Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Chương 39
Nghe vậy, trong lòng Tô Tú Song hơi khó chịu, không khỏi cau mày. Tô Tú Duyên hắng giọng, âm thầm trừng Lưu Mộ Liên, sau đó nắm chặt tay Tô Tú Song: “Em đừng sốt ruột, cho ba chút thời gian đi, ba sẽ hết giận thôi”
Tô Tú Song bị cô ta kéo ngồi xuống sofa.
“Bây giờ ba đang ở chỗ mà chị thu xếp, cũng có người hầu chăm sóc, em mới xuất viện thì đừng lo lắng” Tô Tú Duyên dịu dàng an ủi.
Tô Tú Song gật đầu: “Em biết”
Tô Tú Duyên lại nói: “Còn một tuần nữa là lễ cưới của em, chuyện quan trọng nhất bây giờ là em nên tĩnh dưỡng thật tốt, thân thể yếu đuối quá thì lúc đó sẽ không chịu nổi đâu”
Nhắc tới lễ cưới, Tô Tú Song bất giác nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng vô tình của Hoắc Dung Thành, thế là cảm xúc vui sướng của cô đều biến mất hết. Cô tựa lưng vào sofa, tâm trạng nặng nề, khó có thể miêu tả cảm xúc lúc này.
“Đúng rồi, nhà họ Hoắc đã phái người đưa thiệp mời đến đây. Em muốn mời bạn bè với khách quý là ai?”
“Em không muốn mời bạn bè, còn khách khứa thì chị xem rồi làm đi” Tô Tú Song cắn môi, rầu rĩ nói: “Em hơi mệt, lên lầu nghỉ ngơi trước đây”
“Đi đi, lát nữa chị sẽ kêu người hầu hâm canh mang lên cho em” Tô Tú Duyên nhẹ nhàng võ lên lưng cô.
Chờ đến khi bóng lưng Tô Tú Song biến mất trên cầu thang, Lưu Mộ Liên tức giận hừ lạnh: “Bao nhiêu con đàn bà làm mọi cách để được gả vào nhà họ Hoắc, thế mà cô ta còn ỉu xìu, nửa chết nửa sống, giả vờ cho ai xem?”
“Mẹ phiền quá, bớt nói mấy câu đi”
Tô Tú Duyên bị đâm trúng tim đen ngay câu đầu tiên của Lưu Mộ Liên, cứ như là đang âm thầm châm chọc mình, khiến cô ta không muốn nghe.
“Được rồi, con gái cưng của mẹ nói gì cũng đúng.” Lưu Mộ Liên cũng không tức giận mà cười tươi như hoa: “Con gái cưng, con có thể chia mẹ ít thiệp mời của nhà họ Hoắc được không? Mẹ cũng có bạn bè muốn mời.”
“Không được” Tô Tú Duyên trực tiếp từ chối.
“Tú Duyên…” Lưu Mộ Liên còn chưa từ bỏ ý định.
“Mẹ nghĩ gì con đều biết rõ” Tô Tú Duyên không chờ bà ta nói tiếp, thẳng thừng ngắt lời: “Chẳng qua là muốn khoe khoang mà thôi. Đám bạn bè của mẹ sao xứng bước chân vào nhà họ Hoắc? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lỡ xảy ra sơ suất gì làm trò cười thì mẹ định tự giải quyết hay kêu con giải quyết cho mẹ?”
“Lần này chắc chắc họ sẽ không…”
Đôi mắt đen tối của Tô Tú Duyên hung tợn trừng Lưu Mộ Liên, bà ta nhanh chóng ngậm miệng.
Ngày tổ chức lễ cưới càng ngày càng đến gần. Trong lòng Tô Tú Song nặng nề như bị một tảng đá đè lên. Cô không hề vui vẻ, cũng không hạnh phúc vì sắp trở thành cô dâu. Còn Lưu Mộ Liên thì vui vẻ ra mặt, suốt ngày huýt sáo, cười tươi như hoa, không biết còn tưởng người sắp kết hôn là bà ta. Tô Tú Duyên cũng không nổi điên, bình tĩnh xử lý những thứ cần mua sắm cho lễ cưới. So với Tô Tú Song luôn thờ ơ, trông cô ta càng giống như một cô dâu đủ tư cách.
Thoáng chốc đã đến đêm trước khi tổ chức lễ cưới.
Tô Tú Song ngồi bên cửa sổ khách sạn, hai tay ôm đầu gối, ánh mắt nặng nề nhìn bầu trời đêm đen kịt bên ngoài.
Cô vừa mờ mịt vừa sợ hãi, không biết sau này mình sẽ gặp phải những gì, có phải tương lai của mình cũng đen kịt như bầu trời đêm nay, không có ánh sao trăng sáng, chỉ có bóng tối vô tận hay không.
Nghe vậy, trong lòng Tô Tú Song hơi khó chịu, không khỏi cau mày. Tô Tú Duyên hắng giọng, âm thầm trừng Lưu Mộ Liên, sau đó nắm chặt tay Tô Tú Song: “Em đừng sốt ruột, cho ba chút thời gian đi, ba sẽ hết giận thôi”
Tô Tú Song bị cô ta kéo ngồi xuống sofa.
“Bây giờ ba đang ở chỗ mà chị thu xếp, cũng có người hầu chăm sóc, em mới xuất viện thì đừng lo lắng” Tô Tú Duyên dịu dàng an ủi.
Tô Tú Song gật đầu: “Em biết”
Tô Tú Duyên lại nói: “Còn một tuần nữa là lễ cưới của em, chuyện quan trọng nhất bây giờ là em nên tĩnh dưỡng thật tốt, thân thể yếu đuối quá thì lúc đó sẽ không chịu nổi đâu”
Nhắc tới lễ cưới, Tô Tú Song bất giác nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng vô tình của Hoắc Dung Thành, thế là cảm xúc vui sướng của cô đều biến mất hết. Cô tựa lưng vào sofa, tâm trạng nặng nề, khó có thể miêu tả cảm xúc lúc này.
“Đúng rồi, nhà họ Hoắc đã phái người đưa thiệp mời đến đây. Em muốn mời bạn bè với khách quý là ai?”
“Em không muốn mời bạn bè, còn khách khứa thì chị xem rồi làm đi” Tô Tú Song cắn môi, rầu rĩ nói: “Em hơi mệt, lên lầu nghỉ ngơi trước đây”
“Đi đi, lát nữa chị sẽ kêu người hầu hâm canh mang lên cho em” Tô Tú Duyên nhẹ nhàng võ lên lưng cô.
Chờ đến khi bóng lưng Tô Tú Song biến mất trên cầu thang, Lưu Mộ Liên tức giận hừ lạnh: “Bao nhiêu con đàn bà làm mọi cách để được gả vào nhà họ Hoắc, thế mà cô ta còn ỉu xìu, nửa chết nửa sống, giả vờ cho ai xem?”
“Mẹ phiền quá, bớt nói mấy câu đi”
Tô Tú Duyên bị đâm trúng tim đen ngay câu đầu tiên của Lưu Mộ Liên, cứ như là đang âm thầm châm chọc mình, khiến cô ta không muốn nghe.
“Được rồi, con gái cưng của mẹ nói gì cũng đúng.” Lưu Mộ Liên cũng không tức giận mà cười tươi như hoa: “Con gái cưng, con có thể chia mẹ ít thiệp mời của nhà họ Hoắc được không? Mẹ cũng có bạn bè muốn mời.”
“Không được” Tô Tú Duyên trực tiếp từ chối.
“Tú Duyên…” Lưu Mộ Liên còn chưa từ bỏ ý định.
“Mẹ nghĩ gì con đều biết rõ” Tô Tú Duyên không chờ bà ta nói tiếp, thẳng thừng ngắt lời: “Chẳng qua là muốn khoe khoang mà thôi. Đám bạn bè của mẹ sao xứng bước chân vào nhà họ Hoắc? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lỡ xảy ra sơ suất gì làm trò cười thì mẹ định tự giải quyết hay kêu con giải quyết cho mẹ?”
“Lần này chắc chắc họ sẽ không…”
Đôi mắt đen tối của Tô Tú Duyên hung tợn trừng Lưu Mộ Liên, bà ta nhanh chóng ngậm miệng.
Ngày tổ chức lễ cưới càng ngày càng đến gần. Trong lòng Tô Tú Song nặng nề như bị một tảng đá đè lên. Cô không hề vui vẻ, cũng không hạnh phúc vì sắp trở thành cô dâu. Còn Lưu Mộ Liên thì vui vẻ ra mặt, suốt ngày huýt sáo, cười tươi như hoa, không biết còn tưởng người sắp kết hôn là bà ta. Tô Tú Duyên cũng không nổi điên, bình tĩnh xử lý những thứ cần mua sắm cho lễ cưới. So với Tô Tú Song luôn thờ ơ, trông cô ta càng giống như một cô dâu đủ tư cách.
Thoáng chốc đã đến đêm trước khi tổ chức lễ cưới.
Tô Tú Song ngồi bên cửa sổ khách sạn, hai tay ôm đầu gối, ánh mắt nặng nề nhìn bầu trời đêm đen kịt bên ngoài.
Cô vừa mờ mịt vừa sợ hãi, không biết sau này mình sẽ gặp phải những gì, có phải tương lai của mình cũng đen kịt như bầu trời đêm nay, không có ánh sao trăng sáng, chỉ có bóng tối vô tận hay không.
Bình luận facebook