Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139
Rốt cuộc cũng rời khỏi căn hộ chung cư, bản chất như trẻ con của Ngô Hiểu Dao lập tức hiện ra, cô nhún nhảy đi ra khỏi nhà.
Dạ Thiên Ưng đi lấy xe, không bao lâu hắn lái tới trước mặt cô một chiếc Ferrari màu đỏ chói.
............ Xe này?? Trai bao đi xa Ferrari? Trời ạ! Thì ra làm trai bao dễ kiếm mấy thứ đắt tiền như thế này nhỉ?? Hay là hắn đi cướp của người ta đó? "Anh lấy đau ra cái xe tốt vậy hả?" Ngô Hiểu Dao giật mình hỏi hắn.
Dạ Thiên Ưng bất đắc dĩ đưa ra lời nói dối với cô: "Phụ nữ cho!"
Nghe xong câu nói của hắn......Trong lòng cô có cảm giác không thoải mái, rất không thoải mái..... Giống như có thứ gì đó mắc ngẹn trong lòng cô...... Đứng ngoài xe, một hồi lâu sau cũng không chịu lên xe.
Dạ Thiên Ưng không biết làm sao lắc đầu nhìn cô, đành phải sửa lại lời nói lúc nãy: "Tôi vay tiền mua nó, lên được rồi chứ?"
Nhất định hắn điên rồi! Tại sao giải thích với cô nhiều vậy? Cứ nhìn đến nét mặt khó chịu của cô, hắn không nhìn được mà giở trò trêu chọc cô. Đến phút cuối lại thành thế này.
Vậy mà......
Sau khi nghe câu nói của Dạ Thiên Ưng, lúc này Ngô Hiểu Dao mới ngồi lên xe rồi. Cô không hiểu......
Không hiểu vì sao mình lại để ý việc hắn nói người phụ nữ khác đưa xe cho hắn, xe của hắn thì liên quan gì đến mình cơ chứ? Tại sao khi hắn đổi lời, tâm tình của mình lại vui mừng đến mức này nhỉ?
Nhìn nụ cười của cô, Dạ Thiên Ưng cũng mỉm cười.
Mấy người phụ nữ trước kia chưa bao giờ quan tâm đến đồ dùng của hắn, họ chỉ biết là họ có ăn, có mặc rồi thôi.
Nhưng cô lại để ý mấy thứ này......
Đầu tiên họ đến công viên Disneyland ở trung tâm Nhật Bản, tin chắc, tính cách của bé con chắc chắn sẽ thích đi đến chỗ này nhỉ? Lúc đi ra ngoài Dạ Thiên Ưng y như một người đạo đức giả, giống như một thư sinh nho nhã quý tộc, không cần đùa giỡn với cô nữa, ngay cả tay của cô cũng không chạm qua, thậm chí cả lời nói cũng không thốt ra một lời..
Đôi tay hắn vẫn bỏ trong túi quần, trên mặt đeo cái kính bự lại không nở nụ cười lấy một lần. Mặc dù như vậy, nhưng vẫn khiến nhiều cô gái ngước nhìn hắn rất lâu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cả ngày Ngô Hiểu Dao đều hưng phấn cực kỳ, hắn thì đối với mấy thứ này không có hứng thú gì, nhưng nhìn cô ấy hạnh phúc như vậy lòng hắn cũng rất thỏa mãn.
Cái từ thỏa mãn này rất ít khi xuất hiên trên người của hắn. Ngay cả khi còn bé lúc hắn bị bỏ đói, rất khổ sở mới ăn được một bữa no nhưng trên mặt hắn vẫn chưa bao giờ xuất hiện vẻ thỏa mãn. Nhưng Ngô Hiểu Dao, cô ấy không chỉ một lần đã khiến cho hắn có loại cảm giác đó.
Bất tri bất giác trời đã tối, bởi vì Dạ Thiên Ưng đã đồng ý dẫn cô đi chơi cả ngày, cho nên hắn dẫn cô đến tòa nhà cao cấp chơi bowling.
Lúc Dạ Thiên Ưng ngừng xe, nhìn vào kính chiếu hậu, trong mắt xuất hiện một tia kỳ lạ, vẻ mặt chuyển sang âm u.
"Xuống xe!" Giọng nói Dạ Thiên Ưng có chút lạnh lùng, ra lệnh cho cô bước xuống khỏi xe..
Thôi! Cô không so đo với hắn, cả ngày cô đều chơi vui vẻ rồi, chủ yếu là.....
Cả ngày hôm nay Dạ Thiên Ưng đối xử với cô vô cùng đúng đắn. Cô cảm thấy không khí như thế này rất thoải mái, rất giống kiểu bạn bè thân thiết đi chơi với nhau vậy, ha ha......
Bước vào tòa nhà chơi Bowlling, Dạ Thiên Ưng ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Nhìn động tác của hắn, cô ngạc nhiên, hắn tới đây không chơi bowlling à? Hắn không chơi thì mình cũng không dám chơi! Vậy tới đây làm gì chứ? Nghĩ nghĩ, cô chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Ai, hôm nay cô lại phải biến thành cột điện ở đây rồi......
Mày cau lại, nhìn cô đứng sừng sững bên cạnh, vẻ mặt Dạ Thiên Ưng khó chịu lên tiếng hỏi: "Tùy em chơi như thế nào thì chơi!"
Nghe lời bực bội của hắn, cô cũng bực bội theo.
Rõ ràng hôm nay hắn bình thường hơn với mọi ngày cơ mà, sao vừa đến đây chơi bowlling hắn lại thay đổi tính tình rồi chứ??
Thật sự một lần hai lần còn lần thứ ba nữa, cô cũng khó chịu hạ gióng hỏi hắn: "Anh không chơi, thế anh dẫn tôi đến đay làm chi????"
Dạ Thiên Ưng không lên tiếng, mà trầm mặc ngồi đó.....
Hắn nhìn thấy từ xa có một người quen quen đang tiến đến cạnh hắn, khóe miệng thoáng hiện một tia cười tà, đem điện thoại đặt bên tai, nhỏ giọng nói: "Bằng tốc độ nhanh nhất tới Bowling Cửu Long đón Dao Dao mau!" Dứt lời, hắn đã cúp điện thoại, đứng dậy bước đến cạnh Ngô Hiểu Dao, lớn tiếng quát cô: "Sao cô phiền phức thế hả?"
Mình phiền???? Hắn làm gì vậy chứ! Rõ ràng hắn là người đề nghị ra ngoài chơi. Thật sự không biết đầu óc của hắn chứa toàn đậu hũ không nữa.
Xem ra lần này Dạ Thiên Ưng chửi cô không phải là chuyện đùa.
Không hiểu...... Không hiểu hắn, lúc thì tốt với cô lúc thì tệ bạc với cô, tính tình bất định. Lần này thì thật sự đã quá đáng với cô rồi.
Chịu đủ rồi, cô chịu đựng cái người này quá đủ rồi!!! Cô không phải là người không có trái tim. Tại sao hắn tính khí bá đạo như thế trút hết lên người cô chứ?
Nhưng...... Tại sao cô lại không tức giận, không hề tức giận, chỉ có nỗi chua xót lan tràn trong lòng cô. Tại sao cổ họng cô lại đau rát đến thế. Ai…ai có thể nói cho cô biết lý do được không?? Ngô Hiểu Dao lưỡng lự.....
Lúc cô gái bé nhỏ đang uất ức tự hỏi bản thân mình, thoáng thấy một bóng người đi tới trước mặt cô, còn không đợi cô ngẩng đầu nhìn rõ là ai tới, một bạt tai rơi xuống má cô, vang lên âm thanh "Bốp".
Một cái tát mạnh mẽ đặt lên mặt cô......
Cơn đau trên mặt truyền đến, nghi hoặc muốn nhìn chủ nhân của nó là người như thế nào.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ.
Con mắt cô mở to hết cỡ...... Thế nào lại là......Nữ minh tinh Thước Tịch Da chứ???
Tại sao? Tại sao Thước Tịch Dạ lại đánh cô? Cô ta...... Tại sao??? Mình......Cả người Ngô Hiểu Dao run rẩy, cô không biết chuyện gì đang xảy ra, cô bất động đứng nguyên tại chỗ, không biết chính mình nên làm điều gì tiếp theo
Dạ Thiên Ưng đi lấy xe, không bao lâu hắn lái tới trước mặt cô một chiếc Ferrari màu đỏ chói.
............ Xe này?? Trai bao đi xa Ferrari? Trời ạ! Thì ra làm trai bao dễ kiếm mấy thứ đắt tiền như thế này nhỉ?? Hay là hắn đi cướp của người ta đó? "Anh lấy đau ra cái xe tốt vậy hả?" Ngô Hiểu Dao giật mình hỏi hắn.
Dạ Thiên Ưng bất đắc dĩ đưa ra lời nói dối với cô: "Phụ nữ cho!"
Nghe xong câu nói của hắn......Trong lòng cô có cảm giác không thoải mái, rất không thoải mái..... Giống như có thứ gì đó mắc ngẹn trong lòng cô...... Đứng ngoài xe, một hồi lâu sau cũng không chịu lên xe.
Dạ Thiên Ưng không biết làm sao lắc đầu nhìn cô, đành phải sửa lại lời nói lúc nãy: "Tôi vay tiền mua nó, lên được rồi chứ?"
Nhất định hắn điên rồi! Tại sao giải thích với cô nhiều vậy? Cứ nhìn đến nét mặt khó chịu của cô, hắn không nhìn được mà giở trò trêu chọc cô. Đến phút cuối lại thành thế này.
Vậy mà......
Sau khi nghe câu nói của Dạ Thiên Ưng, lúc này Ngô Hiểu Dao mới ngồi lên xe rồi. Cô không hiểu......
Không hiểu vì sao mình lại để ý việc hắn nói người phụ nữ khác đưa xe cho hắn, xe của hắn thì liên quan gì đến mình cơ chứ? Tại sao khi hắn đổi lời, tâm tình của mình lại vui mừng đến mức này nhỉ?
Nhìn nụ cười của cô, Dạ Thiên Ưng cũng mỉm cười.
Mấy người phụ nữ trước kia chưa bao giờ quan tâm đến đồ dùng của hắn, họ chỉ biết là họ có ăn, có mặc rồi thôi.
Nhưng cô lại để ý mấy thứ này......
Đầu tiên họ đến công viên Disneyland ở trung tâm Nhật Bản, tin chắc, tính cách của bé con chắc chắn sẽ thích đi đến chỗ này nhỉ? Lúc đi ra ngoài Dạ Thiên Ưng y như một người đạo đức giả, giống như một thư sinh nho nhã quý tộc, không cần đùa giỡn với cô nữa, ngay cả tay của cô cũng không chạm qua, thậm chí cả lời nói cũng không thốt ra một lời..
Đôi tay hắn vẫn bỏ trong túi quần, trên mặt đeo cái kính bự lại không nở nụ cười lấy một lần. Mặc dù như vậy, nhưng vẫn khiến nhiều cô gái ngước nhìn hắn rất lâu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cả ngày Ngô Hiểu Dao đều hưng phấn cực kỳ, hắn thì đối với mấy thứ này không có hứng thú gì, nhưng nhìn cô ấy hạnh phúc như vậy lòng hắn cũng rất thỏa mãn.
Cái từ thỏa mãn này rất ít khi xuất hiên trên người của hắn. Ngay cả khi còn bé lúc hắn bị bỏ đói, rất khổ sở mới ăn được một bữa no nhưng trên mặt hắn vẫn chưa bao giờ xuất hiện vẻ thỏa mãn. Nhưng Ngô Hiểu Dao, cô ấy không chỉ một lần đã khiến cho hắn có loại cảm giác đó.
Bất tri bất giác trời đã tối, bởi vì Dạ Thiên Ưng đã đồng ý dẫn cô đi chơi cả ngày, cho nên hắn dẫn cô đến tòa nhà cao cấp chơi bowling.
Lúc Dạ Thiên Ưng ngừng xe, nhìn vào kính chiếu hậu, trong mắt xuất hiện một tia kỳ lạ, vẻ mặt chuyển sang âm u.
"Xuống xe!" Giọng nói Dạ Thiên Ưng có chút lạnh lùng, ra lệnh cho cô bước xuống khỏi xe..
Thôi! Cô không so đo với hắn, cả ngày cô đều chơi vui vẻ rồi, chủ yếu là.....
Cả ngày hôm nay Dạ Thiên Ưng đối xử với cô vô cùng đúng đắn. Cô cảm thấy không khí như thế này rất thoải mái, rất giống kiểu bạn bè thân thiết đi chơi với nhau vậy, ha ha......
Bước vào tòa nhà chơi Bowlling, Dạ Thiên Ưng ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Nhìn động tác của hắn, cô ngạc nhiên, hắn tới đây không chơi bowlling à? Hắn không chơi thì mình cũng không dám chơi! Vậy tới đây làm gì chứ? Nghĩ nghĩ, cô chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Ai, hôm nay cô lại phải biến thành cột điện ở đây rồi......
Mày cau lại, nhìn cô đứng sừng sững bên cạnh, vẻ mặt Dạ Thiên Ưng khó chịu lên tiếng hỏi: "Tùy em chơi như thế nào thì chơi!"
Nghe lời bực bội của hắn, cô cũng bực bội theo.
Rõ ràng hôm nay hắn bình thường hơn với mọi ngày cơ mà, sao vừa đến đây chơi bowlling hắn lại thay đổi tính tình rồi chứ??
Thật sự một lần hai lần còn lần thứ ba nữa, cô cũng khó chịu hạ gióng hỏi hắn: "Anh không chơi, thế anh dẫn tôi đến đay làm chi????"
Dạ Thiên Ưng không lên tiếng, mà trầm mặc ngồi đó.....
Hắn nhìn thấy từ xa có một người quen quen đang tiến đến cạnh hắn, khóe miệng thoáng hiện một tia cười tà, đem điện thoại đặt bên tai, nhỏ giọng nói: "Bằng tốc độ nhanh nhất tới Bowling Cửu Long đón Dao Dao mau!" Dứt lời, hắn đã cúp điện thoại, đứng dậy bước đến cạnh Ngô Hiểu Dao, lớn tiếng quát cô: "Sao cô phiền phức thế hả?"
Mình phiền???? Hắn làm gì vậy chứ! Rõ ràng hắn là người đề nghị ra ngoài chơi. Thật sự không biết đầu óc của hắn chứa toàn đậu hũ không nữa.
Xem ra lần này Dạ Thiên Ưng chửi cô không phải là chuyện đùa.
Không hiểu...... Không hiểu hắn, lúc thì tốt với cô lúc thì tệ bạc với cô, tính tình bất định. Lần này thì thật sự đã quá đáng với cô rồi.
Chịu đủ rồi, cô chịu đựng cái người này quá đủ rồi!!! Cô không phải là người không có trái tim. Tại sao hắn tính khí bá đạo như thế trút hết lên người cô chứ?
Nhưng...... Tại sao cô lại không tức giận, không hề tức giận, chỉ có nỗi chua xót lan tràn trong lòng cô. Tại sao cổ họng cô lại đau rát đến thế. Ai…ai có thể nói cho cô biết lý do được không?? Ngô Hiểu Dao lưỡng lự.....
Lúc cô gái bé nhỏ đang uất ức tự hỏi bản thân mình, thoáng thấy một bóng người đi tới trước mặt cô, còn không đợi cô ngẩng đầu nhìn rõ là ai tới, một bạt tai rơi xuống má cô, vang lên âm thanh "Bốp".
Một cái tát mạnh mẽ đặt lên mặt cô......
Cơn đau trên mặt truyền đến, nghi hoặc muốn nhìn chủ nhân của nó là người như thế nào.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ.
Con mắt cô mở to hết cỡ...... Thế nào lại là......Nữ minh tinh Thước Tịch Da chứ???
Tại sao? Tại sao Thước Tịch Dạ lại đánh cô? Cô ta...... Tại sao??? Mình......Cả người Ngô Hiểu Dao run rẩy, cô không biết chuyện gì đang xảy ra, cô bất động đứng nguyên tại chỗ, không biết chính mình nên làm điều gì tiếp theo
Bình luận facebook