Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 250
Bước xuống máy bay, Tô Lưu Cảnh đưa mắt nhìn con người và cảnh vật xung quanh, trong lòng không kìm được xúc động, cuối cùng cô đã trở về rồi? Cuối cùng... Cũng đã trở lại, trở lại mảnh đất đầy giẫy khổ sở cùng với bi thương này.
Dường như trong chớp mắt, những ký ức đã cố tình phong bế không thèm nhìn đến lại dồn đập ùa về, chẳng khác nào những cơn sóng dồn trào dâng bao phủ lấy toàn thân.
Tám tuổi cửa nát nhà tan, mẹ chết, em trai bị bệnh, mười năm tiếp theo đó sống trong cảnh đầu đường xó chợ, giãy giụa trong biển người, đến khi mười tám tuổi u mê gặp phải người kia... Đó nguyên do khiến cô khổ sở nhất trong cuộc đời này...
Mẹ, con đã trở về, mẹ có nhớ con không? Cha... Chờ con...
Tô Lưu Cảnh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Tiểu Mễ đưa tay lên xoa xoa hai mắt nhập nhèm, khàn khàn gọi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”. Cậu nhóc không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng trông mẹ mình thật đau lòng, vô cùng đau lòng.
“Mẹ không cần đau lòng nữa đâu, đã có Tiểu Mễ ở đây, ai dám khi dễ mẹ, Tiểu Mễ giúp mẹ đánh người đó! Mẹ đừng đau lòng nữa có được không?”. Tiểu Mễ vươn cánh tay nhỏ bé mập mạp, nỗ lực nhào vào trong ngực mẹ khéo léo an ủi.
Tô Lưu Cảnh cố nén niềm chua xót đang dâng lên trong lòng, cười nói với con trai: “Được, Tiểu Mễ là Ultraman, đánh tiểu Quái thú cho mẹ!”.
Tiểu Mễ thấy mẹ cười, cực kỳ đắc ý nói tiếp: “Không đúng, con phải là Harry Potter, tiêu diệt Voldemort gian ác, anh hùng cứu mỹ nhân...” Vừa nói cậu còn vừa dí dỏm bày ra tư thế tia chớp cho mẹ xem.
Tô Lưu Cảnh biết con trai muốn làm mình vui, con tim lạnh lẽo rốt cuộc cũng ấm áp hơn một chút, hôn kên trán Tiểu Mễ đáp: “Đúng vậy, tiểu anh hùng của mẹ...”
Nghiêm Hàn Dư một tay kéo hành lý, một tay che chở cho một lớn một nhỏ bên cạnh, vẫy một chiếc xe taxi, đưa bọn họ vào bên trong.
“Cám ơn anh, anh Nghiêm!”, Tô Lưu Cảnh cảm kích nói với Nghiêm Hàn Dư. Cô biết anh đối tốt với mình từ trước cho tới giờ đều không phải không có nguyên do, tuy nhiên ngoại trừ cảm kích ra cô hoàn toàn không thể đáp lại.
Nghiêm Hàn Dư giơ tay lên, muốn xoa xoa đầu Tô Lưu Cảnh, nhưng bắt gặp ánh mắt non nớt của Tiểu Mễ, cuối cùng vẫn dừng lại, khẽ xoa đầu cậu bé, ôn hòa nói: “Không có gì, chú là người hầu của Tiểu mễ có đúng hay không?”
Tiểu Mễ cười híp mắt như tên trộm đáp: “Đó là đương nhiên! Chú Nghiêm yên tâm, cháu sẽ bảo vệ cho chú!”.
Bây giờ trước tiên phải đi tìm Tống Dĩ Hinh đã. Lúc người này nhìn thấy Tô Lưu Cảnh liền hưng phấn muốn hét rầm lên, hai người họ thẳng thắn nói chuyện một lát. Tạm thời đành nhờ Tống Dĩ Hinh chăm sóc Tiểu Mễ, dù sao chỗ kia thật sự không thích hợp với trẻ con.
Tô Lưu Cảnh đi theo sau Nghiêm Hàn Dư, khi đặt chân ở trước cửa bệnh viện tâm thần, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hàn Dư, trong mắt tràn đầy không thể tin.
Nghiêm Hàn Dư khẽ hít một hơi, gật đầu thay cho câu trả lời.
Lúc đi vào bệnh viện tâm thần, bầu không khí tuyệt vọng nặng nề xông tới trong nháy mắt khiến cho người ta thoáng run sợ. Đó là một cảnh tượng như thế nào, vốn dĩ trong sáng thuần khiết chỉ xoay người một cái đã biến thành vẻ mặt đau đớn tuyệt vọng. Đúng vậy, tuyệt vọng, mỗi một góc nhỏ ở đây cũng làm cho con người ta thấy tuyệt vọng, ngấm sâu vào xương tủy, từ trong không khí, từ từng vẻ mặt, từ những tiếng cười vô tri vô giác đắm chìm trong thế giới của chính mình, từ từng hành động rất nhỏ, ngưng kết thành một luồng khí lạnh lẽo, giá buốt.
Tô Lưu Cảnh lẳng lặng ở đó hẹp nhét trong lối đi đi xuyên, cơ hồ nếu bị này lạnh lẽo tổn thương do giá rét.
Dưới sự chỉ dẫn của nữ y tá, Tô Lưu Cảnh đưa mắt nhìn một bóng dáng gầy yếu đang ngồi trên xe lăn trong một góc khuất dưới ánh mặt trời, lập tức hít vào một hơi không dám tin. Người này, thật sự là cô gái duyên dáng cao ngạo mỹ lệ năm đó, thật sự là Tiếu Như Nghê sao?
Dường như trong chớp mắt, những ký ức đã cố tình phong bế không thèm nhìn đến lại dồn đập ùa về, chẳng khác nào những cơn sóng dồn trào dâng bao phủ lấy toàn thân.
Tám tuổi cửa nát nhà tan, mẹ chết, em trai bị bệnh, mười năm tiếp theo đó sống trong cảnh đầu đường xó chợ, giãy giụa trong biển người, đến khi mười tám tuổi u mê gặp phải người kia... Đó nguyên do khiến cô khổ sở nhất trong cuộc đời này...
Mẹ, con đã trở về, mẹ có nhớ con không? Cha... Chờ con...
Tô Lưu Cảnh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Tiểu Mễ đưa tay lên xoa xoa hai mắt nhập nhèm, khàn khàn gọi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”. Cậu nhóc không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng trông mẹ mình thật đau lòng, vô cùng đau lòng.
“Mẹ không cần đau lòng nữa đâu, đã có Tiểu Mễ ở đây, ai dám khi dễ mẹ, Tiểu Mễ giúp mẹ đánh người đó! Mẹ đừng đau lòng nữa có được không?”. Tiểu Mễ vươn cánh tay nhỏ bé mập mạp, nỗ lực nhào vào trong ngực mẹ khéo léo an ủi.
Tô Lưu Cảnh cố nén niềm chua xót đang dâng lên trong lòng, cười nói với con trai: “Được, Tiểu Mễ là Ultraman, đánh tiểu Quái thú cho mẹ!”.
Tiểu Mễ thấy mẹ cười, cực kỳ đắc ý nói tiếp: “Không đúng, con phải là Harry Potter, tiêu diệt Voldemort gian ác, anh hùng cứu mỹ nhân...” Vừa nói cậu còn vừa dí dỏm bày ra tư thế tia chớp cho mẹ xem.
Tô Lưu Cảnh biết con trai muốn làm mình vui, con tim lạnh lẽo rốt cuộc cũng ấm áp hơn một chút, hôn kên trán Tiểu Mễ đáp: “Đúng vậy, tiểu anh hùng của mẹ...”
Nghiêm Hàn Dư một tay kéo hành lý, một tay che chở cho một lớn một nhỏ bên cạnh, vẫy một chiếc xe taxi, đưa bọn họ vào bên trong.
“Cám ơn anh, anh Nghiêm!”, Tô Lưu Cảnh cảm kích nói với Nghiêm Hàn Dư. Cô biết anh đối tốt với mình từ trước cho tới giờ đều không phải không có nguyên do, tuy nhiên ngoại trừ cảm kích ra cô hoàn toàn không thể đáp lại.
Nghiêm Hàn Dư giơ tay lên, muốn xoa xoa đầu Tô Lưu Cảnh, nhưng bắt gặp ánh mắt non nớt của Tiểu Mễ, cuối cùng vẫn dừng lại, khẽ xoa đầu cậu bé, ôn hòa nói: “Không có gì, chú là người hầu của Tiểu mễ có đúng hay không?”
Tiểu Mễ cười híp mắt như tên trộm đáp: “Đó là đương nhiên! Chú Nghiêm yên tâm, cháu sẽ bảo vệ cho chú!”.
Bây giờ trước tiên phải đi tìm Tống Dĩ Hinh đã. Lúc người này nhìn thấy Tô Lưu Cảnh liền hưng phấn muốn hét rầm lên, hai người họ thẳng thắn nói chuyện một lát. Tạm thời đành nhờ Tống Dĩ Hinh chăm sóc Tiểu Mễ, dù sao chỗ kia thật sự không thích hợp với trẻ con.
Tô Lưu Cảnh đi theo sau Nghiêm Hàn Dư, khi đặt chân ở trước cửa bệnh viện tâm thần, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hàn Dư, trong mắt tràn đầy không thể tin.
Nghiêm Hàn Dư khẽ hít một hơi, gật đầu thay cho câu trả lời.
Lúc đi vào bệnh viện tâm thần, bầu không khí tuyệt vọng nặng nề xông tới trong nháy mắt khiến cho người ta thoáng run sợ. Đó là một cảnh tượng như thế nào, vốn dĩ trong sáng thuần khiết chỉ xoay người một cái đã biến thành vẻ mặt đau đớn tuyệt vọng. Đúng vậy, tuyệt vọng, mỗi một góc nhỏ ở đây cũng làm cho con người ta thấy tuyệt vọng, ngấm sâu vào xương tủy, từ trong không khí, từ từng vẻ mặt, từ những tiếng cười vô tri vô giác đắm chìm trong thế giới của chính mình, từ từng hành động rất nhỏ, ngưng kết thành một luồng khí lạnh lẽo, giá buốt.
Tô Lưu Cảnh lẳng lặng ở đó hẹp nhét trong lối đi đi xuyên, cơ hồ nếu bị này lạnh lẽo tổn thương do giá rét.
Dưới sự chỉ dẫn của nữ y tá, Tô Lưu Cảnh đưa mắt nhìn một bóng dáng gầy yếu đang ngồi trên xe lăn trong một góc khuất dưới ánh mặt trời, lập tức hít vào một hơi không dám tin. Người này, thật sự là cô gái duyên dáng cao ngạo mỹ lệ năm đó, thật sự là Tiếu Như Nghê sao?
Bình luận facebook