Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Suốt 2 ngày 2 đêm, dừng chân vài lần ở mấy quán trọ nhỏ, còn bao nhiêu thời gian thì miệt mài đi cuối cùng 4 người và 1 cáo đã đặt chân tới Vân Khê trấn. Trấn Vân Khê quả thật náo nhiệt, phồn vinh, người người qua lại tấp nập. Nơi đây nổi tiếng nhất là Đường Thanh quán và Phụng Kiều lâu. Trước tiên sẽ đến với Đường Thanh quán.
“tiểu nhị cho ta phòng” – Nhan Nhược Bình đập đập bàn
“dạ khách quan, xin mời đi lối này” – 1 tiểu nhị chạy ra
“bổn tiểu thơ không cho phép, kẻ nào dám” – 1 âm thanh từ cửa vang lên
“lại là ngươi” – Nhan Nhược Bình nhíu cặp liễu mày
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trở lại quá khứ chút nào (Nhan Nhựơc Bình có một cuộc chạm mặt đầu tiên ở Vân Khê trấn.)
RỌC RỌC RỌC!!! (ngựa phi) HÍ HÍ HÍ HÍ HÍ (ngựa hí)
“khốn kiếp, kẻ cản đường ta, đánh cho ta” – một nữ tử xinh đẹp kiều diễm nhưng có phần hơi lả lơi ngồi trên lưng bạch mã quát, phía sau là một nhóm người chạy theo, thở hì hục. Nghe lệnh phân phó của nữ tử trên bạch mã, nhóm người tiến lên vây lấy người sắp bị đánh.
“mắt mù hả, suýt đụng chết đứa nhỏ rồi, lại còn đánh người” – Nhan Nhựơc Bình thấy một tiểu hài tử chừng 3 tuổi đứng giữa phố khóc lóc gọi mẹ, thì đằng xa 1 con bạch mã xông thẳng tới. Nhan Nhược Bình phi thân ra một tay ôm lấy tiểu hài tử, một tay dùng chưởng lực đánh vào bạch mã, khiến bạch mã lồng lên lùi về phía sau. Nay nghe nữ tử trên bạch mã không những không xin lỗi mà còn sai người đánh nàng và đứa trẻ làm cho nàng sôi máu lên.
“khốn kiếp, đánh chết cho ta, không chết ta đem các ngươi cho chó ăn” – nữ tử trên lưng ngựa dùng roi đánh vào lưng một người trong nhóm người đó. Nhóm người nhất tề xông lên.
(Cách đó không xa)
“chủ nhân, để thuộc hạ giết bọn chúng”
“không cần, để nương tử vui chơi một lát” – Lãnh Thiên cản Độc Kiêu lại, y muốn để cho Nhan Nhược Bình vui chơi một lát, 2 ngày nay ngồi trên xe ngựa nàng than chán tới nỗi làm cho y khổ sở, nay cho nàng giải trí một chốc, e cũng là thượng sách.
Quay trở lại với nhóm người kia, tất cả nhất tề xông lên. Vung nấm đấm đánh vào Nhan Nhược Bình và tiểu hài tử. Tiểu hài tử khóc ré lên vì sợ hãi khiến Nhan Nhược Bình hơi hơi nhức đầu. Một ánh sáng loé lên, vút vút vút, làm người xung quanh ngơ ngác chẳng biết chuyện gì đang diễn ra. Chỉ thấy sau khi mâu quang loé lên kia vừa tắt, trên đất là 1 2 3 4 5 6 7 8 9……..rất nhiều cánh tay lả rơi. Nhóm người nọ đang lăn lộn kêu la trên mặt đất. Mọi người xung quanh đang huyên náo bây giờ thì kinh hãi nín bặt không hó hé lấy một lời. Nữ tử ngồi trên bạch mã cả kinh, trợn tròn mắt nhìn Nhan Nhược Bình. Nhan Nhược Bình nhìn ả cười lạnh. Nữ tử ngồi trên bạch mã quay đầu ngựa phi đi rất nhanh, trước khi đi còn quăng lại phía sau một câu nói: “thù này bổn tiểu thơ nhất định trả”.
Nói về đám người cụt tay kêu rên thảm thiết trên mặt đất khiến Nhan Nhược Bình vì tiếng khóc của tiểu hài tử đã hơi nhức đầu, nay lại bị tiếng kêu la kia làm cho đầu kêu ong ong, nàng vung trường kiếm lên một nhát ngay yết hầu, đầu không rơi mà máu vẫn chảy ra. Nhan Nhược Bình đưa một tay lên xoa xoa thái dương cười cười gật gù nói: “tốt hơn nhiều rồi”
“đa tạ cô nương, xin đa tạ” – 1 thiếu phụ chạy tới đón lấy tiểu hài tử từ trên tay Nhan Nhược Bình, cúi đầu đa tạ rối rít
“đừng khách sáo, này cho ta hỏi nơi đây chỗ nào thú vị không?”
“nơi này nổi tiếng với Đường Thanh quán và Phụng Kiều lâu” – Thiếu phụ vui vẻ trả lời
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hiện tại nào
“không cho ả thuê phòng, dám cho ả thuê đừng trách ta niêm phong quán trọ này” – nữ tử túm lấy áo tiểu nhị đe doạ, rồi quay sang hất mặt lên đầy khiêu khích nhìn Nhan Nhược Bình và rời đi cùng đám thuộc hạ.
“khách quan xin thông cảm, mời người đi quán trọ khác” – tiểu nhi cúi đầu xin lỗi
“ả là ai?” – Nhan Nhược Bình nộ khí sung thiên
“dạ đấy là Lâm Phi Phi nhị tiểu thư của Lâm tri phủ ở trấn Vân Khê này, cả trấn không ai dám đụng tới nhị tiểu thư, những người làm phật lòng nhị tiểu thư đều không có kết thúc tốt đẹp” – tiểu nhị ái ngại nhìn Nhan Nhược Bình, lắc đầu mấy cái rồi bỏ đi
“tiểu thư, lâm tri phủ, được được” – Nhan Nhược Bình lầm bầm một mình.
“Chúng ta đi thôi” – Nhan Nhược Bình ra lệnh
“đi đâu nương tử, quán trọ khác hả” – Lãnh Thiên kinh ngạc. Nương tử y dễ dàng bỏ qua như vậy sao.
“ngu ngốc, Lâm phủ” – Nhan Nhược Bình lạnh giọng đáp
Tất cả mọi người đều khẽ cười, thì ra Nhan Nhược Bình vẫn đâu có chịu thua vị tiểu thư kia. Lo sợ là lo sợ cho vị tiểu thư ấy sẽ bị nàng chỉnh ra như thế nào thôi.
LÂM PHỦ
“điêu dân to gan, đứng lại” – mấy tên lính gác ở cửa Lâm phủ chặn không cho Nhan Nhược Bình bước vào. Nhan Nhược Bình quay lại liếc Lãnh Thiên một cái. Lãnh Thiên cười cười rồi lấy từ trong người một kim bài, một mặt in nổi hình rồng, mặt còn lại in nổi 1 chữ Thiên. Nhìn thấy bạch y nam tử khuôn mặt lãnh khốc, băng hàn không nói lấy một chữ, đưa ra một kim bài khắc hình rồng, một tên lính thất sắc chạy nhanh vào bên trong. Chỉ thấy chưa tới một khắc (15 phút) một lão tử thân mặt quan phục, đầu đội mũ ô sa cùng một đám lính chạy ra quì rạp xuống, giọng nói run run: “tham kiến Lãnh Vương gia, hạ quan không biết vương gia giá lâm, không kịp đón tiếp, mong vương gia tha tội”
“đứng lên đi” – Nhan Nhược Bình lạnh giọng
Lâm tri phủ ngẩn mặt lên thấy người ra lệnh là một nử tử, ngạc nhiên hỏi: “vị cô nương này là?”
“hỗn láo, đây là Lãnh Vương phi” – Độc Kiêu cao giọng
“vương phi tha mạng, hạ quan có mắt không thấy thái sơn” – Lâm tri phủ cả kinh, lắp bắp nói
“không biết không có tội, lâm đại nhân đứng lên đi, đừng để ta nhắc lại lần nữa” – Nhan Nhược Bình nhếch miệng ra lệnh
“dạ vâng, mời Vương gia và Vương phi vào” – Lâm tri phủ cúi đầu cung kính
Trong tiền sảnh Lâm phủ
“Lâm đại nhân, ta nghe nói Lâm tiểu thư công dung ngôn hạnh, cầm kì thi hoạ đều tinh thông lại xinh đẹp, hiền lành, thiện lương, thục đức, ta muốn gặp nàng, nếu quả như lời đồn ta muốn nạp thiếp cho Vương gia” – Nhan Nhược Bình uống một ngụm trà, nhẹ giọng nhàn nhạt nói.
Tất cả mọi người trong tiền sảnh (Lãnh Thiên, Lâm tri phủ, Độc Kiêu, Độc Nhẫn) vừa uống ngụm trà liền ho sặc mấy tiếng, ngây người, trố mắt nhìn Nhan Nhược Bình không nói nên lời. Đặc biệt là Lãnh Thiên sa sầm mặt lại, trên khuôn mặt không có lấy một tia biểu cảm. Nàng rốt cuộc muốn làm cái gì đây? Nạp thiếp sao? Trời ơi!!!
“tiểu nhị cho ta phòng” – Nhan Nhược Bình đập đập bàn
“dạ khách quan, xin mời đi lối này” – 1 tiểu nhị chạy ra
“bổn tiểu thơ không cho phép, kẻ nào dám” – 1 âm thanh từ cửa vang lên
“lại là ngươi” – Nhan Nhược Bình nhíu cặp liễu mày
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trở lại quá khứ chút nào (Nhan Nhựơc Bình có một cuộc chạm mặt đầu tiên ở Vân Khê trấn.)
RỌC RỌC RỌC!!! (ngựa phi) HÍ HÍ HÍ HÍ HÍ (ngựa hí)
“khốn kiếp, kẻ cản đường ta, đánh cho ta” – một nữ tử xinh đẹp kiều diễm nhưng có phần hơi lả lơi ngồi trên lưng bạch mã quát, phía sau là một nhóm người chạy theo, thở hì hục. Nghe lệnh phân phó của nữ tử trên bạch mã, nhóm người tiến lên vây lấy người sắp bị đánh.
“mắt mù hả, suýt đụng chết đứa nhỏ rồi, lại còn đánh người” – Nhan Nhựơc Bình thấy một tiểu hài tử chừng 3 tuổi đứng giữa phố khóc lóc gọi mẹ, thì đằng xa 1 con bạch mã xông thẳng tới. Nhan Nhược Bình phi thân ra một tay ôm lấy tiểu hài tử, một tay dùng chưởng lực đánh vào bạch mã, khiến bạch mã lồng lên lùi về phía sau. Nay nghe nữ tử trên bạch mã không những không xin lỗi mà còn sai người đánh nàng và đứa trẻ làm cho nàng sôi máu lên.
“khốn kiếp, đánh chết cho ta, không chết ta đem các ngươi cho chó ăn” – nữ tử trên lưng ngựa dùng roi đánh vào lưng một người trong nhóm người đó. Nhóm người nhất tề xông lên.
(Cách đó không xa)
“chủ nhân, để thuộc hạ giết bọn chúng”
“không cần, để nương tử vui chơi một lát” – Lãnh Thiên cản Độc Kiêu lại, y muốn để cho Nhan Nhược Bình vui chơi một lát, 2 ngày nay ngồi trên xe ngựa nàng than chán tới nỗi làm cho y khổ sở, nay cho nàng giải trí một chốc, e cũng là thượng sách.
Quay trở lại với nhóm người kia, tất cả nhất tề xông lên. Vung nấm đấm đánh vào Nhan Nhược Bình và tiểu hài tử. Tiểu hài tử khóc ré lên vì sợ hãi khiến Nhan Nhược Bình hơi hơi nhức đầu. Một ánh sáng loé lên, vút vút vút, làm người xung quanh ngơ ngác chẳng biết chuyện gì đang diễn ra. Chỉ thấy sau khi mâu quang loé lên kia vừa tắt, trên đất là 1 2 3 4 5 6 7 8 9……..rất nhiều cánh tay lả rơi. Nhóm người nọ đang lăn lộn kêu la trên mặt đất. Mọi người xung quanh đang huyên náo bây giờ thì kinh hãi nín bặt không hó hé lấy một lời. Nữ tử ngồi trên bạch mã cả kinh, trợn tròn mắt nhìn Nhan Nhược Bình. Nhan Nhược Bình nhìn ả cười lạnh. Nữ tử ngồi trên bạch mã quay đầu ngựa phi đi rất nhanh, trước khi đi còn quăng lại phía sau một câu nói: “thù này bổn tiểu thơ nhất định trả”.
Nói về đám người cụt tay kêu rên thảm thiết trên mặt đất khiến Nhan Nhược Bình vì tiếng khóc của tiểu hài tử đã hơi nhức đầu, nay lại bị tiếng kêu la kia làm cho đầu kêu ong ong, nàng vung trường kiếm lên một nhát ngay yết hầu, đầu không rơi mà máu vẫn chảy ra. Nhan Nhược Bình đưa một tay lên xoa xoa thái dương cười cười gật gù nói: “tốt hơn nhiều rồi”
“đa tạ cô nương, xin đa tạ” – 1 thiếu phụ chạy tới đón lấy tiểu hài tử từ trên tay Nhan Nhược Bình, cúi đầu đa tạ rối rít
“đừng khách sáo, này cho ta hỏi nơi đây chỗ nào thú vị không?”
“nơi này nổi tiếng với Đường Thanh quán và Phụng Kiều lâu” – Thiếu phụ vui vẻ trả lời
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hiện tại nào
“không cho ả thuê phòng, dám cho ả thuê đừng trách ta niêm phong quán trọ này” – nữ tử túm lấy áo tiểu nhị đe doạ, rồi quay sang hất mặt lên đầy khiêu khích nhìn Nhan Nhược Bình và rời đi cùng đám thuộc hạ.
“khách quan xin thông cảm, mời người đi quán trọ khác” – tiểu nhi cúi đầu xin lỗi
“ả là ai?” – Nhan Nhược Bình nộ khí sung thiên
“dạ đấy là Lâm Phi Phi nhị tiểu thư của Lâm tri phủ ở trấn Vân Khê này, cả trấn không ai dám đụng tới nhị tiểu thư, những người làm phật lòng nhị tiểu thư đều không có kết thúc tốt đẹp” – tiểu nhị ái ngại nhìn Nhan Nhược Bình, lắc đầu mấy cái rồi bỏ đi
“tiểu thư, lâm tri phủ, được được” – Nhan Nhược Bình lầm bầm một mình.
“Chúng ta đi thôi” – Nhan Nhược Bình ra lệnh
“đi đâu nương tử, quán trọ khác hả” – Lãnh Thiên kinh ngạc. Nương tử y dễ dàng bỏ qua như vậy sao.
“ngu ngốc, Lâm phủ” – Nhan Nhược Bình lạnh giọng đáp
Tất cả mọi người đều khẽ cười, thì ra Nhan Nhược Bình vẫn đâu có chịu thua vị tiểu thư kia. Lo sợ là lo sợ cho vị tiểu thư ấy sẽ bị nàng chỉnh ra như thế nào thôi.
LÂM PHỦ
“điêu dân to gan, đứng lại” – mấy tên lính gác ở cửa Lâm phủ chặn không cho Nhan Nhược Bình bước vào. Nhan Nhược Bình quay lại liếc Lãnh Thiên một cái. Lãnh Thiên cười cười rồi lấy từ trong người một kim bài, một mặt in nổi hình rồng, mặt còn lại in nổi 1 chữ Thiên. Nhìn thấy bạch y nam tử khuôn mặt lãnh khốc, băng hàn không nói lấy một chữ, đưa ra một kim bài khắc hình rồng, một tên lính thất sắc chạy nhanh vào bên trong. Chỉ thấy chưa tới một khắc (15 phút) một lão tử thân mặt quan phục, đầu đội mũ ô sa cùng một đám lính chạy ra quì rạp xuống, giọng nói run run: “tham kiến Lãnh Vương gia, hạ quan không biết vương gia giá lâm, không kịp đón tiếp, mong vương gia tha tội”
“đứng lên đi” – Nhan Nhược Bình lạnh giọng
Lâm tri phủ ngẩn mặt lên thấy người ra lệnh là một nử tử, ngạc nhiên hỏi: “vị cô nương này là?”
“hỗn láo, đây là Lãnh Vương phi” – Độc Kiêu cao giọng
“vương phi tha mạng, hạ quan có mắt không thấy thái sơn” – Lâm tri phủ cả kinh, lắp bắp nói
“không biết không có tội, lâm đại nhân đứng lên đi, đừng để ta nhắc lại lần nữa” – Nhan Nhược Bình nhếch miệng ra lệnh
“dạ vâng, mời Vương gia và Vương phi vào” – Lâm tri phủ cúi đầu cung kính
Trong tiền sảnh Lâm phủ
“Lâm đại nhân, ta nghe nói Lâm tiểu thư công dung ngôn hạnh, cầm kì thi hoạ đều tinh thông lại xinh đẹp, hiền lành, thiện lương, thục đức, ta muốn gặp nàng, nếu quả như lời đồn ta muốn nạp thiếp cho Vương gia” – Nhan Nhược Bình uống một ngụm trà, nhẹ giọng nhàn nhạt nói.
Tất cả mọi người trong tiền sảnh (Lãnh Thiên, Lâm tri phủ, Độc Kiêu, Độc Nhẫn) vừa uống ngụm trà liền ho sặc mấy tiếng, ngây người, trố mắt nhìn Nhan Nhược Bình không nói nên lời. Đặc biệt là Lãnh Thiên sa sầm mặt lại, trên khuôn mặt không có lấy một tia biểu cảm. Nàng rốt cuộc muốn làm cái gì đây? Nạp thiếp sao? Trời ơi!!!
Bình luận facebook