Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 997: Tâm Địa Gian Xảo
Nam Cung Tú nói đến đây thì liền đưa mắt nhìn một lượt hết thảy những người mang dáng vẻ kỳ lạ đang ở trong sảnh lớn, rồi tiếp tục nói: "Chỉ cần tôi vẫn còn hơi thở, thì những tâm địa gian xảo này của các người cứ để tôi thu xếp lại cho có nề nếp, đừng có ở trước mặt tôi mà giở thủ đoạn bịp bợm, tôi già rồi, nhưng mà mắt thì vẫn còn sáng rõ.
Mọi người trong sảnh lớn đều bị Nam Cung Tú trách mắng một trận, trên gương mặt vừa lúng túng lại vừa khó chịu.
Ngay vào lúc này, người đi điều tra tình hình trước đó đã vội vội vàng vàng quay trở về.
"Ông chủ, đã nghe ngóng tin tức xong rồi, nhưng mà..." Giọng nói của người đó mang vẻ dè chừng, run sợ, đang nhìn vào mắt của Nam Cung Tú với vẻ lo lắng.
"Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì? Nghe được gì rồi thì anh mau nói nhanh đi." Nam Cung Lập Hình ở bên này vội vàng hỏi.
"Ông chủ, đã được chứng thực rồi, thuốc kéo dài tuổi thọ đó, thực sự là từ tay thần y Sở mà ra, bây giờ toàn bộ người thuộc tầng lớp trên ở Yên Kinh đều muốn có được loại thuốc này, nhưng mà, tôi vừa mới nghe ngóng được, điều kiện để có được loại thuốc kéo dài tuổi thọ này, chính là.." Người đó nói tới đây, thì liền không chịu được mà rùng mình một cái.
"Là gì? Anh mau nói nhanh đi!" Những người ở bên cạnh đều đang rất nóng lòng, đã nhịn không được mà liền thúc giục.
Người đó khổ sở nuốt nước bọt một cái, rồi nói với giọng run rẩy lẩy lẩy: "Điều kiện là chỉ cần bọn họ trở thành kẻ thù với dòng họ Nam Cung chúng ta, tuyên chiến với chúng ta, thì sẽ có thể lấy được một liều thuốc kéo dài tuổi thọ miễn phí từ tay của thần y Sở."
Lời này vừa mới được nói ra thì lập tức tất cả mọi người đều mặt cắt không còn một giọt máu, ai nấy cũng đều trợn tròn hai mắt, gương mặt tỏ vẻ không thể tin được.
Nam Cung Tú đang ngồi ở trên ghế, ngây người nhìn về phía người đó, trong nháy mắt liền giống như đã già đi mười tuổi vậy.
Ông ta mấp máy môi, có vẻ như là muốn nói gì đó.
Nhưng đợi đến khi lời đã lên tới tận khoé miệng rồi thì lại không hề thốt ra câu nào cả.
"Chúng ta đều đã xem thường thần y Sở rồi!" Nam
Cung Tủ thở dài, nhắm nghiền hai mắt một cách nặng trĩu, nói.
"Đúng vậy" Nam Cung Lập Hình đang ngồi trên ghế lắc lắc đầu, nói với giọng khàn khàn.
"Tại sao nhà họ Hồ và nhà họ Hàn lại bỗng nhiên chống lại chúng ta, những điều này đến nay đều đã được sáng tỏ cả rồi!" "Vả lại mấy ngày trước, nhà họ Dương cũng đã cầu xin sự giúp đỡ từ chúng ta không dưới một lần.
Liên tiếp ba ngày, bên đó đã gọi điện cho chúng ta không biết bao nhiều lần, nhưng hôm nay đột nhiên lại không có động tĩnh gì cả, ngay cả một cuộc gọi cũng không hề có." Nam Cung Lập Hinh nói đến đây thì dừng lại một chút, rồi ngước mắt lên, nhìn về phía mọi người ở trong phòng đang nín thở tập trung nhìn về ông ta, rồi tiếp tục nói.
"Nếu như tôi đoán không lầm thì e là nhà họ Dương bên đó cũng đã không thể nhờ được nữa rồi." "Không thể nào!" Nam Cung Tú bỗng nhiên nói lớn tiếng.
"Năm đó, lúc mà nhà họ Dương gặp hoạ, người sẵn sàng giúp đỡ, sau cùng giúp bọn họ vượt qua được khó khăn chính là nhà họ Nam Cung chúng ta! Nếu không thì Yên Kinh sớm đã không còn đất cho bọn họ nương thân rồi! Vong ân phụ nghĩa! Dám phản bội lại tôi, vậy thì chính là kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!"
Nam Cung Tú có vẻ là đã tức giận rồi, trong tích tắc không biết sức lực từ đầu ra mà đã thình lình đứng dậy hất đổ mấy tách trà, phẫn nộ hét lớn.
Tất cả mọi người đều bị dọa rồi, không ai dám lên tiếng.
Cũng vào lúc này, quản gia bỗng nhiên rảo bước nhanh đi vào, trên tay bề một cái hộp cực kỳ quen mắt.
Ánh nhìn của tất cả mọi người đều tập trung vào cái hộp đó, từng người một đều nín thở, tập trung suy nghĩ, nhưng trong lòng lại sớm đã có câu trả lời rồi.
Nam Cung Tủ nhìn thấy người quản gia đang cúi đầu, trầm mặc thì liền nhắm nghiền mắt một cách chua xót, một câu cũng không hề nói ra.
Mọi người trong sảnh lớn đều bị Nam Cung Tú trách mắng một trận, trên gương mặt vừa lúng túng lại vừa khó chịu.
Ngay vào lúc này, người đi điều tra tình hình trước đó đã vội vội vàng vàng quay trở về.
"Ông chủ, đã nghe ngóng tin tức xong rồi, nhưng mà..." Giọng nói của người đó mang vẻ dè chừng, run sợ, đang nhìn vào mắt của Nam Cung Tú với vẻ lo lắng.
"Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì? Nghe được gì rồi thì anh mau nói nhanh đi." Nam Cung Lập Hình ở bên này vội vàng hỏi.
"Ông chủ, đã được chứng thực rồi, thuốc kéo dài tuổi thọ đó, thực sự là từ tay thần y Sở mà ra, bây giờ toàn bộ người thuộc tầng lớp trên ở Yên Kinh đều muốn có được loại thuốc này, nhưng mà, tôi vừa mới nghe ngóng được, điều kiện để có được loại thuốc kéo dài tuổi thọ này, chính là.." Người đó nói tới đây, thì liền không chịu được mà rùng mình một cái.
"Là gì? Anh mau nói nhanh đi!" Những người ở bên cạnh đều đang rất nóng lòng, đã nhịn không được mà liền thúc giục.
Người đó khổ sở nuốt nước bọt một cái, rồi nói với giọng run rẩy lẩy lẩy: "Điều kiện là chỉ cần bọn họ trở thành kẻ thù với dòng họ Nam Cung chúng ta, tuyên chiến với chúng ta, thì sẽ có thể lấy được một liều thuốc kéo dài tuổi thọ miễn phí từ tay của thần y Sở."
Lời này vừa mới được nói ra thì lập tức tất cả mọi người đều mặt cắt không còn một giọt máu, ai nấy cũng đều trợn tròn hai mắt, gương mặt tỏ vẻ không thể tin được.
Nam Cung Tú đang ngồi ở trên ghế, ngây người nhìn về phía người đó, trong nháy mắt liền giống như đã già đi mười tuổi vậy.
Ông ta mấp máy môi, có vẻ như là muốn nói gì đó.
Nhưng đợi đến khi lời đã lên tới tận khoé miệng rồi thì lại không hề thốt ra câu nào cả.
"Chúng ta đều đã xem thường thần y Sở rồi!" Nam
Cung Tủ thở dài, nhắm nghiền hai mắt một cách nặng trĩu, nói.
"Đúng vậy" Nam Cung Lập Hình đang ngồi trên ghế lắc lắc đầu, nói với giọng khàn khàn.
"Tại sao nhà họ Hồ và nhà họ Hàn lại bỗng nhiên chống lại chúng ta, những điều này đến nay đều đã được sáng tỏ cả rồi!" "Vả lại mấy ngày trước, nhà họ Dương cũng đã cầu xin sự giúp đỡ từ chúng ta không dưới một lần.
Liên tiếp ba ngày, bên đó đã gọi điện cho chúng ta không biết bao nhiều lần, nhưng hôm nay đột nhiên lại không có động tĩnh gì cả, ngay cả một cuộc gọi cũng không hề có." Nam Cung Lập Hinh nói đến đây thì dừng lại một chút, rồi ngước mắt lên, nhìn về phía mọi người ở trong phòng đang nín thở tập trung nhìn về ông ta, rồi tiếp tục nói.
"Nếu như tôi đoán không lầm thì e là nhà họ Dương bên đó cũng đã không thể nhờ được nữa rồi." "Không thể nào!" Nam Cung Tú bỗng nhiên nói lớn tiếng.
"Năm đó, lúc mà nhà họ Dương gặp hoạ, người sẵn sàng giúp đỡ, sau cùng giúp bọn họ vượt qua được khó khăn chính là nhà họ Nam Cung chúng ta! Nếu không thì Yên Kinh sớm đã không còn đất cho bọn họ nương thân rồi! Vong ân phụ nghĩa! Dám phản bội lại tôi, vậy thì chính là kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!"
Nam Cung Tú có vẻ là đã tức giận rồi, trong tích tắc không biết sức lực từ đầu ra mà đã thình lình đứng dậy hất đổ mấy tách trà, phẫn nộ hét lớn.
Tất cả mọi người đều bị dọa rồi, không ai dám lên tiếng.
Cũng vào lúc này, quản gia bỗng nhiên rảo bước nhanh đi vào, trên tay bề một cái hộp cực kỳ quen mắt.
Ánh nhìn của tất cả mọi người đều tập trung vào cái hộp đó, từng người một đều nín thở, tập trung suy nghĩ, nhưng trong lòng lại sớm đã có câu trả lời rồi.
Nam Cung Tủ nhìn thấy người quản gia đang cúi đầu, trầm mặc thì liền nhắm nghiền mắt một cách chua xót, một câu cũng không hề nói ra.
Bình luận facebook