Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
“Việc này…” Nghe cô tự trách bản thân, khuôn mặt thím Trương tràn đầy đau lòng. Thím sợ cô nghĩ như vậy, cho nên lo lắng cô: “Không thể, Y Tuyết là một đứa nhỏ hiểu chuyện, sẽ không làm như vậy”. Mặc dù thím cũng không chắc chắn nhưng trước mắt cứ trấn an cô, thím cũng chỉ có thể nói như vậy.
Tại cô. Cô biết tất cả không phải như thím Trương nói.
“Nhất định là đúng rồi”. Không nhịn được nữa, nước mắt chảy xuống từng chuỗi từng chuỗi. Chỉ cần nghĩ đến con gái cô bây giờ không biết ra sao, người mẹ như cô lại chỉ biết ngồi ở nhà, bản thân cô thật là không đáng làm mẹ.
Cô chỉ trích bản thân, khư khư cho là tại mình, Âu Y Tuyết mới bỏ đi.
Elena đang khóc không biết gì. Tự trách bản thân, một bóng người mở cửa đi vào.
Elena và thím Trương nhìn lên thì trông thấy bộ dạng mệt mỏi của Bạch Tuấn Ngạn.
“Tìm được chưa?”. Elena không để ý đứng lên, cái chén trong tay theo đó rơi xuống đổ đầy trên tấm thảm lông cừu, nhưng cô không quan tâm. Bởi vì trong lòng cô không có việc gì quan trong bằng Âu Y Tuyết.
“Không có”. Thấy bộ dáng lo lắng của cô, Bạch Tuấn Ngạn lắc đầu, trên khuôn mặt mang đầy vẻ mệt mỏi: “Tôi đã đi đến đồn cảnh sát nhưng vẫn không có gì tiến triển”.
“Sao có thể…”. Elena không tin được, thân thể cô run lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ mất mát.
Bạch Tuấn Ngạn đau lòng không muốn nhìn cô như vậy nhưng lại không thể làm gì.
Hôm qua hắn làm việc với bệnh viện cả buổi chiều nhưng không có bất cứ tin tức gì về Âu Y Tuyết cho nên sáng nay đi đến đồn cảnh sát.
Nhưng mọi chuyện giống như không phải như vậy, hôm qua hắn cũng đã đi tìm người bác sĩ và phụ tá mổ cho Âu Y Tuyết nhưng lại nhận được tin những người đó đã lên máy bay đi Mỹ ngay sau đó, từ chức rồi đi Mỹ, màn hình giám sát bệnh viện lại không có gì. Không chỉ như vậy khi hắn đi đến đồn cảnh sát lại chỉ nghe bọn họ hỏi vài câu sau đó đuổi hắn về.
Chuyện này rất kì lạ.
Màn hình giám sát trống rỗng, bác sĩ từ chức, cảnh sát không quan tâm, giống như đang thông đồng với nhau. Giống như có người đã chuẩn bị sẵn tất cả.
Nhưng người nào lại có khả năng đến mức đó?
Trong lúc đang đau đầu suy nghĩ, bỗng dưng bóng dáng kiêu ngạo xuất hiện trong đầu hắn. Hắn sửng sốt nhớ lại câu nói cuối cùng trước khi rời đi.
Trong thoáng chốt, chợt hiểu ra tất cả, nỗi băn khoăn trong lòng cũng được giải tỏa…..
“Tôi nghĩ, không phải là cô ấy bỏ trốn”. Bạch Tuấn Ngạn nói ra suy nghĩ trong lòng.
Vừa nói xong, thím Trương và Elena đồng thời nhìn lên. Sau đó thím Trương hỏi rõ: “Ý của cậu là sao?”.
Bạch Tuấn Ngạn không chút hoang mang ngược lại giận xanh mặt vừa nhìn Elena lại nhìn thím Trương nói ra: “Tôi biết ai bắt cô đi rồi”.
“Là ai”. Thím Trương không tin nổi ai dám ngang ngược như vậy, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Tuấn Ngạn muốn không tin cũng không được.
Bạch Tuấn Ngạn chậm rãi nói ra.
※
Trời đã tối, dưới trời sao là cả một khoảng mênh mông yên tĩnh, ngoại trừ tiếng côn trùng kêu ra thì chẳng có gì khác.
Một căn phòng ở phía tây lầu hai.
Không giống đêm đó, tối đến rợn người, giờ phút này lại sáng rực rỡ lại có tiếng cô gái không ngừng năn nỉ. Theo hướng âm thanh phát ra chỉ thấy Âu Y Tuyết ngồi như một tượng đá ở bên giường. Cô đang ngồi cuộn tròn, trên khuôn mặt xinh đẹp không có chút cảm xúc, ánh mắt trống rỗng làm người khác sợ hãi.
“Cô…, tôi xin cô hãy ăn một chút”. Người phụ trách chăm sóc Âu Y Tuyết đang hết lời khuyên cô ăn chút gì đó. Trên tay cô là một chén cơm nóng, mà để trên bàn là thức ăn do đầu bếp hàng đầu được Mạc Dĩ Trạch đặc biệt mời từ nước ngoài về.
Chỉ là dù thức ăn có ngon đến đâu, thơm đến thế nào thì Âu Y Tuyết vẫn không cảm nhận được gì.
Tiểu Tiểu thấy cô không chút nhúc nhích, muốn khóc lắm rồi. Cô vốn có bệnh bao tử, từ khi cậu chủ ra lệnh tất cả mọi người chỉ được ăn khi tiểu thư ăn xong thì đã qua được bốn tiếng rồi, mà cô thì do công việc bận rộn mà bữa trưa cũng chưa ăn cho nên cô đã có hơn mười hai tiếng không ăn gì.
Bụng đói kêu vang trong dạ dày trống rỗng, không ngừng khuấy làm cô vô cùng khó chịu. Nhưng không có cách, tiểu thư không ăn thì nhịn hết.
“Tiểu thư, chỉ cần ăn một chút cũng được. Cô không ăn thì không phải một mình cô khổ mà là mọi người trong biệt thự cùng chịu”. Tiểu Tiểu bắt đầu cảm thấy chóng mặt, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc cô không qua khỏi tối nay.
Lúc này Âu Y Tuyết mới phản ứng.
Hai mắt trống rỗng có chút kinh ngạc, cô quay đầu nhìn Tiểu Tiểu hỏi: “Cô có ý gì?”.
Mừng rỡ vì cuối cùng cũng thu hút chú ý của cô ấy, Tiểu Tiểu vội vàng nói: “Tiểu thư cô mau ăn một chút, cô ăn xong chúng tôi mới được ăn”.
“Không”. Âu Y Tuyết lắc đầu không muốn: “Câu cô vừa nói có nghĩa gì? Làm sao lại không phải mình tôi mà tất cả mọi người ở đây?”.
Nghe vậy, vẻ mặt Tiểu Tiểu buồn hiu, cô lấy chén cơm đặt xuống, nói tiếp: “Cậu chủ nói, cô không ăn thì chúng tôi cũng không cần ăn nữa. Em đói bụng lâu rồi, dạ dày em lại không tốt. Tiểu thư, xem như cô tội nghiệp em mà ăn một chút được không”.
Âu Y Tuyết ngẩn ra không nghĩ Mạc Dĩ Trạch lại dùng cách này. Trong nhất thời không biết làm sao, cô nhìn sắc mặt xanh xao của Tiểu Tiểu, trầm mặc một lúc.
"Tôi không đói bụng, hay là cô ăn những món này đi”. Đẩy khay cơm qua chỗ Tiểu Tiểu trong mắt đầy chờ mong.
“Không, không thể được”. Tiểu Tiểu hoảng sợ lắc đầu: “Những món ăn này là cậu chủ sai đầu bếp số một làm vì tiểu thư, em không thể ăn được”. Mặc dù cô rất muốn ăn nhưng thân phận chủ tớ không thể vượt qua.
“Không phải em đói sao?”. Cô không muốn tổn hại người khác, chỉ biết nhịn đói để anh thả cô, trừ việc đó ra cô thật không nghĩ ra biện pháp nào khác. “Tôi sẽ không ăn, nếu như cô không ăn rồi ngất xỉu thì tôi cũng không quan tâm”. Thấy Tiểu Tiểu rụt rè cô lại uy hiếp một chút.
“Cái này…”. Tiểu Tiểu do dự. Cô nhìn Âu Y Tuyết một chút lại nhìn mâm thức ăn làm người ta không chịu nổi kia, nuốt nước miếng: “Em thật sự….có thể ăn sao?”. Cô vẫn không dám, cô sợ……
“Ừ”. Âu Y Tuyết gật đầu với cô, lại muốn nói gì, nhưng một giọng nói lạnh lẽo chen vào.
“Hừ. Cô có thể giúp cô ta không đói bụng nhưng có thể giúp tất cả những người trong căn nhà này sao?”.
Tiểu Tiểu giật mình, chén cơm trong tay xém rơi xuống đất, cô nhìn về phía cửa, sau khi nhìn thấy Mạc Dĩ Trạch sắc mặt xanh một màu.
“Cậu…cậu chủ..”. Tiểu Tiểu vội vàng đứng lên, cung kính cúi chào.
Chậm rãi đẩy xe lăn đến bên cạnh Âu Y Tuyết, trong mắt lạnh lẽo, anh khẽ nhìn sắc mặt sợ hãi của người giúp việc lại nhìn Âu Y Tuyết không chút cử động.
Lại cười âm lạnh, vẻ mặt như quỷ dữ: “Cô nếu không chịu ăn thì tất cả nhịn hết”. Rõ ràng là cười nhưng lại làm người khác sợ hãi.
Nghe vậy Âu Y Tuyết nhìn anh, chỉ là khuôn mặt vẫn nhàn nhạt không chút tình cảm.
Không, chỉ tại cô mà hại nhiều người như vậy, cô có khác gì anh đâu? Ngoài việc cảm thấy vô cùng có lỗi ra cô lại không thể làm gì.
“Thả tôi đi đi”. Cô nhàn nhạt nói ra.
Đối với yêu cầu của cô Mạc Dĩ Trạch vô cùng khó chịu, lại nói: “Trừ yêu cầu này, cái gì tôi cũng đồng ý”. Anh có thể cho cô tất cả những gì anh có nhưng chỉ với yêu cầu này anh không làm được cũng không muốn làm. Cô muốn tự do! Cô chỉ thuộc về anh là của anh, dù là hiện tại hay tương lai cũng không có gì khác biệt.
Lời lẽ của anh vốn là không thể thương lượng, vì vậy cô lại im lặng, không muốn tiếp tục cùng anh nói gì nữa.
Trong mắt Mạc Dĩ Trạch lại nhìn là cô quyết tâm nhịn ăn chống đối.
Khuôn mặt âm lãnh không còn là nụ cười sát người, lạnh lùng nói ra: “Được, đây là do cô tự tìm”. Cô chấp nhận nhịn đói khiến mọi người cũng không thể ăn, như vậy cho dù anh có làm gì cô vẫn quyết tâm không thỏa hiệp. Vậy thì đừng trách anh mạnh tay.
Anh nhìn qua người giúp việc bên cạnh, Tiểu Tiểu vừa nghe chỉ thị của anh liền rời đi. Sau khi Tiểu Tiểu đi rồi, Mạc Dĩ Trạch vỗ tay, lập tức có hai người trung niên mặc trang phục quản gia đi tới.
“Cậu chủ”. Hai người đứng bên cạnh anh, chờ đợi…
“Thay tôi đút cơm cho cô ấy”. Thanh âm không lớn nhưng đủ làm người khác sợ hãi.
Hai người sau khi nghe yêu cầu của anh thì nhìn nhau sau đó đi đến hai bên cô. Thừa dịp cô còn chưa giãy dụa, một người liền vừa bắt lấy hai tay cô vừa mở miệng cô ra, một người khác thì gắp thức ăn nhét vào miệng cô.
Mắt Âu Y Tuyết trừng lớn, sợ hãi nhìn hai người, giật mình. Không nghĩ anh lại…
Chỉ là một chút suy nghĩ trong miệng cô đã đầy thức ăn, lướt qua cổ họng chạy vào dạ dày trống rỗng. Âu Y Tuyết cố gắng giãy dụa, chỉ là nghiêng nghiêng được chút ít, người đút cô ăn đưa tay ra chặn cổ họng cô, sau đó cứ liên tiếp nhét vào miệng cô, cho đến khi Âu Y Tuyết ăn hết.
Cho cô ăn xong, hai người thu dọn tất cả rồi ra khỏi phòng. Trong phòng rộng lớn chỉ còn lại Mạc Dĩ Trạch đang nhìn vẻ mặt đau khổ của cô và chính bản thân cô.
Âu Y tuyết mệt mỏi nằm yên dưới đất, nước mắt chậm rãi chảy ra, trong dạ dày căng cứng nhưng cô chỉ cảm thấy thật khổ thật là khổ.
“Nhớ kĩ, hôm nay chỉ là thí nghiệm. Nếu ngày mai cô vẫn tiếp tục chống đối vậy thì tôi cũng không ngại mỗi ngày sẽ có người đến giúp cô ăn”. Nhìn đôi mắt cô trống rỗng, trong lòng Mạc Dĩ Trạch lại càng đau nhưng anh quyết không thừa nhận.
Vốn định là đi nhưng khi anh còn chưa xoay người thì nghe tiếng của cô, giọng nói nhẹ nhàng như nước.
“Có phải là….. chỉ cần tôi ngoan ngoãn nghe lời, không chống đối nữa, anh sẽ thả tôi đi không?”. Âu Y Tuyết từ từ ngồi dậy. Cô lau khô nước mắt nhìn anh, nói nhỏ.
Anh lạnh lùng vô tình làm cô biết rằng dù dùng cách gì anh cũng sẽ không thả cô, dù cô có cố gắng thêm nữa cũng chỉ là vô ích, cô biết bản thân không thể chạy thoát.
Dứt lời chỉ thấy Mạc Dĩ Trạch ngồi đó nhìn cô.
Trong mắt không còn lạnh lẽo không còn bỡn cợt, lúc này đôi mắt đó lại không có biểu lộ gì: “Sai rồi, chỉ cần cô sinh con xong, tôi sẽ nghĩ có thể cho cô đi”. Dĩ nhiên nghĩ thì chỉ mãi là nghĩ thôi.
Âu Y Tuyết ngẩn ra, cô muốn nói gì, nhưng lại giống như đã đưa ra quyết định: “Tôi đồng ý, nhưng anh hãy cho tôi gọi điện thoại về nhà”. Vừa nghĩ bản thân tự nhiên mất tích, mọi người chắc chắn sẽ rất lo lắng cho nên cũng không nghĩ nhiều, hiện tại chỉ cần cho mọi người biết mình không sao.
Cô nghĩ đây chỉ là một yêu cầu nhỏ nhưng Mạc Dĩ trạch lại suy nghĩ một lúc: “Vậy xem biểu hiện của cô đã”. Một nụ cười dịu dàng lướt qua trên mặt anh.
Âu Y Tuyết trông thấy anh vui vẻ, cuối cùng không có nói gì.
“Bây giờ cô đi tắm một chút đi, có gì lại nói sau”. Anh nói xong quay người bỏ đi.
※
Nghe lời Mạc Dĩ Trạch, Âu Y Tuyết tắm một lúc cho thoải mái, sau đó mặc những bộ quần áo anh đã chuẩn bị sẵn nhìn lại trong gương mới thấy bản thân có chút tiều tụy, sau đó mới đi ra phòng vệ sinh.
Chỉ là khi cô vừa bước ra, trước mắt một màn làm cô không biết nói gì rồi đứng yên tại chỗ.
Trên chiếc giường to, có một người đang ngồi trên đó, tiếng ngón tay lướt trên bàn phím. Mạc Dĩ Trạch mặc áo ngủ màu đen, chăm chú nhìn màn hình vi tính, ánh mắt anh thoáng nhìn thấy bóng dáng Âu Y Tuyết trên mặt liền hiện lên sự dịu dàng.
“Anh…tại sao ở đây?”. Âu Y Tuyết nắm chặt cổ áo của mình, cố bình tĩnh. Đối với những việc đã xảy ra, trong lòng cô liền lộp bộp.
“Đây là nhà tôi”. Mạc Dĩ Trạch vẫn một bộ dạng lười biếng, sau đó đem máy tính tắt xong đặt trên đầu giường.
“Đến đây”. Một khuôn mặt dịu dàng, hai mắt nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô, trong lòng có chút rung động. Sau khi anh nói xong lại thấy cô không chút phản ứng, lúc này lại trầm xuống: “Tôi không muốn nói lần thứ hai”.
Âu Y Tuyết sửng sốt, nhìn khuôn mặt anh tối đen, lúc này mới cố gắng đi về phía anh.
“Lên giường”. Thấy cô vẫn bất động, anh lại nói tiếp.
Nghe vậy, Âu Y Tuyết lại nhích một bước nhỏ, động tác không khác gì một cái máy.
Không muốn lại tốn thời gian nữa, Mạc Dĩ Trạch lầm bầm trong lòng, nghiêng người kéo cô vào lòng. Âu Y Tuyết chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm vào lòng.
“Anh...”. Mặc dù lúc trước từng có quan hệ thân mật, nhưng động tác của anh vẫn làm cô đỏ mặt. Cô muốn bỏ chạy nhưng anh không buông tay, bất đắc dĩ cô nói: “Buông tôi ra....”. Cô nhỏ giọng cầu xin.
“Chỉ cần cô không bỏ chạy, tôi sẽ buông ra”. Mạc Dĩ Trạch không tiếp tục ép buộc cô nữa mà là thỏa hiệp, sau khi thấy cô gật đầu mới ôm cô để ở bên cạnh.
Ôm cô trong lòng lại thấy cô xấu hổ làm bộ sửa sang quần áo, trong lòng chỉ thấy ấm áp.
“Ngủ”. Mấy ngày nay công việc liên tiếp khiến anh vô cùng mệt mỏi, cho nên giờ phút này anh chỉ muốn ôm cô đi vào giấc ngủ.
“Anh...ngủ ở đây ?”. Thấy anh từ từ nhắm mắt, Âu Y Tuyết sửng sốt.
Tại cô. Cô biết tất cả không phải như thím Trương nói.
“Nhất định là đúng rồi”. Không nhịn được nữa, nước mắt chảy xuống từng chuỗi từng chuỗi. Chỉ cần nghĩ đến con gái cô bây giờ không biết ra sao, người mẹ như cô lại chỉ biết ngồi ở nhà, bản thân cô thật là không đáng làm mẹ.
Cô chỉ trích bản thân, khư khư cho là tại mình, Âu Y Tuyết mới bỏ đi.
Elena đang khóc không biết gì. Tự trách bản thân, một bóng người mở cửa đi vào.
Elena và thím Trương nhìn lên thì trông thấy bộ dạng mệt mỏi của Bạch Tuấn Ngạn.
“Tìm được chưa?”. Elena không để ý đứng lên, cái chén trong tay theo đó rơi xuống đổ đầy trên tấm thảm lông cừu, nhưng cô không quan tâm. Bởi vì trong lòng cô không có việc gì quan trong bằng Âu Y Tuyết.
“Không có”. Thấy bộ dáng lo lắng của cô, Bạch Tuấn Ngạn lắc đầu, trên khuôn mặt mang đầy vẻ mệt mỏi: “Tôi đã đi đến đồn cảnh sát nhưng vẫn không có gì tiến triển”.
“Sao có thể…”. Elena không tin được, thân thể cô run lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ mất mát.
Bạch Tuấn Ngạn đau lòng không muốn nhìn cô như vậy nhưng lại không thể làm gì.
Hôm qua hắn làm việc với bệnh viện cả buổi chiều nhưng không có bất cứ tin tức gì về Âu Y Tuyết cho nên sáng nay đi đến đồn cảnh sát.
Nhưng mọi chuyện giống như không phải như vậy, hôm qua hắn cũng đã đi tìm người bác sĩ và phụ tá mổ cho Âu Y Tuyết nhưng lại nhận được tin những người đó đã lên máy bay đi Mỹ ngay sau đó, từ chức rồi đi Mỹ, màn hình giám sát bệnh viện lại không có gì. Không chỉ như vậy khi hắn đi đến đồn cảnh sát lại chỉ nghe bọn họ hỏi vài câu sau đó đuổi hắn về.
Chuyện này rất kì lạ.
Màn hình giám sát trống rỗng, bác sĩ từ chức, cảnh sát không quan tâm, giống như đang thông đồng với nhau. Giống như có người đã chuẩn bị sẵn tất cả.
Nhưng người nào lại có khả năng đến mức đó?
Trong lúc đang đau đầu suy nghĩ, bỗng dưng bóng dáng kiêu ngạo xuất hiện trong đầu hắn. Hắn sửng sốt nhớ lại câu nói cuối cùng trước khi rời đi.
Trong thoáng chốt, chợt hiểu ra tất cả, nỗi băn khoăn trong lòng cũng được giải tỏa…..
“Tôi nghĩ, không phải là cô ấy bỏ trốn”. Bạch Tuấn Ngạn nói ra suy nghĩ trong lòng.
Vừa nói xong, thím Trương và Elena đồng thời nhìn lên. Sau đó thím Trương hỏi rõ: “Ý của cậu là sao?”.
Bạch Tuấn Ngạn không chút hoang mang ngược lại giận xanh mặt vừa nhìn Elena lại nhìn thím Trương nói ra: “Tôi biết ai bắt cô đi rồi”.
“Là ai”. Thím Trương không tin nổi ai dám ngang ngược như vậy, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Tuấn Ngạn muốn không tin cũng không được.
Bạch Tuấn Ngạn chậm rãi nói ra.
※
Trời đã tối, dưới trời sao là cả một khoảng mênh mông yên tĩnh, ngoại trừ tiếng côn trùng kêu ra thì chẳng có gì khác.
Một căn phòng ở phía tây lầu hai.
Không giống đêm đó, tối đến rợn người, giờ phút này lại sáng rực rỡ lại có tiếng cô gái không ngừng năn nỉ. Theo hướng âm thanh phát ra chỉ thấy Âu Y Tuyết ngồi như một tượng đá ở bên giường. Cô đang ngồi cuộn tròn, trên khuôn mặt xinh đẹp không có chút cảm xúc, ánh mắt trống rỗng làm người khác sợ hãi.
“Cô…, tôi xin cô hãy ăn một chút”. Người phụ trách chăm sóc Âu Y Tuyết đang hết lời khuyên cô ăn chút gì đó. Trên tay cô là một chén cơm nóng, mà để trên bàn là thức ăn do đầu bếp hàng đầu được Mạc Dĩ Trạch đặc biệt mời từ nước ngoài về.
Chỉ là dù thức ăn có ngon đến đâu, thơm đến thế nào thì Âu Y Tuyết vẫn không cảm nhận được gì.
Tiểu Tiểu thấy cô không chút nhúc nhích, muốn khóc lắm rồi. Cô vốn có bệnh bao tử, từ khi cậu chủ ra lệnh tất cả mọi người chỉ được ăn khi tiểu thư ăn xong thì đã qua được bốn tiếng rồi, mà cô thì do công việc bận rộn mà bữa trưa cũng chưa ăn cho nên cô đã có hơn mười hai tiếng không ăn gì.
Bụng đói kêu vang trong dạ dày trống rỗng, không ngừng khuấy làm cô vô cùng khó chịu. Nhưng không có cách, tiểu thư không ăn thì nhịn hết.
“Tiểu thư, chỉ cần ăn một chút cũng được. Cô không ăn thì không phải một mình cô khổ mà là mọi người trong biệt thự cùng chịu”. Tiểu Tiểu bắt đầu cảm thấy chóng mặt, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc cô không qua khỏi tối nay.
Lúc này Âu Y Tuyết mới phản ứng.
Hai mắt trống rỗng có chút kinh ngạc, cô quay đầu nhìn Tiểu Tiểu hỏi: “Cô có ý gì?”.
Mừng rỡ vì cuối cùng cũng thu hút chú ý của cô ấy, Tiểu Tiểu vội vàng nói: “Tiểu thư cô mau ăn một chút, cô ăn xong chúng tôi mới được ăn”.
“Không”. Âu Y Tuyết lắc đầu không muốn: “Câu cô vừa nói có nghĩa gì? Làm sao lại không phải mình tôi mà tất cả mọi người ở đây?”.
Nghe vậy, vẻ mặt Tiểu Tiểu buồn hiu, cô lấy chén cơm đặt xuống, nói tiếp: “Cậu chủ nói, cô không ăn thì chúng tôi cũng không cần ăn nữa. Em đói bụng lâu rồi, dạ dày em lại không tốt. Tiểu thư, xem như cô tội nghiệp em mà ăn một chút được không”.
Âu Y Tuyết ngẩn ra không nghĩ Mạc Dĩ Trạch lại dùng cách này. Trong nhất thời không biết làm sao, cô nhìn sắc mặt xanh xao của Tiểu Tiểu, trầm mặc một lúc.
"Tôi không đói bụng, hay là cô ăn những món này đi”. Đẩy khay cơm qua chỗ Tiểu Tiểu trong mắt đầy chờ mong.
“Không, không thể được”. Tiểu Tiểu hoảng sợ lắc đầu: “Những món ăn này là cậu chủ sai đầu bếp số một làm vì tiểu thư, em không thể ăn được”. Mặc dù cô rất muốn ăn nhưng thân phận chủ tớ không thể vượt qua.
“Không phải em đói sao?”. Cô không muốn tổn hại người khác, chỉ biết nhịn đói để anh thả cô, trừ việc đó ra cô thật không nghĩ ra biện pháp nào khác. “Tôi sẽ không ăn, nếu như cô không ăn rồi ngất xỉu thì tôi cũng không quan tâm”. Thấy Tiểu Tiểu rụt rè cô lại uy hiếp một chút.
“Cái này…”. Tiểu Tiểu do dự. Cô nhìn Âu Y Tuyết một chút lại nhìn mâm thức ăn làm người ta không chịu nổi kia, nuốt nước miếng: “Em thật sự….có thể ăn sao?”. Cô vẫn không dám, cô sợ……
“Ừ”. Âu Y Tuyết gật đầu với cô, lại muốn nói gì, nhưng một giọng nói lạnh lẽo chen vào.
“Hừ. Cô có thể giúp cô ta không đói bụng nhưng có thể giúp tất cả những người trong căn nhà này sao?”.
Tiểu Tiểu giật mình, chén cơm trong tay xém rơi xuống đất, cô nhìn về phía cửa, sau khi nhìn thấy Mạc Dĩ Trạch sắc mặt xanh một màu.
“Cậu…cậu chủ..”. Tiểu Tiểu vội vàng đứng lên, cung kính cúi chào.
Chậm rãi đẩy xe lăn đến bên cạnh Âu Y Tuyết, trong mắt lạnh lẽo, anh khẽ nhìn sắc mặt sợ hãi của người giúp việc lại nhìn Âu Y Tuyết không chút cử động.
Lại cười âm lạnh, vẻ mặt như quỷ dữ: “Cô nếu không chịu ăn thì tất cả nhịn hết”. Rõ ràng là cười nhưng lại làm người khác sợ hãi.
Nghe vậy Âu Y Tuyết nhìn anh, chỉ là khuôn mặt vẫn nhàn nhạt không chút tình cảm.
Không, chỉ tại cô mà hại nhiều người như vậy, cô có khác gì anh đâu? Ngoài việc cảm thấy vô cùng có lỗi ra cô lại không thể làm gì.
“Thả tôi đi đi”. Cô nhàn nhạt nói ra.
Đối với yêu cầu của cô Mạc Dĩ Trạch vô cùng khó chịu, lại nói: “Trừ yêu cầu này, cái gì tôi cũng đồng ý”. Anh có thể cho cô tất cả những gì anh có nhưng chỉ với yêu cầu này anh không làm được cũng không muốn làm. Cô muốn tự do! Cô chỉ thuộc về anh là của anh, dù là hiện tại hay tương lai cũng không có gì khác biệt.
Lời lẽ của anh vốn là không thể thương lượng, vì vậy cô lại im lặng, không muốn tiếp tục cùng anh nói gì nữa.
Trong mắt Mạc Dĩ Trạch lại nhìn là cô quyết tâm nhịn ăn chống đối.
Khuôn mặt âm lãnh không còn là nụ cười sát người, lạnh lùng nói ra: “Được, đây là do cô tự tìm”. Cô chấp nhận nhịn đói khiến mọi người cũng không thể ăn, như vậy cho dù anh có làm gì cô vẫn quyết tâm không thỏa hiệp. Vậy thì đừng trách anh mạnh tay.
Anh nhìn qua người giúp việc bên cạnh, Tiểu Tiểu vừa nghe chỉ thị của anh liền rời đi. Sau khi Tiểu Tiểu đi rồi, Mạc Dĩ Trạch vỗ tay, lập tức có hai người trung niên mặc trang phục quản gia đi tới.
“Cậu chủ”. Hai người đứng bên cạnh anh, chờ đợi…
“Thay tôi đút cơm cho cô ấy”. Thanh âm không lớn nhưng đủ làm người khác sợ hãi.
Hai người sau khi nghe yêu cầu của anh thì nhìn nhau sau đó đi đến hai bên cô. Thừa dịp cô còn chưa giãy dụa, một người liền vừa bắt lấy hai tay cô vừa mở miệng cô ra, một người khác thì gắp thức ăn nhét vào miệng cô.
Mắt Âu Y Tuyết trừng lớn, sợ hãi nhìn hai người, giật mình. Không nghĩ anh lại…
Chỉ là một chút suy nghĩ trong miệng cô đã đầy thức ăn, lướt qua cổ họng chạy vào dạ dày trống rỗng. Âu Y Tuyết cố gắng giãy dụa, chỉ là nghiêng nghiêng được chút ít, người đút cô ăn đưa tay ra chặn cổ họng cô, sau đó cứ liên tiếp nhét vào miệng cô, cho đến khi Âu Y Tuyết ăn hết.
Cho cô ăn xong, hai người thu dọn tất cả rồi ra khỏi phòng. Trong phòng rộng lớn chỉ còn lại Mạc Dĩ Trạch đang nhìn vẻ mặt đau khổ của cô và chính bản thân cô.
Âu Y tuyết mệt mỏi nằm yên dưới đất, nước mắt chậm rãi chảy ra, trong dạ dày căng cứng nhưng cô chỉ cảm thấy thật khổ thật là khổ.
“Nhớ kĩ, hôm nay chỉ là thí nghiệm. Nếu ngày mai cô vẫn tiếp tục chống đối vậy thì tôi cũng không ngại mỗi ngày sẽ có người đến giúp cô ăn”. Nhìn đôi mắt cô trống rỗng, trong lòng Mạc Dĩ Trạch lại càng đau nhưng anh quyết không thừa nhận.
Vốn định là đi nhưng khi anh còn chưa xoay người thì nghe tiếng của cô, giọng nói nhẹ nhàng như nước.
“Có phải là….. chỉ cần tôi ngoan ngoãn nghe lời, không chống đối nữa, anh sẽ thả tôi đi không?”. Âu Y Tuyết từ từ ngồi dậy. Cô lau khô nước mắt nhìn anh, nói nhỏ.
Anh lạnh lùng vô tình làm cô biết rằng dù dùng cách gì anh cũng sẽ không thả cô, dù cô có cố gắng thêm nữa cũng chỉ là vô ích, cô biết bản thân không thể chạy thoát.
Dứt lời chỉ thấy Mạc Dĩ Trạch ngồi đó nhìn cô.
Trong mắt không còn lạnh lẽo không còn bỡn cợt, lúc này đôi mắt đó lại không có biểu lộ gì: “Sai rồi, chỉ cần cô sinh con xong, tôi sẽ nghĩ có thể cho cô đi”. Dĩ nhiên nghĩ thì chỉ mãi là nghĩ thôi.
Âu Y Tuyết ngẩn ra, cô muốn nói gì, nhưng lại giống như đã đưa ra quyết định: “Tôi đồng ý, nhưng anh hãy cho tôi gọi điện thoại về nhà”. Vừa nghĩ bản thân tự nhiên mất tích, mọi người chắc chắn sẽ rất lo lắng cho nên cũng không nghĩ nhiều, hiện tại chỉ cần cho mọi người biết mình không sao.
Cô nghĩ đây chỉ là một yêu cầu nhỏ nhưng Mạc Dĩ trạch lại suy nghĩ một lúc: “Vậy xem biểu hiện của cô đã”. Một nụ cười dịu dàng lướt qua trên mặt anh.
Âu Y Tuyết trông thấy anh vui vẻ, cuối cùng không có nói gì.
“Bây giờ cô đi tắm một chút đi, có gì lại nói sau”. Anh nói xong quay người bỏ đi.
※
Nghe lời Mạc Dĩ Trạch, Âu Y Tuyết tắm một lúc cho thoải mái, sau đó mặc những bộ quần áo anh đã chuẩn bị sẵn nhìn lại trong gương mới thấy bản thân có chút tiều tụy, sau đó mới đi ra phòng vệ sinh.
Chỉ là khi cô vừa bước ra, trước mắt một màn làm cô không biết nói gì rồi đứng yên tại chỗ.
Trên chiếc giường to, có một người đang ngồi trên đó, tiếng ngón tay lướt trên bàn phím. Mạc Dĩ Trạch mặc áo ngủ màu đen, chăm chú nhìn màn hình vi tính, ánh mắt anh thoáng nhìn thấy bóng dáng Âu Y Tuyết trên mặt liền hiện lên sự dịu dàng.
“Anh…tại sao ở đây?”. Âu Y Tuyết nắm chặt cổ áo của mình, cố bình tĩnh. Đối với những việc đã xảy ra, trong lòng cô liền lộp bộp.
“Đây là nhà tôi”. Mạc Dĩ Trạch vẫn một bộ dạng lười biếng, sau đó đem máy tính tắt xong đặt trên đầu giường.
“Đến đây”. Một khuôn mặt dịu dàng, hai mắt nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô, trong lòng có chút rung động. Sau khi anh nói xong lại thấy cô không chút phản ứng, lúc này lại trầm xuống: “Tôi không muốn nói lần thứ hai”.
Âu Y Tuyết sửng sốt, nhìn khuôn mặt anh tối đen, lúc này mới cố gắng đi về phía anh.
“Lên giường”. Thấy cô vẫn bất động, anh lại nói tiếp.
Nghe vậy, Âu Y Tuyết lại nhích một bước nhỏ, động tác không khác gì một cái máy.
Không muốn lại tốn thời gian nữa, Mạc Dĩ Trạch lầm bầm trong lòng, nghiêng người kéo cô vào lòng. Âu Y Tuyết chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm vào lòng.
“Anh...”. Mặc dù lúc trước từng có quan hệ thân mật, nhưng động tác của anh vẫn làm cô đỏ mặt. Cô muốn bỏ chạy nhưng anh không buông tay, bất đắc dĩ cô nói: “Buông tôi ra....”. Cô nhỏ giọng cầu xin.
“Chỉ cần cô không bỏ chạy, tôi sẽ buông ra”. Mạc Dĩ Trạch không tiếp tục ép buộc cô nữa mà là thỏa hiệp, sau khi thấy cô gật đầu mới ôm cô để ở bên cạnh.
Ôm cô trong lòng lại thấy cô xấu hổ làm bộ sửa sang quần áo, trong lòng chỉ thấy ấm áp.
“Ngủ”. Mấy ngày nay công việc liên tiếp khiến anh vô cùng mệt mỏi, cho nên giờ phút này anh chỉ muốn ôm cô đi vào giấc ngủ.
“Anh...ngủ ở đây ?”. Thấy anh từ từ nhắm mắt, Âu Y Tuyết sửng sốt.
Bình luận facebook