• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cô dâu bị đánh tráo của tổng tài (10 Viewers)

  • Chương 261: Ghế phụ

An Nhiên không lái xe đi làm. Dù sao bây giờ cô cũng là nhân viên vệ sinh, lái một cái siêu xe đến đế quét dọn thì đúng là sẽ trở thành đề tài đàm tiếu nóng hổi của cả công ty.



Nhưng tuyến xe bus từ đây đến công ty lại không rành rẽ, cuối cùng An Nhiên vẫn là gọi taxi mà Trước đó, cô muốn đi mua đồ ăn sáng. Nơi này chỉ là một chung cư rẻ tiền, đời sống dân cư hết sức sôi động, phong phú đủ loại hàng quán chứ không tĩnh lặng, vắng vẻ như ở khu biệt thự nhà Tống Thành Hàng bánh bao ngon nhất lúc nào cũng đông khách, An Nhiên kiên nhắn xếp hàng một lúc, đột nhiên thấy có người từ phía sau chọc chọc mình mấy cái.



Cô giật mình quay lại, nhận ra Phan Tùng Hưng đang đứng đó, cười rạng rỡ như ánh ban mãi trong bộ vest thanh lịch.



“Ủa? Sao anh lại ở đây?” Cô kinh ngạc kêu lên.



“Tình cờ đi ngang qua, thấy em nên dừng lại.”



An Nhiên định nói thêm gì đó nhưng đã đến lượt cô mua hàng. Cô vội chỉ vào cái bánh bao nhân gà nấm và bánh bao kim sa như viên cầu vàng óng, lại hỏi Tùng Hưng: “Bánh ở đây ăn ngon lắm. Anh thích vị nào? Em mời anh một cái nhé”



Phan Tùng Hưng xoa đầu cô, mỉm cười “Không cần đâu” Trước khi để cô kịp phắn ứng, anh đã rút ra tờ tiền trong túi, đưa cho người bán hàng, nói: “Không cần trả lại” Sau đó cầm lấy túi bánh được gói cẩn thận.



Ông chú bán hàng mới sáng sớm đã gặp được khách hào phóng, lại là một đôi nam nữ ngoại hình đẹp như diễn viên nên hết sức phấn khởi, hét lớn: “Cảm ơn nhé, chú em! Chúc may mắn!”



Tùng Hưng cười cười, tay còn lại kéo An Nhiên về phía xe của mình. May mắn ư? Sáng nay anh đã quá may mắn rồi!



Cô lúng túng từ chối: “Chờ đã, em phải đi làm”



“Em đến công ty NC đúng không? Vừa đúng hôm nay anh cũng có việc cần tới đó, quá tiện đường rồi, lên xe đi”



Qua cửa kính, cô liếc thấy có một cô gái trẻ ngồi ở trên ghế phụ liền giật mình. Kia không phải là chị dâu tương lai chứ? Nếu vậy thì mình xuất hiện đúng là vô duyên rồi. Cô lại càng ra sức từ chối “Em không quấy rây hai người đâu, em gọi †axi được rồi”



Nương theo ánh mắt cô, Tùng Hưng phát hiện ra hiểu lầm này, vội nói: “Không phải như em nghĩ đâu. Đây là em họ anh, hôm nay tới giúp chị anh chuyển viện.”



“Anh có chị gái sao?” An Nhiên giật mình. “Chị ấy bị làm sao?”



“Ừ, chị gái, tên là Phan Thủy Tường” Phan Tùng Hưng cũng không giấu diếm việc nhà với cô. “Mười năm trước, bố anh mất, chị ấy bị kích động quá mức nên tinh thần không ổn định. Cho nên vắn ở bệnh viện điều trị”



“Anh không nói em biết gì hết. Nếu biết, em đã đến thăm chị ấy rồi” Cô có chút phụng phịu.



Chơi với nhau đã lâu mà anh lại giấu biệt hoàn cảnh như thế.



“Chuyện này cũng không hay ho gì, bố em có biết đó” Phan Tùng Hưng cười cười, nhéo má cô một cái. “Được rồi, hôm nào đưa em tới gặp chị ấy là được chứ gì? Hiện tại chị ấy đã gần như khỏi bệnh, cho nên hôm nay mới chuyển đến viện trung ương để theo dõi thêm một thời gian. Sau đó sẽ được về nhà”



Chị gái Phan Thủy Tường của anh từ nhỏ đã xinh xắn, học giỏi, thế mà mười năm tuổi trẻ lại bị ném vào viện tâm thần, khổ sở sống không bằng chết. Đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng Phan Tùng Hưng.



An Nhiên vì chuyện này mà không khước từ nữa, cô tự giác đi đến mở cửa xe, định ngồi vào ghế sau. Nhưng Phan Tùng Hưng đã thò tay sập.
















cửa lại ngay trước mũi cô. Anh cười cười: “Em bị say xe đúng không? Ngồi lên ghế trước đi”



‘Sau đó, tự anh mở cửa bên ghế phụ, nói “Thanh Tường, giới thiệu với em, đây là An Nhiên, con gái của thầy anh. Cô ấy bị say xe, em nhường cô ấy ngồi ghế phụ nhé”



“Được thôi” Thanh Tường đã sớm nhìn thấy lúc này vui vẻ nhảy ra ngoài, chìa tay in chào chị đẹp. Em là Thanh Tường”



An Nhiên lễ phép đáp lại: “Chào em. Chị là An Nhiên”



Cô lịch sự nằm tay Phan Thanh Tường một chút, không ngờ lại có cảm giác kì quái như bàn †ay mình bị con bọ gì đó cọ vào, khiến cô rùng mình, vội vàng rút tay về.



Thanh Tường tươi cười, lúc đi qua An Nhiên, cô ghé tai nói nhỏ: “Chị à, tay chị có tĩnh điện, làm cho em giật cả mình”



“Tĩnh điện?” Không phải mùa đông, lấy đâu ra ĩnh điện? An Nhiên ngờ vực nhìn bàn tay mình.



Tùng Hưng lên xe trước, cẩn thận điều chỉnh ghế xe. Sau đó lại mở hé cửa kính để An Nhiên được thoải mái. Ngay cả khi cô đã ngồi vào trong xe, anh cũng cẩn thận giúp cô cài dây an toàn. Vì quá để tâm đến việc Thanh Tường nói mà An Nhiên không chú ý đến hành động của anh, mặc kệ cho anh tự mình quyết định. Thành ra Phan Tùng Hưng được một phen gần gũi, trong lòng vui sướng không thôi.



“Chúng ta đi thôi” Chiếc xe khấp khởi hân hoan từ từ lăn bánh, hòa vào dòng người tấp nập buổi sáng.



Hình ảnh này được truyền về cho vị tổng tài cao lãnh của NC không sớt một phân cảnh nào.



Mới đầu ngày đã phải chứng kiến cảnh vợ mình, à… vợ cũ của mình, cười cười nói nói với một gấ đàn ông, đúng là muốn vui không vui nổi.



“Tổng tài, anh nhìn xem, Phan Tùng Hưng kia còn đuổi người xuống để nhường ghế cho cô An Nhiên” Ân Lãm xem xong, không nhịn được mà thốt lên. “Sao anh không có phắn ứng gì vậy?”



Tống Thành lạnh mặt đáp: “Chỉ là một cái ghế phụ, có gì ghê gớm!”



Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng hắn đang ê ẩm không thôi. Với đàn ông, người ngồi trên ghế phụ cực kì quan trọng. Lúc lái xe có thể ngấu nhiên nhìn sang ngắm cô ấy một chút, nghe +hấy giọng nói êm tai của cô ấy rất gần, ngửi được hương thơm nhè nhẹ từ bên cạnh lan sang. Thậm chí, có thể thuận tay sờ sờ người ta mấy cái. Cho nên cái ghế phụ là cực kì quan trọng!



Ân Lãm ở với Tống Thành đủ lâu để đọc được cơn đau của hẳn, vội vã xoa dịu: “Đúng đúng, sếp nói rất đúng. Dù sao An Nhiên cũng vừa trải qua mấy chuyện không vui Có bạn bè đến nói chuyện giúp cô ấy giải khuây cũng tối Tống Thành bực mình ném tài liệu xuống bàn: “Hừ, không nói một câu thì cậu chết à?”



Ân Lãm vội vã ngậm miệng. Tống tài làm sao khen không được, chê cũng chẳng xong, nói cái gì cũng đều không hợp ý. Một lúc sau, Tống Thành buồn bực nói “Chuẩn bị xe. Đến công ty của bố tôi”



Tình hình này… Xem ra sự uy hiếp từ phía Phan Tùng Hưng đối với tổng tài nhà mình là không nhỏ.



Tại nhà Hạ Cẩm, ba chị em họ Tống ngồi ăn sáng cùng nhau, ai nấy đều vui vẻ chuyện trò, mặc kệ bà nằm trong phòng, nước mắt vòng quanh. Đêm qua Tống Sơn không về phòng ngủ, cũng không ở phòng Thu Nhi. Chắc chẵn là qua ngủ cùng với Tống Minh rồi.



Phụ nữ khi còn tuổi xuân thì đặt hết niềm vui vào con cái, đến khi có tuổi rồi mới biết hạnh phúc hay không lại phụ thuộc rất nhiều ở ông chồng. Hạ Cẩm kết hôn với Tống Sơn đã gần hơn một phần tư thế kỉ, trong lòng bà biết rõ tính cách của ông, sẽ không xăng bậy, nếu có cũng sẽ kín kẽ, không để bà phát hiện mà đau lòng, cũng không để người khác biết để cười chê danh tiếng.



Nhưng có bàn tay của chị cả thì lại khác.
















Tống Sơn cực kì yêu thương, kính cẩn đối với Tống Quỳnh Như, không bao giờ dám làm trái ý bà. Cho nên nếu đã đồng ý việc cùng Thu Nhi phát sinh quan hệ vào ngày sinh nhật của cô ta, chắc chắn đến chín phần sẽ… Khốn nạn, chỉ còn vài ngày nữa là đến lúc đó rồi!



Một trận khủng hoảng ập xuống khiến Hạ Cẩm hoảng loạn. Nếu thực sự Tống Sơn và Thu Nhi đi đến bước này, bà nhất định không thể tha thứ. Hai gái thờ chung một chồng lại càng không!



Cho nên, bằng mọi giá, bà phải tìm cách cắt đứt cái hứa hẹn ngu xuẩn này.



Nhưng sức của Hạ Cẩm không thấm vào đâu so với Tống Quỳnh Như. Nhà mẹ đẻ tuy rất khá nhưng so với họ Tống vẫn thua một bậc. Hơn nữa, bao lâu nay nhà bà trong mắt mọi người vẫn là êm ấm, hạnh phúc. Nếu để lộ chuyện này ra thì đúng là trò cười, trở thành đề tài đàm tiếu cho giới thượng lưu, gánh chịu nhiều lời xì xào ác ý. Tống Thành cần lấy vợ, Tống Nguyệt Sương lại càng cần phải lấy chồng. Tai tiếng sẽ khiến các con bà bị chê cười, trên thị trường con dâu con rể nhất định sẽ mất đi một phần giá trị. Người cầu toàn như Hạ Cẩm tuyệt đối không chấp nhận.



Cho nên chỉ có thể dựa vào con trai, con gái.



Hạ Cẩm tính toán một hồi. Con trai chắc chắn đang hận chết bà vì việc ép nó phải li hôn. Con gái thì không ở nhà. Bây giờ mà có con dâu thì thật tốt.



Cao Khuê, cô con dâu bà nhắm sẵn, liệu có chịu giúp bà củng cố vị thế một chút hay không?



Nhưng Cao Khuê dù sao cũng là trâm anh thế phiệt, người trong giới này khôn khéo lọc lõi, từ nhỏ đã được dạy làm cái gì cũng phải kiếm được phần lợi mới làm. Hơn nữa, Tống Quỳnh Như lại có tiền, tương lai sẽ di chúc để lại cho Tống Thành.



rất nhiều, nên có khả năng Cao Khuê sẽ bị khuất phục Bây giờ kiếm đâu một cô con dâu không bị tiền tài mê hoặc, lại tỏ rõ ý định đứng về phía mẹ chồng mà bảo vệ, lại còn được con trai chống lưng, ra sức bảo hộ từng li từng tí, không cho móng vuốt của Tống Quỳnh Như chạm đến bây giờ?



Hình ảnh của An Nhiên xẹt qua mắt Hạ Cẩm, ung dung, điềm đạm.



Trong đầu bà đột nhiên thông tỏ. Chê trách An Nhiên chỉ vì quá khứ dơ dáy, nhưng hiện tại cô †a lại quá tốt, được Tống Thành nâng niu cung phụng đủ thứ. Ngược lại, đến chính bà tưởng là đứng trên cao, vạn người ngưỡng mộ từ xuất thân đến thành tựu, cuối cùng lại phải năm cô đơn một đêm khóc thầm.



Ai nằm giữ được trái tim người đàn ông của mình mới là kẻ chiến thẳng.



Hạ Cẩm giống như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Bà vội vã gọi điện cho trợ lý: Cô mau mau xử lý cho tôi mấy nơi: hai công ty đá quý, một công ty điện ảnh và chuỗi cửa hàng mỹ phẩm, tôi muốn làm quà tặng cho người khác”



“Dạ?” Diệp Lạc không biết chuyện nhà Hạ Cẩm đã xảy ra sự cố, không khỏi giật mình kinh hãi. “Bà chủ, món quà lớn như vậy là để tặng cho ai?”



“Hiện tại chưa quy: ” Hạ Cẩm vấn đang suy xét. Nếu An Nhiên không chịu tiếp thu món quà này thì bà sẽ mang nó tặng cho Tống Minh.



Chú em chồng không có sản nghiệp của chính mình, thường sống dựa vào tiền của anh chị Cho nên, mấy thứ này hẳn là tài sản rất lớn, cả đời chú ấy không có được.



Tính toán đâu vào đấy, bà mới rời giường chuẩn bị, trang điểm thật kĩ lưỡng mới ra cửa, định tự mình lái xe đi tìm An Nhiên trước.



Không ngờ, vừa mới vào xe, cửa bên ghế phụ cũng bị kéo ra. Tống Minh mặc một bộ vest trắng sáng lóa ngồi vào, khóe môi nhếch lên khêu gợi, cười nói: “Chị dâu định đi đâu, cho tôi đi nhờ một đoạn đường”



Hạ Cẩm nhịn xuống cảm giác ghê tởm, muốn xách cổ hẳn ném ra. Đôi mắt đẹp của bà long.



lanh, cố ý tươi cười: “Được, muốn tôi đưa chú đi, chỉ cần giúp tôi một chuyện”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom