Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 242
Chương 242
Bên kia.
Lương Mật Điềm đang vừa ăn tối, vừa xem TV.
“Hôm nay xảy ra một vụ bắt cóc. Kẻ bắt cóc là một cổ đông nào đó của một công ty thời trang trẻ em. Một người đàn ông, năm nay 54 tuổi, đã bị bắt về quy án. Vụ việc sẽ được xét xử vào ngày ra tòa”
Giọng nói của nam dẫn chương trình hùng hậu và đưa tin những tin tức mới nhất.
“Lạch cạch —”
Một tiếng giòn tan, chiếc đũa trong tay Lương Mật Điềm rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi và hoảng loạn.
Mặc dù khuôn mặt của người đàn ông trên màn hình đã được che lại, nhưng cô ta vừa liếc qua đã nhận ra mắt. Người đàn ông đó chính là ông Lâm.
Tô thị sụp đổ, cố tình quăng vị trí chủ tịch của Tô thị, chính là để làm mồi nhử dụ dỗ cá cắn câu.
Quả nhiên, ông Lâm đã cắn câu, rục rịch nổi dậy.
Bây giờ, xảy ra chuyện, ông Lâm bị đẩy ra ngoài và trở thành kẻ chết thay.
Hóa ra đây là cách chơi của giới nhà giàu.
Da đầu Lương Mật Điềm run lên tê dại, trong lòng có một tia kinh hãi. Lúc đó ở trong phòng, cô ta đã lén nhắn tin cho Mộ Đan Nhan, cho nên vợ chồng nhà họ Mộ mới có thể đến kịp lúc.
Nếu bị Hoắc Dung Thành biết được, hậu quả…
Cô nghĩ lại mà sợ, loạng choạng từ trên ghế đứng dậy, bắt đầu thu dọn hành lý.
Bây giờ, trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ, đó là rời đi, nhanh chóng rời khỏi thủ đô càng sớm càng tốt.
Ông Lâm đã bị đưa vào tù, nói không chừng, cô ta cũng sẽ bị nhà họ Mộ đẩy ra làm con tốt bất cứ lúc nào.
Nơi ở nhà họ Hoắc.
Tô Tú Song đã bị điện giật có phần nghiêm trọng, vẫn luôn mê man, cơ thể vô cùng suy yếu.
Người giúp việc ở lại chăm sóc cô suốt ngày suốt đêm, một tấc cũng không rời.
Hoắc Lăng Tùng nhẹ nhàng tiêm kim, tiêm xong khẽ dặn dò người giúp việc: “Nhớ bôi thuốc ngoài da, một ngày ba lần. Hễ chỗ nào bị bỏng đều phải bôi.”
“Vâng, cậu ba”
Sau khi căn dặn, Hoắc Lăng Tùng rời khỏi phòng.
Người giúp việc mở lọ thuốc và bôi thuốc một cách tỉ mỉ và cẩn thận, sau đó, cô ấy đứng dậy và rời đi.
Chỉ chốc lát, cửa lại mở ra.
Hoắc Dung Thành bước vào.
Anh mặc một chiếc áo dệt kim hở cổ màu đen và chiếc quần âu dài cùng màu, bước thong thả đến bên giường.
Sau đó, thân hình cao lớn tự phụ đột nhiên khom người, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên giường.
Đột nhiên, hàng mi đen cong vút run lên rung rung, đôi mắt của Tô Tú Song khó khăn mở hi hí, nhìn hình dáng cao lớn kia một cách mờ nhạt.
Từ đầu đến chân, một thân đen như mực, sờ sờ trước mắt như lão Diêm Vương đến lấy mạng.
“Khụ khụ..” Cổ họng vừa khô vừa ngứa, không nhịn được ho nhẹ hai tiếng, trong ý thức vẫn có chút mơ hồ, đứt quãng: “Ngài là lão Diêm Vương sao?”
Bên kia.
Lương Mật Điềm đang vừa ăn tối, vừa xem TV.
“Hôm nay xảy ra một vụ bắt cóc. Kẻ bắt cóc là một cổ đông nào đó của một công ty thời trang trẻ em. Một người đàn ông, năm nay 54 tuổi, đã bị bắt về quy án. Vụ việc sẽ được xét xử vào ngày ra tòa”
Giọng nói của nam dẫn chương trình hùng hậu và đưa tin những tin tức mới nhất.
“Lạch cạch —”
Một tiếng giòn tan, chiếc đũa trong tay Lương Mật Điềm rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi và hoảng loạn.
Mặc dù khuôn mặt của người đàn ông trên màn hình đã được che lại, nhưng cô ta vừa liếc qua đã nhận ra mắt. Người đàn ông đó chính là ông Lâm.
Tô thị sụp đổ, cố tình quăng vị trí chủ tịch của Tô thị, chính là để làm mồi nhử dụ dỗ cá cắn câu.
Quả nhiên, ông Lâm đã cắn câu, rục rịch nổi dậy.
Bây giờ, xảy ra chuyện, ông Lâm bị đẩy ra ngoài và trở thành kẻ chết thay.
Hóa ra đây là cách chơi của giới nhà giàu.
Da đầu Lương Mật Điềm run lên tê dại, trong lòng có một tia kinh hãi. Lúc đó ở trong phòng, cô ta đã lén nhắn tin cho Mộ Đan Nhan, cho nên vợ chồng nhà họ Mộ mới có thể đến kịp lúc.
Nếu bị Hoắc Dung Thành biết được, hậu quả…
Cô nghĩ lại mà sợ, loạng choạng từ trên ghế đứng dậy, bắt đầu thu dọn hành lý.
Bây giờ, trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ, đó là rời đi, nhanh chóng rời khỏi thủ đô càng sớm càng tốt.
Ông Lâm đã bị đưa vào tù, nói không chừng, cô ta cũng sẽ bị nhà họ Mộ đẩy ra làm con tốt bất cứ lúc nào.
Nơi ở nhà họ Hoắc.
Tô Tú Song đã bị điện giật có phần nghiêm trọng, vẫn luôn mê man, cơ thể vô cùng suy yếu.
Người giúp việc ở lại chăm sóc cô suốt ngày suốt đêm, một tấc cũng không rời.
Hoắc Lăng Tùng nhẹ nhàng tiêm kim, tiêm xong khẽ dặn dò người giúp việc: “Nhớ bôi thuốc ngoài da, một ngày ba lần. Hễ chỗ nào bị bỏng đều phải bôi.”
“Vâng, cậu ba”
Sau khi căn dặn, Hoắc Lăng Tùng rời khỏi phòng.
Người giúp việc mở lọ thuốc và bôi thuốc một cách tỉ mỉ và cẩn thận, sau đó, cô ấy đứng dậy và rời đi.
Chỉ chốc lát, cửa lại mở ra.
Hoắc Dung Thành bước vào.
Anh mặc một chiếc áo dệt kim hở cổ màu đen và chiếc quần âu dài cùng màu, bước thong thả đến bên giường.
Sau đó, thân hình cao lớn tự phụ đột nhiên khom người, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên giường.
Đột nhiên, hàng mi đen cong vút run lên rung rung, đôi mắt của Tô Tú Song khó khăn mở hi hí, nhìn hình dáng cao lớn kia một cách mờ nhạt.
Từ đầu đến chân, một thân đen như mực, sờ sờ trước mắt như lão Diêm Vương đến lấy mạng.
“Khụ khụ..” Cổ họng vừa khô vừa ngứa, không nhịn được ho nhẹ hai tiếng, trong ý thức vẫn có chút mơ hồ, đứt quãng: “Ngài là lão Diêm Vương sao?”
Bình luận facebook