Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 681
Quách Hiểu Văn muốn nói gì đó, nhưng lời nói vừa ra đến môi thì cuối cùng cô ta vẫn không nói ra được.
Cấp trên của cô ta là người như thế nào, cô ta hiểu rõ hơn ai hết. Một khi cô đã đưa ra quyết định gì thì mười con bò cũng không thể kéo lại.
“Tổng giám đốc, cà phê đây ạ.” Quách Hiểu Văn mang cà phê đã pha qua.
“Cảm ơn.” Long Đình Đình bận bịu đến mức ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, bưng cà phê lên nhấp một ngụm.
“Tổng giám đốc, bây giờ đã là mười giờ, chị không định tan ca về nhà ạ?” Quách Hiểu Văn liếc mắt nhìn đồng hồ.
Long Đình Đình thở ra một hơi, mệt mỏi nhắm lại hai mắt một lúc, sau đó cô mở to mắt, nói: “Tôi đợi thêm lát nữa, tất cả số liệu của cô đã được tổng hợp hết chưa?”
Quách Hiểu Văn gật đầu nói: “Đã chuẩn bị xong rồi, toàn bộ đều ở đây ạ.”
Long Đình Đình xoa xoa đầu lông mày gật đầu: “Ừ, để ở đây đi, lát nữa tôi đọc xong rồi về.”
“Vâng ạ.” Quách Hiểu Văn lên tiếng.
Trong văn phòng im lặng, Long Đình Đình tiếp tục đối mặt với một đống số liệu, thỉnh thoảng sẽ trả lời điện thoại, nghe chi tiết báo cáo từ bệnh viện bên kia.
Điều đáng mừng là hầu hết những người bị thương đã có dấu hiệu bình phục sau khi được cứu, nhưng vẫn cần một thời gian dài để tái khám và tĩnh dưỡng thì mới có thể hoàn toàn bình phục. Nhưng mà, rất tiếc là trong vụ tai nạn này có bốn nạn nhân không thể cứu sống được.
“Đã như vậy, trước tiên anh hãy giúp tôi an ủi người nhà của người tử vong, ngày mai tôi sẽ đích thân đến bệnh viện thương lượng với bọn họ… Ừ, đúng, đúng vậy. Được rồi, vậy trước tiên cứ như vậy đi, giúp tôi nói với bọn họ một tiếng nhé. Ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện trước mười giờ.”
Đặt điện thoại xuống, Long Đình Đình thở ra một hơi dài.
Khi đồng hồ chỉ đến mười một giờ, cuối cùng Long Đình Đình cũng đã mệt mỏi chống đỡ không nổi nữa. Đã mấy ngày kể từ khi xảy ra chuyện đó, cô ăn không ngon, ngủ không yên. Mỗi ngày đều cố gắng vực dậy tinh thần, đối mặt với tất cả các loại thử thách.
Hơn nửa đêm, cô tỉnh dậy sau giấc ngủ say. Cô thở phào vài cái, vốn muốn tiếp tục ngủ, nhưng cảm giác chóng mặt hoa mắt khiến cô không thể chịu được nữa.
Long Đình Đình đứng dậy, đi đến bên cạnh tủ lạnh, lấy một chiếc khăn ướt lạnh ra, chườm lên mặt. Hi vọng có thể dùng cảm giác lạnh lẽo để kích thích thần kinh của chính mình. Tuy nhiên, dường như chiêu này đã dùng quá nhiều rồi, vậy nên bây giờ đã không còn hiệu quả nữa.
Ngay cạnh phòng làm việc của cô có một căn phòng nhỏ, bên trong có một cái kệ đơn giản, bên trên đặt một vài bộ quần áo và đồ vật này nọ, còn thấy được một chiếc giường nhỏ chỉ đủ cho một người nằm.
Đây là phòng tạm nghỉ mà Long Đình Đình cố ý cho người sắp xếp sau khi đến đây làm việc. Lúc tăng ca cả đêm, cô sẽ đến đây để nghỉ ngơi một lát. Mà lần này, Long Đình Đình cũng định nằm xuống nhắm mắt một chút, nhưng cô không ngờ rằng mình đã ngủ thiếp đi đến tận đêm hôm sau…
Suốt một ngày đêm cô mê man, chuyện có thể xảy ra thật sự có rất nhiều.
Gia đình của người tử vong vẫn luôn chờ đợi cô đến bệnh viện.
“Long tổng đã hẹn nói là mười giờ đến thương lượng với tôi, mà bay giờ đã mười một giờ rồi sao vẫn còn chưa tới chứ?”
“Không phải là muốn rút lui chứ?”
“Không thể nào? Hôm đó cô ấy đã vỗ ngực hứa với chúng tôi rằng rằng cô ấy sẽ chịu trách nhiệm chuyện này cho đến cùng!”
“Bác gái ơi, tôi nói chứ bác thật là ngây thơ đó. Đền bù cho người sống sẽ giống như đền bù cho người chết sao? Người đã chết sẽ vĩnh viễn câm miệng không nói được lời nào. Tự bác suy nghĩ đi, bác còn quan tâm sao?”
Lời xui giục này làm cho các thành viên trong gia đình của người quá cố ngay lập tức không muốn.
Gia đình của bốn người đã khuất đều rối rắm, chạy đến công trường, mạnh mẽ yêu cầu Long Đình Đình xuất hiện để nói chuyện.
Quách Hiểu Văn cũng rất lo lắng, buổi sáng đến công ty không thấy tổng giám đốc đâu cả, mọi người đều cho rằng cô không có ở công ty, cũng có lẽ là cô đi đánh giá thị trường để điều tra rồi.
Mà điện thoại di động của cô cũng không liên lạc được, mọi người đều không tìm được cô, đành phải làm tốt công việc của mình. Gần mười giờ rưỡi, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, nói là đến tìm tổng giám đốc.
Khi Quách Hiểu Văn nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng cũng là rất kinh ngạc. Người đàn ông này trông giống như một vị tiên bước ra từ bức tranh, khuôn mặt tinh xảo của anh như là một kiệt tác của Thượng đế, mỗi một chi tiết đều được chế tác cẩn thận.
“Xin chào, tổng giám đốc của chúng tôi không có ở đây. Xin hỏi ngài là?” Quách Hiểu Văn cười nói. Khuôn mặt của người đàn ông này… trông có chút quen thuộc.
Mặc Diệu Dương cũng biết chuyện “Thủy Thượng Lạc Viên” xảy ra vấn đề, mà Long Đình Đình là người đầu tiên phụ trách dự án này, vậy nên tất nhiên tình hình hiện tại của hẳn là rất tệ. Trong những ngày này, anh nhanh chóng hiểu rõ và nắm giữ được một số chuyện không muốn người khác biết, sau đó muốn nói hết những sự thật này cho Long Đình Đình.
Nhưng cuối cùng anh lại được báo là cô không có ở công ty, điện thoại của cô cũng đã không liên lạc được từ sáng sớm hôm nay. Nói cách khác, không thể liên lạc được với cô.
Mặc Diệu Dương cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng cho lắm!
Bọn họ đã từng là vợ chồng, đã cùng nhau trải qua sinh tử, vậy nên anh hiểu tính cách của cô, cô tuyệt đối không phải là loại người bỏ cuộc giữa chừng, không dám đối mặt với người khác. Vào thời khắc mấu chốt này, cô không thể nào trốn tránh không đối mặt được!
“Hôm qua khi nào cô ấy rời đi vậy?” Mặc Diệu Dương hỏi.
“Tối hôm qua tôi về sớm hơn tổng giám đốc.” Quách Hiểu Văn nhớ lại: “Tôi đã giục chị ấy tan ca về nhà sớm đi. Nhưng chị ấy nói rằng chị ấy vẫn còn việc phải làm, nên làm xong rồi mới về được.”
Mặc Diệu Dương nói: “Nói cách khác, cô cũng không biết cô ấy rời đi khi nào?”
“Không biết.” Quách Hiểu Văn lắc đầu. Một lúc sau, cô ta nói: “Nếu không thì như vậy đi, tôi sẽ đến phòng giám sát, yêu cầu họ kiểm tra video giám sát từ đêm qua, vậy thì sẽ biết khi nào tổng giám đốc rời đi.”
“Không cần!” Mặc Diệu Dương từ chối: “Cô đưa tôi đến văn phòng của cô ấy đi.”
“Được.” Quách Hiểu Văn không biết chuyện gì đang xảy ra, thế mà cô ta lại đồng ý?
Sau đó, cô ta nghĩ lại, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, phải biết rằng văn phòng tổng giám đốc là nơi chỉ có một mình tổng giám đốc, cũng như một vài thư ký, trợ lý và một số nhân viên cấp cao mới có thể vào được, nhân viên tuyến hai, ba bình thường không được vào, huống chi là người ngoài nữa chứ?
Nhưng mà lúc đó, trong lòng Quách Hiểu Văn lại xuất hiện có một niềm tin chưa từng có với người đàn ông xa lạ này, nhưng không thể nào giải thích được!
Quách Hiểu Văn dẫn theo Mặc Diệu Dương đến cửa văn phòng, mở cửa: “Chính là nơi này.”
Mặc Diệu Dương nhấc chân bước vào, nhìn quanh một lượt phòng làm việc nhỏ được bài trí đơn giản này. Đây là một văn phòng theo phong cách thường thấy của Long Đình Đình, rất bình dị và đơn giản. Thật khác xa với những văn phòng sang trọng và lộng lẫy của những vị tổng giám đốc trị giá hàng trăm triệu đô la.
Mấy năm qua, cô đã làm việc ở đây.
Khi Mặc Diệu Dương bước vào không gian này, anh lập tức cảm thấy một cảm giác quen thuộc đang ập vào mắt mình.
Cấp trên của cô ta là người như thế nào, cô ta hiểu rõ hơn ai hết. Một khi cô đã đưa ra quyết định gì thì mười con bò cũng không thể kéo lại.
“Tổng giám đốc, cà phê đây ạ.” Quách Hiểu Văn mang cà phê đã pha qua.
“Cảm ơn.” Long Đình Đình bận bịu đến mức ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, bưng cà phê lên nhấp một ngụm.
“Tổng giám đốc, bây giờ đã là mười giờ, chị không định tan ca về nhà ạ?” Quách Hiểu Văn liếc mắt nhìn đồng hồ.
Long Đình Đình thở ra một hơi, mệt mỏi nhắm lại hai mắt một lúc, sau đó cô mở to mắt, nói: “Tôi đợi thêm lát nữa, tất cả số liệu của cô đã được tổng hợp hết chưa?”
Quách Hiểu Văn gật đầu nói: “Đã chuẩn bị xong rồi, toàn bộ đều ở đây ạ.”
Long Đình Đình xoa xoa đầu lông mày gật đầu: “Ừ, để ở đây đi, lát nữa tôi đọc xong rồi về.”
“Vâng ạ.” Quách Hiểu Văn lên tiếng.
Trong văn phòng im lặng, Long Đình Đình tiếp tục đối mặt với một đống số liệu, thỉnh thoảng sẽ trả lời điện thoại, nghe chi tiết báo cáo từ bệnh viện bên kia.
Điều đáng mừng là hầu hết những người bị thương đã có dấu hiệu bình phục sau khi được cứu, nhưng vẫn cần một thời gian dài để tái khám và tĩnh dưỡng thì mới có thể hoàn toàn bình phục. Nhưng mà, rất tiếc là trong vụ tai nạn này có bốn nạn nhân không thể cứu sống được.
“Đã như vậy, trước tiên anh hãy giúp tôi an ủi người nhà của người tử vong, ngày mai tôi sẽ đích thân đến bệnh viện thương lượng với bọn họ… Ừ, đúng, đúng vậy. Được rồi, vậy trước tiên cứ như vậy đi, giúp tôi nói với bọn họ một tiếng nhé. Ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện trước mười giờ.”
Đặt điện thoại xuống, Long Đình Đình thở ra một hơi dài.
Khi đồng hồ chỉ đến mười một giờ, cuối cùng Long Đình Đình cũng đã mệt mỏi chống đỡ không nổi nữa. Đã mấy ngày kể từ khi xảy ra chuyện đó, cô ăn không ngon, ngủ không yên. Mỗi ngày đều cố gắng vực dậy tinh thần, đối mặt với tất cả các loại thử thách.
Hơn nửa đêm, cô tỉnh dậy sau giấc ngủ say. Cô thở phào vài cái, vốn muốn tiếp tục ngủ, nhưng cảm giác chóng mặt hoa mắt khiến cô không thể chịu được nữa.
Long Đình Đình đứng dậy, đi đến bên cạnh tủ lạnh, lấy một chiếc khăn ướt lạnh ra, chườm lên mặt. Hi vọng có thể dùng cảm giác lạnh lẽo để kích thích thần kinh của chính mình. Tuy nhiên, dường như chiêu này đã dùng quá nhiều rồi, vậy nên bây giờ đã không còn hiệu quả nữa.
Ngay cạnh phòng làm việc của cô có một căn phòng nhỏ, bên trong có một cái kệ đơn giản, bên trên đặt một vài bộ quần áo và đồ vật này nọ, còn thấy được một chiếc giường nhỏ chỉ đủ cho một người nằm.
Đây là phòng tạm nghỉ mà Long Đình Đình cố ý cho người sắp xếp sau khi đến đây làm việc. Lúc tăng ca cả đêm, cô sẽ đến đây để nghỉ ngơi một lát. Mà lần này, Long Đình Đình cũng định nằm xuống nhắm mắt một chút, nhưng cô không ngờ rằng mình đã ngủ thiếp đi đến tận đêm hôm sau…
Suốt một ngày đêm cô mê man, chuyện có thể xảy ra thật sự có rất nhiều.
Gia đình của người tử vong vẫn luôn chờ đợi cô đến bệnh viện.
“Long tổng đã hẹn nói là mười giờ đến thương lượng với tôi, mà bay giờ đã mười một giờ rồi sao vẫn còn chưa tới chứ?”
“Không phải là muốn rút lui chứ?”
“Không thể nào? Hôm đó cô ấy đã vỗ ngực hứa với chúng tôi rằng rằng cô ấy sẽ chịu trách nhiệm chuyện này cho đến cùng!”
“Bác gái ơi, tôi nói chứ bác thật là ngây thơ đó. Đền bù cho người sống sẽ giống như đền bù cho người chết sao? Người đã chết sẽ vĩnh viễn câm miệng không nói được lời nào. Tự bác suy nghĩ đi, bác còn quan tâm sao?”
Lời xui giục này làm cho các thành viên trong gia đình của người quá cố ngay lập tức không muốn.
Gia đình của bốn người đã khuất đều rối rắm, chạy đến công trường, mạnh mẽ yêu cầu Long Đình Đình xuất hiện để nói chuyện.
Quách Hiểu Văn cũng rất lo lắng, buổi sáng đến công ty không thấy tổng giám đốc đâu cả, mọi người đều cho rằng cô không có ở công ty, cũng có lẽ là cô đi đánh giá thị trường để điều tra rồi.
Mà điện thoại di động của cô cũng không liên lạc được, mọi người đều không tìm được cô, đành phải làm tốt công việc của mình. Gần mười giờ rưỡi, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, nói là đến tìm tổng giám đốc.
Khi Quách Hiểu Văn nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng cũng là rất kinh ngạc. Người đàn ông này trông giống như một vị tiên bước ra từ bức tranh, khuôn mặt tinh xảo của anh như là một kiệt tác của Thượng đế, mỗi một chi tiết đều được chế tác cẩn thận.
“Xin chào, tổng giám đốc của chúng tôi không có ở đây. Xin hỏi ngài là?” Quách Hiểu Văn cười nói. Khuôn mặt của người đàn ông này… trông có chút quen thuộc.
Mặc Diệu Dương cũng biết chuyện “Thủy Thượng Lạc Viên” xảy ra vấn đề, mà Long Đình Đình là người đầu tiên phụ trách dự án này, vậy nên tất nhiên tình hình hiện tại của hẳn là rất tệ. Trong những ngày này, anh nhanh chóng hiểu rõ và nắm giữ được một số chuyện không muốn người khác biết, sau đó muốn nói hết những sự thật này cho Long Đình Đình.
Nhưng cuối cùng anh lại được báo là cô không có ở công ty, điện thoại của cô cũng đã không liên lạc được từ sáng sớm hôm nay. Nói cách khác, không thể liên lạc được với cô.
Mặc Diệu Dương cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng cho lắm!
Bọn họ đã từng là vợ chồng, đã cùng nhau trải qua sinh tử, vậy nên anh hiểu tính cách của cô, cô tuyệt đối không phải là loại người bỏ cuộc giữa chừng, không dám đối mặt với người khác. Vào thời khắc mấu chốt này, cô không thể nào trốn tránh không đối mặt được!
“Hôm qua khi nào cô ấy rời đi vậy?” Mặc Diệu Dương hỏi.
“Tối hôm qua tôi về sớm hơn tổng giám đốc.” Quách Hiểu Văn nhớ lại: “Tôi đã giục chị ấy tan ca về nhà sớm đi. Nhưng chị ấy nói rằng chị ấy vẫn còn việc phải làm, nên làm xong rồi mới về được.”
Mặc Diệu Dương nói: “Nói cách khác, cô cũng không biết cô ấy rời đi khi nào?”
“Không biết.” Quách Hiểu Văn lắc đầu. Một lúc sau, cô ta nói: “Nếu không thì như vậy đi, tôi sẽ đến phòng giám sát, yêu cầu họ kiểm tra video giám sát từ đêm qua, vậy thì sẽ biết khi nào tổng giám đốc rời đi.”
“Không cần!” Mặc Diệu Dương từ chối: “Cô đưa tôi đến văn phòng của cô ấy đi.”
“Được.” Quách Hiểu Văn không biết chuyện gì đang xảy ra, thế mà cô ta lại đồng ý?
Sau đó, cô ta nghĩ lại, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, phải biết rằng văn phòng tổng giám đốc là nơi chỉ có một mình tổng giám đốc, cũng như một vài thư ký, trợ lý và một số nhân viên cấp cao mới có thể vào được, nhân viên tuyến hai, ba bình thường không được vào, huống chi là người ngoài nữa chứ?
Nhưng mà lúc đó, trong lòng Quách Hiểu Văn lại xuất hiện có một niềm tin chưa từng có với người đàn ông xa lạ này, nhưng không thể nào giải thích được!
Quách Hiểu Văn dẫn theo Mặc Diệu Dương đến cửa văn phòng, mở cửa: “Chính là nơi này.”
Mặc Diệu Dương nhấc chân bước vào, nhìn quanh một lượt phòng làm việc nhỏ được bài trí đơn giản này. Đây là một văn phòng theo phong cách thường thấy của Long Đình Đình, rất bình dị và đơn giản. Thật khác xa với những văn phòng sang trọng và lộng lẫy của những vị tổng giám đốc trị giá hàng trăm triệu đô la.
Mấy năm qua, cô đã làm việc ở đây.
Khi Mặc Diệu Dương bước vào không gian này, anh lập tức cảm thấy một cảm giác quen thuộc đang ập vào mắt mình.
Bình luận facebook