Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112: Ngoại truyện 28: Bá vương hoa 5.
Editor: Trà Đá.
So với Đường Đường, thì quá trình lớn lên của Quả Quả “Long đong” hơn nhiều.
Dù sao không phải đứa bé nào cũng giống Đường Đường, từ nhỏ đã biết nông sâu, cái gì nên động cái gì không, cái gì nên ăn cái gì không nên.
Nhưng Quả Quả không giống vậy, cô bé không sớm thông minh như anh trai, mà là “Chuột bạch” như những đứa trẻ khác.
Ví dụ như Nam Từ dạy rất nhiều lần không được gặm tay, không thể gặm chân, nhất là không được gặm vớ!
Nhưng mỗi ngày cô bé lại gặm rất vui, thừa dịp mọi người không chú ý, cười tủm tỉm đưa tay rồi chân lên miệng gặm.
Thỉnh thoảng mang vớ còn đưa lên miệng gặm, đôi vớ nhỏ bị cắn tuột ra khỏi chân, cơ thể nhỏ bé trong nháy mắt mất thăng bằng, ngã ngửa ra phía sau.
Đường Đường thấy bộ dáng ngốc nghếch của em gái nhiều lần, mỗi lần đều muốn lấy tấm gương chững chạc đàng hoàng dạy dỗ cô bé vài câu, nhưng những lời muốn nói lúc nào cũng bị hòa tan trước nụ cười đáng yêu của Quả Quả.
Quả Quả thật sự rất đáng yêu, coi như cả đời có ngốc nghếch, thì đoán chừng cũng không có ai nỡ lên tiếng dạy dỗ cô bé.
Cho nên Đường Đường đều bất đắc dĩ đỡ cô bé dậy, sau đó lấy đi đôi vớ cô bé cầm trong tay, rồi lấy một đôi vớ mới mang vào cho cô bé.
Nam Từ thấy cảnh tượng này rất nhiều lần, mỗi lần như vậy thì trong lòng mềm nhũn, nghĩ thầm mặc dù ngoài miệng Đường Đường đều nói ghét em gái ngốc nghếch, nhưng trên thực tế vẫn rất yêu cô bé.
…
Nhưng so với việc gặm vớ, thì một vấn đề khác cũng quan trọng không kém.
Đó chính là lượng cơm Quả Quả ăn.
Mặc dù Hoắc Lâm cảm thấy bình thường, nhưng Nam Từ và dì giúp việc đều kinh ngạc.
Bởi vì bọn họ thật sự chưa thấy qua một đứa bé thích ăn đến như vậy!
Nam Từ cũng chưa gặp nhiều con nít, ngoại trừ hai đứa con thì chỉ mới tiếp xúc với con gái nhỏ nhà Chu Khởi.
Con gái nhà người ta như tiểu tiên nữ, mỗi ngày chỉ muốn mặc đẹp, mới hai ba tuổi đã muốn giảm cân thon gọn, khiến cho Chu Khởi và Hứa Nùng đau đầu.
So với người ta thì con gái nhà mình mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng không hiểu sao sức ăn lại có chút kinh người.
Gần đây Nam Từ đã cai sữa mẹ cho Quả Quả, cho nên cô bé chỉ một mực ăn.
Mới đầu Nam Từ còn tưởng rằng cô bé sẽ không vui vẻ ăn, thậm chí còn nhịn đói, đây đều là kinh nghiệm của những bà mẹ trên mạng bàn tán, Nam Từ còn cố ý nhớ kỹ các biện pháp ứng phó.
Nhưng kết quả thì ngược lại, những biện pháp kia hoàn toàn không dùng được, bởi vì cô bé nhà cô hoàn toàn không có dấu hiệu cáu kỉnh chướng ăn.
Không được uống sữa mẹ nữa, nhưng chỉ cần nấu một chén mì mềm mềm nát nát thì có thể vừa ăn vừa cười tủm tỉm. Một chén không đủ, cô bé còn cầm thìa gõ lên mặt bàn, mồm miệng phát âm không rõ: “Hai…. Fanfan, fanfan…”
Dì giúp việc còn tưởng vì mới biết ăn nên cô bé mới ăn ngon miệng vậy, cho nên cũng không để ý, thế là lại cho cô bé thêm một chén nữa. Kết quả chưa được vài phút, cô bé đã ăn không còn một miếng bên trong, thậm chí còn húp sạch nước canh.
Tiếp đó, cô bé giương đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn dì giúp việc, dáng vẻ tràn đầy mong chờ.
Dì giúp việc: “…”
Dì giúp việc nói cho Nam Từ biết, nhưng cô cũng không quá để ý, dù sao khi còn bé cô cũng rất thích ăn, trong nhà nghèo, bà ngoại chỉ có thể làm cho cô chút đồ ăn, nhưng cô vẫn ăn một cách say sưa ngon lành.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ bởi vì mình không để ý, cho nên về sau Quả Quả càng lúc càng nghiêm trọng.
Từ hai chén mì biến thành ba chén, thỉnh thoảng còn muốn ăn thêm trái cây hoặc miếng bánh gato nhỏ, cho nên sau này chỉ cần ăn ít một chút xíu, thì Quả Quả lập tức cáu kỉnh.
Nam Từ thật sự kinh ngạc, nói chuyện này với Hoắc Lâm, cuối cùng cực kỳ hoang mang.
“Mặc dù lúc nhỏ em rất thích ăn, nhưng cũng không ăn nhiều như con bé? Không biết con bé giống ai nữa?”
Lúc ấy Hoắc Lâm đang đọc tài liệu, nghe cô nói, bất đắc dĩ bật cười, đưa tay nhéo nhéo má cô.
“Vậy ai ăn một lần ba cái bánh bao, không phải là em sao?”
Nam Từ bị nghẹn, cẩn thận nhớ lại một chút, giống như mơ hồ có chuyện này, nhưng… Mặc dù ba cái bánh bao cũng nhiều, nhưng cũng không ăn nhiều như Quả Quả!
Cô nghiêm túc nói ra suy nghĩ trong lòng: “Ba cái bánh bao cũng có nhiều đâu, mà em ăn xong thì cả ngày cũng không ăn gì nữa, nhưng Quả Quả không giống vậy, sáng trưa chiều tối lúc nào cũng nhai nhóp nhép!”
Lúc Nam Từ nói chuyện, vì biểu hiện tính nghiêm trọng, cho nên bày ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Nhưng cô lại không biết, trong mắt Hoắc Lâm, bộ dáng này của cô lại cực kỳ đáng yêu mê người.
Thế là Hoắc Lâm đặt tài liệu xuống, nhẹ nhàng tiến gần lại bên cô, sau đó thân mật dựa lên trán cô, nói: “Yên tâm, anh cũng hỏi chuyên gia về chuyện của Quả Quả, mặc dù không phổ biến, nhưng không phải không có. Mà mấy ngày trước em đi công tác ở nước ngoài, anh có đưa con bé đến bệnh viện kiểm tra, mọi chỉ số sức khỏe đều bình thường, không có bất cứ vấn đề gì.”
Nam Từ nghe đến đây thì nỗi lo lắng cũng buông xuống được một chút, chỉ là…
“Anh đưa con bé đi bệnh viện mà sao không nói với em? Hại em lo lắng lâu như vậy.”
Hoắc Lâm cong môi cười: “Anh còn tưởng em nhớ rõ lúc nhỏ sức ăn của mình như thế nào, so sánh với con gái một chút thì cũng không quá kinh ngạc như vậy.”
“…” Nam Từ trừng mắt nhìn anh, “Anh có ý gì? Anh chê em lúc nhỏ ăn nhiều hả? Em có ăn nhiều cũng không bằng con gái anh!”
Hoắc Lâm vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đưa tay kéo eo cô, đặt cô ngồi trên đùi anh.
“Ừ, bảo bối của anh ăn không nhiều, bảo bối của anh lúc nhỏ ngoan nhất.” Vừa nói, đầu ngón tay anh đã bắt đầu châm lửa bốn phía dọc người cô, giọng nói cũng dần trở nên trầm thấp gợi cảm, giống như đang cố ý trêu chọc cô: “Cho nên, bảo bối ngoan của anh, gần đây đi công tác ở nước ngoài có nhớ anh không?”
Trước đó mấy ngày, Nam Từ đi công tác ở nước ngoài, lúc trở về lại trùng hợp Hoắc Lâm mới thành lập công ty ở nước ngoài, anh phải tự mình đi xem.
Hai người đã không gặp nhau khoảng mười ngày, nếu như không phải hôm nay Nam Từ bận rộn quan sát tình hình của Quả Quả, và Hoắc Lâm không bận đọc tài liệu, thì có lẽ hai người đã sớm… Khụ.
Nam Từ vẫn còn đang canh cánh chuyện bị anh chế giễu, lẩm bẩm không chịu thuận theo ý anh.
Hoắc Lâm cũng không vội, chậm rãi phóng lửa ở trên người cô, môi mỏng đi một đường từ trên xuống dưới, sau khi cô bị hôn sắp hóa thành một vũng nước, thì đầu ngón tay anh mới bắt đầu cởi cúc áo cô.
Mà đúng lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, hai người trong nháy mắt giật mình, Nam Từ trực tiếp đẩy anh nhảy xuống khỏi người anh.
Nhìn qua, phát hiện là Quả Quả đi vào.
Hoắc Lâm: “…”
Nam Từ nhìn sắc mặt anh tái đi, cuối cùng chỉ có thể nhịn cơn nóng trong người, trong lòng cô cực kỳ đắc ý.
Muốn có công chúa nhỏ sao? Thích công chúa nhỏ sao? Kết quả thì sao?
Quả Quả hoàn toàn không ý thức được việc mình vừa quấy rầy ba mẹ, một tay cầm bịch dâu tây, một tay cầm một quả dâu tây đưa về phía ba mẹ.
“Hồng hồng, hồng hồng…”
Bây giờ Quả Quả đã nhận biết màu sắc, cô bé tương đối nhạy cảm với màu sắc.
Đường Đường bình thường dạy cô bé đồ đạc, nhưng cô bé không nhớ được. Duy chỉ có mấy tấm thẻ xanh đỏ thì cô bé lập tức nhớ kỹ, hơn nữa còn có thể dùng trong sinh hoạt hàng ngày.
Ví dụ như muốn ăn chuối, bình thường con nít sẽ nói ăn chuối, còn Quả Quả thì lại nói ăn vàng vàng.
Ăn việt quất sẽ nói ăn lam lam, còn dâu tây chính là hồng hồng.
Nam Từ mấy lần muốn sửa thói quen này của cô bé, nhưng nói rất lâu cũng không có hiệu quả gì, thế là về sau lại thuận theo tự nhiên.
Dù sao trong nhà cũng có một thần đồng rồi, còn công chúa nhỏ này thì cứ để người khác cưng chiều vô hạn vậy, suy nghĩ gì thì làm cái đó.
Thế là lúc này, Nam Từ nhìn quả dâu tây trong tay Quả Quả, trực tiếp ngồi xổm xuống, sau đó cũng không nhận lấy, mà thăm dò cắn một miếng dâu tây trong tay Quả Quả.
“Ừ, ngọt quá, Quả Quả ngoan quá! Bây giờ ăn hồng hồng cũng muốn chia sẻ cho ba mẹ nữa!”
Quả Quả vui vẻ cười một tiếng, mắt to khẽ cong, lại phối hợp với hai đuôi ngựa hai bên, quả thật khiến người ta mềm nhũn.
Ban nãy Hoắc Lâm bị cô bé quấy rầy nên cảm xúc không tốt lắm, nhưng lúc này khó mà phát cáu với gương mặt nhỏ này,
Thấy Nam Từ ăn, Quả Quả lại cười ngọt ngào nhìn Hoắc Lâm.
Hoắc Lâm vươn hay tay về phía Quả Quả: “Qua đây với ba.”
Quả Quả cười tủm tỉm đi qua, đứng vững trước mặt Hoắc Lâm, giơ tay nhỏ ra, đưa dâu tây đến bên miệng anh.
“Hồng hồng… Ba, hồng hồng…”
Hoắc Lâm thấy gương mặt Quả Quả giống y đúc gương mặt Nam Từ lúc nhỏ, biểu lộ cực kỳ cưng chiều, trực tiếp ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Quả Quả, đặt ngồi lên đùi mình.
Gương mặt tuấn tú hơi cúi thấp, cắn một miếng dâu tây trong tay cô bé, quả thật rất ngọt rất ngon.
Quả Quả thấy ba mẹ đều ăn, thế là cũng yên tâm thoải mái lấy ra hai quả dâu tây từ trong túi, thỏa mãn bắt đầu ăn.
Nam Từ: “…”
Con bé này, thức ăn cũng giấu đầy người? Cũng không biết lớn lên có bỏ được tật xấu này hay không?
Khi còn bé thì cô bé vẫn thích ăn, ăn nhiều lại trở nên mập mạp thì làm sao? Một khi trưởng thành, thích chưng diện, đến lúc đó giảm béo sẽ rất khó khăn!
Rồi lỡ như lên đến đại học, gặp được người mình thích, nhưng lại bị từ chối vì dáng người, thì không phải Quả Quả sẽ khóc rất thảm sao?
Suy nghĩ của Nam Từ đều là suy nghĩ của những người mẹ, coi như vấn đề này chưa xảy ra, nhưng cô có vẻ cũng có thể đoán ra được, ở tương lai xa, sau khi Quả Quả bị người ta từ chối, anh trai và ba sẽ tức giận, đến lúc đó…
Nam Từ không dám nghĩ tiếp, cảm thấy dạng này không được, cô nhất định phải nghĩ cách, nếu như không khống chế được sức ăn của Quả Quả, vậy thì bắt cô bé vận động!
Với lại gần đây cô cũng lên không ít thịt, vừa đúng lúc có thể vận động chung với Quả Quả.
Hoắc Lâm đương nhiên không biết tâm tư cô nhảy vọt tới đó nhanh đến vậy, mới vài phút thôi mà đã muốn giảm béo với con gái rồi.
So với việc quan tâm đến dáng người của Quả Quả, thì anh để ý đến những chuyện khác.
“Quả Quả, nói ba nghe, tại sao con lại lên đây đưa dâu tây cho ba mẹ ăn?”
Thật ra không chỉ có một mình anh, mà Nam Từ cũng có chút hiếu kỳ.
Mặc dù Quả Quả bình thường không hẹp hòi, nhưng cũng không chủ động đến mức đút cho người khác ăn, hôm nay có lẽ là lần thứ hai ăn được đồ ăn từ trong tay Quả Quả.
Lần đầu tiên là do Nam Từ chủ động muốn ăn.
Nhưng không biết Quả Quả nghe hiểu hay không, chỉ không ngừng ăn dâu tây, bên miệng còn tràn đầy nước dâu tây, nghe thấy ba nói cũng chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, cười ngọt ngào một chút, sau đó lại tiếp tục đắm chìm trong thế giới ăn hàng của mình.
Hoắc Lâm cũng không làm khó cô bé, rút khăn giấy lau miệng cho Quả Quả, tiếp đó gọi dì giúp việc tới.
Sau khi dì giúp việc lên tới, anh hỏi thẳng vào vấn đề: “Đường Đường đâu?”
“Tiểu thiếu gia đi học chơi cờ rồi ạ, vừa mới đi.” Dì giúp việc cười đáp lại.
Hoắc Lâm còn chưa lên tiếng, ngược lại Nam Từ kinh ngạc nhướn mày: “Không phải chiều tối nay mới đi học cờ sao? Bây giờ mới hơn ba giờ, sao lại đi sớm như vậy?”
Hoắc Lâm cười lạnh: “Gây họa đương nhiên là muốn chạy trốn rồi, chẳng lẽ ở nhà chờ ăn mắng?”
Nam Từ nghe xong, tâm tư xoay chuyển vài vòng lập tức hiểu rõ Hoắc Lâm có ý gì, Đường Đường xác nhận có năng lực lợi dụng Quả Quả, nhưng mà tại sao thằng bé lại làm vậy?
“Anh lại chọc con gì hả? Tại sao thằng bé lại làm chuyện này?”
Lúc này Quả Quả đã ăn xong túi dâu tây, tay nhỏ bẩn thỉu, Hoắc Lâm lại lấy giấy lau tay cho cô bé, trả lời Nam Từ:
“Trước đó anh có trừ tiền trong thẻ của thằng bé.”
“Mắc mớ gì anh trừ tiền của con? Anh…” Nam Từ nói nói, lập tức ý thức được chỗ không thích hợp: “Không đúng, anh làm thẻ ngân hàng cho thằng bé á? Thằng bé còn nhỏ, sao anh lại làm như vậy?!”
…
Về sau vì vấn đề thẻ ngân hàng, Nam Từ nói Hoắc Lâm rất lâu, đến lúc buổi tối đi ngủ vẫn còn càm ràm chuyện anh làm không đúng.
Hoắc Lâm bất đắc dĩ, lúc đầu muốn cô đứng về phía mình, dạy dỗ tên nhóc kia một chút, kết quả không ngờ cô lại chỉnh anh trước.
Nghĩ nghĩ, Hoắc Lâm trực tiếp viện một lý do.
“Mặc dù Đường Đường và Quả Quả đều là người thừa kế của anh, nhưng anh cảm thấy với tính cách của Quả Quả, sau này chắc sẽ không thể làm ở công ty. Anh lại không muốn con gái quá mệt mỏi, tài sản của chúng ta dư dả, đủ để con bé sống sung sướng cả đời. Cho nên, suy nghĩ lại thì Đường Đường 99% sẽ trở thành người thừa kế công ty, hiện tại anh thành lập công ty ở nước ngoài, tương lai đều sẽ để thằng bé quản lý.”
Nam Từ: “…”
Suy nghĩ lại? Đường Đường nhà cô là một thần đồng! Ưu tú như vậy! Kết quả trong mắt Hoắc Lâm, thì thằng bé chỉ là một người dự bị!
Còn không nói trọng nữ khinh nam, trong lòng Nam Từ không phục.
Nhưng Nam Từ cũng không phản bác ngay lập tức, ngược lại cô muốn xem một chút rốt cuộc Hoắc Lâm sẽ bịa ra những gì nữa.
“Cho nên anh muốn thằng bé tập làm quen với con số và tính toán.”
Nam Từ cứ nhìn anh: “Xạo, anh cứ bịa chuyện tiếp đi.”
Hoắc Lâm bật cười, tiến lên ôm cô, nói: “Mọi người đều nói phụ nữ một khi có con rồi sẽ trở nên ngốc nghếch ba năm, sao bảo bối của anh vẫn thông minh như vậy? Hoắc tiên sinh của em không lừa được em rồi.”
Nam Từ thấy Hoắc Lâm cố ý khen cô để nói sang chuyện khác, anh rõ ràng là không tranh luận với cô về chuyện của Đường Đường.
Thế là cô nhéo hông anh thật mạnh, xem như là trừng phạt anh.
Cuối cùng, cô vẫn cảm thấy không yên lòng, dặn dò anh: “Em chỉ sợ con còn nhỏ lại cầm nhiều tiền như vậy, sẽ hình thành một tính cách kiêu căng, đến lúc đó tâm lý trưởng thành bị sai lệch thì hỏng bét. Nhưng anh cũng đã cho con tiền rồi, hiện tại cũng không tiện lấy lại, nhưng hạn mức cũng không thể quá lớn.”
“Không lớn, mỗi tháng chỉ có một trăm ngàn thôi.”
“…” Nam Từ nổi giận, một tháng một trăm ngàn mà không lớn! “Đường Đường chỉ là một cậu bé, mỗi ngày ăn ở nhà, quần áo giày dép đều do em mua, thằng bé cần nhiều tiền như vậy làm gì!”
Trong lòng Hoắc Lâm cười lạnh, nghĩ thầm con trai cô bình thường đều dẫn dụ con gái nhỏ nhà người ta, sao không cần tiền.
Nhưng những lời này anh tuyệt đối không nói với Nam Từ, làm không tốt thì cô lại càng cảm thấy tình hình nghiêm trọng, lại làm ra chuyện không biết nên khóc hay cười nữa.
Thế là nghĩ nghĩ, anh tránh nặng nhẹ, mở miệng nói: “Đường Đường cầm tiền để đầu tư.”
Nam Từ kinh ngạc: “Đầu tư?!”
“Ừ, mà kết quả cũng không tệ, bởi vì thằng bé còn nhỏ tuổi nên không thể tự mình làm được, cho nên dùng thân phận của trợ lý Trương, chọn công ty tốt, quăng vào đó một triệu, bây giờ đã sinh lời hơn gấp năm lần rồi.”
Nam Từ: “…”
Trong lòng Nam Từ mệt mỏi, cảm thấy mình quả thật lo bò trắng răng, con trai nhiều ưu tú như vậy sao cô lại không nhớ ra chứ!
Hoắc Lâm nhìn vẻ mặt của cô, lập tức biết cô đang suy nghĩ gì.
Thế là anh cũng không nói ra, một bên thân mật đè lên người cô, một bên chậm rãi mở miệng: “Vậy nên, bảo bối, về sau em nên đặt chú ý lên anh nhiều một chút, chuyện bọn nhỏ không cần em phải quan tâm quá như vậy.”
Nam Từ trừng mắt liếc anh, còn định mở miệng phản bác vài câu, cuối cùng lại bị hòa tan dưới đầu ngón tay dịu dàng và bờ môi của anh.
~
Đối với Nam Từ mà nói, cô có thể mặc kệ chuyện của Đường Đường, nhưng về dáng người của Quả Quả thì lại khác.
Trước đó cô đã suy nghĩ muốn Quả Quả giảm béo, tuyệt đối không phải trò đùa, chưa được mấy ngày cô đã mua một đống máy tập thể dục ở trên mạng, trong nhà cơ bản đã có máy chạy bộ và thảm tập yoga, coi như cũng đầy đủ.
Đương nhiên đều là cho cô dùng, Quả Quả còn quá nhỏ, nhiều lắm chỉ có thể đi bộ trên máy chạy bộ một chút.
Nhưng vì kích thích sự hưng phấn của Quả Quả, cho nên Nam Từ cũng mua một chút đồ tập hình thú, đặt ở phòng tập trong nhà, Quả Quả chạy qua chạy lại một chút, có lẽ hai ngày cũng có thể gầy đi không ít.
Nhưng sự thật không tốt đẹp như cô tưởng tượng.
Nam Từ vốn cho rằng những đồ tập tạo hình thú vị đẹp đẽ, thì con nít sẽ cảm thấy mới lạ và thích thú, nhưng không nghĩ vừa mang về đến nhà, mới mở hộp, đưa tới trước mặt mà cô bé chỉ nhìn thoáng qua một chút.
Sau đó lập tức chớp chớp mắt, nhìn Nam Từ.
“Mẹ…… Ăn ăn….”
Nam Từ: “…”
Nam Từ quyết định thay đổi cách tiếp cận, cô lấy một đống váy nhỏ bày ra trước mặt Quả Quả.
“Quả Quả, mẹ hỏi con, con có muốn mặc những cái váy xinh đẹp này không?”
Quả Quả cười tủm tỉm gật đầu.
Nam Từ rất hài lòng, nói tiếp: “Vậy để mặc được những cái váy nhỏ xinh đẹp này, thì chúng ta đi tản bộ một chút nhé? Sau này Quả Quả lớn lên mới có thể trở thành người đẹp, trên người không có mỡ, cũng không bị người khác chế giễu.”
Nam Từ cũng không phải ghét bỏ con mình, cô chỉ không muốn Quả Quả gặp nhiều phiền não trong quá trình trưởng thành của mình, bây giờ cô có thể kiểm soát, phải phòng ngừa những rắc rối có thể xuất hiện.
Mà bên kia, sau khi Quả Quả nghe mẹ nói xong, vẫn cười tủm tỉm gật đầu như trước, sau đó nói: “Dạ! Đẹp, đẹp…. Ăn, ăn…..”
Nam Từ: “…”
~
Đêm đó, Nam Từ kể chuyện này cho Hoắc Lâm, cuối cùng còn trịnh trọng nói: “Quả Quả thật sự không được, không thể để con bé ăn uống vô tội vạ như vậy được, bây giờ tuổi còn nhỏ, mập mạp một chút thì đáng yêu, nhưng lớn một chút, lên cấp hai cao trung thậm chí là đại học, lỡ như khống chế không nổi thì hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng!”
Hoắc Lâm thật sự bị cô chọc cười, anh vừa bất đắc dĩ vừa nhìn cô cưng chiều: “Quả Quả mới có bao lớn, em nghĩ nhiều như vậy làm gì.”
“Anh không hiểu đâu! Con gái sau khi lớn lên sẽ để ý đến ánh mắt người khác nhìn mình! Bây giờ con bé còn nhỏ nên chưa hiểu, sau này trưởng thành rồi, lỡ như con bé trách móc chúng ta không giúp con bé giữ gìn dáng vóc từ khi còn nhỏ thì làm sao!”
Nam Từ sợ lời nói của mình không đủ nghiêm túc, lại bổ sung: “Rồi lỡ như đến lúc đó con bé gặp được người mình thích, lại tự ti về dáng người nên không dám tỏ tình, đến lúc đó không phải sẽ rất đau khổ sao?”
Hoắc Lâm nghe đến đó, mặt mày trong nháy mắt lạnh đi.
“Con gái chúng ta không cần chủ động thích người khác, sau này con bé lớn lên, chắc chắn sẽ có nhiều thanh niên ưu tú thích con bé.”
“Lỡ như không có thì sao?”
“Không thể không có được.”
“Ai da, anh nói lời này cũng bá đạo quá rồi? Mà sao em lại nghe ra ý tứ của anh là… Sao? Nếu như lúc đó con gái anh thật sự thích ai đó, nhưng đối phương không thích con bé, thì anh định dùng biện pháp cũ hả? Đe dọa người ta hả?”
Giọng điệu Hoắc Lâm thản nhiên: “Cũng không có gì là không thể, chỉ cần Quả Quả thích.”
“…” Nam Từ bó tay, nhìn anh chằm chằm: “Em vốn còn sợ Đường Đường đi theo anh sẽ biến thành một ông chủ nhỏ độc tài ngang ngược, bây giờ xem ra, anh muốn chiều chuộng Quả Quả thành một công chúa ương bướng!”
Hoắc Lâm bị cô chọc cười, biểu hiện lạnh lùng trong nháy mắt tan biến.
“Bảo bối, đây chỉ là việc nhỏ, mà em lại suy nghĩ quá xa. Không phải Chu khởi cũng một mực nói muốn tìm một con rể ở rể sao? Nếu như Quả Quả muốn, thì chúng ta cũng có thể dùng cách này.”
Một lát sau, anh bổ sung: “Tóm lại, anh hi vọng Quả Quả của chúng ta, sau này có trưởng thành cũng sẽ sống hạnh phúc, con bé không cần phải phiền não về bất kỳ điều gì, chỉ cần hưởng thụ là được rồi.”
Nam Từ biết Hoắc Lâm cưng chiều con gái vô hạn, cho nên lời anh nói cũng không khiến cô quá ngạc nhiên.
Lúc hai người ôm nhau ngủ, Nam Từ vẫn còn mơ mơ màng màng suy nghĩ, lỡ như Quả Quả lại thích một cậu bé nhà có tiền thì phải làm sao?
Đến lúc đó tiền không dùng được, người ta cũng không đi vào khuôn phép, thì Quả Quả chỉ còn cách khóc nhè thôi sao?
So với Đường Đường, thì quá trình lớn lên của Quả Quả “Long đong” hơn nhiều.
Dù sao không phải đứa bé nào cũng giống Đường Đường, từ nhỏ đã biết nông sâu, cái gì nên động cái gì không, cái gì nên ăn cái gì không nên.
Nhưng Quả Quả không giống vậy, cô bé không sớm thông minh như anh trai, mà là “Chuột bạch” như những đứa trẻ khác.
Ví dụ như Nam Từ dạy rất nhiều lần không được gặm tay, không thể gặm chân, nhất là không được gặm vớ!
Nhưng mỗi ngày cô bé lại gặm rất vui, thừa dịp mọi người không chú ý, cười tủm tỉm đưa tay rồi chân lên miệng gặm.
Thỉnh thoảng mang vớ còn đưa lên miệng gặm, đôi vớ nhỏ bị cắn tuột ra khỏi chân, cơ thể nhỏ bé trong nháy mắt mất thăng bằng, ngã ngửa ra phía sau.
Đường Đường thấy bộ dáng ngốc nghếch của em gái nhiều lần, mỗi lần đều muốn lấy tấm gương chững chạc đàng hoàng dạy dỗ cô bé vài câu, nhưng những lời muốn nói lúc nào cũng bị hòa tan trước nụ cười đáng yêu của Quả Quả.
Quả Quả thật sự rất đáng yêu, coi như cả đời có ngốc nghếch, thì đoán chừng cũng không có ai nỡ lên tiếng dạy dỗ cô bé.
Cho nên Đường Đường đều bất đắc dĩ đỡ cô bé dậy, sau đó lấy đi đôi vớ cô bé cầm trong tay, rồi lấy một đôi vớ mới mang vào cho cô bé.
Nam Từ thấy cảnh tượng này rất nhiều lần, mỗi lần như vậy thì trong lòng mềm nhũn, nghĩ thầm mặc dù ngoài miệng Đường Đường đều nói ghét em gái ngốc nghếch, nhưng trên thực tế vẫn rất yêu cô bé.
…
Nhưng so với việc gặm vớ, thì một vấn đề khác cũng quan trọng không kém.
Đó chính là lượng cơm Quả Quả ăn.
Mặc dù Hoắc Lâm cảm thấy bình thường, nhưng Nam Từ và dì giúp việc đều kinh ngạc.
Bởi vì bọn họ thật sự chưa thấy qua một đứa bé thích ăn đến như vậy!
Nam Từ cũng chưa gặp nhiều con nít, ngoại trừ hai đứa con thì chỉ mới tiếp xúc với con gái nhỏ nhà Chu Khởi.
Con gái nhà người ta như tiểu tiên nữ, mỗi ngày chỉ muốn mặc đẹp, mới hai ba tuổi đã muốn giảm cân thon gọn, khiến cho Chu Khởi và Hứa Nùng đau đầu.
So với người ta thì con gái nhà mình mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng không hiểu sao sức ăn lại có chút kinh người.
Gần đây Nam Từ đã cai sữa mẹ cho Quả Quả, cho nên cô bé chỉ một mực ăn.
Mới đầu Nam Từ còn tưởng rằng cô bé sẽ không vui vẻ ăn, thậm chí còn nhịn đói, đây đều là kinh nghiệm của những bà mẹ trên mạng bàn tán, Nam Từ còn cố ý nhớ kỹ các biện pháp ứng phó.
Nhưng kết quả thì ngược lại, những biện pháp kia hoàn toàn không dùng được, bởi vì cô bé nhà cô hoàn toàn không có dấu hiệu cáu kỉnh chướng ăn.
Không được uống sữa mẹ nữa, nhưng chỉ cần nấu một chén mì mềm mềm nát nát thì có thể vừa ăn vừa cười tủm tỉm. Một chén không đủ, cô bé còn cầm thìa gõ lên mặt bàn, mồm miệng phát âm không rõ: “Hai…. Fanfan, fanfan…”
Dì giúp việc còn tưởng vì mới biết ăn nên cô bé mới ăn ngon miệng vậy, cho nên cũng không để ý, thế là lại cho cô bé thêm một chén nữa. Kết quả chưa được vài phút, cô bé đã ăn không còn một miếng bên trong, thậm chí còn húp sạch nước canh.
Tiếp đó, cô bé giương đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn dì giúp việc, dáng vẻ tràn đầy mong chờ.
Dì giúp việc: “…”
Dì giúp việc nói cho Nam Từ biết, nhưng cô cũng không quá để ý, dù sao khi còn bé cô cũng rất thích ăn, trong nhà nghèo, bà ngoại chỉ có thể làm cho cô chút đồ ăn, nhưng cô vẫn ăn một cách say sưa ngon lành.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ bởi vì mình không để ý, cho nên về sau Quả Quả càng lúc càng nghiêm trọng.
Từ hai chén mì biến thành ba chén, thỉnh thoảng còn muốn ăn thêm trái cây hoặc miếng bánh gato nhỏ, cho nên sau này chỉ cần ăn ít một chút xíu, thì Quả Quả lập tức cáu kỉnh.
Nam Từ thật sự kinh ngạc, nói chuyện này với Hoắc Lâm, cuối cùng cực kỳ hoang mang.
“Mặc dù lúc nhỏ em rất thích ăn, nhưng cũng không ăn nhiều như con bé? Không biết con bé giống ai nữa?”
Lúc ấy Hoắc Lâm đang đọc tài liệu, nghe cô nói, bất đắc dĩ bật cười, đưa tay nhéo nhéo má cô.
“Vậy ai ăn một lần ba cái bánh bao, không phải là em sao?”
Nam Từ bị nghẹn, cẩn thận nhớ lại một chút, giống như mơ hồ có chuyện này, nhưng… Mặc dù ba cái bánh bao cũng nhiều, nhưng cũng không ăn nhiều như Quả Quả!
Cô nghiêm túc nói ra suy nghĩ trong lòng: “Ba cái bánh bao cũng có nhiều đâu, mà em ăn xong thì cả ngày cũng không ăn gì nữa, nhưng Quả Quả không giống vậy, sáng trưa chiều tối lúc nào cũng nhai nhóp nhép!”
Lúc Nam Từ nói chuyện, vì biểu hiện tính nghiêm trọng, cho nên bày ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Nhưng cô lại không biết, trong mắt Hoắc Lâm, bộ dáng này của cô lại cực kỳ đáng yêu mê người.
Thế là Hoắc Lâm đặt tài liệu xuống, nhẹ nhàng tiến gần lại bên cô, sau đó thân mật dựa lên trán cô, nói: “Yên tâm, anh cũng hỏi chuyên gia về chuyện của Quả Quả, mặc dù không phổ biến, nhưng không phải không có. Mà mấy ngày trước em đi công tác ở nước ngoài, anh có đưa con bé đến bệnh viện kiểm tra, mọi chỉ số sức khỏe đều bình thường, không có bất cứ vấn đề gì.”
Nam Từ nghe đến đây thì nỗi lo lắng cũng buông xuống được một chút, chỉ là…
“Anh đưa con bé đi bệnh viện mà sao không nói với em? Hại em lo lắng lâu như vậy.”
Hoắc Lâm cong môi cười: “Anh còn tưởng em nhớ rõ lúc nhỏ sức ăn của mình như thế nào, so sánh với con gái một chút thì cũng không quá kinh ngạc như vậy.”
“…” Nam Từ trừng mắt nhìn anh, “Anh có ý gì? Anh chê em lúc nhỏ ăn nhiều hả? Em có ăn nhiều cũng không bằng con gái anh!”
Hoắc Lâm vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đưa tay kéo eo cô, đặt cô ngồi trên đùi anh.
“Ừ, bảo bối của anh ăn không nhiều, bảo bối của anh lúc nhỏ ngoan nhất.” Vừa nói, đầu ngón tay anh đã bắt đầu châm lửa bốn phía dọc người cô, giọng nói cũng dần trở nên trầm thấp gợi cảm, giống như đang cố ý trêu chọc cô: “Cho nên, bảo bối ngoan của anh, gần đây đi công tác ở nước ngoài có nhớ anh không?”
Trước đó mấy ngày, Nam Từ đi công tác ở nước ngoài, lúc trở về lại trùng hợp Hoắc Lâm mới thành lập công ty ở nước ngoài, anh phải tự mình đi xem.
Hai người đã không gặp nhau khoảng mười ngày, nếu như không phải hôm nay Nam Từ bận rộn quan sát tình hình của Quả Quả, và Hoắc Lâm không bận đọc tài liệu, thì có lẽ hai người đã sớm… Khụ.
Nam Từ vẫn còn đang canh cánh chuyện bị anh chế giễu, lẩm bẩm không chịu thuận theo ý anh.
Hoắc Lâm cũng không vội, chậm rãi phóng lửa ở trên người cô, môi mỏng đi một đường từ trên xuống dưới, sau khi cô bị hôn sắp hóa thành một vũng nước, thì đầu ngón tay anh mới bắt đầu cởi cúc áo cô.
Mà đúng lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, hai người trong nháy mắt giật mình, Nam Từ trực tiếp đẩy anh nhảy xuống khỏi người anh.
Nhìn qua, phát hiện là Quả Quả đi vào.
Hoắc Lâm: “…”
Nam Từ nhìn sắc mặt anh tái đi, cuối cùng chỉ có thể nhịn cơn nóng trong người, trong lòng cô cực kỳ đắc ý.
Muốn có công chúa nhỏ sao? Thích công chúa nhỏ sao? Kết quả thì sao?
Quả Quả hoàn toàn không ý thức được việc mình vừa quấy rầy ba mẹ, một tay cầm bịch dâu tây, một tay cầm một quả dâu tây đưa về phía ba mẹ.
“Hồng hồng, hồng hồng…”
Bây giờ Quả Quả đã nhận biết màu sắc, cô bé tương đối nhạy cảm với màu sắc.
Đường Đường bình thường dạy cô bé đồ đạc, nhưng cô bé không nhớ được. Duy chỉ có mấy tấm thẻ xanh đỏ thì cô bé lập tức nhớ kỹ, hơn nữa còn có thể dùng trong sinh hoạt hàng ngày.
Ví dụ như muốn ăn chuối, bình thường con nít sẽ nói ăn chuối, còn Quả Quả thì lại nói ăn vàng vàng.
Ăn việt quất sẽ nói ăn lam lam, còn dâu tây chính là hồng hồng.
Nam Từ mấy lần muốn sửa thói quen này của cô bé, nhưng nói rất lâu cũng không có hiệu quả gì, thế là về sau lại thuận theo tự nhiên.
Dù sao trong nhà cũng có một thần đồng rồi, còn công chúa nhỏ này thì cứ để người khác cưng chiều vô hạn vậy, suy nghĩ gì thì làm cái đó.
Thế là lúc này, Nam Từ nhìn quả dâu tây trong tay Quả Quả, trực tiếp ngồi xổm xuống, sau đó cũng không nhận lấy, mà thăm dò cắn một miếng dâu tây trong tay Quả Quả.
“Ừ, ngọt quá, Quả Quả ngoan quá! Bây giờ ăn hồng hồng cũng muốn chia sẻ cho ba mẹ nữa!”
Quả Quả vui vẻ cười một tiếng, mắt to khẽ cong, lại phối hợp với hai đuôi ngựa hai bên, quả thật khiến người ta mềm nhũn.
Ban nãy Hoắc Lâm bị cô bé quấy rầy nên cảm xúc không tốt lắm, nhưng lúc này khó mà phát cáu với gương mặt nhỏ này,
Thấy Nam Từ ăn, Quả Quả lại cười ngọt ngào nhìn Hoắc Lâm.
Hoắc Lâm vươn hay tay về phía Quả Quả: “Qua đây với ba.”
Quả Quả cười tủm tỉm đi qua, đứng vững trước mặt Hoắc Lâm, giơ tay nhỏ ra, đưa dâu tây đến bên miệng anh.
“Hồng hồng… Ba, hồng hồng…”
Hoắc Lâm thấy gương mặt Quả Quả giống y đúc gương mặt Nam Từ lúc nhỏ, biểu lộ cực kỳ cưng chiều, trực tiếp ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Quả Quả, đặt ngồi lên đùi mình.
Gương mặt tuấn tú hơi cúi thấp, cắn một miếng dâu tây trong tay cô bé, quả thật rất ngọt rất ngon.
Quả Quả thấy ba mẹ đều ăn, thế là cũng yên tâm thoải mái lấy ra hai quả dâu tây từ trong túi, thỏa mãn bắt đầu ăn.
Nam Từ: “…”
Con bé này, thức ăn cũng giấu đầy người? Cũng không biết lớn lên có bỏ được tật xấu này hay không?
Khi còn bé thì cô bé vẫn thích ăn, ăn nhiều lại trở nên mập mạp thì làm sao? Một khi trưởng thành, thích chưng diện, đến lúc đó giảm béo sẽ rất khó khăn!
Rồi lỡ như lên đến đại học, gặp được người mình thích, nhưng lại bị từ chối vì dáng người, thì không phải Quả Quả sẽ khóc rất thảm sao?
Suy nghĩ của Nam Từ đều là suy nghĩ của những người mẹ, coi như vấn đề này chưa xảy ra, nhưng cô có vẻ cũng có thể đoán ra được, ở tương lai xa, sau khi Quả Quả bị người ta từ chối, anh trai và ba sẽ tức giận, đến lúc đó…
Nam Từ không dám nghĩ tiếp, cảm thấy dạng này không được, cô nhất định phải nghĩ cách, nếu như không khống chế được sức ăn của Quả Quả, vậy thì bắt cô bé vận động!
Với lại gần đây cô cũng lên không ít thịt, vừa đúng lúc có thể vận động chung với Quả Quả.
Hoắc Lâm đương nhiên không biết tâm tư cô nhảy vọt tới đó nhanh đến vậy, mới vài phút thôi mà đã muốn giảm béo với con gái rồi.
So với việc quan tâm đến dáng người của Quả Quả, thì anh để ý đến những chuyện khác.
“Quả Quả, nói ba nghe, tại sao con lại lên đây đưa dâu tây cho ba mẹ ăn?”
Thật ra không chỉ có một mình anh, mà Nam Từ cũng có chút hiếu kỳ.
Mặc dù Quả Quả bình thường không hẹp hòi, nhưng cũng không chủ động đến mức đút cho người khác ăn, hôm nay có lẽ là lần thứ hai ăn được đồ ăn từ trong tay Quả Quả.
Lần đầu tiên là do Nam Từ chủ động muốn ăn.
Nhưng không biết Quả Quả nghe hiểu hay không, chỉ không ngừng ăn dâu tây, bên miệng còn tràn đầy nước dâu tây, nghe thấy ba nói cũng chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, cười ngọt ngào một chút, sau đó lại tiếp tục đắm chìm trong thế giới ăn hàng của mình.
Hoắc Lâm cũng không làm khó cô bé, rút khăn giấy lau miệng cho Quả Quả, tiếp đó gọi dì giúp việc tới.
Sau khi dì giúp việc lên tới, anh hỏi thẳng vào vấn đề: “Đường Đường đâu?”
“Tiểu thiếu gia đi học chơi cờ rồi ạ, vừa mới đi.” Dì giúp việc cười đáp lại.
Hoắc Lâm còn chưa lên tiếng, ngược lại Nam Từ kinh ngạc nhướn mày: “Không phải chiều tối nay mới đi học cờ sao? Bây giờ mới hơn ba giờ, sao lại đi sớm như vậy?”
Hoắc Lâm cười lạnh: “Gây họa đương nhiên là muốn chạy trốn rồi, chẳng lẽ ở nhà chờ ăn mắng?”
Nam Từ nghe xong, tâm tư xoay chuyển vài vòng lập tức hiểu rõ Hoắc Lâm có ý gì, Đường Đường xác nhận có năng lực lợi dụng Quả Quả, nhưng mà tại sao thằng bé lại làm vậy?
“Anh lại chọc con gì hả? Tại sao thằng bé lại làm chuyện này?”
Lúc này Quả Quả đã ăn xong túi dâu tây, tay nhỏ bẩn thỉu, Hoắc Lâm lại lấy giấy lau tay cho cô bé, trả lời Nam Từ:
“Trước đó anh có trừ tiền trong thẻ của thằng bé.”
“Mắc mớ gì anh trừ tiền của con? Anh…” Nam Từ nói nói, lập tức ý thức được chỗ không thích hợp: “Không đúng, anh làm thẻ ngân hàng cho thằng bé á? Thằng bé còn nhỏ, sao anh lại làm như vậy?!”
…
Về sau vì vấn đề thẻ ngân hàng, Nam Từ nói Hoắc Lâm rất lâu, đến lúc buổi tối đi ngủ vẫn còn càm ràm chuyện anh làm không đúng.
Hoắc Lâm bất đắc dĩ, lúc đầu muốn cô đứng về phía mình, dạy dỗ tên nhóc kia một chút, kết quả không ngờ cô lại chỉnh anh trước.
Nghĩ nghĩ, Hoắc Lâm trực tiếp viện một lý do.
“Mặc dù Đường Đường và Quả Quả đều là người thừa kế của anh, nhưng anh cảm thấy với tính cách của Quả Quả, sau này chắc sẽ không thể làm ở công ty. Anh lại không muốn con gái quá mệt mỏi, tài sản của chúng ta dư dả, đủ để con bé sống sung sướng cả đời. Cho nên, suy nghĩ lại thì Đường Đường 99% sẽ trở thành người thừa kế công ty, hiện tại anh thành lập công ty ở nước ngoài, tương lai đều sẽ để thằng bé quản lý.”
Nam Từ: “…”
Suy nghĩ lại? Đường Đường nhà cô là một thần đồng! Ưu tú như vậy! Kết quả trong mắt Hoắc Lâm, thì thằng bé chỉ là một người dự bị!
Còn không nói trọng nữ khinh nam, trong lòng Nam Từ không phục.
Nhưng Nam Từ cũng không phản bác ngay lập tức, ngược lại cô muốn xem một chút rốt cuộc Hoắc Lâm sẽ bịa ra những gì nữa.
“Cho nên anh muốn thằng bé tập làm quen với con số và tính toán.”
Nam Từ cứ nhìn anh: “Xạo, anh cứ bịa chuyện tiếp đi.”
Hoắc Lâm bật cười, tiến lên ôm cô, nói: “Mọi người đều nói phụ nữ một khi có con rồi sẽ trở nên ngốc nghếch ba năm, sao bảo bối của anh vẫn thông minh như vậy? Hoắc tiên sinh của em không lừa được em rồi.”
Nam Từ thấy Hoắc Lâm cố ý khen cô để nói sang chuyện khác, anh rõ ràng là không tranh luận với cô về chuyện của Đường Đường.
Thế là cô nhéo hông anh thật mạnh, xem như là trừng phạt anh.
Cuối cùng, cô vẫn cảm thấy không yên lòng, dặn dò anh: “Em chỉ sợ con còn nhỏ lại cầm nhiều tiền như vậy, sẽ hình thành một tính cách kiêu căng, đến lúc đó tâm lý trưởng thành bị sai lệch thì hỏng bét. Nhưng anh cũng đã cho con tiền rồi, hiện tại cũng không tiện lấy lại, nhưng hạn mức cũng không thể quá lớn.”
“Không lớn, mỗi tháng chỉ có một trăm ngàn thôi.”
“…” Nam Từ nổi giận, một tháng một trăm ngàn mà không lớn! “Đường Đường chỉ là một cậu bé, mỗi ngày ăn ở nhà, quần áo giày dép đều do em mua, thằng bé cần nhiều tiền như vậy làm gì!”
Trong lòng Hoắc Lâm cười lạnh, nghĩ thầm con trai cô bình thường đều dẫn dụ con gái nhỏ nhà người ta, sao không cần tiền.
Nhưng những lời này anh tuyệt đối không nói với Nam Từ, làm không tốt thì cô lại càng cảm thấy tình hình nghiêm trọng, lại làm ra chuyện không biết nên khóc hay cười nữa.
Thế là nghĩ nghĩ, anh tránh nặng nhẹ, mở miệng nói: “Đường Đường cầm tiền để đầu tư.”
Nam Từ kinh ngạc: “Đầu tư?!”
“Ừ, mà kết quả cũng không tệ, bởi vì thằng bé còn nhỏ tuổi nên không thể tự mình làm được, cho nên dùng thân phận của trợ lý Trương, chọn công ty tốt, quăng vào đó một triệu, bây giờ đã sinh lời hơn gấp năm lần rồi.”
Nam Từ: “…”
Trong lòng Nam Từ mệt mỏi, cảm thấy mình quả thật lo bò trắng răng, con trai nhiều ưu tú như vậy sao cô lại không nhớ ra chứ!
Hoắc Lâm nhìn vẻ mặt của cô, lập tức biết cô đang suy nghĩ gì.
Thế là anh cũng không nói ra, một bên thân mật đè lên người cô, một bên chậm rãi mở miệng: “Vậy nên, bảo bối, về sau em nên đặt chú ý lên anh nhiều một chút, chuyện bọn nhỏ không cần em phải quan tâm quá như vậy.”
Nam Từ trừng mắt liếc anh, còn định mở miệng phản bác vài câu, cuối cùng lại bị hòa tan dưới đầu ngón tay dịu dàng và bờ môi của anh.
~
Đối với Nam Từ mà nói, cô có thể mặc kệ chuyện của Đường Đường, nhưng về dáng người của Quả Quả thì lại khác.
Trước đó cô đã suy nghĩ muốn Quả Quả giảm béo, tuyệt đối không phải trò đùa, chưa được mấy ngày cô đã mua một đống máy tập thể dục ở trên mạng, trong nhà cơ bản đã có máy chạy bộ và thảm tập yoga, coi như cũng đầy đủ.
Đương nhiên đều là cho cô dùng, Quả Quả còn quá nhỏ, nhiều lắm chỉ có thể đi bộ trên máy chạy bộ một chút.
Nhưng vì kích thích sự hưng phấn của Quả Quả, cho nên Nam Từ cũng mua một chút đồ tập hình thú, đặt ở phòng tập trong nhà, Quả Quả chạy qua chạy lại một chút, có lẽ hai ngày cũng có thể gầy đi không ít.
Nhưng sự thật không tốt đẹp như cô tưởng tượng.
Nam Từ vốn cho rằng những đồ tập tạo hình thú vị đẹp đẽ, thì con nít sẽ cảm thấy mới lạ và thích thú, nhưng không nghĩ vừa mang về đến nhà, mới mở hộp, đưa tới trước mặt mà cô bé chỉ nhìn thoáng qua một chút.
Sau đó lập tức chớp chớp mắt, nhìn Nam Từ.
“Mẹ…… Ăn ăn….”
Nam Từ: “…”
Nam Từ quyết định thay đổi cách tiếp cận, cô lấy một đống váy nhỏ bày ra trước mặt Quả Quả.
“Quả Quả, mẹ hỏi con, con có muốn mặc những cái váy xinh đẹp này không?”
Quả Quả cười tủm tỉm gật đầu.
Nam Từ rất hài lòng, nói tiếp: “Vậy để mặc được những cái váy nhỏ xinh đẹp này, thì chúng ta đi tản bộ một chút nhé? Sau này Quả Quả lớn lên mới có thể trở thành người đẹp, trên người không có mỡ, cũng không bị người khác chế giễu.”
Nam Từ cũng không phải ghét bỏ con mình, cô chỉ không muốn Quả Quả gặp nhiều phiền não trong quá trình trưởng thành của mình, bây giờ cô có thể kiểm soát, phải phòng ngừa những rắc rối có thể xuất hiện.
Mà bên kia, sau khi Quả Quả nghe mẹ nói xong, vẫn cười tủm tỉm gật đầu như trước, sau đó nói: “Dạ! Đẹp, đẹp…. Ăn, ăn…..”
Nam Từ: “…”
~
Đêm đó, Nam Từ kể chuyện này cho Hoắc Lâm, cuối cùng còn trịnh trọng nói: “Quả Quả thật sự không được, không thể để con bé ăn uống vô tội vạ như vậy được, bây giờ tuổi còn nhỏ, mập mạp một chút thì đáng yêu, nhưng lớn một chút, lên cấp hai cao trung thậm chí là đại học, lỡ như khống chế không nổi thì hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng!”
Hoắc Lâm thật sự bị cô chọc cười, anh vừa bất đắc dĩ vừa nhìn cô cưng chiều: “Quả Quả mới có bao lớn, em nghĩ nhiều như vậy làm gì.”
“Anh không hiểu đâu! Con gái sau khi lớn lên sẽ để ý đến ánh mắt người khác nhìn mình! Bây giờ con bé còn nhỏ nên chưa hiểu, sau này trưởng thành rồi, lỡ như con bé trách móc chúng ta không giúp con bé giữ gìn dáng vóc từ khi còn nhỏ thì làm sao!”
Nam Từ sợ lời nói của mình không đủ nghiêm túc, lại bổ sung: “Rồi lỡ như đến lúc đó con bé gặp được người mình thích, lại tự ti về dáng người nên không dám tỏ tình, đến lúc đó không phải sẽ rất đau khổ sao?”
Hoắc Lâm nghe đến đó, mặt mày trong nháy mắt lạnh đi.
“Con gái chúng ta không cần chủ động thích người khác, sau này con bé lớn lên, chắc chắn sẽ có nhiều thanh niên ưu tú thích con bé.”
“Lỡ như không có thì sao?”
“Không thể không có được.”
“Ai da, anh nói lời này cũng bá đạo quá rồi? Mà sao em lại nghe ra ý tứ của anh là… Sao? Nếu như lúc đó con gái anh thật sự thích ai đó, nhưng đối phương không thích con bé, thì anh định dùng biện pháp cũ hả? Đe dọa người ta hả?”
Giọng điệu Hoắc Lâm thản nhiên: “Cũng không có gì là không thể, chỉ cần Quả Quả thích.”
“…” Nam Từ bó tay, nhìn anh chằm chằm: “Em vốn còn sợ Đường Đường đi theo anh sẽ biến thành một ông chủ nhỏ độc tài ngang ngược, bây giờ xem ra, anh muốn chiều chuộng Quả Quả thành một công chúa ương bướng!”
Hoắc Lâm bị cô chọc cười, biểu hiện lạnh lùng trong nháy mắt tan biến.
“Bảo bối, đây chỉ là việc nhỏ, mà em lại suy nghĩ quá xa. Không phải Chu khởi cũng một mực nói muốn tìm một con rể ở rể sao? Nếu như Quả Quả muốn, thì chúng ta cũng có thể dùng cách này.”
Một lát sau, anh bổ sung: “Tóm lại, anh hi vọng Quả Quả của chúng ta, sau này có trưởng thành cũng sẽ sống hạnh phúc, con bé không cần phải phiền não về bất kỳ điều gì, chỉ cần hưởng thụ là được rồi.”
Nam Từ biết Hoắc Lâm cưng chiều con gái vô hạn, cho nên lời anh nói cũng không khiến cô quá ngạc nhiên.
Lúc hai người ôm nhau ngủ, Nam Từ vẫn còn mơ mơ màng màng suy nghĩ, lỡ như Quả Quả lại thích một cậu bé nhà có tiền thì phải làm sao?
Đến lúc đó tiền không dùng được, người ta cũng không đi vào khuôn phép, thì Quả Quả chỉ còn cách khóc nhè thôi sao?
Bình luận facebook