Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-82
Chương 82: Nam thần xuất hiện
Trăng đã lên rất cao. Cả ngôi làng nhỏ chìm trong tĩnh lặng giữa vùng ngoại ô yên ả.
Tống Thành thấy con trai đã ngủ say trở lại thì nhẹ nhàng đi xuống vườn. Ở dưới đó, Diệp Phong đã đợi sẵn.
Trong lòng hẳn còn nhiều vướng bận. Đã lâu rồi hẳn không phải mất thời gian suy nghĩ về việc phụ nữ, bây giờ nhất thời nghĩ tới lại cảm thấy mới mẻ. Vốn dĩ hẳn đưa Cá Chép đến đây để tìm chỗ tĩnh tâm, vừa để tránh mặt Nguyễn An Nhiên, không ở gần cô sẽ không sinh ra khát khao thể xác quá độ; mặt khác lại muốn làm cho cô ý thức được khoảng cách của bọn họ. Cô không để hẳn vào mắt, hắn sẽ làm cho cô không nghĩ đến hẳn không được.
Vừa thấy Tống Thành đi xuống, Diệp Phong đã vội đứng lên: “Anh Thành, có chuyện gì sao?”
Đêm hôm khuya khoảt mà sếp lại gọi anh tới, chäc chắn không phải chuyện bình thường. Tống Thành nói: “Cậu đi điều tra cho tôi thân thế của một người tên là Thanh Tường, đang sống cùng em gái là Thanh Nhuệ ở ngôi nhà cuối làng này. Càng chỉ tiết càng tốt.”
Diệp Phong nhận lệnh xong liền theo chỉ dẫn của Tống Thành mà đi. Anh vừa rời khỏi homestay mà Tống Thành ở liền suýt đụng trúng một người đang vội vã rảo bước trên đường. Diệp Phong phản xạ nhanh, nhảy phắt sang một bên. Cô gái kia bị giật mình, lại thấy anh hành động quá nhanh gọn nên bất giác nhìn lên, giương khóe môi cười. .
Truyện Đông Phương
“Xin lỗi, tôi không chú ý”. Anh cũng nở nụ cười đáp lại, lập tức nhường đường cho cô đi qua, hoàn toàn không biết người đứng trước.
mặt mình chính là Thanh Nhuệ đang từ nhà bạn chạy về Thanh Nhuệ nhìn thấy chiếc răng khểnh của Diệp Phong thì lại luyến tiếc liếc thêm một lần nữa. Cô còn muốn nói dăm ba câu gì đó nhưng vì thần tượng của cô vừa lên sóng giao lưu trực tiếp với khán giả, cô đành gật đầu chào anh một cái rồi tiếp tục rảo bước.
Diệp Phong cũng cất bước phía sau, hai mắt chăm chú tìm ngôi nhà cuối làng có giàn hoa giấy ngũ sắc như Tống Thành mô tả, trong lòng không khỏi cảm thán: Trời đêm mịt mù tối tăm mà sếp có thể nhìn ra được đủ năm màu hoa thì đúng là mắt cú vọ rồi!
Thành ra, cả hai người tuy đi trước đi sau nhưng lại đến cùng một đích.
“Sao mà anh…?” Thanh Nhuệ há hốc miệng, hai tay mở khóa cổng cũng dừng lại khi thấy Diệp Phong cũng đứng lù lù sau lưng mình. Thấy cô kinh ngạc, anh tinh ý chỉ vào ngôi nhà ẩn hiện dưới giàn hoa giấy ngũ sắc: “Tôi nghe nói ở đây có rất nhiều đom đóm nên muốn tới xem. Có vẻ như nhà cô không bán vé tham quan thì phải.”
Thanh Nhuệ gật đầu: “Không bái thoại của cô nằm trong túi cứ rung lên liên hồi bởi tin nhắn của những người bạn trong cùng hội fan gọi cô mau mau mở chương trình giao lưu trực tuyến. Thanh Nhuệ đành đau lòng chấm dứt cuộc nói chuyện với anh chàng điển trai như Diệp Phong, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất để về phòng riêng mở máy tính.
Diệp Phong đứng bên ngoài ngó nghiêng một hồi, sau đó quyết định đi dò la tin tức một chút. Vì đây là làng du lịch nên có những dịch vụ hoạt động ban đêm, tuy ít ỏi nhưng anh vẫn có thể khai thác.
Máy tính của Thanh Nhuệ mở ra vừa kịp lúc thần tượng đang ngẫu hứng hát sản phẩm vừa quảng bá. Cô ngồi mê mẩn nghe, sau đó liên tục spam loạt tin nhắn yêu thương trong suốt chương trình.
Thanh Tường vừa tắm gội xong, thấy em gái đang nằm dài hả hê sau khi xem thần tượng thì mở lời trêu chọc: “Sắp già rồi còn mê mấy thằng nhóc mị. Bộ xung quanh em không có ai đẹp trai hay sao mà lúc nào cũng mê mẩn ngắm tụi nó vậy?”
Thanh Nhuệ bĩu môi: “Chị chẳng biết gì về cái đẹp cả. Với cả nhân duyên của em rất tốt, không cần chị lo”
“Tốt thế nào?” Thanh Tường vắt chiếc khăn vừa dùng lau tóc lên dây phơi ngoài hiên, dịu dàng khép cửa lại Thanh Nhuệ lập tức kể lại cuộc gặp với Diệp Phong. Trước khi cô khép cổng còn thấy anh nói sẽ quay trở lại. Thanh Tường, nghe em gái kể xong thì rất ngạc nhiên, chút phấn khích nho nhỏ trong lòng bắt đầu nhen nhóm: “Có phải anh ấy trọ ở nhà ông Ba đầu làng không?”
Đúng là Thanh Nhuệ thấy Diệp Phong đi ra từ đó. Cái gật đầu của cô khiến Thanh Tường không giấu nổi một nụ cười. Vậy là rốt cuộc anh ta cũng đến tìm cô sao? Cô khế lườm em gái: “Thế mà đem người ta đuổi đi mất rồi”
Thanh Nhuệ lăn ra giường cười ầm lên: “Ai bảo anh ta đến đúng lúc chồng em lên sóng chứi”
Trong lòng Thanh Tường lại có một chút nhẹ nhõm, may mà lúc nấy anh ấy không uống chén trà đó. Cô cảm thấy người đàn ông này thực sự có sức hút khó cưỡng, trong lòng cũng bắt đầu thấy thích anh một chút.
Diệp Phong từ lúc rời khỏi nhà Thanh Tường thì đi vòng lên một cửa hàng tạp hóa bán hàng qua đêm. Chủ quán là một thanh niên trẻ, vóc dáng nhỏ gầy, trắng trẻo.
Diệp Phong gõ nhẹ lên tủ kính: “Lấy cho anh bao thuốc.”
Thanh niên kia vội vàng chạy ra, lại thấy một người đàn ông trưởng thành mặc sơ-mi màu xám đứng ở trước cửa, dáng vẻ phóng khoáng, mái tóc dài chấm quai hàm được tùy tiện vén sau mang tai thì thấy lồng ngực bị bóp chặt, vô cùng khó thở.
“Anh trai muốn lấy thuốc gì?”
Diệp Phong liếc lên quầy, nói bừa tên một loại quen thuộc. Lâu rồi anh không hút thuốc, nhưng hình tượng nửa đêm đi mua mì tôm thì có vẻ không được phong độ lảm. Anh đành móc ví, rút một tờ tiền đưa cho thanh niên chủ quán: “Không cần trả lại”
Oa, người gì mà vừa cao ráo, đẹp trai lại hào phóng như vậy? Hôm nay đúng là số đỏ, cuối ngày còn gặp được nam thần. Chủ quán vội rối rít hỏi: “Anh cần bật lửa không?”, hai †ay cuống quýt muốn châm. Diệp Phong không hút thuốc nên làm gì có bật lửa, đành cúi người xuống để chủ quán giúp châm thuốc.
Hai tay thanh niên kia run rẩy, cảm nhận rõ bầu không khí nam tính đang ép xuống khi Diệp Phong hạ người sát gần mình. Cậu ta muốn trò chuyện thêm vài câu, nhân thể ngắm nhìn người đẹp Diêp Phong thêm một chút.
“Anh trai là người nơi khác đến sao?”
Diệp Phong rít một hơi thuốc, chậm rãi thở khói tạo nên một hình ảnh mơ màng quyến rũ khiến đối phương há hốc miệng, không kịp che giấu. Thấy cậu chủ quán thất thần đến si mê, anh mới chậm rãi nói: “Đúng là vậy”
Cậu chủ quán hiểu nhầm dáng vẻ lãng tử kia là bất đắc dĩ, lại nhiệt tình nói: “Giờ muộn quá rồi. Nếu anh trai không thuê được phòng trọ thì hôm nay ngủ lại nhà em đi. Tuy không rộng rãi lắm nhưng cũng có phòng để trống đấy”
Diệp Phong liếc mắt thấy yết hầu bé xíu của cậu ta khẽ chuyển động. Rõ là đang nuốt nước miếng đi.
Hản xấu tính ghé sát lại, cố tình thả thính: “Chỗ ngủ đêm nay thì có rồi, chẳng qua muốn đứng đây nói chuyện phiếm với em thôi”
Khóe môi nhếch lên làm lộ ra chiếc răng kểnh duyên không để đâu cho hết Đối phương chính thức gục hẳn. Lẽ nào… người này lại giống mình?
Cậu trai bán quán vô cùng sung sướng khi gặp được người cùng “thế giới”. Nói không chừng người này đã nhắm cậu rồi sao câu cũng trẳng trẻo và xinh trai nhất cái làng này. Cậu vừa tủm tỉm cười vừa nói dăm ba câu.
Diệp Phong vu vơ hỏi đại: “Nghe nói cuối làng có một nhà nhiều đom đóm lắm. Có điều anh tới hỏi mà người †a không chịu cho vào.
Cậu thanh niên gật đầu: “À, nhà của Thanh Tường và Thanh Nhuệ.”
Diệp Phong lại nhả một lượt khói, ánh mắt nheo lại, mỉm cười với cậu: “Thế nào? Kể anh nghe một chút đi..”
Đối phương tìm được cớ nói chuyện, lập tức vui vẻ, có bao nhiêu đều khai tuốt
Trăng đã lên rất cao. Cả ngôi làng nhỏ chìm trong tĩnh lặng giữa vùng ngoại ô yên ả.
Tống Thành thấy con trai đã ngủ say trở lại thì nhẹ nhàng đi xuống vườn. Ở dưới đó, Diệp Phong đã đợi sẵn.
Trong lòng hẳn còn nhiều vướng bận. Đã lâu rồi hẳn không phải mất thời gian suy nghĩ về việc phụ nữ, bây giờ nhất thời nghĩ tới lại cảm thấy mới mẻ. Vốn dĩ hẳn đưa Cá Chép đến đây để tìm chỗ tĩnh tâm, vừa để tránh mặt Nguyễn An Nhiên, không ở gần cô sẽ không sinh ra khát khao thể xác quá độ; mặt khác lại muốn làm cho cô ý thức được khoảng cách của bọn họ. Cô không để hẳn vào mắt, hắn sẽ làm cho cô không nghĩ đến hẳn không được.
Vừa thấy Tống Thành đi xuống, Diệp Phong đã vội đứng lên: “Anh Thành, có chuyện gì sao?”
Đêm hôm khuya khoảt mà sếp lại gọi anh tới, chäc chắn không phải chuyện bình thường. Tống Thành nói: “Cậu đi điều tra cho tôi thân thế của một người tên là Thanh Tường, đang sống cùng em gái là Thanh Nhuệ ở ngôi nhà cuối làng này. Càng chỉ tiết càng tốt.”
Diệp Phong nhận lệnh xong liền theo chỉ dẫn của Tống Thành mà đi. Anh vừa rời khỏi homestay mà Tống Thành ở liền suýt đụng trúng một người đang vội vã rảo bước trên đường. Diệp Phong phản xạ nhanh, nhảy phắt sang một bên. Cô gái kia bị giật mình, lại thấy anh hành động quá nhanh gọn nên bất giác nhìn lên, giương khóe môi cười. .
Truyện Đông Phương
“Xin lỗi, tôi không chú ý”. Anh cũng nở nụ cười đáp lại, lập tức nhường đường cho cô đi qua, hoàn toàn không biết người đứng trước.
mặt mình chính là Thanh Nhuệ đang từ nhà bạn chạy về Thanh Nhuệ nhìn thấy chiếc răng khểnh của Diệp Phong thì lại luyến tiếc liếc thêm một lần nữa. Cô còn muốn nói dăm ba câu gì đó nhưng vì thần tượng của cô vừa lên sóng giao lưu trực tiếp với khán giả, cô đành gật đầu chào anh một cái rồi tiếp tục rảo bước.
Diệp Phong cũng cất bước phía sau, hai mắt chăm chú tìm ngôi nhà cuối làng có giàn hoa giấy ngũ sắc như Tống Thành mô tả, trong lòng không khỏi cảm thán: Trời đêm mịt mù tối tăm mà sếp có thể nhìn ra được đủ năm màu hoa thì đúng là mắt cú vọ rồi!
Thành ra, cả hai người tuy đi trước đi sau nhưng lại đến cùng một đích.
“Sao mà anh…?” Thanh Nhuệ há hốc miệng, hai tay mở khóa cổng cũng dừng lại khi thấy Diệp Phong cũng đứng lù lù sau lưng mình. Thấy cô kinh ngạc, anh tinh ý chỉ vào ngôi nhà ẩn hiện dưới giàn hoa giấy ngũ sắc: “Tôi nghe nói ở đây có rất nhiều đom đóm nên muốn tới xem. Có vẻ như nhà cô không bán vé tham quan thì phải.”
Thanh Nhuệ gật đầu: “Không bái thoại của cô nằm trong túi cứ rung lên liên hồi bởi tin nhắn của những người bạn trong cùng hội fan gọi cô mau mau mở chương trình giao lưu trực tuyến. Thanh Nhuệ đành đau lòng chấm dứt cuộc nói chuyện với anh chàng điển trai như Diệp Phong, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất để về phòng riêng mở máy tính.
Diệp Phong đứng bên ngoài ngó nghiêng một hồi, sau đó quyết định đi dò la tin tức một chút. Vì đây là làng du lịch nên có những dịch vụ hoạt động ban đêm, tuy ít ỏi nhưng anh vẫn có thể khai thác.
Máy tính của Thanh Nhuệ mở ra vừa kịp lúc thần tượng đang ngẫu hứng hát sản phẩm vừa quảng bá. Cô ngồi mê mẩn nghe, sau đó liên tục spam loạt tin nhắn yêu thương trong suốt chương trình.
Thanh Tường vừa tắm gội xong, thấy em gái đang nằm dài hả hê sau khi xem thần tượng thì mở lời trêu chọc: “Sắp già rồi còn mê mấy thằng nhóc mị. Bộ xung quanh em không có ai đẹp trai hay sao mà lúc nào cũng mê mẩn ngắm tụi nó vậy?”
Thanh Nhuệ bĩu môi: “Chị chẳng biết gì về cái đẹp cả. Với cả nhân duyên của em rất tốt, không cần chị lo”
“Tốt thế nào?” Thanh Tường vắt chiếc khăn vừa dùng lau tóc lên dây phơi ngoài hiên, dịu dàng khép cửa lại Thanh Nhuệ lập tức kể lại cuộc gặp với Diệp Phong. Trước khi cô khép cổng còn thấy anh nói sẽ quay trở lại. Thanh Tường, nghe em gái kể xong thì rất ngạc nhiên, chút phấn khích nho nhỏ trong lòng bắt đầu nhen nhóm: “Có phải anh ấy trọ ở nhà ông Ba đầu làng không?”
Đúng là Thanh Nhuệ thấy Diệp Phong đi ra từ đó. Cái gật đầu của cô khiến Thanh Tường không giấu nổi một nụ cười. Vậy là rốt cuộc anh ta cũng đến tìm cô sao? Cô khế lườm em gái: “Thế mà đem người ta đuổi đi mất rồi”
Thanh Nhuệ lăn ra giường cười ầm lên: “Ai bảo anh ta đến đúng lúc chồng em lên sóng chứi”
Trong lòng Thanh Tường lại có một chút nhẹ nhõm, may mà lúc nấy anh ấy không uống chén trà đó. Cô cảm thấy người đàn ông này thực sự có sức hút khó cưỡng, trong lòng cũng bắt đầu thấy thích anh một chút.
Diệp Phong từ lúc rời khỏi nhà Thanh Tường thì đi vòng lên một cửa hàng tạp hóa bán hàng qua đêm. Chủ quán là một thanh niên trẻ, vóc dáng nhỏ gầy, trắng trẻo.
Diệp Phong gõ nhẹ lên tủ kính: “Lấy cho anh bao thuốc.”
Thanh niên kia vội vàng chạy ra, lại thấy một người đàn ông trưởng thành mặc sơ-mi màu xám đứng ở trước cửa, dáng vẻ phóng khoáng, mái tóc dài chấm quai hàm được tùy tiện vén sau mang tai thì thấy lồng ngực bị bóp chặt, vô cùng khó thở.
“Anh trai muốn lấy thuốc gì?”
Diệp Phong liếc lên quầy, nói bừa tên một loại quen thuộc. Lâu rồi anh không hút thuốc, nhưng hình tượng nửa đêm đi mua mì tôm thì có vẻ không được phong độ lảm. Anh đành móc ví, rút một tờ tiền đưa cho thanh niên chủ quán: “Không cần trả lại”
Oa, người gì mà vừa cao ráo, đẹp trai lại hào phóng như vậy? Hôm nay đúng là số đỏ, cuối ngày còn gặp được nam thần. Chủ quán vội rối rít hỏi: “Anh cần bật lửa không?”, hai †ay cuống quýt muốn châm. Diệp Phong không hút thuốc nên làm gì có bật lửa, đành cúi người xuống để chủ quán giúp châm thuốc.
Hai tay thanh niên kia run rẩy, cảm nhận rõ bầu không khí nam tính đang ép xuống khi Diệp Phong hạ người sát gần mình. Cậu ta muốn trò chuyện thêm vài câu, nhân thể ngắm nhìn người đẹp Diêp Phong thêm một chút.
“Anh trai là người nơi khác đến sao?”
Diệp Phong rít một hơi thuốc, chậm rãi thở khói tạo nên một hình ảnh mơ màng quyến rũ khiến đối phương há hốc miệng, không kịp che giấu. Thấy cậu chủ quán thất thần đến si mê, anh mới chậm rãi nói: “Đúng là vậy”
Cậu chủ quán hiểu nhầm dáng vẻ lãng tử kia là bất đắc dĩ, lại nhiệt tình nói: “Giờ muộn quá rồi. Nếu anh trai không thuê được phòng trọ thì hôm nay ngủ lại nhà em đi. Tuy không rộng rãi lắm nhưng cũng có phòng để trống đấy”
Diệp Phong liếc mắt thấy yết hầu bé xíu của cậu ta khẽ chuyển động. Rõ là đang nuốt nước miếng đi.
Hản xấu tính ghé sát lại, cố tình thả thính: “Chỗ ngủ đêm nay thì có rồi, chẳng qua muốn đứng đây nói chuyện phiếm với em thôi”
Khóe môi nhếch lên làm lộ ra chiếc răng kểnh duyên không để đâu cho hết Đối phương chính thức gục hẳn. Lẽ nào… người này lại giống mình?
Cậu trai bán quán vô cùng sung sướng khi gặp được người cùng “thế giới”. Nói không chừng người này đã nhắm cậu rồi sao câu cũng trẳng trẻo và xinh trai nhất cái làng này. Cậu vừa tủm tỉm cười vừa nói dăm ba câu.
Diệp Phong vu vơ hỏi đại: “Nghe nói cuối làng có một nhà nhiều đom đóm lắm. Có điều anh tới hỏi mà người †a không chịu cho vào.
Cậu thanh niên gật đầu: “À, nhà của Thanh Tường và Thanh Nhuệ.”
Diệp Phong lại nhả một lượt khói, ánh mắt nheo lại, mỉm cười với cậu: “Thế nào? Kể anh nghe một chút đi..”
Đối phương tìm được cớ nói chuyện, lập tức vui vẻ, có bao nhiêu đều khai tuốt
Bình luận facebook