khương Từ yếu ớt biện giải: “Ai bảo lúc trước em bị anh từ chối, còn không hết hy vọng theo đuổi……”
Cô dù sao cũng phải tìm lý do từ chối người đàn ông, đúng không?
Sợ hãi hôn nhân là có nhưng chỉ thuận miệng nói bản thân không hợp với hôn nhân, không ngờ Phó Thời
Lễ lại nghiêm túc, còn nhớ đến bây giờ.
Nếu không có con ở đây, nhìn thấy ánh mắt của Phó Thời Lễ cô có cảm giác mình sắp bị nuốt chửng.
Tự Bảo tốt bụng đã cứu mẹ mình một mạng.
*
Ngày hôm sau, Khương Từ cũng không gửi con đến nhà bà nội, nhưng Tự Bảo và chị họ Phó Ý Kiều bồi
đắp tình cảm sâu đậm suốt mấy tháng trời, đột nhiên không có bạn chơi cùng, Tự Bảo ở trước mặt
Khương Từ nhắc tên chị họ nhỏ vài lần.
Khi con trai nhắc đến, Khương Từ mới bừng tỉnh nhớ ra Phó Ý Kiều ở nhà Đường Yến Lan chăm sóc, vẫn
chưa được đưa về.
Một ngày không trở về, điều này cũng có nghĩa mối quan hệ của Phó Đình Ngạn và Kiều Doãn Yên vẫn
còn đang bế tắc.
Khương Từ không còn cách nào khác đành phải ba ngày 2 lần đưa Tự Bảo đến nhà mẹ chồng, khi cô bận
việc công ty, đơn giản để cậu qua đấy ở vài ngày.
Hôm nay cuối tuần, sáng sớm Khương Từ có cuộc họp với bộ phận PR.
Họp xong, trước buổi trưa, cô lái
xe đến nhà Đường Yến Lan.
Vừa xuống xe, Khương Từ liền thấy Đường Yến Lan và vài vị phu nhân đang ở đình trong vườn uống trà,
mà Tự Bảo và chị họ đang chơi trong sân bên cạnh.
Cô bước vào, mỉm cười chào hỏi mọi người.
Đường Yến Lan đặt chén trà xuống, vẫy tay với cô: “Con đến đúng lúc.” “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Khương Từ nhìn mẹ chồng cười, mẹ Quý Hàn Phong cũng ở đây, tầm mắt cô dừng trên một người phụ nữ
trẻ trung, quyến rũ đang quy củ ngồi giữa các vị phu nhân.
Cô thầm đoán trong giây lát, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Đường Yến Lan.
“Đây là Tư Nghênh Hạ tiểu
thư, là con gái thứ 2 của Từ gia, mới về nước gần đây.”
Đường Yến Lan nhiệt tình giới thiệu khiến Khương Từ tự hỏi liệu mẹ chồng có phải đang tìm vợ 2 cho
Phó Đình Ngạn không.
Cô mỉm cười hiền lành với Tư tiểu thư, lén lút hỏi: “Mẹ, đây là?”
Đường Yến Lan không nói gì, chỉ đứng dậy bảo cô đi theo vào bếp pha trà, sau đó mới nhân cơ hội
nói: “Ba của vị Tư tiểu thư này là thế giao với nhà chúng ta, cô con gái này ra nước ngoài sinh
sống 12 năm, gần đây mới trở về nước, người trong nhà muốn tìm một mối tốt cho con bé kết hôn.”
“Mẹ, như vậy cũng không thích hợp đi?” Khương Từ mở to mắt nói: “Đình Ngạn còn chưa ly hôn, con gái
cậu ấy còn đang ở đây……”
Mặc dù cô không có quan hệ tốt với Kiều Doãn Yên nhưng cũng không thể nhân cơ hội này bỏ đá xuống
giếng.
Đường Yến Lan nghe xong sửng sốt, nhẹ nhàng vỗ vào tay cô: “Con đứa nhỏ này, nghĩ đi đâu vậy.”
Đôi mắt Khương Từ lộ ra mờ mịt.
Nghe thấy mẹ chồng nói: “Vị Tư tiểu thư này là mẹ Quý Hàn Phong đã nhận là con dâu – vợ con trai bà
ấy.”
“Tự Bảo nhà chúng ta đã năm tuổi, Quý Hàn Phong bằng tuổi Thời Lễ, nhiều năm không đàng hoàng cũng
không tìm một người phụ nữ để yên bề gia thất, dì Quý của con cũng nóng vội.”
Đường Yến Lan nói xong, Khương Từ có lẽ đã hiểu ra.
Đây là mời vị Tư tiểu thư này đến đây xem mắt, phỏng chừng lát nữa Quý Hàn Phong cũng bị gọi đến.
Cô vẫn còn nhớ khoảng thời gian trước Hòa Sanh trên xe chính miệng thừa nhận không có quan hệ tình
cảm với Quý Hàn Phong, trong lúc nhất thời, vẻ mặt cô có chút phức tạp.
Mẹ chồng con dâu tránh trong phòng bếp nói to nói nhỏ, bên ngoài dường như có động tĩnh gì đó.
Khương Từ cắt đĩa hoa quả, không đi ra ngoài ngay, biết mẹ chồng rất thích việc này, liền nói nhỏ:
“Mẹ, mẹ đi ra ngoài nhìn xem một chút, nơi này cứ giao cho con.”
Sau khi Đường Yến Lan đi ra ngoài, Khương Từ cũng không có hứng thú đối với chuyện Quý Hàn Phong và
Tư tiểu thư này xem mắt, vì vậy cũng không nhanh không chậm.
Cô lại không nghĩ tới vị Tư tiểu thư lại vào phòng bếp, chủ động ở cửa chào cô: “Chị Khương.”
Khương Từ nhìn ra mình cũng lớn hơn cô 5,6 tuổi, gọi chị cũng bình thường.
Cô quay đầu lại, mỉm cười hiền hậu với Tư Nghênh Hạ: ”Em muốn uống gì? Trà xanh hay trà hoa quả.”
Tự Bảo có chút thói quen như lão cán bộ trẻ, thích học ông nội không có việc gì làm liền uống một
chén trà nóng, trẻ em uống trà không tốt, Đường Yến Lan liền đích thân rửa sạch trái cây, sấy khô
làm trà để trong tủ lạnh.
Khương Từ lấy ra một ít, khóe mắt nhìn thấy Tư Nghênh Hạ lắc đầu nói
không uống trà, sau đó vẻ mặt xấu hổ, muốn nói lại thôi, tâm tư cô gái nhỏ như thế nào cô cũng
không rõ lắm.
Cô cắt trái cây, bày lên một chiếc đĩa xinh xắn, cười nói: “Quý Hàn Phong đến rồi sao?”
Giọng nói Tư Nghênh Hạ thanh thúy: “Ừ.”
Một tiếng ừ, cất giấu tâm tư ngại ngùng của con gái.
Khương Từ thấy mọi người đều rất hài lòng với vị Tư tiểu thư này, bây giờ xem ra Tư tiểu thư cũng
vừa lòng với Quý Hàn Phong, cuộc hôn nhân này, tám chín phần có lẽ sẽ thành.
Phòng bếp cũng không thể yên tĩnh mãi được, Khương Từ thuận miệng hỏi: “Tư tiểu thư có ấn tượng gì
với Quý Hàn Phong?”
Tư Nghênh Hạ đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Chị Khương, anh ấy là người đàn ông lịch lãm và dịu dàng nhất
mà em từng gặp, là người trong sạch, tự phụ, đối nhân xử thế khá khiêm tốn, thoạt nhìn tính khí rất
tốt.”
Khương Từ đã cùng Quý Hàn Phong giao tiếp nhiều lần, nói người đàn ông này tự phụ, ngày thường dùng
thủ đoạn cao tay đối với phụ nữ thì còn bình thường, nhưng Quý Hàn Phong trong sạch, khiêm tốn?
Cô quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt trong sáng, thuần khiết thưởng thức người đàn ông của
Tư Nghênh Hạ.
Thuần khiết đến cũng chỉ có hai chữ —— vui mừng.
Sau đó, có bốn chữ —— muốn gả cho anh.
Như vậy xem, Khương Từ thật ra muốn nói một tiếng chúc mừng trước, cô sắp xếp đĩa hoa quả xong, Tư
Nghênh Hạ chủ động mang ra.
Nào có đạo lý để khách làm, Khương Từ nhàn nhạt uyển chuyển từ chối, cùng cô đi ra ngoài.
Tư Nghênh Hạ đi theo phía sau, có lẽ trong biệt thự cũng chỉ có Khương Từ xấp xỉ tuổi mình, cô
ngước mắt thỉnh thoảng nhìn ra đình ngoài sân, xấu hổ không khỏi mong đợi điều gì đó.
Khương Từ bước ra cửa, một người đàn ông tuấn mỹ mặc áo sơ mi, quần tây đen đi về phía cô.
Trong khung cảnh hoa nở của đình viện, đứng đây giống như một đường phong cảnh, toàn thân khí độ tự
phụ câu dẫn khiến người khác phải nhìn đến.
Cô không để ý đến ánh mắt có chút phấn khích của Tư Nghênh Hạ, bước tới, đầu ngón tay cầm một miếng
dâu tây nhỏ, không coi ai ra gì mà đút cho anh, môi cong lên một nụ cười: ”Ngọt không?”
Đôi môi mỏng của Phó Thời Lễ khẽ mở ra ăn xong, bàn tay to cầm lấy đĩa trái cây.
Khương Từ nhớ tới Tư tiểu thư ở bên cạnh, liền giới thiệu với anh: “Cô ấy là Tư Nghênh Hạ, nhị tiểu
thư Tư gia.”
Ánh mắt Phó Thời Lễ nhàn nhạt nhìn về phía sắc mặt có chút không đúng của Tư tiểu thư, trầm giọng
nói: “Ở bên ngoài đã gặp qua.”
Đã gặp qua?
Khương Từ liếc nhìn Tư Nghênh Hạ, vì vậy cũng không giới thiệu chồng mình.
Cô cười nhạt hỏi Phó Thời Lễ: “Quý Hàn Phong đâu? Tư tiểu thư đến rồi, anh ấy lại chạy đi đâu?”.
Bình luận facebook