Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
Tay nhỏ bé ra sức giãy giụa ý đồ bảo vệ mình tránh bị anh cởi quần áo, cũng không nhớ rằng mình đang bị anh trói mà cho dù có làm như thế nào cũng không mở ra được.
Bàn tay nhỏ bé nhục nhã nói với anh. Chỉ một thoáng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Hiểu Dao tràn đầy tức giận: "Anh... Anh quả thực là biến thái!"
Đối với những lời mắng nhiếc của cô Dạ Thiên Ưng quả thật có chút hời hợt , khóe miệng cứ như vậy mà càng ngày càng cười tà mị phát ra rất ngông cuồng, anh không nhanh không chậm mà hỏi: "Còn gì nữa không?"
". . . . . ." Anh quả thực là! Quả thực là hết thuốc chữa rồi!
Đối mặt với sự bất lực của mình, Ngô Hiểu Dao tình nguyện ôm một tia hi vọng cuối cùng cầu cứu người khác: "Cứu mạng… Cứu mạng a, cứu mạng a!"
Một cô gái xinh đẹp thùy mị cũng có mặt khác không biết đối nhân xử thế, huống chi Ngô Hiểu Dao còn là cô gái đáng yêu mà nhiều điểm ngang bướng như mèo con?
Cô mở miệng la to, thường ngày dáng vẻ dịu dàng đáng yêu nhưng bây giờ đã hoàn toàn biến mất.
"A!" Hừ lạnh một tiếng, Dạ Thiên Ưng đưa đôi tay ra ôm ở eo của cô, ôm cô ngồi ở trên hai đầu gối của mình: "Cô gái nhỏ, bây giờ gọi lớn tiếng, như vậy em càng có thể kích thích hứng thú của tôi!"
Hôm nay Ngô Hiểu Dao tựa như cái gối, đối mặt với thân thể anh, hai chân banh ra đối mặt với anh ngồi ở trên đùi của anh.
Đối mặt đôi tay bị trói, trước mắt đối mặt tư thế này, cô càng ngày càng băn khoăn.
Không được! Không thể tại đây tiếp tục được, nếu không… Vậy thì sẽ không có cơ hội sống rồi!
Cắn chặt môi dưới, cô cố gắng nhắc nhở mình phải tỉnh táo, phải tỉnh táo.
Căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình như một luật sư tài ba, đầu thoáng qua một ý tưởng, sắc mặt cô biến đổi, giọng điệu tràn đầy uy hiếp: "Dạ Thiên Ưng, anh như vậy là cưỡng hiếp có hiểu hay không? Là phạm pháp!"
"Phạm pháp?" Dạ Thiên Ưng suy nghĩ về dấu chấm hỏi này, bất đắc dĩ nhún hai vai xuống, lạnh nhạt nói: "Tôi giống như đã nói qua hôm nay muốn giết chết em đúng không? Giống như em đã nói, tôi là lưu manh, là vô lại, là bại hoại nha? Em cảm thấy một người bại hoại như tôi sẽ sợ luật pháp sao?"
Nói được chưa hết, tà khí trên mặt anh dần dần bị lạnh lùng bao trùm cười châm biếm mà nói: "Huống chi, nếu như mà tôi nói cho em biết, tôi đây chính là luật pháp!"
Như vậy là có ý gì chứ?
Dạ Thiên Ưng tại Trung Quốc rất ngông cuồng, nhưng nơi này là Nhật Bản, tại sao anh ta cũng ngông cuồng như vậy? Anh ta nhiều lắm chỉ là giám đốc của Bộ phận quan hệ xã hội! Nhìn anh ta đang nói ra những lời này vì sao vẻ mặt tràn đầy khí phách cùng tự tin?
Là mình quá khinh thường anh ta? Hay là anh ta quá mức tự phụ?
Trong khi Ngô Hiểu Dao đang nghi hoặc, ngón tay linh hoạt của Dạ Thiên Ưng di chuyển theo vòng eo mảnh khảnh của cô, một chút xíu trượt vào trong.
Lông mày cau lại, khi ngón tay của anh chạm được da thịt của cô vào lúc kia, một tia khí lạnh trong nháy mắt xâm nhập toàn thân.
Ngón tay của Dạ Thiên Ưng đang ở…
Đây là lần thứ hai Ngô Hiểu Dao cảm thấy mất hết ý chí, mà lần đầu tiên cũng là người đàn ông ở trước mắt này mang lại cho cô cảm giác đó!
Trong lòng thật sự sợ hãi, thân thể căng thẳng, cô có cảm giác ngay cả hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn.
Bàn tay mảnh khảnh êm ái xẹt qua mỗi tấc da tấc thịt ở sau lưng cô. Có cảm giác tê liệt giống như dòng điện theo đầu ngón tay của anh mà chảy qua thân thể của cô.
Thân thể bất giác khẽ run.
Cảm giác thân thể run rẩy, nhất thời Dạ Thiên Ưng không thể hình dung cảm giác thỏa mãn tràn đầy ở trong trái tim của anh.
Cái thân thể run rẩy mềm mại này không thể nghi ngờ là cái mê hoặc người nhất, làm cho bụng dưới của anh từ từ dấy lên dục vọng.
Đột nhiên, ngón tay linh hoạt của Dạ Thiên Ưng dừng lại ở dây cài áo lót của cô.
Nhẹ nhàng như vậy, áo lót trên vai của cô liền trượt xuống.
Bàn tay nhỏ bé nhục nhã nói với anh. Chỉ một thoáng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Hiểu Dao tràn đầy tức giận: "Anh... Anh quả thực là biến thái!"
Đối với những lời mắng nhiếc của cô Dạ Thiên Ưng quả thật có chút hời hợt , khóe miệng cứ như vậy mà càng ngày càng cười tà mị phát ra rất ngông cuồng, anh không nhanh không chậm mà hỏi: "Còn gì nữa không?"
". . . . . ." Anh quả thực là! Quả thực là hết thuốc chữa rồi!
Đối mặt với sự bất lực của mình, Ngô Hiểu Dao tình nguyện ôm một tia hi vọng cuối cùng cầu cứu người khác: "Cứu mạng… Cứu mạng a, cứu mạng a!"
Một cô gái xinh đẹp thùy mị cũng có mặt khác không biết đối nhân xử thế, huống chi Ngô Hiểu Dao còn là cô gái đáng yêu mà nhiều điểm ngang bướng như mèo con?
Cô mở miệng la to, thường ngày dáng vẻ dịu dàng đáng yêu nhưng bây giờ đã hoàn toàn biến mất.
"A!" Hừ lạnh một tiếng, Dạ Thiên Ưng đưa đôi tay ra ôm ở eo của cô, ôm cô ngồi ở trên hai đầu gối của mình: "Cô gái nhỏ, bây giờ gọi lớn tiếng, như vậy em càng có thể kích thích hứng thú của tôi!"
Hôm nay Ngô Hiểu Dao tựa như cái gối, đối mặt với thân thể anh, hai chân banh ra đối mặt với anh ngồi ở trên đùi của anh.
Đối mặt đôi tay bị trói, trước mắt đối mặt tư thế này, cô càng ngày càng băn khoăn.
Không được! Không thể tại đây tiếp tục được, nếu không… Vậy thì sẽ không có cơ hội sống rồi!
Cắn chặt môi dưới, cô cố gắng nhắc nhở mình phải tỉnh táo, phải tỉnh táo.
Căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình như một luật sư tài ba, đầu thoáng qua một ý tưởng, sắc mặt cô biến đổi, giọng điệu tràn đầy uy hiếp: "Dạ Thiên Ưng, anh như vậy là cưỡng hiếp có hiểu hay không? Là phạm pháp!"
"Phạm pháp?" Dạ Thiên Ưng suy nghĩ về dấu chấm hỏi này, bất đắc dĩ nhún hai vai xuống, lạnh nhạt nói: "Tôi giống như đã nói qua hôm nay muốn giết chết em đúng không? Giống như em đã nói, tôi là lưu manh, là vô lại, là bại hoại nha? Em cảm thấy một người bại hoại như tôi sẽ sợ luật pháp sao?"
Nói được chưa hết, tà khí trên mặt anh dần dần bị lạnh lùng bao trùm cười châm biếm mà nói: "Huống chi, nếu như mà tôi nói cho em biết, tôi đây chính là luật pháp!"
Như vậy là có ý gì chứ?
Dạ Thiên Ưng tại Trung Quốc rất ngông cuồng, nhưng nơi này là Nhật Bản, tại sao anh ta cũng ngông cuồng như vậy? Anh ta nhiều lắm chỉ là giám đốc của Bộ phận quan hệ xã hội! Nhìn anh ta đang nói ra những lời này vì sao vẻ mặt tràn đầy khí phách cùng tự tin?
Là mình quá khinh thường anh ta? Hay là anh ta quá mức tự phụ?
Trong khi Ngô Hiểu Dao đang nghi hoặc, ngón tay linh hoạt của Dạ Thiên Ưng di chuyển theo vòng eo mảnh khảnh của cô, một chút xíu trượt vào trong.
Lông mày cau lại, khi ngón tay của anh chạm được da thịt của cô vào lúc kia, một tia khí lạnh trong nháy mắt xâm nhập toàn thân.
Ngón tay của Dạ Thiên Ưng đang ở…
Đây là lần thứ hai Ngô Hiểu Dao cảm thấy mất hết ý chí, mà lần đầu tiên cũng là người đàn ông ở trước mắt này mang lại cho cô cảm giác đó!
Trong lòng thật sự sợ hãi, thân thể căng thẳng, cô có cảm giác ngay cả hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn.
Bàn tay mảnh khảnh êm ái xẹt qua mỗi tấc da tấc thịt ở sau lưng cô. Có cảm giác tê liệt giống như dòng điện theo đầu ngón tay của anh mà chảy qua thân thể của cô.
Thân thể bất giác khẽ run.
Cảm giác thân thể run rẩy, nhất thời Dạ Thiên Ưng không thể hình dung cảm giác thỏa mãn tràn đầy ở trong trái tim của anh.
Cái thân thể run rẩy mềm mại này không thể nghi ngờ là cái mê hoặc người nhất, làm cho bụng dưới của anh từ từ dấy lên dục vọng.
Đột nhiên, ngón tay linh hoạt của Dạ Thiên Ưng dừng lại ở dây cài áo lót của cô.
Nhẹ nhàng như vậy, áo lót trên vai của cô liền trượt xuống.
Bình luận facebook