Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Type: Thương Thương
Tuy cuộc sống ăn không ngồi rồi trước ki của Diệp Tử Lộ lúc nào cũng tràn ngập niềm vui nhưng phần lớn chỉ là những niềm vui cô tự tưởng tượng ra.
Tính cô vốn không tò mò, nên cho dù vẫn còn trẻ nhưng lại rất thích an phận ngồi một chỗ. Giới hạn cho sự tò mò của cô với những thứ mới mẻ chỉ bó hẹp trong phạm vi ra siêu thị mua vị sữa chua trở xuống mà thôi chứ cô không hứng thú với việc tìm hiểu kĩ hơn nữa. Thậm chí cô cũng chẳng chạy theo những sản phẩm công nghệ đời mới như bạn bè, điện thoại với máy tính toàn dùng hỏng rồi mới thay.
Đã năm sáu năm nay Diệp Tử Lộ chẳng thay đổi kiểu tóc, cô cũng chẳng thích du lịch, nên không thể cảm nhận được “cảm giác mới lạ và thoải mái khi đặt chân đến một vùng đất mới” trong truyền thuyết. Từ trước đến nay “vùng đất mới” chưa bao giờ là thứ đem tới cho cô cảm giác thoải mái, mà ngược lại khiến cô khó chịu, khiến cô mất đi cảm giác an toàn.
Vậy nên mỗi lần bước chân vào môi trường mới, Diệp Tử Lộ đều rất khổ sở, cho dù việc mua sắm đồ dùng hằng ngày, thích ứng với môi trường xung quanh hay việc nhớ đường đều có thể khiến cô như muốn nổ tung. Xét về lí trí, Diệp Tử Lộ biết. cơ hội công tác lần này rất có lợi cho sự nghiệp sau này của cô, ngoài việc vất vả ra thì chẳng có gì không tốt cả, nhưng điều đó cũng chẳng khiến cô cảm thấy bớt buồn hơn là bao.
Khi tàu hỏa bắt đầu chầm chậm lăn bánh, Diệp Tử Lộ cảm thấy mình như một con ốc sên bị mất vỏ, vừa buồn, vừa lo lắng.
Tuy tàu hỏa đã đi êm rồi, nhưng cô vẫn hơi chóng mặt khi đọc sách, xung quanh toàn là người lạ, cô không thích bắt chuyện với người lạ, thế nên chỉ dựa vào lưng ghế ngủ một giấc, nhưng vừa nhắm mắt, Diệp Tử Lộ lại nghĩ đến muôn vàn nỗi khó khăn khi đến chỗ làm mới. Cô lại lo lắng, cảm thấy dạ dày bắt đầu tiết axit, đến ngủ cũng chẳng ngủ được, thế là đành phải ngồi ngây ra.
Tâm trạng tồi tệ ấy tiếp tục kép dài đến khi người bên ấy sắp xếp chỗ cho cô. Một căn phòng cũ, chưa nối mạng internet, bụi phủ dày đặc, Diệp Tử Lộ mất cả một buổi chiều quét dọn, chẳng có đồ đạc gì, cô phải mua mới lại hết. Hóa ra những đồ vật nhỏ bé vặt vãnh trong nhà mà sưa nay cô chẳng quan tâm, giờ đây không có chúng, cô mới nhận ra khó sống nhường nào.
Nếu như sự khủng hoảng mà môi trường mới đem tới cho cô chưa là gì thì có lẽ công việc mới khiến cô thực sự khổ sở.
Công ty này mới thành lập cuối năm ngoái, đến quy mô ban đầu còn quá bé, nhân viên phối hợp vẫn chưa nhịp nhàng, thậm chí sau khi cô đến, rất nhiều máy móc mới dần dần được lắp đặt. Diệp Tử Lộ cứ nghĩ rằng mình là nhân viên mới, đến đây rồi sẽ được kiến tập rồi sau đó mới quản lý theo đúng tuần tự, nào ngờ mới đến, chưa biết gì đã có một đống việc đổ lên đầu cô.
Cô phải sử lí rất nhiều việc không theo quy tắc, tiếp xúc với nhiều người khác nhau, đặc biệt là đống giấy tờ hành chính cần phê duyệt, cô hoàn toàn mờ mịt về mấy chuyện này, đến quy trình xin con dấu còn chưa hiểu rõ, chỉ có thể ngày ngày chạy đến cơ quan này cơ quan nọ để tìm người hỏi.
Lực bất tòng tâm, cô hoàn toàn chẳng trông cậy được gì ở người khác, còn người ta thì toàn trông cậy ở cô.
Cô là người được tổng công ty điều tới, không dựa vào cô thì dựa vào ai đây?
ở đây Diệp Tử Lộ không có bạn thân, vì cô có chức vụ cao nên những người khác ai ai cũng giữ khoảng cách với cô, dù có tủi thân uất ức đến cỡ nào cũng phải chịu đựng một mình. Tuy đã tốt nghiệp được 4 năm nhưng ngoài chút kinh nghiệm đấu tranh ở cơ quan tích lũy được ra, Diệp Tử Lộ vẫn chưa chịu quá nhiều thử thách ngoài xã hội, bốn chữ “sứt đầu mẻ trán” đã không đủ để miêu tả trạng tháu cuộc sống trong mắt cô nữa rồi.
Diệp Tử Lộ vốn định sau khi mọi việc đi vào ổn định thì mỗi cuối tuần sẽ về nhà một lần, nhưng vì quá bận rộn nên cứ lần lữa mãi, đến khi cô về nhà lần đầu thì đã là một tháng sau rồi.
Một tháng vừa qua, Diệp Tử Lộ gầy đi mất ba bốn cân, người cô vốn đã chẳng có mấy thịt rồi, giờ trông càng như cái xác khô di động. Mỗi lần soi gương, Diệp Tử Lộ lại cảm thấy mình hoàn toàn có thể trà trộn vào đội quân đầu lâu của các pháp sư linh hồn, có khi lại được làm đội trưởng cũng nên.
Giờ đây, cuối cùng Diệp Tử Lộ đã nhất thời quên đi đám mây u ám mang tên bệnh lề mề đang bao phủ trên đỉnh đầu cô. Cô bắt buộc phải tích cực, phải chủ động vì cô phải phụ trách rất nhiều công việc. Con người luôn phải đối mặt với ít nhiều trách nhiệm, không thể trốn tránh.
Nhưng cho dù lĩ lẽ rõ ràng như thế, lời tuyên bố đanh thép như thế, vào một buổi tối, khi cô mệt mỏi về nhà, bật đèn lên thì nhận ra đèn đã cháy, khi áy cảm giác bất lực như con sóng nhấn chìm Diệp Tử Lộ.
Diệp Tử Lộ quờ quạng tay chân, nhìn bóng đèn cứ chập chờn mãi mà không sáng nổi, cô cũng chẳng biết sửa, chỉ có thể mặc quần áo, đi đến một cái siêu thị nhỏ ở cổng tiểu khu mua một cái đèn bàn hạ giá về. Cô xách đèn về, một thân một mình vật vờ thê thảm trên con đường nhỏ hẹp, trong bóng tối bao trùm vì đèn đường hỏng, đã thế còn bất cẩn giẫm vào đuôi một con mèo hoang.
Con mèo gào lê thảm thiết, không chút nể nang giơ móng vuốt ra cào cô một cái, may mà quần cô dày nên con mèo không cào vào da thịt.
Diệp Tử Lộ giật mình nhảy về phía sau, ngã cả vào thùng rác, cô và con mèo hoang trợn mắt nhìn nhau trừng trừng một lúc, sau đó cô bỗng đứng giữa đường khóc ầm lên.
Con mèo hoang đang nhún chân chuẩn bị chiến đấu đến cùng với cô nhưng không ngờ kẻ địch lại tung chiêu bất ngờ như thế, tiếng gào khóc đinh tai nhức óc của cô khiến con mèo dựng ngược cả lông lên, nó kêu “meo meo” một tiếng rồi nhảy lên nóc nhà, bỏ đi đầu không ngoảng lại.
Diệp Tử Lộ chán nản đến mức này rồi, xấu hổ cũng mặc kệ, cô không quan tâm đến trên đường có người không mà cứ thế đứng ngay đầu phố khóc lóc thảm thiết. Đến khi cạn nước mắt cô mới thút thít bước những bước nặng nhọc, trở về ngôi nhà mà cô chẳng có chút cảm giác thân thuộc và an toàn nào, làm bạn với con đường tăm tối phía trước.
Diệp Tử Lộ lấy giấy vệ sinh lau mặt, lau hết nước mắt nước mũi, nằm ngửa mặt trên chiếc giường đơn vừa lạnh vừa cứng, nhìn căn phòng chật hẹp và xa lạ, lao tâm khổ tứ, cố tìm ra lí do để cô thành công.
Đáng tiếc, không có.
Diệp Tử Lộ như thể đã nhìn thấy hình ảnh mình chán chường trở về hai năm sau, thất bại ra sao, một lần nữa trở thành con sâu bọ khiến mọi người hi vọng rồi thất vọng ra sao. Cô sẽ trở lại với cuộc sống vừa tê liệt vừa thê lương, đi trên con đường thênh thang của một phụ nữ trung niên tầm thường.
Đến tận 3 giờ đêm hôm ấy, Diệp Tử Lộ vẫn chưa ngủ được, càng muốn ngủ thì lại càng tỉnh, ván giường cộm đến mức xoay người cũng khó, cuối cùng cô ý thức được mình không thể tiếp tục thế này, cô cố gắng thả lỏng tinh thần nhất có thể. Cô bắt đầu áp dụng cách cũ, lấy những nhân vật tài giỏi trong phim ảnh, tiểu thuyết làm hình mẫu, tưởng tượng mình là một đấu sĩ trong trận đấu bò tót, như thể chẳng có việc gì là mình không làm được.
Thế nhưng bây giờ, chiêu đó cũng thất bại rồi.
Sự thành công manh tính chất giai đoạn trong cuộc chiến chống lại bệnh lề mề đã để lại cho cô một di chứng nhỏ, ví dụ như vạch rõ ranh giới với sự ảo tưởng.
Cô không thể tiếp tục tự thôi miên mình rằng cô ở cùng một đất nước với những anh hùng bảo vệ trái đất, cái gì cũng có hai mặt của nó, khi cô không tiếp tục lún sâu vào ảo tưởng nữa thì cũng là lúc cô không được nỗi ảo tưởng ấy an ủi.
Ngày hôm sau, vì Diệp Tử Lộ thức trắng đêm nên cô phải lo lắng dùng kem che khuyết điểm, bôi trắng phớ như geisa Nhật Bản để che đi quầng thâm dưới mắt, lo lắng run rẩy đến cơ quan. Nhớ khi xưa, Diệp Tử Lộ từng lấy câu danh ngôn “ba mươi năm đầu ngủ không chịu dậy thì ba mươi năm sau ngủ không ngon” để từ bỏ thói quen ngủ suốt ngày của cô. Thật không ngờ cũng có ngày cô phải mất ngủ vì áp lực công việc.
Ở công ty, đã có vô số lần cô muốn trốn về nhà, nói với sếp rằng cô không đảm đương nổi vị trí này, chỉ cần một cái ổ thoải mái, cả đời ăn không ngồi rồi cũng được. Nhưng từ trước đến nay Diệp Tử Lộ chỉ có ý muốn ăn không ngồi rồi chứ không có cái phúc phận ấy. Cô như nhược đến nỗi muốn bỏ chạy thế nhưng vì sợ mất mặt nên không dám.
Diệp Tử Lộ cũng đã từng muốn tìm một người để than vãn, nhưng bạn bè của cô, hoặc là siêu nhân như Hồ Thiên, hoặc là hiếu thắng như Vương Lao Lạp, cho nên cô không thể sẻ chia với ai được.
Thậm chí Diệp Tử Lộ cũng không thể gọi điện kể khổ với mẹ được, mối quan hệ giữa mẹ và cô đã thay đổi từ lâu rồi, hiện giờ vì lí do sức khỏe, mẹ cô không wcj tức giận, cũng không được lo lắng. Từ một đứa sâu bọ chỉ gọi điện về nhà xin tiền giờ cô đã trở thành người phải chăm sóc mẹ.
Có lẽ ai khi còn trẻ cũng phải trải qua giai đoạn này, chẳng chắc chắn được điều gì, mỗi ngày đều hoài nghi chính mình, tất cả mọi sự nỗ lực đều không thấy thành quả, không biết rồi con đường sau này sẽ đi đâu, mệt mỏi đến nỗi lo lắng, không muốn nán lại một nơi nào đó dù chỉ một giây. Cô không biết rồi cô sẽ trở thành một người ra sao trong tương lai, lo lắng chẳng muốn làm việc gì, nhưng chẳng còn cách nào khác, cô chỉ có thể tiếp tục chịu đựng mà thôi.
Nhưng “trải nghiệm” nhờ ta chịu đựng mà có được, tất cả những gì ta trải qua, thực ra chính là những nỗi khó khăn mà người ta phải chịu đựng mới có thể trưởng thành, trở thành một người mình đồng da sắt, mới có thể nhận ra những nhọc nhằn đó sau này đáng quý biết chừng nào.
Đối với Diệp Tử Lộ, hai tháng đầu là khó khăn nhất, khi giai đoạn đen tối qua đi, cuối cùng cô cũng bắt đầu xử lí được một số việc, cả căn phòng nơi cô sinh sống cũng bắt đầu mang những dấu ấn riêng của cô, dần dần trở thành “ngôi nhà” – nơi cô cảm thấy thoải mái và tự do.
Đúng lúc ấy, Diệp Tử Lộ nhận được tin nhắn từ một số máy lạ.
“Này củi mục! Tôi là Nhan Kha đây, Hồ Hán Tam tôi quay trở lại rồi đây!”.
Những tháng ngày vừa qua của Nhan Kha không vui tươi như tin nhắn kia của anh, anh vẫn phải sống trong cảnh khổ sở không thể tự chăm sóc cho mình.
Trải qua những tháng ngày khổ sở này, anh quyết tâm sau khi sức khỏe hồi phục sẽ chăm chỉ tập thể dục, sau này anh sẽ quý trọng mỗi ngày, nhất định phải đặt sức khỏe lên hàng đầu. Anh không muốn đợi đến lúc về già lại phải nằm trên giường bệnh, trải qua nỗi đau khổ này thêm một lần nữa.
Quá trình hồi phục thực sự vô cùng tàn ác, chỉ có thể dùng từ “vô cùng tàn ác” để miêu tả.
Nhan Kha băn khoăn, cái đồ như Diệp Tử Lộ ấy à, đại não khiếm khuyết, tiểu não phát triển không bình thường, ngộ nhỡ sau này mình liệt giường không làm gì được thật thì chẳng lẽ mong đợi cô ta chăm sóc? Anh vừa nghĩ tới điều này đã thấy tương lai mù mịt, sống không bằng chết. Một lúc sau, anh cảm thấy mình thật hèn hạ. Tương lai tăm tối và số phận hẩm hiu ấy không khiến anh từ bỏ ý muốn được ở bên cô nhóc ấy.
Đúng, Nhan Kha cứ thế tẩu hỏa nhập ma, nỗi đau khổ khi phục hồi sức khỏe không thể tả nổi, mỗi lần cảm thấy không thể chịu nổi nữa, anh lại nhớ đến hình ảnh Diệp Tử Lộ ngồi trên giường khóc lúc nửa đêm. Cứ mỗi lần nghĩ đến, anh lại bắt đầu cảm thấy khó chịu. Đôi khi anh tự hỏi chính mình tại sao lại như vậy?
Diệp Tử Lộ chẳng phải đại mĩ nhân khiến người ta nhìn mà mắt sáng lên, mặt mũi cũng chẳng xinh đẹp lắm, người thì thẳng đuột như cái bàn giặt quần áo, lại cộng thêm quả tính cách đáng xem thường, nhìn ngang nhìn dọc cũng chẳng thấy có điểm gì hấp dẫn. Nhan Kha không thể hiểu nổi tại sao mình lại thích cô, cuối cùng đành rút ra một kết luận – Tuy anh đã từng tiếp xúc với rất nhiều cô gái, nhưng tiếp xúc lâu dài chỉ có một người, không phải ai cũng trải qua những tháng ngày dựa vào nhau mà sống với anh, anh cảm thấy chắc mình sẽ chẳng bao giờ quan tâm, thật lòng với ai như thế, như thể… chỉ có thể là cô thôi.
Hằng ngày Nhan Kha phải hồi phục sức khỏe, phải ở bên bố mẹ, còn phải theo dõi thị trường, lập kế hoạch cho sự nghiệp của mình… cộng với việc sau khi được cho phép dùng điện thoại, anh gọi ngay cho Diệp Tử Lộ. Nhưng ai ngờ cuối cùng anh không tìm thấy Diệp Tử Lộ.
Nhưng Nhan Kha không bỏ cuộc, anh đành gọi điện tới nhà mẹ cô, giả vờ là bạn hồi đại học của Diệp Tử Lộ, lúc ấy anh mới biết cô bị điều đến làm việc ở ngoại thành, đến nơi khác phá hoại rồi. Có số mới của Diệp Tử Lộ, anh đã nhắn cho cô một tin nhắn có giọng điệu thân mật và nhẹ nhàng.
Nhờ có thời gian thích ứng lại với cuộc sống này, Nhan Kha biết rằng, quan hệ giữa anh và Diệp Tử Lộ rất gần mà cũng rất xa. Anh đã từng sống trên đầu giường của một cô gái lâu như vậy, nên cũng biết được tất cả những việc riêng tư của cô, gây lộn với cô, chẳng có gì là không kể cho nhau được nhưng xét cho cùng, thứ thân thiết với cô là con gấu của cô, chứ không hề quen một người tên là “Nhan Kha”.
Việc này tất nhiên rất bất bình thường, Diệp Tử Lộ có thể sống cùng con gấu của cô chứ không thể sống cùng một người khác, nếu hai người gặp nhau lúc này nhất định sẽ cực kì ngại ngùng.
Nhan Kha thấy trước mắt đây là thời cơ tốt nhất. Diệp Tử Lộ không thể quay lại, anh cũng không xuống giường được, hai người không thể gặp nhau.
Nhan Kha hay nhắn tin, gọi điện cho cô. Giống như hồi xưa, trêu đùa cô thoải mái, như thể anh chỉ là một con gấu bông biết dùng điện thoại, khi có nhiều thời gian hơn. Nhan Kha kể cho cô một vài chuyện của mình, vị sụ như kêu ca ở bệnh viện khó chịu, kể đôi điều về bố mẹ và bạn bè anh, giúp cô dần quen và chấp nhận một sự thật từ trong tiềm thức rằng anh là người.
Có lúc trị liệu quá vất vả, Nhan Kha cũng không trụ nổi mà trở nên yếu đuối, muốn tìm chút an ủi.
Vào một ngày trời âm u, anh mệt mỏi từ tận trong xương cốt, mồ hôi đầm đìa nằm trên giường chịu đựng sự đau đớn khi phải căng các bắp thịt, anh muốn gào ầm lên, nhưng không thể, mẹ anh đang lau nước mắt đứng cạnh, chỉ cần anh lộ ra một tia đau đớn nào thì rất có thể bà sẽ lại nước mắt đầm đìa.
Nhan Kha không thể chịu đựng nổi, gân xanh nổi cuồn cuộn trên cánh tay cầm điện thoại. Trong lúc ý thức dần mê man, mồ hôi như tắm, anh nhắn tin cho Diệp Tử Lộ: “Tôi sắp tu thành tiên rồi”.
Ngay sau đó Diệp Tử Lộ nhắn lại: “Chẳng trách bên chỗ tôi sấm chớp đùng đoàng, hóa ra là giúp anh vượt qua kiếp nạn”.
Nhan Kha vất vả xoay cái cổ cứng đơ của mình, cảm thấy gối đã ướt đẫm rồi, thế nhưng anh vô thức nở một nụ cười: “Chiến hữu, chúng ta sắp tiên phàm cách biệt rồi, cô có cảm tưởng gì không?”.
Diệp Tử Lộ nói: “Thiện tai thiện tai, thế là trong tam giới đã bớt đi một mối họa lớn, nghe được tin vui này, tại hạ vui mừng khôn xiết, nên ăn mừng khắp nơi, cần phải đi báo cho bà con gần xa biết ngay”.
Trước ánh mắt khó hiểu của hộ lí, Nhan Kha cười phá lên như điên như dại.
Đến khi liên lạc với Nhan Kha, Diệp Tử Lộ mới nhận ra mình có thể tìm người để xả nỗi vất vả và khổ sở của mình trong quãng thời gian này, thế nhưng cô cũng kinh ngạc nhận ra, cho đến hiện tại, cô chẳng thể kể lể gì. Không phải không có gì để kể với Nhan Kha mà là cô không thể kể nỗi uất ức và khổ sở so với anh.
Ngày xưa, cuộc sống khắc nghiệt đã tách cô ra khỏi những người xung quanh, khiến cô hằng ngày đau khổ soi gương nói “Tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt, tôi vẫn còn trẻ, có thể cho tôi thêm thời gian không”, cô vừa nghĩ vậy, vừa cảm thấy xấu hổ, các cụ ngày xưa mười hai tuổi đã làm tể tướng, cô sắp ba mươi tuổi đến nơi rồi mà vẫn chưa muốn trường thành.
Giờ phải trải qua sự hành hạ dai dẳng này, cuối cùng cô cũng lột xác để tự lập.
Đến ngày hôm nay, Diệp Tử Lộ nhận ra, mình có thể đứng vững chấp nhận mợi phong ba bão táp trên thế gian này, cô đã không còn nũng nịu như ngày nào nữa.
“Chấp nhận những thứ đáng chấp nhận, quyết định những việc đáng quyết định, thản nhiên gánh vác hậu quả” – việc mà “người lớn” cần làm, nói phức tạp cũng được, mà nói đơn giản thì thực chất chỉ cần làm được ba việc này mà thôi.
Cứ thế, trong lúc chính mình cũng không để ý, cô đã trưởng thành rồi.
Năm nay cô rất bận rộn, đến tận kì nghỉ Tết mới tạm thở phào nhẹ nhõm. Mùa đông ở miền Bắc lạnh và khô, sương gió lạnh thấu xương, nhưng không lạnh lùng mà như mang theo hương vị Tết ấm áp và tươi mới.
Khi Diệp Tử Lộ bước ra khỏi nhà ga, gió lạnh tạt vào mặt nhưng cô lại không cảm thấy lạnh, cô đã đi xa hơn nửa năm, mà đây lại là một kì nghỉ khá dài. Lúc cô kéo hành lí ra khỏi nhà ga, Nhan Kha bỗng gọi điện tới.
Nhan Kha tìm cô chẳng có việc gì, hầu như là rảnh rỗi muốn buôn chuyện với cô, lúc Diệp Tử Lộ bước qua cổng, vừa xuất trình vé tàu vừa thuận tiện hỏi: “Đúng rồi, lần trước anh bảo với tôi là nhà anh ở đâu ấy nhỉ?”.
Đúng lúc đó Nhan Kha đang chống gậy đi trong phòng khách, vất vả luyện tập đi lại, nghe vậy thì nói: “Tiểu khu 3, đường Hoa Viên… cô hỏi làm gì?”.
Diệp Tử Lộ: “Kì nghỉ Tết này tôi về nhà, hai ngày nữa qua thăm anh”.
Nhan Kha sững người.
Nhan Kha quay đầu liền nhìn thấy bộ dạng mình trong gương. Ngoại hình của người bệnh lâu ngày đương nhiên là không ổn, trông anh mệt mỏi, gầy như que tăm, mặt mày xanh lét… lại còn đang què. Điều quan trọng là, trong phòng khách nhà anh có treo một bức ảnh ngày xưa, hình ảnh người đàn ông anh tuấn phong độ đó không khác gì đang châm biếm anh, luôn nhắc nhở anh rằng, từ một thanh niên đẹp trai, tài năng. Giờ anh đã trở thành một con sâu đáng thương đến đi lại còn chẳng vững.
“Đừng đến!” – Nhan Kha buột miệng từ chối Diệp Tử Lộ, rồi anh chợt nhận ra giọng mình hơi quá, sợ Diệp Tử Lộ không vui nên anh phải nói chầm chậm: “Cô… cô… cô cứ từ từ đã, đợi một thời gian nữa tôi đến tìm cô được không?”.
May mà Diệp Tử Lộ vốn vô tư, nghe thấy cô không suy nghĩ gì mà chỉ tò mò hỏi: “Hả, tại sao, anh bị làm sao à?”.
“Lấy đâu ra mà nhiều tại sao thế” – Nhan Kha úp úp mở mở nói – “Cô nói xem, một cô gái trẻ như cô, ngay đầu năm mới đến nhà tôi, nhỡ bố mẹ tôi hiểu nhầm thì sao?”.
Nói xong, Nhan Kha cấu mình một cái thật mạnh, anh thấy mình luyên tha luyên thuyên, nói gì sai nấy, nhầm lẫn hết cả, những lời nói cứ mập mà mập mờ, nhỡ người ra nhạy cảm một tí lại tưởng anh trêu ghẹo gì.
Thế nhưng anh may mắn là Diệp Tử Lộ không hề nhạy cảm, hoặc là cô cũng có nhạy cảm nhưng quan hệ giữa cô và Nhan Kha khiến cô nhạy cảm không nổi. Diệp Tử Lộ nghe xong cười lớn: “Ha ha ha ha, anh nghĩ xa xôi quá”.
Nhan Kha nhất thời chua xót, càu nhàu nói: “Tôi… tôi thực sự… không nói đùa với cô đâu, cô không cần đến đâu”.
Diệp Tử Lộ: “Kì lạ thật, hôm qua anh chẳng nũng nịu kêu tôi đến thăm anh còn gì? Lần này lại đổi ý, thiếu gia à, anh còn hay thay đổi hơn cả phụ nữ đấy?”.
Nhan Kha bỗng không biết nói gì: “Tôi… tôi đâu có…”.
Diệp Tử Lộ: “Gì cơ?”.
Nhan Kha ấp a ấp úng không nói được nửa lời, giờ thì anh đã biết thế nào là “đỏ mặt tía tai”, trong lúc lao tâm khổ tứ kiếm cớ, anh không cẩn thận ngã xuống cầu thang. Diệp Tử Lộ chỉ nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy một tiếng kêu đầy bi thảm.
Cuộc gọi lần này vừa có chút ngọt ngào, vừa kết thúc trong sự lộn xộn, nghĩ kĩ lại, dường như còn có chút thê lương.
Diệp Tử Lộ cũng không phải đến nhà họ Nhan nữa. Ngày hôm sau, cô mang theo hoa quả và hoa tươi đi thẳng đến bệnh viện, gặp chàng trai băng bó đầy người. Tranh thủ lúc người thân, bạn bè không ở đây, cô tha hồ giễu anh một cách tàn bạo vô nhân đạo.
Từ một con gấu bông chân tay ngắn tũn, anh đã trở thành một anh chàng cao, giàu, đẹp trai, chân dài, khác xưa một trời một vực. Trên đường đến, trong lòng Diệp Tử Lộ có chút sợ hãi, không biết phải đối mặt thế nào với Gấu Kha khi anh đã trở thành người, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp ấy thì nỗi lo lắng tan biến sạch.
Nhan Kha hung dữ trợn mắt nhìn cô: “Nhìn cái gì mà nhìn, cười cái gì mà cười! Dám đem ông đây ra làm trò đùa hả?”.
Diệp Tử Lộ ngoảnh mặt làm ngơ, cô tự nhiên để giỏ hoa quả lên đầu giường, khom lưng soi anh thật kĩ, bình phẩm từ đầu đến chân: “Này, trông anh khỏe hơn lần trước tôi đến thăm rồi đấy”.
Nhan Kha nhíu mày: “Cái gì? Lần trước còn thê thảm hơn á?”.
Diệp Tử Lộ: “Chứ còn sao, lần trước là cái xác nằm liệt giường, lần này đã tiến hóa thành bộ xác ướp đầu tiên của Trung Quốc”.
Nhan Kha cứng họng, cả đời này anh chưa từng bị người khác chế giễu đến thế này. Nhan Kha cả đời trọng thể diện, chỉ có anh đi chế giễu người khác chứ nào đến lượt người khác xem anh là trò cười?
Con nhóc gầy trơ xương trước mặt vẫn cứ lôi bộ dạng thê thảm của anh ra cười cợt.
Một lúc sau, Nhan Kha mới từ từ thở ra, run rẩy chỉ tay vào cửa phòng bệnh: “Cô, đằng sau quay, bước đều bước, cút ngay!”.
Diệp Tử Lộ nghe xong, cười như được mùa, nhìn phản ứng của anh là cô lại thấy buồn cười, thế nên cô hí hửng ngồi xuống, cuối cùng hỏi thăm một câu thông thường: “Này, nói thật, đã nửa năm rồi, anh thế nào rồi?”.
Nhan Kha dựa vào đầu giường, khó chịu nói: “Chẳng ra làm sao cả, hiện giờ tôi vẫn là một sinh vật không tự đi lại được, không biết lúc nào mới hồi phục, cũng chẳng biết có bị di chứng gì không, còn bên công ti nữa… chưa đến công ti hơn một năm rồi, có thể phải gây dựng lại từ đầu”.
Nhan Kha nói xong, tự nhiên cảm giác mệt mỏi dâng lên, anh không bực tức nữa mà thay vào đó là vẻ mặt nặng trịch. Có lẽ Diệp Tử Lộ là người duy nhất anh có thể nói những lời này, bố mẹ anh nghe được chắc chắn sẽ lại khóc… Đến cả bạn bè nhân viên nữa, bọn họ đều tin tưởng anh, nhưng khi anh bất lực nằm trên giường thì họ còn có thể tin tưởng ai?
Cả Diệp Tử Lộ cũng vậy, cô đã chứng kiến cả bộ dạng khi không phải là người của anh nhưng anh không muốn mất mặt hết lần này đến lần kia trước mặt cô, lần này cũng thế.
Diệp Tử Lộ nghĩ ngợi một lúc rồi nở nụ cười gian xảo: “Thiếu hiệp sao vậy, cảm giác luyện lại võ công sau khi bị phế chẳng phải rất hay sao?”.
Nhan Kha trợn tròn mắt: “Cô thử xem có hay không?”.
Diệp Tử Lộ thong thả duỗi lưng, tấm lưng gầy gò chứa đựng biết bao phong ba bão táp trong năm vừa qua.
Sau đó, cô nở một nụ cười thâm sâu: “Tôi á? Tôi suýt thì kinh mạch đứt đoạn đấy”.
Nhan Kha nhất thời sững người.
Diệp Tử Lộ lấy quýt trong giỏ ra bóc: “Anh vẫn đang tu, cảnh giới còn, kiếm còn trong tay, kiếm pháp cũng còn, hiện giờ anh may mắn thế này, cả người nguyên vẹn, không cụt tay mà chân cũng chẳng ngắn đi, anh còn sợ gì nữa?”.
Cô nói xong thì giơ tay ra như muốn đưa quýt cho Nhan Kha ăn.
Cô cười tít mắt, trong đôi mắt vừa to vừa tròn đen láy ấy như có một làn nước trong lành và thuần khiết, rất hợp với quầng mắt đen sì. Nhan Kha nhìn cô không chớp mắt, anh ngơ ngẩn, đang định tiếp lời thì Diệp Tử Lộ cười “hi hi” rồi nhét quýt vào miệng mình.
Tất cả cảm xúc tan vỡ như bong bóng, cô vẫn là một con nhóc xấu xa.
Nhan Kha bình tĩnh lại, chán nản trừng mắt với cô: “Cô nhanh biến đi cho tôi còn sống thêm được hai năm nữa”.
Diệp Tử Lộ không hề tức giận, cô ăn hết quả quýt rồi lấy một cái túi gấm nhỏ trong mũ ra, ném về phía Nhan Kha: “Được, tôi đi đây, cho anh cái này”.
Nhan Kha mở ra, thấy bên trong là một cái cúc áo bình an nho nhỏ làm bằng đá màu đỏ đậm, trong veo, vừa dày vừa nặng, sờ vào rất mát tay.
Nhan Kha nhẹ giọng nói: “Đây là cái gì?”.
Diệp Tử Lộ: “Mã não đấy, loại đá may mắn của cung Thiên Yết trong tháng này là mã não”.
Nhan Kha chưa kịp nghĩ đã quen miệng chỉ trích cô: “Bao lâu không gặp, trải qua biết bao hoạn nạn mà IQ của cô đã lại quay trở về mức dưới đáy rồi à? Thấp đến nỗi sắp đội cả đất lên đầu rồi? Chẳng khôn lên chút nào, sao cô vẫn còn đi tin mấy cái mê tín này?”.
Diệp Tử Lộ đứng dậy cầm túi xách lên, quay đầu cười giễu cợt anh: “Thôi bớt ảo tưởng đi, ai rảnh mà đi tra xem đá may mắn của anh là đá gì, trêu anh tí thôi”.
Nhan Kha cười khổ: “Đây là mã não thật à?”.
Diệp Tử Lộ quay lưng vẫy vẫy tay: “Đừng có mơ, đương nhiên là không rồi, ai lại đi mua cho anh đồ đắt tiền thế?”.
Nhan Kha không phải Lương Kiêu, không biết gì về bảo thạch, đồ cổ, chẳng biết phân biệt ngọc với đá, thạch anh mới pha lê, anh cũng không biết thứ đồ này rốt cuộc có phải mã não hay không, nhưng điều này không ngăn cản anh bắt đầu thích mã não trong phút chốc.
Chớp mắt, một năm đã lại trôi qua, những tháng ngày phong phú và vui vẻ đã trôi đi theo dòng nước, dường như điều này đã chứng minh rằng từ một khía cạnh nào đó, “phong phú” và “vui vẻ” có một quan hệ cộng sinh nhất định.
“Ô, Tiểu Diệp tan làm rồi hả?” – Bác gác cổng nâng bình trà lên, tươi cười chào hỏi Diệp Tử Lộ - “Hôm nay là ngày cuối cùng đi làm của năm cũ phải không? Nhanh qua đây, cháu có đồ chuyển phát nhanh này”.
Diệp Tử Lộ reo lên, đeo túi xách lên vai, lao vào phòng trực, tiện thể nịnh nọt: “Chúc bác Tống năm mới vui vẻ ạ! Bác tốt thế này, sau này cháu mà bị điều về chỗ cũ làm việc ngoài bác ra cháu chẳng nhớ ai nữa!”.
Bác Tống lấy sổ đăng kí đưa cho cô rồi “hừm” một tiếng: “Thôi đi, nhớ dưa muối nhác bác chứ gì”.
Diệp Tử Lộ ngại ngùng cười hì hì.
Bác Tống lục ngăn kéo, lấy ra một hộp dưa muối tự làm, sau đó đưa cho Diệp Tử Lộ cùng với bọc hàng của cô, ôn tồn nói: “Đây là dưa muối, đừng có lấy ăn thay cơm đấy nhé, cái đồ chết vì tham ăn này”.
Cái đồ tham ăn Diệp Tử Lộ vừa nhận vừa cười hí hửng, cô xách hộp hàng chuyển phát nhanh to đùng, sung sướng hít một hơi: “Sống đến hôm nay là đáng rồi, một ngày mà được những hai bảo bối”.
Bác Tống tò mò không hiểu thứ quý giá gì mà lại được xếp ngang hàng với dưa muối bác tự làm, thế là bác e dè hỏi: “Cháu lại mua cái gì thế, hộp gì mà to thế này?”.
“Máy bay” – Diệp Tử Lộ vất vả ôm cái hộp lên, đứng nghiêm chỉnh lại – “Người khác không chơi nữa nên bán lại giá rẻ cho cháu”.
Bác Tống mắt tròm mắt dẹt hỏi: “Cái gì… đồ chơi gì cơ?”.
“Đây là Comanche” – Diệp Tử Lộ mặc kệ bác nghe có hiểu không, dương dương tự đắc khoe khoang – “Máy bay trinh sát tấn công loại nhẹ, có hai cánh quạt trên cùng 1 trục, chắc chắn, còn bay được trong phòng nữa, trông cũng đẹp, cháu mua về xem thử ấy mà”.
Nhìn con bé gầy đét ôm cái hộp không tương ứng với vóc dáng tí nào, bác Tống phàn nàn: “Hồi trước cháu chơi cái đồ chơi… cái xe gì đó? Ầy, giờ lại máy bay à? Con bé này được đấy, giờ có bay lên trời cũng không rơi được rồi nhỉ?”.
Diệp Tử Lộ đắc ý vênh váo: “Nhân viên kỹ thuật thế hệ mới đang được ra đời trước mặt bác đây!”.
“Ra đời cái gì cơ chứ?” – Bác Tống trừng mắt – “Xem cháu tán hươu tán vượn kìa! Lớn đùng thế này rồi mà còn chơi đồ chơi điện tử, còn chưa có người yêu nữa chứ, cháu ấy à…”.
Diệp Tử Lộ không lãng phí sức lực giải thích cho bác sự khác nhau giữa mô hình và đồ chơi điện tử nữa, cô kiêu ngạo nói: “Được rồi được rồi, xem ra không ở nơi này lâu được nữa rồi”.
Bác Tống dồn khí xuống đan điền: “Trả lại dưa muối cho tôi ngay!”.
Diệp Tử Lộ lập tức nở một nụ cười nịnh nọt, nhét vội hộp dưa muối vào túi của mình khiến bác gác cổng không kịp nhìn.
“Thôi mà bác, cháu ở đây chưa đến hai năm, cho đến giờ thời hạn cũng sắp hết rồi, sang năm mới cùng lắm cháu chỉ được ở lại hai tháng, sắp phải trả phòng cuốn xéo rồi” – Diệp Tử Lộ nói – “Với cả sức khỏe mẹ cháu không tốt, cháu lại là con một nên phải quay về thôi”.
Bác Tống giống như vô vàn các bác trung niên khác, luôn rất nhiệt tình giới thiệu công việc cho người khác, hằng năm công lao rất lớn. Thế nhưng nghe Diệp Tử Lộ nói vậy, ông không nói được gì nữa, cứ nghĩ đến việc cô bé vui tươi này sắp phải chuyển công tác, trong lòng lại rất khó chịu.
“Con gái ngoan quá” – Bác Tống cũng thường nói với người khác như vậy – “Nhìn thấy nó lúc nào cũng vui vẻ, mình cũng vui theo, ôi, sao con trai bác lại cưới vợ sớm thế nhỉ?”.
Thật nhanh, Diệp Tử Lộ đã làm việc ở công ti này được hơn hai năm, ban đầu còn rối tinh rối mù, dần dần cô đã tìm được lối đi và thực sự giải quyết được công việc nơi đây, thậm chí cho đến ngày hôm nay, sau khi cô đã vượt qua bao phong ba bão táp, cảm gicas mọi thứ đã thuận buồm xuôi gió.
Diệp Tử Lộ rảnh rỗi không có việc gì lại tìm về ngành ngày xưa, nhớ hồi đại học học ngoại ngữ không chăm chỉ, lại nhớ đến nỗi nhục không biết làm sao khi bóng đèn cháy, vì vậy, cô đã phát triển một sở thích mới của mình – “chơi” đồ điện tử gia dụng. Đáng tiếc chỗ này hơi tồi tàn, mấy đồ gia dụng hầu như toàn là chắp vá bằng đồ mua từ chợ đồ cũ về, không đủ để cô “chơi”. Có một lần, Diệp Tử Lộ thấy trên quảng trường có mấy cô cậu thanh niên tụ tập lại một chỗ chơi xe mô hình, nhìn lại, cô nhận ra mình có yêu thích đặc biệt với máy móc, thế rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô dần đam mê.
Từ đó, cô đã bước một chân vào giới đam mê mô hình, gần như trở thành một chuyên gia.
Tại đây, Diệp Tử Lộ đã tìm ra niềm vui của cuộc sống, đồng thời nhận ra những mô hình rắc rối và tốn tiền ấy cuối cùng đã chữa khỏi bệnh mất ngủ của cô một cách thần kì.
Con người cần có niềm vui và sở thích, Diệp Tử Lộ đã mất nửa năm khổ sở để chứng minh một điều – không thể tìm được niềm vui bằng cách lên mạng, vào Weibo hay đọc tiểu thuyết, cái đó gọi là “giết thời gian”, chứ không xứng đáng được gọi là sở thích.
Về chuyện “đọc sách”, có người thực sự thích đọc, thế nhưng đối với Diệp Tử Lộ, cô nhận ra thực ra mình không thực sự thích đọc những thứ liên quan đến văn chương. Cô không có khả năng cảm thụ cái gọi là vẻ đẹp trong câu chữ cho lắm, đọc cái gì cũng chỉ đọc lướt qua, chỉ để biết tác giả đang kể chuyện gì mà thôi. Cô không thể đọc nổi những thứ mà nhiều người khác khen ngợi, đối với Diệp Tử Lộ, nhiều khi đọc xong một câu chuyện nhưng cô cũng không cảm thấy xúc động gì mấy. Cô tính hay xốc nổi, cùng lắm chỉ chìm đắm trong niềm vui buồn của chính mình thôi.
Chỉ có những thứ này mới phù hợp với những thứ cô mơ mộng đến, mới có thể hấp dẫn tâm hồn tưởng như đã tê liệt của cô.
Hiện giờ, Diệp Tử Lộ mới tìm được niềm vui thực sự, và cũng chỉ chú tâm tới nó. Hiện giờ cô hầu như không lên mạng trừ những diễn đàn về mô hình.
Thế nhưng sở thích này cũng chẳng khiến cô bỏ bê công việc, chơi mô hình rất tốn kém, thế nên cô phải kiếm được tiền mới có thể chơi được. Đúng thế, hiện giờ cô kiếm được tiền, có nhiều chuyện không khó như cô tưởng tượng, chỉ cần có lòng, một ngày không được, một tháng không được, lẽ nào một năm không đủ đrrt xoay chuyển tình thế sao? Cơn đại suy thoái do khủng hoảng kinh tế còn có thể vượt qua được, từng kiên trì, từng đau khổ, rồi sẽ một ngày, cuộc sống cũng sẽ tốt đẹp thôi.
Sau khi Diệp Tử Lộ thất nghiệp, trải qua một vài biến cố, sau hai năm ngắn ngủi, cuối cùng cô cũng thay da đổi thịt.
Diệp Tử Lộ vừa đi vừa ôm cái máy bay to đùng, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Nghỉ Tết rồi, tối nay là cô có thể về nhà đón Tết với mẹ.
Lúc ấy, một chiếc ô tô đỗ bên đường chầm chậm đi theo cô, bấm còi.
Diệp Tử Lộ quay đầu lại nhìn, không quen, cô còn tưởng rằng mình đang chặn đường người ta, thế là đi sát về phía lề đường.
Sau đó, chỉ thấy cửa kính ô tô hạ xuống, một người đàn ông trẻ tuổi nhìn cô rồi nở một nụ cười: “Ê, Diệp Tử! Không nhận ra tôi à?”.
Giọng nói của người này nghe rất quen thuộc, ngữ điệu cũng quen, trên cổ có đeo một viên đá màu đỏ trông quen quen. Diệp Tử Lộ chớp chớp mắt, săm soi mãi, cuối cùng qua vẻ ngoài hào nhoáng bảnh bao nhưng mặt người dạ thú kia, cô cũng tìm ra chút manh mối. Đó chính là người quấn băng đầy đầu như một anh Ấn Độ, khổ sở ngồi trên giường bệnh… Nhan Kha!
Diệp Tử Lộ không thể tin nổi, cô hỏi thử: “Anh là gấu… Nhan Kha?”.
Nhan Kha xuống xe, Diệp Tử Lộ ngước lên nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô gặp Nhan Kha khi anh ở tình trạng bình thường, vẻ mặt cô kinh ngạc như đang nhìn thấy loài động vật quý hiếm nào vậy, cho dù hai hôm trước hai người vừa nói chuyện điện thoại với nhau.
Khi đó Nhan Kha tuyên bố với cô rằng anh đã hoàn toàn hồi phục sức khỏe, hoàn toàn thay da đổi thịt và dùng những từ đẹp đẽ nhất mà anh có thể nghĩ ra để nói về mình, thề son sắt hẹn gặp Diệp Tử Lộ đón Tết, đồng thời cam kết sẽ làm cô phải bất ngờ, anh sẽ xây dựng một hình tượng mới khác hoàn toàn với những gì cô ấn tượng.
Anh thực sự đã làm được.
Còn Diệp Tử Lộ thì tròn mắt trước một anh chàng siêu đẹp trai từ trên trời rơi xuống: “Sao anh lại… ôi. Không thể ngờ được, anh lại…”.
Nhan Kha tự đắc như một con công đực đang xòe cánh khoe cái đuôi rực rỡ đợi Diệp Tử Lộ khen.
Diệp Tử Lộ: “… là người mà trông như chó ấy!”.
Mặt Nhan Kha méo xệch, cuối cùng anh cũng được một lần nữa đối diện với cái mồm độc địa cảu Diệp Tử Lộ. Anh im lặng khoác tay lên vai Diệp Tử Lộ, ỷ vóc dáng cao to ghì mạnh lên vai cô, xau đó xách cô lên xe.
Diệp Tử Lộ vội vàng chống cự: “Ấy ấy, cẩn thận chút cẩn thậ chút, máy bay của tôi! Đừng làm vỡ máy bay của tôi!”.
“Máy bay? Tôi còn có xe tăng nữa đấy” – Nhan Kha nghiến răng.
Trên ghế lái phụ, Diệp Tử Lộ đáng thương vịn chặt vào ghế, cảm thấy cực kì không an toàn. Nhan Kha bây giờ to thế này, cô không thể nào dùng ngón tay búng anh một cái như xưa nữa, không thể xách đi xách lại, không thể lột quần áo bắt nạt anh, thậm chí còn không thể chế giễu anh một cách trắng trợn như khi anh băng bó đầy người được.
Nhan Kha mở cờ trong lòng khi thấy cô nhìn anh chằm chằm, anh ra vẻ độ lượng như một đấng quân vương, lái xe được một đoạn dài mới quay sang nhìn cô: “Sao, tự cảm thấy hổ thẹn khi nhìn thấy tôi tỏa sáng như này đúng không? Sáng nay tôi vừa nhận được một cuộc phỏng vấn, chỉ đề là ‘Tinh thần đón nhận thách thức của doanh nghiệp’, đợi khi nào tạp chí xuất bản tôi sẽ tặng cô một cuốn, có kèm chữ ký”.
Diệp Tử Lộ: “Ồ…”.
Nhan Kha lườm cô một cái.
Diệp Tử Lộ ôm chặt mô hình máy bay trước ngực, tấm tắc cảm thán: “Người ta nói cái gì mà ‘ba mươi năm trước nước chảy về phía đông, ba mươi năm sau nước chảy về phía tây’…”.
Câu nói ấy khiến mặt mày Nhan Kha rạng rỡ hẳn lên, sự lạ lẫm và khoảng cách mà anh nghĩ không hề xuất hiện, không biết là do quãng thời gian khắc cốt ghi tâm mà mọ ở bên nhau hay vì lí do khác, Nhan Kha bỗng thấy có chút cảm động, anh lấy giọng, nỗi xúc động nhất thời dâng lên trong anh.
Nhưng khi nụ cười và vẻ dịu dàng trên khuôn mặt chưa kịp tan biến, Nhan Kha đã nghe thấy Diệp Tử Lộ tiếp tục nói: “Cái gì mà ‘tiểu nhân đắc chí’ ấy nhờ…”.
Tuy cuộc sống ăn không ngồi rồi trước ki của Diệp Tử Lộ lúc nào cũng tràn ngập niềm vui nhưng phần lớn chỉ là những niềm vui cô tự tưởng tượng ra.
Tính cô vốn không tò mò, nên cho dù vẫn còn trẻ nhưng lại rất thích an phận ngồi một chỗ. Giới hạn cho sự tò mò của cô với những thứ mới mẻ chỉ bó hẹp trong phạm vi ra siêu thị mua vị sữa chua trở xuống mà thôi chứ cô không hứng thú với việc tìm hiểu kĩ hơn nữa. Thậm chí cô cũng chẳng chạy theo những sản phẩm công nghệ đời mới như bạn bè, điện thoại với máy tính toàn dùng hỏng rồi mới thay.
Đã năm sáu năm nay Diệp Tử Lộ chẳng thay đổi kiểu tóc, cô cũng chẳng thích du lịch, nên không thể cảm nhận được “cảm giác mới lạ và thoải mái khi đặt chân đến một vùng đất mới” trong truyền thuyết. Từ trước đến nay “vùng đất mới” chưa bao giờ là thứ đem tới cho cô cảm giác thoải mái, mà ngược lại khiến cô khó chịu, khiến cô mất đi cảm giác an toàn.
Vậy nên mỗi lần bước chân vào môi trường mới, Diệp Tử Lộ đều rất khổ sở, cho dù việc mua sắm đồ dùng hằng ngày, thích ứng với môi trường xung quanh hay việc nhớ đường đều có thể khiến cô như muốn nổ tung. Xét về lí trí, Diệp Tử Lộ biết. cơ hội công tác lần này rất có lợi cho sự nghiệp sau này của cô, ngoài việc vất vả ra thì chẳng có gì không tốt cả, nhưng điều đó cũng chẳng khiến cô cảm thấy bớt buồn hơn là bao.
Khi tàu hỏa bắt đầu chầm chậm lăn bánh, Diệp Tử Lộ cảm thấy mình như một con ốc sên bị mất vỏ, vừa buồn, vừa lo lắng.
Tuy tàu hỏa đã đi êm rồi, nhưng cô vẫn hơi chóng mặt khi đọc sách, xung quanh toàn là người lạ, cô không thích bắt chuyện với người lạ, thế nên chỉ dựa vào lưng ghế ngủ một giấc, nhưng vừa nhắm mắt, Diệp Tử Lộ lại nghĩ đến muôn vàn nỗi khó khăn khi đến chỗ làm mới. Cô lại lo lắng, cảm thấy dạ dày bắt đầu tiết axit, đến ngủ cũng chẳng ngủ được, thế là đành phải ngồi ngây ra.
Tâm trạng tồi tệ ấy tiếp tục kép dài đến khi người bên ấy sắp xếp chỗ cho cô. Một căn phòng cũ, chưa nối mạng internet, bụi phủ dày đặc, Diệp Tử Lộ mất cả một buổi chiều quét dọn, chẳng có đồ đạc gì, cô phải mua mới lại hết. Hóa ra những đồ vật nhỏ bé vặt vãnh trong nhà mà sưa nay cô chẳng quan tâm, giờ đây không có chúng, cô mới nhận ra khó sống nhường nào.
Nếu như sự khủng hoảng mà môi trường mới đem tới cho cô chưa là gì thì có lẽ công việc mới khiến cô thực sự khổ sở.
Công ty này mới thành lập cuối năm ngoái, đến quy mô ban đầu còn quá bé, nhân viên phối hợp vẫn chưa nhịp nhàng, thậm chí sau khi cô đến, rất nhiều máy móc mới dần dần được lắp đặt. Diệp Tử Lộ cứ nghĩ rằng mình là nhân viên mới, đến đây rồi sẽ được kiến tập rồi sau đó mới quản lý theo đúng tuần tự, nào ngờ mới đến, chưa biết gì đã có một đống việc đổ lên đầu cô.
Cô phải sử lí rất nhiều việc không theo quy tắc, tiếp xúc với nhiều người khác nhau, đặc biệt là đống giấy tờ hành chính cần phê duyệt, cô hoàn toàn mờ mịt về mấy chuyện này, đến quy trình xin con dấu còn chưa hiểu rõ, chỉ có thể ngày ngày chạy đến cơ quan này cơ quan nọ để tìm người hỏi.
Lực bất tòng tâm, cô hoàn toàn chẳng trông cậy được gì ở người khác, còn người ta thì toàn trông cậy ở cô.
Cô là người được tổng công ty điều tới, không dựa vào cô thì dựa vào ai đây?
ở đây Diệp Tử Lộ không có bạn thân, vì cô có chức vụ cao nên những người khác ai ai cũng giữ khoảng cách với cô, dù có tủi thân uất ức đến cỡ nào cũng phải chịu đựng một mình. Tuy đã tốt nghiệp được 4 năm nhưng ngoài chút kinh nghiệm đấu tranh ở cơ quan tích lũy được ra, Diệp Tử Lộ vẫn chưa chịu quá nhiều thử thách ngoài xã hội, bốn chữ “sứt đầu mẻ trán” đã không đủ để miêu tả trạng tháu cuộc sống trong mắt cô nữa rồi.
Diệp Tử Lộ vốn định sau khi mọi việc đi vào ổn định thì mỗi cuối tuần sẽ về nhà một lần, nhưng vì quá bận rộn nên cứ lần lữa mãi, đến khi cô về nhà lần đầu thì đã là một tháng sau rồi.
Một tháng vừa qua, Diệp Tử Lộ gầy đi mất ba bốn cân, người cô vốn đã chẳng có mấy thịt rồi, giờ trông càng như cái xác khô di động. Mỗi lần soi gương, Diệp Tử Lộ lại cảm thấy mình hoàn toàn có thể trà trộn vào đội quân đầu lâu của các pháp sư linh hồn, có khi lại được làm đội trưởng cũng nên.
Giờ đây, cuối cùng Diệp Tử Lộ đã nhất thời quên đi đám mây u ám mang tên bệnh lề mề đang bao phủ trên đỉnh đầu cô. Cô bắt buộc phải tích cực, phải chủ động vì cô phải phụ trách rất nhiều công việc. Con người luôn phải đối mặt với ít nhiều trách nhiệm, không thể trốn tránh.
Nhưng cho dù lĩ lẽ rõ ràng như thế, lời tuyên bố đanh thép như thế, vào một buổi tối, khi cô mệt mỏi về nhà, bật đèn lên thì nhận ra đèn đã cháy, khi áy cảm giác bất lực như con sóng nhấn chìm Diệp Tử Lộ.
Diệp Tử Lộ quờ quạng tay chân, nhìn bóng đèn cứ chập chờn mãi mà không sáng nổi, cô cũng chẳng biết sửa, chỉ có thể mặc quần áo, đi đến một cái siêu thị nhỏ ở cổng tiểu khu mua một cái đèn bàn hạ giá về. Cô xách đèn về, một thân một mình vật vờ thê thảm trên con đường nhỏ hẹp, trong bóng tối bao trùm vì đèn đường hỏng, đã thế còn bất cẩn giẫm vào đuôi một con mèo hoang.
Con mèo gào lê thảm thiết, không chút nể nang giơ móng vuốt ra cào cô một cái, may mà quần cô dày nên con mèo không cào vào da thịt.
Diệp Tử Lộ giật mình nhảy về phía sau, ngã cả vào thùng rác, cô và con mèo hoang trợn mắt nhìn nhau trừng trừng một lúc, sau đó cô bỗng đứng giữa đường khóc ầm lên.
Con mèo hoang đang nhún chân chuẩn bị chiến đấu đến cùng với cô nhưng không ngờ kẻ địch lại tung chiêu bất ngờ như thế, tiếng gào khóc đinh tai nhức óc của cô khiến con mèo dựng ngược cả lông lên, nó kêu “meo meo” một tiếng rồi nhảy lên nóc nhà, bỏ đi đầu không ngoảng lại.
Diệp Tử Lộ chán nản đến mức này rồi, xấu hổ cũng mặc kệ, cô không quan tâm đến trên đường có người không mà cứ thế đứng ngay đầu phố khóc lóc thảm thiết. Đến khi cạn nước mắt cô mới thút thít bước những bước nặng nhọc, trở về ngôi nhà mà cô chẳng có chút cảm giác thân thuộc và an toàn nào, làm bạn với con đường tăm tối phía trước.
Diệp Tử Lộ lấy giấy vệ sinh lau mặt, lau hết nước mắt nước mũi, nằm ngửa mặt trên chiếc giường đơn vừa lạnh vừa cứng, nhìn căn phòng chật hẹp và xa lạ, lao tâm khổ tứ, cố tìm ra lí do để cô thành công.
Đáng tiếc, không có.
Diệp Tử Lộ như thể đã nhìn thấy hình ảnh mình chán chường trở về hai năm sau, thất bại ra sao, một lần nữa trở thành con sâu bọ khiến mọi người hi vọng rồi thất vọng ra sao. Cô sẽ trở lại với cuộc sống vừa tê liệt vừa thê lương, đi trên con đường thênh thang của một phụ nữ trung niên tầm thường.
Đến tận 3 giờ đêm hôm ấy, Diệp Tử Lộ vẫn chưa ngủ được, càng muốn ngủ thì lại càng tỉnh, ván giường cộm đến mức xoay người cũng khó, cuối cùng cô ý thức được mình không thể tiếp tục thế này, cô cố gắng thả lỏng tinh thần nhất có thể. Cô bắt đầu áp dụng cách cũ, lấy những nhân vật tài giỏi trong phim ảnh, tiểu thuyết làm hình mẫu, tưởng tượng mình là một đấu sĩ trong trận đấu bò tót, như thể chẳng có việc gì là mình không làm được.
Thế nhưng bây giờ, chiêu đó cũng thất bại rồi.
Sự thành công manh tính chất giai đoạn trong cuộc chiến chống lại bệnh lề mề đã để lại cho cô một di chứng nhỏ, ví dụ như vạch rõ ranh giới với sự ảo tưởng.
Cô không thể tiếp tục tự thôi miên mình rằng cô ở cùng một đất nước với những anh hùng bảo vệ trái đất, cái gì cũng có hai mặt của nó, khi cô không tiếp tục lún sâu vào ảo tưởng nữa thì cũng là lúc cô không được nỗi ảo tưởng ấy an ủi.
Ngày hôm sau, vì Diệp Tử Lộ thức trắng đêm nên cô phải lo lắng dùng kem che khuyết điểm, bôi trắng phớ như geisa Nhật Bản để che đi quầng thâm dưới mắt, lo lắng run rẩy đến cơ quan. Nhớ khi xưa, Diệp Tử Lộ từng lấy câu danh ngôn “ba mươi năm đầu ngủ không chịu dậy thì ba mươi năm sau ngủ không ngon” để từ bỏ thói quen ngủ suốt ngày của cô. Thật không ngờ cũng có ngày cô phải mất ngủ vì áp lực công việc.
Ở công ty, đã có vô số lần cô muốn trốn về nhà, nói với sếp rằng cô không đảm đương nổi vị trí này, chỉ cần một cái ổ thoải mái, cả đời ăn không ngồi rồi cũng được. Nhưng từ trước đến nay Diệp Tử Lộ chỉ có ý muốn ăn không ngồi rồi chứ không có cái phúc phận ấy. Cô như nhược đến nỗi muốn bỏ chạy thế nhưng vì sợ mất mặt nên không dám.
Diệp Tử Lộ cũng đã từng muốn tìm một người để than vãn, nhưng bạn bè của cô, hoặc là siêu nhân như Hồ Thiên, hoặc là hiếu thắng như Vương Lao Lạp, cho nên cô không thể sẻ chia với ai được.
Thậm chí Diệp Tử Lộ cũng không thể gọi điện kể khổ với mẹ được, mối quan hệ giữa mẹ và cô đã thay đổi từ lâu rồi, hiện giờ vì lí do sức khỏe, mẹ cô không wcj tức giận, cũng không được lo lắng. Từ một đứa sâu bọ chỉ gọi điện về nhà xin tiền giờ cô đã trở thành người phải chăm sóc mẹ.
Có lẽ ai khi còn trẻ cũng phải trải qua giai đoạn này, chẳng chắc chắn được điều gì, mỗi ngày đều hoài nghi chính mình, tất cả mọi sự nỗ lực đều không thấy thành quả, không biết rồi con đường sau này sẽ đi đâu, mệt mỏi đến nỗi lo lắng, không muốn nán lại một nơi nào đó dù chỉ một giây. Cô không biết rồi cô sẽ trở thành một người ra sao trong tương lai, lo lắng chẳng muốn làm việc gì, nhưng chẳng còn cách nào khác, cô chỉ có thể tiếp tục chịu đựng mà thôi.
Nhưng “trải nghiệm” nhờ ta chịu đựng mà có được, tất cả những gì ta trải qua, thực ra chính là những nỗi khó khăn mà người ta phải chịu đựng mới có thể trưởng thành, trở thành một người mình đồng da sắt, mới có thể nhận ra những nhọc nhằn đó sau này đáng quý biết chừng nào.
Đối với Diệp Tử Lộ, hai tháng đầu là khó khăn nhất, khi giai đoạn đen tối qua đi, cuối cùng cô cũng bắt đầu xử lí được một số việc, cả căn phòng nơi cô sinh sống cũng bắt đầu mang những dấu ấn riêng của cô, dần dần trở thành “ngôi nhà” – nơi cô cảm thấy thoải mái và tự do.
Đúng lúc ấy, Diệp Tử Lộ nhận được tin nhắn từ một số máy lạ.
“Này củi mục! Tôi là Nhan Kha đây, Hồ Hán Tam tôi quay trở lại rồi đây!”.
Những tháng ngày vừa qua của Nhan Kha không vui tươi như tin nhắn kia của anh, anh vẫn phải sống trong cảnh khổ sở không thể tự chăm sóc cho mình.
Trải qua những tháng ngày khổ sở này, anh quyết tâm sau khi sức khỏe hồi phục sẽ chăm chỉ tập thể dục, sau này anh sẽ quý trọng mỗi ngày, nhất định phải đặt sức khỏe lên hàng đầu. Anh không muốn đợi đến lúc về già lại phải nằm trên giường bệnh, trải qua nỗi đau khổ này thêm một lần nữa.
Quá trình hồi phục thực sự vô cùng tàn ác, chỉ có thể dùng từ “vô cùng tàn ác” để miêu tả.
Nhan Kha băn khoăn, cái đồ như Diệp Tử Lộ ấy à, đại não khiếm khuyết, tiểu não phát triển không bình thường, ngộ nhỡ sau này mình liệt giường không làm gì được thật thì chẳng lẽ mong đợi cô ta chăm sóc? Anh vừa nghĩ tới điều này đã thấy tương lai mù mịt, sống không bằng chết. Một lúc sau, anh cảm thấy mình thật hèn hạ. Tương lai tăm tối và số phận hẩm hiu ấy không khiến anh từ bỏ ý muốn được ở bên cô nhóc ấy.
Đúng, Nhan Kha cứ thế tẩu hỏa nhập ma, nỗi đau khổ khi phục hồi sức khỏe không thể tả nổi, mỗi lần cảm thấy không thể chịu nổi nữa, anh lại nhớ đến hình ảnh Diệp Tử Lộ ngồi trên giường khóc lúc nửa đêm. Cứ mỗi lần nghĩ đến, anh lại bắt đầu cảm thấy khó chịu. Đôi khi anh tự hỏi chính mình tại sao lại như vậy?
Diệp Tử Lộ chẳng phải đại mĩ nhân khiến người ta nhìn mà mắt sáng lên, mặt mũi cũng chẳng xinh đẹp lắm, người thì thẳng đuột như cái bàn giặt quần áo, lại cộng thêm quả tính cách đáng xem thường, nhìn ngang nhìn dọc cũng chẳng thấy có điểm gì hấp dẫn. Nhan Kha không thể hiểu nổi tại sao mình lại thích cô, cuối cùng đành rút ra một kết luận – Tuy anh đã từng tiếp xúc với rất nhiều cô gái, nhưng tiếp xúc lâu dài chỉ có một người, không phải ai cũng trải qua những tháng ngày dựa vào nhau mà sống với anh, anh cảm thấy chắc mình sẽ chẳng bao giờ quan tâm, thật lòng với ai như thế, như thể… chỉ có thể là cô thôi.
Hằng ngày Nhan Kha phải hồi phục sức khỏe, phải ở bên bố mẹ, còn phải theo dõi thị trường, lập kế hoạch cho sự nghiệp của mình… cộng với việc sau khi được cho phép dùng điện thoại, anh gọi ngay cho Diệp Tử Lộ. Nhưng ai ngờ cuối cùng anh không tìm thấy Diệp Tử Lộ.
Nhưng Nhan Kha không bỏ cuộc, anh đành gọi điện tới nhà mẹ cô, giả vờ là bạn hồi đại học của Diệp Tử Lộ, lúc ấy anh mới biết cô bị điều đến làm việc ở ngoại thành, đến nơi khác phá hoại rồi. Có số mới của Diệp Tử Lộ, anh đã nhắn cho cô một tin nhắn có giọng điệu thân mật và nhẹ nhàng.
Nhờ có thời gian thích ứng lại với cuộc sống này, Nhan Kha biết rằng, quan hệ giữa anh và Diệp Tử Lộ rất gần mà cũng rất xa. Anh đã từng sống trên đầu giường của một cô gái lâu như vậy, nên cũng biết được tất cả những việc riêng tư của cô, gây lộn với cô, chẳng có gì là không kể cho nhau được nhưng xét cho cùng, thứ thân thiết với cô là con gấu của cô, chứ không hề quen một người tên là “Nhan Kha”.
Việc này tất nhiên rất bất bình thường, Diệp Tử Lộ có thể sống cùng con gấu của cô chứ không thể sống cùng một người khác, nếu hai người gặp nhau lúc này nhất định sẽ cực kì ngại ngùng.
Nhan Kha thấy trước mắt đây là thời cơ tốt nhất. Diệp Tử Lộ không thể quay lại, anh cũng không xuống giường được, hai người không thể gặp nhau.
Nhan Kha hay nhắn tin, gọi điện cho cô. Giống như hồi xưa, trêu đùa cô thoải mái, như thể anh chỉ là một con gấu bông biết dùng điện thoại, khi có nhiều thời gian hơn. Nhan Kha kể cho cô một vài chuyện của mình, vị sụ như kêu ca ở bệnh viện khó chịu, kể đôi điều về bố mẹ và bạn bè anh, giúp cô dần quen và chấp nhận một sự thật từ trong tiềm thức rằng anh là người.
Có lúc trị liệu quá vất vả, Nhan Kha cũng không trụ nổi mà trở nên yếu đuối, muốn tìm chút an ủi.
Vào một ngày trời âm u, anh mệt mỏi từ tận trong xương cốt, mồ hôi đầm đìa nằm trên giường chịu đựng sự đau đớn khi phải căng các bắp thịt, anh muốn gào ầm lên, nhưng không thể, mẹ anh đang lau nước mắt đứng cạnh, chỉ cần anh lộ ra một tia đau đớn nào thì rất có thể bà sẽ lại nước mắt đầm đìa.
Nhan Kha không thể chịu đựng nổi, gân xanh nổi cuồn cuộn trên cánh tay cầm điện thoại. Trong lúc ý thức dần mê man, mồ hôi như tắm, anh nhắn tin cho Diệp Tử Lộ: “Tôi sắp tu thành tiên rồi”.
Ngay sau đó Diệp Tử Lộ nhắn lại: “Chẳng trách bên chỗ tôi sấm chớp đùng đoàng, hóa ra là giúp anh vượt qua kiếp nạn”.
Nhan Kha vất vả xoay cái cổ cứng đơ của mình, cảm thấy gối đã ướt đẫm rồi, thế nhưng anh vô thức nở một nụ cười: “Chiến hữu, chúng ta sắp tiên phàm cách biệt rồi, cô có cảm tưởng gì không?”.
Diệp Tử Lộ nói: “Thiện tai thiện tai, thế là trong tam giới đã bớt đi một mối họa lớn, nghe được tin vui này, tại hạ vui mừng khôn xiết, nên ăn mừng khắp nơi, cần phải đi báo cho bà con gần xa biết ngay”.
Trước ánh mắt khó hiểu của hộ lí, Nhan Kha cười phá lên như điên như dại.
Đến khi liên lạc với Nhan Kha, Diệp Tử Lộ mới nhận ra mình có thể tìm người để xả nỗi vất vả và khổ sở của mình trong quãng thời gian này, thế nhưng cô cũng kinh ngạc nhận ra, cho đến hiện tại, cô chẳng thể kể lể gì. Không phải không có gì để kể với Nhan Kha mà là cô không thể kể nỗi uất ức và khổ sở so với anh.
Ngày xưa, cuộc sống khắc nghiệt đã tách cô ra khỏi những người xung quanh, khiến cô hằng ngày đau khổ soi gương nói “Tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt, tôi vẫn còn trẻ, có thể cho tôi thêm thời gian không”, cô vừa nghĩ vậy, vừa cảm thấy xấu hổ, các cụ ngày xưa mười hai tuổi đã làm tể tướng, cô sắp ba mươi tuổi đến nơi rồi mà vẫn chưa muốn trường thành.
Giờ phải trải qua sự hành hạ dai dẳng này, cuối cùng cô cũng lột xác để tự lập.
Đến ngày hôm nay, Diệp Tử Lộ nhận ra, mình có thể đứng vững chấp nhận mợi phong ba bão táp trên thế gian này, cô đã không còn nũng nịu như ngày nào nữa.
“Chấp nhận những thứ đáng chấp nhận, quyết định những việc đáng quyết định, thản nhiên gánh vác hậu quả” – việc mà “người lớn” cần làm, nói phức tạp cũng được, mà nói đơn giản thì thực chất chỉ cần làm được ba việc này mà thôi.
Cứ thế, trong lúc chính mình cũng không để ý, cô đã trưởng thành rồi.
Năm nay cô rất bận rộn, đến tận kì nghỉ Tết mới tạm thở phào nhẹ nhõm. Mùa đông ở miền Bắc lạnh và khô, sương gió lạnh thấu xương, nhưng không lạnh lùng mà như mang theo hương vị Tết ấm áp và tươi mới.
Khi Diệp Tử Lộ bước ra khỏi nhà ga, gió lạnh tạt vào mặt nhưng cô lại không cảm thấy lạnh, cô đã đi xa hơn nửa năm, mà đây lại là một kì nghỉ khá dài. Lúc cô kéo hành lí ra khỏi nhà ga, Nhan Kha bỗng gọi điện tới.
Nhan Kha tìm cô chẳng có việc gì, hầu như là rảnh rỗi muốn buôn chuyện với cô, lúc Diệp Tử Lộ bước qua cổng, vừa xuất trình vé tàu vừa thuận tiện hỏi: “Đúng rồi, lần trước anh bảo với tôi là nhà anh ở đâu ấy nhỉ?”.
Đúng lúc đó Nhan Kha đang chống gậy đi trong phòng khách, vất vả luyện tập đi lại, nghe vậy thì nói: “Tiểu khu 3, đường Hoa Viên… cô hỏi làm gì?”.
Diệp Tử Lộ: “Kì nghỉ Tết này tôi về nhà, hai ngày nữa qua thăm anh”.
Nhan Kha sững người.
Nhan Kha quay đầu liền nhìn thấy bộ dạng mình trong gương. Ngoại hình của người bệnh lâu ngày đương nhiên là không ổn, trông anh mệt mỏi, gầy như que tăm, mặt mày xanh lét… lại còn đang què. Điều quan trọng là, trong phòng khách nhà anh có treo một bức ảnh ngày xưa, hình ảnh người đàn ông anh tuấn phong độ đó không khác gì đang châm biếm anh, luôn nhắc nhở anh rằng, từ một thanh niên đẹp trai, tài năng. Giờ anh đã trở thành một con sâu đáng thương đến đi lại còn chẳng vững.
“Đừng đến!” – Nhan Kha buột miệng từ chối Diệp Tử Lộ, rồi anh chợt nhận ra giọng mình hơi quá, sợ Diệp Tử Lộ không vui nên anh phải nói chầm chậm: “Cô… cô… cô cứ từ từ đã, đợi một thời gian nữa tôi đến tìm cô được không?”.
May mà Diệp Tử Lộ vốn vô tư, nghe thấy cô không suy nghĩ gì mà chỉ tò mò hỏi: “Hả, tại sao, anh bị làm sao à?”.
“Lấy đâu ra mà nhiều tại sao thế” – Nhan Kha úp úp mở mở nói – “Cô nói xem, một cô gái trẻ như cô, ngay đầu năm mới đến nhà tôi, nhỡ bố mẹ tôi hiểu nhầm thì sao?”.
Nói xong, Nhan Kha cấu mình một cái thật mạnh, anh thấy mình luyên tha luyên thuyên, nói gì sai nấy, nhầm lẫn hết cả, những lời nói cứ mập mà mập mờ, nhỡ người ra nhạy cảm một tí lại tưởng anh trêu ghẹo gì.
Thế nhưng anh may mắn là Diệp Tử Lộ không hề nhạy cảm, hoặc là cô cũng có nhạy cảm nhưng quan hệ giữa cô và Nhan Kha khiến cô nhạy cảm không nổi. Diệp Tử Lộ nghe xong cười lớn: “Ha ha ha ha, anh nghĩ xa xôi quá”.
Nhan Kha nhất thời chua xót, càu nhàu nói: “Tôi… tôi thực sự… không nói đùa với cô đâu, cô không cần đến đâu”.
Diệp Tử Lộ: “Kì lạ thật, hôm qua anh chẳng nũng nịu kêu tôi đến thăm anh còn gì? Lần này lại đổi ý, thiếu gia à, anh còn hay thay đổi hơn cả phụ nữ đấy?”.
Nhan Kha bỗng không biết nói gì: “Tôi… tôi đâu có…”.
Diệp Tử Lộ: “Gì cơ?”.
Nhan Kha ấp a ấp úng không nói được nửa lời, giờ thì anh đã biết thế nào là “đỏ mặt tía tai”, trong lúc lao tâm khổ tứ kiếm cớ, anh không cẩn thận ngã xuống cầu thang. Diệp Tử Lộ chỉ nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy một tiếng kêu đầy bi thảm.
Cuộc gọi lần này vừa có chút ngọt ngào, vừa kết thúc trong sự lộn xộn, nghĩ kĩ lại, dường như còn có chút thê lương.
Diệp Tử Lộ cũng không phải đến nhà họ Nhan nữa. Ngày hôm sau, cô mang theo hoa quả và hoa tươi đi thẳng đến bệnh viện, gặp chàng trai băng bó đầy người. Tranh thủ lúc người thân, bạn bè không ở đây, cô tha hồ giễu anh một cách tàn bạo vô nhân đạo.
Từ một con gấu bông chân tay ngắn tũn, anh đã trở thành một anh chàng cao, giàu, đẹp trai, chân dài, khác xưa một trời một vực. Trên đường đến, trong lòng Diệp Tử Lộ có chút sợ hãi, không biết phải đối mặt thế nào với Gấu Kha khi anh đã trở thành người, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp ấy thì nỗi lo lắng tan biến sạch.
Nhan Kha hung dữ trợn mắt nhìn cô: “Nhìn cái gì mà nhìn, cười cái gì mà cười! Dám đem ông đây ra làm trò đùa hả?”.
Diệp Tử Lộ ngoảnh mặt làm ngơ, cô tự nhiên để giỏ hoa quả lên đầu giường, khom lưng soi anh thật kĩ, bình phẩm từ đầu đến chân: “Này, trông anh khỏe hơn lần trước tôi đến thăm rồi đấy”.
Nhan Kha nhíu mày: “Cái gì? Lần trước còn thê thảm hơn á?”.
Diệp Tử Lộ: “Chứ còn sao, lần trước là cái xác nằm liệt giường, lần này đã tiến hóa thành bộ xác ướp đầu tiên của Trung Quốc”.
Nhan Kha cứng họng, cả đời này anh chưa từng bị người khác chế giễu đến thế này. Nhan Kha cả đời trọng thể diện, chỉ có anh đi chế giễu người khác chứ nào đến lượt người khác xem anh là trò cười?
Con nhóc gầy trơ xương trước mặt vẫn cứ lôi bộ dạng thê thảm của anh ra cười cợt.
Một lúc sau, Nhan Kha mới từ từ thở ra, run rẩy chỉ tay vào cửa phòng bệnh: “Cô, đằng sau quay, bước đều bước, cút ngay!”.
Diệp Tử Lộ nghe xong, cười như được mùa, nhìn phản ứng của anh là cô lại thấy buồn cười, thế nên cô hí hửng ngồi xuống, cuối cùng hỏi thăm một câu thông thường: “Này, nói thật, đã nửa năm rồi, anh thế nào rồi?”.
Nhan Kha dựa vào đầu giường, khó chịu nói: “Chẳng ra làm sao cả, hiện giờ tôi vẫn là một sinh vật không tự đi lại được, không biết lúc nào mới hồi phục, cũng chẳng biết có bị di chứng gì không, còn bên công ti nữa… chưa đến công ti hơn một năm rồi, có thể phải gây dựng lại từ đầu”.
Nhan Kha nói xong, tự nhiên cảm giác mệt mỏi dâng lên, anh không bực tức nữa mà thay vào đó là vẻ mặt nặng trịch. Có lẽ Diệp Tử Lộ là người duy nhất anh có thể nói những lời này, bố mẹ anh nghe được chắc chắn sẽ lại khóc… Đến cả bạn bè nhân viên nữa, bọn họ đều tin tưởng anh, nhưng khi anh bất lực nằm trên giường thì họ còn có thể tin tưởng ai?
Cả Diệp Tử Lộ cũng vậy, cô đã chứng kiến cả bộ dạng khi không phải là người của anh nhưng anh không muốn mất mặt hết lần này đến lần kia trước mặt cô, lần này cũng thế.
Diệp Tử Lộ nghĩ ngợi một lúc rồi nở nụ cười gian xảo: “Thiếu hiệp sao vậy, cảm giác luyện lại võ công sau khi bị phế chẳng phải rất hay sao?”.
Nhan Kha trợn tròn mắt: “Cô thử xem có hay không?”.
Diệp Tử Lộ thong thả duỗi lưng, tấm lưng gầy gò chứa đựng biết bao phong ba bão táp trong năm vừa qua.
Sau đó, cô nở một nụ cười thâm sâu: “Tôi á? Tôi suýt thì kinh mạch đứt đoạn đấy”.
Nhan Kha nhất thời sững người.
Diệp Tử Lộ lấy quýt trong giỏ ra bóc: “Anh vẫn đang tu, cảnh giới còn, kiếm còn trong tay, kiếm pháp cũng còn, hiện giờ anh may mắn thế này, cả người nguyên vẹn, không cụt tay mà chân cũng chẳng ngắn đi, anh còn sợ gì nữa?”.
Cô nói xong thì giơ tay ra như muốn đưa quýt cho Nhan Kha ăn.
Cô cười tít mắt, trong đôi mắt vừa to vừa tròn đen láy ấy như có một làn nước trong lành và thuần khiết, rất hợp với quầng mắt đen sì. Nhan Kha nhìn cô không chớp mắt, anh ngơ ngẩn, đang định tiếp lời thì Diệp Tử Lộ cười “hi hi” rồi nhét quýt vào miệng mình.
Tất cả cảm xúc tan vỡ như bong bóng, cô vẫn là một con nhóc xấu xa.
Nhan Kha bình tĩnh lại, chán nản trừng mắt với cô: “Cô nhanh biến đi cho tôi còn sống thêm được hai năm nữa”.
Diệp Tử Lộ không hề tức giận, cô ăn hết quả quýt rồi lấy một cái túi gấm nhỏ trong mũ ra, ném về phía Nhan Kha: “Được, tôi đi đây, cho anh cái này”.
Nhan Kha mở ra, thấy bên trong là một cái cúc áo bình an nho nhỏ làm bằng đá màu đỏ đậm, trong veo, vừa dày vừa nặng, sờ vào rất mát tay.
Nhan Kha nhẹ giọng nói: “Đây là cái gì?”.
Diệp Tử Lộ: “Mã não đấy, loại đá may mắn của cung Thiên Yết trong tháng này là mã não”.
Nhan Kha chưa kịp nghĩ đã quen miệng chỉ trích cô: “Bao lâu không gặp, trải qua biết bao hoạn nạn mà IQ của cô đã lại quay trở về mức dưới đáy rồi à? Thấp đến nỗi sắp đội cả đất lên đầu rồi? Chẳng khôn lên chút nào, sao cô vẫn còn đi tin mấy cái mê tín này?”.
Diệp Tử Lộ đứng dậy cầm túi xách lên, quay đầu cười giễu cợt anh: “Thôi bớt ảo tưởng đi, ai rảnh mà đi tra xem đá may mắn của anh là đá gì, trêu anh tí thôi”.
Nhan Kha cười khổ: “Đây là mã não thật à?”.
Diệp Tử Lộ quay lưng vẫy vẫy tay: “Đừng có mơ, đương nhiên là không rồi, ai lại đi mua cho anh đồ đắt tiền thế?”.
Nhan Kha không phải Lương Kiêu, không biết gì về bảo thạch, đồ cổ, chẳng biết phân biệt ngọc với đá, thạch anh mới pha lê, anh cũng không biết thứ đồ này rốt cuộc có phải mã não hay không, nhưng điều này không ngăn cản anh bắt đầu thích mã não trong phút chốc.
Chớp mắt, một năm đã lại trôi qua, những tháng ngày phong phú và vui vẻ đã trôi đi theo dòng nước, dường như điều này đã chứng minh rằng từ một khía cạnh nào đó, “phong phú” và “vui vẻ” có một quan hệ cộng sinh nhất định.
“Ô, Tiểu Diệp tan làm rồi hả?” – Bác gác cổng nâng bình trà lên, tươi cười chào hỏi Diệp Tử Lộ - “Hôm nay là ngày cuối cùng đi làm của năm cũ phải không? Nhanh qua đây, cháu có đồ chuyển phát nhanh này”.
Diệp Tử Lộ reo lên, đeo túi xách lên vai, lao vào phòng trực, tiện thể nịnh nọt: “Chúc bác Tống năm mới vui vẻ ạ! Bác tốt thế này, sau này cháu mà bị điều về chỗ cũ làm việc ngoài bác ra cháu chẳng nhớ ai nữa!”.
Bác Tống lấy sổ đăng kí đưa cho cô rồi “hừm” một tiếng: “Thôi đi, nhớ dưa muối nhác bác chứ gì”.
Diệp Tử Lộ ngại ngùng cười hì hì.
Bác Tống lục ngăn kéo, lấy ra một hộp dưa muối tự làm, sau đó đưa cho Diệp Tử Lộ cùng với bọc hàng của cô, ôn tồn nói: “Đây là dưa muối, đừng có lấy ăn thay cơm đấy nhé, cái đồ chết vì tham ăn này”.
Cái đồ tham ăn Diệp Tử Lộ vừa nhận vừa cười hí hửng, cô xách hộp hàng chuyển phát nhanh to đùng, sung sướng hít một hơi: “Sống đến hôm nay là đáng rồi, một ngày mà được những hai bảo bối”.
Bác Tống tò mò không hiểu thứ quý giá gì mà lại được xếp ngang hàng với dưa muối bác tự làm, thế là bác e dè hỏi: “Cháu lại mua cái gì thế, hộp gì mà to thế này?”.
“Máy bay” – Diệp Tử Lộ vất vả ôm cái hộp lên, đứng nghiêm chỉnh lại – “Người khác không chơi nữa nên bán lại giá rẻ cho cháu”.
Bác Tống mắt tròm mắt dẹt hỏi: “Cái gì… đồ chơi gì cơ?”.
“Đây là Comanche” – Diệp Tử Lộ mặc kệ bác nghe có hiểu không, dương dương tự đắc khoe khoang – “Máy bay trinh sát tấn công loại nhẹ, có hai cánh quạt trên cùng 1 trục, chắc chắn, còn bay được trong phòng nữa, trông cũng đẹp, cháu mua về xem thử ấy mà”.
Nhìn con bé gầy đét ôm cái hộp không tương ứng với vóc dáng tí nào, bác Tống phàn nàn: “Hồi trước cháu chơi cái đồ chơi… cái xe gì đó? Ầy, giờ lại máy bay à? Con bé này được đấy, giờ có bay lên trời cũng không rơi được rồi nhỉ?”.
Diệp Tử Lộ đắc ý vênh váo: “Nhân viên kỹ thuật thế hệ mới đang được ra đời trước mặt bác đây!”.
“Ra đời cái gì cơ chứ?” – Bác Tống trừng mắt – “Xem cháu tán hươu tán vượn kìa! Lớn đùng thế này rồi mà còn chơi đồ chơi điện tử, còn chưa có người yêu nữa chứ, cháu ấy à…”.
Diệp Tử Lộ không lãng phí sức lực giải thích cho bác sự khác nhau giữa mô hình và đồ chơi điện tử nữa, cô kiêu ngạo nói: “Được rồi được rồi, xem ra không ở nơi này lâu được nữa rồi”.
Bác Tống dồn khí xuống đan điền: “Trả lại dưa muối cho tôi ngay!”.
Diệp Tử Lộ lập tức nở một nụ cười nịnh nọt, nhét vội hộp dưa muối vào túi của mình khiến bác gác cổng không kịp nhìn.
“Thôi mà bác, cháu ở đây chưa đến hai năm, cho đến giờ thời hạn cũng sắp hết rồi, sang năm mới cùng lắm cháu chỉ được ở lại hai tháng, sắp phải trả phòng cuốn xéo rồi” – Diệp Tử Lộ nói – “Với cả sức khỏe mẹ cháu không tốt, cháu lại là con một nên phải quay về thôi”.
Bác Tống giống như vô vàn các bác trung niên khác, luôn rất nhiệt tình giới thiệu công việc cho người khác, hằng năm công lao rất lớn. Thế nhưng nghe Diệp Tử Lộ nói vậy, ông không nói được gì nữa, cứ nghĩ đến việc cô bé vui tươi này sắp phải chuyển công tác, trong lòng lại rất khó chịu.
“Con gái ngoan quá” – Bác Tống cũng thường nói với người khác như vậy – “Nhìn thấy nó lúc nào cũng vui vẻ, mình cũng vui theo, ôi, sao con trai bác lại cưới vợ sớm thế nhỉ?”.
Thật nhanh, Diệp Tử Lộ đã làm việc ở công ti này được hơn hai năm, ban đầu còn rối tinh rối mù, dần dần cô đã tìm được lối đi và thực sự giải quyết được công việc nơi đây, thậm chí cho đến ngày hôm nay, sau khi cô đã vượt qua bao phong ba bão táp, cảm gicas mọi thứ đã thuận buồm xuôi gió.
Diệp Tử Lộ rảnh rỗi không có việc gì lại tìm về ngành ngày xưa, nhớ hồi đại học học ngoại ngữ không chăm chỉ, lại nhớ đến nỗi nhục không biết làm sao khi bóng đèn cháy, vì vậy, cô đã phát triển một sở thích mới của mình – “chơi” đồ điện tử gia dụng. Đáng tiếc chỗ này hơi tồi tàn, mấy đồ gia dụng hầu như toàn là chắp vá bằng đồ mua từ chợ đồ cũ về, không đủ để cô “chơi”. Có một lần, Diệp Tử Lộ thấy trên quảng trường có mấy cô cậu thanh niên tụ tập lại một chỗ chơi xe mô hình, nhìn lại, cô nhận ra mình có yêu thích đặc biệt với máy móc, thế rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô dần đam mê.
Từ đó, cô đã bước một chân vào giới đam mê mô hình, gần như trở thành một chuyên gia.
Tại đây, Diệp Tử Lộ đã tìm ra niềm vui của cuộc sống, đồng thời nhận ra những mô hình rắc rối và tốn tiền ấy cuối cùng đã chữa khỏi bệnh mất ngủ của cô một cách thần kì.
Con người cần có niềm vui và sở thích, Diệp Tử Lộ đã mất nửa năm khổ sở để chứng minh một điều – không thể tìm được niềm vui bằng cách lên mạng, vào Weibo hay đọc tiểu thuyết, cái đó gọi là “giết thời gian”, chứ không xứng đáng được gọi là sở thích.
Về chuyện “đọc sách”, có người thực sự thích đọc, thế nhưng đối với Diệp Tử Lộ, cô nhận ra thực ra mình không thực sự thích đọc những thứ liên quan đến văn chương. Cô không có khả năng cảm thụ cái gọi là vẻ đẹp trong câu chữ cho lắm, đọc cái gì cũng chỉ đọc lướt qua, chỉ để biết tác giả đang kể chuyện gì mà thôi. Cô không thể đọc nổi những thứ mà nhiều người khác khen ngợi, đối với Diệp Tử Lộ, nhiều khi đọc xong một câu chuyện nhưng cô cũng không cảm thấy xúc động gì mấy. Cô tính hay xốc nổi, cùng lắm chỉ chìm đắm trong niềm vui buồn của chính mình thôi.
Chỉ có những thứ này mới phù hợp với những thứ cô mơ mộng đến, mới có thể hấp dẫn tâm hồn tưởng như đã tê liệt của cô.
Hiện giờ, Diệp Tử Lộ mới tìm được niềm vui thực sự, và cũng chỉ chú tâm tới nó. Hiện giờ cô hầu như không lên mạng trừ những diễn đàn về mô hình.
Thế nhưng sở thích này cũng chẳng khiến cô bỏ bê công việc, chơi mô hình rất tốn kém, thế nên cô phải kiếm được tiền mới có thể chơi được. Đúng thế, hiện giờ cô kiếm được tiền, có nhiều chuyện không khó như cô tưởng tượng, chỉ cần có lòng, một ngày không được, một tháng không được, lẽ nào một năm không đủ đrrt xoay chuyển tình thế sao? Cơn đại suy thoái do khủng hoảng kinh tế còn có thể vượt qua được, từng kiên trì, từng đau khổ, rồi sẽ một ngày, cuộc sống cũng sẽ tốt đẹp thôi.
Sau khi Diệp Tử Lộ thất nghiệp, trải qua một vài biến cố, sau hai năm ngắn ngủi, cuối cùng cô cũng thay da đổi thịt.
Diệp Tử Lộ vừa đi vừa ôm cái máy bay to đùng, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Nghỉ Tết rồi, tối nay là cô có thể về nhà đón Tết với mẹ.
Lúc ấy, một chiếc ô tô đỗ bên đường chầm chậm đi theo cô, bấm còi.
Diệp Tử Lộ quay đầu lại nhìn, không quen, cô còn tưởng rằng mình đang chặn đường người ta, thế là đi sát về phía lề đường.
Sau đó, chỉ thấy cửa kính ô tô hạ xuống, một người đàn ông trẻ tuổi nhìn cô rồi nở một nụ cười: “Ê, Diệp Tử! Không nhận ra tôi à?”.
Giọng nói của người này nghe rất quen thuộc, ngữ điệu cũng quen, trên cổ có đeo một viên đá màu đỏ trông quen quen. Diệp Tử Lộ chớp chớp mắt, săm soi mãi, cuối cùng qua vẻ ngoài hào nhoáng bảnh bao nhưng mặt người dạ thú kia, cô cũng tìm ra chút manh mối. Đó chính là người quấn băng đầy đầu như một anh Ấn Độ, khổ sở ngồi trên giường bệnh… Nhan Kha!
Diệp Tử Lộ không thể tin nổi, cô hỏi thử: “Anh là gấu… Nhan Kha?”.
Nhan Kha xuống xe, Diệp Tử Lộ ngước lên nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô gặp Nhan Kha khi anh ở tình trạng bình thường, vẻ mặt cô kinh ngạc như đang nhìn thấy loài động vật quý hiếm nào vậy, cho dù hai hôm trước hai người vừa nói chuyện điện thoại với nhau.
Khi đó Nhan Kha tuyên bố với cô rằng anh đã hoàn toàn hồi phục sức khỏe, hoàn toàn thay da đổi thịt và dùng những từ đẹp đẽ nhất mà anh có thể nghĩ ra để nói về mình, thề son sắt hẹn gặp Diệp Tử Lộ đón Tết, đồng thời cam kết sẽ làm cô phải bất ngờ, anh sẽ xây dựng một hình tượng mới khác hoàn toàn với những gì cô ấn tượng.
Anh thực sự đã làm được.
Còn Diệp Tử Lộ thì tròn mắt trước một anh chàng siêu đẹp trai từ trên trời rơi xuống: “Sao anh lại… ôi. Không thể ngờ được, anh lại…”.
Nhan Kha tự đắc như một con công đực đang xòe cánh khoe cái đuôi rực rỡ đợi Diệp Tử Lộ khen.
Diệp Tử Lộ: “… là người mà trông như chó ấy!”.
Mặt Nhan Kha méo xệch, cuối cùng anh cũng được một lần nữa đối diện với cái mồm độc địa cảu Diệp Tử Lộ. Anh im lặng khoác tay lên vai Diệp Tử Lộ, ỷ vóc dáng cao to ghì mạnh lên vai cô, xau đó xách cô lên xe.
Diệp Tử Lộ vội vàng chống cự: “Ấy ấy, cẩn thận chút cẩn thậ chút, máy bay của tôi! Đừng làm vỡ máy bay của tôi!”.
“Máy bay? Tôi còn có xe tăng nữa đấy” – Nhan Kha nghiến răng.
Trên ghế lái phụ, Diệp Tử Lộ đáng thương vịn chặt vào ghế, cảm thấy cực kì không an toàn. Nhan Kha bây giờ to thế này, cô không thể nào dùng ngón tay búng anh một cái như xưa nữa, không thể xách đi xách lại, không thể lột quần áo bắt nạt anh, thậm chí còn không thể chế giễu anh một cách trắng trợn như khi anh băng bó đầy người được.
Nhan Kha mở cờ trong lòng khi thấy cô nhìn anh chằm chằm, anh ra vẻ độ lượng như một đấng quân vương, lái xe được một đoạn dài mới quay sang nhìn cô: “Sao, tự cảm thấy hổ thẹn khi nhìn thấy tôi tỏa sáng như này đúng không? Sáng nay tôi vừa nhận được một cuộc phỏng vấn, chỉ đề là ‘Tinh thần đón nhận thách thức của doanh nghiệp’, đợi khi nào tạp chí xuất bản tôi sẽ tặng cô một cuốn, có kèm chữ ký”.
Diệp Tử Lộ: “Ồ…”.
Nhan Kha lườm cô một cái.
Diệp Tử Lộ ôm chặt mô hình máy bay trước ngực, tấm tắc cảm thán: “Người ta nói cái gì mà ‘ba mươi năm trước nước chảy về phía đông, ba mươi năm sau nước chảy về phía tây’…”.
Câu nói ấy khiến mặt mày Nhan Kha rạng rỡ hẳn lên, sự lạ lẫm và khoảng cách mà anh nghĩ không hề xuất hiện, không biết là do quãng thời gian khắc cốt ghi tâm mà mọ ở bên nhau hay vì lí do khác, Nhan Kha bỗng thấy có chút cảm động, anh lấy giọng, nỗi xúc động nhất thời dâng lên trong anh.
Nhưng khi nụ cười và vẻ dịu dàng trên khuôn mặt chưa kịp tan biến, Nhan Kha đã nghe thấy Diệp Tử Lộ tiếp tục nói: “Cái gì mà ‘tiểu nhân đắc chí’ ấy nhờ…”.
Bình luận facebook