Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Di, anh từ từ ngồi xuống và ngay sau đó năm ngón tay thon dài xoa lên trên trán cô gái trong ngực, nhàn nhạt hỏi: “Cô ấy sao vậy?" Giọng nói như tẩm gió xuân, làm cho người ta khiếm nhã liên tưởng đến tháng ba.
Mà lời này vừa nói ra, những tiểu nữ sinh trong đám người vây xem bắt đầu lập tức thét chói tai!
"Trời ơi, người đàn ông này đẹp quá!"
"Thật là ga lăng, Anh ta là ai vậy?"
". . . . . ."
Tất cả những lời này rơi vào tai của Bạch Tuấn Ngạn và Trần Di, dĩ nhiên Bạch Tuấn Ngạn chỉ là nhàn nhạt nhíu mày một cái, đối với xao động sau lưng phát sinh có chút không nhịn được lại chưa ngăn lại.
Một tiếng thét chói tai ở sau lưng lập tức đem thần trí bay xa tận đâu đâu của Trần Di kéo về thực tại. Có lẽ là ý thức được sự thất thố của mình, Trần Di lập tức lắc đầu một cái, nói: “Xin lỗi tôi. . ."
Vậy mà người đàn ông ở trước mặt này lại không để ý tới cô, mà từ trong ngực của cô kéo Âu Y Tuyết trong ngực mình.
"Này, anh. . ." Trần Di chỉ cảm thấy trong ngực trống không, sau đó ánh mắt chuyển một cái, lại phát hiện người đàn ông đẹp như tranh ở trước mặt lại ôm ngang Âu Y Tuyết lên: “Vị tiên sinh này. . ." Trần Di nhẹ giọng gọi, không hiểu anh ta muốn làm cái gì.
Bạch Tuấn Ngạn không để ý đến ánh mắt của mọi người mà thật chặt ôm Âu Y Tuyết vào trong ngực, sau đó dùng trán của mình để lên trán trơn bóng có chút mồ hôi nổi lên của Âu Y Tuyết, dừng lại khoảng năm giây, nói tiếp: “Cô ấy chỉ là bị cảm nắng ngất xỉu thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe" Lúc nói đáy mắt toát ra một dòng thâm tình.
"A. . ." Trần Di nghe được lời anh nói lại vì giọng nói trầm thấp có chứa từ tính của anh mà rung động. Chính là cô đờ người ra, lúc này mới giống như là nhớ tới cái gì nói: “Tôi lập tức đưa cô ấy đi bệnh viện" Lúc nói thuận tiện bắt đầu nhặt tờ rơi trên mặt đất lên.
"Không cần" Tầm mắt của mình toàn bộ tập trung vào người đang trong lòng mình, Bạch Tuấn Ngạn cũng không ngẩng đầu lên nói: “Nếu như cô không ngại thì nhà tôi ở chỗ này, cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi một lúc sẽ khỏe lên"
"Này. . ." Động tác nhặt tờ rơi của Trần Di dừng lại, cô do dự một hồi tiếp theo xấu hổ nói: “Việc này thật làm phiền anh, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện được rồi" Trong lòng một mặt nghĩ gọi cho ông chủ xin phép nghỉ, sau đó sẽ đưa Âu Y Tuyết đến bệnh viện gần đây.
Ai ngờ Bạch Tuấn Ngạn cũng không để khách khí của cô vào trong mắt, không để ý đến lời tiếp theo của Trần Di nói, xoay người một cái ôm Âu Y Tuyết đi.
Đợi đến lúc Trần Di phát hiện người trước mặt hồi lâu không có trả lời, ngẩng đầu lên lại phát hiện người trước mặt đang đẩy từng người một đang vây xem đi ra ngoài.
"Tiên sinh, anh chờ một chút" Trần Di hoảng lên vứt bỏ tờ rơi trong tay đứng lên vội vàng ngăn lại, nhưng không biết làm thế nào đi được một nửa thì phát hiện cửa tiệm vẫn chưa đóng cửa. Nhìn phía trước bóng người phía đã biến mất ở đường cái, lại nhìn đến cửa tiệm vẫn còn mở ở phía sau cùng với đám người vây xem chưa tản đi, cuối cùng cô cắn răng chính là chạy lại cửa hàng búp bê. . .
※
Dòng xe chạy không ngừng, trước cửa hàng búp bê vô số chiếc xe sáng loáng chạy qua, nhưng vô luận mỗi một chiếc cao cấp bao nhiêu sạch sẽ bao nhiêu thì cũng thủy chung không bằng chiếc Benz màu đen số lượng có hạn đậu ở đối diện đường dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Bên trong xe, trong bầu không khí im ắng xen lẫn khiến người ta hít thở không thông ——
Minh Vũ mặc bộ âu phục phẳng phiu, sắc mặt nghiêm nghị từ trong kính chiếu hậu mắt không chớp quan sát ngồi bóng dáng ngạo mạn ngồi ở phía sau xe.
Hắn không biết tại sao anh lại gọi hắn trở về công ty; hắn cũng không biết tại sao khi anh nghe được hắn không có dẫn người trở về cũng không tức giận; hắn càng thêm không biết giờ phút này bực tức của anh là từ đâu. . . . . .
Đó là ngũ quan tuấn lãng như được điêu khắc, dưới mày rậm là một đôi mắt đen nhánh thâm thúy lạnh lùng nhìn chăm chú vào toàn bộ sự việc phát sinh ngoài cửa xe, môi mỏng nhếch lên. Một bộ âu phục trong tay người thiết kế danh tiếng càng làm cho anh không bị gò bó phụ trợ vô cùng tinh tế, toàn thân toát lên vẻ quý tộc.
Cùng một cảnh tượng, cùng một nơi. Đáng tiếc cô không còn là cô gái với nụ cười yếu ớt dịu dàng điềm đạm, mà là không để ánh mắt mọi người, người đàn bà tán tỉnh nấp trong lòng người đàn ông ! Không nghĩ tới cô lại giống hệt như Âu Xảo Lệ!
Vốn là đối với cô còn ôm chút tin tưởng, nhưng lúc anh tận mắt thấy cô bị một người đàn ông ôm vào trong ngực trong đám người đi ra, một chút lý trí còn sót lại này trong nháy mắt sụp đổ.
Anh chỉ biết trái tim mình đột nhiên đau quá! Đau như muốn ngừng đập! Mà trừ lần đó ra, chính là lửa giận vô cùng bùng cháy lên thiêu đốt anh!
Nếu như hai chân của anh thật là do cô ban tặng, vậy anh tuyệt đối sẽ làm cho cô sống không bằng chết!
Ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh lùng nhìn theo hai bóng dáng biến mất, anh lạnh lùng thu hồi tầm mắt của mình, nói tiếp: “Đến Mạc gia."
. . . . . .
Chiếc xe Benz hào hoa lái vào trước sân Mạc gia, còn chưa kịp dừng lại thì nghe được một tiếng: “Thiếu gia đã về" Ngay sau đó người giúp việc đi ra khỏi phòng, qua một lúc một người phụ nữ mới từ trong đám người đi ra.
"Trạch đã về rồi sao?" Nét mặt của Lục Bình trải qua năm tháng không có để lại bất kỳ dấu vết, cho dù bà đã gần trung niên, nhưng bởi vì hàng năm tập yoga cho nên không chút nào nhìn ra độ tuổi thật sự của bà.
Bà mừng rỡ nhìn chiếc xe Benz màu đen đậu trước sân, kích động bắt được tay của người hầu bên cạnh, giống như là chính mình không thể tin được khi thấy mà nói: “Thật sự là Dĩ Trạch đã trở về?"
Chỉ là không đợi chứng kiến, liền thấy xe Benz bị mở ra, ngay sau đó là vẻ mặt lạnh như băng không nói cười ngồi ở xe lăn của Mạc Dĩ Trạch .
Lục Bình Thiên suy đi nghĩ lại cảnh tượng khi gặp lại anh, nhưng một mình lại không nghĩ đến cảnh này, nhất thời thiên ngôn vạn ngữ vậy mà trong nháy mắt hóa thành hư ảo.
Bà bụm môi mình lại, con ngươi vui mừng tiện thể biến thành mất mát. . . . . .
. . . . . .
Ở đại sảnh Mạc gia trang hoàng xa hoa tráng lệ nhưng không mất đi vẻ trang nhã, vật dụng sa hoa mọi thứ đều có.
Trên chiếc sofa nhập khẩu Italy, một bóng dáng cao to đang ngồi trên đó.
Một đôi mắt đen không chứa bất kỳ nhiệt độ chống lại một đôi mắt chứa bi thương vô hạn, không khí lập tức trở nên phiền muộn bi thương. .
"Dĩ Trạch, con rốt cuộc đã về rồi. . ." Lục Bình khàn giọng, trong giọng nói mang run rẩy, bởi vì bà cảm thấy anh ở trước mặt có chút không chân thật.
Ánh mắt không có song thân. Kể từ hai năm trước khi biết hai chân của con trai bị chặt đứt, tất cả trí nhớ cũng không có sau mỗi lần đêm khuya yên tĩnh, bà luôn là không nhịn được một mình khóc nức nở, cảm thán ông trời bất công đồng thời cũng hận chính mình bất lực.
Cũng may bây giờ nhìn đến anh không có bất cứ chuyện gì, bà cũng an tâm, chỉ là chỉ có một chuyện bà vẫn không thể để xuống. . .
"Phòng của con, ta đã sai quản gia dời đến lầu một rồi. Chờ ba con trở lại, chúng ta người một nhà coi như là đoàn tụ" Lục Bình vui mừng mà khóc, trong mắt chứa đựng sương mờ.
"Không cần, công ty còn có chuyện phải xử lý" Mạc Dĩ Trạch thản nhiên nói, rũ mắt xuống không đành lòng nhìn vẻ mặt đau buồn của bà.
Đây thật sự là xa lạ, ngay cả bà là mẹ của anh, nhưng anh như cũ đối với bà không có bất kỳ ấn tượng. Mà hôm nay anh về đây, cũng không phải vì đoàn tụ, mà là. . . . . .
Lục Bình không có chờ anh nghĩ xong, đột nhiên nói ra một câu ngắt đi suy nghĩ của anh.
"Chuyện của công ty nghỉ một ngày không được sao? Chúng ta cũng đã gần hai năm không có gặp mặt, chẳng lẽ con. . ." Nói xong, Lục Bình khiếm nhã rơi lệ. Bởi vì giọng điệu cùng thái độ xa lánh của anh mà trong lòng dâng lên chua xót. Mặc dù đối với cự tuyệt của anh có chút bất mãn, nhưng vẫn là con trai mình, bà cũng không đành lòng trách cứ.
Lục Bình hít một hơi, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, nói tiếp: “Xảo Lệ đã đợi con lâu như vậy, lần này trở về cũng nên tiến hành hôn lễ đi là vừa" Hôn sự của anh vẫn là nỗi lo tận sâu trong đáy lòng bà, nhưng Âu Xảo Lệ không để ý anh thiếu sót cố ý đợi ở bên cạnh anh điều này khiến bà cảm thấy vô cùng vui mừng.
Mạc Dĩ Trạch vừa nghe đến hai chữ hôn sự, bỗng chốc sửng sốt, con ngươi trầm xuống, lúc này mới nói ra chuyện tình hôm nay: “Vì sao con xảy ra tai nạn xe cộ?" Dựa theo lời của Âu Xảo Lệ, là bởi vì bị Âu Y Tuyết kích thích mới có thể tăng tốc độ, sau đó xảy ra tại nạn xe cộ. Vật chứng là có, kia chứng thực đây?
"Này. . ." Hiển nhiên Lục Bình cũng không có nghĩ đến anh sẽ hỏi như thế, nhất thời há miệng lại nói không ra bất kỳ câu nào.
Mạc Dĩ Trạch thấy bà đáp không ra thì nhẹ nhàng khép mi lại, nói tiếp: “Bảo toàn bộ người giúp việc tập trung lại đây."
. . . . . .
Mặc dù Lục Bình không hiểu rõ vì cái gì anh lại làm như vậy, nhưng mà cuối cùng vẫn là làm theo. Mà Mạc Dĩ Trạch cũng ở cầu khẩn của bà, hắn gọi điện thoại cho Lisa muốn cô xử lý chuyện của công ty, sau đó quyết định đêm nay nghỉ ở nơi này.
※
Lúc đang từng giây từng phút trôi qua đi, đảo mắt cái, ánh mặt trời chói chang rất nhanh liền trốn vào tầng mây. Hoàng hôn đến, cuối cùng một tia ánh rạng đông phát ra ánh sáng màu vàng, sáng lạng chói mắt.
Tòa cao ốc cách cửa hàng búp bê khoảng 200m, lầu 15, phòng 205——
Trong không khí tản ra nồng nặc thức ăn mùi thơm, một bóng dáng mặc quần áo màu trắng thoải mái đang vùi ở bên trong phòng bếp làm cơm, mà ở bên cạnh hắn là một cô gái đang rửa thức ăn.
Sao chuyện lại biến thành như vậy?Rõ ràng là cô cùng Tuyết, tại sao bây giờ cùng người đàn ông vừa gặp ban nãy ăn chung một bàn? Còn có người đàn ông này rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Trần Di nghiêng đầu suy nghĩ, kinh ngạc vì sao người đang ông này nhiệt tình đối với họ như vậy lại còn không có đề cao cảnh giác nữa. Dù sao trên thế giới này sói đội lốt cừu quá nhiều, vẫn là đề phòng thì hơn.
Lúc đang suy nghĩ thì một giọng nói thoải mải vui vẻ từ phía sau vang lên.
"Người dinh dưỡng không đầy đủ nhất định phải ăn nhiều vitamin một chút" Bạch Tuấn Ngạn khóe môi nâng lên nhất nụ cười mê người, hai mắt mỉm cười nhìn lên cô gái trước mặt không nói một câu này.
"A. . . . . ." Trần Di không còn lời nào để nói.
Bạch Tuấn Ngạn thấy cô trầm mặc không nói, cũng không có cảm giác có bất kỳ không ổn nào. Hắn vặn lửa nhỏ lại cho nồi canh gà rồi, nói tiếp: “Cô xem chừng một chút, tôi đi xem cô ấy tỉnh hay chưa" Nói xong cũng không để ý Trần Di có đồng ý hay không, liền đi thẳng ra khỏi phòng bếp.
. . . . . . .
Mở cửa phòng, trời chiều xuyên thấu qua cửa sổ sát sàn lấp lánh rọi tà tà xuống sàn nhà. Bên trong căn phòng to như vậy, nơi sạch sẽ ngăn nắp như vậy không giống nơi ở của một anh chàng độc thân, vật dụng đều là một màu trắng, để lộ ra tính cách chủ nhân không màng thế sự.
Giường khổng lồ hai người, trên chiếc khăn trải giường trắng tinh, Âu Y Tuyết đang bình thản nằm đó. Đóng cửa phòng, Bạch Tuấn Ngạn lặng yên không tiếng động đi tới bên người cô ngồi xuống.
Hai tay có chút cảm giác mát xoa trán cô, cảm thấy cô đã khôi phục rồi, trái tim lơ lửng lúc này mới để xuống. Ánh mắt mê luyến không ngừng ở trên mặt của cô bồi hồi, trong ánh mắt sáng ấy có một chút tâm động.
Vẻ mặt cô ngủ say cùng cô trong suy nghĩ đè lên nhau, nhất thời giữa ý loạn tình mê, thế nhưng hắn thân bất do kỷ nghiêng người tiến lên hôn cô.
Môi của cô mang theo hương thơm nhàn nhạt, làm hắn không tự chủ được đem đầu lưỡi mình thâm nhập trong miệng của cô. Giống như là nghiện, hắn càng hôn càng say, cho tới người phía dưới run rây hắn cũng không cảm nhận được.
Cảm thấy một dòng hơi thở chuyên thuộc về nam tính đặc biệt đập vào mặt, khiến cho Âu Y Tuyết mở hai mắt ra.
Chỉ là cô vừa mở mắt ra, phóng lớn vô số lần dung nhan tuấn mỹ là cái bóng trong mắt của cô, một hồi kinh ngạc, trong bụng cả kinh, còn chưa kịp kháng cự, một đôi mắt mang theo nhu tình chống lại cô .
Bạch Tuấn Ngạn thấy cô tỉnh cũng không có lập tức thoát người ra, mà là vẫn hôn cô năm giây lúc này mới chậm rãi nâng thân thể của mình lên.
Trên khuôn mặt đẹp trai không tì vết mang theo tính trẻ con cười, Bạch Tuấn Ngạn miễn cưỡng hỏi: “Cô đã tỉnh?" Trong giọng nói nhẹ nhàng không chút nào có vẻ ngượng ngùng bị người bắt quả tang tại trận.
"Ừ" Âu Y Tuyết gật đầu một cái, con ngươi linh động nhìn anh ta, chỉ cảm thấy trong lòng một dòng rung động ập đến cô. Cô luôn luôn dễ dàng có thể khống chế cảm xúc thế nhưng không nhịn được đỏ bừng cả mặt, mà không bài xích nụ hôn của anh ta. . .
Nhìn khuôn mặt vốn trắng bệch của cô trong nháy mắt khôi phục hồng hào lại, Bạch Tuấn Ngạn thân thiết đưa tay đến nâng cô dậy.
Mà lời này vừa nói ra, những tiểu nữ sinh trong đám người vây xem bắt đầu lập tức thét chói tai!
"Trời ơi, người đàn ông này đẹp quá!"
"Thật là ga lăng, Anh ta là ai vậy?"
". . . . . ."
Tất cả những lời này rơi vào tai của Bạch Tuấn Ngạn và Trần Di, dĩ nhiên Bạch Tuấn Ngạn chỉ là nhàn nhạt nhíu mày một cái, đối với xao động sau lưng phát sinh có chút không nhịn được lại chưa ngăn lại.
Một tiếng thét chói tai ở sau lưng lập tức đem thần trí bay xa tận đâu đâu của Trần Di kéo về thực tại. Có lẽ là ý thức được sự thất thố của mình, Trần Di lập tức lắc đầu một cái, nói: “Xin lỗi tôi. . ."
Vậy mà người đàn ông ở trước mặt này lại không để ý tới cô, mà từ trong ngực của cô kéo Âu Y Tuyết trong ngực mình.
"Này, anh. . ." Trần Di chỉ cảm thấy trong ngực trống không, sau đó ánh mắt chuyển một cái, lại phát hiện người đàn ông đẹp như tranh ở trước mặt lại ôm ngang Âu Y Tuyết lên: “Vị tiên sinh này. . ." Trần Di nhẹ giọng gọi, không hiểu anh ta muốn làm cái gì.
Bạch Tuấn Ngạn không để ý đến ánh mắt của mọi người mà thật chặt ôm Âu Y Tuyết vào trong ngực, sau đó dùng trán của mình để lên trán trơn bóng có chút mồ hôi nổi lên của Âu Y Tuyết, dừng lại khoảng năm giây, nói tiếp: “Cô ấy chỉ là bị cảm nắng ngất xỉu thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe" Lúc nói đáy mắt toát ra một dòng thâm tình.
"A. . ." Trần Di nghe được lời anh nói lại vì giọng nói trầm thấp có chứa từ tính của anh mà rung động. Chính là cô đờ người ra, lúc này mới giống như là nhớ tới cái gì nói: “Tôi lập tức đưa cô ấy đi bệnh viện" Lúc nói thuận tiện bắt đầu nhặt tờ rơi trên mặt đất lên.
"Không cần" Tầm mắt của mình toàn bộ tập trung vào người đang trong lòng mình, Bạch Tuấn Ngạn cũng không ngẩng đầu lên nói: “Nếu như cô không ngại thì nhà tôi ở chỗ này, cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi một lúc sẽ khỏe lên"
"Này. . ." Động tác nhặt tờ rơi của Trần Di dừng lại, cô do dự một hồi tiếp theo xấu hổ nói: “Việc này thật làm phiền anh, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện được rồi" Trong lòng một mặt nghĩ gọi cho ông chủ xin phép nghỉ, sau đó sẽ đưa Âu Y Tuyết đến bệnh viện gần đây.
Ai ngờ Bạch Tuấn Ngạn cũng không để khách khí của cô vào trong mắt, không để ý đến lời tiếp theo của Trần Di nói, xoay người một cái ôm Âu Y Tuyết đi.
Đợi đến lúc Trần Di phát hiện người trước mặt hồi lâu không có trả lời, ngẩng đầu lên lại phát hiện người trước mặt đang đẩy từng người một đang vây xem đi ra ngoài.
"Tiên sinh, anh chờ một chút" Trần Di hoảng lên vứt bỏ tờ rơi trong tay đứng lên vội vàng ngăn lại, nhưng không biết làm thế nào đi được một nửa thì phát hiện cửa tiệm vẫn chưa đóng cửa. Nhìn phía trước bóng người phía đã biến mất ở đường cái, lại nhìn đến cửa tiệm vẫn còn mở ở phía sau cùng với đám người vây xem chưa tản đi, cuối cùng cô cắn răng chính là chạy lại cửa hàng búp bê. . .
※
Dòng xe chạy không ngừng, trước cửa hàng búp bê vô số chiếc xe sáng loáng chạy qua, nhưng vô luận mỗi một chiếc cao cấp bao nhiêu sạch sẽ bao nhiêu thì cũng thủy chung không bằng chiếc Benz màu đen số lượng có hạn đậu ở đối diện đường dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Bên trong xe, trong bầu không khí im ắng xen lẫn khiến người ta hít thở không thông ——
Minh Vũ mặc bộ âu phục phẳng phiu, sắc mặt nghiêm nghị từ trong kính chiếu hậu mắt không chớp quan sát ngồi bóng dáng ngạo mạn ngồi ở phía sau xe.
Hắn không biết tại sao anh lại gọi hắn trở về công ty; hắn cũng không biết tại sao khi anh nghe được hắn không có dẫn người trở về cũng không tức giận; hắn càng thêm không biết giờ phút này bực tức của anh là từ đâu. . . . . .
Đó là ngũ quan tuấn lãng như được điêu khắc, dưới mày rậm là một đôi mắt đen nhánh thâm thúy lạnh lùng nhìn chăm chú vào toàn bộ sự việc phát sinh ngoài cửa xe, môi mỏng nhếch lên. Một bộ âu phục trong tay người thiết kế danh tiếng càng làm cho anh không bị gò bó phụ trợ vô cùng tinh tế, toàn thân toát lên vẻ quý tộc.
Cùng một cảnh tượng, cùng một nơi. Đáng tiếc cô không còn là cô gái với nụ cười yếu ớt dịu dàng điềm đạm, mà là không để ánh mắt mọi người, người đàn bà tán tỉnh nấp trong lòng người đàn ông ! Không nghĩ tới cô lại giống hệt như Âu Xảo Lệ!
Vốn là đối với cô còn ôm chút tin tưởng, nhưng lúc anh tận mắt thấy cô bị một người đàn ông ôm vào trong ngực trong đám người đi ra, một chút lý trí còn sót lại này trong nháy mắt sụp đổ.
Anh chỉ biết trái tim mình đột nhiên đau quá! Đau như muốn ngừng đập! Mà trừ lần đó ra, chính là lửa giận vô cùng bùng cháy lên thiêu đốt anh!
Nếu như hai chân của anh thật là do cô ban tặng, vậy anh tuyệt đối sẽ làm cho cô sống không bằng chết!
Ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh lùng nhìn theo hai bóng dáng biến mất, anh lạnh lùng thu hồi tầm mắt của mình, nói tiếp: “Đến Mạc gia."
. . . . . .
Chiếc xe Benz hào hoa lái vào trước sân Mạc gia, còn chưa kịp dừng lại thì nghe được một tiếng: “Thiếu gia đã về" Ngay sau đó người giúp việc đi ra khỏi phòng, qua một lúc một người phụ nữ mới từ trong đám người đi ra.
"Trạch đã về rồi sao?" Nét mặt của Lục Bình trải qua năm tháng không có để lại bất kỳ dấu vết, cho dù bà đã gần trung niên, nhưng bởi vì hàng năm tập yoga cho nên không chút nào nhìn ra độ tuổi thật sự của bà.
Bà mừng rỡ nhìn chiếc xe Benz màu đen đậu trước sân, kích động bắt được tay của người hầu bên cạnh, giống như là chính mình không thể tin được khi thấy mà nói: “Thật sự là Dĩ Trạch đã trở về?"
Chỉ là không đợi chứng kiến, liền thấy xe Benz bị mở ra, ngay sau đó là vẻ mặt lạnh như băng không nói cười ngồi ở xe lăn của Mạc Dĩ Trạch .
Lục Bình Thiên suy đi nghĩ lại cảnh tượng khi gặp lại anh, nhưng một mình lại không nghĩ đến cảnh này, nhất thời thiên ngôn vạn ngữ vậy mà trong nháy mắt hóa thành hư ảo.
Bà bụm môi mình lại, con ngươi vui mừng tiện thể biến thành mất mát. . . . . .
. . . . . .
Ở đại sảnh Mạc gia trang hoàng xa hoa tráng lệ nhưng không mất đi vẻ trang nhã, vật dụng sa hoa mọi thứ đều có.
Trên chiếc sofa nhập khẩu Italy, một bóng dáng cao to đang ngồi trên đó.
Một đôi mắt đen không chứa bất kỳ nhiệt độ chống lại một đôi mắt chứa bi thương vô hạn, không khí lập tức trở nên phiền muộn bi thương. .
"Dĩ Trạch, con rốt cuộc đã về rồi. . ." Lục Bình khàn giọng, trong giọng nói mang run rẩy, bởi vì bà cảm thấy anh ở trước mặt có chút không chân thật.
Ánh mắt không có song thân. Kể từ hai năm trước khi biết hai chân của con trai bị chặt đứt, tất cả trí nhớ cũng không có sau mỗi lần đêm khuya yên tĩnh, bà luôn là không nhịn được một mình khóc nức nở, cảm thán ông trời bất công đồng thời cũng hận chính mình bất lực.
Cũng may bây giờ nhìn đến anh không có bất cứ chuyện gì, bà cũng an tâm, chỉ là chỉ có một chuyện bà vẫn không thể để xuống. . .
"Phòng của con, ta đã sai quản gia dời đến lầu một rồi. Chờ ba con trở lại, chúng ta người một nhà coi như là đoàn tụ" Lục Bình vui mừng mà khóc, trong mắt chứa đựng sương mờ.
"Không cần, công ty còn có chuyện phải xử lý" Mạc Dĩ Trạch thản nhiên nói, rũ mắt xuống không đành lòng nhìn vẻ mặt đau buồn của bà.
Đây thật sự là xa lạ, ngay cả bà là mẹ của anh, nhưng anh như cũ đối với bà không có bất kỳ ấn tượng. Mà hôm nay anh về đây, cũng không phải vì đoàn tụ, mà là. . . . . .
Lục Bình không có chờ anh nghĩ xong, đột nhiên nói ra một câu ngắt đi suy nghĩ của anh.
"Chuyện của công ty nghỉ một ngày không được sao? Chúng ta cũng đã gần hai năm không có gặp mặt, chẳng lẽ con. . ." Nói xong, Lục Bình khiếm nhã rơi lệ. Bởi vì giọng điệu cùng thái độ xa lánh của anh mà trong lòng dâng lên chua xót. Mặc dù đối với cự tuyệt của anh có chút bất mãn, nhưng vẫn là con trai mình, bà cũng không đành lòng trách cứ.
Lục Bình hít một hơi, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, nói tiếp: “Xảo Lệ đã đợi con lâu như vậy, lần này trở về cũng nên tiến hành hôn lễ đi là vừa" Hôn sự của anh vẫn là nỗi lo tận sâu trong đáy lòng bà, nhưng Âu Xảo Lệ không để ý anh thiếu sót cố ý đợi ở bên cạnh anh điều này khiến bà cảm thấy vô cùng vui mừng.
Mạc Dĩ Trạch vừa nghe đến hai chữ hôn sự, bỗng chốc sửng sốt, con ngươi trầm xuống, lúc này mới nói ra chuyện tình hôm nay: “Vì sao con xảy ra tai nạn xe cộ?" Dựa theo lời của Âu Xảo Lệ, là bởi vì bị Âu Y Tuyết kích thích mới có thể tăng tốc độ, sau đó xảy ra tại nạn xe cộ. Vật chứng là có, kia chứng thực đây?
"Này. . ." Hiển nhiên Lục Bình cũng không có nghĩ đến anh sẽ hỏi như thế, nhất thời há miệng lại nói không ra bất kỳ câu nào.
Mạc Dĩ Trạch thấy bà đáp không ra thì nhẹ nhàng khép mi lại, nói tiếp: “Bảo toàn bộ người giúp việc tập trung lại đây."
. . . . . .
Mặc dù Lục Bình không hiểu rõ vì cái gì anh lại làm như vậy, nhưng mà cuối cùng vẫn là làm theo. Mà Mạc Dĩ Trạch cũng ở cầu khẩn của bà, hắn gọi điện thoại cho Lisa muốn cô xử lý chuyện của công ty, sau đó quyết định đêm nay nghỉ ở nơi này.
※
Lúc đang từng giây từng phút trôi qua đi, đảo mắt cái, ánh mặt trời chói chang rất nhanh liền trốn vào tầng mây. Hoàng hôn đến, cuối cùng một tia ánh rạng đông phát ra ánh sáng màu vàng, sáng lạng chói mắt.
Tòa cao ốc cách cửa hàng búp bê khoảng 200m, lầu 15, phòng 205——
Trong không khí tản ra nồng nặc thức ăn mùi thơm, một bóng dáng mặc quần áo màu trắng thoải mái đang vùi ở bên trong phòng bếp làm cơm, mà ở bên cạnh hắn là một cô gái đang rửa thức ăn.
Sao chuyện lại biến thành như vậy?Rõ ràng là cô cùng Tuyết, tại sao bây giờ cùng người đàn ông vừa gặp ban nãy ăn chung một bàn? Còn có người đàn ông này rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Trần Di nghiêng đầu suy nghĩ, kinh ngạc vì sao người đang ông này nhiệt tình đối với họ như vậy lại còn không có đề cao cảnh giác nữa. Dù sao trên thế giới này sói đội lốt cừu quá nhiều, vẫn là đề phòng thì hơn.
Lúc đang suy nghĩ thì một giọng nói thoải mải vui vẻ từ phía sau vang lên.
"Người dinh dưỡng không đầy đủ nhất định phải ăn nhiều vitamin một chút" Bạch Tuấn Ngạn khóe môi nâng lên nhất nụ cười mê người, hai mắt mỉm cười nhìn lên cô gái trước mặt không nói một câu này.
"A. . . . . ." Trần Di không còn lời nào để nói.
Bạch Tuấn Ngạn thấy cô trầm mặc không nói, cũng không có cảm giác có bất kỳ không ổn nào. Hắn vặn lửa nhỏ lại cho nồi canh gà rồi, nói tiếp: “Cô xem chừng một chút, tôi đi xem cô ấy tỉnh hay chưa" Nói xong cũng không để ý Trần Di có đồng ý hay không, liền đi thẳng ra khỏi phòng bếp.
. . . . . . .
Mở cửa phòng, trời chiều xuyên thấu qua cửa sổ sát sàn lấp lánh rọi tà tà xuống sàn nhà. Bên trong căn phòng to như vậy, nơi sạch sẽ ngăn nắp như vậy không giống nơi ở của một anh chàng độc thân, vật dụng đều là một màu trắng, để lộ ra tính cách chủ nhân không màng thế sự.
Giường khổng lồ hai người, trên chiếc khăn trải giường trắng tinh, Âu Y Tuyết đang bình thản nằm đó. Đóng cửa phòng, Bạch Tuấn Ngạn lặng yên không tiếng động đi tới bên người cô ngồi xuống.
Hai tay có chút cảm giác mát xoa trán cô, cảm thấy cô đã khôi phục rồi, trái tim lơ lửng lúc này mới để xuống. Ánh mắt mê luyến không ngừng ở trên mặt của cô bồi hồi, trong ánh mắt sáng ấy có một chút tâm động.
Vẻ mặt cô ngủ say cùng cô trong suy nghĩ đè lên nhau, nhất thời giữa ý loạn tình mê, thế nhưng hắn thân bất do kỷ nghiêng người tiến lên hôn cô.
Môi của cô mang theo hương thơm nhàn nhạt, làm hắn không tự chủ được đem đầu lưỡi mình thâm nhập trong miệng của cô. Giống như là nghiện, hắn càng hôn càng say, cho tới người phía dưới run rây hắn cũng không cảm nhận được.
Cảm thấy một dòng hơi thở chuyên thuộc về nam tính đặc biệt đập vào mặt, khiến cho Âu Y Tuyết mở hai mắt ra.
Chỉ là cô vừa mở mắt ra, phóng lớn vô số lần dung nhan tuấn mỹ là cái bóng trong mắt của cô, một hồi kinh ngạc, trong bụng cả kinh, còn chưa kịp kháng cự, một đôi mắt mang theo nhu tình chống lại cô .
Bạch Tuấn Ngạn thấy cô tỉnh cũng không có lập tức thoát người ra, mà là vẫn hôn cô năm giây lúc này mới chậm rãi nâng thân thể của mình lên.
Trên khuôn mặt đẹp trai không tì vết mang theo tính trẻ con cười, Bạch Tuấn Ngạn miễn cưỡng hỏi: “Cô đã tỉnh?" Trong giọng nói nhẹ nhàng không chút nào có vẻ ngượng ngùng bị người bắt quả tang tại trận.
"Ừ" Âu Y Tuyết gật đầu một cái, con ngươi linh động nhìn anh ta, chỉ cảm thấy trong lòng một dòng rung động ập đến cô. Cô luôn luôn dễ dàng có thể khống chế cảm xúc thế nhưng không nhịn được đỏ bừng cả mặt, mà không bài xích nụ hôn của anh ta. . .
Nhìn khuôn mặt vốn trắng bệch của cô trong nháy mắt khôi phục hồng hào lại, Bạch Tuấn Ngạn thân thiết đưa tay đến nâng cô dậy.
Bình luận facebook