Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139
Sau khi Trần Di đi Âu Y Tuyết cũng không nghe lời cô gọi thức ăn, mà là nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn người qua lại mà ngây ngẩn cả người, cho đến Bé bên cạnh gọi cô mới lấy lại ý thức.
“Tiểu thư, cô xem là cậu chủ”. Bé kêu lên.
Cho là Bé đang ôm quyển tạp chí rồi cảm thán cô cũng không để ý đến, chỉ là cười nhạt. Nhưng Bé cũng không có vì vậy mà thôi, lại tiếp tục kêu lên: “A? Người phụ nữ đó là ai?”.
Nghe vậy Âu Y Tuyết đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình mới có chút phản ứng. Cô quay đầu lại cũng không thấy Bé cầm quyền tạp chí nào kêu lên, mà là nhìn về phía nào đó. Theo tầm mắt của Bé Âu Y Tuyết liền sửng sốt.
Chỉ thấy cách họ không xa có hai vợ chồng trung niên đang ngồi là Mạc Dũng và Lục Bình bên cạnh họ còn có một người Mạc Dĩ Trạch tây trang vô cùng trang nhã đập vào mắt cô và người phụ nữ đang ngồi cạnh anh áo đầm trắng nhũ, một phụ nữ vô cùng quyến rũ.
“Cậu chủ đang làm cái gì?”. Bé không chút sự thay đổi của Âu Y Tuyết tự nhiên nói: “Nhìn hoàn cảnh này giống như . . . . . giống như xem mắt á”.
Vừa dứt lời trong nháy mắt sắc mặt Âu Y Tuyết trắng bệch!
Đầu giống như bị một kích nặng nề, làm cho cô mất đi năng lực suy nghĩ. Hô hấp của cô bắt đầu gấp rút, sắc mặt tái nhợt như tuyết gần như trong suốt.
Bởi vì hai chữ kia của Bé như đánh vào trong bụng cô, cô cứ như vậy nhìn chằm chằm bọn họ một lúc lâu.
Bên cạnh không có lời nói truyền đến, Bé lúc này mới quay đầu lại . Vừa nhìn thấy Âu Y Tuyết so giấy trắng còn trắng sắc mặt của, lập tức vừa cả kinh: "Tiểu thư, sắc mặt của cô thế nào trắng như vậy?".
"Tôi. . ." Lời nói của Bé trong nháy mắt lôi cô trở về thực tế, cô kinh ngạc nhìn Bé một lát, mới chậm rãi nói: "Tôi đột nhiên có chút không thoải mái, chúng ta trở về". Trong lòng không khỏi có chút khổ sở, để cho cô có chút thở không nổi. Nhìn cách đó không xa Mạc Dĩ Trạch đang cùng cô gái kia cười nói, cô đột nhiên cảm thấy đau lòng, hơn nữa còn là chưa từng có trôi qua.
Đã lâu năm. Đau lòng?
Tại sao cô sẽ có cảm giác như thế?
Nhìn bộ kia làm cô buồn buồn cảnh tượng, một nghi ngờ đột nhiên chui ra.
Cô yêu anh?
“Tiểu thư, cô xem là cậu chủ”. Bé kêu lên.
Cho là Bé đang ôm quyển tạp chí rồi cảm thán cô cũng không để ý đến, chỉ là cười nhạt. Nhưng Bé cũng không có vì vậy mà thôi, lại tiếp tục kêu lên: “A? Người phụ nữ đó là ai?”.
Nghe vậy Âu Y Tuyết đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình mới có chút phản ứng. Cô quay đầu lại cũng không thấy Bé cầm quyền tạp chí nào kêu lên, mà là nhìn về phía nào đó. Theo tầm mắt của Bé Âu Y Tuyết liền sửng sốt.
Chỉ thấy cách họ không xa có hai vợ chồng trung niên đang ngồi là Mạc Dũng và Lục Bình bên cạnh họ còn có một người Mạc Dĩ Trạch tây trang vô cùng trang nhã đập vào mắt cô và người phụ nữ đang ngồi cạnh anh áo đầm trắng nhũ, một phụ nữ vô cùng quyến rũ.
“Cậu chủ đang làm cái gì?”. Bé không chút sự thay đổi của Âu Y Tuyết tự nhiên nói: “Nhìn hoàn cảnh này giống như . . . . . giống như xem mắt á”.
Vừa dứt lời trong nháy mắt sắc mặt Âu Y Tuyết trắng bệch!
Đầu giống như bị một kích nặng nề, làm cho cô mất đi năng lực suy nghĩ. Hô hấp của cô bắt đầu gấp rút, sắc mặt tái nhợt như tuyết gần như trong suốt.
Bởi vì hai chữ kia của Bé như đánh vào trong bụng cô, cô cứ như vậy nhìn chằm chằm bọn họ một lúc lâu.
Bên cạnh không có lời nói truyền đến, Bé lúc này mới quay đầu lại . Vừa nhìn thấy Âu Y Tuyết so giấy trắng còn trắng sắc mặt của, lập tức vừa cả kinh: "Tiểu thư, sắc mặt của cô thế nào trắng như vậy?".
"Tôi. . ." Lời nói của Bé trong nháy mắt lôi cô trở về thực tế, cô kinh ngạc nhìn Bé một lát, mới chậm rãi nói: "Tôi đột nhiên có chút không thoải mái, chúng ta trở về". Trong lòng không khỏi có chút khổ sở, để cho cô có chút thở không nổi. Nhìn cách đó không xa Mạc Dĩ Trạch đang cùng cô gái kia cười nói, cô đột nhiên cảm thấy đau lòng, hơn nữa còn là chưa từng có trôi qua.
Đã lâu năm. Đau lòng?
Tại sao cô sẽ có cảm giác như thế?
Nhìn bộ kia làm cô buồn buồn cảnh tượng, một nghi ngờ đột nhiên chui ra.
Cô yêu anh?
Bình luận facebook