Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
Chương 110
“Mẹ nó! Ông đây đã bao giờ phải chịu nhục như vậy chứ, cố ý làm tôi mất mặt trước mặt Hoắc Dung Thành, có phải xem rất vui vẻ không, miệng cũng không khép được, đúng không?”
Khi nói chuyện, anh ta dùng hết sức đá vào bụng Lương Mật Điềm, hận không thể trực tiếp đá chết cô ta.
Lương Mật Điềm nằm trên mặt đất, sắc mặt thống khổ, che bụng lại không dám né tránh, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Cô ta thật sự hối hận, đáng lẽ không nên làm điều thừa!
Trong phòng trà.
Charles vừa mới mở miệng, còn chưa kịp nói gì, bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Amanda luống cuống, sắc mặt trắng bệch, rớt nước mắt khẽ lung lay thân thể Charles.
Imie cũng khóc, nước mắt như hạt đậu nhỏ rơi xuống không ngừng.
Trong phòng là cảnh tượng hỗn loạn.
Hoắc Dung Thành liếc nhìn Cố Hàn.
Cố Hàn hiểu ý, gật đầu ra khỏi phòng, nhanh chóng gọi điện cho bác sĩ.
Tô Tú Song nhìn Charles, sắc mặt anh ta ửng đỏ, làn da nóng bừng, hít thở dồn dập.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Amanda, “Có phải ngài Charles bị cao huyết áp không?”
“Không, anh ấy luôn chú ý sức khỏe của bản thân, kết quả đo huyết áp định kỳ đều bình thường”“
Amanda lau nước mắt trên mặt, khẩn cầu nhìn về phía Hoắc Dung Thành: “Anh Hoắc, cứu anh ấy đi!”
Không bị cao huyết áp?
Tô Tú Song nhíu mày, tiếp tục truy vấn: “Các người bay từ nơi nào tới?”
“Nước A”
“Nhiệt độ ở đó là bao nhiêu?”
Amanda không biết cô muốn làm gì, đang lo âu và hoảng loạn không có tâm trạng trả lời cô, chỉ có lệ đáp: “47 độ”
Nói xong thì không để ý tới Tô Tú Song nữa.
Cô cũng không thèm để ý, đi thẳng đến chỗ ba lô của mình.
i Bên trong còn dư lại mấy lọ thuốc, hai mắt Tô Tú Song sáng lên, vẻ mặt vui sướng đi về phía Charles.
Cô ngồi xổm xuống, mở lọ thuốc ra định đổ vào miệng Charles.
“Cô làm gì vậy!” Amanda ngăn cô lại, rống lên.
Hoắc Dung Thành cũng nhận ra hành động của cô.
Tô Tú Song bị dọa không nhẹ, ngay cả thuốc cũng đổ ra ngoài, cô bình tĩnh lại, nói: “Tôi cho anh ấy uống thuốc, nếu không uống thuốc thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Cô không phải bác sĩ, tôi không tin, mong cô tránh ra, đừng ở chỗ này thêm phiền!”
“Tôi tuyệt đối sẽ không lấy mạng người ra nói giỡn, cho anh ấy uống thuốc, tôi cũng phải chịu trách nhiệm, nếu cô không sợ mất thời gian chữa cho anh ấy, tôi cũng không sao cả.”
Tô Tú Song buông tay, lạnh lùng đứng lên.
Amanda do dự trong lòng, không biết rốt cuộc nên làm sao bây giờ.
“Để cô ấy làm”
Hoắc Dung Thành lạnh lùng nhíu mày, trầm giọng nói.
“Mẹ nó! Ông đây đã bao giờ phải chịu nhục như vậy chứ, cố ý làm tôi mất mặt trước mặt Hoắc Dung Thành, có phải xem rất vui vẻ không, miệng cũng không khép được, đúng không?”
Khi nói chuyện, anh ta dùng hết sức đá vào bụng Lương Mật Điềm, hận không thể trực tiếp đá chết cô ta.
Lương Mật Điềm nằm trên mặt đất, sắc mặt thống khổ, che bụng lại không dám né tránh, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Cô ta thật sự hối hận, đáng lẽ không nên làm điều thừa!
Trong phòng trà.
Charles vừa mới mở miệng, còn chưa kịp nói gì, bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Amanda luống cuống, sắc mặt trắng bệch, rớt nước mắt khẽ lung lay thân thể Charles.
Imie cũng khóc, nước mắt như hạt đậu nhỏ rơi xuống không ngừng.
Trong phòng là cảnh tượng hỗn loạn.
Hoắc Dung Thành liếc nhìn Cố Hàn.
Cố Hàn hiểu ý, gật đầu ra khỏi phòng, nhanh chóng gọi điện cho bác sĩ.
Tô Tú Song nhìn Charles, sắc mặt anh ta ửng đỏ, làn da nóng bừng, hít thở dồn dập.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Amanda, “Có phải ngài Charles bị cao huyết áp không?”
“Không, anh ấy luôn chú ý sức khỏe của bản thân, kết quả đo huyết áp định kỳ đều bình thường”“
Amanda lau nước mắt trên mặt, khẩn cầu nhìn về phía Hoắc Dung Thành: “Anh Hoắc, cứu anh ấy đi!”
Không bị cao huyết áp?
Tô Tú Song nhíu mày, tiếp tục truy vấn: “Các người bay từ nơi nào tới?”
“Nước A”
“Nhiệt độ ở đó là bao nhiêu?”
Amanda không biết cô muốn làm gì, đang lo âu và hoảng loạn không có tâm trạng trả lời cô, chỉ có lệ đáp: “47 độ”
Nói xong thì không để ý tới Tô Tú Song nữa.
Cô cũng không thèm để ý, đi thẳng đến chỗ ba lô của mình.
i Bên trong còn dư lại mấy lọ thuốc, hai mắt Tô Tú Song sáng lên, vẻ mặt vui sướng đi về phía Charles.
Cô ngồi xổm xuống, mở lọ thuốc ra định đổ vào miệng Charles.
“Cô làm gì vậy!” Amanda ngăn cô lại, rống lên.
Hoắc Dung Thành cũng nhận ra hành động của cô.
Tô Tú Song bị dọa không nhẹ, ngay cả thuốc cũng đổ ra ngoài, cô bình tĩnh lại, nói: “Tôi cho anh ấy uống thuốc, nếu không uống thuốc thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Cô không phải bác sĩ, tôi không tin, mong cô tránh ra, đừng ở chỗ này thêm phiền!”
“Tôi tuyệt đối sẽ không lấy mạng người ra nói giỡn, cho anh ấy uống thuốc, tôi cũng phải chịu trách nhiệm, nếu cô không sợ mất thời gian chữa cho anh ấy, tôi cũng không sao cả.”
Tô Tú Song buông tay, lạnh lùng đứng lên.
Amanda do dự trong lòng, không biết rốt cuộc nên làm sao bây giờ.
“Để cô ấy làm”
Hoắc Dung Thành lạnh lùng nhíu mày, trầm giọng nói.
Bình luận facebook