Chap 37
Có lẽ từ chap này trở đi tôi nên viết thật với suy nghĩ, tâm tư của mình, và cũng coi như tôi giới thiệu lại đầy đủ hơn về cuộc sống hiện tại của tôi. Tôi là 1 thằng 22 sắp 23 tuổi, đang học năm cuối tại 1 trường đại học ở Hà Nội, bề ngoài theo như bạn bè nói “ưa nhìn, cao trông khá hiền ít nói nhưng đôi lúc lạnh lùng phát sợ nhất là nụ cười nửa miệng của tôi”. Gia cảnh nhà tôi bình thường không giàu cũng chả nghèo, có của ăn của mặc nhưng đầm ấm hạnh phúc. Tôi dù vẫn là 1 thằng sinh viên năm cuối, đang mài quần trên ghế giảng đường, nhưng tôi tự tin nói với tất cả mọi người rằng “tôi đã lớn” .Đơn giản ngay từ kì 2 năm đầu tôi đã tự kiếm việc làm và nuôi bản thân. Rất ít khi dựa dẫm vào bố mẹ, cảm giác nó không thoải mái cho lắm. Tiêu tiền, dùng tiền mình làm ra vẫn thấy “có ích” với bản thân hơn. Đến lúc này trong tài khoản cá nhân của tối cũng có 1 khoản “tạm được” để dùng. Bố mẹ biết nhưng vẫn gửi tiền đều đều cho tôi và đứa em bảo “mày giờ năm cuối rồi nên tập trung vào mà học, chứ đừng có mải mê kiếm tiền quá không tốt đâu”. Tôi chẳng biết nói gì chỉ dạ vâng mà nhận, nói là nhận vậy thôi chứ thực chất số tiền ấy chủ yếu là tôi để cho e tôi dùng còn tôi thì ít. Hiện tại tôi đã nghỉ làm để tập trung cho việc làm luận án tốt nghiệp, hơi tiếc chút vì chỗ đấy tôi làm được một thời gian khá dài. Lương ổn định, công việc không vất vả lắm và cái mà tôi thích nhất đấy là anh chị e trong công ty khá hòa đồng với nhau, hay giúp đỡ nhau trong công việc. Nhưng vì 4 năm ăn học tôi bắt buộc phải nghỉ để phần bổ thời gian hợp lí hơn. Quãng thời gian còn yêu Nhung tôi cũng hay dẫn e đến công ty chơi, e vui lắm cứ vài ngày lại bắt tôi chở đến 1 lần. Chả là chỗ tôi làm có 2 chị cùng quê với Nhung nên nói chuyện hợp cạ, có chuyện gì hay hay lại bàn tán kể lể cho nhau nghe. Con gái mà bắt được sóng phù hợp là quấn lấy nhau ngay. Vài lần Nhung muốn nhờ tôi xin vào đấy làm nhưng tôi nhất quyết không đồng ý, e là con gái mới đang học năm đầu đi làm thấy không ổn. Dụ dỗ, năn nỉ tôi 1 tuần trời không được cuối cùng quay ra giận dỗi làm tôi phải khổ sở mấy ngày. Thôi không nhắc đến quá khứ nữa nhỉ, nhắc đến lại chạnh lòng. Giờ tiếp tục với khoảng thời gian tôi đã bỏ quên nhé. Sau ngày sang nhà Ngọc Anh chơi, tôi trở về với vòng xoay thường ngày :ăn, luận án, ngủ. Thi thoảng mấy thằng bạn đại học rủ đi nhậu, tiện thể hỏi han về bài làm của mỗi đứa. 4 thằng đã bàn với nhau cả, cùng chọn 1 đề để làm có gì không biết còn hỏi nhau mà 4 thằng thằng nào cũng ngu ngang ngang nhau, chẳng biết có làm nên trò trống gì không. Chỉ biết ra quán ăn đến uống no say xong xách xe về. Và đó là lí do tại sao Nhi bắt đầu tấn công tôi. Đó là ngày thứ 5 tức sau 4 ngày tôi sang nhà NA, chiều hôm ấy thằng Thành gọi cho tôi kêu ra quán quen uống rượu lí do là nó mới bị con bé đang tán đá thẳng cánh. Mặc tạm bộ quần áo ở nhà tôi phóng xe thẳng đến quán hay ngồi. Đến nơi, xe của mấy đứa đã dựng sẵn ở đấy cả. Tôi bước vào đưa mắt tia chỗ chúng nó ngồi
- ê Đức
Tiếng thằng Minh vang lên, tôi đảo mắt tìm nơi phát ra âm thanh quen thuộc ấy. Kia rồi 3 thằng đang vẫy vẫy tay í ới trong góc quán. Trời nóng nên đông khách tôi lạng lách một hồi mới tới vị trí của mình.
- chúng mày đến lâu chưa ? – tôi kéo ghế ngồi
- tao mới ngồi được lúc, mẹ đang dở trận LOL – Quảng kèo nhèo miếng mực nướng
- vãi mày, mấy giờ còn game mày thích ở lại năm sau à – Minh nâng cốc
- sợ cứt gì, không làm được thì đã có chúng mày sao phải xoắn, nào dzo đê – Quảng hồ hởi
- định mệnh
Cả 4 thằng cùng nâng cốc hô to vang cả quán làm mấy thanh niên gần đấy chau mày. Kệ nhậu nó phải thế chứ, như thế mới uống mới hưng phấn. Nốc hết cốc đầu tiên tôi hỏi thằng Thành, mặt đang nghệt như cái bơm
- sao, gọi bọn tao ra đây để ngắm cái mặt đần thối của mày à – tôi bóc miếng nem chua mắt chăm chăm nhìn nó
- thằng Đức nó nói đúng đấy, có gì cứ nói với bọn tao để bọn tao đưa lời khuyên cho, việc đéo gì phải buồn vì một đứa con gái – Minh hùa theo
- tao có buồn đâu, chỉ hơi tiếc số tiền tao bỏ ra tán nó ,mẹ 1 2 củ chứ ít à – Thành quắc mắt
- cái định mệnh, thế mà gọi bọn tao nói thất tình như đúng rồi anh em chuốc chết mẹ nó đê – tôi hồ hởi nâng cốc làm cả đám nâng theo
4 thằng ngồi với nhau đến gần 8h tối mới tan cuộc, thằng chúc thằng uống cứ như thế đến khi đi hết gần 2 két bia. Tôi uống kém nhất bọn, đến chai thứ 6 thứ 7 đầu óc đã choáng váng quay cuồng, nhưng chả hiểu sao vẫn uống tiếp cho đến khi đổ gục. Trong cơn say tôi loáng thoáng cảm nhận được làn da mát lạnh của ai đó chạm vào cánh tay tôi, âm thanh quen thuộc của ai đó vẳng vẳng bên tai. Nhưng mắt tôi cứ díu lại lịm dần vào giấc ngủ.
Sáng, ánh nắng gắt của mặt trời chiếu thẳng vào mắt làm tôi bừng tỉnh sau cơn say mê mệt. Đầu óc vẫn còn ong ong, tôi gắng gượng bò dậy nhìn mọi vật xung quanh. Đập vào mắt tôi là Nhi đang ngủ say sưa trên bàn học, 2 mắt nhắm chặt đôi môi khẽ cười mái tóc dài xõa ngang lưng và che khuất đi 1 phần khuôn mặt mệt mỏi của Nhi. Tôi giật mình nhìn khắp phòng, mọi thứ ở đây khác lạ quá không phải căn phòng quen thuộc tôi vẫn ở. Mà tại sao tôi và Nhi lại ở đây đấy là câu hỏi tôi băn khoăn nhất. Tôi cẩn thận lay e dậy, ánh mắt Nhi dần mở ra nhìn e cười trìu mến
- a dậy rồi à, e ngủ quên mất hi – Nhi dụi mắt, vén tóc sang bên
- ừ, nhưng a đang ở đâu vậy
- đây là phòng e với chị Uyên hôm qua a say quá Tú Anh không đưa a về được nên gọi cho chị em nhờ chị ấy đưa a về giúp
- thế à, thế mấy thằng bạn a thì sao
- e không biết, e ra đến nơi thì thấy anh đang nằm ngủ trên bàn rồi hi
- ơ, sao e nói là Uyên ra đưa a về cơ mà
- à e quên chưa nói, Tú Anh ra đến quán nhưng một mình e ý không đưa a về được nên e ý gọi điện cho chị Uyên nhờ chị e chở a về giúp, vì còn vướng xe đạp điện của Tú Anh nên e cũng đi theo để mang xe về
- ừ, nhưng sao không chở a về nhà a luôn ở đây a thấy….
- vì quán đấy gần phòng e hơn mà nên chị Uyên bảo cho a về đây luôn cho tiện hi
- thế à, vậy Uyên với Tú Anh đâu e – tôi nhìn quanh phòng 1 lượt
- Tú Anh về ngay tối hôm qua rồi anh, còn chị Uyên đang ngủ phòng chị bên cạnh ạ hi
- thế…thế…thế à, mà e tối qua ngủ…ngủ ở đâu – tôi bối rối 2 tay cảm thấy thừa thãi cứ nắm lấy nhau thật chặt
- dạ, em ngủ phòng bên cạnh cùng chị Uyên – má Nhi ửng hồng
- thôi e sang gọi chị Uyên đây ạ - Nhi đứng dậy đi nhanh ra cửa để lại tôi đằng sau với khuôn mặt đần thối
Say đã đành đây lại còn để đến 3 cô gái đưa về thế này, mai ra đường chắc tôi bịt kín khẩu trang mất. Mà tại sao con e nó không nhờ Nhung hay 2 nhóc cùng dãy cho dễ sao phải nhờ đến chị em Uyên làm gì, bắt tội người ta. Con e tôi lắm lúc hành động rất kì quặc chẳng thế hiểu được nó. Lồm cồm bò dậy, tôi men theo mép giường vào nhà vệ sinh. Mất hơn 20p trong toilet để hoàn tất khâu thủ tục vệ sinh cá nhân, tôi bước ra với tâm trạng thoải mái hơn. Đây là lần đầu tiên tôi được chiêm ngưỡng nơi ăn chốn ở của chị em Uyên, cảm nhận đầu tiên về nó là :sạch, gọn gàng thơm tho. Vì là phòng con gái nên có đồ đạc thường nhiều và đầy đủ hơn :kệ để giầy dép, kệ để bát đũa, bàn trang điểm tủ quần áo, bàn học…chả bù cho phòng tôi ngày xưa đồ đạc thì ít rác rưởi thì nhiều. Từ hồi con e nó lên học mới sáng sủa, gọn gàng hơn.
Đang ở phòng người khác tôi chả biết làm gì ngoài việc ngồi im 1 chỗ nhìn ngắm xung quanh, suy nghĩ mung lung đủ thứ chuyện. Lát sau Uyên và Nhi về, thấy tôi đờ đẫn nhìn hướng ra cửa sổ Uyên lại gần hích vai tôi
- ê, vẫn say à
- ờ…không, cảnh đẹp nên ngắm tí - tôi giật giọng
- nói phét không biết ngượng mồm, mà ông đánh răng rửa mặt chưa đấy
- ờ...ờ
- à quên ông không có bàn chải nhỉ, thôi súc miệng qua cũng được tí về đánh răng sau ha ha - Uyên cười lớn vang cả căn phòng nhỏ
Tôi nóng bừng cả mặt chả biết nói gì, trong khi Uyên vẫn nhếch mép cười chọc quê tôi còn Nhi thì đã vào toilet từ lúc nào.
- tối qua làm gì mà uống say thế hả ? - Uyên nhìn tôi chằm chằm
- à, vui thì uống ấy mà có gì đâu - tôi lấp liếm
- con trai các ông kể cũng lạ, vớ được là uống chả biết nghĩ cho bản thân gì cả đến lúc say khướt lại hành hạ con gái bọn tôi, may cho ông là tối qua có chị em tôi ra giúp đấy không thì giờ chắc đang nằm ở cái xó xỉnh nào rồi
- ôi giời đàn bà con gái làm sao mà hiểu được, thôi có gì ăn không nấu cho tôi ăn với đói quá
- có mì tôm đấy ăn thì ăn, đêm qua nôn hết vào toilet rồi còn gì giờ chả đói
- mì tôm cũng được, bà nấu cho tôi bát bụng réo nãy giờ - tôi xoa xoa bụng ra hiệu đói
- tí nữa đã tôi chưa đánh răng rửa mặt gì, mà ông đã...
- rồi, tôi xong từ nãy rồi nhìn mặt tôi mà không biết à
- cái mặt ông lúc nào chả đần đần biết sao được, mà hình như nay Tú Anh thi môn tiếp theo à
- nay thứ mấy - tôi chột dạ
- thứ năm
- thế mai nó mới thi
- ừ à này trưa nay ở đây ăn cơm với chị em tôi nhá, chả mấy khi
- ok thôi, gì chứ ăn tôi chiều hết hehe
- rau luộc chấm mắm với ông chỉ thế thôi nhá, ăn nhiều tốn cơm tốn gạo
Đúng lúc này Nhi bước ra, nhìn tôi cười nhẹ rồi đi nhanh đến bàn học ngồi ngang với tôi. Thấy Nhi Uyên nháy mắt
- thôi 2 người nói chuyện đi nhé, tôi vào toilet cái
Bắt đầu giở trò ghép đôi cho tôi và Nhi đây, cái mụ này chuyên báo hại tôi vật lên vật xuống không biết bao nhiêu lần. Từ đi học đến đi chơi giờ là tình cảm nam nữ, bạn thân với nhau cả 20 năm mà cũng chẳng thèm nói với tôi 1 tiếng về Nhi. Hay là do Nhi muốn giấu, không đúng lắm tại sao Nhi phải giấu tôi làm gì khi tôi là bạn thân của Uyên cơ mà. Cơ hội để Nhi cưa đổ tôi khá cao, vậy thì tại sao, hay do tận bây giờ Uyên mới biết ? Mấy câu hỏi này liên tục xuất hiện trong tâm trí tôi mấy ngày qua, nó khiến tôi rối bời khó xử. Giờ Nhi đang đối diện mặt đối mặt với tôi đây, có nên hỏi thằng e không nhỉ có nên nói thẳng với e là tôi đã có người yêu ?. Ánh mắt tôi run run, 2 bờ vai xo lại miệng ấp úng nửa muốn nói nửa không. Như nhận ra điều bất thường nơi tôi, Nhi hỏi
- anh làm sao vậy ? - đôi mắt Nhi mở to vầng trán giãn ra nhìn thẳng vào tôi
Bình luận facebook