Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Khi tỉnh lại, người đầu tiên cô nhìn thấy là Quý Đằng Viễn, cho nên, cô nghĩ, Quý Đằng Viễn chính là người cứu cô.
Nhưng tại sao bây giờ là. . . Hắn?
Trong lòng căng thẳng khiến mặt cô trắng xanh, cô cắn môi dưới, con ngươi khiếp sợ nhìn Mạc Dĩ Trạch, chờ lời kế tiếp của hắn.
"Đây là một giao dịch, tôi cứu cô, ngày mai, cô phải đến khách sạn Cease, chỉ cần cô tới, ân oán giữa chúng ta sẽ được xóa bỏ". Bao gồm việc lỡ hẹn lần trước, hắn cũng có thể quên, chỉ cần cô tin tưởng hắn. . .
Từ trong con ngươi xinh đẹp của cô, Mạc Dĩ Trạch nhìn thấy cô do dự giãy giụa. Mạc Dĩ Trạch không đợi cô có cơ hội cự tuyệt mình. Vòng qua cô, đi vào nhà mình.
Hôm sau, khí trời cực kỳ sáng sủa, vạn dặm không có bóng mây.
Sắp vào giờ học, vài học sinh tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm, có học sinh ngồi tại chỗ an tĩnh xem sách. . . Đột nhiên một hồi chuông vang lên, tất cả học sinh trở về vị trí cũ của mình, chờ đợi thầy giáo đến.
Trong tay Hoàng Mỹ Linh cầm sách giáo khoa, lớp trưởng Trần Di hô “đứng dậy”, sau khi tiến hành lễ nghi đơn giản, Hoàng Mỹ Linh chuẩn bị bắt đầu tiết học.
"Trước khi vào học, cô muốn tuyên bố một chuyện". Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt nhu hòa quét qua mỗi một học sinh đang ngồi, khi nhìn tới Âu Y Tuyết, đột nhiên ánh mắt dừng lại một chút.
Dường như nhận ra ánh mắt khác thường của cô, Âu Y Tuyết thu tầm mắt đang nhìn ngoài cửa sổ lại, sau đó cúi đầu.
Nhìn động tác của cô, Hoàng Mỹ Linh biết, cô chưa quên sự kiện xảy ra với Tiểu Tuyết, suy nghĩ một chút, cô tiếp tục nói: "Cô nghĩ các em đã biết, bởi vì chuyện riêng mà bạn Hạ Tuyết không tiếp tục học tại đây nữa, nhưng hôm nay, lớp chúng ta lại chuyển tới một bạn học mới".
Lời vừa nói ra, lập tức cả lớp nhao nhao, nhìn nhau, thảo luận xem có thể là ai.
"Cô à, là một cậu bạn đẹp trai sao?". Có nữ sinh hỏi.
"Cô à, là một nữ sinh sao?"
"Thành tích tốt không? Đẹp trai không?"
Hàng loạt câu hỏi được đặt ra cho Hoàng Mỹ Linh, vậy mà Hoàng Mỹ Linh lại cười một tiếng, chậm rãi nói:
"Bạn ấy là một nam sinh, cô nghĩ, trong các em đang ngồi ở đây sẽ có người biết. Thành tích rất tốt, đã từng tham gia Olympic Toán học và đạt giải nhất, về phần lớn lên đẹp trai hay không. . . Mọi người nhìn mới biết". Hoàng Mỹ Linh cố ý làm ra vẻ thần bí.
Vừa nghe người mới là nam sinh, nhiều nữ sinh đã lấy gương trong bàn học ra, bắt đầu sửa sang lại vẻ bề ngoài của mình, muốn lưu lại cho bạn học một ấn tượng. Mà các nam sinh còn lại thì bất đắc dĩ trợn mắt một cái, toàn thể nằm úp trên mặt bàn, cảm thán vì sao không phải là nữ sinh.
"Tốt lắm, mọi người trật tự". Hoàng Mỹ Linh cười, vỗ tay cắt đứt sự ồn ào, ngay sau đó, nhìn về phía cửa phòng học kêu: "Em vào đi"
Cả lớp, trừ Âu Y Tuyết đều nhìn ra cửa lớp, chăm chú nhìn bạn học mới.
Song khi bạn học mới xuất hiện trước ánh mắt mọi người thì cả lớp lại ầm ĩ như cũ. Không phải vì diện mạo của anh, cũng không phải vì anh toàn hàng hiệu, mà bởi vì….
Nhưng tại sao bây giờ là. . . Hắn?
Trong lòng căng thẳng khiến mặt cô trắng xanh, cô cắn môi dưới, con ngươi khiếp sợ nhìn Mạc Dĩ Trạch, chờ lời kế tiếp của hắn.
"Đây là một giao dịch, tôi cứu cô, ngày mai, cô phải đến khách sạn Cease, chỉ cần cô tới, ân oán giữa chúng ta sẽ được xóa bỏ". Bao gồm việc lỡ hẹn lần trước, hắn cũng có thể quên, chỉ cần cô tin tưởng hắn. . .
Từ trong con ngươi xinh đẹp của cô, Mạc Dĩ Trạch nhìn thấy cô do dự giãy giụa. Mạc Dĩ Trạch không đợi cô có cơ hội cự tuyệt mình. Vòng qua cô, đi vào nhà mình.
Hôm sau, khí trời cực kỳ sáng sủa, vạn dặm không có bóng mây.
Sắp vào giờ học, vài học sinh tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm, có học sinh ngồi tại chỗ an tĩnh xem sách. . . Đột nhiên một hồi chuông vang lên, tất cả học sinh trở về vị trí cũ của mình, chờ đợi thầy giáo đến.
Trong tay Hoàng Mỹ Linh cầm sách giáo khoa, lớp trưởng Trần Di hô “đứng dậy”, sau khi tiến hành lễ nghi đơn giản, Hoàng Mỹ Linh chuẩn bị bắt đầu tiết học.
"Trước khi vào học, cô muốn tuyên bố một chuyện". Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt nhu hòa quét qua mỗi một học sinh đang ngồi, khi nhìn tới Âu Y Tuyết, đột nhiên ánh mắt dừng lại một chút.
Dường như nhận ra ánh mắt khác thường của cô, Âu Y Tuyết thu tầm mắt đang nhìn ngoài cửa sổ lại, sau đó cúi đầu.
Nhìn động tác của cô, Hoàng Mỹ Linh biết, cô chưa quên sự kiện xảy ra với Tiểu Tuyết, suy nghĩ một chút, cô tiếp tục nói: "Cô nghĩ các em đã biết, bởi vì chuyện riêng mà bạn Hạ Tuyết không tiếp tục học tại đây nữa, nhưng hôm nay, lớp chúng ta lại chuyển tới một bạn học mới".
Lời vừa nói ra, lập tức cả lớp nhao nhao, nhìn nhau, thảo luận xem có thể là ai.
"Cô à, là một cậu bạn đẹp trai sao?". Có nữ sinh hỏi.
"Cô à, là một nữ sinh sao?"
"Thành tích tốt không? Đẹp trai không?"
Hàng loạt câu hỏi được đặt ra cho Hoàng Mỹ Linh, vậy mà Hoàng Mỹ Linh lại cười một tiếng, chậm rãi nói:
"Bạn ấy là một nam sinh, cô nghĩ, trong các em đang ngồi ở đây sẽ có người biết. Thành tích rất tốt, đã từng tham gia Olympic Toán học và đạt giải nhất, về phần lớn lên đẹp trai hay không. . . Mọi người nhìn mới biết". Hoàng Mỹ Linh cố ý làm ra vẻ thần bí.
Vừa nghe người mới là nam sinh, nhiều nữ sinh đã lấy gương trong bàn học ra, bắt đầu sửa sang lại vẻ bề ngoài của mình, muốn lưu lại cho bạn học một ấn tượng. Mà các nam sinh còn lại thì bất đắc dĩ trợn mắt một cái, toàn thể nằm úp trên mặt bàn, cảm thán vì sao không phải là nữ sinh.
"Tốt lắm, mọi người trật tự". Hoàng Mỹ Linh cười, vỗ tay cắt đứt sự ồn ào, ngay sau đó, nhìn về phía cửa phòng học kêu: "Em vào đi"
Cả lớp, trừ Âu Y Tuyết đều nhìn ra cửa lớp, chăm chú nhìn bạn học mới.
Song khi bạn học mới xuất hiện trước ánh mắt mọi người thì cả lớp lại ầm ĩ như cũ. Không phải vì diện mạo của anh, cũng không phải vì anh toàn hàng hiệu, mà bởi vì….
Bình luận facebook