Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
( Nàng như vậy như vậy mĩ- By Lan dệt)
An bài
edit# Salim
beta# Kumoe
____
Hứa Anh nhớ lại 1 chút, lắc đầu:
"Đúng là không nhìn thấy."
" Sao có thể?" Trần Tinh Phàm nói.
Hứa Anh không quan tâm tới học tập, đối với những truyện của lớp học cũng không quan tâm. Có lẽ sau khi cô đuổi theo học bá lớp 13 vào WC, học sinh chuyển trường mới đi từ hội trường ra.
Cũng không biết cậu ta có thấy cô bám đuôi người khác vào WC nam không, nếu thấy, đoán là đã bị hù chết.
Hứa Anh hài hước nghĩ, cười ra tiếng.
Không sao cả.
Kết quả là, lớp 7 xôn xao bàn tán về học sinh mới chuyển tới 1 ngày, cậu ta buổi sáng đi tới nơi trao giải, sau đó liền không thấy xuất hiện nữa.
Lớp trưởng Từ Thiếu Khanh đi hỏi chủ nhiệm lớp, hóa ra cậu ta từ phía Nam tới, không quen thời tiết lạnh giá tuyết rơi của phương Bắc, đột nhiên bị cảm lạnh nên xin nghỉ ốm.
Cả lớp nghị luận sôi nổi, đều nói nam sinh từ phía Nam chuyển tới này thật mỏng manh, không phải chỉ là 1 trận tuyết lớn sao? Cũng chỉ âm 8, 9 độ mà thôi, còn chưa phải thời điểm lạnh nhất.
" Đm! Đàn ông yếu đuối thế này, còn ra thể thống gì ". Sau lưng, bà cô Trần Tinh Phàm phun ra 1 câu.
Kim Vũ bất thình lình mở miệng:
" Đương nhiên là chẳng ra thể thống gì!" Lại bổ sung thêm 1 câu: " Chắc chắn không đến 2 phút".
Mấy nam sinh hiểu ý cười vang.
Ngồi trên Hứa Anh là lớp phó Đường Thơ, bạn cùng bàn của cô ấy sau khi bị bệnh liền nghỉ học nên vẫn luôn ngồi 1 mình, bạn học mới liền ngồi tại đó.
Đường Thơ dùng giọng phổ thông xen Thượng Hải oán trách: " Aizzz! Ngồi một mình suốt, bây giờ thêm bạn cùng bàn thật không quen!"
Đường Thơ quay đầu lại: " Hứa Anh, nghe nói bạn học mới là một nam sinh, cũng tới từ thành phố N hồi trước cậu sống."
Hứa Anh nhìn cô một cái: " Trường nào của Thành phố N?"
Đường Thơ nhún vai: " Cái này tớ cũng không biết"
" Tiểu Anh, cậu lại nghĩ cái gì, học bá gọi kìa, mau nghe máy, ồn ào quá."
Trần Tinh Phàm đang buồn ngủ, di động của Hứa Anh lại reo đến ngủ không nổi.
Hứa Anh nhìn điện thoại hiện lên hai chữ " Tân Thần", im lặng không nghe máy.
Cô nâng má, Thành phố N, họ Cố làm cô nhớ tới một người.
Nhưng mà, hẳn là sẽ k trùng hợp như vậy.
- - Họ Cố ở thành phố N rất nhiều, làm sao có khả năng là cái người coi tiền như rác kia, phải không?
...............................
Bạn học mới dường như nghe thấy tiếng lòng của bạn cùng bàn, không cướp vị trí này, nghỉ ốm, là nghỉ rất nhiều ngày.
Hứa Anh giống như thường ngày, nên ngủ thì ngủ, nên trốn học thì trốn học, thi thoảng cùng Trần Tinh Phàm, Kim Vũ chuồn ra khỏi trường làm việc phạm pháp.
Biệt đội xấu xa của bọn họ ở Bát Trung tương đối nổi tiếng.
Trần Tinh Phàm cô nương này lớn lên cao, tính tình thô lỗ, tóc lại ngắn, yêu moto, cùng Giang Hoàn đang nằm viện là một đôi ác bá của Bát Trung, Tinh Vũ là Tinh nhị đại*, buồn buồn lại sáng tác một chút âm nhạc kì quái. Hứa Anh, hoa hậu giảng đường, tính cách phóng đãng không kiềm chế được, yêu tự do, hành hạ vô số trái tim thiếu nam.
* Tinh nhị đại: Con cái của ngôi sao ( gần giống như phú nhị đại hay quan nhị đại)
Mỗi lần thi cuối kì, lớp 7 tổng thành tích đều đội sổ, biệt đội xấu xa là đội sổ của đội sổ, 20 số đếm ngược từ dưới lên trên là nơi bọn họ thường trú.
Một học sinh không lấy nhiệm vụ chủ yếu là học tập, tương đương sau này chỉ có thể là dân thất nghiệp lang thang. Tháng 3 lạnh giá, con người chỉ có thể tồn tại trong phòng máy sưởi, Hứa Anh ngồi mốc meo, có chút nóng, vật vã chờ tan học.
Trần Tinh Phàm: " Tiểu Anh làm gì đi? Hay là ngồi moto của tớ?"
Hứa Anh khoác cặp sách lên một bên vai: " Không cần, bản tiểu thư có ghế sau xe đạp của đại học bá lớp 13 rồi."
Trần Tinh Phàm cùng Kim Vũ thầm mắng đm.
" Fuck! Hứa Anh cậu là đồ khốn nạn, ngày nào cũng bón cho ông đây một nồi cẩu lương, sớm muộn gì cũng bị quả báo!"
Tống Tiểu Chi kéo Trần Tinh Phàm: " Đừng xúc động, lớp chúng ta cái gì cũng kém lớp khác, có mỗi hoa hậu giảng đường giữ lại mặt mũi, vì vinh dự của lớp nhịn một chút".
" Khi nào cậu ta gặp quả báo nhớ kêu tớ!" Kim Vũ bỏ tai nghe nói một câu âm dương quái khí*, lại tiếp tục chôn đầu nghe nhạc mình sáng tác
* Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
........................
Hứa Anh hẹn gặp học bá của khối ở cổng trường, nhanh chóng chiếm lấy ghế sau xe đạp của đối phương.
Tân Thần đứng bên cạnh xe đạp bó tay với Hứa Anh, da mặt cậu mỏng, sợ hãi ánh mắt người khác, học sinh qua lại cổng trường đều nhìn cậu với ánh mắt cổ quái đầy kinh ngạc, nhìn đến mức khiến mặt cậu đỏ bừng.
Hứa Anh thiếu nhất chính là kiên nhất, đá vào xe một phát: " Còn không đi! Ngượng ngùng bẽn lẽn, có phải đàn ông hay không? Nhanh lên! "
Học bá căng da đầu sải bước đi lên, định lên xe.
" Này tên cậu là ai đặt?"
" Mẹ tớ"
" Tân Thần, a, tên thật có ý tứ, tớ thích."
Hứa Anh hơi cười cười, thấy Tân Thần cứng đờ người, nổi lên hứng thú đùa giỡn, cố ý trước mặt mọi người ôm eo cậu, kết quả làm cậu đạp không nổi xe, hại Hứa Anh thiếu chút nữa té ngã.
" Thật xin lỗi, tớ hơi căng thẳng...."
Hứa Anh nhìn vành tai đỏ bừng của cậu, thích thú cười, thật không biết nói gì.
" Cậu một đại nam nhân mà tố chất tâm lý cũng quá kém."
Người khác nhìn một chút, mặt liền đỏ như vậy. Hứa Anh âm thầm khinh bỉ.
Nam thần học bá này, không quá giống so với cô dự đoán.
Ngoài cổng trường, hai nam sinh nhìn Hứa Anh cùng Tân Thần đã đi xa, thảo luận.
" Đậu móa! Học bá của khối chúng ta rốt cuộc vẫn bị đóa hoa anh túc kia thu phục?"
" Hoa hậu giảng đường tuy rằng xinh đẹp, nhưng cũng thật đa tình, biết Diệp Vũ Thần lớp 3 không, bạn trai trước cô ấy."
" Biết chứ, thủ khoa lớp văn."
" Cậu ta sau khi bị đá thật quá thảm, còn phải chuyển trường, không hiểu sao vẫn có nam sinh nguyện ý bị chơi đùa?"
Hai người trầm tư không có kết quả, một nam sinh khác xen mồm: " Dễ hiểu mà! Ai chẳng muốn làm bạn trai cuối cùng của cô ấy."
Anh em như nhận ra chân lý, chính xác 100%!
Loại con gái như Hứa Anh, xinh đẹp, trí mạng.
May mà hoa hậu giảng đường đa tình cũng có ưu điểm, đa tình nhưng không giả dối, hơn nữa cũng không bắt cá hai tay, đá một người rồi mới yêu một người khác, đây là nguyên tắc của cô.
Thôi được rồi, thật ra cái này cũng chẳng được tính là "ưu điểm" gì.
....................
Tân Thần dừng xe đạp, quay đầu ngó Hứa Anh đang phe phẩy chân.
" Tài xế nhà cậu đi đằng sau, cậu cần gì phải bắt tớ cố sức đưa cậu về nhà?"
Hứa Anh đang ở cõi thần tiên liền hoàn hồn, nhíu mày nhìn cậu: " Cậu không nên nói như thế."
" Vậy tớ nên nói như thế nào?"
" Cậu nên yên lặng đưa tớ về nhà, sau đó dù chân đạp đến chảy máu cũng không được kêu một câu, nhìn tớ cười ôn nhu nói tạm biệt, sau đó một mình thọt chân về nhà." (Dịch như nguyên tác)
Cô cười cười mặt mày linh động: " Đi đến nửa đường tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu, hỏi cậu đã về đến nhà chưa, cậu phải nói dối tớ là đã đến, bởi vì cậu không muốn làm tớ lo lắng"
Tân Thần nhìn chằm chằm Hứa Anh một hồi lâu, cảm thấy thật buồn cười, tính cách cậu thanh cao, luôn cảm thấy dù cùng Hứa Anh - nhân vật nổi tiếng yêu đương cũng không thể nào vứt bỏ cốt khí, vì thế lạnh nhạt nói:
"Hứa Anh, cậu tưởng tớ là biến thái à?"
Hứa Anh chớp chớp mắt.
Như thế này là biến thái sao?
Ờm.....
Hình như cũng có chút. Vì vậy nhún nhún vai.
Nhưng Hứa Anh nhịn không được nhớ lại những ngày năm xưa, đã từng có thiếu niên, biến thái như vậy.....
Tân Thần không biết mình đã nói sai cái gì, Hứa Anh đột nhiên lạnh mặt không hứng thú, không nói không cười, buồn phát ngốc, một lúc liền nhảy khỏi xe đạp, nói " Đi đây!"
Cô liếc cũng chẳng thèm liếc một cái, liền mở cửa bước vào xe tư gia.
" Hứa Anh!" Tân Thần hô một tiếng nhưng xe đã đi xa, cậu không khỏi buồn bã mất mát.
- - Thiếu nữ mỗi lần ra đi đều mạnh mẽ dứt khoát, không cho ai có cơ hội giữ lại nửa điểm.
- - Cô giống một cơn gió, ai cũng không giữ được, không nhốt được.
Làm cậu không có cảm giác an toàn.
An bài
edit# Salim
beta# Kumoe
____
Hứa Anh nhớ lại 1 chút, lắc đầu:
"Đúng là không nhìn thấy."
" Sao có thể?" Trần Tinh Phàm nói.
Hứa Anh không quan tâm tới học tập, đối với những truyện của lớp học cũng không quan tâm. Có lẽ sau khi cô đuổi theo học bá lớp 13 vào WC, học sinh chuyển trường mới đi từ hội trường ra.
Cũng không biết cậu ta có thấy cô bám đuôi người khác vào WC nam không, nếu thấy, đoán là đã bị hù chết.
Hứa Anh hài hước nghĩ, cười ra tiếng.
Không sao cả.
Kết quả là, lớp 7 xôn xao bàn tán về học sinh mới chuyển tới 1 ngày, cậu ta buổi sáng đi tới nơi trao giải, sau đó liền không thấy xuất hiện nữa.
Lớp trưởng Từ Thiếu Khanh đi hỏi chủ nhiệm lớp, hóa ra cậu ta từ phía Nam tới, không quen thời tiết lạnh giá tuyết rơi của phương Bắc, đột nhiên bị cảm lạnh nên xin nghỉ ốm.
Cả lớp nghị luận sôi nổi, đều nói nam sinh từ phía Nam chuyển tới này thật mỏng manh, không phải chỉ là 1 trận tuyết lớn sao? Cũng chỉ âm 8, 9 độ mà thôi, còn chưa phải thời điểm lạnh nhất.
" Đm! Đàn ông yếu đuối thế này, còn ra thể thống gì ". Sau lưng, bà cô Trần Tinh Phàm phun ra 1 câu.
Kim Vũ bất thình lình mở miệng:
" Đương nhiên là chẳng ra thể thống gì!" Lại bổ sung thêm 1 câu: " Chắc chắn không đến 2 phút".
Mấy nam sinh hiểu ý cười vang.
Ngồi trên Hứa Anh là lớp phó Đường Thơ, bạn cùng bàn của cô ấy sau khi bị bệnh liền nghỉ học nên vẫn luôn ngồi 1 mình, bạn học mới liền ngồi tại đó.
Đường Thơ dùng giọng phổ thông xen Thượng Hải oán trách: " Aizzz! Ngồi một mình suốt, bây giờ thêm bạn cùng bàn thật không quen!"
Đường Thơ quay đầu lại: " Hứa Anh, nghe nói bạn học mới là một nam sinh, cũng tới từ thành phố N hồi trước cậu sống."
Hứa Anh nhìn cô một cái: " Trường nào của Thành phố N?"
Đường Thơ nhún vai: " Cái này tớ cũng không biết"
" Tiểu Anh, cậu lại nghĩ cái gì, học bá gọi kìa, mau nghe máy, ồn ào quá."
Trần Tinh Phàm đang buồn ngủ, di động của Hứa Anh lại reo đến ngủ không nổi.
Hứa Anh nhìn điện thoại hiện lên hai chữ " Tân Thần", im lặng không nghe máy.
Cô nâng má, Thành phố N, họ Cố làm cô nhớ tới một người.
Nhưng mà, hẳn là sẽ k trùng hợp như vậy.
- - Họ Cố ở thành phố N rất nhiều, làm sao có khả năng là cái người coi tiền như rác kia, phải không?
...............................
Bạn học mới dường như nghe thấy tiếng lòng của bạn cùng bàn, không cướp vị trí này, nghỉ ốm, là nghỉ rất nhiều ngày.
Hứa Anh giống như thường ngày, nên ngủ thì ngủ, nên trốn học thì trốn học, thi thoảng cùng Trần Tinh Phàm, Kim Vũ chuồn ra khỏi trường làm việc phạm pháp.
Biệt đội xấu xa của bọn họ ở Bát Trung tương đối nổi tiếng.
Trần Tinh Phàm cô nương này lớn lên cao, tính tình thô lỗ, tóc lại ngắn, yêu moto, cùng Giang Hoàn đang nằm viện là một đôi ác bá của Bát Trung, Tinh Vũ là Tinh nhị đại*, buồn buồn lại sáng tác một chút âm nhạc kì quái. Hứa Anh, hoa hậu giảng đường, tính cách phóng đãng không kiềm chế được, yêu tự do, hành hạ vô số trái tim thiếu nam.
* Tinh nhị đại: Con cái của ngôi sao ( gần giống như phú nhị đại hay quan nhị đại)
Mỗi lần thi cuối kì, lớp 7 tổng thành tích đều đội sổ, biệt đội xấu xa là đội sổ của đội sổ, 20 số đếm ngược từ dưới lên trên là nơi bọn họ thường trú.
Một học sinh không lấy nhiệm vụ chủ yếu là học tập, tương đương sau này chỉ có thể là dân thất nghiệp lang thang. Tháng 3 lạnh giá, con người chỉ có thể tồn tại trong phòng máy sưởi, Hứa Anh ngồi mốc meo, có chút nóng, vật vã chờ tan học.
Trần Tinh Phàm: " Tiểu Anh làm gì đi? Hay là ngồi moto của tớ?"
Hứa Anh khoác cặp sách lên một bên vai: " Không cần, bản tiểu thư có ghế sau xe đạp của đại học bá lớp 13 rồi."
Trần Tinh Phàm cùng Kim Vũ thầm mắng đm.
" Fuck! Hứa Anh cậu là đồ khốn nạn, ngày nào cũng bón cho ông đây một nồi cẩu lương, sớm muộn gì cũng bị quả báo!"
Tống Tiểu Chi kéo Trần Tinh Phàm: " Đừng xúc động, lớp chúng ta cái gì cũng kém lớp khác, có mỗi hoa hậu giảng đường giữ lại mặt mũi, vì vinh dự của lớp nhịn một chút".
" Khi nào cậu ta gặp quả báo nhớ kêu tớ!" Kim Vũ bỏ tai nghe nói một câu âm dương quái khí*, lại tiếp tục chôn đầu nghe nhạc mình sáng tác
* Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
........................
Hứa Anh hẹn gặp học bá của khối ở cổng trường, nhanh chóng chiếm lấy ghế sau xe đạp của đối phương.
Tân Thần đứng bên cạnh xe đạp bó tay với Hứa Anh, da mặt cậu mỏng, sợ hãi ánh mắt người khác, học sinh qua lại cổng trường đều nhìn cậu với ánh mắt cổ quái đầy kinh ngạc, nhìn đến mức khiến mặt cậu đỏ bừng.
Hứa Anh thiếu nhất chính là kiên nhất, đá vào xe một phát: " Còn không đi! Ngượng ngùng bẽn lẽn, có phải đàn ông hay không? Nhanh lên! "
Học bá căng da đầu sải bước đi lên, định lên xe.
" Này tên cậu là ai đặt?"
" Mẹ tớ"
" Tân Thần, a, tên thật có ý tứ, tớ thích."
Hứa Anh hơi cười cười, thấy Tân Thần cứng đờ người, nổi lên hứng thú đùa giỡn, cố ý trước mặt mọi người ôm eo cậu, kết quả làm cậu đạp không nổi xe, hại Hứa Anh thiếu chút nữa té ngã.
" Thật xin lỗi, tớ hơi căng thẳng...."
Hứa Anh nhìn vành tai đỏ bừng của cậu, thích thú cười, thật không biết nói gì.
" Cậu một đại nam nhân mà tố chất tâm lý cũng quá kém."
Người khác nhìn một chút, mặt liền đỏ như vậy. Hứa Anh âm thầm khinh bỉ.
Nam thần học bá này, không quá giống so với cô dự đoán.
Ngoài cổng trường, hai nam sinh nhìn Hứa Anh cùng Tân Thần đã đi xa, thảo luận.
" Đậu móa! Học bá của khối chúng ta rốt cuộc vẫn bị đóa hoa anh túc kia thu phục?"
" Hoa hậu giảng đường tuy rằng xinh đẹp, nhưng cũng thật đa tình, biết Diệp Vũ Thần lớp 3 không, bạn trai trước cô ấy."
" Biết chứ, thủ khoa lớp văn."
" Cậu ta sau khi bị đá thật quá thảm, còn phải chuyển trường, không hiểu sao vẫn có nam sinh nguyện ý bị chơi đùa?"
Hai người trầm tư không có kết quả, một nam sinh khác xen mồm: " Dễ hiểu mà! Ai chẳng muốn làm bạn trai cuối cùng của cô ấy."
Anh em như nhận ra chân lý, chính xác 100%!
Loại con gái như Hứa Anh, xinh đẹp, trí mạng.
May mà hoa hậu giảng đường đa tình cũng có ưu điểm, đa tình nhưng không giả dối, hơn nữa cũng không bắt cá hai tay, đá một người rồi mới yêu một người khác, đây là nguyên tắc của cô.
Thôi được rồi, thật ra cái này cũng chẳng được tính là "ưu điểm" gì.
....................
Tân Thần dừng xe đạp, quay đầu ngó Hứa Anh đang phe phẩy chân.
" Tài xế nhà cậu đi đằng sau, cậu cần gì phải bắt tớ cố sức đưa cậu về nhà?"
Hứa Anh đang ở cõi thần tiên liền hoàn hồn, nhíu mày nhìn cậu: " Cậu không nên nói như thế."
" Vậy tớ nên nói như thế nào?"
" Cậu nên yên lặng đưa tớ về nhà, sau đó dù chân đạp đến chảy máu cũng không được kêu một câu, nhìn tớ cười ôn nhu nói tạm biệt, sau đó một mình thọt chân về nhà." (Dịch như nguyên tác)
Cô cười cười mặt mày linh động: " Đi đến nửa đường tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu, hỏi cậu đã về đến nhà chưa, cậu phải nói dối tớ là đã đến, bởi vì cậu không muốn làm tớ lo lắng"
Tân Thần nhìn chằm chằm Hứa Anh một hồi lâu, cảm thấy thật buồn cười, tính cách cậu thanh cao, luôn cảm thấy dù cùng Hứa Anh - nhân vật nổi tiếng yêu đương cũng không thể nào vứt bỏ cốt khí, vì thế lạnh nhạt nói:
"Hứa Anh, cậu tưởng tớ là biến thái à?"
Hứa Anh chớp chớp mắt.
Như thế này là biến thái sao?
Ờm.....
Hình như cũng có chút. Vì vậy nhún nhún vai.
Nhưng Hứa Anh nhịn không được nhớ lại những ngày năm xưa, đã từng có thiếu niên, biến thái như vậy.....
Tân Thần không biết mình đã nói sai cái gì, Hứa Anh đột nhiên lạnh mặt không hứng thú, không nói không cười, buồn phát ngốc, một lúc liền nhảy khỏi xe đạp, nói " Đi đây!"
Cô liếc cũng chẳng thèm liếc một cái, liền mở cửa bước vào xe tư gia.
" Hứa Anh!" Tân Thần hô một tiếng nhưng xe đã đi xa, cậu không khỏi buồn bã mất mát.
- - Thiếu nữ mỗi lần ra đi đều mạnh mẽ dứt khoát, không cho ai có cơ hội giữ lại nửa điểm.
- - Cô giống một cơn gió, ai cũng không giữ được, không nhốt được.
Làm cậu không có cảm giác an toàn.
Bình luận facebook