Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Chương 24
“Không phải đâu ạ, anh ấy là bạn cháu” Tô Tú Song giải thích: “Cô Lan, vẫn như cũ”
“Biết rồi, hai tô mỳ trộn ba trong một” Bà chủ nói, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Hoắc Lăng Tùng.
Tô Tú Song hơi xấu hổ, lén lút chọc lên eo bà chủ: “Cô Lan đừng nhìn nữa, mặt anh ấy có nở hoa đâu”
Bà chủ cười hào sảng.
“Bác sĩ Tùng đừng để ý, chủ yếu là anh quá đẹp trai.” Tô Tú Song ngượng ngùng giải thích, nhân tiện đổi đề tài: “Mì trộn ba trong một là đặc sắc ở quán ăn này, có thịt vụn, rau xào, sa tế, rất ngon miệng, mì cũng do họ tự làm, nhai rất sướng”
Hoắc Lăng Tùng gật đầu, đưa mắt nhìn quanh cửa hàng: “Mặc dù quán ăn không lớn, nhưng lại rất sạch sẽ ấm áp”
Tô Tú Song tán đồng gật đầu.
Hai người đang nói chuyện thì bà chủ đã tươi cười đi tới, đặt hai tô mỳ lên bàn: “Nào, hai đứa tranh thủ ăn đi cho nóng.”
Tô mì rất lớn, chứa đầy cả một tô.
Hoắc Lăng Tùng ăn một miếng rồi gật đầu khen ngợi. Cuối cùng khi còn dư nửa tô mì, anh đặt đũa xuống, đã ăn quá no.
Ngược lại Tô Tú Song ăn hết cả tô, không chừa một miếng. Hoắc Lăng Tùng kinh ngạc nhướng mày, anh chưa từng thấy cô gái nào có thể hào phóng ăn cơm trước mắt mình như thế này, không hề giả dối hay làm ra vẻ chút nào.
“Em không căng bụng hả?” Anh tò mò hỏi, bởi vì tô mì thật sự rất lớn.
“Không căng đâu” Tô Tú Song đỏ mặt, lúng túng cúi đầu.
Thấy thế, Hoắc Lăng Tùng nở nụ cười: “Giỏi quá, anh cũng muốn học tập em, không lãng phí lương thực mới được.”
“Không… Không cần… Giọng nói Tô Tú Song không khỏi càng nhỏ: “Em ăn nhiều, sợ không đủ no nên thường xuyên kêu tô lớn, lần sau bác sĩ Tùng gọi tô nhỏ là được.”
“Em thật đáng yêu” Hoắc Lăng Tùng bị chọc cười, bàn tay sạch sẽ nhẹ nhàng võ lên đầu cô. Tô Tú Song ngây người ngay tại chỗ. Đúng lúc này, điện thoại reo lên.
“Xin lỗi, anh phải nghe điện thoại”
Hoắc Lăng Tùng cười áy náy, sau đó bắt máy: “A lô, ông nội, ông nói đi ạ”
Một lát sau, anh cúp máy: “Bệnh nhân sắp ghép gan đã về nước, nghỉ ngơi hai ngày, ngày kia bắt đầu phẫu thuật.
Em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Tô Tú Song quay lại, gật đầu thật mạnh: “Vâng.”
Kể từ khi đồng ý ghép gan, cô đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Ừ, vậy thì vê bệnh viện thôi.”
Vừa mở cửa xe, điện thoại của Hoắc Lăng Tùng lại reo lên. Bệnh viện gọi tới, có một cuộc phẫu thuật rất khó giải quyết cần anh mổ chính, thời gian là 3 tiếng sau, tư liệu chỉ tiết của bệnh nhân đã được gửi đến di động của anh.
“Em lái xe đi, anh phải xem tư liệu để chuẩn bị phương án phẫu thuật”
Dứt lời, Hoắc Lăng Tùng đưa chìa khóa cho Tô Tú Song, sau đó ngồi vào ghế lái phụ.
Kể từ khi nhận được giấy phép lái xe, Tô Tú Song chỉ mới lái xe được năm sáu lần, hơn nữa lần lái xe gần đây nhất là nửa năm trước. Bây giờ lại kêu cô lái một chiếc xe sang mười mấy tỷ ư? Tô Tú Song không khỏi hoảng hốt. Nhưng Hoắc Lăng Tùng đã tiến vào trạng thái làm việc chuyên chú, hoàn toàn không nhận thấy sự do dự của cô. Tô Tú Song cắn răng, hít thở sâu rồi ngồi vào ghế lái.
“Không phải đâu ạ, anh ấy là bạn cháu” Tô Tú Song giải thích: “Cô Lan, vẫn như cũ”
“Biết rồi, hai tô mỳ trộn ba trong một” Bà chủ nói, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Hoắc Lăng Tùng.
Tô Tú Song hơi xấu hổ, lén lút chọc lên eo bà chủ: “Cô Lan đừng nhìn nữa, mặt anh ấy có nở hoa đâu”
Bà chủ cười hào sảng.
“Bác sĩ Tùng đừng để ý, chủ yếu là anh quá đẹp trai.” Tô Tú Song ngượng ngùng giải thích, nhân tiện đổi đề tài: “Mì trộn ba trong một là đặc sắc ở quán ăn này, có thịt vụn, rau xào, sa tế, rất ngon miệng, mì cũng do họ tự làm, nhai rất sướng”
Hoắc Lăng Tùng gật đầu, đưa mắt nhìn quanh cửa hàng: “Mặc dù quán ăn không lớn, nhưng lại rất sạch sẽ ấm áp”
Tô Tú Song tán đồng gật đầu.
Hai người đang nói chuyện thì bà chủ đã tươi cười đi tới, đặt hai tô mỳ lên bàn: “Nào, hai đứa tranh thủ ăn đi cho nóng.”
Tô mì rất lớn, chứa đầy cả một tô.
Hoắc Lăng Tùng ăn một miếng rồi gật đầu khen ngợi. Cuối cùng khi còn dư nửa tô mì, anh đặt đũa xuống, đã ăn quá no.
Ngược lại Tô Tú Song ăn hết cả tô, không chừa một miếng. Hoắc Lăng Tùng kinh ngạc nhướng mày, anh chưa từng thấy cô gái nào có thể hào phóng ăn cơm trước mắt mình như thế này, không hề giả dối hay làm ra vẻ chút nào.
“Em không căng bụng hả?” Anh tò mò hỏi, bởi vì tô mì thật sự rất lớn.
“Không căng đâu” Tô Tú Song đỏ mặt, lúng túng cúi đầu.
Thấy thế, Hoắc Lăng Tùng nở nụ cười: “Giỏi quá, anh cũng muốn học tập em, không lãng phí lương thực mới được.”
“Không… Không cần… Giọng nói Tô Tú Song không khỏi càng nhỏ: “Em ăn nhiều, sợ không đủ no nên thường xuyên kêu tô lớn, lần sau bác sĩ Tùng gọi tô nhỏ là được.”
“Em thật đáng yêu” Hoắc Lăng Tùng bị chọc cười, bàn tay sạch sẽ nhẹ nhàng võ lên đầu cô. Tô Tú Song ngây người ngay tại chỗ. Đúng lúc này, điện thoại reo lên.
“Xin lỗi, anh phải nghe điện thoại”
Hoắc Lăng Tùng cười áy náy, sau đó bắt máy: “A lô, ông nội, ông nói đi ạ”
Một lát sau, anh cúp máy: “Bệnh nhân sắp ghép gan đã về nước, nghỉ ngơi hai ngày, ngày kia bắt đầu phẫu thuật.
Em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Tô Tú Song quay lại, gật đầu thật mạnh: “Vâng.”
Kể từ khi đồng ý ghép gan, cô đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Ừ, vậy thì vê bệnh viện thôi.”
Vừa mở cửa xe, điện thoại của Hoắc Lăng Tùng lại reo lên. Bệnh viện gọi tới, có một cuộc phẫu thuật rất khó giải quyết cần anh mổ chính, thời gian là 3 tiếng sau, tư liệu chỉ tiết của bệnh nhân đã được gửi đến di động của anh.
“Em lái xe đi, anh phải xem tư liệu để chuẩn bị phương án phẫu thuật”
Dứt lời, Hoắc Lăng Tùng đưa chìa khóa cho Tô Tú Song, sau đó ngồi vào ghế lái phụ.
Kể từ khi nhận được giấy phép lái xe, Tô Tú Song chỉ mới lái xe được năm sáu lần, hơn nữa lần lái xe gần đây nhất là nửa năm trước. Bây giờ lại kêu cô lái một chiếc xe sang mười mấy tỷ ư? Tô Tú Song không khỏi hoảng hốt. Nhưng Hoắc Lăng Tùng đã tiến vào trạng thái làm việc chuyên chú, hoàn toàn không nhận thấy sự do dự của cô. Tô Tú Song cắn răng, hít thở sâu rồi ngồi vào ghế lái.
Bình luận facebook