Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 196: Không buông tay không được
“Cậu chủ, còn có một việc này. Nguyễn Vũ Như đã trở lại đây, nói đây là lệnh của bà chủ. Cậu có muốn tôi nghĩ cách đuổi cô ta đi?” Hà Văn Nhĩ cẩn thận báo cáo tình hình qua điện thoại.
“Không cần.” Khóe mắt Tống Thành đã bắt được hình ảnh An Nhiên đang từ từ đi tới, tim hắn run lên một chút nhưng ngoài miệng vẫn lãnh đạm nói. “Cô ta muốn ở thì cho ở, cho cô ta cái biệt thự đó.”
“Cậu chủ, biệt thự này giá trị rất lớn, sao lại dễ dàng tặng cho người ta?” Hà Văn Nhĩ vội vàng khuyên can. “Hơn nữa, cậu đã kết hôn, nếu muốn cho Vũ Như căn nhà này thì nên bàn trước với cô An Nhiên vẫn tốt hơn”
“Cô ấy đâu có để ý” Tống Thành thở ra một hơi, ngửa mặt nhìn mấy ngôi sao le lói trên không trung. “Người ta cao thượng, đừng nói mang biệt thự cho người khác, có khi đem chính cô ấy cho đi, cô ấy vẫn đồng ý”
Lời này… Rõ là trong lòng lạnh lẽo mà ngoài mặt vẫn bày ra cái điệu bộ “Không sao cả”. Hắn đúng là vẫn đang giận dõi.
An Nhiên ê ẩm một hồi, đột nhiên hiểu ra. Tống Thành không để ý việc cô là mẹ đơn thân trong quá khứ nhưng hăn lại rất để tâm hiện tại và tương lai, cô phải hoàn toàn thuộc.
Về hắn.
“Cậu chủ…” Hà Văn Nhĩ còn định nói thì đã có một giọng nói khác chen ngang.
“Ông xã, anh định đưa em cho ai?” Giọng nói hiền hòa, điềm đạm, rất dễ làm yên lòng người.
Hà Văn Nhĩ biết việc của mình đã có người tiếp quản, rất thức thời cúp máy. Ông đặc biệt tin tưởng An Nhiên sẽ có cách dỗ.
dành cậu chủ khó tính nhà mình, làm cho hắn ngoan ngoãn nghe lời như một con cún to xác.
Ầy, xin lỗi cậu chủ. Hà Văn Nhĩ trộm cười.
Nhưng nhớ đến cảnh cậu chủ hậm hực chạy quanh cô An Nhiên, nếu có cái đuôi chắc chắn cũng quấy tít, quả thực ông không có hình dung nào khác.
Tống Thành rất muốn ôm chặt vợ nhỏ vào lồng ngực, siết chặt đến khi cô ngạt thở mới thôi. Nhưng cô lại quá mức không ngoan, hắn phải có cách trị đến cùng, cho nên vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, dựa vào lan can mà không nói gì.
Nhìn bộ dạng hắn cứng rắn như vậy, An Nhiên biết phải dùng cách lạt mềm buộc chặt. Cô đến gần, chậm rãi rúc vào lòng hắn, nhỏ nhẹ hỏi: “Ông xã, vẫn còn giận sao? Anh nghe em giải thích được không?”
“Không nghe” Hắn lạnh lùng cự tuyệt.
Thái độ lạnh băng làm cho An Nhiên lại thấy tủi thân. Cô run rẩy chớp chớp mắt, cố không để cảm xúc của mình lần nữa bị rối loạn, bèn kiêng chân lấy một cánh hoa rơi trên tóc hắn xuống Cánh tay cô mang theo hương thơm, chạm vào gò má Tống Thành một cái làm hẳn căng thẳng, nội tâm nhộn nhạo, khắp người đều nóng lên.
“Em không phải cố ý ôm anh Tùng Hưng đâu” An Nhiên nhớ rõ, lúc đó cô chỉ bắt tay.
Nhưng Tùng Hưng lại đột nhiên dâng trào cảm hứng, vui vẻ mà ôm cô một cái, chỉ một là tách ra, cũng không có cái gì bất Tống Thành đột nhiên liếc cô cái, tức giận bừng bừng, dứt khoát quay đầu đi Xem cái bộ dạng vẫn bình chân như vại thế kia, rõ là vợ nhỏ của hẳn còn chưa biết sai, hản không thể nhún nhường được!
Tống Khởi Minh là khúc ruột của An Nhiên đẻ ra, hẳn không nói. Ân Lãm đã có bạn trai, hẳn cũng không nói. Thế nhưng từ đâu lại mọc ra một cái “anh trai mưa”?
Phan Tùng Hưng kia học luật, thế mà còn mặt dày tự nhận là người nhà với An Nhiên. Cái quan hệ bắn đại bác bảy ngày không tới đấy cũng đòi ôm người sao?
Không hiểu vì sao mình giải thích xong, Tống Thành lại càng tức giận đến độ muốn bỏ đi, An Nhiên có chút khó hiểu, vội vã đuổi theo hắn, níu lấy ống tay áo: “Ông xã, ở khách sạn còn có bạn anh đang chờ. Hay chúng ta cứ quay về trước, có gì về nhà nói sau được không?”
Tống Thành rũ mắt nhìn về phía khuôn mặt hoang mang của An Nhiên. Chết tiệt, vẫn rất xinh đẹp! Yết hầu hắn trượt một cái, kiên quyết hạ giọng: “Em đi đi”
“Không…” An Nhiên bướng bỉnh lắc đầu, ngón tay nằm lấy áo hẳn cũng run. “Em muốn chúng ta đi cùng nhau”
“Chờ khi nào em biết nam nữ thụ thụ bất thân thì đi cùng.”
Hắn sải bước nhanh hơn, cố ý khiến cô rớt lại phía sau.
An Nhiên vẫn thất thểu đi theo, nài nỉ: “Ông xã, đừng giận nữa mà. Em hứa sau này sẽ không ôm người khác, cũng không để người ta ôm, có được không?”
Tống Thành đạt được mục đích, nét mặt giấn hẳn ra, định quay lại ôm lấy cô thì lại nghe âm thanh nhỏ như muỗi kêu vang lên: *.. ngoại trừ trường hợp đặc biệt.”
Lại còn dám “ngoại trừ”? Còn dám thêm điều kiện với hắn? Lẽ ra phải nói cả đời này chỉ ôm một mình hắn, tuyệt đối không chạm vào ai khác, như thế mới gọi là thái độ thành khẩn.
Tống Thành tức giận đến choáng váng “An Nhiên, làm vợ của anh, điều đầu tiên là phải trong sạch, cả đời trung thành với anh.”
Trước kia cô không trong sạch, hắn không truy cứu bởi đó là quá khứ, khi ấy hẳn chưa xuất hiện trong đời cô. Hơn nữa, hắn với Vũ Như cũng có một đoạn. Hản chỉ nghĩ từ giờ trở đi, cô thật lòng với hản, không thể cùng đàn ông khác gần gũi thân mật, hắn cũng vì cô giữ mình, đây không phải yêu cầu quá đáng.
An Nhiên sắc mặt ngày càng tái nhợt, đau đến mức cảm thấy tim mình đang nút ra, máu róc rách chảy đến nát bét.
Hắn muốn phụ nữ trong sạch sao? Điều kiện này cô không có cách nào thỏa mãn được hắn, bởi chính mình đã làm mẹ. Những ngón tay trắng ngần run rẩy rồi buông áo hẳn ra. An Nhiên suy sụp xoay người, bao nhiêu tủi nhục lại theo nước mắt ứa ra, không còn kìm giữ được thêm nữa.
Nếu hẳn muốn phụ nữ trong sạch, cô không nên cản bước hắn.
Tống Thành liếc An Nhiên, nhất định không thỏa hiệp. Hẳn tiếp tục đi về phía trước, cô vẫn đứng lại giữa trời hoa rơi lặng lẽ. Trong lòng cả hai đều đau.
An Nhiên của hắn xinh đẹp như thế, lại nhu thuận hiểu chuyện, nếu đem ra ngoài chính là một đóa hoa cho đám ong bướm nhào đến. Hẳn cũng là đàn ông, hiểu được cái khát vọng cấm kị kia, biết là không thể ngăn được những gã đàn ông có ý với vợ mình, đành phải buộc cô nâng cao ý thức, tự mình tránh xa rắc rối.
“An Nhiên?”
Ở đối diện bên kia đường, một dáng người đang lay động đột nhiên dừng lại.
Hoàng Kiên nheo mắt nhìn kĩ, tưởng là mình lại năm mơ.
Không! Người đứng phía trước đúng là An Nhiên. Dù cô trang điểm và ăn vận sang trọng nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp thanh thuần.
Anh định rảo bước qua, không nghĩ lại gặp được cô ở nơi này. Nhưng dường như An Nhiên không phát hiện ra Hoàng Kiên, cô còn đang mải nhìn theo một bóng người phía trước.
Hoàng Kiên lại theo ánh mắt cô nhìn theo, phát hiện ra người mình căm ghét nhất đời: Tống Thành.
Từ vị trí của Tống Thành vốn không thể phát hiện ra Hoàng Kiên. Nhưng trực giác của hẳn lại quá đỗi nhạy bén, rất nhanh đã phát hiện ra một luồng sát ý từ phía sau bắn tới. Hắn tức khắc dừng bước, quay sang nhìn chăm chằm Hoàng Kiên đang theo dõi vợ chồng hắn sao?
Hoàng Kiên muốn chạy tới chất vấn vì sao Tống Thành lại bỏ An Nhiên mà đi như thế. Rõ ràng cô đang rất đau lòng. Bảo bối hẳn muốn nâng niu lại để cho hắn tùy tiện vứt bỏ như vậy sao?
Biểu hiện tức giận của Hoàng Kiên đều được Tống Thành thu vào mắt. Vì cái gì muốn oán trách hắn? Căn bản Hoàng Kiên không có tư cách.
Khuôn mặt đẹp trai của Tống Thành nhàn nhạt cười, dáng vẻ tự phụ quá đáng.
Hoàng Kiên, sắp cưới Cố Khánh Ninh mà vẫn cố chấp với vợ hắn không buông? Hắn sẽ làm cho anh ta phải đau đến mức không buông tay không được.
“Không cần.” Khóe mắt Tống Thành đã bắt được hình ảnh An Nhiên đang từ từ đi tới, tim hắn run lên một chút nhưng ngoài miệng vẫn lãnh đạm nói. “Cô ta muốn ở thì cho ở, cho cô ta cái biệt thự đó.”
“Cậu chủ, biệt thự này giá trị rất lớn, sao lại dễ dàng tặng cho người ta?” Hà Văn Nhĩ vội vàng khuyên can. “Hơn nữa, cậu đã kết hôn, nếu muốn cho Vũ Như căn nhà này thì nên bàn trước với cô An Nhiên vẫn tốt hơn”
“Cô ấy đâu có để ý” Tống Thành thở ra một hơi, ngửa mặt nhìn mấy ngôi sao le lói trên không trung. “Người ta cao thượng, đừng nói mang biệt thự cho người khác, có khi đem chính cô ấy cho đi, cô ấy vẫn đồng ý”
Lời này… Rõ là trong lòng lạnh lẽo mà ngoài mặt vẫn bày ra cái điệu bộ “Không sao cả”. Hắn đúng là vẫn đang giận dõi.
An Nhiên ê ẩm một hồi, đột nhiên hiểu ra. Tống Thành không để ý việc cô là mẹ đơn thân trong quá khứ nhưng hăn lại rất để tâm hiện tại và tương lai, cô phải hoàn toàn thuộc.
Về hắn.
“Cậu chủ…” Hà Văn Nhĩ còn định nói thì đã có một giọng nói khác chen ngang.
“Ông xã, anh định đưa em cho ai?” Giọng nói hiền hòa, điềm đạm, rất dễ làm yên lòng người.
Hà Văn Nhĩ biết việc của mình đã có người tiếp quản, rất thức thời cúp máy. Ông đặc biệt tin tưởng An Nhiên sẽ có cách dỗ.
dành cậu chủ khó tính nhà mình, làm cho hắn ngoan ngoãn nghe lời như một con cún to xác.
Ầy, xin lỗi cậu chủ. Hà Văn Nhĩ trộm cười.
Nhưng nhớ đến cảnh cậu chủ hậm hực chạy quanh cô An Nhiên, nếu có cái đuôi chắc chắn cũng quấy tít, quả thực ông không có hình dung nào khác.
Tống Thành rất muốn ôm chặt vợ nhỏ vào lồng ngực, siết chặt đến khi cô ngạt thở mới thôi. Nhưng cô lại quá mức không ngoan, hắn phải có cách trị đến cùng, cho nên vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, dựa vào lan can mà không nói gì.
Nhìn bộ dạng hắn cứng rắn như vậy, An Nhiên biết phải dùng cách lạt mềm buộc chặt. Cô đến gần, chậm rãi rúc vào lòng hắn, nhỏ nhẹ hỏi: “Ông xã, vẫn còn giận sao? Anh nghe em giải thích được không?”
“Không nghe” Hắn lạnh lùng cự tuyệt.
Thái độ lạnh băng làm cho An Nhiên lại thấy tủi thân. Cô run rẩy chớp chớp mắt, cố không để cảm xúc của mình lần nữa bị rối loạn, bèn kiêng chân lấy một cánh hoa rơi trên tóc hắn xuống Cánh tay cô mang theo hương thơm, chạm vào gò má Tống Thành một cái làm hẳn căng thẳng, nội tâm nhộn nhạo, khắp người đều nóng lên.
“Em không phải cố ý ôm anh Tùng Hưng đâu” An Nhiên nhớ rõ, lúc đó cô chỉ bắt tay.
Nhưng Tùng Hưng lại đột nhiên dâng trào cảm hứng, vui vẻ mà ôm cô một cái, chỉ một là tách ra, cũng không có cái gì bất Tống Thành đột nhiên liếc cô cái, tức giận bừng bừng, dứt khoát quay đầu đi Xem cái bộ dạng vẫn bình chân như vại thế kia, rõ là vợ nhỏ của hẳn còn chưa biết sai, hản không thể nhún nhường được!
Tống Khởi Minh là khúc ruột của An Nhiên đẻ ra, hẳn không nói. Ân Lãm đã có bạn trai, hẳn cũng không nói. Thế nhưng từ đâu lại mọc ra một cái “anh trai mưa”?
Phan Tùng Hưng kia học luật, thế mà còn mặt dày tự nhận là người nhà với An Nhiên. Cái quan hệ bắn đại bác bảy ngày không tới đấy cũng đòi ôm người sao?
Không hiểu vì sao mình giải thích xong, Tống Thành lại càng tức giận đến độ muốn bỏ đi, An Nhiên có chút khó hiểu, vội vã đuổi theo hắn, níu lấy ống tay áo: “Ông xã, ở khách sạn còn có bạn anh đang chờ. Hay chúng ta cứ quay về trước, có gì về nhà nói sau được không?”
Tống Thành rũ mắt nhìn về phía khuôn mặt hoang mang của An Nhiên. Chết tiệt, vẫn rất xinh đẹp! Yết hầu hắn trượt một cái, kiên quyết hạ giọng: “Em đi đi”
“Không…” An Nhiên bướng bỉnh lắc đầu, ngón tay nằm lấy áo hẳn cũng run. “Em muốn chúng ta đi cùng nhau”
“Chờ khi nào em biết nam nữ thụ thụ bất thân thì đi cùng.”
Hắn sải bước nhanh hơn, cố ý khiến cô rớt lại phía sau.
An Nhiên vẫn thất thểu đi theo, nài nỉ: “Ông xã, đừng giận nữa mà. Em hứa sau này sẽ không ôm người khác, cũng không để người ta ôm, có được không?”
Tống Thành đạt được mục đích, nét mặt giấn hẳn ra, định quay lại ôm lấy cô thì lại nghe âm thanh nhỏ như muỗi kêu vang lên: *.. ngoại trừ trường hợp đặc biệt.”
Lại còn dám “ngoại trừ”? Còn dám thêm điều kiện với hắn? Lẽ ra phải nói cả đời này chỉ ôm một mình hắn, tuyệt đối không chạm vào ai khác, như thế mới gọi là thái độ thành khẩn.
Tống Thành tức giận đến choáng váng “An Nhiên, làm vợ của anh, điều đầu tiên là phải trong sạch, cả đời trung thành với anh.”
Trước kia cô không trong sạch, hắn không truy cứu bởi đó là quá khứ, khi ấy hẳn chưa xuất hiện trong đời cô. Hơn nữa, hắn với Vũ Như cũng có một đoạn. Hản chỉ nghĩ từ giờ trở đi, cô thật lòng với hản, không thể cùng đàn ông khác gần gũi thân mật, hắn cũng vì cô giữ mình, đây không phải yêu cầu quá đáng.
An Nhiên sắc mặt ngày càng tái nhợt, đau đến mức cảm thấy tim mình đang nút ra, máu róc rách chảy đến nát bét.
Hắn muốn phụ nữ trong sạch sao? Điều kiện này cô không có cách nào thỏa mãn được hắn, bởi chính mình đã làm mẹ. Những ngón tay trắng ngần run rẩy rồi buông áo hẳn ra. An Nhiên suy sụp xoay người, bao nhiêu tủi nhục lại theo nước mắt ứa ra, không còn kìm giữ được thêm nữa.
Nếu hẳn muốn phụ nữ trong sạch, cô không nên cản bước hắn.
Tống Thành liếc An Nhiên, nhất định không thỏa hiệp. Hẳn tiếp tục đi về phía trước, cô vẫn đứng lại giữa trời hoa rơi lặng lẽ. Trong lòng cả hai đều đau.
An Nhiên của hắn xinh đẹp như thế, lại nhu thuận hiểu chuyện, nếu đem ra ngoài chính là một đóa hoa cho đám ong bướm nhào đến. Hẳn cũng là đàn ông, hiểu được cái khát vọng cấm kị kia, biết là không thể ngăn được những gã đàn ông có ý với vợ mình, đành phải buộc cô nâng cao ý thức, tự mình tránh xa rắc rối.
“An Nhiên?”
Ở đối diện bên kia đường, một dáng người đang lay động đột nhiên dừng lại.
Hoàng Kiên nheo mắt nhìn kĩ, tưởng là mình lại năm mơ.
Không! Người đứng phía trước đúng là An Nhiên. Dù cô trang điểm và ăn vận sang trọng nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp thanh thuần.
Anh định rảo bước qua, không nghĩ lại gặp được cô ở nơi này. Nhưng dường như An Nhiên không phát hiện ra Hoàng Kiên, cô còn đang mải nhìn theo một bóng người phía trước.
Hoàng Kiên lại theo ánh mắt cô nhìn theo, phát hiện ra người mình căm ghét nhất đời: Tống Thành.
Từ vị trí của Tống Thành vốn không thể phát hiện ra Hoàng Kiên. Nhưng trực giác của hẳn lại quá đỗi nhạy bén, rất nhanh đã phát hiện ra một luồng sát ý từ phía sau bắn tới. Hắn tức khắc dừng bước, quay sang nhìn chăm chằm Hoàng Kiên đang theo dõi vợ chồng hắn sao?
Hoàng Kiên muốn chạy tới chất vấn vì sao Tống Thành lại bỏ An Nhiên mà đi như thế. Rõ ràng cô đang rất đau lòng. Bảo bối hẳn muốn nâng niu lại để cho hắn tùy tiện vứt bỏ như vậy sao?
Biểu hiện tức giận của Hoàng Kiên đều được Tống Thành thu vào mắt. Vì cái gì muốn oán trách hắn? Căn bản Hoàng Kiên không có tư cách.
Khuôn mặt đẹp trai của Tống Thành nhàn nhạt cười, dáng vẻ tự phụ quá đáng.
Hoàng Kiên, sắp cưới Cố Khánh Ninh mà vẫn cố chấp với vợ hắn không buông? Hắn sẽ làm cho anh ta phải đau đến mức không buông tay không được.
Bình luận facebook