Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-130
Chương 130: Trở lại tuổi mười bảy
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu trời lồng lộng gió soi xuống mặt biển mênh mông, tĩnh lặng vô cùng. Giữa không trung, tiếng động cơ trực thăng thét gào cũng trở nên bé nhỏ.
Trong cabin, Tống Thành ngồi trên ghế da, sắc mặt nghiêm trọng, mang theo kính râm loại của phi công. Trên mắt kính phản chiếu hình ảnh của biển trời mênh mông cùng một hòn đảo xanh biếc cây và núi.
Bên cạnh Tống Thành, Ân Lãm đang chăm chú nhìn qua ống nhòm. Anh cố căng mắt tìm kiếm, hi vọng thấy được một tín hiệu nào đó của sự sống.
“Anh Thành, hiện nay người của chúng ta đã triển khai các phương án tìm kiếm trên đảo. Nếu Diệp Phong có gửi tín hiệu, nhất định chúng ta sẽ bắt được”
Tống Thành vừa nhấc tay, Ân Lãm lập tức đem ống nhòm đưa cho hắn. Qua ống kính, hình ảnh đoàn cứu hộ hiện lên rõ mồn một, trang phục màu sắc nổi bật, còn có cả chó săn đánh hơi cũng được dắt tới.
Sóng thần cùng dông bão qua đi, mặt biển lại êm đềm như thường, cảnh säc mây trắng nước xanh xứng đáng là một hòn đảo du lịch tươi đẹp.
“Đáp xuống đi”
Tuy hẳn tách hai mẹ con ra nhưng chung quy lại vẫn là yêu thương đứa con trai riêng của vợ, mang cho thắng bé rất nhiều thứ tốt, dạy bảo, thăm nom không khác gì những ông bố bình thường chăm sóc con mình.
Nếu thực sự Tống Khởi Minh xảy ra bất trắc, chỉ mong An Nhiên đừng oán hận Tống tổng nhà bọn họ. Mang theo một thân bệnh tật chạy đến tận đây, Tống tổng cũng đã tận lực rồi.
Tống Thành đứng trên đảo nhìn khắp một lượt, nghe Ân Lãm nói lại phân tích hướng đi của Diệp Phong và Cá Chép, trong đầu hắn nảy ra rất nhiều viễn cảnh, mà nhiều nhất là hình ảnh con trai bé bỏng bị nước biển cuốn trôi, hai bàn tay bé xíu không biết bám vào đâu, chỉ một mực kêu khóc mà không ai đáp lại. Lòng hẳn đau tê tái, còn đau hơn cả vết thương trên ngực mình.
Hắn cúi xuống nhặt một cái vỏ sò màu tím biếc, nằm chặt.
“Nhóc con, đàn ông chân chính sẽ không bỏ cuộc. Con nhất định phải sống, chờ bố đến cứu!”
Hòn đảo tươi đẹp mênh mông có khu nghỉ dưỡng bên bờ biển, nhưng đi sâu vào trong lại trống trải, rất nhiều nhà hoang do người dân bỏ đi. Tống Thành không tin hẳn không tìm được con trai.
Xe cấp cứu đưa Hoàng Phương đến bệnh viện trung tâm. An Nhiên không có cách nào liên lạc với Vũ Như, đành tự mình xếp hàng đi làm thủ tục cho mẹ. Không rõ hôm nay là ngày gì mà bệnh viện lại đông đúc khác thường, người đứng chờ ở quầy làm thủ tục dài ngoằn ngoèo như một con rắn gập ba bốn khúc mới nhét vừa cái thân dài thườn thượt trong căn phòng tiếp đón.
An Nhiên đứng ở gần cuối hàng, ánh mắt thất thần. Cô nhẩm tính lại bước tiếp theo mình định làm. Vốn dĩ định đi tìm Ngô Minh.
Châu để nhờ Minh Châu đưa cho cô địa chỉ trường học của Cá Chép nhưng lại không thành. Quay về với Hoàng Kiên… Cô cũng không thể quay về nữa rồi.
Còn Tống Thành… không biết hẳn đã phẫu thuật xong chưa, có phục hồi được không?… Cô thở dài, không phải là lo cho hẳn, cô chỉ mong hẳn sớm tỉnh lại để còn hoàn tất thủ tục li hôn.
Mải nghĩ, An Nhiên không biết hàng người đã di chuyển. Một tiếng nói bực mình sau lưng cô vang lên: *Có đi lên không? Đứng đấy làm gì?”
Cô mình hồi thần, nhận ra mình bỏ cách một khoảng, vội vàng quay lại nói xin lỗi với người phía sau, hai chân hấp tấp chạy lên trước, tay chỉnh lại mũ lưỡi trai nghiêm chỉnh.
Là… cô ấy?
Loáng thoáng nghe thấy tên mình được một người từ tốn gọi, An Nhiên theo phản xạ ngẩng lên: “Vâng?”
Tùng Hưng thấy phản ứng của cô, trong lòng muốn đốt pháo ăn mừng, khuôn mặt tuấn tú lập tức nở nụ cười rạng rỡ, lộ ra hai lúm đồng điếu trẻ trung.
An Nhiên nhìn quanh, nhận ra có người đang nhìn mình tươi cười, chắc là người vừa cất tiếng gọi, cô nhíu mày suy nghĩ, cảm thấy người này có chút quen thuộc.
Thấy cô vẫn ngơ ngác, Tùng Hưng đi tới, làm bộ nhăn nhó nhưng nét cười vẫn phảng phất chưa tan: “Đau lòng quá! Không nhận ra anh sao?”
Đôi lúm đồng điếu duyên dáng treo trên khóe miệng của chàng trai làm cho An Nhiên ngờ ngợ, thật sự người này cô đã từng gặp.
qua, có điều nhất thời chưa định vị được là mối quan hệ phát sinh ở đâu.
Có vẻ như Tùng Hưng cũng không lạ lãm gì khả năng ghi nhớ mặt người của An Nhiên, anh tự giác chỉ vào mình, giới thiệu: “Anh Tùng Hưng của em đây! Sao hả, thấy anh bây giờ oai phong lẫm liệt quá nên không nhận ra?”
A, chính là Tùng Hưng năm đó…
Gặp được người cũ, An Nhiên cực kì vui sướng, ánh mắt sáng lấp lánh, giọng nói như reo: “Anh Hưng híp?”
“Cái gì hả Mắt Trố? Anh đây híp lúc nào?”
Kì thực Tùng Hưng có đôi mắt rất lớn, rất hiền. Nhưng vì anh hay có thói quen cười đến mức hai mí mắt dán sát vào nhau, không nhìn thấy Tổ quốc đâu nên An Nhiên hay trêu anh như vậy. Đổi lại, Tùng Hưng cũng thường trêu chọc đôi mắt tròn tròn của cô gọi là Trố!
Hai người hi hi ha ha đùa giỡn dăm ba câu như thể bốn năm xa cách chưa hề có.
Tùng Hưng không ý thức được mình đã vút bỏ dáng vẻ nghiêm trang đạo mạo thường ngày, đứng trước ánh mắt long lanh của An Nhiên, anh lại một mực bày ra bộ dạng của một ông anh trai bất lực, chiều chuộng cô đến mức vô lý.
“Này. Hai cô cậu kia!” Hai người đứng nói chuyện một lúc đã tiến sát đến quầy thu. “Có muốn đóng phí không?”
An Nhiên lúc này mới nhớ ra việc cần làm. Gặp lại Tùng Hưng quả thực là niềm vui bất ngờ, khiến cô nhất thời như trở lại tuổi mười bảy vui vẻ, vô tư, khi đó cuộc sống của cô rất đơn giản, không phải lo toan, không nhiều đau khổ.
Tùng Hưng tiến lên phía trước, ngắn cách An Nhiên với ô thu phí. Anh rút ví, đưa thẻ cho nhân viên bên trong, mỉm cười: “Gửi chị”
Hành động nhanh gọn của anh làm An Nhiên kinh ngạc. Cô vội túm lấy cánh tay ngăn lại: “Không cần đâu ạ. Em trả được mà Nói thì nói vậy thôi, thực ra mấy đồng tiên cô vừa được bố cho đã bị mẹ lột sạch rồi. Cô còn tính hỏi xem bọn họ có cho trì hoãn hay trả trước một phần không, chờ đến khi Hoàng Phương cấp cứu xong, cô tìm cách gọi Vũ Như tới trả tiền.
Tùng Hưng nhìn cô đang bối rối liền mỉm cười dỗ dành: “Ngày trước mỗi lần đến chơi đều mang quà cho em. Bây giờ tình cờ gặp, coi như đây là quà của anh đi!”
An Nhiên ngây người. Quả thực năm xưa mỗi lần Tùng Hưng đến đều mang theo thứ gì đó cho cô. Khi thì mang chùm nhãn nhà trồng, lúc lại là mấy bông hoa mới thu hoạch trong nhà kính của trường, rồi sách, bút linh tỉnh…
Với người ngoài, An Nhiên rất ngại làm phiền. Nhưng với Tùng Hưng thì khác, cô nhận quà của anh trai có lẽ cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, đúng không?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu trời lồng lộng gió soi xuống mặt biển mênh mông, tĩnh lặng vô cùng. Giữa không trung, tiếng động cơ trực thăng thét gào cũng trở nên bé nhỏ.
Trong cabin, Tống Thành ngồi trên ghế da, sắc mặt nghiêm trọng, mang theo kính râm loại của phi công. Trên mắt kính phản chiếu hình ảnh của biển trời mênh mông cùng một hòn đảo xanh biếc cây và núi.
Bên cạnh Tống Thành, Ân Lãm đang chăm chú nhìn qua ống nhòm. Anh cố căng mắt tìm kiếm, hi vọng thấy được một tín hiệu nào đó của sự sống.
“Anh Thành, hiện nay người của chúng ta đã triển khai các phương án tìm kiếm trên đảo. Nếu Diệp Phong có gửi tín hiệu, nhất định chúng ta sẽ bắt được”
Tống Thành vừa nhấc tay, Ân Lãm lập tức đem ống nhòm đưa cho hắn. Qua ống kính, hình ảnh đoàn cứu hộ hiện lên rõ mồn một, trang phục màu sắc nổi bật, còn có cả chó săn đánh hơi cũng được dắt tới.
Sóng thần cùng dông bão qua đi, mặt biển lại êm đềm như thường, cảnh säc mây trắng nước xanh xứng đáng là một hòn đảo du lịch tươi đẹp.
“Đáp xuống đi”
Tuy hẳn tách hai mẹ con ra nhưng chung quy lại vẫn là yêu thương đứa con trai riêng của vợ, mang cho thắng bé rất nhiều thứ tốt, dạy bảo, thăm nom không khác gì những ông bố bình thường chăm sóc con mình.
Nếu thực sự Tống Khởi Minh xảy ra bất trắc, chỉ mong An Nhiên đừng oán hận Tống tổng nhà bọn họ. Mang theo một thân bệnh tật chạy đến tận đây, Tống tổng cũng đã tận lực rồi.
Tống Thành đứng trên đảo nhìn khắp một lượt, nghe Ân Lãm nói lại phân tích hướng đi của Diệp Phong và Cá Chép, trong đầu hắn nảy ra rất nhiều viễn cảnh, mà nhiều nhất là hình ảnh con trai bé bỏng bị nước biển cuốn trôi, hai bàn tay bé xíu không biết bám vào đâu, chỉ một mực kêu khóc mà không ai đáp lại. Lòng hẳn đau tê tái, còn đau hơn cả vết thương trên ngực mình.
Hắn cúi xuống nhặt một cái vỏ sò màu tím biếc, nằm chặt.
“Nhóc con, đàn ông chân chính sẽ không bỏ cuộc. Con nhất định phải sống, chờ bố đến cứu!”
Hòn đảo tươi đẹp mênh mông có khu nghỉ dưỡng bên bờ biển, nhưng đi sâu vào trong lại trống trải, rất nhiều nhà hoang do người dân bỏ đi. Tống Thành không tin hẳn không tìm được con trai.
Xe cấp cứu đưa Hoàng Phương đến bệnh viện trung tâm. An Nhiên không có cách nào liên lạc với Vũ Như, đành tự mình xếp hàng đi làm thủ tục cho mẹ. Không rõ hôm nay là ngày gì mà bệnh viện lại đông đúc khác thường, người đứng chờ ở quầy làm thủ tục dài ngoằn ngoèo như một con rắn gập ba bốn khúc mới nhét vừa cái thân dài thườn thượt trong căn phòng tiếp đón.
An Nhiên đứng ở gần cuối hàng, ánh mắt thất thần. Cô nhẩm tính lại bước tiếp theo mình định làm. Vốn dĩ định đi tìm Ngô Minh.
Châu để nhờ Minh Châu đưa cho cô địa chỉ trường học của Cá Chép nhưng lại không thành. Quay về với Hoàng Kiên… Cô cũng không thể quay về nữa rồi.
Còn Tống Thành… không biết hẳn đã phẫu thuật xong chưa, có phục hồi được không?… Cô thở dài, không phải là lo cho hẳn, cô chỉ mong hẳn sớm tỉnh lại để còn hoàn tất thủ tục li hôn.
Mải nghĩ, An Nhiên không biết hàng người đã di chuyển. Một tiếng nói bực mình sau lưng cô vang lên: *Có đi lên không? Đứng đấy làm gì?”
Cô mình hồi thần, nhận ra mình bỏ cách một khoảng, vội vàng quay lại nói xin lỗi với người phía sau, hai chân hấp tấp chạy lên trước, tay chỉnh lại mũ lưỡi trai nghiêm chỉnh.
Là… cô ấy?
Loáng thoáng nghe thấy tên mình được một người từ tốn gọi, An Nhiên theo phản xạ ngẩng lên: “Vâng?”
Tùng Hưng thấy phản ứng của cô, trong lòng muốn đốt pháo ăn mừng, khuôn mặt tuấn tú lập tức nở nụ cười rạng rỡ, lộ ra hai lúm đồng điếu trẻ trung.
An Nhiên nhìn quanh, nhận ra có người đang nhìn mình tươi cười, chắc là người vừa cất tiếng gọi, cô nhíu mày suy nghĩ, cảm thấy người này có chút quen thuộc.
Thấy cô vẫn ngơ ngác, Tùng Hưng đi tới, làm bộ nhăn nhó nhưng nét cười vẫn phảng phất chưa tan: “Đau lòng quá! Không nhận ra anh sao?”
Đôi lúm đồng điếu duyên dáng treo trên khóe miệng của chàng trai làm cho An Nhiên ngờ ngợ, thật sự người này cô đã từng gặp.
qua, có điều nhất thời chưa định vị được là mối quan hệ phát sinh ở đâu.
Có vẻ như Tùng Hưng cũng không lạ lãm gì khả năng ghi nhớ mặt người của An Nhiên, anh tự giác chỉ vào mình, giới thiệu: “Anh Tùng Hưng của em đây! Sao hả, thấy anh bây giờ oai phong lẫm liệt quá nên không nhận ra?”
A, chính là Tùng Hưng năm đó…
Gặp được người cũ, An Nhiên cực kì vui sướng, ánh mắt sáng lấp lánh, giọng nói như reo: “Anh Hưng híp?”
“Cái gì hả Mắt Trố? Anh đây híp lúc nào?”
Kì thực Tùng Hưng có đôi mắt rất lớn, rất hiền. Nhưng vì anh hay có thói quen cười đến mức hai mí mắt dán sát vào nhau, không nhìn thấy Tổ quốc đâu nên An Nhiên hay trêu anh như vậy. Đổi lại, Tùng Hưng cũng thường trêu chọc đôi mắt tròn tròn của cô gọi là Trố!
Hai người hi hi ha ha đùa giỡn dăm ba câu như thể bốn năm xa cách chưa hề có.
Tùng Hưng không ý thức được mình đã vút bỏ dáng vẻ nghiêm trang đạo mạo thường ngày, đứng trước ánh mắt long lanh của An Nhiên, anh lại một mực bày ra bộ dạng của một ông anh trai bất lực, chiều chuộng cô đến mức vô lý.
“Này. Hai cô cậu kia!” Hai người đứng nói chuyện một lúc đã tiến sát đến quầy thu. “Có muốn đóng phí không?”
An Nhiên lúc này mới nhớ ra việc cần làm. Gặp lại Tùng Hưng quả thực là niềm vui bất ngờ, khiến cô nhất thời như trở lại tuổi mười bảy vui vẻ, vô tư, khi đó cuộc sống của cô rất đơn giản, không phải lo toan, không nhiều đau khổ.
Tùng Hưng tiến lên phía trước, ngắn cách An Nhiên với ô thu phí. Anh rút ví, đưa thẻ cho nhân viên bên trong, mỉm cười: “Gửi chị”
Hành động nhanh gọn của anh làm An Nhiên kinh ngạc. Cô vội túm lấy cánh tay ngăn lại: “Không cần đâu ạ. Em trả được mà Nói thì nói vậy thôi, thực ra mấy đồng tiên cô vừa được bố cho đã bị mẹ lột sạch rồi. Cô còn tính hỏi xem bọn họ có cho trì hoãn hay trả trước một phần không, chờ đến khi Hoàng Phương cấp cứu xong, cô tìm cách gọi Vũ Như tới trả tiền.
Tùng Hưng nhìn cô đang bối rối liền mỉm cười dỗ dành: “Ngày trước mỗi lần đến chơi đều mang quà cho em. Bây giờ tình cờ gặp, coi như đây là quà của anh đi!”
An Nhiên ngây người. Quả thực năm xưa mỗi lần Tùng Hưng đến đều mang theo thứ gì đó cho cô. Khi thì mang chùm nhãn nhà trồng, lúc lại là mấy bông hoa mới thu hoạch trong nhà kính của trường, rồi sách, bút linh tỉnh…
Với người ngoài, An Nhiên rất ngại làm phiền. Nhưng với Tùng Hưng thì khác, cô nhận quà của anh trai có lẽ cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, đúng không?
Bình luận facebook