Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Chương 69
“Ư… Ư… Cô quay đi, không dám nhìn cảnh tượng đẫm máu này, chỉ cắn răng rên rỉ, lưng đã mướt mồ hôi lạnh, mũi chân cũng căng cứng.
“A… A… Ư..” Tô Tú Song đau đến mức mí mắt co giật liên tục, không nhịn được cất tiếng kêu.
Con ngươi đen tối của Hoắc Dung Thành lạnh lùng nhìn cô, tay trái gỡ cúc áo sơ mi, âm trâm nói: “Cô kêu giường đấy hả?”
“Không, đau quá không nhịn được.
Tôi sẽ cố gắng không kêu bậy nữa” Tô Tú Song đỏ mặt, lúc này mới nhận thấy tiếng kêu của mình mờ ám cỡ nào. Cô không dám phát ra tiếng kêu nữa, cố gắng cắn chặt môi.
Sát trùng, bôi thuốc, cầm máu, băng bó… Động tác của Hoắc Dung Thành cực kỳ thành thạo, cứ như thể thường xuyên làm chuyện này.
Sau khi đã quấn băng gạc, cánh tay cô trở nên cứng đờ, chỉ có thể rũ bên người, không thể nhúc nhích. Hoắc Dung Thành nhìn vết máu dính trên tay, khó chịu nhăn mày lại, nhìn lướt qua trong xe, chỉ có rượu vang đỏ đặt trên tay vịn. Anh ta vươn tay cầm rượu vang, dùng nó để rửa tay. Tô Tú Song ngồi trên ghế sau thấy rõ ràng, không khỏi tặc lưỡi, quả nhiên là người giàu, rửa tay mà cũng phải dùng rượu vang thượng hạng.
Ngay sau đó, chiếc xe khởi động, chạy về phía trước.
Hai tiếng sau, xe chạy về nhà họ Hoắc. Người hầu tiếp nhận chìa khóa, lái xe vào bãi đỗ xe. Hoắc Dung Thành cầm áo khoác dính máu đi đằng trước, Tô Tú Song cúi đầu đi đằng sau, giữ khoảng cách không xa không gần phù hợp.
Đột nhiên, Hoắc Dung Thành dừng bước. Tô Tú Song trực tiếp tông lên lưng anh ta, đụng phải mũi đau nhói, hốc mắt đỏ hoe. Lưng anh ta cứng rắn như một bức tường vậy. Cô giơ cánh tay phải không bị thương lên xoa mũi.
Hoắc Dung Thành bất thình lình quay lại, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô. Tô Tú Song ngượng ngùng nói: “Xin lỗi”
“Cô không có mắt hay là mắt mọc trên đầu?” Hoắc Dung Thành lạnh lùng trào phúng.
Nghe vậy, Tô Tú Song nhếch môi, đang định đáp trả thì một bóng người màu trắng xuất hiện trên cầu thang, Hoắc Lăng Tùng thản nhiên chào hỏi: “Anh hai.”
“Hửm?” Hoắc Dung Thành thu hồi tâm mắt, liếc xéo sang bên đó.
Hoắc Lăng Tùng khoát tay lên tay vịn cầu thang, giọng nói ôn hòa: “Ông nội kêu anh đến thư phòng một chuyến, nói là có việc tìm anh”
Hoắc Dung Thành gật đầu, rời đi.
Sau đó Hoắc Lăng Tùng đưa mắt nhìn cánh tay quấn băng của Tô Tú Song. Anh chậm rãi bước xuống cầu thang, đi đến trước mặt cô: “Em bị thương hả?”
Tô Tú Song chột dạ gật đầu: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu”
“Nặng không?” Hoắc Lăng Tùng hỏi tiếp.
“Không nặng, chẳng qua là mất máu quá nhiều, em cảm thấy mình nên bồi bổ một chút” Tô Tú Song cố ý nói giảm nói tránh.
“Em chắc không? Hoắc Lăng Tùng nhíu mày, ra vẻ không tin lời cô nói: “Đưa anh xem vết thương coi thử”
Tô Tú Song càng chột dạ hơn.
“Ừm… Em đột nhiên nhớ ra còn có chút việc” Cô cười gượng, tránh né lùi lại mấy bước: “Bác sĩ Tùng đi làm việc trước đi, em đi đâu” Sau đó nhanh nhẹn trốn khỏi phòng khách.
“Ư… Ư… Cô quay đi, không dám nhìn cảnh tượng đẫm máu này, chỉ cắn răng rên rỉ, lưng đã mướt mồ hôi lạnh, mũi chân cũng căng cứng.
“A… A… Ư..” Tô Tú Song đau đến mức mí mắt co giật liên tục, không nhịn được cất tiếng kêu.
Con ngươi đen tối của Hoắc Dung Thành lạnh lùng nhìn cô, tay trái gỡ cúc áo sơ mi, âm trâm nói: “Cô kêu giường đấy hả?”
“Không, đau quá không nhịn được.
Tôi sẽ cố gắng không kêu bậy nữa” Tô Tú Song đỏ mặt, lúc này mới nhận thấy tiếng kêu của mình mờ ám cỡ nào. Cô không dám phát ra tiếng kêu nữa, cố gắng cắn chặt môi.
Sát trùng, bôi thuốc, cầm máu, băng bó… Động tác của Hoắc Dung Thành cực kỳ thành thạo, cứ như thể thường xuyên làm chuyện này.
Sau khi đã quấn băng gạc, cánh tay cô trở nên cứng đờ, chỉ có thể rũ bên người, không thể nhúc nhích. Hoắc Dung Thành nhìn vết máu dính trên tay, khó chịu nhăn mày lại, nhìn lướt qua trong xe, chỉ có rượu vang đỏ đặt trên tay vịn. Anh ta vươn tay cầm rượu vang, dùng nó để rửa tay. Tô Tú Song ngồi trên ghế sau thấy rõ ràng, không khỏi tặc lưỡi, quả nhiên là người giàu, rửa tay mà cũng phải dùng rượu vang thượng hạng.
Ngay sau đó, chiếc xe khởi động, chạy về phía trước.
Hai tiếng sau, xe chạy về nhà họ Hoắc. Người hầu tiếp nhận chìa khóa, lái xe vào bãi đỗ xe. Hoắc Dung Thành cầm áo khoác dính máu đi đằng trước, Tô Tú Song cúi đầu đi đằng sau, giữ khoảng cách không xa không gần phù hợp.
Đột nhiên, Hoắc Dung Thành dừng bước. Tô Tú Song trực tiếp tông lên lưng anh ta, đụng phải mũi đau nhói, hốc mắt đỏ hoe. Lưng anh ta cứng rắn như một bức tường vậy. Cô giơ cánh tay phải không bị thương lên xoa mũi.
Hoắc Dung Thành bất thình lình quay lại, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô. Tô Tú Song ngượng ngùng nói: “Xin lỗi”
“Cô không có mắt hay là mắt mọc trên đầu?” Hoắc Dung Thành lạnh lùng trào phúng.
Nghe vậy, Tô Tú Song nhếch môi, đang định đáp trả thì một bóng người màu trắng xuất hiện trên cầu thang, Hoắc Lăng Tùng thản nhiên chào hỏi: “Anh hai.”
“Hửm?” Hoắc Dung Thành thu hồi tâm mắt, liếc xéo sang bên đó.
Hoắc Lăng Tùng khoát tay lên tay vịn cầu thang, giọng nói ôn hòa: “Ông nội kêu anh đến thư phòng một chuyến, nói là có việc tìm anh”
Hoắc Dung Thành gật đầu, rời đi.
Sau đó Hoắc Lăng Tùng đưa mắt nhìn cánh tay quấn băng của Tô Tú Song. Anh chậm rãi bước xuống cầu thang, đi đến trước mặt cô: “Em bị thương hả?”
Tô Tú Song chột dạ gật đầu: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu”
“Nặng không?” Hoắc Lăng Tùng hỏi tiếp.
“Không nặng, chẳng qua là mất máu quá nhiều, em cảm thấy mình nên bồi bổ một chút” Tô Tú Song cố ý nói giảm nói tránh.
“Em chắc không? Hoắc Lăng Tùng nhíu mày, ra vẻ không tin lời cô nói: “Đưa anh xem vết thương coi thử”
Tô Tú Song càng chột dạ hơn.
“Ừm… Em đột nhiên nhớ ra còn có chút việc” Cô cười gượng, tránh né lùi lại mấy bước: “Bác sĩ Tùng đi làm việc trước đi, em đi đâu” Sau đó nhanh nhẹn trốn khỏi phòng khách.
Bình luận facebook