Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Em Không Cần Làm Gì Cả, Anh Nuôi Em
"Ừ thôi được rồi, lần sau có chuyện gì không được giữ một mình biết chưa?"
- ----------------
Nhiếp Giai Giai và Nhiếp Lưu Ly dạo chơi mua sắm cả buổi không thấy chán. Nhiếp Giai Giai cũng muốn Lưu Ly có thể quên hết chuyện buồn nên chơi rất hết mình.
Trời cũng đã tối, hai người quyết định tìm một nhà hàng để ăn tối. Vừa bước vào bọn họ nhìn thấy Thời Địch và Tử Nghiên sánh đôi bước vào phòng riêng.
Nhiếp Giai Giai nhìn qua Lưu Ly, ánh mắt cô nàng có phần xụ xuống nhưng nhanh chóng lấy lại tinh nhần.
"Hai người họ đẹp đôi ha Giai Giai"
Nhiếp Giai Giai thở dài chỉ biết ậm ừ, đã muốn quên đi hết cuối cùng vẫn phải gặp.
Bọn họ cũng chọn cho mình một phòng riêng để thưởng thức bữa tối rồi cùng nhau nói chuyện phiếm. Hai người chỉ cần gặp nhau thì chuyện gì cũng có thể nói được.
Nhìn đồng hồ cũng đã muộn, cả hai nhanh chóng thu xếp ra về.
Vừa bước ra khỏi cửa, phòng bên cạnh cũng mở ra, nam thanh nữ tú từ trong phòng cười nói bước ra không ai khác là Thời Địch và Tử Nghiên.
Tử Nghiên cười tươi khi thấy Nhiếp Giai Giai.
"Nhiếp Giai Giai chào em, hôm nay em cũng ăn ở đây à? "
"Vâng chào chị Tử Nghiên, hai anh chị là đang hẹn hò à?"
"hahha không phải như em nghĩ đâu, bạn bè cùng nhau đi ăn cơm thôi"
"Còn đây là?.."
"À đây là bạn thân em, Lưu Ly"
"Chào em"
Tử Nghiên mỉm cười đưa tay về phía Lưu Ly.
Lưu Ly vội vã đưa tay ra nắm. Tay chị ấy thật mềm.
"Chào chị, nghe danh đã lâu"
Thời Địch cũng không có ý định lên tiếng. .
"Thôi cũng trễ rồi hai anh chị xin phép rời đi trước"
"Vâng"
Cuộc gặp gỡ này chỉ có người trong cuộc mới biết thật gượng gạo.
hmm đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nhiếp Giai Giai chở Lưu Ly về nhà rồi mình cũng lái xe về Trịnh gia. Cô suy nghĩ mãi không biết có nên nói cho Minh Vũ nghe không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng thôi.
Cô đi thẳng lên phòng tắm rửa sạch sẽ, giờ này Trịnh Minh Vũ vẫn chưa về, cô cô xem điện thoại sẵn chờ anh về.
Cô lướt thấy thông tin thầy Cao Vĩ Thành rất nổi tiếng đang mở lớp dạy kinh doanh. Cô cũng lớn rồi, cũng muốn tìm cho mình một công việc để sau này không phải dựa dẫm vào ai, và có khi trong tương lai cô cũng sẽ điều hành Nhiếp gia nên cũng muốn đến đây học thử.
Mặc dù cô đã đi du học và được cấp bằng giỏi bên Mỹ nhưng cô vẫn muốn trau dồi bản thân hơn và trải nghiệm nhiều hơn.
Lớp của thầy nằm trong Đại Học C ở Hải Thành, một khóa học là 3 tháng. Từ Hải Thành về Lạc Thành rất xa nên cô nghĩ phải đăng kí học nội trú.
Nhiếp Giai Giai bấm bụng tí nữa Minh Vũ về sẽ hỏi ý kiến anh thử. Nhưng cô nghĩ là anh sẽ không đồng ý vì phải học nội trú.
Đang trầm tư suy nghĩ thì lạch cạch cửa phòng mở ra, Trịnh Minh Vũ bước vào, thấy Nhiếp Giai Giai còn thức anh nhíu mày.
"Sao còn thức?"
"Anh về khuya như vậy em ngủ không được"
Trịnh Minh Vũ để áo vest lên ghế, Nhiếp Giai Giai tiến lại nhẹ nhàng tháo cà vạt cho anh.
Trịnh Minh Vũ thuận tay kéo nhẹ cô vào lòng.
"Lo lắng cho anh à?"
"Hừ không thèm"
Trịnh Minh Vũ không quan tâm, cúi xuống chôn đầu vào hõm vai cô hít lấy mùi hương sữa tắm dịu nhẹ.
"Nhiếp Giai Giai anh mệt quá"
"Tắm rửa đi rồi còn đi ngủ, nhé?"
"Anh còn một số công việc phải giải quyết"
"Vậy để em chuẩn bị chút đồ ăn cho anh".
"Em ngủ đi, đừng lo cho anh"
"Anh tắm rửa đi đã"
Cô không thèm nghe lời anh lạch bạch chạy xuống lầu, lao vào nhà bếp chuẩn bị. Vì đồ ăn ban nãy đã được người hầu nấu sẵn nên chỉ việc hâm lại.
Vừa hâm cô vừa nghĩ không biết phải mở lời xin anh như thế nào.
Cô bưng thức ăn lên tận thư phòng đặt xuống bàn, Trịnh Minh Vũ rời bàn làm việc lại bàn chính cầm đũa lên ăn. Nhân lúc này Nhiếp Giai Giai bắt đầu mở lời.
"Minh Vũ, ban nãy em thấy thầy Cao Thái Thành mở lớp kinh doanh, em muốn đến đó học"
Trịnh Minh Vũ dừng đũa, thầy Thành tất nhiên là anh biết, lại còn là người quen của anh.
"Nhưng anh nhớ là nó ở Hải Thành và khóa học dài 3 tháng"
"Aiz Minh Vũ, 3 tháng chứ có phải 3 năm đâu, em muốn đi"
"Em không cần làm gì cả, anh nuôi em"
"Anh.."
"Anh không muốn nghe thêm, ở Hải Thành rất nguy hiểm"
Nguy hiểm nhất là Trác Hạo Nhiên.
Nhiếp Giai Giai chỉ biết im lặng ngồi nhìn Trịnh Minh Vũ xử lý hết đống đồ ăn rồi đứng dậy làm việc tiếp, cô thở dài dọn dẹp rồi về phòng nằm.
Nằm lăn qua lăn lại mãi, cô thật sự muốn đến đó học.
Cuối cùng cô vẫn phải lê lết ngó vào thư phòng một lần nữa,anh vẫn đang chăm chú làm việc, quay sang thấy cô giúp việc đang đem lên cho anh một ly sữa cô vội vàng đón lấy rồi ra hiệu cho cô giúp việc quay xuống.
Nhiếp Giai Giai nhẹ nhàng bước vào, anh không để tâm có người vào vì anh nghĩ chắc là cô giúp việc mang sữa lên cho anh như mọi ngày.
Nhiếp Giai Giai đặt ly sữa lên bàn rồi cất giọng.
"Thưa ngài, sữa của ngài đây"
Trịnh Minh Vũ ngẩng đầu lên nhìn.
"Sao em còn ở đây?"
Nhiếp Giai Giai đi vòng qua ngồi thẳng lên đùi anh. Trịnh Minh Vũ nhướn mày. Cô vòng tay qua cổ anh rồi đặt lên cằm anh một nụ hôn.
"Cục cưng em thật sự muốn đi học"
Tưởng cô lại giở trò gì, ai dè vẫn là chuyện lúc nãy.
Trịnh Minh Vũ ngả người về phía sau lấy tay day day trán rồi nói.
"Ừm"
Nhiếp Giai Giai rất vui mừng khi nghe được câu anh đồng ý. Nếu biết dùng mĩ nhân kế có thể nhanh chóng dụ được anh cô đã xài từ lâu.
Trịnh Minh Vũ thở dài, ai bảo anh không chịu được cô năn nỉ.
"Em về phòng ngủ đi, anh sẽ đăng kí học cho em"
"Vâng thưa ngài!!"
Nhiếp Giai Giai phấn khởi đứng bật dậy trở về phòng không thèm liếc lấy anh thêm một cái.
Trịnh Minh Vũ "..." Có phải anh dễ dãi quá rồi không?
- ----------------
Nhiếp Giai Giai và Nhiếp Lưu Ly dạo chơi mua sắm cả buổi không thấy chán. Nhiếp Giai Giai cũng muốn Lưu Ly có thể quên hết chuyện buồn nên chơi rất hết mình.
Trời cũng đã tối, hai người quyết định tìm một nhà hàng để ăn tối. Vừa bước vào bọn họ nhìn thấy Thời Địch và Tử Nghiên sánh đôi bước vào phòng riêng.
Nhiếp Giai Giai nhìn qua Lưu Ly, ánh mắt cô nàng có phần xụ xuống nhưng nhanh chóng lấy lại tinh nhần.
"Hai người họ đẹp đôi ha Giai Giai"
Nhiếp Giai Giai thở dài chỉ biết ậm ừ, đã muốn quên đi hết cuối cùng vẫn phải gặp.
Bọn họ cũng chọn cho mình một phòng riêng để thưởng thức bữa tối rồi cùng nhau nói chuyện phiếm. Hai người chỉ cần gặp nhau thì chuyện gì cũng có thể nói được.
Nhìn đồng hồ cũng đã muộn, cả hai nhanh chóng thu xếp ra về.
Vừa bước ra khỏi cửa, phòng bên cạnh cũng mở ra, nam thanh nữ tú từ trong phòng cười nói bước ra không ai khác là Thời Địch và Tử Nghiên.
Tử Nghiên cười tươi khi thấy Nhiếp Giai Giai.
"Nhiếp Giai Giai chào em, hôm nay em cũng ăn ở đây à? "
"Vâng chào chị Tử Nghiên, hai anh chị là đang hẹn hò à?"
"hahha không phải như em nghĩ đâu, bạn bè cùng nhau đi ăn cơm thôi"
"Còn đây là?.."
"À đây là bạn thân em, Lưu Ly"
"Chào em"
Tử Nghiên mỉm cười đưa tay về phía Lưu Ly.
Lưu Ly vội vã đưa tay ra nắm. Tay chị ấy thật mềm.
"Chào chị, nghe danh đã lâu"
Thời Địch cũng không có ý định lên tiếng. .
"Thôi cũng trễ rồi hai anh chị xin phép rời đi trước"
"Vâng"
Cuộc gặp gỡ này chỉ có người trong cuộc mới biết thật gượng gạo.
hmm đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nhiếp Giai Giai chở Lưu Ly về nhà rồi mình cũng lái xe về Trịnh gia. Cô suy nghĩ mãi không biết có nên nói cho Minh Vũ nghe không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng thôi.
Cô đi thẳng lên phòng tắm rửa sạch sẽ, giờ này Trịnh Minh Vũ vẫn chưa về, cô cô xem điện thoại sẵn chờ anh về.
Cô lướt thấy thông tin thầy Cao Vĩ Thành rất nổi tiếng đang mở lớp dạy kinh doanh. Cô cũng lớn rồi, cũng muốn tìm cho mình một công việc để sau này không phải dựa dẫm vào ai, và có khi trong tương lai cô cũng sẽ điều hành Nhiếp gia nên cũng muốn đến đây học thử.
Mặc dù cô đã đi du học và được cấp bằng giỏi bên Mỹ nhưng cô vẫn muốn trau dồi bản thân hơn và trải nghiệm nhiều hơn.
Lớp của thầy nằm trong Đại Học C ở Hải Thành, một khóa học là 3 tháng. Từ Hải Thành về Lạc Thành rất xa nên cô nghĩ phải đăng kí học nội trú.
Nhiếp Giai Giai bấm bụng tí nữa Minh Vũ về sẽ hỏi ý kiến anh thử. Nhưng cô nghĩ là anh sẽ không đồng ý vì phải học nội trú.
Đang trầm tư suy nghĩ thì lạch cạch cửa phòng mở ra, Trịnh Minh Vũ bước vào, thấy Nhiếp Giai Giai còn thức anh nhíu mày.
"Sao còn thức?"
"Anh về khuya như vậy em ngủ không được"
Trịnh Minh Vũ để áo vest lên ghế, Nhiếp Giai Giai tiến lại nhẹ nhàng tháo cà vạt cho anh.
Trịnh Minh Vũ thuận tay kéo nhẹ cô vào lòng.
"Lo lắng cho anh à?"
"Hừ không thèm"
Trịnh Minh Vũ không quan tâm, cúi xuống chôn đầu vào hõm vai cô hít lấy mùi hương sữa tắm dịu nhẹ.
"Nhiếp Giai Giai anh mệt quá"
"Tắm rửa đi rồi còn đi ngủ, nhé?"
"Anh còn một số công việc phải giải quyết"
"Vậy để em chuẩn bị chút đồ ăn cho anh".
"Em ngủ đi, đừng lo cho anh"
"Anh tắm rửa đi đã"
Cô không thèm nghe lời anh lạch bạch chạy xuống lầu, lao vào nhà bếp chuẩn bị. Vì đồ ăn ban nãy đã được người hầu nấu sẵn nên chỉ việc hâm lại.
Vừa hâm cô vừa nghĩ không biết phải mở lời xin anh như thế nào.
Cô bưng thức ăn lên tận thư phòng đặt xuống bàn, Trịnh Minh Vũ rời bàn làm việc lại bàn chính cầm đũa lên ăn. Nhân lúc này Nhiếp Giai Giai bắt đầu mở lời.
"Minh Vũ, ban nãy em thấy thầy Cao Thái Thành mở lớp kinh doanh, em muốn đến đó học"
Trịnh Minh Vũ dừng đũa, thầy Thành tất nhiên là anh biết, lại còn là người quen của anh.
"Nhưng anh nhớ là nó ở Hải Thành và khóa học dài 3 tháng"
"Aiz Minh Vũ, 3 tháng chứ có phải 3 năm đâu, em muốn đi"
"Em không cần làm gì cả, anh nuôi em"
"Anh.."
"Anh không muốn nghe thêm, ở Hải Thành rất nguy hiểm"
Nguy hiểm nhất là Trác Hạo Nhiên.
Nhiếp Giai Giai chỉ biết im lặng ngồi nhìn Trịnh Minh Vũ xử lý hết đống đồ ăn rồi đứng dậy làm việc tiếp, cô thở dài dọn dẹp rồi về phòng nằm.
Nằm lăn qua lăn lại mãi, cô thật sự muốn đến đó học.
Cuối cùng cô vẫn phải lê lết ngó vào thư phòng một lần nữa,anh vẫn đang chăm chú làm việc, quay sang thấy cô giúp việc đang đem lên cho anh một ly sữa cô vội vàng đón lấy rồi ra hiệu cho cô giúp việc quay xuống.
Nhiếp Giai Giai nhẹ nhàng bước vào, anh không để tâm có người vào vì anh nghĩ chắc là cô giúp việc mang sữa lên cho anh như mọi ngày.
Nhiếp Giai Giai đặt ly sữa lên bàn rồi cất giọng.
"Thưa ngài, sữa của ngài đây"
Trịnh Minh Vũ ngẩng đầu lên nhìn.
"Sao em còn ở đây?"
Nhiếp Giai Giai đi vòng qua ngồi thẳng lên đùi anh. Trịnh Minh Vũ nhướn mày. Cô vòng tay qua cổ anh rồi đặt lên cằm anh một nụ hôn.
"Cục cưng em thật sự muốn đi học"
Tưởng cô lại giở trò gì, ai dè vẫn là chuyện lúc nãy.
Trịnh Minh Vũ ngả người về phía sau lấy tay day day trán rồi nói.
"Ừm"
Nhiếp Giai Giai rất vui mừng khi nghe được câu anh đồng ý. Nếu biết dùng mĩ nhân kế có thể nhanh chóng dụ được anh cô đã xài từ lâu.
Trịnh Minh Vũ thở dài, ai bảo anh không chịu được cô năn nỉ.
"Em về phòng ngủ đi, anh sẽ đăng kí học cho em"
"Vâng thưa ngài!!"
Nhiếp Giai Giai phấn khởi đứng bật dậy trở về phòng không thèm liếc lấy anh thêm một cái.
Trịnh Minh Vũ "..." Có phải anh dễ dãi quá rồi không?
Bình luận facebook