Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Giờ tan tầm đã đến.
Ở trong thang máy yên tĩnh một lúc, tâm tình của Ngô Hiểu Dao rốt cuộc cũng gần được hóa giải.
Kiên cường đối mặt cuộc sống, không sợ hãi trước mọi rào cản, gục ngã thì phải vực dậy, có lẽ đây mới thật sự là Ngô Hiểu Dao.
Trong vẻ ngoài đơn thuần, nhu nhược lại hàm chứa một tâm hồn kiên cường!
Để tạo nên một cô gái kiên cường như vậy, chỉ có thể là nhờ vào gia đình nghèo rớt mồng tơi của cô ấy…
Nhìn thời gian, thang máy vẫn không nhúc nhích, không có bất cứ ai sử dụng.
"Chẳng lẽ hôm nay người của công ty cũng làm thêm giờ sao?" Đơn thuần nhìn thang mãy mãi không nhúc nhích, cô nhàn nhạt cười: "Không sao, coi như làm thêm giờ cũng được."
Ngô Hiểu Dao đi làm từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều, so với nhân viên bình thường ít hơn một canh giờ. Huống chi bây giờ cô cũng không thấy mệt mỏi, ở trong thang máy nghỉ ngơi một chiều cũng được.
Nhưng đồ ngốc này, hoàn toàn không biết “bàn tay xấu xa” của ác ma Đổng Sự Trưởng đang hướng vào cô.
Đột nhiên, thang máy đang ngừng đột nhiên động
Giương mắt nhìn lên......
Tầng 40?!
Chẳng lẽ là...... Giao tiếp nhờ tà khí ư?
Vừa nghĩ tới đó, trong lòng Ngô Hiểu Dao bất giác cảm thấy khẩn trương, ngừng thở, lo lắng chờ đợi cửa thang máy mở ra......
"Thánh Quân." Dạ Thiên Ưng ở tầng 40 vừa đút hai tay vào túi quần, vừa cười xấu xa hỏi qua điện thoại: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Ok, lần này tuyệt đối không thành vấn đề. Tôi đã xác nhận rồi, cô gái trong thang máy chính là người anh muốn tìm!" Lăng Thánh Quân đứng trước máy theo dõi, chỉ sợ xuất hiện cạm bẫy nào đó nên mắt cứ nhìn chằm chằm vào máy theo dõi.
Bên này Dạ Thiên Ưng nghe xong, an tâm hơn nhiều, giương mắt nhìn con số chậm rãi tăng lên, gương mặt lãnh lẽo tuấn mĩ kích động nở nụ cười: "Chuyện tôi vào thang máy trở về sau, không cần chính tôi phải giao cho cậu chứ?"
"Không cần đâu! Tôi hiểu rõ bây giờ tôi phải làm gì mà, anh cứ thoải mái ở bên trong mà ‘giày vò’ đi." Nói xong những gì đã dự tính, Lăng Thánh Quân không ngừng cười xấu xa.
Dạ Thiên Ưng biết tên nhóc khốn kiếp này không còn phận sự nữa, nhưng mà hắn hiện tại tâm tình thật tốt, căn bản không buồn dạy dỗ hắn.
‘ Tinh’ một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng 40.
Dạ Thiên Ưng nhanh chóng cúp điện thoại, đưa tay nới lỏng cà vạt, nghiêm trang đứng trước cửa thang máy đang mở ra…
Cửa thang máy từ từ mở ra, hai tiếng tim đập bất đồng vô cùng rõ ràng.
Cô không biết tại sao mình lại khẩn trương như thế; hắn cũng không biết tại sao tim mình lại đập rộn lên.
Điều rõ ràng duy nhất là…
12 năm trước cũng tốt, 2 năm trước cũng được, từ nay trở đi, cô ——- Ngô Hiểu Dao sẽ bắt đầu là của hắn —— con mồi xác định của Dạ Thiên Ưng, dù thế nào, cô tuyệt đối cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay dễ dàng như hai năm trước…
Ở trong thang máy yên tĩnh một lúc, tâm tình của Ngô Hiểu Dao rốt cuộc cũng gần được hóa giải.
Kiên cường đối mặt cuộc sống, không sợ hãi trước mọi rào cản, gục ngã thì phải vực dậy, có lẽ đây mới thật sự là Ngô Hiểu Dao.
Trong vẻ ngoài đơn thuần, nhu nhược lại hàm chứa một tâm hồn kiên cường!
Để tạo nên một cô gái kiên cường như vậy, chỉ có thể là nhờ vào gia đình nghèo rớt mồng tơi của cô ấy…
Nhìn thời gian, thang máy vẫn không nhúc nhích, không có bất cứ ai sử dụng.
"Chẳng lẽ hôm nay người của công ty cũng làm thêm giờ sao?" Đơn thuần nhìn thang mãy mãi không nhúc nhích, cô nhàn nhạt cười: "Không sao, coi như làm thêm giờ cũng được."
Ngô Hiểu Dao đi làm từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều, so với nhân viên bình thường ít hơn một canh giờ. Huống chi bây giờ cô cũng không thấy mệt mỏi, ở trong thang máy nghỉ ngơi một chiều cũng được.
Nhưng đồ ngốc này, hoàn toàn không biết “bàn tay xấu xa” của ác ma Đổng Sự Trưởng đang hướng vào cô.
Đột nhiên, thang máy đang ngừng đột nhiên động
Giương mắt nhìn lên......
Tầng 40?!
Chẳng lẽ là...... Giao tiếp nhờ tà khí ư?
Vừa nghĩ tới đó, trong lòng Ngô Hiểu Dao bất giác cảm thấy khẩn trương, ngừng thở, lo lắng chờ đợi cửa thang máy mở ra......
"Thánh Quân." Dạ Thiên Ưng ở tầng 40 vừa đút hai tay vào túi quần, vừa cười xấu xa hỏi qua điện thoại: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Ok, lần này tuyệt đối không thành vấn đề. Tôi đã xác nhận rồi, cô gái trong thang máy chính là người anh muốn tìm!" Lăng Thánh Quân đứng trước máy theo dõi, chỉ sợ xuất hiện cạm bẫy nào đó nên mắt cứ nhìn chằm chằm vào máy theo dõi.
Bên này Dạ Thiên Ưng nghe xong, an tâm hơn nhiều, giương mắt nhìn con số chậm rãi tăng lên, gương mặt lãnh lẽo tuấn mĩ kích động nở nụ cười: "Chuyện tôi vào thang máy trở về sau, không cần chính tôi phải giao cho cậu chứ?"
"Không cần đâu! Tôi hiểu rõ bây giờ tôi phải làm gì mà, anh cứ thoải mái ở bên trong mà ‘giày vò’ đi." Nói xong những gì đã dự tính, Lăng Thánh Quân không ngừng cười xấu xa.
Dạ Thiên Ưng biết tên nhóc khốn kiếp này không còn phận sự nữa, nhưng mà hắn hiện tại tâm tình thật tốt, căn bản không buồn dạy dỗ hắn.
‘ Tinh’ một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng 40.
Dạ Thiên Ưng nhanh chóng cúp điện thoại, đưa tay nới lỏng cà vạt, nghiêm trang đứng trước cửa thang máy đang mở ra…
Cửa thang máy từ từ mở ra, hai tiếng tim đập bất đồng vô cùng rõ ràng.
Cô không biết tại sao mình lại khẩn trương như thế; hắn cũng không biết tại sao tim mình lại đập rộn lên.
Điều rõ ràng duy nhất là…
12 năm trước cũng tốt, 2 năm trước cũng được, từ nay trở đi, cô ——- Ngô Hiểu Dao sẽ bắt đầu là của hắn —— con mồi xác định của Dạ Thiên Ưng, dù thế nào, cô tuyệt đối cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay dễ dàng như hai năm trước…
Bình luận facebook