Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Mặc dù Ngô Hiểu dao còn nhỏ tuổi nhưng cũng rất lương thiện.
Không rõ lắm về việc đại ca hắc đạo đã từng một tay che trời có cải tài quy chính hay không, những cũng hiểu được tính quan trọng của công việc.
Trong xã hội hiện nay, một công việc đối với một người đàn ông mà nói là cách nuôi sống gia đình qua ngày.
Nếu anh ta đảm nhiệm công việc PR, chắc là........
Cho nên, Ngô Hiểu Dao không muốn đem chuyện ồn ào đến nước này, chỉ hy vọng hù dọa "bàn tay quấy rối" này, lấy công ty chèn ép, mong anh ta đừng quấy rối mình nữa.
"Tôi..............tôi chỉ hi vọng anh có thể đừng quấy rối tôi, cũng .....................cũng không có ý nghĩ hại anh bị sa thải". Con chim nhỏ run rẩy chậm rãi cúi đầu, dáng vẻ có chút hài hước.
Dạ Thiên Ưng cùng với Lăng Thánh Quân ngồi trên ghế salon không hẹn mà nhìn nhau, vẻ mặt có cùng một kiểu kinh ngạc, bên trong con mắt dường như đang nói: "Cô, thật lương thiện, thật đáng yêu."
"Thế nào?" Vốn là khuôn mặt âm u lại bị nụ cười tà ma che mất, Dạ Thiên Ưng chéo tay trước ngực, cười nói: "Sợ tôi bị sa thải, em không thể nhìn thấy tôi có phải không? Chẳng lẽ..........em coi trọng tôi?"
Cái gì???
Mình coi trọng anh ta sao??
Mặc dù anh ta lớn lên thật đẹp trai, nhưng mình sẽ không mê trai đến nỗi thích một "bàn tay quấy rối".
Khi anh ta nói lời này xong, vẻ mặt sợ hãi của Ngô Hiểu Dao rõ ràng lộ ra nét không vui: "Tôi cho anh biết, anh - cái ông chú già hèn hạ này, chẳng thà tôi coi trọng heo coi trọng chó cũng sẽ không coi trọng anh!!!"
Điên!
Điên rồi!!
Gió thổi, trời đổi màu, Ngô Hiểu Dao lần này thật là sống không bằng chết!!!!
Không rõ lắm về việc đại ca hắc đạo đã từng một tay che trời có cải tài quy chính hay không, những cũng hiểu được tính quan trọng của công việc.
Trong xã hội hiện nay, một công việc đối với một người đàn ông mà nói là cách nuôi sống gia đình qua ngày.
Nếu anh ta đảm nhiệm công việc PR, chắc là........
Cho nên, Ngô Hiểu Dao không muốn đem chuyện ồn ào đến nước này, chỉ hy vọng hù dọa "bàn tay quấy rối" này, lấy công ty chèn ép, mong anh ta đừng quấy rối mình nữa.
"Tôi..............tôi chỉ hi vọng anh có thể đừng quấy rối tôi, cũng .....................cũng không có ý nghĩ hại anh bị sa thải". Con chim nhỏ run rẩy chậm rãi cúi đầu, dáng vẻ có chút hài hước.
Dạ Thiên Ưng cùng với Lăng Thánh Quân ngồi trên ghế salon không hẹn mà nhìn nhau, vẻ mặt có cùng một kiểu kinh ngạc, bên trong con mắt dường như đang nói: "Cô, thật lương thiện, thật đáng yêu."
"Thế nào?" Vốn là khuôn mặt âm u lại bị nụ cười tà ma che mất, Dạ Thiên Ưng chéo tay trước ngực, cười nói: "Sợ tôi bị sa thải, em không thể nhìn thấy tôi có phải không? Chẳng lẽ..........em coi trọng tôi?"
Cái gì???
Mình coi trọng anh ta sao??
Mặc dù anh ta lớn lên thật đẹp trai, nhưng mình sẽ không mê trai đến nỗi thích một "bàn tay quấy rối".
Khi anh ta nói lời này xong, vẻ mặt sợ hãi của Ngô Hiểu Dao rõ ràng lộ ra nét không vui: "Tôi cho anh biết, anh - cái ông chú già hèn hạ này, chẳng thà tôi coi trọng heo coi trọng chó cũng sẽ không coi trọng anh!!!"
Điên!
Điên rồi!!
Gió thổi, trời đổi màu, Ngô Hiểu Dao lần này thật là sống không bằng chết!!!!
Bình luận facebook