Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 672
Mặc Minh Lỗi vào nhà và nói với người giúp việc: “Người đang đứng bên ngoài kia đừng quan tâm.”
Người giúp việc nhìn ra bên ngoài, dường như khuôn mặt có chút quen thuộc, do dự nói: “Người kia…cậu chủ nhỏ, người ấy dường như là cậu chủ Mặc đó.”
Mặc Minh Lỗi cười nói: “Cháu còn là cậu chủ nhỏ đó. Có lẽ là đến tìm ba cháu đấy, cháu đã nói với người đó rồi, ba cháu không ở nhà. Có lẽ đến tối sẽ về, cô chuyển lời với ba cháu, bảo ông ấy tối mới về.”
“Vâng!”
Mặc Diệu Phong cảm thấy ngay từ lần đầu tiên, vốn muốn ra oai phủ đầu nhóc con đó. Nhưng chưa nghĩ đến việc mình lại bị bé con đó phủ đầu lại, thật không cam tâm!
Người giúp việc nói với vẻ khó xử: “Cậu cả, cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi đã nói rồi, không được tự ý mở cửa cho người lạ vào. Cậu hai bây giờ cũng không ở nhà, phiền cậu tối hãy quay lại.”
Hầy…Nhìn dáng vẻ khó xử của người giúp việc, Mặc Diệu Phong thật sự cảm thấy mình bị nhóc con đó cố ý sắp đặt. Nguyên nhân là gì chứ? Trên đường về anh nghĩ, đột nhiên vỗ tay lên trán, đại khái là vì anh đã nói cậu ta là ‘bé con’ sao?
Đây thật sự là họa từ miệng mà ra!
Thế là, Mặc Diệu Phong lần đầu tiên quay về, muốn vào Thủy Sam Uyển nhưng lại bị một cậu nhóc ngáng đường. Lúc đến tai Mạc Viên Bằng, ông lão cười rất vui vẻ.
Ông cụ Mặc lập tức lên tiếng, đây mới chính là chủ nhân tương lai của nhà họ Mặc! Khí phách này không phải ai cũng có thể làm được.
Có điều, cũng đã nghiêm khắc ‘phê bình’ cậu nhóc.
“Lỗi Lỗi, cháu có biết cách làm của cháu với đối phương không được đúng cho lắm không?” Mặc Viên Bằng giả vờ làm bộ.
“Lỗi Lỗi biết.” Giọng nói của cậu nhóc vẫn ngây ngô như trẻ con, nhưng giọng nói đầy tự tin.
“Ồ? Cháu biết sao? Vậy cháu nói thử xem, cháu không đúng ở chỗ nào!”
“Hừm…” Mặc Minh Lỗi cúi đầu suy nghĩ một chút. Sau đó ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bằng một đôi mắt ngấn nước, nói: “Bác cả là trưởng bối của cháu, cháu thân là hậu bối không nên từ chối để bác ấy bên ngoài. Đây là hành động không lịch sự, Lỗi Lỗi làm vậy là không đúng!”
Mặc Viên Bằng gật đầu tán thành: “Nếu đã biết mình làm vậy là không đúng, vậy tại sao vẫn còn làm vậy!”
Cậu nhóc ba tuổi nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Bác cả cũng có chỗ không đúng!”
“Ồ? Bác cả có chỗ nào chưa đúng! Cháu nói thử xem, ông cố sẽ làm chủ giúp cháu!” Đối với đứa chắt trai ba tuổi, Mặc Viên Bằng cưng chiều hết mức.
“Bác cả vừa mới nhìn thấy cháu đã không tôn trọng cháu, bác ấy gọi cháu là thằng nhóc! Minh Lỗi thấy tức giận trong lòng, cũng cảm thấy không thoải mái! Vậy nên mới từ chối không cho vào trong nhà, để bác ấy biết kết cục của việc không tôn trọng người khác sẽ khiến người khác không tôn trọng mình!”
Lời nhận xét của một cậu bé đã khiến cho những người lớn đang ngồi ăn sáng đều có cảm giác không bằng.
“Ha ha…tốt!” Mặc Viên Bằng cười lớn: “Con trai nhà họ Mặc chúng ta, chính là phải có bản lĩnh và khí chất này. Anh không tôn trọng tôi, tôi cũng sẽ không tôn trọng anh! Không quan tâm người đó là ai. Nhưng Lỗi Lỗi à, có phải nếu ông nội không tôn trọng cháu, cháu cũng sẽ không tôn trọng ông nội không!”
Mặc Minh Lỗi lớn giọng nói: “Dĩ nhiên là không rồi!”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì cháu là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, có sự khoan dung độ lượng, không tính toán thiệt hơn với ông!”
“Ha ha…”
Lại là một tràng cười nữa.
Sau khi Mặc Diệu Phong quay lại, anh đã liên tục tìm Mặc Diệu Lương vài lần, nhưng không đợi được anh ta ở nơi mà anh ta sống. Trong hành trình sáu tháng vừa qua, hầu như anh ta đều ở nước ngoài. Liên tiếp đi qua rất nhiều quốc gia, gần như không có dự định dừng lại.
Do thời gian có hạn, Mặc Diệu Phong không thể ở lại trong nước thời gian quá lâu. Một tuần sau, anh tạm biệt Mặc Viên Bằng, lên đường ra nước ngoài.
Ông lão dặn đi dặn lại nhưng không tự mình đi tiễn anh.
Theo lời của ông nói, càng lớn tuổi càng bất lực đau buồn lúc chia ly.
Ba ngày sau khi Mặc Diệu Phong rời đi, nửa đêm, Mặc Diệu Lương trở về. Chỉ là anh ta không về chỗ ở của mình mà tìm đến căn nhà cũ nhà họ Mặc…
Mặc Diệu Dương cũng nghe chuyện Mặc Minh Lỗi ‘đối phó’ với anh trai Diệu Phong, trong lòng cảm thấy cay đắng bất lực, cũng không biết tính cách của thằng nhóc này giống ai. Nói về tính cách, thì cậu nhóc mới chỉ hơn ba tuổi một chút, tính cách từ đâu tới chứ? Nhưng nếu nói không có, vậy thì chuyện này đã hoàn toàn thể hiện được rằng, mặc dù chỉ là một cậu nhóc nhỏ tuổi nhưng đã có sẵn khí chất của một người trưởng thành.
Anh hỏi cậu nhóc việc học hành sau mỗi ngày như thường lệ, định rời đi.
Màn đêm bao trùm căn nhà cũ rộng lớn của nhà họ mặc, cơn gió đầu hè thổi chầm chậm tạo cho người ta cảm giác vô cùng thư thái và hạnh phúc. Tuy nhiên vài năm trở lại đây, tâm trạng của Mặc Diệu Dương như hồ nước cạn vậy.
Trong lòng chỉ nghĩ đến duy nhất một người. Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Biết đâu một ngày nào đó, căn bệnh AIDS trong cơ thể đột nhiên phát tác, anh sẽ từ giã cõi đời này. Vậy nên, tốt hơn hết không nên làm tổn thương người khác.
Về phần Minh Lỗi, mặc dù anh đã hoàn thành vai trò của một người ba hiền lành và nghiêm khắc, nhưng anh lại rất hiếm khi lộ ra dáng vẻ tươi cười với con mình. Thực ra, không phải là anh không muốn ôm con trai mình vào lòng, yêu thương và nuông chiều con giống như những người ba bình thường khác. Nếu như truyền bệnh sang cho nó, hậu quả e là…không nên làm hại máu mủ của mình!
Bước chân của Mặc Diệu Dương đột nhiên dừng lại, sâu thẳm trong ánh mắt lập tức hiện lên một tia dữ tợn đến đáng sợ.
“Anh hai, hi vọng anh vẫn ổn!” Giọng nói của Mặc Diệu Lương từ phía sau truyền đến.
Mặc Diệu Dương cũng cười nhẹ, quay người lại, quả nhiên nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi phong trần của Mặc Diệu Lương, chắc là vừa mới về nước không lâu.
“Cậu ba, đúng là đã lâu không gặp!”
Ánh mắt Mặc Diệu Lương lộ vẻ hung dữ, anh đã đạt tới giới hạn chịu đựng cực điểm. Kể từ khi Tô Tiểu Niệm bị bốc hơi khỏi thế giới này, anh đã bắt đầu một cuộc tìm kiếm dài. Trong quá trình tìm kiếm, anh đã gặp không ít những tai nạn bất ngờ.
Bị đám lưu manh địa phương tấn công, tất cả đều bị cướp, bị trộm, không một xu dính túi, hộ chiếu không còn. Thường xuyên bị làm khó ở đại sứ quán, phải mất vài ngày làm lại chứng minh nhân dân mới, mới được thả tự do.
Mà tất cả những chuyện này, anh đều biết không phải xảy ra ngẫu nhiên. Một người dù có xui xẻo đến đâu, cũng không thể gặp liên tục hết chuyện này đến chuyện khác, trừ phi…
“Những tên côn đồ giở trò lưu manh gây khó dễ với tôi, e là đều nghe theo sự sắp xếp của anh hai, đặc biệt đến để chăm sóc tôi đúng không?”
Mặc Diệu Dương cười nhẹ, nói: “Đây chẳng phải là nhân lúc cậu còn trẻ, muốn giúp cậu rèn luyện nhiều hơn sao?”
“Đừng nói nhảm, nói cho tôi biết, Tiểu Niệm rốt cuộc đang ở đâu?” Mặc Diệu Lương cau mày, hỏi với vẻ hung hăng.
Mặc Diệu Dương hừ một tiếng lạnh lùng: “Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, khiến cậu chết tâm đi, tôi sẽ không nói cho cậu biết.”
“Anh tin không, tôi sẽ giết anh! Đây là do anh tự chuốc lấy!” Mặc Diệu Lương gầm lên!
Người giúp việc nhìn ra bên ngoài, dường như khuôn mặt có chút quen thuộc, do dự nói: “Người kia…cậu chủ nhỏ, người ấy dường như là cậu chủ Mặc đó.”
Mặc Minh Lỗi cười nói: “Cháu còn là cậu chủ nhỏ đó. Có lẽ là đến tìm ba cháu đấy, cháu đã nói với người đó rồi, ba cháu không ở nhà. Có lẽ đến tối sẽ về, cô chuyển lời với ba cháu, bảo ông ấy tối mới về.”
“Vâng!”
Mặc Diệu Phong cảm thấy ngay từ lần đầu tiên, vốn muốn ra oai phủ đầu nhóc con đó. Nhưng chưa nghĩ đến việc mình lại bị bé con đó phủ đầu lại, thật không cam tâm!
Người giúp việc nói với vẻ khó xử: “Cậu cả, cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi đã nói rồi, không được tự ý mở cửa cho người lạ vào. Cậu hai bây giờ cũng không ở nhà, phiền cậu tối hãy quay lại.”
Hầy…Nhìn dáng vẻ khó xử của người giúp việc, Mặc Diệu Phong thật sự cảm thấy mình bị nhóc con đó cố ý sắp đặt. Nguyên nhân là gì chứ? Trên đường về anh nghĩ, đột nhiên vỗ tay lên trán, đại khái là vì anh đã nói cậu ta là ‘bé con’ sao?
Đây thật sự là họa từ miệng mà ra!
Thế là, Mặc Diệu Phong lần đầu tiên quay về, muốn vào Thủy Sam Uyển nhưng lại bị một cậu nhóc ngáng đường. Lúc đến tai Mạc Viên Bằng, ông lão cười rất vui vẻ.
Ông cụ Mặc lập tức lên tiếng, đây mới chính là chủ nhân tương lai của nhà họ Mặc! Khí phách này không phải ai cũng có thể làm được.
Có điều, cũng đã nghiêm khắc ‘phê bình’ cậu nhóc.
“Lỗi Lỗi, cháu có biết cách làm của cháu với đối phương không được đúng cho lắm không?” Mặc Viên Bằng giả vờ làm bộ.
“Lỗi Lỗi biết.” Giọng nói của cậu nhóc vẫn ngây ngô như trẻ con, nhưng giọng nói đầy tự tin.
“Ồ? Cháu biết sao? Vậy cháu nói thử xem, cháu không đúng ở chỗ nào!”
“Hừm…” Mặc Minh Lỗi cúi đầu suy nghĩ một chút. Sau đó ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bằng một đôi mắt ngấn nước, nói: “Bác cả là trưởng bối của cháu, cháu thân là hậu bối không nên từ chối để bác ấy bên ngoài. Đây là hành động không lịch sự, Lỗi Lỗi làm vậy là không đúng!”
Mặc Viên Bằng gật đầu tán thành: “Nếu đã biết mình làm vậy là không đúng, vậy tại sao vẫn còn làm vậy!”
Cậu nhóc ba tuổi nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Bác cả cũng có chỗ không đúng!”
“Ồ? Bác cả có chỗ nào chưa đúng! Cháu nói thử xem, ông cố sẽ làm chủ giúp cháu!” Đối với đứa chắt trai ba tuổi, Mặc Viên Bằng cưng chiều hết mức.
“Bác cả vừa mới nhìn thấy cháu đã không tôn trọng cháu, bác ấy gọi cháu là thằng nhóc! Minh Lỗi thấy tức giận trong lòng, cũng cảm thấy không thoải mái! Vậy nên mới từ chối không cho vào trong nhà, để bác ấy biết kết cục của việc không tôn trọng người khác sẽ khiến người khác không tôn trọng mình!”
Lời nhận xét của một cậu bé đã khiến cho những người lớn đang ngồi ăn sáng đều có cảm giác không bằng.
“Ha ha…tốt!” Mặc Viên Bằng cười lớn: “Con trai nhà họ Mặc chúng ta, chính là phải có bản lĩnh và khí chất này. Anh không tôn trọng tôi, tôi cũng sẽ không tôn trọng anh! Không quan tâm người đó là ai. Nhưng Lỗi Lỗi à, có phải nếu ông nội không tôn trọng cháu, cháu cũng sẽ không tôn trọng ông nội không!”
Mặc Minh Lỗi lớn giọng nói: “Dĩ nhiên là không rồi!”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì cháu là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, có sự khoan dung độ lượng, không tính toán thiệt hơn với ông!”
“Ha ha…”
Lại là một tràng cười nữa.
Sau khi Mặc Diệu Phong quay lại, anh đã liên tục tìm Mặc Diệu Lương vài lần, nhưng không đợi được anh ta ở nơi mà anh ta sống. Trong hành trình sáu tháng vừa qua, hầu như anh ta đều ở nước ngoài. Liên tiếp đi qua rất nhiều quốc gia, gần như không có dự định dừng lại.
Do thời gian có hạn, Mặc Diệu Phong không thể ở lại trong nước thời gian quá lâu. Một tuần sau, anh tạm biệt Mặc Viên Bằng, lên đường ra nước ngoài.
Ông lão dặn đi dặn lại nhưng không tự mình đi tiễn anh.
Theo lời của ông nói, càng lớn tuổi càng bất lực đau buồn lúc chia ly.
Ba ngày sau khi Mặc Diệu Phong rời đi, nửa đêm, Mặc Diệu Lương trở về. Chỉ là anh ta không về chỗ ở của mình mà tìm đến căn nhà cũ nhà họ Mặc…
Mặc Diệu Dương cũng nghe chuyện Mặc Minh Lỗi ‘đối phó’ với anh trai Diệu Phong, trong lòng cảm thấy cay đắng bất lực, cũng không biết tính cách của thằng nhóc này giống ai. Nói về tính cách, thì cậu nhóc mới chỉ hơn ba tuổi một chút, tính cách từ đâu tới chứ? Nhưng nếu nói không có, vậy thì chuyện này đã hoàn toàn thể hiện được rằng, mặc dù chỉ là một cậu nhóc nhỏ tuổi nhưng đã có sẵn khí chất của một người trưởng thành.
Anh hỏi cậu nhóc việc học hành sau mỗi ngày như thường lệ, định rời đi.
Màn đêm bao trùm căn nhà cũ rộng lớn của nhà họ mặc, cơn gió đầu hè thổi chầm chậm tạo cho người ta cảm giác vô cùng thư thái và hạnh phúc. Tuy nhiên vài năm trở lại đây, tâm trạng của Mặc Diệu Dương như hồ nước cạn vậy.
Trong lòng chỉ nghĩ đến duy nhất một người. Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Biết đâu một ngày nào đó, căn bệnh AIDS trong cơ thể đột nhiên phát tác, anh sẽ từ giã cõi đời này. Vậy nên, tốt hơn hết không nên làm tổn thương người khác.
Về phần Minh Lỗi, mặc dù anh đã hoàn thành vai trò của một người ba hiền lành và nghiêm khắc, nhưng anh lại rất hiếm khi lộ ra dáng vẻ tươi cười với con mình. Thực ra, không phải là anh không muốn ôm con trai mình vào lòng, yêu thương và nuông chiều con giống như những người ba bình thường khác. Nếu như truyền bệnh sang cho nó, hậu quả e là…không nên làm hại máu mủ của mình!
Bước chân của Mặc Diệu Dương đột nhiên dừng lại, sâu thẳm trong ánh mắt lập tức hiện lên một tia dữ tợn đến đáng sợ.
“Anh hai, hi vọng anh vẫn ổn!” Giọng nói của Mặc Diệu Lương từ phía sau truyền đến.
Mặc Diệu Dương cũng cười nhẹ, quay người lại, quả nhiên nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi phong trần của Mặc Diệu Lương, chắc là vừa mới về nước không lâu.
“Cậu ba, đúng là đã lâu không gặp!”
Ánh mắt Mặc Diệu Lương lộ vẻ hung dữ, anh đã đạt tới giới hạn chịu đựng cực điểm. Kể từ khi Tô Tiểu Niệm bị bốc hơi khỏi thế giới này, anh đã bắt đầu một cuộc tìm kiếm dài. Trong quá trình tìm kiếm, anh đã gặp không ít những tai nạn bất ngờ.
Bị đám lưu manh địa phương tấn công, tất cả đều bị cướp, bị trộm, không một xu dính túi, hộ chiếu không còn. Thường xuyên bị làm khó ở đại sứ quán, phải mất vài ngày làm lại chứng minh nhân dân mới, mới được thả tự do.
Mà tất cả những chuyện này, anh đều biết không phải xảy ra ngẫu nhiên. Một người dù có xui xẻo đến đâu, cũng không thể gặp liên tục hết chuyện này đến chuyện khác, trừ phi…
“Những tên côn đồ giở trò lưu manh gây khó dễ với tôi, e là đều nghe theo sự sắp xếp của anh hai, đặc biệt đến để chăm sóc tôi đúng không?”
Mặc Diệu Dương cười nhẹ, nói: “Đây chẳng phải là nhân lúc cậu còn trẻ, muốn giúp cậu rèn luyện nhiều hơn sao?”
“Đừng nói nhảm, nói cho tôi biết, Tiểu Niệm rốt cuộc đang ở đâu?” Mặc Diệu Lương cau mày, hỏi với vẻ hung hăng.
Mặc Diệu Dương hừ một tiếng lạnh lùng: “Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, khiến cậu chết tâm đi, tôi sẽ không nói cho cậu biết.”
“Anh tin không, tôi sẽ giết anh! Đây là do anh tự chuốc lấy!” Mặc Diệu Lương gầm lên!
Bình luận facebook