Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 940: Ngoài dự đoán
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.
**********
Chương 940: Ngoài dự đoán
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kỹ thuật tấn công bằng sóng âm rất hiếm thấy và hầu hết mọi người đều không ngờ tới. Khi mất cảnh giác rất dễ bị ảnh hưởng, phải biết rằng việc đối đầu giữa các cao thủ dù chỉ sơ suất một phút một giây thôi cũng có thể khiến đối phương tìm ra và nắm bắt sơ hở sau đó sẽ bị đánh bại.
Điểm tấn công chính của sư tử gầm không phải là thế xác, mà là trí óc và tinh thần.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tác động này đúng là nguy hiểm chết người, nó còn nguy hiểm hơn rất nhiều so với ngoại thương và nội thương thông thường, đồng thời nó cũng là sát thủ đáng tự hào nhất của Xích La Hán.
Nhưng thật không may, lần này đứng đối diện với ông ta lại là Sở Quốc Thiên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tinh thần lực của Sở Quốc Thiên không phải người thường ai cũng có thể so sánh được, thân thể và tinh thần của anh cũng rất cứng rắn.
Kỹ năng gầm thét cực kỳ khủng khiếp của sư tử hống này có thể là rất khó đối phó trong mắt người khác, nhưng đối với Sử Quốc Thiên mà nói, nếu chuẩn bị kỹ càng thì cũng chỉ là một cú sốc mà thôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cũng giống như những người bình thường mất cảnh giác sau đó bị đánh mạnh vào vai.
Ngoài ra, Sở Quốc Thiên cũng có vô số kinh nghiệm chiến đấu với kẻ địch, nói rằng anh đã trải qua trăm trận chiến vẫn còn là khiêm tốn khi nhắc đến nghiệm chiến đấu của anh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đó cũng là lúc Xích La Hán thi triển kỹ năng sư tử gầm, anh ta cũng đã đoán được suy nghĩ sau của người này. Cũng chính tại thời điểm đó, anh đã lựa chọn chiến thuật tương kế tựu kế, cố ý làm ra vẻ mặt hoảng hốt, động tác như bị chấn thương.
Xích La Hán cũng không biết rõ về Sở Quốc Thiên nhưng ông ta vô cùng tự tin vào kỹ năng sư tử gầm của mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi nhìn thấy phản ứng của Sở Quốc Thiên, ông ta càng thêm tự tin, vì vậy ngay sau đó, ông ta cong ngón tay thành móng vuốt, nằm chặt lấy đầu Sở Quốc Thiên.
Theo ông ta thấy, giờ này là lúc Sở Quốc Thiên đang lỏng lẻo trong phòng ngự và tinh thần của anh vào lúc này cũng đang hoảng hốt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn thấy điều này, Sở Quốc Thiên không khỏi cười thầm trong lòng.
Quả đúng như thế, tới vừa đúng lúc!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta giơ tay trái ra chầm chậm bảo vệ lò, tay phải thành trưởng, dùng lực xoay cổ tay ngược chiều kim đồng hồ. Ở tư thế này, có vài phần giống với chiêu thức nào đó trong Thái cực quyền.
Khi giao đấu với Xích La Hán, theo xu hướng tấn công của đối thủ, anh phải nhanh chóng làm cho thực lực của đối phương suy giảm, sau đó mới tập trung đối đầu với đối thủ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay sau đó, anh khẽ vung tay về phía sau, cũng giống như ý nghĩa của việc đưa chiêu thức trong Thái cực ra sử dụng, kéo lòng bàn tay của Xích La Hán về phía mình, loại bỏ phần lớn sức lực của lòng bàn tay, sau đó đối mặt với Xích La Hán.
Cách dùng bàn tay theo kiểu lấy nhu đấu cương này thực sự khiến Xích La Hán không ngờ tới, vừa gặp mặt liền biến sắc. Sau đó anh ta mới nhận ra rằng đối phương vốn không hề bị ảnh hưởng bởi sức mạnh tiếng sư tử gầm của ông ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hơn nữa, bàn tay này lại có cả cứng rắn cùng mềm mại, ông ta đối với sự công kích của Sở Quốc Thiên giống như đánh vào cây bông, trong lòng rất khó chịu. Ủng hộ tea*m chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлAРP.cом
Nhưng sự thật không đơn giản như vậy, nếu ông ta cho rằng Sở Quốc Thiên chỉ có thể làm được một bước này, vậy thì ông ta thật sự đánh giá thấp Sở Quốc Thiên rồi. Ngay sau đó, Sở Quốc Thiên cụp ngón tay hóa thành móng vuốt, bất ngờ lui sang một bên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Xích La Hán chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy linh khí trong cơ thể mình như bị rút ra, không tự chủ được lao thẳng về phía Sở Quốc Thiên, nhưng không cách nào ngăn cản được anh ta. Tình huống kì lạ gì vậy!
Xích La Hán sửng sốt, tuy rằng ông ta không biết Sở Quốc Thiên đã làm gì, nhưng rõ ràng ông ta vẫn cảm nhận được, linh khí trong cơ thể mình đang dần biến mất. Ông ta muốn khép tay rút lui, nhưng lực hút mạnh mẽ này không dễ gì phá bỏ được,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong khoảng thời gian ngắn này, Sở Quốc Thiền thật sự đã hấp thu hơn phân nửa năng lượng của ông ta. Nhưng anh cũng không dùng linh lực này để luyện chế viên thuốc, bởi vì linh khí hấp thụ được ở người này khác với linh khí hấp thụ được của trời đất trên núi.
Linh khí của trời đất vẫn là tinh khiết nhất, nhưng mà những linh khí mà Xích La Hán hấp thu được chắc chắn đã nhiễm bẩn không còn tinh khiết, điều này sẽ ảnh hưởng đến chất lượng và dược tính của viên đan dược của anh, trăm cái hại mà không có tỉ lợi nào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sở Quốc Thiên trả lại linh khí của Xích La Hán vào một tảng đá, sau khi được tảng đá thanh tẩy, anh lại đem linh khí đó trở lại và quay vào lò luyện đan. Bằng cách này, anh hoàn toàn có thể sử dụng linh khí của Xích La Hán để giúp mình luyện chế ra bổ linh đan!
**********
Chương 940: Ngoài dự đoán
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kỹ thuật tấn công bằng sóng âm rất hiếm thấy và hầu hết mọi người đều không ngờ tới. Khi mất cảnh giác rất dễ bị ảnh hưởng, phải biết rằng việc đối đầu giữa các cao thủ dù chỉ sơ suất một phút một giây thôi cũng có thể khiến đối phương tìm ra và nắm bắt sơ hở sau đó sẽ bị đánh bại.
Điểm tấn công chính của sư tử gầm không phải là thế xác, mà là trí óc và tinh thần.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tác động này đúng là nguy hiểm chết người, nó còn nguy hiểm hơn rất nhiều so với ngoại thương và nội thương thông thường, đồng thời nó cũng là sát thủ đáng tự hào nhất của Xích La Hán.
Nhưng thật không may, lần này đứng đối diện với ông ta lại là Sở Quốc Thiên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tinh thần lực của Sở Quốc Thiên không phải người thường ai cũng có thể so sánh được, thân thể và tinh thần của anh cũng rất cứng rắn.
Kỹ năng gầm thét cực kỳ khủng khiếp của sư tử hống này có thể là rất khó đối phó trong mắt người khác, nhưng đối với Sử Quốc Thiên mà nói, nếu chuẩn bị kỹ càng thì cũng chỉ là một cú sốc mà thôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cũng giống như những người bình thường mất cảnh giác sau đó bị đánh mạnh vào vai.
Ngoài ra, Sở Quốc Thiên cũng có vô số kinh nghiệm chiến đấu với kẻ địch, nói rằng anh đã trải qua trăm trận chiến vẫn còn là khiêm tốn khi nhắc đến nghiệm chiến đấu của anh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đó cũng là lúc Xích La Hán thi triển kỹ năng sư tử gầm, anh ta cũng đã đoán được suy nghĩ sau của người này. Cũng chính tại thời điểm đó, anh đã lựa chọn chiến thuật tương kế tựu kế, cố ý làm ra vẻ mặt hoảng hốt, động tác như bị chấn thương.
Xích La Hán cũng không biết rõ về Sở Quốc Thiên nhưng ông ta vô cùng tự tin vào kỹ năng sư tử gầm của mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi nhìn thấy phản ứng của Sở Quốc Thiên, ông ta càng thêm tự tin, vì vậy ngay sau đó, ông ta cong ngón tay thành móng vuốt, nằm chặt lấy đầu Sở Quốc Thiên.
Theo ông ta thấy, giờ này là lúc Sở Quốc Thiên đang lỏng lẻo trong phòng ngự và tinh thần của anh vào lúc này cũng đang hoảng hốt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn thấy điều này, Sở Quốc Thiên không khỏi cười thầm trong lòng.
Quả đúng như thế, tới vừa đúng lúc!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta giơ tay trái ra chầm chậm bảo vệ lò, tay phải thành trưởng, dùng lực xoay cổ tay ngược chiều kim đồng hồ. Ở tư thế này, có vài phần giống với chiêu thức nào đó trong Thái cực quyền.
Khi giao đấu với Xích La Hán, theo xu hướng tấn công của đối thủ, anh phải nhanh chóng làm cho thực lực của đối phương suy giảm, sau đó mới tập trung đối đầu với đối thủ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay sau đó, anh khẽ vung tay về phía sau, cũng giống như ý nghĩa của việc đưa chiêu thức trong Thái cực ra sử dụng, kéo lòng bàn tay của Xích La Hán về phía mình, loại bỏ phần lớn sức lực của lòng bàn tay, sau đó đối mặt với Xích La Hán.
Cách dùng bàn tay theo kiểu lấy nhu đấu cương này thực sự khiến Xích La Hán không ngờ tới, vừa gặp mặt liền biến sắc. Sau đó anh ta mới nhận ra rằng đối phương vốn không hề bị ảnh hưởng bởi sức mạnh tiếng sư tử gầm của ông ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hơn nữa, bàn tay này lại có cả cứng rắn cùng mềm mại, ông ta đối với sự công kích của Sở Quốc Thiên giống như đánh vào cây bông, trong lòng rất khó chịu. Ủng hộ tea*m chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлAРP.cом
Nhưng sự thật không đơn giản như vậy, nếu ông ta cho rằng Sở Quốc Thiên chỉ có thể làm được một bước này, vậy thì ông ta thật sự đánh giá thấp Sở Quốc Thiên rồi. Ngay sau đó, Sở Quốc Thiên cụp ngón tay hóa thành móng vuốt, bất ngờ lui sang một bên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Xích La Hán chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy linh khí trong cơ thể mình như bị rút ra, không tự chủ được lao thẳng về phía Sở Quốc Thiên, nhưng không cách nào ngăn cản được anh ta. Tình huống kì lạ gì vậy!
Xích La Hán sửng sốt, tuy rằng ông ta không biết Sở Quốc Thiên đã làm gì, nhưng rõ ràng ông ta vẫn cảm nhận được, linh khí trong cơ thể mình đang dần biến mất. Ông ta muốn khép tay rút lui, nhưng lực hút mạnh mẽ này không dễ gì phá bỏ được,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong khoảng thời gian ngắn này, Sở Quốc Thiền thật sự đã hấp thu hơn phân nửa năng lượng của ông ta. Nhưng anh cũng không dùng linh lực này để luyện chế viên thuốc, bởi vì linh khí hấp thụ được ở người này khác với linh khí hấp thụ được của trời đất trên núi.
Linh khí của trời đất vẫn là tinh khiết nhất, nhưng mà những linh khí mà Xích La Hán hấp thu được chắc chắn đã nhiễm bẩn không còn tinh khiết, điều này sẽ ảnh hưởng đến chất lượng và dược tính của viên đan dược của anh, trăm cái hại mà không có tỉ lợi nào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sở Quốc Thiên trả lại linh khí của Xích La Hán vào một tảng đá, sau khi được tảng đá thanh tẩy, anh lại đem linh khí đó trở lại và quay vào lò luyện đan. Bằng cách này, anh hoàn toàn có thể sử dụng linh khí của Xích La Hán để giúp mình luyện chế ra bổ linh đan!