Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120
Chương 120
Khi nghe thấy câu trả lời mà mình muốn, Hoắc Dung Thành cúp máy, trầm giọng ra lệnh cho Tô Tú Song: “Theo tôi!”
Tô Tú Song bối rối, đây là có ý gì?
Rốt cuộc anh có cho phép cô ra ngoài hay không?
Cô cau mày, đứng sững nơi đó.
Hoắc Dung Thành quay đầu lại, hai mắt rét lạnh, đã sớm không còn kiên nhãn.
Tô Tú Song rũ vai xuống, thở dài, vừa đi về phía trước vừa gửi tin nhắn cho Bạch Tĩnh, nói rằng cô thực sự có việc, không thể đi được, do đó mời cô ấy hôm khác đi ăn.
Bóng lưng của người đàn ông cao thẳng, Tô Tú Song theo sát anh. Anh dùng chìa khóa mở cửa tâng thượng rồi bước lên.
Tô Tú Song thò đầu ra ngoài và nhìn thấy một chiếc trực thăng được đặt ở giữa mái nhà.
Đôi chân dài của người đàn ông trực tiếp đi lên trực thăng. Sau khi trang bị xong xuôi, anh nhìn người phụ nữ vẫn đứng nguyên ở nơi đó, “Lên maul”
Cô cũng không biết cuối cùng người này đang muốn chơi trò gì!
Không còn cách nào khác, cô đành phải bước tới, leo lên máy bay, ngồi xuống vị trí của phi công phụ.
Vừa mới ngồi xuống, Hoắc Dung Thành đã ném trang bị lên đùi cô, trâm giọng nói: “Đeo vào.”
Dù bối rối nhưng Tô Tú Song vẫn ngoan ngoãn đeo tai nghe vào.
Theo sự chuyển động của động cơ hình xoắn ốc, tiếng động cơ của máy bay vang lên, sau đó chiếc trực thăng từ từ rời khỏi mặt đất.
Nhìn thấy người đàn ông lái máy bay trực thăng, Tô Tú Song tròn mắt kinh ngạc, có chút sửng sốt.
Kỹ năng của người có tiền thực sự rất khác biệt so với người thường!
Người bình thường lái xe, còn người có tiên lại lái máy bay!
Cô sững sờ, tò mò nhìn chiếc trực thăng vượt qua núi Di Minh, băng qua cánh rừng, và cách núi Di Minh càng ngày càng xa.
“Cái kia…” Tô Tú Song khế cắn môi, vừa xoắn xuýt vừa tò mò hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”
Khóe mắt Hoắc Dung Thành không thèm liếc cô một cái.
Tô Tú Song có chút e ngại, nhưng lại không chịu thua, tiếp tục truy hỏi: “Tôi có thể không đi được không?”
“Có thể” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hoắc Dung Thành nhếch môi, gọn gàng dứt khoát trả lời.
Nghe vậy, Tô Tú Song vui mừng, nếu cô biết anh có thể dễ dàng nói chuyện như vậy, cô cũng không cần do dự rồi.
“Cô tự mình nhảy xuống” Hoắc Dung Thành liếc nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, giọng điệu không vui.
Tô Tú Song: “…
Cô đã lên tàu của tên cướp sao, chỉ có thể lên, không thể xuống?
Nhưng bây giờ đã nửa đêm rồi, anh còn muốn đi đâu?
Tiếng cánh quạt bên tai vang lên rất †o, Tô Tú Song xoa xoa màng nhĩ, có chút khóc không ra nước mắt.
Khi nghe thấy câu trả lời mà mình muốn, Hoắc Dung Thành cúp máy, trầm giọng ra lệnh cho Tô Tú Song: “Theo tôi!”
Tô Tú Song bối rối, đây là có ý gì?
Rốt cuộc anh có cho phép cô ra ngoài hay không?
Cô cau mày, đứng sững nơi đó.
Hoắc Dung Thành quay đầu lại, hai mắt rét lạnh, đã sớm không còn kiên nhãn.
Tô Tú Song rũ vai xuống, thở dài, vừa đi về phía trước vừa gửi tin nhắn cho Bạch Tĩnh, nói rằng cô thực sự có việc, không thể đi được, do đó mời cô ấy hôm khác đi ăn.
Bóng lưng của người đàn ông cao thẳng, Tô Tú Song theo sát anh. Anh dùng chìa khóa mở cửa tâng thượng rồi bước lên.
Tô Tú Song thò đầu ra ngoài và nhìn thấy một chiếc trực thăng được đặt ở giữa mái nhà.
Đôi chân dài của người đàn ông trực tiếp đi lên trực thăng. Sau khi trang bị xong xuôi, anh nhìn người phụ nữ vẫn đứng nguyên ở nơi đó, “Lên maul”
Cô cũng không biết cuối cùng người này đang muốn chơi trò gì!
Không còn cách nào khác, cô đành phải bước tới, leo lên máy bay, ngồi xuống vị trí của phi công phụ.
Vừa mới ngồi xuống, Hoắc Dung Thành đã ném trang bị lên đùi cô, trâm giọng nói: “Đeo vào.”
Dù bối rối nhưng Tô Tú Song vẫn ngoan ngoãn đeo tai nghe vào.
Theo sự chuyển động của động cơ hình xoắn ốc, tiếng động cơ của máy bay vang lên, sau đó chiếc trực thăng từ từ rời khỏi mặt đất.
Nhìn thấy người đàn ông lái máy bay trực thăng, Tô Tú Song tròn mắt kinh ngạc, có chút sửng sốt.
Kỹ năng của người có tiền thực sự rất khác biệt so với người thường!
Người bình thường lái xe, còn người có tiên lại lái máy bay!
Cô sững sờ, tò mò nhìn chiếc trực thăng vượt qua núi Di Minh, băng qua cánh rừng, và cách núi Di Minh càng ngày càng xa.
“Cái kia…” Tô Tú Song khế cắn môi, vừa xoắn xuýt vừa tò mò hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”
Khóe mắt Hoắc Dung Thành không thèm liếc cô một cái.
Tô Tú Song có chút e ngại, nhưng lại không chịu thua, tiếp tục truy hỏi: “Tôi có thể không đi được không?”
“Có thể” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hoắc Dung Thành nhếch môi, gọn gàng dứt khoát trả lời.
Nghe vậy, Tô Tú Song vui mừng, nếu cô biết anh có thể dễ dàng nói chuyện như vậy, cô cũng không cần do dự rồi.
“Cô tự mình nhảy xuống” Hoắc Dung Thành liếc nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, giọng điệu không vui.
Tô Tú Song: “…
Cô đã lên tàu của tên cướp sao, chỉ có thể lên, không thể xuống?
Nhưng bây giờ đã nửa đêm rồi, anh còn muốn đi đâu?
Tiếng cánh quạt bên tai vang lên rất †o, Tô Tú Song xoa xoa màng nhĩ, có chút khóc không ra nước mắt.
Bình luận facebook