Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194
Chương 194
Đến giờ ăn trưa, cô không ra ngoài ăn, mà đến nhà ăn nhân viên.
Ở đại sảnh công ty, lại gặp phải Lương Mật Điềm.
“Cô đến làm gì?” Tô Tú Song chau mày, giọng điệu rất không khách sáo.
“Cũng đâu phải đến tìm cô, đừng có kích động” Đôi môi đỏ Lương Mật Điềm cong lên một nụ cười, “Chỉ đến tìm bạn mà thôi, tuy trước mắt công ty là của nhà cô, nhưng cũng không thể không cho tiếp đón khách chứ”
Tô Tú Song lạnh nhạt lướt qua cô ấy, không thèm để ý nữa, xoay người rời đi.
Lương Mật Điềm nhìn bóng lưng cô hừ một tiếng, õng ẹo đi vào thang máy, dừng ở tầng 62.
Vừa đi vào phòng làm việc, ông Lâm liền vội vàng chạy đến ôm, gặm bừa một trận trên người cô ấy.
4 giờ rưỡi.
Tô Tú Song vội vã đến khách sạn Tinh Thần, nhân viên trực tiếp đưa cô đến căn phòng đã đặt từ trước.
Hàn Văn Thiên ngồi ở kế căn phòng, vừa hút thuốc, gọi điện thoại, “Alo, nếu anh không đến thật, nghe nói cậu chủ của Tống Thị là một tên háo sắc nổi tiếng, cô vợ bé nhỏ của anh yếu ớt mềm mại, nếu như bị cậu chủ của Tống Thị nhìn trúng rồi, trên đầu anh sẽ bị cắm cặp sừng mất thôi”
Trả lời anh ta, là tiếng cúp máy nhanh gọn lẹ.
Nam Cố Trạch liếc anh ta một cái, “Một ngày cậu đúng là quá rảnh rõi, còn tưởng rằng cậu tốt bụng đột xuất mời tôi ăn bữa cơm, kết quả đến đây để xem náo nhiệt”
“Đây chính là sự cô đơn của người có tiền”
Hàn Văn Thiên ngã lên sofa, “Không sầu ăn, không sầu uống, cũng không sầu tiên bạc, cuộc sống vốn dĩ đối với tôi quá tàn nhẫn, khiến tôi cảm thấy nhạt nhão “
“Cậu hai Hoắc không có nói anh ấy có đến không?” Nam Cố Trạch không thèm quan tâm đến mấy lời than giả vờ giả vịt đó của anh ta.
“Không đến.” Hàn Văn Thiên nhún vai.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tô Tú Song quay đầu.
Tống Tu Văn nhìn như vừa mới tỉnh dậy từ giường của bạn gái, cà vạt lỏng la lỏng lẻo, không thắt chặt, trên áo sơ mi trắng đều in đầy dấu son đỏ. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thấy vậy, Tô Tú Song chau mày, để người như vậy bàn chuyện hợp tác với cô sao?
Tống Tu Văn luộm thuộm ngồi lên trên ghế, ánh mắt quan sát xung quanh trên mặt Tô Tú Song.
Ánh mắt của hắn, khiến cho Tô Tú Song rất không thoải mái, chán ghét mà bài xích.
Cảm giác đó, giống như bị người ta lột sạch quần áo trước đám đông vậy.
“Không ngờ, phó giám đốc của Tô Thị lại trẻ tuổi như vậy, xinh đẹp, chân cũng dài đến mức u mê, khiến cho một tên cuồng chân bẩm sinh như tôi đây cũng khó mà kiềm chế nổi, khó mà kiểm soát được.
Híp nhẹ đôi mắt, bờ vai Tống Tu Văn cố ý sát gần Tô Tú Song.
Một đôi mắt, dừng trên đôi chân dài của cô, như bị keo dính chặt vậy, xê cũng xê không ra.
Biết được điều đó, Tô Tú Song kéo chiếc váy bó hông xuống một chút.
Ngoài phòng.
Hàn Văn Thiên khom lưng, mông ưỡn lên thật cao, kéo cánh cửa ra một khe hở.
Anh ấy móc điện thoại ra, hướng về phía hai người trong phòng chụp trộm.
Khách và nhân viên phục vụ xung quanh đi ngang qua vẻ mặt khó hiểu, lần lượt quay đầu lại, không ngừng liếc nhìn vài cái.
Đến giờ ăn trưa, cô không ra ngoài ăn, mà đến nhà ăn nhân viên.
Ở đại sảnh công ty, lại gặp phải Lương Mật Điềm.
“Cô đến làm gì?” Tô Tú Song chau mày, giọng điệu rất không khách sáo.
“Cũng đâu phải đến tìm cô, đừng có kích động” Đôi môi đỏ Lương Mật Điềm cong lên một nụ cười, “Chỉ đến tìm bạn mà thôi, tuy trước mắt công ty là của nhà cô, nhưng cũng không thể không cho tiếp đón khách chứ”
Tô Tú Song lạnh nhạt lướt qua cô ấy, không thèm để ý nữa, xoay người rời đi.
Lương Mật Điềm nhìn bóng lưng cô hừ một tiếng, õng ẹo đi vào thang máy, dừng ở tầng 62.
Vừa đi vào phòng làm việc, ông Lâm liền vội vàng chạy đến ôm, gặm bừa một trận trên người cô ấy.
4 giờ rưỡi.
Tô Tú Song vội vã đến khách sạn Tinh Thần, nhân viên trực tiếp đưa cô đến căn phòng đã đặt từ trước.
Hàn Văn Thiên ngồi ở kế căn phòng, vừa hút thuốc, gọi điện thoại, “Alo, nếu anh không đến thật, nghe nói cậu chủ của Tống Thị là một tên háo sắc nổi tiếng, cô vợ bé nhỏ của anh yếu ớt mềm mại, nếu như bị cậu chủ của Tống Thị nhìn trúng rồi, trên đầu anh sẽ bị cắm cặp sừng mất thôi”
Trả lời anh ta, là tiếng cúp máy nhanh gọn lẹ.
Nam Cố Trạch liếc anh ta một cái, “Một ngày cậu đúng là quá rảnh rõi, còn tưởng rằng cậu tốt bụng đột xuất mời tôi ăn bữa cơm, kết quả đến đây để xem náo nhiệt”
“Đây chính là sự cô đơn của người có tiền”
Hàn Văn Thiên ngã lên sofa, “Không sầu ăn, không sầu uống, cũng không sầu tiên bạc, cuộc sống vốn dĩ đối với tôi quá tàn nhẫn, khiến tôi cảm thấy nhạt nhão “
“Cậu hai Hoắc không có nói anh ấy có đến không?” Nam Cố Trạch không thèm quan tâm đến mấy lời than giả vờ giả vịt đó của anh ta.
“Không đến.” Hàn Văn Thiên nhún vai.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tô Tú Song quay đầu.
Tống Tu Văn nhìn như vừa mới tỉnh dậy từ giường của bạn gái, cà vạt lỏng la lỏng lẻo, không thắt chặt, trên áo sơ mi trắng đều in đầy dấu son đỏ. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thấy vậy, Tô Tú Song chau mày, để người như vậy bàn chuyện hợp tác với cô sao?
Tống Tu Văn luộm thuộm ngồi lên trên ghế, ánh mắt quan sát xung quanh trên mặt Tô Tú Song.
Ánh mắt của hắn, khiến cho Tô Tú Song rất không thoải mái, chán ghét mà bài xích.
Cảm giác đó, giống như bị người ta lột sạch quần áo trước đám đông vậy.
“Không ngờ, phó giám đốc của Tô Thị lại trẻ tuổi như vậy, xinh đẹp, chân cũng dài đến mức u mê, khiến cho một tên cuồng chân bẩm sinh như tôi đây cũng khó mà kiềm chế nổi, khó mà kiểm soát được.
Híp nhẹ đôi mắt, bờ vai Tống Tu Văn cố ý sát gần Tô Tú Song.
Một đôi mắt, dừng trên đôi chân dài của cô, như bị keo dính chặt vậy, xê cũng xê không ra.
Biết được điều đó, Tô Tú Song kéo chiếc váy bó hông xuống một chút.
Ngoài phòng.
Hàn Văn Thiên khom lưng, mông ưỡn lên thật cao, kéo cánh cửa ra một khe hở.
Anh ấy móc điện thoại ra, hướng về phía hai người trong phòng chụp trộm.
Khách và nhân viên phục vụ xung quanh đi ngang qua vẻ mặt khó hiểu, lần lượt quay đầu lại, không ngừng liếc nhìn vài cái.
Bình luận facebook