Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 153
Chương 153
Nhà họ Hoắc.
Hoắc Dung Thành lười biếng dựa vào ghế sofa, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc, khói màu trắng lượn lờ giữa không trung.
Đôi mắt rũ xuống, liếc nhìn tỉ vi. Anh giơ cánh tay lên, đầu ngón tay khẽ gẩy, một nửa tro từ điếu thuốc rơi vào trong gạt tàn.
Phòng khách rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh truyền hình trực tiếp đang vang Tô Tú Song lên xe, mấy chiếc xe hàng đi theo sau lưng cô, nối đuôi nhau đi về hướng nam.
Từ công ty đi ra vùng ngoại ô phía Nam, lên cao tốc, thời gian hết khoảng một tiếng rưỡi.
Cuối cùng, xe dừng ở một nhà xưởng bỏ đi.
Quần áo trên xe đổ xuống mặt đất, cao tận bốn, năm mét, quy mô rất lớn.
Tô Tú Song bảo trợ lý phân phát bật lửa, liếc nhìn núi quần áo, trong lòng bức bối, khẽ động khoé miệng lớn tiếng nói: “Mọi người bắt đầu đi”
Nghe vậy, tất cả công nhân trong công ty xôn xao, đốt hết toàn bộ quần áo?
Nhưng mà Tô Tú Song cũng không để ý bọn họ ngạc nhiên như thế nào. Cô ngồi xổm xuống, cầm quần áo châm lửa trước.
Các công nhân viên đều không nhúc nhích. Ngược lại, phóng viên và truyền thông hưng phấn không thôi, bọn họ nóng lòng muốn thử, dồn dập lấy bật lửa.
Màu xanh lam của ngọn lửa tán loạn nổi lên, quần áo bị đốt thành một biển lửa.
Bóng đêm đen kịt được biển lửa chiếu rọi, nửa bầu trời đều là màu đỏ.
Tô Tú Song đứng lặng tại chỗ nhìn một lát, sau đó cô xoay người về phía ống kính khom lưng ba lần, thành khẩn xin lỗi: “Đây chính là lời giải thích của tôi đối với mọi người, bất kể là hàng tồn kho hay là đang được bán tại quây, một cái cũng không giữ lại.”
“Tô thị cũng sẽ xuất phát lại từ đầu”
“Bất luận là người hay là công ty cũng không sợ phạm phải sai lầm, quan trọng là sau khi mắc lỗi chúng tôi sẽ tự kiểm điểm và sửa đổi”
“Tô thị cực kỳ hoan nghênh mọi người giám sát, mọi thời khắc tôi đều luôn nhớ kỹ, trước làm người sau mới buôn bán.”
“Với lại, tôi có một nhắc nhở muốn chia sẻ cho mọi người, mua đồ dùng trẻ em, đặc biệt là quần áo, bước thứ nhất là phải xem nhãn mác, phải chú ý thông tin, quy cách, thành phần và hàm lượng sợi tổng hợp ghi trên nhãn mác. Nếu như bên trên không có hình tròn mang hoạ tiết dấu gạch chéo, hãy nói không ba lần với công xưởng như thế, vê sau cũng không cần cân nhắc nữa”
“Những loại vải như vải sợi hoá học và các loại vải chức năng sẽ có thể tự sản sinh thêm các hoá chất độc hại trong quá trình sản xuất”
“Đừng mua những quần áo đã được xử lý chống nhăn và tẩy trắng, lựa chọn tốt nhất là quần áo màu sắc đơn giản, ít in hoạ tiết. Bởi vì trong quá trình in nhuộm, quần áo trẻ em có màu sắc càng tươi đẹp thì càng dùng nhiều thuốc nhuộm và thuốc hỗ trợ in nhuộm”
“Còn nữa, mọi người có thể chạm vào hoạ tiết, mặt trên hoạ tiết quần áo trẻ em trên sợi tổng hợp sẽ có cảm giác nổi lên, đồng thời sờ lên còn có chút dính, có lẽ là trong quá trình in hoạ tiết đã sử dụng sơn hoá dẻo”
“Cuối cùng, toàn thể công nhân Tô thị sẽ không quên tinh thân thuở ban sơ, luôn luôn rèn luyện, luôn luôn tiến lên!”
Mãi đến khi ngồi trên xe, thần kinh căng thẳng như dây cung của Tô Tú Song rốt cuộc cũng hạ xuống.
“Phù….’ Cả người cô đều mỏi mệt, thở ra một hơi thật dài.
Nhà họ Hoắc.
Hoắc Dung Thành lười biếng dựa vào ghế sofa, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc, khói màu trắng lượn lờ giữa không trung.
Đôi mắt rũ xuống, liếc nhìn tỉ vi. Anh giơ cánh tay lên, đầu ngón tay khẽ gẩy, một nửa tro từ điếu thuốc rơi vào trong gạt tàn.
Phòng khách rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh truyền hình trực tiếp đang vang Tô Tú Song lên xe, mấy chiếc xe hàng đi theo sau lưng cô, nối đuôi nhau đi về hướng nam.
Từ công ty đi ra vùng ngoại ô phía Nam, lên cao tốc, thời gian hết khoảng một tiếng rưỡi.
Cuối cùng, xe dừng ở một nhà xưởng bỏ đi.
Quần áo trên xe đổ xuống mặt đất, cao tận bốn, năm mét, quy mô rất lớn.
Tô Tú Song bảo trợ lý phân phát bật lửa, liếc nhìn núi quần áo, trong lòng bức bối, khẽ động khoé miệng lớn tiếng nói: “Mọi người bắt đầu đi”
Nghe vậy, tất cả công nhân trong công ty xôn xao, đốt hết toàn bộ quần áo?
Nhưng mà Tô Tú Song cũng không để ý bọn họ ngạc nhiên như thế nào. Cô ngồi xổm xuống, cầm quần áo châm lửa trước.
Các công nhân viên đều không nhúc nhích. Ngược lại, phóng viên và truyền thông hưng phấn không thôi, bọn họ nóng lòng muốn thử, dồn dập lấy bật lửa.
Màu xanh lam của ngọn lửa tán loạn nổi lên, quần áo bị đốt thành một biển lửa.
Bóng đêm đen kịt được biển lửa chiếu rọi, nửa bầu trời đều là màu đỏ.
Tô Tú Song đứng lặng tại chỗ nhìn một lát, sau đó cô xoay người về phía ống kính khom lưng ba lần, thành khẩn xin lỗi: “Đây chính là lời giải thích của tôi đối với mọi người, bất kể là hàng tồn kho hay là đang được bán tại quây, một cái cũng không giữ lại.”
“Tô thị cũng sẽ xuất phát lại từ đầu”
“Bất luận là người hay là công ty cũng không sợ phạm phải sai lầm, quan trọng là sau khi mắc lỗi chúng tôi sẽ tự kiểm điểm và sửa đổi”
“Tô thị cực kỳ hoan nghênh mọi người giám sát, mọi thời khắc tôi đều luôn nhớ kỹ, trước làm người sau mới buôn bán.”
“Với lại, tôi có một nhắc nhở muốn chia sẻ cho mọi người, mua đồ dùng trẻ em, đặc biệt là quần áo, bước thứ nhất là phải xem nhãn mác, phải chú ý thông tin, quy cách, thành phần và hàm lượng sợi tổng hợp ghi trên nhãn mác. Nếu như bên trên không có hình tròn mang hoạ tiết dấu gạch chéo, hãy nói không ba lần với công xưởng như thế, vê sau cũng không cần cân nhắc nữa”
“Những loại vải như vải sợi hoá học và các loại vải chức năng sẽ có thể tự sản sinh thêm các hoá chất độc hại trong quá trình sản xuất”
“Đừng mua những quần áo đã được xử lý chống nhăn và tẩy trắng, lựa chọn tốt nhất là quần áo màu sắc đơn giản, ít in hoạ tiết. Bởi vì trong quá trình in nhuộm, quần áo trẻ em có màu sắc càng tươi đẹp thì càng dùng nhiều thuốc nhuộm và thuốc hỗ trợ in nhuộm”
“Còn nữa, mọi người có thể chạm vào hoạ tiết, mặt trên hoạ tiết quần áo trẻ em trên sợi tổng hợp sẽ có cảm giác nổi lên, đồng thời sờ lên còn có chút dính, có lẽ là trong quá trình in hoạ tiết đã sử dụng sơn hoá dẻo”
“Cuối cùng, toàn thể công nhân Tô thị sẽ không quên tinh thân thuở ban sơ, luôn luôn rèn luyện, luôn luôn tiến lên!”
Mãi đến khi ngồi trên xe, thần kinh căng thẳng như dây cung của Tô Tú Song rốt cuộc cũng hạ xuống.
“Phù….’ Cả người cô đều mỏi mệt, thở ra một hơi thật dài.
Bình luận facebook