Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-126
Chương 126: Chuẩn bị tỉnh thần
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
An Nhiên cũng cảm thấy lạ, cô nhìn quanh, bất giác lẩm bẩm: “Hình như… có chuyện?”
Tống Thành sắc mặt nghiêm trọng. Hẳn không nói được thành lời về cảm giác buồn bã vô hạn tự dưng xuất chính là một tia dự cảm về điềm xấu.
Rất xấu, như thức ăn lâu ngày lên men, tạo ra mùi vị bức bối đến khó thở.
Hắn cúi xuống, nhìn An Nhiên trong ngực mình, đè nén cảm giác lo lắng khác thường: “Không có việc gì. Anh còn ở đây thì không có việc gì”
Âm thanh mềm mại kia cho Tống Thành biết lo lắng của cô là có thật, hắn dừng lại những suy nghĩ miên man, ôm lấy cô, môi mềm đặt lên đỉnh đầu ướt nhẹp của An Nhiên: “Vợ yêu, có chuyện này muốn nói với em.
Hôm qua Diệp Phong đã mang Cá Chép..”
Đột nhiên có người nhảy ra cắt lời hắn bằng giọng the thé: “Anh Thành!!!”
Vốn là thành phần trí thức tinh hoa của xã hội, trừ những lúc lăn lộn trên giường, còn lại Ân Lãm luôn luôn xuất hiện trong bộ dạng bảnh bao, trang nhã. Vậy mà hôm nay đến âm lượng cũng không thể khống chế, bước chân đi lại gấp gáp đến mức suýt thì vấp ngã. Tống Thành nhìn dáng vẻ kinh hoảng của cấp dưới thì không tránh khỏi một trận tê dại da đầu, tim đập loạn. Tống Khởi Minh…đừng nói dự cảm của hắn về bé con này lại đúng đi!
Con trai, hôm nay bố định cho hai mẹ con đoàn viên, đem con làm lễ vật dâng cho mẹ con để lấy lòng. Con ngàn vạn lân đừng có xảy ra chuyện gì, không thì vợ của bố, cũng tức là mẹ của con sẽ không thèm nhìn mặt bố nữa. Lúc đó dù bố có lao xuống vật nhau với cả đàn cá sấu thì mẹ con cũng không mủi lòng đâu!
Nghĩ đến đây, Tống Thành nhẹ nhàng buông An Nhiên ra: “Vợ ơi, em lên phòng tắm đi kẻo bị cảm lạnh”
An Nhiên nghĩ Ân Lãm đã rối rít đến mức kia, chắc là công ty xảy ra sự cố lớn lao gì, cô ở lại vướng chân vướng tay hẳn, bèn rời đi.
Vừa được hai bước, đột nhiên cánh tay cứng rắn của Tống Thành bỗng kéo cô lại, giữ chặt: “Anh đối ý rồi, chờ một lát, chúng ta cùng đi”
Dự cảm xấu kia khiến hắn bối rối đến không nghĩ được gì nữa, chỉ sợ rằng một khoảnh khắc dời mắt đi, An Nhiên cũng sẽ biến mất. Tốt nhất hẳn phải nằm chặt tay không buông.
Ân Lãm thấy toàn thân hai người ướt đẫm, gió lạnh lại thổi liên hồi. Nhìn thấy quân áo của An Nhiên dán sát vào da thịt, anh không dám nhìn nữa, vội quay sang phía Tống Thành, lúc này mới nhận ra vết sắm màu trên ngực hắn kia là máu.
“Anh bị thương???”
“Không có việc gì Ân Lãm vội cởi áo khoác đưa cho Tống Thành. Vốn dĩ muốn đưa An Nhiên để cô chẳn gió nhưng anh là người khôn khéo, biết sếp nhà mình có tính chiếm hữu rất cao, bèn đưa luôn áo khoác cho sếp, để mặc hắn tự quyết định nên làm gì.
hai tàu lớn đi tìm, tuy nhiên…” Ân Lãm đột ngột hạ giọng: “Sếp, anh cũng nên chuẩn bị tỉnh thần giúp An Nhiên”
Tống Thành nghe tới đó thì giận đến đỉnh điểm, rống lên: “Chuẩn bị cái gì!!! Con trai tôi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!!”
Cơn giận xông lên làm máu từ miệng Tống Thành phun ra, bắn cả vào vai An Nhiên. Hắn đứng còn không vững, mặt mũi tái nhợt, hơi thở cũng đuối dần như sắp sửa rơi rụng cả An Nhiên bị bộ dạng này của hắn dọa đến hoảng loạn, vội vàng ôm lấy hẳn, sợ hắn sẽ ngã xuống: “Anh làm sao vậy? Có chuyện gì từ từ nói… Thành!!! Thànhl!! Mau tỉnh lại!H”
Tại bệnh viện trung tâm thành phố, phòng cấp cứu sáng đèn, một lượng lớn bác.
Sĩ, y tá ưu tú khẩn trương tụ họp lại. Người đi ra, người đi vào ngược ngược xuôi xuôi, dù bọn họ đều bịt kín khẩu trang nhưng ánh mắt tập trung trang nghiêm không lẫn đi đâu được.
An Nhiên vội túm lấy một người hỏi: “Anh ấy sao rồi?”
Người vừa đi ra biết cô là người nhà của nhân vật quan trọng năm trong kia, không dám làm lơ, đành vừa rảo bước vào phòng cấp cứu vừa nói: “Hiện tại chưa xác định rõ tình hình. Chị nên đi thay đồ trước, tránh bị cảm lạnh”
Cửa phòng cấp cứu lập tức đóng lại. An Nhiên mệt mỏi dựa vào tường, trượt dần xuống, hai tay ôm quanh chân, cằm để trên đầu gối. Cô không khóc, nhưng trong lòng lại đau như cắt, hối hận đến cực điểm.
Nếu lúc đó cô kiềm chế được thêm một chút nữa thì đã không việc gì.
Hắn tuy tồi tệ, miệng lưỡi nói ra toàn thứ hạ lưu rác rưởi, hành xử ngang ngược, đầu óc thâm hiểm nhưng cũng có lúc tử tế, nhiều lúc còn không nề hà giúp cô những việc vụn vặt làm bẩn tay hắn, những việc mà người khác thấy ghê tởm mà tránh xa.
Vậy mà cô lại không kìm được tức giân, đem dao xiên hắn một cái. Lúc đó còn nghĩ hẳn sẽ biết đường mà tránh, không ngờ hắn lại ung dung nhận lấy, còn nói những lời không sợ chết kia.
Tống Thành ngu ngốc!!!
Cô cũng thật ngu ngốc!!!
Một tấm chăn mềm từ đâu vây lấy An Nhiên. Cô ngẩng lên, thấy Ân Lãm đã ngồi xuống bên cạnh cô, dãy ghế ở gần đó thành ra để không, hai người cùng nhau ngồi xổm trên sàn.
“Đồ của cô đây” Ân Lãm chìa ra một cái túi có in logo của một thương hiệu nổi tiếng, chắc anh làm thủ tục nhập viện Tống Thành xong thì chạy đi mua.
An Nhiên đối diện với vẻ mặt bình tĩnh của anh, không kìm được nước mắt: “Có phải anh ấy bị mũi dao cứa vào tim không?”
Ân Lãm xưa nay không quen nhìn con gái khóc lóc, anh hay thấy phản cảm. Nhưng bộ dạng An Nhiên như cô gái nhỏ làm sai, sợ đến xanh cả mặt ki anh cũng đau lòng.
Hai người này vì cớ gì mà cứ hành hạ nhau rồi lại tự dẫn vặt mình như vậy? Rõ ràng Tống tổng rất yêu cô ấy, yêu đến mức không tiếc mạng mình để cứu cô, không từ thủ đoạn để giữ cô, nhãn nại bao dung với cả con trai riêng của cô. Nếu là người khác chắc chắn đã dâng hiến cho hẳn hết mọi thứ từ lâu.
Vậy mà cô gái này lại năm lần bảy lượt đòi bỏ trốn khỏi tầm mắt hẳn. Vinh hoa phú quý cũng không màng. Con người Tống tổng đẹp đẽ, năng lực xuất sắc, phẩm chất ưu tú cũng không làm cô ấy quên được một gã đàn ông chân phương như Hoàng Kiêi Lúc đầu anh vốn không ưa An Nhiên, nhưng càng lúc càng cảm thấy cô không giống những gì Nguyễn Vũ Như và Hoàng.
Phương kể. Rõ ràng cô nhút nhát hơn, thật thà hơn, giản dị hơn rất nhiều. Từ khi cô xuất hiện, Tống Thành ngày một thay đổi, tâm tính không còn lạnh nhạt như trước, cũng biết biểu hiện rõ cảm xúc.
Về điểm này, Ân Lãm và quản gia Hà Văn Nhĩ đều đồng ý với nhau như vậy.
Anh không muốn cô buồn, bèn nói: “Vết thương không nặng, cũng không sâu. Có điều do tiếp xúc với vi khuẩn trên thân cá sấu nên mới bị nhiễm trùng. Lại thêm vận động mạnh nên mất máu nhiều. Không sao, sếp sẽ sớm tỉnh lại thôi”
An Nhiên nghe xong, tâm tình đang tu nặng cũng nhẹ đi không ít. Lúc này cô mới đứng dậy, chậm rãi đi ra ghế ngồi. Đột nhiên nhớ ra lúc trước Tống Thành định nói gì đó, bèn quay lại hỏi: “Diệp Phong có việc gì không? Hình như lúc nấy anh ấy đang nói dở việc Diệp Phong đưa con trai tôi đi đâu đó.”
Ân Lãm sợ đến rớt tim, vội lảng tránh ánh mắt của cô: “Đâu có, Diệp Phong… Cậu ta… À… cậu ta vẫn vậy, giờ chắc đang mải hẹn hò cô nào rồi Vốn ngôn ngữ sắc sảo của Ân Lãm đột nhiên ngừng hoạt động vì còn mải bận tâm tình trạng của Tống Thành. Mà An Nhiên không phải đồ ngốc, cô lập tức bắt được thái độ bất thường kia.
Lãm đã nói rõ ràng, không cần phải nghĩ ra một câu ngớ ngẩn đến mức đó. Lại còn dùng tiếng Pháp để giao tiếp, sợ một người ngoại đạo, bị giam lỏng như cô nghe được, như vậy đâu có giống nói đến chuyện làm ăn.
An Nhiên không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên đem chăn bỏ lại bên ghế, vội vã chạy ra ngoài.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
An Nhiên cũng cảm thấy lạ, cô nhìn quanh, bất giác lẩm bẩm: “Hình như… có chuyện?”
Tống Thành sắc mặt nghiêm trọng. Hẳn không nói được thành lời về cảm giác buồn bã vô hạn tự dưng xuất chính là một tia dự cảm về điềm xấu.
Rất xấu, như thức ăn lâu ngày lên men, tạo ra mùi vị bức bối đến khó thở.
Hắn cúi xuống, nhìn An Nhiên trong ngực mình, đè nén cảm giác lo lắng khác thường: “Không có việc gì. Anh còn ở đây thì không có việc gì”
Âm thanh mềm mại kia cho Tống Thành biết lo lắng của cô là có thật, hắn dừng lại những suy nghĩ miên man, ôm lấy cô, môi mềm đặt lên đỉnh đầu ướt nhẹp của An Nhiên: “Vợ yêu, có chuyện này muốn nói với em.
Hôm qua Diệp Phong đã mang Cá Chép..”
Đột nhiên có người nhảy ra cắt lời hắn bằng giọng the thé: “Anh Thành!!!”
Vốn là thành phần trí thức tinh hoa của xã hội, trừ những lúc lăn lộn trên giường, còn lại Ân Lãm luôn luôn xuất hiện trong bộ dạng bảnh bao, trang nhã. Vậy mà hôm nay đến âm lượng cũng không thể khống chế, bước chân đi lại gấp gáp đến mức suýt thì vấp ngã. Tống Thành nhìn dáng vẻ kinh hoảng của cấp dưới thì không tránh khỏi một trận tê dại da đầu, tim đập loạn. Tống Khởi Minh…đừng nói dự cảm của hắn về bé con này lại đúng đi!
Con trai, hôm nay bố định cho hai mẹ con đoàn viên, đem con làm lễ vật dâng cho mẹ con để lấy lòng. Con ngàn vạn lân đừng có xảy ra chuyện gì, không thì vợ của bố, cũng tức là mẹ của con sẽ không thèm nhìn mặt bố nữa. Lúc đó dù bố có lao xuống vật nhau với cả đàn cá sấu thì mẹ con cũng không mủi lòng đâu!
Nghĩ đến đây, Tống Thành nhẹ nhàng buông An Nhiên ra: “Vợ ơi, em lên phòng tắm đi kẻo bị cảm lạnh”
An Nhiên nghĩ Ân Lãm đã rối rít đến mức kia, chắc là công ty xảy ra sự cố lớn lao gì, cô ở lại vướng chân vướng tay hẳn, bèn rời đi.
Vừa được hai bước, đột nhiên cánh tay cứng rắn của Tống Thành bỗng kéo cô lại, giữ chặt: “Anh đối ý rồi, chờ một lát, chúng ta cùng đi”
Dự cảm xấu kia khiến hắn bối rối đến không nghĩ được gì nữa, chỉ sợ rằng một khoảnh khắc dời mắt đi, An Nhiên cũng sẽ biến mất. Tốt nhất hẳn phải nằm chặt tay không buông.
Ân Lãm thấy toàn thân hai người ướt đẫm, gió lạnh lại thổi liên hồi. Nhìn thấy quân áo của An Nhiên dán sát vào da thịt, anh không dám nhìn nữa, vội quay sang phía Tống Thành, lúc này mới nhận ra vết sắm màu trên ngực hắn kia là máu.
“Anh bị thương???”
“Không có việc gì Ân Lãm vội cởi áo khoác đưa cho Tống Thành. Vốn dĩ muốn đưa An Nhiên để cô chẳn gió nhưng anh là người khôn khéo, biết sếp nhà mình có tính chiếm hữu rất cao, bèn đưa luôn áo khoác cho sếp, để mặc hắn tự quyết định nên làm gì.
hai tàu lớn đi tìm, tuy nhiên…” Ân Lãm đột ngột hạ giọng: “Sếp, anh cũng nên chuẩn bị tỉnh thần giúp An Nhiên”
Tống Thành nghe tới đó thì giận đến đỉnh điểm, rống lên: “Chuẩn bị cái gì!!! Con trai tôi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!!”
Cơn giận xông lên làm máu từ miệng Tống Thành phun ra, bắn cả vào vai An Nhiên. Hắn đứng còn không vững, mặt mũi tái nhợt, hơi thở cũng đuối dần như sắp sửa rơi rụng cả An Nhiên bị bộ dạng này của hắn dọa đến hoảng loạn, vội vàng ôm lấy hẳn, sợ hắn sẽ ngã xuống: “Anh làm sao vậy? Có chuyện gì từ từ nói… Thành!!! Thànhl!! Mau tỉnh lại!H”
Tại bệnh viện trung tâm thành phố, phòng cấp cứu sáng đèn, một lượng lớn bác.
Sĩ, y tá ưu tú khẩn trương tụ họp lại. Người đi ra, người đi vào ngược ngược xuôi xuôi, dù bọn họ đều bịt kín khẩu trang nhưng ánh mắt tập trung trang nghiêm không lẫn đi đâu được.
An Nhiên vội túm lấy một người hỏi: “Anh ấy sao rồi?”
Người vừa đi ra biết cô là người nhà của nhân vật quan trọng năm trong kia, không dám làm lơ, đành vừa rảo bước vào phòng cấp cứu vừa nói: “Hiện tại chưa xác định rõ tình hình. Chị nên đi thay đồ trước, tránh bị cảm lạnh”
Cửa phòng cấp cứu lập tức đóng lại. An Nhiên mệt mỏi dựa vào tường, trượt dần xuống, hai tay ôm quanh chân, cằm để trên đầu gối. Cô không khóc, nhưng trong lòng lại đau như cắt, hối hận đến cực điểm.
Nếu lúc đó cô kiềm chế được thêm một chút nữa thì đã không việc gì.
Hắn tuy tồi tệ, miệng lưỡi nói ra toàn thứ hạ lưu rác rưởi, hành xử ngang ngược, đầu óc thâm hiểm nhưng cũng có lúc tử tế, nhiều lúc còn không nề hà giúp cô những việc vụn vặt làm bẩn tay hắn, những việc mà người khác thấy ghê tởm mà tránh xa.
Vậy mà cô lại không kìm được tức giân, đem dao xiên hắn một cái. Lúc đó còn nghĩ hẳn sẽ biết đường mà tránh, không ngờ hắn lại ung dung nhận lấy, còn nói những lời không sợ chết kia.
Tống Thành ngu ngốc!!!
Cô cũng thật ngu ngốc!!!
Một tấm chăn mềm từ đâu vây lấy An Nhiên. Cô ngẩng lên, thấy Ân Lãm đã ngồi xuống bên cạnh cô, dãy ghế ở gần đó thành ra để không, hai người cùng nhau ngồi xổm trên sàn.
“Đồ của cô đây” Ân Lãm chìa ra một cái túi có in logo của một thương hiệu nổi tiếng, chắc anh làm thủ tục nhập viện Tống Thành xong thì chạy đi mua.
An Nhiên đối diện với vẻ mặt bình tĩnh của anh, không kìm được nước mắt: “Có phải anh ấy bị mũi dao cứa vào tim không?”
Ân Lãm xưa nay không quen nhìn con gái khóc lóc, anh hay thấy phản cảm. Nhưng bộ dạng An Nhiên như cô gái nhỏ làm sai, sợ đến xanh cả mặt ki anh cũng đau lòng.
Hai người này vì cớ gì mà cứ hành hạ nhau rồi lại tự dẫn vặt mình như vậy? Rõ ràng Tống tổng rất yêu cô ấy, yêu đến mức không tiếc mạng mình để cứu cô, không từ thủ đoạn để giữ cô, nhãn nại bao dung với cả con trai riêng của cô. Nếu là người khác chắc chắn đã dâng hiến cho hẳn hết mọi thứ từ lâu.
Vậy mà cô gái này lại năm lần bảy lượt đòi bỏ trốn khỏi tầm mắt hẳn. Vinh hoa phú quý cũng không màng. Con người Tống tổng đẹp đẽ, năng lực xuất sắc, phẩm chất ưu tú cũng không làm cô ấy quên được một gã đàn ông chân phương như Hoàng Kiêi Lúc đầu anh vốn không ưa An Nhiên, nhưng càng lúc càng cảm thấy cô không giống những gì Nguyễn Vũ Như và Hoàng.
Phương kể. Rõ ràng cô nhút nhát hơn, thật thà hơn, giản dị hơn rất nhiều. Từ khi cô xuất hiện, Tống Thành ngày một thay đổi, tâm tính không còn lạnh nhạt như trước, cũng biết biểu hiện rõ cảm xúc.
Về điểm này, Ân Lãm và quản gia Hà Văn Nhĩ đều đồng ý với nhau như vậy.
Anh không muốn cô buồn, bèn nói: “Vết thương không nặng, cũng không sâu. Có điều do tiếp xúc với vi khuẩn trên thân cá sấu nên mới bị nhiễm trùng. Lại thêm vận động mạnh nên mất máu nhiều. Không sao, sếp sẽ sớm tỉnh lại thôi”
An Nhiên nghe xong, tâm tình đang tu nặng cũng nhẹ đi không ít. Lúc này cô mới đứng dậy, chậm rãi đi ra ghế ngồi. Đột nhiên nhớ ra lúc trước Tống Thành định nói gì đó, bèn quay lại hỏi: “Diệp Phong có việc gì không? Hình như lúc nấy anh ấy đang nói dở việc Diệp Phong đưa con trai tôi đi đâu đó.”
Ân Lãm sợ đến rớt tim, vội lảng tránh ánh mắt của cô: “Đâu có, Diệp Phong… Cậu ta… À… cậu ta vẫn vậy, giờ chắc đang mải hẹn hò cô nào rồi Vốn ngôn ngữ sắc sảo của Ân Lãm đột nhiên ngừng hoạt động vì còn mải bận tâm tình trạng của Tống Thành. Mà An Nhiên không phải đồ ngốc, cô lập tức bắt được thái độ bất thường kia.
Lãm đã nói rõ ràng, không cần phải nghĩ ra một câu ngớ ngẩn đến mức đó. Lại còn dùng tiếng Pháp để giao tiếp, sợ một người ngoại đạo, bị giam lỏng như cô nghe được, như vậy đâu có giống nói đến chuyện làm ăn.
An Nhiên không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên đem chăn bỏ lại bên ghế, vội vã chạy ra ngoài.
Bình luận facebook