• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo (1 Viewer)

  • Chương 59

Thời gian cực nhanh trôi qua, trong nháy mắt đã là một tuần lễ .



Kể từ ngày Âu Y Tuyết lỡ hẹn cô chưa từng thấy qua Mạc Dĩ Trạch.



Không có hắn dây dưa không rõ cùng với chọc ghẹo, Âu Y Tuyết cảm giác mình dần dần quên đi sự kiện kia, nhưng kỳ quái là, cô thế nhưng lại cảm thấy trống rỗng. . .



Mỗi buổi tối cô đều có thể nhìn thấy chiếc xe BMW màu đen chở chị gái đi ra ngoài sau đó sáng hôm sau lại thấy nó đưa Âu Xảo Lệ về.



Mà tình trạng này thẳng đến một tuần lễ, rốt cuộc đình chỉ. . .







"Anh mau trở về đi." Đứng ở bên ngoài cửa nhà, Âu Y Tuyết nói với Quý Đằng Viễn ở bên cạnh.



Mấy ngày nay anh đều đưa cô về nhà. Mặc dù trước kia cô cự tuyệt rất nhiều lần, nhưng vì Quý Đằng Viễn kiên trì, Âu Y Tuyết không có bất kỳ biện pháp nào chỉ có thể để mặc anh đưa đi.



"Ừ, em vào trước đi anh sẽ đi." Quý Đằng Viễn nâng lên một nụ cười nhu hòa.



"Anh đi trước đi, không nên như vậy. . .” Âu Y Tuyết từ chối.



Vậy mà, không đợi cô nói xong, Quý Đằng Viễn liền nói: “Anh thích nhìn thấy bóng lưng của em"



Nghe vậy, Âu Y Tuyết im lặng cắn môi dưới.



Phản ứng của cô toàn bộ đều lọt vào mắt của anh, có chút mất mác ở trong lòng, lại cố kiên nhẫn: "Anh nói rồi anh sẽ chờ em, cho nên hi vọng em không có bất kỳ lo lắng gì." Anh thích cô, cho nên anh có thể đợi cô, coi như là đợi đến dài đằng đẵng, anh cũng nguyện ý chờ.



Âu Y Tuyết không tiếng động gật đầu một cái, ngay sau đó nói một câu: "Ngủ ngon." Liền xoay người rời đi.



. . . . . .



Nhìn bóng dáng của cô biến mất trong tầm mắt, một tiếng than nhẹ từ khóe miệng của Quý Đằng Viễn tràn ra.



Anh lưu luyến nhìn bóng người đã mất ở khúc quanh, một lúc sau mới xoay người rời đi. . .







Đẩy cửa ra, từng tiếng cười duyên truyền đến, Âu Y Tuyết bình thản thay giầy ở cửa trước, không tiếng động đi về phòng của mình.



Đi vào phòng khách, một màn trước mặt lại khiến Âu Y Tuyết ngây ngẩn cả người.



Phủ lên miếng thảm lông dê nhập khẩu từ Italy là vô số cái hộp tinh xảo, trên bàn trà thủy tinh, ghế sa lon bằng da thật, khắp nơi đều là mỹ phẩm, túi xách xa xỉ.



Mà Lý Dao Viện cùng Âu Xảo Lệ đang ở trong đó, hướng về phía một đống lớn đồ bình phẩm từ đầu đến chân, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cười vui vẻ của họ. Mà Âu Y Tuyết đứng cách họ chưa đến năm thước bọn họ cũng không phát hiện.



Mặc dù rất kinh ngạc, nhưng Âu Y Tuyết cũng không lên tiếng hỏi, chỉ dừng lại một lát, vòng qua bọn họ đi về phòng của mình.



Ngay lúc đó, một tiếng lạnh lẽo nghiêm trang từ phía trước cô truyền đến.



"Đi đâu?"



Âu Y Tuyết nghe tiếng ngẩng đầu, lại thấy Âu Thiên mặc áo ngủ toàn thân trong tay cầm tờ báo, đang từ trên cầu thang đi xuống.



Vì hắn hỏi đến, Âu Y Tuyết bỗng ngẩn ra, thật lâu mới đáp: "Thư viện."



"Ừ" Âu Thiên lãnh đạm gật đầu, mang theo ý lạnh trong mắt chớp qua một tia chần chờ, ngay sau đó lại nghe hắn hỏi: "Nam sinh mới vừa đưa con về là ai?"



Âu Y Tuyết hoàn toàn không ngờ hắn thế nhưng lại thấy, vì vậy cứng rắn trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Quý Đằng Viễn, bạn học của con"



"Quý Đằng Viễn?" Dứt lời, lại thấy Âu Thiên nhíu mày, lặp lại cái tên này, đột nhiên lại toát ra một câu: “Con trai của Quý Nguyên Bân?"Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Âu Y Tuyết, chống lại với đôi mắt rét lạnh của cô.



Đôi mắt xinh đẹp này cùng đôi mắt quen thuộc trong đầu hắn đã lâu lẫn vào nhau.



Vì vậy tất cả vấn đề lập tức biến mất, trong đầu hiện ra người làm hắn căm thù đến tận xương tuỷ. . .



Âu Y Tuyết chú ý tới con ngươi chợt biến sắc hắn, trong lòng lập tức căng thẳng, sợ hắn giận chó đánh mèo, liền cúi đầu lại không dám nói gì.



Ai ngờ, Âu Thiên không có làm gì cô, chỉ yên lặng nhìn cô một cái, sau đó nói: "Ngày sau là bữa tiệc đính hôn của chị con, nhớ về sớm chút" Dứt lời, liền đến bên cạnh Âu Xảo Lệ cùng Lý Dao Viện vẫn còn nói chuyện sôi nổi với nhau.



Bữa tiệc đính hôn?



Ba chữ này khiến Âu Y Tuyết bị ngạc nhiên lần nữa. Trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường, mà khi cô đang không hiểu cảm giác của chính mình, bóng dáng quen thuộc lại xẹt qua cô. . .



Một ngày sau.



Bởi vì Âu Thiên căn dặn, Âu Y Tuyết không thể không xin giáo viên cho về sớm trước một tiết.



Về đến nhà, tất cả mọi người đang bận bịu rối rít.



Lý Dao viện đang trang bị lễ phục cho Âu Xảo Lệ không ngừng nghỉ; mà Âu Xảo Lệ lại vội càng thêm vội, không chỉ vội trang điểm mà còn vội thông báo chuyện vui cho tất cả những bạn học quý tộc kia của cô.



Chỉ có cô, rất rãnh rỗi! Dĩ nhiên, đây chỉ là giây phút ngắn ngủi!



Màn đêm buông xuống, vốn nên yên tĩnh nhưng vào giờ phút này mới phải bắt đầu.



Mạc trạch --



Tiếng đàn violin du dương bên tai không dứt, uyển chuyển lưu loát.



Thủ công mỹ nghệ Baroque khôn khéo bày biện ở tất cả các góc,đèn thủy tinh to lớn cùng bóng người lay động. Trên bàn gỗ dài để các loại thức ăn mỹ vị, tự phục vụ ăn uống, tối nay được trang trí cao quý lộng lẫy.



Minh tinh tụ tập, đây cũng là từ đại khí phái của Mạc gia, còn có nhiều xí nghiệp gia, thể hiện mối quan hệ rộng của chủ nhân bữa tiệc.



Cách ly không khí náo nhiệt ở phía dưới, Âu Y Tuyết đứng trên cầu thang lầu hai uống nước trái cây, hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh này.



Hôm nay Âu Y Tuyết mặc một bộ lễ phục màu đen ngang vai, vai trắng nõn lộ ở bên ngoài hấp dẫn con mắt của mọi người. Trên đầu chỉ dùng cài tóc kiểu bươm buớm màu đen làm đẹp, càng lộ ra vẻ chín chắn, mê người. Từ khi Âu Y Tuyết vừa tiến vào Mạc gia, vẻ đẹp của cô liền làm vô số đàn ông mến mộ.



Âu Y Tuyết chẳng có mục đích nhìn xuống từ trên lầu, nhìn một ít người mặc lễ phục hoa lệ, các nhân sĩ ăn mặc sặc sỡ loá mắt trong xã hội thượng lưu, trong lòng cảm thấy khó chịu.



"Đến đây --"



Bỗng dưng, cô nghe được một câu, ngay sau đó đám người liền bắt đầu xao động.



Theo nơi phát ra âm thanh nhìn lại, Âu Y Tuyết thấy được nhân vật chính của tối nay.



Âu Xảo Lệ tối nay rất đẹp! Một bộ âu phục dài màu trắng tinh xảo tôn lên dáng người kiêu ngạo của cô ta, mái tóc được búi thành hình tròn thật to, trong mơ hồ có thể thấy được vài sợi tóc nghịch ngợm rũ xuống tai. Đi vào cửa, cô ta mỉm cười hiền thục chào hỏi mọi người.



Mà Mạc Dĩ Trạch sau lưng Âu Xảo Lệ lại mặc một bộ lễ phục màu đen phác họa mẫu người cân xứng của hắn, đầu tóc màu nâu được nhuộm lại thành đen, giờ phút này đang tán loạn ở bên trán, cả người thả ra khí thế cuồng dã phóng đãng không kềm chế được.



Chẳng qua trên mặt hắn lại lạnh lẽo không có bất kỳ vui sướng muốn đính hôn, nhưng cũng không làm mất đi vẻ bề ngoài xuất sắc của hắn.



Đèn thủy tinh to lớn, hai người đứng chung một chỗ giống như kim đồng ngọc nữ phát sáng rạng rỡ, làm người ta tránh không được.



Theo ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Âu Xảo Lệ ôm lấy cánh tay của Mạc Dĩ Trạch, ngay sau đó theo hắn đi tới trước mặt của Âu Thiên và Lý Dao viện.



"Dĩ Trạch, Xảo Lệ nhà chúng ta về sau liền trông cậy vào con" Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Dao viện tràn đầy vui mừng, bà không ngừng chăm sóc đứa con gái được cưng chiều nhất này, nói với Mạc Dĩ Trạch: "Con nhất định phải chăm sóc nó thật tốt."



"Ừ." Mạc Dĩ Trạch gật đầu một cái, coi như đáp lại.



"Mẹ, không cần mẹ phải nói, Dĩ Trạch cũng sẽ đối tốt với con" Thấy mẹ mình dặn dò như thế, Âu Xảo Lệ vội vàng bênh vực Mạc Dĩ Trạch.



Ai ngờ, Lý Dao viện nghiêm mặt, liền cười nói: "Cái đứa bé này, còn chưa có lập gia đình đã giúp đỡ Dĩ Trạch, sau này gả cho người ta có phải ngay cả cha, mẹ đều không nhận thức à?"Mặc dù vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong giọng nói lại lộ ra bà đang vô cùng vui vẻ.



"Nào có." Thấy thế, Âu Xảo Lệ buông cánh tay của Mạc Dĩ Trạch, ôm lấy bả vai của Lý Dao viện nói: "Con biết cho tới bây giờ mẹ là người hiểu rõ con nhất, con cũng vậy thích mẹ nhất." Nói xong, không nói gì nữa liền ôm Lý Dao viện.



Mà Lý Dao viện cũng cười hờn dỗi.



Nhìn người một nhà đang vui vẻ hòa thuận ở phía dưới, lòng của Âu Y Tuyết lại không nhịn được trở nên chua xót. Cô thu hồi tầm mắt từ phía Âu Xảo Lệ, vô tình lại thấy được Mạc Dĩ Trạch đứng ở một bên trầm mặc.



Vừa nghĩ tới hai lần mình cũng không đến nơi hẹn, một cảm giác áy náy liền tự nhiên sinh ra.



Thời điểm Âu Y Tuyết tính lặng lẽ rời đi, ánh mắt thâm thúy của Mạc Dĩ Trạch nhìn chăm chú đến Âu Y Tuyết trong cầu thang lầu hai.



Hoàn toàn không ngờ hắn sẽ nhìn mình, Âu Y Tuyết sửng sốt một chút. Nhưng rất nhanh, cô liền đem toàn bộ lạnh lùng của mình che giấu.



Coi thường ánh mắt của hắn, Âu Y Tuyết dùng tốc độ nhanh nhất đi xuống lầu, tùy tiện đi qua bắt chuyện với một người đàn ông bên cạnh, che giấu tâm tình chân thật của cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom