Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Chương 9
Tô Tú Song không sợ bị đánh, song nghe thấy câu này, nước mắt cô lại rơi lã chã, giọng nói run rẩy: “Ba..”
“Đừng gọi ba là ba nữa. Ba đã quá thất vọng về con rồi. Sau này đừng để ba thấy mặt con nữa”
Dứt lời, Tô Trọng Quân run rẩy đứng dậy, lưng gù đi, như thể đã già thêm mười tuổi. Ông ta sống hơn nửa đời người, coi trọng thể diện nhất, bây giờ gièm pha của con gái bị cả thành phố biết, ông ta không thể chịu được nỗi nhục này.
Trái tim Tô Tú Song đau nhói, khẽ hé miệng mà lại không thể nói lên lời. Chị gái đã bị đả kích quá lớn, vừa điên vừa ngây ngốc, bây giờ nói cho ba biết chân tướng thì ba nhất định sẽ không tha cho chị gái, chỉ có thể lửa cháy đổ thêm dầu mà thôi. Cứ chờ đi, chờ ba với chị gái bình tĩnh lại, mình mới nói rố chân tướng việc này.
Cô về phòng, đầu óc choáng váng vô cùng. Cô vào phòng tắm, nước ấm chảy trên người, cảm thấy như mình mới được sống lại một chút.
Phòng khách, Tô Trọng Quân chán nản, tay run rẩy đổ mấy viên thuốc trợ tim. Ông ta còn chưa uống xong thì đã nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập, dường như ngay sau đó sẽ phá cửa xông vào.
“Ra đây” Người hầu kêu lên rồi vội chạy ra mở cửa. Ngay sau đó, một đám vệ sĩ mặc tây trang đem xông vào trong tiếng hét của hầu gái, sau đó đứng thành hai hàng, để lại một con đường. Hoắc Dung Thành sải chân bước vào phòng khách, cởi bao tay màu đen, đưa cho vệ sĩ tiếp nhận.
Nhìn gương mặt tuấn mỹ cao quý xa lạ của anh ta, Tô Trọng Quân không hiểu sao lại cảm thấy rất quen thuộc: “Cậu là ai? Tới nhà tôi làm gì?”
“Con gái ông đâu?” Hoắc Dung Thành ngước mắt, sắc mặt lạnh lẽo.
“Là cậu!” Tô Trọng Quân thở hổn hển, nhất thời nhớ tới gương mặt của người đàn ông ở bên cạnh con gái mình trên báo, hoàn toàn giống hệt khuôn mặt này.
Hoắc Dung Thành đứng đó, đưa mắt nhìn sang Tô Trọng Quân, lạnh lùng nói: “Bắt lấy ông ta”
Đám vệ sĩ xông lên, kiềm chế vai Tô Trọng Quân, nhân tiện che miệng ông ta lại, khiến ông ta không thể nhúc nhích, cũng không thể phát ra tiếng kêu.
Trong phòng tắm, Tô Tú Song nhắm mắt lại, trong lòng tràn đầy hỗn loạn. Rốt cuộc là ai đã lan truyên ảnh chụp? Chị gái, người đàn ông kia, hay là người khác? Mục đích lại là gì?
Cô đang rơi vào trầm tư thì lại nghe thấy cửa bị mở ra. Cô tưởng là người hầu đến giục mình nên không mở mắt mà nói thẳng: “Tôi sẽ ra ngoài ngay”
“Muốn trốn hả?” Hoắc Dung Thành cười lạnh, tầm mắt dừng trên thân thể trắng nõn của cô gái.
Giọng nói của đàn ông! Tô Tú Song giật mình, nhanh chóng mở mắt ra, bất ngờ đối diện với gương mặt tuấn tú hoàn hảo của anh ta.
“ÁI” Cô hét toáng lên, luống cuống che ngực và chỗ hiểm. Sắc mặt cô tái nhợt, ngẩn người nhìn về phía Hoắc Dung Thành.
Sao… Sao anh ta lại đột nhiên xuất hiện trong phòng tắm nhà mình?
“Tôi… Ba tôi đâu?” Cô khiếp sợ đến mức nói lắp bắp.
Hoắc Dung Thành híp mắt, khinh miệt nhìn lướt qua động tác của Tô Tú Song: “Nghe nói, cô mang thai con của tôi?”
Bộ ngực cô phập phồng, ngón chân co lại, lắc đầu phủ nhận: “Không phải, tôi không mang thai.”
“Giả vờ tiếp đi…” Hoắc Dung Thành đứng ở đó, lạnh lùng nhìn động tác của cô, vẻ mặt vừa chán ghét vừa trào phúng.
“Trên bồn rửa tay có đơn xét nghiệm của bệnh viện, anh không tin thì xem đi”
Tô Tú Song không sợ bị đánh, song nghe thấy câu này, nước mắt cô lại rơi lã chã, giọng nói run rẩy: “Ba..”
“Đừng gọi ba là ba nữa. Ba đã quá thất vọng về con rồi. Sau này đừng để ba thấy mặt con nữa”
Dứt lời, Tô Trọng Quân run rẩy đứng dậy, lưng gù đi, như thể đã già thêm mười tuổi. Ông ta sống hơn nửa đời người, coi trọng thể diện nhất, bây giờ gièm pha của con gái bị cả thành phố biết, ông ta không thể chịu được nỗi nhục này.
Trái tim Tô Tú Song đau nhói, khẽ hé miệng mà lại không thể nói lên lời. Chị gái đã bị đả kích quá lớn, vừa điên vừa ngây ngốc, bây giờ nói cho ba biết chân tướng thì ba nhất định sẽ không tha cho chị gái, chỉ có thể lửa cháy đổ thêm dầu mà thôi. Cứ chờ đi, chờ ba với chị gái bình tĩnh lại, mình mới nói rố chân tướng việc này.
Cô về phòng, đầu óc choáng váng vô cùng. Cô vào phòng tắm, nước ấm chảy trên người, cảm thấy như mình mới được sống lại một chút.
Phòng khách, Tô Trọng Quân chán nản, tay run rẩy đổ mấy viên thuốc trợ tim. Ông ta còn chưa uống xong thì đã nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập, dường như ngay sau đó sẽ phá cửa xông vào.
“Ra đây” Người hầu kêu lên rồi vội chạy ra mở cửa. Ngay sau đó, một đám vệ sĩ mặc tây trang đem xông vào trong tiếng hét của hầu gái, sau đó đứng thành hai hàng, để lại một con đường. Hoắc Dung Thành sải chân bước vào phòng khách, cởi bao tay màu đen, đưa cho vệ sĩ tiếp nhận.
Nhìn gương mặt tuấn mỹ cao quý xa lạ của anh ta, Tô Trọng Quân không hiểu sao lại cảm thấy rất quen thuộc: “Cậu là ai? Tới nhà tôi làm gì?”
“Con gái ông đâu?” Hoắc Dung Thành ngước mắt, sắc mặt lạnh lẽo.
“Là cậu!” Tô Trọng Quân thở hổn hển, nhất thời nhớ tới gương mặt của người đàn ông ở bên cạnh con gái mình trên báo, hoàn toàn giống hệt khuôn mặt này.
Hoắc Dung Thành đứng đó, đưa mắt nhìn sang Tô Trọng Quân, lạnh lùng nói: “Bắt lấy ông ta”
Đám vệ sĩ xông lên, kiềm chế vai Tô Trọng Quân, nhân tiện che miệng ông ta lại, khiến ông ta không thể nhúc nhích, cũng không thể phát ra tiếng kêu.
Trong phòng tắm, Tô Tú Song nhắm mắt lại, trong lòng tràn đầy hỗn loạn. Rốt cuộc là ai đã lan truyên ảnh chụp? Chị gái, người đàn ông kia, hay là người khác? Mục đích lại là gì?
Cô đang rơi vào trầm tư thì lại nghe thấy cửa bị mở ra. Cô tưởng là người hầu đến giục mình nên không mở mắt mà nói thẳng: “Tôi sẽ ra ngoài ngay”
“Muốn trốn hả?” Hoắc Dung Thành cười lạnh, tầm mắt dừng trên thân thể trắng nõn của cô gái.
Giọng nói của đàn ông! Tô Tú Song giật mình, nhanh chóng mở mắt ra, bất ngờ đối diện với gương mặt tuấn tú hoàn hảo của anh ta.
“ÁI” Cô hét toáng lên, luống cuống che ngực và chỗ hiểm. Sắc mặt cô tái nhợt, ngẩn người nhìn về phía Hoắc Dung Thành.
Sao… Sao anh ta lại đột nhiên xuất hiện trong phòng tắm nhà mình?
“Tôi… Ba tôi đâu?” Cô khiếp sợ đến mức nói lắp bắp.
Hoắc Dung Thành híp mắt, khinh miệt nhìn lướt qua động tác của Tô Tú Song: “Nghe nói, cô mang thai con của tôi?”
Bộ ngực cô phập phồng, ngón chân co lại, lắc đầu phủ nhận: “Không phải, tôi không mang thai.”
“Giả vờ tiếp đi…” Hoắc Dung Thành đứng ở đó, lạnh lùng nhìn động tác của cô, vẻ mặt vừa chán ghét vừa trào phúng.
“Trên bồn rửa tay có đơn xét nghiệm của bệnh viện, anh không tin thì xem đi”
Bình luận facebook