Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114
Chương 114
“Có cần để hai gã đầu bếp ở lại biệt thự không?” Trương quản gia tiếp tục dò hỏi.
Hoắc Dung Thành không kiên nhẫn xua tay: “Không cần”
Trương quản gia gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Tôi đi phát bao lì xì cho đám người giúp việc, rôi dặn dò họ một chút”
Trở lại phòng, Tô Tú Song mở lịch trên điện thoại ra.
Đã 27 dương lịch, chỉ còn ba ngày nữa là Tết.
Trong khoảng thời gian này quá bận rộn, áp lực cũng rất lớn, nên ngay cả ngày Tết quan trọng như vậy cũng quên mât.
“A..” Cô khẽ cười một tiếng, ôm đầu gối nhìn ra ngoài cửa sổ đen kịt.
Đây là lần đầu tiên cô không ăn Tết cùng người nhà.
Mà ăn Tết ở một nơi hoàn toàn xa lạ, ngẫm lại cảm thấy có chút buồn.
Cuối cùng, cô lại mỉm cười tự giễu, cảm thấy mình có hơi làm ra vẻ.
Mở WeChat ra nhắn tin cho Bạch Tĩnh.
—— Ngày mai trả tôi con lừa con.
Bạch Tĩnh trả lời được, may mà cậu còn nhớ đến con lừa con, tôi còn tưởng rằng cậu có mới nới cũ đó.
Mười giờ ngày hôm sau, Tô Tú Song mặc áo lông vũ đi tới chỗ Bạch Tĩnh.
Chiếc xe điện được chà đến bóng loáng, không có một hạt bụi nào.
Tô Tú Song vỗ vỗ ghế sau, cố ý nhướng mày nhìn cô ấy, ‘Cậu chăm sóc nó tốt đấy. Đúng là một ngày không gặp như cách ba thu, tớ nhớ con chiến mã nhỏ này của tớ chết đi được”
“Không có tiên đồ” Bạch Tĩnh vẻ mặt ghét bỏ nói.
Tô Tú Song cười nhẹ, hoàn toàn không để ý đến lời châm chọc của cô ấy.
Như nghĩ ra điều gì, Bạch Tĩnh lại nói: “Đúng rồi, Tết năm nay cậu có muốn ra Hải Đảo chơi không, thời tiết ở đó ấm áp, vô cùng phù hợp với việc đi du ngoạn.”
“Có cần để hai gã đầu bếp ở lại biệt thự không?” Trương quản gia tiếp tục dò hỏi.
Hoắc Dung Thành không kiên nhẫn xua tay: “Không cần”
Trương quản gia gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Tôi đi phát bao lì xì cho đám người giúp việc, rôi dặn dò họ một chút”
Trở lại phòng, Tô Tú Song mở lịch trên điện thoại ra.
Đã 27 dương lịch, chỉ còn ba ngày nữa là Tết.
Trong khoảng thời gian này quá bận rộn, áp lực cũng rất lớn, nên ngay cả ngày Tết quan trọng như vậy cũng quên mât.
“A..” Cô khẽ cười một tiếng, ôm đầu gối nhìn ra ngoài cửa sổ đen kịt.
Đây là lần đầu tiên cô không ăn Tết cùng người nhà.
Mà ăn Tết ở một nơi hoàn toàn xa lạ, ngẫm lại cảm thấy có chút buồn.
Cuối cùng, cô lại mỉm cười tự giễu, cảm thấy mình có hơi làm ra vẻ.
Mở WeChat ra nhắn tin cho Bạch Tĩnh.
—— Ngày mai trả tôi con lừa con.
Bạch Tĩnh trả lời được, may mà cậu còn nhớ đến con lừa con, tôi còn tưởng rằng cậu có mới nới cũ đó.
Mười giờ ngày hôm sau, Tô Tú Song mặc áo lông vũ đi tới chỗ Bạch Tĩnh.
Chiếc xe điện được chà đến bóng loáng, không có một hạt bụi nào.
Tô Tú Song vỗ vỗ ghế sau, cố ý nhướng mày nhìn cô ấy, ‘Cậu chăm sóc nó tốt đấy. Đúng là một ngày không gặp như cách ba thu, tớ nhớ con chiến mã nhỏ này của tớ chết đi được”
“Không có tiên đồ” Bạch Tĩnh vẻ mặt ghét bỏ nói.
Tô Tú Song cười nhẹ, hoàn toàn không để ý đến lời châm chọc của cô ấy.
Như nghĩ ra điều gì, Bạch Tĩnh lại nói: “Đúng rồi, Tết năm nay cậu có muốn ra Hải Đảo chơi không, thời tiết ở đó ấm áp, vô cùng phù hợp với việc đi du ngoạn.”
Bình luận facebook