• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo (1 Viewer)

  • Chương 111

“Không chấp nhận yêu cầu của tôi, lại cùng người đàn ông khác anh anh em em, chẳng lẽ cô làm vậy chỉ muốn tôi chú ý sao” Đây không phải là nghi ngờ mà là khẳng định.



Ánh mắt sắc bén quan sát Âu Y Tuyết và Minh Vũ đứng dưới lầu, hai mắt nhìn không rời bàn tay của cô đang đặt trên vai Minh Vũ, giờ phút này anh cảm thấy trong lòng đang nóng lên, giận sôi trong lòng.



Nghe vậy, Âu Y Tuyết và Minh Vũ đồng thời ngước đầu lên đối mắt với một khuôn mặt lạnh như băng, đôi mắt như đốt ra lửa.



“Hừ, chẳng lẽ tôi không bằng hắn!” Trong lòng không hiểu tại sao tức giận, giống như đồ đạc của mình bị trộm đi. Còn không để hai người phản ứng, đôi mắt sắt như dao nhìn chằm chằm Minh Vũ.



“Cậu chủ” Vừa nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Mạc Dĩ Trạch nhìn mình, Khuôn mặt đang đau lòng của Minh Vũ cũng che mất, sau đó là dáng vẻ vô cùng cung kính.



Âu Y Tuyết cũng cảm nhận được sự lạnh lùng trong đôi mắt của Mạc Dĩ Trạch đang nhìn Minh Vũ, khi nhìn thất đôi mắt tối đen đó cả người cô ngẩn ra, đợi đến khi cô phản ứng, cô mới chú ý thấy tầm mắt của anh là nhìn bàn tay cô đang đặt trên người Minh Vũ, vì vậy cô rút bàn tay trái của mình về.



Vẻ mặt hoảng hốt của cô khi rơi vào mắt anh, lại bị anh nghĩ thành cô lén lút ở sau lưng anh vụng trộm, trong lòng càng lạnh hơn, lời lẽ nhẫn tâm giễu cợt.



“Xem ra là tôi đã đánh giá thấp cô, thủ đoạn quyến rũ tài như vậy, tại sao không tìm đại một người đàn ông bao nuôi, năm ngàn vạn sẽ kiếm được dễ như trở bàn tay, ngược lại hạ mình đi làm người ở cho kẻ khác?” Tức giận trong lòng anh càng đốt càng cao, nhìn Âu Y Tuyết khi nghe lời nói của anh mà khuôn mặt trắng bệch, trong lòng thật là đau. Chỉ là cảm giác đau này bị sự tức giận của anh quét mất, không để tâm đến.



“Cậu chủ” Thấy anh không ngừng sỉ nhục Âu Y Tuyết, Minh Vũ cảm thấy có lỗi, anh nhìn lên Mạc Dĩ Trạch đang ngồi ở lầu hai, giải thích: “Không phải lỗi của cô Âu, là tôi…..”



“Hừ” Nhưng không để cho Minh Vũ nói hết, khóe miệng của Mạc Dĩ Trạch hừ lạnh, sau đó chuyển ánh mắt qua hắn: “Nơi này không có chuyện của anh, ra ngoài!” Thái độ vô cùng xấu, giọng nói lạnh lẽo.



"Tôi. . ." Minh Vũ còn muốn giải thích.



"Tôi không muốn nói lần thứ hai!"



Dứt lời, Minh Vũ nhíu mày, trên khuôn mặt có chút chần chừ. Mà Âu Y Tuyết chú ý tới thái độ của hắn, ngay sau đó nhỏ giọng nói: "Tôi không sao, anh đi đi."



Mang theo vẻ mặt cực kỳ áy náy nhìn cô, nhìn cô cười yếu ớt thành khẩn , Minh Vũ cuối cùng gật đầu, để lại một câu: " Thật xin lỗi" Nói xong liền đi ra .



. . . .



Khi Minh Vũ rời đi phòng khách, nguyên bản là không khí không lắm vui vẻ lập tức giảm xuống trở về 0 độ.



Trong không khí yên tĩnh mang theo sự khó thở, anh như quỷ Satan muốn bóp chết cô, giống như muốn đem cô xé nát ra, làm người khác lạnh toát.



Minh Vũ trung thành với anh hai năm nhưng lại vì cô mà cãi lời không nghe theo anh mà lại nghe lời cô, không thể nghi ngờ, đây là chuyện đối với anh vô cùng châm chọc.



Trên khuôn mặt anh tuấn, kiêu ngạo như hoàng gia quý tộc, trên khuôn mặt từng nét chạm khắc rõ ràng. Tầm mặc một lúc, anh rốt cuộc lên tiếng: “Cô quả là một người phụ nữ hết lòng vì công việc” Một câu vừa ra khỏi miệng vô cùng mỉa mai.



Âu Y Tuyết sửng sốt, nhưng vẻ mặt cũng không có gì thay đổi. Cô ngước đầu nhìn anh, giọng nói nhỏ nhẹ yếu đuối hỏi: “Cậu chủ có gì sai bảo? Nếu không tôi muốn nghỉ ngơi”



Bây giờ đã là mười giờ tối, cả một ngày mệt nhọc vô cùng mệt mỏi, nếu không phải vừa rồi có chút chuyện, hiện tại cô đã ở trong phòng rồi.



Lạnh lùng nhìn cô, thấy vẻ mặt mệt mòi của cô cũng không châm chọc nữa, ngược lại giọng nói nhẹ một chút: “Xuống hầm rượu lấy Bồ Đào Tửu năm tám mươi ba, sau đó đem đến phòng tôi. Không có lệnh của tôi, không cho tự ý rời đi, hiểu chưa” Trong giọng nói có chút đùa giỡn.



“Vâng” Cô gật đầu, tránh sự công kích của anh.



. . . .







Được sự giúp đỡ của quản gia An Đức Liệt, rất nhanh cô tìm được chai rượu Mạc Dĩ Trạch yêu cầu. Sau khi cám ơn cô đem đến phòng Mạc Dĩ Trạch. Vốn nghĩ rằng sau khi đưa cho anh cô sẽ có thể về phòng rồi, không nghĩ tới, khi đứng trước cửa phòng của anh cô mới hiểu câu nói “Không cho tự ý rời đi” là có ý gì.



Dựa lưng trên vách tường, hai tay Âu Y Tuyết tê rần cầm chai Bồ Đào Tửu, sắc mặt tái nhợt của cô ửng đỏ khi trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ, giống như một mảnh hoa đào.



Trong phòng lớn như thế, trang trí thanh nhã sang trọng, phát ra từng tiếng gầm của đàn ông xen lẫn với tiếng rên rỉ vui thích của phụ nữ, hơi thở mập mờ, làm người ta không khỏi đỏ mặt.



Vài lần Âu Y Tuyết muốn bỏ đi nhưng khi cô vừa xoay đầu trong đầu liền thấy tiếng uy hiếp của anh, bước chân của cô liền dừng lại, cô lại quay về đứng tại chỗ.



Bởi vì đối với cô, lời của anh không thể không nghe.



Từng giây từng phút trôi qua , không biết là bao lâu.



Âu Y Tuyết cảm thấy hai chân đứng tê dại, đôi tay cũng bởi vì bưng khay quá lâu mà có chút run run, tiếng động bên trong phòng lúc này mới ngưng.



"Đi vào" Có lẽ là hai phút sau, bên trong phòng truyền ra giọng nam.



Nghe vậy, Âu Y Tuyết hít một hơi thật sâu, ngay sau đó mới nghe chỉ thị đẩy cửa phòng ra.



Cô thận trọng đẩy cửa phòng ra, một mùi hương tình dục đánh vào mặt. Đó là một cỗ mùi tanh đồng thời còn có mùi nước hoa, mùi không đậm nhưng là đủ để cho Âu Y Tuyết nghe thấy được.



Trong lòng không có chuẩn bị, dạ dày trống rỗng lần nữa khuấy không ngừng, cô bưng khay đang ở ngoài cửa dừng lại .



"Ưm. . ." Vị chua tràn ra, sắc mặt của cô lập tức trở nên tái nhợt như tuyết.



Mà âm thanh này, cũng hấp dẫn hai người trong phòng.



Đôi mắt màu xanh của Lisa chưa tan tình dục khi nhìn bóng dáng đang đứng ngoài cửa nôn ọe, ánh mắt dừng lại.



Trên khuôn mặt xinh đẹp gần như trắng bệch, một đầu tóc dài trải trên lưng, khuôn mặt do nôn ọe không ngừng mà trở nên đỏ bừng khiến người càng thêm yêu thương. Điều làm Lisa khiếp sợ nhất là trên khuôn mặt xinh như búp bê, khuôn mặt trông rất quen, chính là cô gái trong bữa tiệc lần trước.



“Trạch….” Trong lòng trở nên lo lắng, Lisa khẩn trương quay đầu nhìn Mạc Dĩ Trạch đã thấy anh lưng đang tựa trên giường, bộ dạng lạnh lùng nhìn bóng dáng cô gái đó, đôi mắt như lửa.



“Tại sao cô ta ở đây” Trực giác phụ nữ cho cô biết, cô ta nhất định là trở ngại của cô. Cho nên trước hết, phải biết rõ cô ta là ai.



Mạc Dĩ Trạch cũng không để ý đến cô, chỉ lạnh lùng thoáng nhìn cô, nhìn lại Âu Y Tuyết: “Mang ly vào”



Âu Y Tuyết ngẩn ra. Ánh mắt nhìn Lisa, nhìn đôi mắt không hề nhiệt độ của Mạc dĩ Trạch, đem cảm giác muốn nôn khắc chế lại.



Cô hít một hơi thật sâu, cho đến khi tạm thích ứng được, mới bước vào gian phòng xa xỉ này.



Tránh né đống quần áo hỗn độn trên nền nhà.



Âu Y Tuyết nhẹ nhàng vòng qua, đưa rượu đến bên cạnh bọn họ, chờ đợi sai bảo của mạc Dĩ Trạch.



Chẳng qua trong lúc lơ đãng cô nhìn về phía cô gái ở trên giường mới giật mình nhận ra. Cô gái này đã gặp ở bữa tiệc từ thiện lần trước.



Bốn mắt nhìn nhau, Âu Y Tuyết cảm thấy sự căm ghét trong mắt Lisa, mặc dù sợ hãi nhưng cô vẫn trấn định.



“Để ly xuống” Giọng nói từ tốn mang theo hấp dẫn.



“Vâng” Âu Y Tuyết không chút do dự, đem vật trên tay để ở đầu giường, sau đó xoay người muốn hay thật nhanh ra khỏi đây.



Nhưng không nghĩ, có người không muốn cho cô an ổn rời đi, khi cô vừa xoay người, giọng nói trầm thấp kia lại vang lên.



“Chẳng lẽ tôi làm cô thấy rất ghê tởm đến muốn ói?” Trong giọng nói có tức giận, mang theo lửa.



Bởi vì ngoài ý muốn, bước chân Âu Y Tuyết dừng lại. Thân thể cô sững sờ đứng nguyên tại chỗ không có động tác gì, cũng không lên tiếng.



Nhìn bóng dáng gầy yếu của cô, Mạc Dĩ trạch cảm thấy tim mình căng thẳng, chân mày nhíu lại, trên mặt lạnh lùng: “Cô quên lời nói của tôi rồi? Tôi đã nói không có lệnh của tôi cô không được bước chân ra khỏi đây” Giọng nói cứng rắn không chút tình cảm.



Mà hành động của anh đều rơi vào trng mắt Lisa, cảm giác lo lắng trong lòng ngày càng lớn, đôi mắt không ngừng nhìn qua nhìn lại hai người, muốn tìm chút bí mật.



Chỉ là Mạc Dĩ Trạch cũng không có cho cô cơ hội .



“Cô đi trước” Đôi mắ kiêu ngạo nhìn Lisa, lời nói lạnh lùng.



Một câu của anh, sự lo lắng của Lisa đã lên đỉnh điểm: “Trạch” Lisa kêu lên, không hiểu ý anh. Chỉ là trực giác khiến cô ôm anh, làm nũng: “Không phải tối nay em ở lại với anh sao? Sao lại đuổi em đi?”



Đối với sự dây dưa của cô, Mạc Dĩ Trạch không chút do dự hất tay, lạnh lùng nói: “Tôi nói Minh Vũ đưa cô về” Giọng nói cứng rắn.



“Nhưng em……” Lisa không muốn, muốn tranh thủ thêm một ít, nhưng ánh ắt bén nhọn của anh làm mọi lời nói của cô nuốt xuống, không cam tâm: “Vâng”



Cô trả lời rất nhỏ, trên khuôn mặt yêu kiều không chút tình nguyện, đôi mắt xanh lam cũng thành xanh đậm.



Cô đứng dậy đưa lưng về phía Âu Y Tuyết vừa nhặt lên quần áo mặc vào, vừa rủa thầm Âu y Tuyết, đổ lỗi cho cô, tại cô Mạc Dĩ Trạch mới đuổi mình đi…….



Cho nên khi mặc xong chiếc áo cuối cùng, mới dừng lại.



“Trạch, em đi trước” Lisa cười dịu dàng, như cũ yêu kiều. chậm rãi bước đến bên người mạc Dĩ Trạch theo thói quen hôn anh một cái, thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh thì dừng lại. Khi bước qua người Âu Y Tuyết, cô cố ý đẩy bả vai, sau đó giận dữ bỏ đi.



. . . . .



Theo cửa phòng khép lại, bên trong phòng không khí lần nữa yên lặng. Không chút nào bởi vì Lisa rời đi mà tốt lên.



Đôi mắt lạnh lùng nhìn Âu Y Tuyết. Mạc Dĩ Trạch nói phủ đầu: “Chẵng lẽ cô tính tiếp tục như vậy?” Giọng nói không còn lạnh lùng mà chỉ có đùa giỡn.



Đối mặt câu hỏi của anh, Âu Y Tuyết không trả lời, cô lựa chọn im lặng.



Nhìn sự yên lặng của cô đồng nghĩa với việc cô khinh thường anh, vốn là tâm tình của Mạc Dĩ Trạch tốt hơn một chút lại lần nữa chìm xuống. Nụ cười đùa giỡn lại biến thành châm chọc.



“Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi, chẳng lẽ thấy tôi lại khó chịu như vậy?” Nhớ lại cảnh cô nôn mửa lúc nãy khi thấy anh, toàn thân Mạc Dĩ Trạch cảm thấy lạnh lẽo.



Người phụ nữ này thật không biết điều. Đầu tiên thì quyến rũ tài xế của anh trước mặt anh, sau đó lại nôn mửa trước mặt anh, làm cho anh rất tức giận, rất là khó chịu.



Nghĩ là cô sẽ tiếp tục yên lặng, nhưng sau đó lại nghe cô trả lời có chút do dự.



“Không có” Cho dù cô cảm nhận được ánh mắt rất nóng từ sau lưng, nhưng cô vẫn trấn tĩnh: “Nếu như cậu chủ không có sai bảo gì, vậy tôi……” Âu Y Tuyết nhẹ nhàng nói.



Nhưng không nghĩ một câu chưa nói hết, liền nghe một câu nói phát ra từ sau lưng.



“Lại đây giúp tôi.”



Nghe vậy, Âu Y Tuyết không khỏi ngẩn ra. Cô chậm chạp xoay người, lại thấy thân thể cứng cáp của anh phơi bày ngoài chăn đệm, vì vậy đầu óc trống rỗng, ánh mắt mở to.



“Hừ, loại người như cô cũng biết xấu hổ?” Giống như nhận ra sự xấu hổ của cô, Mạc Dĩ Trạch hừ mũi xem thường: “Lỗ tai cô điếc sao? Không nghe tôi nói gì sao?” Lời nói lạnh lẽo sắc mặt lạnh lùng.



Đột nhiên anh la lên, Âu Y Tuyết ngập ngừng một chút, khi nhìn đến trong mắt anh chỉ có màu đen lạnh như băng, lời nói lại không dám nói ra……







Âu Y Tuyết theo lời nói của anh vào phòng tắm mở một bồn nước ấm. Xong khi chuẩn bị xong cô quay lại phòng, lại nghĩ sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy anh sẽ bỏ qua cho cô, nhưng giờ cô mới biết được, mục đích của anh hiện tại không phải là sai bảo cô cho vui mà là hành hạ cô.



. . . . .



Âu Y Tuyết từ phòng tắm trở lại trong phòng ngủ, thấy Mạc Dĩ Trạch đang khoác một cái áo ngủ bằng tơ tắm đen nhánh nhắm hai mắt không nhúc nhích nằm ở trên giường.



Đèn thủy tinh xinh đẹp phát ra ánh sáng chói mắt, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt Mạc Dĩ Trạch trông thật đẹp. Không có bộ dạng phách lối kiêu ngạo giờ phút này trông anh giống như một cậu bé, làm người ta không nghĩ đến bộ mặt xấu xa của anh.



Trong bất tri bất giác, Âu Y Tuyết nhìn đến ngây người.



Đợi đến khi cô phản ứng, Mạc Dĩ Trạch không biết đã mở hai mắt ra từ khi nào, giờ phút này đang lạnh lùng nhìn cô.



"Xong rồi?" Anh dùng hai tay chống nâng thân thể của mình, nhẹ nhàng hỏi.



"Vâng" Âu Y Tuyết gật đầu, trong giọng nói tràn đầy cung kính. Sau khi cúi đầu cô không dám nhìn hai mắt lạnh như băng của anh.



"Giúp tôi xuống giường" Thấy cô có chút sợ hãi mình, Mạc Dĩ Trạch không vui nói.



Âu Y Tuyết không hiểu nhìn anh, nhưng không có bất kỳ hành động gì.



Hành động của cô lại khơi dậy con thú hoang trong lòng Mạc Dĩ Trạch, anh nhìn cô cười, ngay sau đó giống như kẻ gây sự: “Sao? Chẳng lẽ cô nghĩ một người què có thể tự tắm?”



Một câu nói nghe như giễu cợt nhưng lại cố ý muốn nói tới tội lỗi của cô.



Bởi vì một câu nói này, Âu Y Tuyết kinh ngạc trong nháy mắt trở thành khiếp sợ. Hai mắt từ khuôn mặt anh từ từ nhìn xuống hai chân của anh không tự chủ ngẩn ra.



"Anh. . . . ." Một tiếng êm ái từ môi cô tràn ra.



Vốn chỉ là lời nói vô tâm, nhưng nghe vào trong tai Mạc Dĩ Trạch lại thành châm chọc.



"Cô tội nghiệp tôi sao?" Hai mắt lạnh lẽo nheo lại, giờ phút này anh như một con sư tử, nguy hiểm làm người ta sợ chạy trối chết.



Mặc dù đối với sự thay đổi của anh làm cô run sợ, nhưng thực tế lại ép cô phải nhìn anh.



Cô vốn nghĩ là chân anh bị gãy xương hay trật chân gì đó mới tạm ngồi xe lăn, nhưng không nghĩ tới chân anh lại….. trong nhất thời, cô không biết nói gì cho tốt.



Sự yên tĩnh của cô lại khiến anh cho rằng cô chẳng để tâm, làm anh càng thêm điên cuồng: “Chẳng lẽ cô quên chính cô là người khiến tôi què đó sao?” Lời nói sắc bén, hai mắt như muốn phun ra lửa.



Ánh mắt như muốn giết người lại khiến người ta không nhẫn tâm bỏ rơi, thế nhưng cô không hiểu sao anh lại nói vậy.



Chân của anh, do cô hại ? Này. . .



Chỉ là Âu Y Tuyết còn không có hỏi rõ, Mạc Dĩ Trạch lại lần nữa cắt đứt suy nghĩ của cô.



"Đừng tưởng rằng cô không lên tiếng thì tất cả có thể tan thành mây khói! Cô hại tôi như thế nào, tôi sẽ trả cô gấp đôi!" Lời nói ác độc, lòng trả thù càng thêm mãnh liệt.



"Tôi. . . . ." Âu Y Tuyết trố mắt, giờ phút này cô không hiểu anh nói gì. Hai mắt nhìn về Mạc Dĩ Trạch gần như muốn giết người, cuối cùng cô lựa chọn im lặng. . . . .



. . . . .



"Giúp tôi tắm rửa"



Trong phòng tắm, chỉ có tiếng nước, Mạc Dĩ Trạch toàn thân trần truồng nằm ở trong nước ấm mặc cho dòng nước chảy qua khe hở.



Giúp cho anh tất cả không phải An Đức Liệt hay một người hầu khỏe mạnh mà là Âu Y Tuyết mảnh mai.



Mồ hôi theo trán chảy xuôi, Âu Y Tuyết bởi vì đỡ anh mà đôi tay bủn rủn mặt đỏ tới mang tai. Mới vừa rồi cô dùng tất cả sức lực mười mấy năm đem anh từ trên xe lăn bỏ vào hồ tắm, cô phải đối mặt với anh cả người trần trụi. Khiến cô vô cùng bối rối chỉ muốn bỏ chạy.



Mà bây giờ anh lại muốn cô. . . . .



Nghĩ tới đây, Âu Y Tuyết không chút do dự nói ra: "Không".



Chỉ là sau khi cô nói, lập tức đưa tới Mạc Dĩ Trạch nổi bão: "Cô chẳng qua chỉ là kẻ ở mà thôi, cô không có tư cách nói ‘không’!" Giọng nói chắc chắn, làm người ta sợ hãi.



Âu Y Tuyết lắc đầu liên tục, vốn là vẻ mặt bình tĩnh cũng bởi vì yêu cầu quá đáng của anh mà vỡ nát.



Nhưng Mạc Dĩ Trạch làm sao cho cô toại nguyện, thấy cô không muốn, anh cười thật xấu xa: “Trừ khi cô muốn mấy đứa nhò kia sống ngoài đường, cô có thể không làm”



Đôi mắt như ưng, kiêu ngạo không chịu nỗi, trên khuôn mặt là nụ cười xấu xa, trông anh như quỷ satan hại người.



Anh chính là nắm chắc cô! Nắm chắc cô sẽ không bỏ rơi những đứa nhỏ kia!



Quả nhiên như Mạc Dĩ Trạch đoán, Âu Y Tuyết vừa nghe hắn uy hiếp, cơ hồ là lập tức ngưng lắc đầu, hai mắt có chút mệt mỏi.



"Tới đây" Thấy cô an tĩnh lại, Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng nói.



Lông mày thanh tú nhíu lại, đang chần chờ ước chừng có một giây mới cất bước hướng bên bồn tắm. Chỉ là một khi cô đến gần Mạc Dĩ Trạch, nghe thấy được hơi thở nam tính trên người anh, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh khiến cô đau đến không muốn sống.



Trên khuôn mặt xinh đẹp trắng xanh một mảnh, càng thêm yếu ớt



"Giúp tôi tắm rửa" Giờ phút này Mạc Dĩ Trạch cũng có chút không nhịn được, thấy cô như cũ thờ ơ ơ hờ, Mạc Dĩ Trạch nổi giận kéo cô qua.



Âu Y Tuyết vội vàng không kịp chuẩn bị, một giây kế tiếp liền bị anh kéo vào trong bồn tắm.



"Bõm", cả người rơi vào bồn tắm.



Âu Y Tuyết liên tiếp uống xong vài ngụm nước, trong lỗ mũi, trong đôi mắt có thể nhìn đến đều là nước; đồng thời hình ảnh bị đè nén trong lòng cô lần nữa bủa vây cô, cô khẩn trương vội vàng bắt được tay Mạc Dĩ Trạch không dám buông ra.



Thấy cô hoảng hốt, Mạc Dĩ Trạch thì thầm một tiếng ‘ngu ngốc’ liền đem cô kéo vào trong ngực của mình.



"Khụ khụ" Cảm giác ấm áp, Âu Y Tuyết không khỏi cảm thấy an toàn, cô nằm trong lòng Mạc Dĩ Trạch không nhịn được ho khan.



Hai cỗ thân thể chỉ cách nhau một lớp áo mỏng, hai người đối địch giờ phút này cũng có vẻ cực kỳ phối hợp, không khí cực kỳ yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe được rất rõ ràng.



Bởi vì không khí như vậy, Âu Y Tuyết đầu óc ngưng vận hành, mà Mạc Dĩ Trạch tự nhiên cũng là như thế.



Đợi đến khi Âu Y Tuyết phản ứng kịp, bàn tay Mạc Dĩ Trạch cũng không biết khi nào thì vuốt ve ở trên người cô.



"Không" Âu Y Tuyết kêu khẽ một tiếng, vội vàng đẩy anh ra.



"Nằm yên" Trong trí nhớ của anh, cho tới bây giờ không có cô gái nào cự tuyệt anh! Trong nhất thời, anh tức giận muốn bắt tay của cô không cho cô rời đi, lại không nhanh bằng cô.



Thoát khỏi hai tay của anh, Âu Y Tuyết dùng tốc độ cực nhanh ra khỏi bồn tắm, ngay sau đó chạy đến cạnh cửa đẩy cửa ra chạy ra ngoài.



Hai mắt tức giận nhìn bóng lưng biến mất càng thêm âm trầm.



Âu Y Tuyết, sớm muộn gì cô cũng phải trả giá những việc cô đã làm!







Sau đó một ngày, Mạc Dĩ Trạch giống như bốc hơi biến mất.



Đêm hôm đó sau khi Âu Y Tuyết chạy ra từ khỏi phòng Mạc Dĩ Trạch với quần áo ướt nhẹp cộng thêm cả ngày mệt mỏi, sang ngày hôm sau cô bị sốt cao………..



Hôm sau, bầu trời trong xanh, ánh nắng tươi sáng chỉ là trong không khí có chút nóng bức.



Bên trong biệt thự --



Từng người giúp việc đi qua đi lại giữa các thiết bị y tế, cùng với các bác sĩ mặc áo Blue trắng đang tận tình kiểm tra, mà quản gia An Đức Liệt đang lạnh lùng quan sát.



"An quản gia, tại sao đột nhiên lại muốn chúng tôi kiểm tra thân thể?" Một cô gái trẻ, khuôn mặt thanh tú dò hỏi.



An Đức Liệt nhàn nhạt nhìn cô, lại dung tiếng Trung không lưu loát lắm trả lời: "Mấy ngày gần đây mới nổi lên một bệnh cúm, vì sức khỏe của mọi người, cậu chủ đặc biệt cho mời” Nói xong một câu như vậy, An Đức Liệt liền đi ra.



Người nữ giúp việc nhìn bóng dáng hắn bỏ đi, sửng sốt một hồi lâu, lúc này mới thật thấp lầm bầm lầu bầu nói những thứ gì ngay sau đó cũng đi ra ngoài.



Mà Âu Y Tuyết đang bị sốt cao cũng ráng chống đỡ kiểm tra hết một lượt.



Cô cho là chỉ kiểm tra như bình thường thôi, không nghĩ rằng bởi vì ngày kiểm tra hôm nay, lại phá vỡ cuộc sống tương lai của cô…



. . . . .



Trời chiều tắt nắng màn đêm buông xuống…



Cuộc sống làm người giúp việc sắp kết thúc, gần tối ngày cuối cùng, khi Âu Y Tuyết đang dọn dẹp phòng khách, Mạc Dĩ Trạch biến mất bấy lâu lại xuất hiện trước mắt cô.



“Cô có thể đi” Một giọng nói thật thấp phát ra từ sau lưng cô, làm Âu Y Tuyết giật mình.



Cô quay lại thấy Mạc Dĩ Trạch đang ngồi trên xe lăn, mang theo dáng vẻ đùa giỡn.



“Tôi nói cô có thể đi, chẳng lẽ cô không muốn?” Thấy cô không phản ứng, Mạc Dĩ Trạch tốt bụng lặp lại, trên mặt mang theo nụ cười giả tạo, trong mắt chỉ có lạnh lùng.



Hơn hai ngày không gặp, khuôn mặt anh trông có chút mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt một chút, chỉ là cho dù anh như thế vẫn làm người khác phải ngoái nhìn.



“Tôi…” Nghe anh nói như vậy, Âu Y Tuyết còn tưởng anh nói đùa. Bởi vì cô không nghĩ anh dễ dàng buông tha cô như vậy, nhưng khi cô nhìn thấy vẻ thành thật của anh, cô mới biết anh nói thật.



Nhưng anh rõ ràng nói cô phải làm bảy ngày rồi đi cục cảnh sát tự thú, bấy giờ ...



Đôi mắt nhìn thấy sự lo lắng của cô, mạc Dĩ Trạch cười lạnh lùng nói: “Tôi thay đổi ý định.”



Âu Y Tuyết ngẩn ra, hai mắt chờ đợi câu kế tiếp của anh.



Quả nhiên, anh đã hấp dẫn chú ý của cô, nụ cười mạc Dĩ Trạch âm trầm: “Trước khi tôi thay đổi ý định thì đi đi”



“Anh….” Âu Y Tuyết có chút không dám tin, vẫn đứng yên tại chỗ.



Mạc Dĩ Trạch cười âm lạnh, anh lạnh lùng nhìn cô, cuối cùng nói: "Tôi đã nói nhất định sẽ làm được! Hi vọng ngày mai cô rời đi" Nói xong không để ý đến cô xoay người đi ra.



Nhìn anh biến mất trong thang máy, đôi mắt trong suốt của Âu Y Tuyết hiện lên nhàn nhạt đau thương. . . . .



Bên trong thư phòng , không có ánh sáng. Một bóng người ngồi cạnh cửa sổ nhìn khu vườn tối đen, lòng lạnh lẽo.



Bỗng dưng, trong không gian yên tĩnh như vậy lại vang lên tiếng gõ cửa.



"Đi vào" Lời nói lạnh lẽo, kèm theo tiếng cửa phòng được mở ra.



Cửa phòng mở ra chỉ thấy bên trong tối đen, bóng người có chút giật mình khi thấy bên trong không mở đèn.



Đôi mắt tìm kiếm khắp phòng phát hiện bóng người kia đang ngồi bên cửa sổ, lúc này mới khép cửa lại đi tới.



"Cậu chủ" Minh Vũ cung kính.



Mạc Dĩ Trạch không để ý đến hắn, hỏi: "Tôi giao phó chuyện làm xong rồi?" Giọng nói lành lạnh, làm nhiệt độ lập tức lại giảm xuống vài lần.



"Này. . ." Minh Vũ có chút do dự, nhưng nhìn Mạc Dĩ Trạch vẫn là lựa chọn trả lời: "Làm xong"



"Rất tốt" Mạc Dĩ Trạch gật đầu một cái, lại nói tiếp: "Bệnh tình của bà ấy như thế nào?" Đôi mắt đen làm người ta không nhìn ra tâm tư nhưng từ trên người của anh có thể nhận thấy được anh không vui vẻ lắm .



"Vẫn còn đang hôn mê" Minh Vũ lập tức trả lời.



Vừa nghe đến ‘hôn mê’ hai chữ, chân mày Mạc Dĩ Trạch lập tức chau thành một cái tuyến, môi mỏng không tự chủ mân chặt.



"Cậu chủ. . ." Cảm thấy Mạc Dĩ Trạch thay đổi, Minh Vũ lo lắng nhìn anhhắn, chần chừ nói: "Cậu phải làm vậy thật sao. . . . ."



Mặc dù hắn không hiểu thâm thù đại hận giữa bọn họ, chỉ là có thể từ hành vi của anh có thể nhận thấy được anh hận cô rất sâu. Chỉ là ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không có nghĩ đến, anh lại hận cô như vậy, hận đến không tiếc dính líu đến những người vô tội, không tiếc dùng thủ đoạn để cho cô khuất phục.



"Thế nào? Yêu cô ta?" Hai mắt nhìn hắn, tâm tư Mạc Dĩ Trạch không ai hiểu. Thấy Minh Vũ bởi vì lời nói của anh mà vẻ mặt nghiêm túc, anh lại nói: "Nhớ thân phận của mình, ở trên thế giới này không có ai có thể chất vấn việc làm của tôi"



"Vâng"



. . . . .



Đêm đen nhánh, có nhiều biến động bất ngờ.



Bên này, Âu Y Tuyết nhìn sao trời ngẩn người; bên kia lại có người khóc thương số phận..



Trên tòa nhà trong thành phố náo nhiệt, một người đàn ông cao lớn có thể so sánh với người mẫu đang lắc lư, nỗ lực mở cửa.



"Ngạn" Thấy hắn không thể mở ra cửa nhà, một cô gái xinh đẹp bên cạnh Bạch Tuấn Ngạn nũng nịu giúp một tay.



“Click “một tiếng, cà thẻ, ngay sau đó cửa liền tự động mở ra.



"A. . . Chúng ta đi vào" Cả đêm say rượu, Bạch Tuấn Ngạn uống đến không thấy gì, hắn nhẹ nhàng ôm cô gái bên cạnh đi vào trong phòng.



Cứ nghĩ vẫn như cũ là bóng đêm cùng lạnh lẽo, nhưng khi bước vào nhà, liền thấy một bóng hình xinh đẹp đang ngồi trên sopha.



Bạch Tuấn Ngạn còn không có phản ứng kịp, nhưng cô gái bên cạnh hắn thì phản ứng nhanh hơn.



"Ngạn, cô ấy là ai?" Cô gái mang giọng điệu chất vấn có chút tức giận.



Nghe cô hỏi như vậy, hắn mới nhận ra bóng dáng quen thuộc kia là ai, nhưng hắn không giải thích, mà nhìn cô gái bên cạnh cười thật dịu dàng, nói: “Ha ha...cô ta là ai.... ? Anh cũng không biết” Hắn cười thật vui vẻ, trong mắt lại có chút đau.



Thấy bộ dạng hắn say nồng nặc, cô gái đang tức giận cũng hạ xuống. Vốn muốn cùng hắn vui vẻ một đêm nhưng hắn bây giờ say đến chẳng biết gì.



Cô gái rủa thầm, ngay sau đó buông tay Bạch Tuấn Ngạn: “Được rồi được rồi, hôm nay rất vui vẻ nghỉ ngơi cho tốt, hôm nào em lại tìm anh” Cô không vui nhìn hắn, lại nhìn cô gái ngồi trên sopha mới bỏ đi, chuẩn bị gặp người khác.



Mãi cho đến khi cô gái kia rời đi, tiếng cười Bạch Tuấn Ngạn lúc này mới ngưng lại.



"Làm sao cô biết chỗ này?" Thu hồi bộ dáng ngả ngớn, đầu óc Bạch Tuấn Ngạn thanh tỉnh rất nhiều. Hắn không có đi tới chỗ cô ngồi mà là đi tới trong phòng bếp rót cho mình một chén nước đá, liền đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống.



Nghe vậy, cô gái ngồi đối diện lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên.



Một đầu tóc như thác chảy khuôn mặt xinh đẹp, kiểu trái xoan cổ điển, da thịt trắng noãn, đôi mắt như hòn ngọc đen, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi hình cánh phượng. Khuôn mặt hoàn mỹ như thế nhưng lại lạnh lùng.



Tầm mắt nhàn nhạt nhìn Bạch Tuấn Ngạn, Elena khẽ nói: "Chẳng lẽ đây chính là cuộc sống cậu mong muốn?"Thanh âm không lớn, nhưng đủ để làm cho người ta nghe ra sự nghiêm túc trong giọng nói của cô.



"A" Bạch Tuấn Ngạn khẽ cười một tiếng, ngay sau đó đem vật cầm trong tay uống một hơi cạn sạch, khóe miệng hài hước: "Ngàn dặm xa xôi từ Mĩ chạy tới nơi này, không hài lòng gì cả sao?" Trong hai mắt mang theo trìu mến, nhìn khuôn mặt từng làm hắn muốn nổi điên, cho đến giờ phút này Bạch Tuấn Ngạn mới hiểu được mình căn bản là không bỏ được cô!



Chỉ là dù cho hắn yêu cô yêu đến điên, yêu đến chết đi, hắn biết mình vĩnh viễn đều không thể nào có được cô! Không phải là bởi vì cô đối với hắn không có cảm giác, quan trọng hơn là, thân phận của cô. . .



"Càn rỡ!" Mắt thấy hắn không chút để ý, Elena có chút tức giận, khuôn mặt xinh đẹp cũng vì vậy mà có chút xanh mét: "Đây chính là thái độ với người trên sao?"



Người trên.



A, không sai!



Khuôn mặt như thân apolo vì câu nói của cô mà hiện lên đau thương, khó chịu , không cam lòng.



Không sai, cô là người trên của hắn, không phải họ hàng, mà là mẹ. Tuy không phải do cô sinh ra, chỉ là trên danh nghĩa bọn họ là con nuôi và mẹ nuôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom