Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161
Editor: Bỉ Ngạn Hoa
Sáng sớm hôm sau, Ngô Hiểu Dao lờ mờ mở đôi mắt còn buồn ngủ. Từ chiều ngày hôm qua sau khi quay về phòng ngủ cô đã nằm tới tận bây giờ.
Cô không biết mình ngủ từ mấy giờ, cũng không biết mình ngủ trong bao lâu, cô chỉ biết là, sau khi cô tỉnh lại chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là. . . . . .
Dạ Thiên Ưng đi rồi sao? Vết thương trên vai hắn đã chữa khỏi rồi sao? ? ?
Vì sao, vì cái gì mà mình mở mắt ra nghĩ đến lại là Dạ Thiên Ưng chứ?
Nếu thích thì phải đi nói cho hắn biết chứ ! Không nghĩ sẽ ở cùng một chỗ với hắn rồi nhớ tới hắn a ! ! ! ! !
Trong lòng của Ngô Hiểu Dao không ngừng đấu tranh , cô thích hắn, cũng không muốn hắn bị thương.
Có lẽ cô là một loại người mâu thuẫn, bị lừa bao nhiêu lần, bị tổn thương bấy nhiều lần,vậy mà lại bắt đầu chùn bước đi tiếp. . . . . .
Đi ra khỏi phòng ngủ rồi đi tới lớp học, hôm nay tiết đầu tiên ở lớp vẫn đang là tiết tiếng Anh, mất hồn mất vía khi ở trong lớp học, dường như đang mong chờ cái gì đó. . . . . .
Reng ——-
Một tiếng reo của chuông phát lên, Ngô Hiểu Dao nháy mắt mấy cái mới phát hiện ra đã vào tiết học.
Trên hành lang yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân, hai mắt của cô nhìn chăm chú vào cửa, đúng lúc này. . . . . .
Thầy Bắc đi đến. . . . . .
Trong nháy mắt khóe miệng của cô rũ xuống rồi cười nhạt. A, có chút khinh thường chính mình , ngày hôm qua còn thề son sắt bảo Dạ Thiên Ưng đừng tới đây quấy rầy mình , thế mà hôm nay khi nhìn hắn đi vào trong lớp, bản thân mình lại không tự giác nở nụ cười! ?
Còn có, Sao hắn lại lên lớp? Hôm nay không phải nên ở công ty sao? Còn có Lăng Thánh Quân ngồi bên cạnh mình nữa, vì lý do gì mà hắn không đi làm?
A! ! ! Làm gì mà quan tâm bọn họ đi đâu? ? Vì cớ gì mà cứ nghĩ đến hắn cơ chứ? ? .
Trong lòng Ngô Hiểu Dao tràn ngập mâu thuẫn, cô luôn nghĩ muốn rời xa hắn, rồi lại không tự giác lần lượt bị hắn tác động trở lại. . . . . .
Dạ Thiên Ưng đi vào trong phòng học làm như không thấy cô gái nhỏ, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc giảng dạy cho cả lớp .
Trong giờ học Ngô Hiểu Dao vẫn không thể tập trung được, cô cúi đầu xuống, bởi vì cô ngẩng đầu lên thì không thể trốn được bóng dáng hắn để rồi bốn mắt đối diện nhìn vào nhau.
"Who gave me to translate,what the book the first in the sixth page of the contents of the. (Ai dịch giùm cho tôi, nội dung của phần thứ nhất nằm ở trang sáu của quyển sách này đi . )"
Nghe được vấn đề của Dạ Thiên Ưng hỏi, Lăng Thánh Quân vội vàng đem sách của mình đặt lên bàn của Ngô Hiểu Dao.
Trong nỗi hoang mang lo sợ cô khó hiểu nhìn về phía Lăng Thánh Quân. . . . . .
"Thầy gọi cô phiên dịch kia nội dung sách kìa, cô mau phiên dịch đi." Lăng Thánh Quân có lòng tốt nhắc Ngô Hiểu Dao.
Cô vừa không tập trung một chút, hoàn toàn không biết Dạ Thiên Ưng nói về cái gì, cũng không biết Dạ Thiên Ưng có gọi cô trả lời vấn đề đấy hay không.
Không nhìn Dạ Thiên Ưng lấy một cái, cô liền đứng lên.
Dạ Thiên Ưng đứng trước bục giảng thấy cô như vậy thì bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, bạn học trong lớp thì ngạc nhiên.
Không ai kêu cô trả lời? Sao cô lại đứng lên như vậy ? Bọn họ có biết, tất cả đều là trò đùa của Lăng Thánh Quân? Nhưng mà, phía sau còn có chuyện gì xảy ra nữa đây.
Chỉ thấy, Ngô Hiểu Dao đem nội dung phiên dịch lăng thánh quân đưa cho mình, lớn tiếng đọc : "Hai năm nay em vẫn không thể không nhớ đến anh, hai năm nay em vẫn không thể quên được mọi chuyện về anh, hình ảnh đã khắc sâu vào trong tâm trí của em, em yêu anh, Thiên. . . . . ." Đọc được đoạn này, cô cảm giác không đúng, nhìn về phía khuôn mặt của Lăng Thánh Quân bên cạnh, cô chau mày, vẻ mặt chứa đầy căm phẫn nói: "Anh cho tôi cái gì đây hả? ? ?"
"Phốc" một tiếng, Lăng Thánh Quân ở bên cạnh che miệng cười lên xấu xa, âm thanh của tất cả mọi người trong lớp cười chế giễu Ngô Hiểu Dao cũng phát ra .
Nghe thấy tiếng cười chế giễu chối tai, cô xấu hổ muốn tìm cái hố để chui vào, rốt cuộc là vì sao Lăng Thánh Quân lại chỉnh cô? Vẫn là Dạ Thiên Ưng bảo hắn chỉnh cô sao?
Im lặng cúi đầu không nói gì, rất muốn chạy ra phòng học, nhìn bức thư trên bàn xem, thứ mà chính cô đang đọc lúc nãy chỉ chưa xem hết toàn bộ. Cuối cùng vẫn còn một chữ nữa chưa đọc xong chính là chữ ‘ Ưng ’!
"Không được cười ! !" Bỗng nhiên, Dạ Thiên Ưng lúc nào cũng duy trì trầm mặc mà lại bực tức dùng thước dạy gõ xuống bàn, cảm xúc trong nhất thời chứa đầy sự tức giận, trực tiếp đứng lên dùng tiếng Trung nói với mọi người.
Tấm lòng của Lăng Thánh Quân với hắn thật là tốt, nhưng hắn không cần dùng loại biện pháp này bảo Ngô Hiểu Dao nói lời tỏ tình với mình, bạn học trong lớp của cô cười chế giễu, hắn càng thêm tức giận! ! !
Tiếng cười trong lớp dần mất hẳn, điệu cười xấu xa của Lăng Thánh Quân cũng không thấy , hắn biết Dạ Thiên Ưng đã tức giận.
Thời điểm Ngô Hiểu Dao tỏ tình với hắn, hắn nên cười xấu xa mới đúng, vì cái gì mà giận chứ? Lăng Thánh Quân không hiểu, không hiểu gì hết!
Dạ Thiên Ưng bước nhanh về phía trước mặt Ngô Hiểu Dao, vươn tay cướp lại quyển sách trên tay cô, đem cái trò đùa chọc người khác mà bực tức nhìn về phía Lăng Thánh Quân: "Bạn học Lăng Thánh Quân! Cậu nếu muốn ở đây dạy dỗ người, cẩn thận tôi. . . . . . ! ! ! ! !" Nói còn chưa dứt lời, hắn đưa tay cầm lấy tờ giấy rồi đứng lên, nhìn thấy Ngô Hiểu Dao liếc hắn một cái, lạnh lùng xoay người trở về bục giảng.
Bạn học trong lớp đều ngạc nhiên, bọn họ vẫn nghĩ đến ông thầy kia là người ngoại quốc, không nghĩ tới ông ta nói được tiếng Trung Quốc như vậy? Còn có chính là. . . . . .
Bọn họ biết thứ mà Ngô Hiểu Dao đọc đó chính là thư tình, nhưng lại không nghĩ tới chuyện đây là sự dậy dỗ của Lăng Thánh Quân dành cho Ngô Hiểu Dao? Được sự hỗ trợ của Dạ Thiên Ưng, sự hiểu lầm cũng được xóa bỏ, các sinh viên trong khóa cũng không còn cười giễu nữa. . . . . .
Sáng sớm hôm sau, Ngô Hiểu Dao lờ mờ mở đôi mắt còn buồn ngủ. Từ chiều ngày hôm qua sau khi quay về phòng ngủ cô đã nằm tới tận bây giờ.
Cô không biết mình ngủ từ mấy giờ, cũng không biết mình ngủ trong bao lâu, cô chỉ biết là, sau khi cô tỉnh lại chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là. . . . . .
Dạ Thiên Ưng đi rồi sao? Vết thương trên vai hắn đã chữa khỏi rồi sao? ? ?
Vì sao, vì cái gì mà mình mở mắt ra nghĩ đến lại là Dạ Thiên Ưng chứ?
Nếu thích thì phải đi nói cho hắn biết chứ ! Không nghĩ sẽ ở cùng một chỗ với hắn rồi nhớ tới hắn a ! ! ! ! !
Trong lòng của Ngô Hiểu Dao không ngừng đấu tranh , cô thích hắn, cũng không muốn hắn bị thương.
Có lẽ cô là một loại người mâu thuẫn, bị lừa bao nhiêu lần, bị tổn thương bấy nhiều lần,vậy mà lại bắt đầu chùn bước đi tiếp. . . . . .
Đi ra khỏi phòng ngủ rồi đi tới lớp học, hôm nay tiết đầu tiên ở lớp vẫn đang là tiết tiếng Anh, mất hồn mất vía khi ở trong lớp học, dường như đang mong chờ cái gì đó. . . . . .
Reng ——-
Một tiếng reo của chuông phát lên, Ngô Hiểu Dao nháy mắt mấy cái mới phát hiện ra đã vào tiết học.
Trên hành lang yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân, hai mắt của cô nhìn chăm chú vào cửa, đúng lúc này. . . . . .
Thầy Bắc đi đến. . . . . .
Trong nháy mắt khóe miệng của cô rũ xuống rồi cười nhạt. A, có chút khinh thường chính mình , ngày hôm qua còn thề son sắt bảo Dạ Thiên Ưng đừng tới đây quấy rầy mình , thế mà hôm nay khi nhìn hắn đi vào trong lớp, bản thân mình lại không tự giác nở nụ cười! ?
Còn có, Sao hắn lại lên lớp? Hôm nay không phải nên ở công ty sao? Còn có Lăng Thánh Quân ngồi bên cạnh mình nữa, vì lý do gì mà hắn không đi làm?
A! ! ! Làm gì mà quan tâm bọn họ đi đâu? ? Vì cớ gì mà cứ nghĩ đến hắn cơ chứ? ? .
Trong lòng Ngô Hiểu Dao tràn ngập mâu thuẫn, cô luôn nghĩ muốn rời xa hắn, rồi lại không tự giác lần lượt bị hắn tác động trở lại. . . . . .
Dạ Thiên Ưng đi vào trong phòng học làm như không thấy cô gái nhỏ, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc giảng dạy cho cả lớp .
Trong giờ học Ngô Hiểu Dao vẫn không thể tập trung được, cô cúi đầu xuống, bởi vì cô ngẩng đầu lên thì không thể trốn được bóng dáng hắn để rồi bốn mắt đối diện nhìn vào nhau.
"Who gave me to translate,what the book the first in the sixth page of the contents of the. (Ai dịch giùm cho tôi, nội dung của phần thứ nhất nằm ở trang sáu của quyển sách này đi . )"
Nghe được vấn đề của Dạ Thiên Ưng hỏi, Lăng Thánh Quân vội vàng đem sách của mình đặt lên bàn của Ngô Hiểu Dao.
Trong nỗi hoang mang lo sợ cô khó hiểu nhìn về phía Lăng Thánh Quân. . . . . .
"Thầy gọi cô phiên dịch kia nội dung sách kìa, cô mau phiên dịch đi." Lăng Thánh Quân có lòng tốt nhắc Ngô Hiểu Dao.
Cô vừa không tập trung một chút, hoàn toàn không biết Dạ Thiên Ưng nói về cái gì, cũng không biết Dạ Thiên Ưng có gọi cô trả lời vấn đề đấy hay không.
Không nhìn Dạ Thiên Ưng lấy một cái, cô liền đứng lên.
Dạ Thiên Ưng đứng trước bục giảng thấy cô như vậy thì bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, bạn học trong lớp thì ngạc nhiên.
Không ai kêu cô trả lời? Sao cô lại đứng lên như vậy ? Bọn họ có biết, tất cả đều là trò đùa của Lăng Thánh Quân? Nhưng mà, phía sau còn có chuyện gì xảy ra nữa đây.
Chỉ thấy, Ngô Hiểu Dao đem nội dung phiên dịch lăng thánh quân đưa cho mình, lớn tiếng đọc : "Hai năm nay em vẫn không thể không nhớ đến anh, hai năm nay em vẫn không thể quên được mọi chuyện về anh, hình ảnh đã khắc sâu vào trong tâm trí của em, em yêu anh, Thiên. . . . . ." Đọc được đoạn này, cô cảm giác không đúng, nhìn về phía khuôn mặt của Lăng Thánh Quân bên cạnh, cô chau mày, vẻ mặt chứa đầy căm phẫn nói: "Anh cho tôi cái gì đây hả? ? ?"
"Phốc" một tiếng, Lăng Thánh Quân ở bên cạnh che miệng cười lên xấu xa, âm thanh của tất cả mọi người trong lớp cười chế giễu Ngô Hiểu Dao cũng phát ra .
Nghe thấy tiếng cười chế giễu chối tai, cô xấu hổ muốn tìm cái hố để chui vào, rốt cuộc là vì sao Lăng Thánh Quân lại chỉnh cô? Vẫn là Dạ Thiên Ưng bảo hắn chỉnh cô sao?
Im lặng cúi đầu không nói gì, rất muốn chạy ra phòng học, nhìn bức thư trên bàn xem, thứ mà chính cô đang đọc lúc nãy chỉ chưa xem hết toàn bộ. Cuối cùng vẫn còn một chữ nữa chưa đọc xong chính là chữ ‘ Ưng ’!
"Không được cười ! !" Bỗng nhiên, Dạ Thiên Ưng lúc nào cũng duy trì trầm mặc mà lại bực tức dùng thước dạy gõ xuống bàn, cảm xúc trong nhất thời chứa đầy sự tức giận, trực tiếp đứng lên dùng tiếng Trung nói với mọi người.
Tấm lòng của Lăng Thánh Quân với hắn thật là tốt, nhưng hắn không cần dùng loại biện pháp này bảo Ngô Hiểu Dao nói lời tỏ tình với mình, bạn học trong lớp của cô cười chế giễu, hắn càng thêm tức giận! ! !
Tiếng cười trong lớp dần mất hẳn, điệu cười xấu xa của Lăng Thánh Quân cũng không thấy , hắn biết Dạ Thiên Ưng đã tức giận.
Thời điểm Ngô Hiểu Dao tỏ tình với hắn, hắn nên cười xấu xa mới đúng, vì cái gì mà giận chứ? Lăng Thánh Quân không hiểu, không hiểu gì hết!
Dạ Thiên Ưng bước nhanh về phía trước mặt Ngô Hiểu Dao, vươn tay cướp lại quyển sách trên tay cô, đem cái trò đùa chọc người khác mà bực tức nhìn về phía Lăng Thánh Quân: "Bạn học Lăng Thánh Quân! Cậu nếu muốn ở đây dạy dỗ người, cẩn thận tôi. . . . . . ! ! ! ! !" Nói còn chưa dứt lời, hắn đưa tay cầm lấy tờ giấy rồi đứng lên, nhìn thấy Ngô Hiểu Dao liếc hắn một cái, lạnh lùng xoay người trở về bục giảng.
Bạn học trong lớp đều ngạc nhiên, bọn họ vẫn nghĩ đến ông thầy kia là người ngoại quốc, không nghĩ tới ông ta nói được tiếng Trung Quốc như vậy? Còn có chính là. . . . . .
Bọn họ biết thứ mà Ngô Hiểu Dao đọc đó chính là thư tình, nhưng lại không nghĩ tới chuyện đây là sự dậy dỗ của Lăng Thánh Quân dành cho Ngô Hiểu Dao? Được sự hỗ trợ của Dạ Thiên Ưng, sự hiểu lầm cũng được xóa bỏ, các sinh viên trong khóa cũng không còn cười giễu nữa. . . . . .
Bình luận facebook