Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131
“Không được sao?”. Không muốn nhìn sự sợ hãi trong mắt cô, Mạc Dĩ Trạch lấy tay ôm cô vào lòng, để cô gối trên tay phải của mình.
Âu Y Tuyết muốn chạy trốn, nhưng khi đôi mắt cô nhìn thấy đôi mắt của Mạc Dĩ Trạch thì cảm giác sợ hãi giảm nhẹ, thân thể ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.
“Ngoan, cứ như vậy”. Cảm giác được mùi hương từ trên người cô, Mạc Dĩ Trạch vô cùng thỏa mãn, cảm giác xao động trong lòng trỗi lên. Anh cố gắng áp chế ngón tay khẽ vuốt tóc cô: “Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì quá đáng với cô”. Mặc dù anh rất muốn chạm vào cô nhưng hiện tại bản thân rất mệt, hơn nữa sau này còn dài không cần vội..
Tắt đèn ngủ, bóng tối bao trùm.
※
Qua ngày thứ hai.
Khi Bạch Tuấn Ngạn đem toàn bộ việc làm của anh nói với thímTrương và Elena, cà ba đều im lặng, rốt cuộc quyết định đi đến biệt thự ở núi Dương Minh của Mạc Dĩ Trạch.
Mặc dù cảm thấy lời nói của Bạch Tuấn Ngạn khó tin nhưng Elena thà là hiểu lầm cũng không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
. . .
Sáng sớm trong căn biệt thự đã chào đón những vị khách xa lạ, tất cả người giúp việc đều như lạc vào thần tiên vì khuôn mặt Bạch Tuấn Ngạn và Elena đều vô cùng tuyệt mỹ, đứng chung một chỗ làm người ta như lóa mắt.
“Xin lỗi, cậu chủ chúng tôi đã đi khỏi, có việc gì xin mời đến công ty”. An Đức Liệt dùng tiếng Trung lưu loát nói với Bạch Tuấn Ngạn và Elena, ý tứ muốn đuổi khách.
“Ông chắc chắn”. Bạch Tuấn Ngạn khó chịu, trên mặt biểu hiện không tin. Chính là sợ sẽ không gặp Mạc Dĩ Trạch cho nên mới bảy giờ sáng họ đã đến đây. Trước mặt người quản gia như người nước ngoài này nói với hắn như vậy, hắn tin được sao ?
“Xin lỗi”. An Đức Liệt áy náy khom lưng, sau đó nói: “Nếu hai người vẫn cứ ở đây thì tôi phải mời bảo vệ tới”.
Ông cho là Bạch Tuấn Ngạn ít nhiều sẽ có chút phản ứng nhưng không nghĩ tới hắn vẫn một dạng dửng dưng, dùng tiếng Anh: “Người này sao lại muốn đuổi chúng ta đi, có giấu gì sao?”.
Lời vừa nói ra, An Đức Liệt ngẩn người, sau đó khôi phục bộ dạng nghiêm túc, thấy trên mặt bạch Tuấn Ngạn là không cho thương lượng, cho nên ông xoay người muốn đi ra ngoài sau đó lại chợt thấy bóng của hai người đứng ở cửa.
Đúng vậy. Không phải cầu thang mà là cửa lớn.
“Tìm tôi sớm như vậy? Có chuyện gì?”. Mạc Dĩ Trạch một thân trang phục màu đen ngồi trên xe lăn, khuôn mặt anh tuấn mang theo một chút kiêu ngạo nhìn Bạch Tuấn Ngạn, Minh Vũ thì đứng sau lưng anh.
“Anh...”. Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của anh, Bạch Tuấn Ngạn cũng không giật mình, ngược lại khi Elena nhìn thấy khuôn mặt của anh trong mắt có sầu lo: “Cậu là Mạc Dĩ Trạch?”. Trong giọng nói có chút không tin.
“Đúng vậy”. Bạch Tuấn Ngạn gật đầu, sau đó đi tới bên cạnh Mạc Dĩ Trạch, trầm giọng nói: “Anh để cô ấy ở đâu?”. Trải qua cả buổi tối suy nghĩ, hắn xác định, Âu Y Tuyết biến mất chắc chắn có liên quan đến anh.
“Tôi không biết anh nói gì”. Bạch Tuấn Ngạn nở nụ cười nói: “Nếu như anh đến đây để nói những lời vô nghĩa thì xin mời rời khỏi đây”. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh ngày ấy kẻ này ôm Âu Y Tuyết là tức giận lại bốc lên.
“Anh biết ý tôi là gì?”. Hắn biết tại sao bản thân lại đến đây là vì cái gì.
Mạc Dĩ Trạch lại cố tình không hiểu, vẫn nói theo ý mình: “Tôi không biết”.
Đối chọi gay gắt, hai người đàn ông nhìn nhau như nhìn kẻ thù, trong lúc hai người đang giằng co thì Elena kên tiếng.
“Cậu Mạc, chúng tôi chỉ muốn tìm một người, cũng không ác ý”. Đối với Mạc Dĩ Trạch Elena không biết rõ lắm nhưng nói theo ấn tượng đầu tiên anh cho cô cũng không tệ lắm, dĩ nhiên ngoại trừ cặp chân của anh.
Nghe vậy, Mạc Dĩ Trạch lúc này mới chú ý tới Elena.
Chẳng qua khi anh nhìn thẳng Elena, trên mặt anh kinh ngạc. Không thể nghi ngờ, Elena và Âu Y Tuyết giống nhau đến bảy phần khiến cho anh ngẩn ra!
"Bà là. . .". Anh cười nhẹ, trịnh trọng hỏi.
“Tôi là mẹ của Âu Y Tuyết”. Elena không chút giấu giếm. Cô nhìn Mạc Dĩ Trạch, nói tiếp: “Con của tôi hôm qua biến mất ở bệnh viện, Ngạn nói hôm qua cậu có gặp con bé, không biết cậu có biết bây giờ cô bé đang ở đâu?”. Cô cố gắng dùng từ tạo thiện cảm.
Mạc Dĩ Trạch không dám tin vào tai mình, bởi vì theo thông tin về Âu Y Tuyết thì mẹ cô là Lý Dao Viện, nghĩ lại thấy mặt người phụ nữ cùng Âu Y Tuyết như từ một khuôn đúc ra không tin cũng không được. Trong nhất thời anh ngây ngẩn có quá nhiều câu hỏi mà không biết hỏi thế nào.
"Nếu bà không tin lời tôi nói, bà có thể đi điều tra". Mạc Dĩ Trạch vừa nói với Elena vừa nhìn Bạch Tuấn Ngạn.
Mà mục đích Elena chỉ có vậy, sau khi nghe anh nói xong Bạch Tuấn Ngạn liền vòng qua An Đức Liệt đi thẳng lên lầu.
Cho đến khi bóng dáng của Bạch Tuấn Ngạn khuất tầm mắt mọi người, Elena mới bình tĩnh nghiêm túc ngồi chờ. Mạc Dĩ trạch lại ra hiệu cho An Đức Liệt và Minh Vũ, hai người liền lập tức rời đi. Phòng khách to lớn phút chốc chỉ còn hai người.
Elena chậm rãi quan sát Mạc Dĩ Trạch, khoảng một phút sau, cô mới lên tiếng: "Đứa bé trong bụng Y Tuyết là của cậu sao?". Hôm qua nghe được trong giọng nói của Ngạn cô hiểu quan hệ của hai người này không phải là đơn giản, cho nên đoán rằng đứa bé trong bụng của Y Tuyết là anh.
Mạc Dĩ Trạch chợt nhíu mày, đối với vấn đề này cũng chẳng ngại, gật đầu lên tiếng: "Là của tôi".
"Việc ngày hôm trước ...... cậu cũng biết?".
"Ý bà là việc phá thai?". Sắc mặt của anh trầm xuống.
Elena gật đầu, bởi vì nói tới vấn đề này làm cô nhớ tới Âu Y Tuyết không biết thế nào". Tôi muốn nói ngày hôm qua là một hiểu lầm, thật ra thì cũng không phải là Y Tuyết muốn bỏ đứa bé, mà là tôi cố ý muốn con bé làm như thế". Nói xong, Elena dần dần run rẩy.
"Ý của bà là nói, là bà muốn cô ấy phá thai, mà không phải cô tự nguyện?". Lời nói của Elena, không thể nghi ngờ giống như một quả bom oanh tạc trong lòng Mạc Dĩ Trạch.
"Ừ". Mặc dù bà không muốn như thế, nhưng sự thật chính là như thế. “Cho nên nói. . . Nếu như cậu thật biết con bé ở đâu, vậy thì xin cậu nói cho tôi biết". Nếu như có thể để cho cô gặp lại được con bé, như vậy cô có thể sẽ xem xét lại đứa bé.
Mạc Dĩ Trạch chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, cũng không lên tiếng.
Sau đó hai người trầm mặc, trong lúc này Bạch Tuấn Ngạn từ trên lầu đi xuống, nhưng cũng không có phát hiện Âu Y Tuyết. Vạn bất đắc dĩ, Elena và bạch Tuấn Ngạn chỉ có thể ra về.
Mà sau khi hai người rời đi, Mạc Dĩ Trạch cũng gọi Minh Vũ.
"Cô ấy thức dậy chưa?". Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng nhìn Minh Vũ, hỏi.
"Vẫn chưa". Minh Vũ lắc đầu.
"Vậy thì tốt, điều tra người phụ nữ kia!".
"Vâng".
. . . .
※
Ngày tháng thoi đưa, cứ như vậy liên tiếp qua năm ngày ——
Năm ngày trôi qua như một thời gian biểu được sắp đặt sẵn! Đúng tám giờ sáng sẽ có người gọi cô dậy, sau đó ăn xong bữa sáng lại đọc một chút sách báo; đợi đến mười một giờ ba mươi dùng bữa trưa sau đó ngủ đến ba giờ; sau nữa nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, cho đến bữa tối. . .
Chiều hôm đó, Âu Y Tuyết không có một chút buồn ngủ. Cô mở đôi mắt trống rỗng, nhìn bầu trời đến ngẩn người. Bên ngoài có lẽ rất nóng, nhưng là cô không cảm thấy! Mạc Dĩ Trạch có thể nói là làm được tất cả mọi chuyện, chăm sóc cô như một quý bà, mấy ngày liên tiếp ăn ngon, thân thể cô không giống trước mảnh mai, hơi đẫy đà; lại dùng mỹ phẩm dưỡng da cao cấp, da của cô cũng hết sức trắng nõn hồng hồng; cô giống như đã thay đổi , nhưng cô biết mình một chút cũng chẳng thay đổi, đó chính là quyết tâm bỏ đi!
Cô làm bộ thật biết điều, mỗi ngày nghe lời anh ngoan ngoãn ăn cơm, yên lặng ngủ vì chính là muốn anh buông lỏng cảnh giác, Mạc Dĩ Trạch vẫn chưa tin tưởng cô sẽ ngoan, nên hoạt động của cô chỉ trong căn phòng này. . .
Âu Y Tuyết không khỏi cảm nhận được thất bại, nếu như lại tiếp tục như vậy, cô chỉ có thể đợi đến khi đứa bé ra đời mới đi được.
Nghĩ tới điều đó, tay của cô không tự chủ vuốt bụng, nhìn xuống trong lòng lại vô cùng rối loạn. . .
"Tiểu thư". Đột nhiên, một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của cô.
Âu Y Tuyết đem suy nghĩ dằn vào trong lòng, nhìn người tới, lại thấy là Tiểu Tiểu.
"Có chuyện gì sao?". Lấy tạp chí để qua một bên, không rõ hỏi.
"Nên dùng bữa chiều". Tiểu Tiểu đứng ở cửa phòng, không có ý đi vào.
"Ừ"Âu Y Tuyết gật đầu. Có lẽ là bởi vì mang thai, cho nên thường là sau bữa cơm trưa chưa bao lâu sau sẽ thấy đói, mà hôm nay cũng là như thế: "Đem bữa ăn để trên bàn là được rồi".
"Tiểu thư. . ." Tiểu Tiểu vẫn không có đi vào, cô do dự một lát, hỏi tiếp: "Quản gia hỏi cô muốn dùng trong phòng hay ra ngoài? Em biết cô ở trong phòng nhiều ngày như vậy sẽ rất buồn bực nên đã nói với....".
"Đợi chút". Tiểu Tiểu vẫn chưa nói hết, Âu Y Tuyết liền lên tiếng cắt đứt lời của cô. Trong mắt hiện ra vui mừng, cô không có nghe lầm? Cô ấy mới vừa nói. . ."Em nói là. . . Tôi có thể đi ra gian phòng này?".
"Ừ". Tiểu Tiểu vui vẻ nói: "Mới vừa rồi quản gia đã thông báo, cô có thể rời phòng rồi, nhưng là. . . Không thể bước ra biệt thự nửa bước. . .". Mặc dù không có hiểu rõ tại sao cậu chủ nhốt cô ở chỗ này, nhưng cậu chủ phân phó cô cũng chỉ có thể làm theo.
"Không sao, tôi sẽ ra ngoài"
Không thể bước ra biệt thự, cô sẽ khó chịu sao? Không, dĩ nhiên sẽ không! Chỉ cần có thể rời đi gian phòng này, như vậy cơ hội cô rời đi biệt thự cũng nhiều hơn. Âu Y Tuyết nghĩ tới, liền đứng lên đi về phía cửa.
※
Chỉ là, cô tựa hồ là vui mừng hụt . . .
Bởi vì Mạc Dĩ Trạch mặc dù để cho cô tùy ý có thể ra vào, nhưng không cho liên lạc với bên ngoài, tại sao chứ?
Thứ nhất, Âu Y Tuyết đi dạo cả biệt thự, cô mới phát hiện, biệt thự này cũng không phải căn biệt thự kia! Mặc dù là từ ngoại hình, bố trí, kết cấu đều giống, nhưng cô vẫn thấy khác.
Thứ hai, cô tìm khắp cả biệt thự cũng không có phát hiện bất kỳ công cụ truyền tin, vô luận là máy bay riêng, hay xe đạp;
Thứ ba, tất cả người làm ra vào biệt thự đều phải qua camera, vì phòng ngừa họ đem điện thoại di động vào biệt thự;
Thứ tư, cho dù cô ra khỏi cửa phòng, nhưng là mỗi ngày trừ Tiểu Tiểu với một vệ sĩ luôn bên cô như hình với bóng, dĩ nhiên trừ lúc cô bước vào cái phòng như tù kia.
. . . .
Khi màn đêm buông xuống, bận rộn suốt một ngày Mạc Dĩ Trạch vẫn ôm Âu Y Tuyết ngủ. Bình thường rất dễ dàng ngủ say nhưng hôm nay Âu Y Tuyết lại qua một hồi lâu không có ngủ.
Cô mở hai mắt ra, lại thấy Mạc Dĩ Trạch khép chặt cặp mắt, cùng khuôn mặt làm cô cảm thấy nặng nề, hơi thở đều đều, bỏ đi sự kiêu ngạo, giờ phút này anh giống như là một đứa bé ngoan ngoãn.
Anh ngủ say làm cô khó xử, mượn ánh trăng cô thấy rõ khuôn mặt của anh.
Nếu như không phải là bởi vì lúc trước anh đối với cô làm đủ loại chuyện, cô nhất định sẽ yêu anh! Bỏ đi tính cách xấu xí của anh, thông minh như anh không khó làm con gái xao lòng. . .
Khi cô nghĩ đến đó mới giật mình hoảng sợ!
Cô đang nghĩ cái gì!
Không muốn suy nghĩ lung tung, Âu Y Tuyết đang định nhắm mắt ngủ. Đột nhiên đôi mắt cô bị một vật trên đầu giường thu hút.
Trong bóng tối yên tĩnh, Âu Y Tuyết nhìn kĩ một lúc mới xác định là điện thoại Mạc Dĩ Trạch. Trong lòng vô cùng kích động.
Đôi mắt trợn to, cô cắn chặt môi, cố gắng không cử động. Trong lòng quyết định chỉ cần gọi đươc một cú điện thoại là có thể trốn đi. Sao cô không thể không vui đây?
Nhìn Mạc Dĩ trạch vẫn ngủ mê man, Âu Y Tuyết nhẹ nhàng ngồi dậy. Cô rất muốn xuống giường đi lấy điện thoại nhưng ý nghĩ này rất nhanh bị dập tắt khi cánh tay của anh đang ôm cô. Bất đắc dĩ chỉ có thể nghiêng người, vòng qua anh.
Cô cắn chặt răng cố gắng, cuối cùng cũng lấy được.
Cô cầm chặt trong tay, lúc này đối với Âu Y Tuyết không gì quan trong hơn rồi.
Cô quay đầu nhìn Mạc Dĩ Trạch đang ngủ say, lại đem tầm mắt chuyển qua màn ảnh, sau đó thận trọng nhấn một chuỗi con số, đang lúc cô sắp đè xuống phím call, một giọng trầm thấp cũng không hợp thời vang lên.
"Cô gọi cho ai?".
Trong bóng tối cặp mắt như ngọc bảo thạch sáng lên, tràn đầy nguy hiểm.
Âu Y Tuyết không có chuẩn bị tâm lý, trong lòng giật mình thiếu chút nữa thét chói tai. Cô nhìn sang lập tức có một bàn tay đưa tới.
Âu Y Tuyết cho là bắt mình, lại không nghĩ rằng cái tay kia lấy điện thoại trong tay cô. Sau đó một giây kế tiếp, đèn bị mở ra, bên trong phòng lập tức sáng rõ.
"Anh. . .". Cô run run môi, không dám tin anh tỉnh lại, nhất thời cô quên làm như thế nào.
Cặp mắt kia nhìn cô đầy thất vọng và giận dữ, Mạc Dĩ Trạch nhanh chóng nhìn trên màn hình điện thoại di động, tức giận đốt trong lòng! Anh nắm chặt cánh tay cô, buộc cô đối mặt mình.
"Nói cho tôi biết, cô gọi cho ai!". Anh cắn răng nghiến lợi nói.
Mấy ngày nay, cô ngoan ngoãn, nghe lời, anh cho là cô là đã hiểu, cũng đã có kinh nghiệm mới có thể làm như thế, không nghĩ tới tất cả chỉ là lừa anh! Cảm giác bị lường gạt trong lòng nhất thời lạnh lẽo.
"Tôi. . .". Âu Y Tuyết sợ hãi, sợ mình chịu không nổi la lên, cô tránh ra tầm mắt của anh, lại không biết cử động của cô để cho anh càng giận hơn.
"Không nói sao?". Mạc Dĩ Trạch tựa hồ là tức giận muốn ngẹt thở, không tự chủ tăng sức lực làm đau Âu Y Tuyết đến suýt nữa kêu thành tiếng, nhưng cô vẫn im lặng! "Hừ, cô mạnh miệng sao? Tốt, tôi xem cô nói hay không nói!".
Nói xong buông ra Âu Y Tuyết đem điện thoại quăng lên đầu giường.
Không biết bởi vì động tác này, cũng vừa lúc đụng phải phím call. . .
Âu Y Tuyết muốn chạy trốn, nhưng khi đôi mắt cô nhìn thấy đôi mắt của Mạc Dĩ Trạch thì cảm giác sợ hãi giảm nhẹ, thân thể ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.
“Ngoan, cứ như vậy”. Cảm giác được mùi hương từ trên người cô, Mạc Dĩ Trạch vô cùng thỏa mãn, cảm giác xao động trong lòng trỗi lên. Anh cố gắng áp chế ngón tay khẽ vuốt tóc cô: “Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì quá đáng với cô”. Mặc dù anh rất muốn chạm vào cô nhưng hiện tại bản thân rất mệt, hơn nữa sau này còn dài không cần vội..
Tắt đèn ngủ, bóng tối bao trùm.
※
Qua ngày thứ hai.
Khi Bạch Tuấn Ngạn đem toàn bộ việc làm của anh nói với thímTrương và Elena, cà ba đều im lặng, rốt cuộc quyết định đi đến biệt thự ở núi Dương Minh của Mạc Dĩ Trạch.
Mặc dù cảm thấy lời nói của Bạch Tuấn Ngạn khó tin nhưng Elena thà là hiểu lầm cũng không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
. . .
Sáng sớm trong căn biệt thự đã chào đón những vị khách xa lạ, tất cả người giúp việc đều như lạc vào thần tiên vì khuôn mặt Bạch Tuấn Ngạn và Elena đều vô cùng tuyệt mỹ, đứng chung một chỗ làm người ta như lóa mắt.
“Xin lỗi, cậu chủ chúng tôi đã đi khỏi, có việc gì xin mời đến công ty”. An Đức Liệt dùng tiếng Trung lưu loát nói với Bạch Tuấn Ngạn và Elena, ý tứ muốn đuổi khách.
“Ông chắc chắn”. Bạch Tuấn Ngạn khó chịu, trên mặt biểu hiện không tin. Chính là sợ sẽ không gặp Mạc Dĩ Trạch cho nên mới bảy giờ sáng họ đã đến đây. Trước mặt người quản gia như người nước ngoài này nói với hắn như vậy, hắn tin được sao ?
“Xin lỗi”. An Đức Liệt áy náy khom lưng, sau đó nói: “Nếu hai người vẫn cứ ở đây thì tôi phải mời bảo vệ tới”.
Ông cho là Bạch Tuấn Ngạn ít nhiều sẽ có chút phản ứng nhưng không nghĩ tới hắn vẫn một dạng dửng dưng, dùng tiếng Anh: “Người này sao lại muốn đuổi chúng ta đi, có giấu gì sao?”.
Lời vừa nói ra, An Đức Liệt ngẩn người, sau đó khôi phục bộ dạng nghiêm túc, thấy trên mặt bạch Tuấn Ngạn là không cho thương lượng, cho nên ông xoay người muốn đi ra ngoài sau đó lại chợt thấy bóng của hai người đứng ở cửa.
Đúng vậy. Không phải cầu thang mà là cửa lớn.
“Tìm tôi sớm như vậy? Có chuyện gì?”. Mạc Dĩ Trạch một thân trang phục màu đen ngồi trên xe lăn, khuôn mặt anh tuấn mang theo một chút kiêu ngạo nhìn Bạch Tuấn Ngạn, Minh Vũ thì đứng sau lưng anh.
“Anh...”. Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của anh, Bạch Tuấn Ngạn cũng không giật mình, ngược lại khi Elena nhìn thấy khuôn mặt của anh trong mắt có sầu lo: “Cậu là Mạc Dĩ Trạch?”. Trong giọng nói có chút không tin.
“Đúng vậy”. Bạch Tuấn Ngạn gật đầu, sau đó đi tới bên cạnh Mạc Dĩ Trạch, trầm giọng nói: “Anh để cô ấy ở đâu?”. Trải qua cả buổi tối suy nghĩ, hắn xác định, Âu Y Tuyết biến mất chắc chắn có liên quan đến anh.
“Tôi không biết anh nói gì”. Bạch Tuấn Ngạn nở nụ cười nói: “Nếu như anh đến đây để nói những lời vô nghĩa thì xin mời rời khỏi đây”. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh ngày ấy kẻ này ôm Âu Y Tuyết là tức giận lại bốc lên.
“Anh biết ý tôi là gì?”. Hắn biết tại sao bản thân lại đến đây là vì cái gì.
Mạc Dĩ Trạch lại cố tình không hiểu, vẫn nói theo ý mình: “Tôi không biết”.
Đối chọi gay gắt, hai người đàn ông nhìn nhau như nhìn kẻ thù, trong lúc hai người đang giằng co thì Elena kên tiếng.
“Cậu Mạc, chúng tôi chỉ muốn tìm một người, cũng không ác ý”. Đối với Mạc Dĩ Trạch Elena không biết rõ lắm nhưng nói theo ấn tượng đầu tiên anh cho cô cũng không tệ lắm, dĩ nhiên ngoại trừ cặp chân của anh.
Nghe vậy, Mạc Dĩ Trạch lúc này mới chú ý tới Elena.
Chẳng qua khi anh nhìn thẳng Elena, trên mặt anh kinh ngạc. Không thể nghi ngờ, Elena và Âu Y Tuyết giống nhau đến bảy phần khiến cho anh ngẩn ra!
"Bà là. . .". Anh cười nhẹ, trịnh trọng hỏi.
“Tôi là mẹ của Âu Y Tuyết”. Elena không chút giấu giếm. Cô nhìn Mạc Dĩ Trạch, nói tiếp: “Con của tôi hôm qua biến mất ở bệnh viện, Ngạn nói hôm qua cậu có gặp con bé, không biết cậu có biết bây giờ cô bé đang ở đâu?”. Cô cố gắng dùng từ tạo thiện cảm.
Mạc Dĩ Trạch không dám tin vào tai mình, bởi vì theo thông tin về Âu Y Tuyết thì mẹ cô là Lý Dao Viện, nghĩ lại thấy mặt người phụ nữ cùng Âu Y Tuyết như từ một khuôn đúc ra không tin cũng không được. Trong nhất thời anh ngây ngẩn có quá nhiều câu hỏi mà không biết hỏi thế nào.
"Nếu bà không tin lời tôi nói, bà có thể đi điều tra". Mạc Dĩ Trạch vừa nói với Elena vừa nhìn Bạch Tuấn Ngạn.
Mà mục đích Elena chỉ có vậy, sau khi nghe anh nói xong Bạch Tuấn Ngạn liền vòng qua An Đức Liệt đi thẳng lên lầu.
Cho đến khi bóng dáng của Bạch Tuấn Ngạn khuất tầm mắt mọi người, Elena mới bình tĩnh nghiêm túc ngồi chờ. Mạc Dĩ trạch lại ra hiệu cho An Đức Liệt và Minh Vũ, hai người liền lập tức rời đi. Phòng khách to lớn phút chốc chỉ còn hai người.
Elena chậm rãi quan sát Mạc Dĩ Trạch, khoảng một phút sau, cô mới lên tiếng: "Đứa bé trong bụng Y Tuyết là của cậu sao?". Hôm qua nghe được trong giọng nói của Ngạn cô hiểu quan hệ của hai người này không phải là đơn giản, cho nên đoán rằng đứa bé trong bụng của Y Tuyết là anh.
Mạc Dĩ Trạch chợt nhíu mày, đối với vấn đề này cũng chẳng ngại, gật đầu lên tiếng: "Là của tôi".
"Việc ngày hôm trước ...... cậu cũng biết?".
"Ý bà là việc phá thai?". Sắc mặt của anh trầm xuống.
Elena gật đầu, bởi vì nói tới vấn đề này làm cô nhớ tới Âu Y Tuyết không biết thế nào". Tôi muốn nói ngày hôm qua là một hiểu lầm, thật ra thì cũng không phải là Y Tuyết muốn bỏ đứa bé, mà là tôi cố ý muốn con bé làm như thế". Nói xong, Elena dần dần run rẩy.
"Ý của bà là nói, là bà muốn cô ấy phá thai, mà không phải cô tự nguyện?". Lời nói của Elena, không thể nghi ngờ giống như một quả bom oanh tạc trong lòng Mạc Dĩ Trạch.
"Ừ". Mặc dù bà không muốn như thế, nhưng sự thật chính là như thế. “Cho nên nói. . . Nếu như cậu thật biết con bé ở đâu, vậy thì xin cậu nói cho tôi biết". Nếu như có thể để cho cô gặp lại được con bé, như vậy cô có thể sẽ xem xét lại đứa bé.
Mạc Dĩ Trạch chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, cũng không lên tiếng.
Sau đó hai người trầm mặc, trong lúc này Bạch Tuấn Ngạn từ trên lầu đi xuống, nhưng cũng không có phát hiện Âu Y Tuyết. Vạn bất đắc dĩ, Elena và bạch Tuấn Ngạn chỉ có thể ra về.
Mà sau khi hai người rời đi, Mạc Dĩ Trạch cũng gọi Minh Vũ.
"Cô ấy thức dậy chưa?". Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng nhìn Minh Vũ, hỏi.
"Vẫn chưa". Minh Vũ lắc đầu.
"Vậy thì tốt, điều tra người phụ nữ kia!".
"Vâng".
. . . .
※
Ngày tháng thoi đưa, cứ như vậy liên tiếp qua năm ngày ——
Năm ngày trôi qua như một thời gian biểu được sắp đặt sẵn! Đúng tám giờ sáng sẽ có người gọi cô dậy, sau đó ăn xong bữa sáng lại đọc một chút sách báo; đợi đến mười một giờ ba mươi dùng bữa trưa sau đó ngủ đến ba giờ; sau nữa nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, cho đến bữa tối. . .
Chiều hôm đó, Âu Y Tuyết không có một chút buồn ngủ. Cô mở đôi mắt trống rỗng, nhìn bầu trời đến ngẩn người. Bên ngoài có lẽ rất nóng, nhưng là cô không cảm thấy! Mạc Dĩ Trạch có thể nói là làm được tất cả mọi chuyện, chăm sóc cô như một quý bà, mấy ngày liên tiếp ăn ngon, thân thể cô không giống trước mảnh mai, hơi đẫy đà; lại dùng mỹ phẩm dưỡng da cao cấp, da của cô cũng hết sức trắng nõn hồng hồng; cô giống như đã thay đổi , nhưng cô biết mình một chút cũng chẳng thay đổi, đó chính là quyết tâm bỏ đi!
Cô làm bộ thật biết điều, mỗi ngày nghe lời anh ngoan ngoãn ăn cơm, yên lặng ngủ vì chính là muốn anh buông lỏng cảnh giác, Mạc Dĩ Trạch vẫn chưa tin tưởng cô sẽ ngoan, nên hoạt động của cô chỉ trong căn phòng này. . .
Âu Y Tuyết không khỏi cảm nhận được thất bại, nếu như lại tiếp tục như vậy, cô chỉ có thể đợi đến khi đứa bé ra đời mới đi được.
Nghĩ tới điều đó, tay của cô không tự chủ vuốt bụng, nhìn xuống trong lòng lại vô cùng rối loạn. . .
"Tiểu thư". Đột nhiên, một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của cô.
Âu Y Tuyết đem suy nghĩ dằn vào trong lòng, nhìn người tới, lại thấy là Tiểu Tiểu.
"Có chuyện gì sao?". Lấy tạp chí để qua một bên, không rõ hỏi.
"Nên dùng bữa chiều". Tiểu Tiểu đứng ở cửa phòng, không có ý đi vào.
"Ừ"Âu Y Tuyết gật đầu. Có lẽ là bởi vì mang thai, cho nên thường là sau bữa cơm trưa chưa bao lâu sau sẽ thấy đói, mà hôm nay cũng là như thế: "Đem bữa ăn để trên bàn là được rồi".
"Tiểu thư. . ." Tiểu Tiểu vẫn không có đi vào, cô do dự một lát, hỏi tiếp: "Quản gia hỏi cô muốn dùng trong phòng hay ra ngoài? Em biết cô ở trong phòng nhiều ngày như vậy sẽ rất buồn bực nên đã nói với....".
"Đợi chút". Tiểu Tiểu vẫn chưa nói hết, Âu Y Tuyết liền lên tiếng cắt đứt lời của cô. Trong mắt hiện ra vui mừng, cô không có nghe lầm? Cô ấy mới vừa nói. . ."Em nói là. . . Tôi có thể đi ra gian phòng này?".
"Ừ". Tiểu Tiểu vui vẻ nói: "Mới vừa rồi quản gia đã thông báo, cô có thể rời phòng rồi, nhưng là. . . Không thể bước ra biệt thự nửa bước. . .". Mặc dù không có hiểu rõ tại sao cậu chủ nhốt cô ở chỗ này, nhưng cậu chủ phân phó cô cũng chỉ có thể làm theo.
"Không sao, tôi sẽ ra ngoài"
Không thể bước ra biệt thự, cô sẽ khó chịu sao? Không, dĩ nhiên sẽ không! Chỉ cần có thể rời đi gian phòng này, như vậy cơ hội cô rời đi biệt thự cũng nhiều hơn. Âu Y Tuyết nghĩ tới, liền đứng lên đi về phía cửa.
※
Chỉ là, cô tựa hồ là vui mừng hụt . . .
Bởi vì Mạc Dĩ Trạch mặc dù để cho cô tùy ý có thể ra vào, nhưng không cho liên lạc với bên ngoài, tại sao chứ?
Thứ nhất, Âu Y Tuyết đi dạo cả biệt thự, cô mới phát hiện, biệt thự này cũng không phải căn biệt thự kia! Mặc dù là từ ngoại hình, bố trí, kết cấu đều giống, nhưng cô vẫn thấy khác.
Thứ hai, cô tìm khắp cả biệt thự cũng không có phát hiện bất kỳ công cụ truyền tin, vô luận là máy bay riêng, hay xe đạp;
Thứ ba, tất cả người làm ra vào biệt thự đều phải qua camera, vì phòng ngừa họ đem điện thoại di động vào biệt thự;
Thứ tư, cho dù cô ra khỏi cửa phòng, nhưng là mỗi ngày trừ Tiểu Tiểu với một vệ sĩ luôn bên cô như hình với bóng, dĩ nhiên trừ lúc cô bước vào cái phòng như tù kia.
. . . .
Khi màn đêm buông xuống, bận rộn suốt một ngày Mạc Dĩ Trạch vẫn ôm Âu Y Tuyết ngủ. Bình thường rất dễ dàng ngủ say nhưng hôm nay Âu Y Tuyết lại qua một hồi lâu không có ngủ.
Cô mở hai mắt ra, lại thấy Mạc Dĩ Trạch khép chặt cặp mắt, cùng khuôn mặt làm cô cảm thấy nặng nề, hơi thở đều đều, bỏ đi sự kiêu ngạo, giờ phút này anh giống như là một đứa bé ngoan ngoãn.
Anh ngủ say làm cô khó xử, mượn ánh trăng cô thấy rõ khuôn mặt của anh.
Nếu như không phải là bởi vì lúc trước anh đối với cô làm đủ loại chuyện, cô nhất định sẽ yêu anh! Bỏ đi tính cách xấu xí của anh, thông minh như anh không khó làm con gái xao lòng. . .
Khi cô nghĩ đến đó mới giật mình hoảng sợ!
Cô đang nghĩ cái gì!
Không muốn suy nghĩ lung tung, Âu Y Tuyết đang định nhắm mắt ngủ. Đột nhiên đôi mắt cô bị một vật trên đầu giường thu hút.
Trong bóng tối yên tĩnh, Âu Y Tuyết nhìn kĩ một lúc mới xác định là điện thoại Mạc Dĩ Trạch. Trong lòng vô cùng kích động.
Đôi mắt trợn to, cô cắn chặt môi, cố gắng không cử động. Trong lòng quyết định chỉ cần gọi đươc một cú điện thoại là có thể trốn đi. Sao cô không thể không vui đây?
Nhìn Mạc Dĩ trạch vẫn ngủ mê man, Âu Y Tuyết nhẹ nhàng ngồi dậy. Cô rất muốn xuống giường đi lấy điện thoại nhưng ý nghĩ này rất nhanh bị dập tắt khi cánh tay của anh đang ôm cô. Bất đắc dĩ chỉ có thể nghiêng người, vòng qua anh.
Cô cắn chặt răng cố gắng, cuối cùng cũng lấy được.
Cô cầm chặt trong tay, lúc này đối với Âu Y Tuyết không gì quan trong hơn rồi.
Cô quay đầu nhìn Mạc Dĩ Trạch đang ngủ say, lại đem tầm mắt chuyển qua màn ảnh, sau đó thận trọng nhấn một chuỗi con số, đang lúc cô sắp đè xuống phím call, một giọng trầm thấp cũng không hợp thời vang lên.
"Cô gọi cho ai?".
Trong bóng tối cặp mắt như ngọc bảo thạch sáng lên, tràn đầy nguy hiểm.
Âu Y Tuyết không có chuẩn bị tâm lý, trong lòng giật mình thiếu chút nữa thét chói tai. Cô nhìn sang lập tức có một bàn tay đưa tới.
Âu Y Tuyết cho là bắt mình, lại không nghĩ rằng cái tay kia lấy điện thoại trong tay cô. Sau đó một giây kế tiếp, đèn bị mở ra, bên trong phòng lập tức sáng rõ.
"Anh. . .". Cô run run môi, không dám tin anh tỉnh lại, nhất thời cô quên làm như thế nào.
Cặp mắt kia nhìn cô đầy thất vọng và giận dữ, Mạc Dĩ Trạch nhanh chóng nhìn trên màn hình điện thoại di động, tức giận đốt trong lòng! Anh nắm chặt cánh tay cô, buộc cô đối mặt mình.
"Nói cho tôi biết, cô gọi cho ai!". Anh cắn răng nghiến lợi nói.
Mấy ngày nay, cô ngoan ngoãn, nghe lời, anh cho là cô là đã hiểu, cũng đã có kinh nghiệm mới có thể làm như thế, không nghĩ tới tất cả chỉ là lừa anh! Cảm giác bị lường gạt trong lòng nhất thời lạnh lẽo.
"Tôi. . .". Âu Y Tuyết sợ hãi, sợ mình chịu không nổi la lên, cô tránh ra tầm mắt của anh, lại không biết cử động của cô để cho anh càng giận hơn.
"Không nói sao?". Mạc Dĩ Trạch tựa hồ là tức giận muốn ngẹt thở, không tự chủ tăng sức lực làm đau Âu Y Tuyết đến suýt nữa kêu thành tiếng, nhưng cô vẫn im lặng! "Hừ, cô mạnh miệng sao? Tốt, tôi xem cô nói hay không nói!".
Nói xong buông ra Âu Y Tuyết đem điện thoại quăng lên đầu giường.
Không biết bởi vì động tác này, cũng vừa lúc đụng phải phím call. . .